- “Hãm b*** con mẹ nhà anh! Muốn bóp chết tôi à?!”
- “Cô....! Sao lại có người có nhan sắc mà mõ hỗn thế nhỉ?”
Xem ra loại người như Đan Đồng chỉ có thứ duy nhất có thể trị được. Hắn chỉa thẳng súng vào đầu cô. Lập tức cô liền cứng họng, cơ thể đã chuyển sang chơi trò đóng băng nào không hay.
- “ Đan Đồng. Cô hiển nhiên nhảy vào xe của tôi rồi tiện đường tiển con Bugatti La Voatio Noire xuống cầu nổ tung! Sizzz Cô nói xem...tôi cũng có nên cho cô viên kẹo đồng 1 vé về chầu ông bà không?”
Hắn nói gì vậy? Bugatti La Voatio Noire 18,68 triệu USD đó hả? Lúc đó gấp rút cô không để ý. Nhưng mà trên thế giới chỉ có 1 người sở hữu được....
- “ L.... Anh là Cố Nam Đình?!”
Hắn không trả lời. Đôi mắt rực lửa vì tức giận đâm thẳng vào cô không chớp mắt.
Lúc trước khi còn ký hợp đồng Taekwondo ở nước ngoài. Cô được nghe danh cái tên Cố Nam Đình này không ít. Là một lão Đại nắm trong mình đường dây buôn bán súng, tên lửa và cả thiết bị bom đạn. Hắn đây cũng là nạn nhân bạo lực gia đình. Năm 18 tuổi tự mình xây dựng sự nghiệp. Cũng vì vậy. Con người hắn trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn hơn bao giờ hết.
2 người ở góc phòng là 2 cánh tay đắc lực của Cố Nam Đình. Tên Tử Hiên và Tử Lẫm. Gia thế của 2 người này cũng không hơn thua ai.
Đan Đồng biết mình vào hang cọp. Từ chuyện ngồi trên chiếc xe bị nổ, đối mặt với Cố Nam Đình cô vẫn còn sống đã là một kỳ tích.
- “ .... Dù sao tôi cũng là phụ nữ. Nhẹ nhàng ch....”
- “Với tôi không có khái niệm phụ nữ. Có ích thì giữ không có ích sẽ cho kẹo đồng.”
Cô lại quên mất rằng Cố Nam Đình rất ghét phụ nữ. Có thể di truyền từ ba hắn chăng. Nghe nói trước đây từng có cô gái chạm tay vào vai hắn. Sau đó thì mất luôn bàn tay. Nhìn vào hắn thì mất luôn đôi mắt.
Vì vậy hắn giữ cô lại. Hiển nhiên là muốn cô phục vụ gì đó cho hắn.
- “Phải. Tôi biết Đan Đồng cô là cao thủ nữ Taekwondo nổi tiếng nhất Trung Quốc. Vì vậy, cô sẽ được vị trí vệ sĩ của tôi.”
- “Vệ sĩ?!”
- “Làm. Hay không?”
-“..... Không làm thì chết....”
...[Buổi tối]
...
Cái tên họ Cố này sao mãi vẫn chưa về phòng của mình vậy chứ? Còn dám dùng phòng tắm ở đây. Vừa nhắc Tào tháo Tào tháo đến. Hắn vừa tắm ra nằm trên giường thản nhiên nhắm mắt ngủ.
- “Cố Nam Đình...”
- “Hửm?”
-“.... Anh về phòng của anh đi.”
Hắn mở mắt ra nhìn Đan Đồng. Gương mặt khó hiểu của hắn kèm câu hỏi.
-“Đây là phòng của cô?”
-“... Vậy để tôi qua phòng khác.”
Cố Nam Đình không phản đối chỉ thảnh thơi nhắm mắt lại.
- “Bước 1 bước tôi đánh gãy 1 chân cô.”
Hắn chỉ giỏi hù người khác. Đan Đồng miễn cưỡng nằm lại. Đã 12 giờ đêm. Cô trừng con mắt không ngủ được. Trong khi cái tên họ Cố bên cạnh lại ngủ say. Cánh tay to lớn của hắn ôm chặt người cô.
Đã nhiều năm như vậy. Lần đầu tiên hắn ôm một phụ nữ. Mùi hương hoa Nhài trên người Đan Đồng nhẹ nhàng rất dễ chịu.
...[ Buổi sáng]
...
Vừa chợp mắt được từ lúc 4 giờ. Vậy mà mới 6 giờ đã bị đánh thức. Đan Đồng mắt nhắm mắt ngủ ném gối thẳng vào người phía trước.
- “Điên à?! Mới ngủ được 2 tiếng!”
-“....”
Chợt nhận ra phòng này chỉ có cô và Cố Nam Đình. Thần Chết liền nhắc nhở cô bật người dậy. Nhìn vào dáng người mặc vest đen. Gương mặt nghiêng sang phải của Cố Nam Đình làm cô sợ tái mặt.
Không phải là bị đánh trúng rồi chứ.
- “Xuống lầu!”
Hắn vừa dứt câu cô vâng dạ nghe theo liền. Đan Đồng cao cao tại thượng chả còn nữa rồi...
...[ Phòng ăn]...
Buổi sáng ở Cố gia đa dạng về món ăn kéo dài khắp chiếc bàn dài 4m. Nhưng lại chỉ vỏn vẹn 4 người ngồi. Tử Hiên và Tử Lẫm ngồi bên trái. Chỉ có Cố Nam Đình là ngồi đối diện 1 mình. Biết thân biết phận cô bước đến chỗ Tử Hiên. Chưa kịp làm gì Tử Hiên lập tức vỗ vai cô.
-“Cô qua chỗ Cố Lão Đại ngồi.”
- “? Không phải Cố Nam Đình rất ghét người ngồi cạnh sao?”
Có thắc mắc cô cũng ngậm ngùi ngồi cạnh hắn. Vẫn cách xa như thế. Hắn thầm nghĩ mình có ăn thịt cô chăng? Hay cô dị ứng hắn? Hành động của cô khiến hắn rất khó chịu.
Chiếc bụng đói meo kích thích cô nhìn những món ăn trên bàn. Đây gọi là sơn hào hải vị. Những món ăn dát vàng thơm phức. Đan Đồng không hiểu quy tắc cứ gắp lấy đùi gà chiên rồi ăn ngon lành. Hơn nữa còn ăn không sạch sẽ mà dùng tay cầm luôn. " Thùy mị nết na" Không phải tính từ dành cho cô.
Trong khi 3 cặp mắt kia nhìn cô chằm chằm.
Cố Nam Đình chỉ biết mặc kệ rồi gắp cô ít đồ xào. Cô nhìn một hồi rồi gắp cho Tử Lẫm.
-“ Anh ăn đi. Tôi... Không biết ăn cà rốt.”
Cố Nam Đình thấy hành động này như đốt lửa trong người. Lấy lại chén đồ xào đặt trước mặt cô.
- “Ăn”
- “Không biết ăn”
- “Ở đây không cho cô quyết định”
-“ Không biết thì ăn làm sao chứ?”
- “Được. Tử Hiên ngày mai trồng sau nhà một vườn 50m² cà rốt”
Hắn đứng dậy khỏi bàn ăn để Đan Đồng với cặp mắt kinh ngạc. Tử Hiên và Tử Lẫm từ lâu đã quen với việc này.
50m2 cà rốt? Sao hắn không xây nông trại trong nhà luôn đi?!!