Từ lần Tống Hành Ngu nói xong câu đó, thì đã khá lâu rồi Lâm Yên Yên chưa gặp lại anh. Cô vẫn thường xuyên nhớ đến câu nói ấy, đến tột cùng là anh có ý gì chứ?
Nếu Lâm Yên Yên không có nửa chút ý nghĩ với Tống Hành Ngu, thì có lẽ cô chỉ coi câu ấy như lời người lớn khuyên nhủ, nhưng cố tình là cô có ý. Luôn không nhịn được mà nghĩ nhiều, cứ nghĩ đến lại phiền lòng, dứt khoát không nghĩ nữa.
Dù sao ngày thường họ cũng không tiếp xúc gì nhiều.
Sau đó, Lâm Nhiên không nhờ Tống Hành Ngu tới giúp chuyện của Lâm Yên Yên nữa, Lâm Yên Yên cũng không tới tìm Tống Hành Ngu như anh nói. Quan hệ giữa hai người bỗng chốc trở lại như xưa, không gần cũng không xa.
Khi họ gặp lại đã là Giáng Sinh.
Không biết có phải để chào đón lễ Giáng Sinh hay không, ngày đó Sơ Thành đổ một trận tuyết. Tuyết không lớn, chỉ phiêu phiêu giống như mưa bụi phủ xuống, chờ đến đêm trên đường đã không còn thấy tuyết đọng.
Từ khi Lâm Nhiên rời khỏi, Lâm Yên Yên cũng không về Lâm gia ở.
Cô một mình ở lại cửa hàng xe, nơi này khiến cô an tâm hơn cả khi ở nhà.
Bởi vì sắp đến Giáng Sinh, mấy ngày nay đều rất náo nhiệt. Tầng một chuyển đến một cây thông Noel rất to, trên cành lá xanh biếc treo đầy đèn tròn và hộp quà, màu sắc lấp lánh rực rỡ giao hòa, dây đèn quấn quanh đưa theo ánh sáng nhu hòa ấm áp.
Để hòa chung với không khí, Lâm Yên Yên thay một cái áo len trắng, trước áo có in một hộp quà nhỏ màu đỏ, rất có hơi thở ngày lễ. Diện lên trông trắng hồng đáng yêu, đứng dưới ánh đèn thật giống như tinh linh.
Đêm nay cửa hàng xe không mấy bận, nhưng trường đua cách vách lại rất huyên náo. Cả nhà ba Tạ đều loanh quanh bận việc, Lâm Yên Yên trốn trong phòng mình ăn khoai tây chiên cắn pizza, đây là cơm tối.
Nhân viên đi tới đi lui, cũng không ảnh hưởng gì đến Lâm Yên Yên.
Tâm trạng cô hôm nay không tệ lắm, nhận được rất nhiều quà. Mấy người Lâm Nhiên ở Ninh Thành xa xôi cũng gửi quà về, Lâm Yên Yên thích nhất là quà mà Thịnh Thanh Khê tặng. Con gái luôn hiểu nhau hơn một chút.
"Yên Yên!"
Há?
Nghe thấy tiếng hô, Lâm Yên Yên đi ra lan can thò đầu nhìn xuống, là người ở trường đua bên cạnh. Thấy cô rồi mới nói tiếp: "Yên Yên, ông chủ nói phiền em lấy giúp chìa khóa kho, nói là em biết nó ở đâu. Bên kia đang vội, họ không về được."
Lâm Yên Yên gật đầu ý bảo mình biết rồi, ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Anh đi trước đi ạ, em sẽ mang sang luôn."
Người đứng dưới cũng không từ chối, bên kia cũng bận đến vò đầu bứt tai, không nghĩ nhiều liền chạy đi. Ngày lễ thế này cũng rất hiếm, đặc biệt là hôm nay đổ tuyết, đường đua không mở, nên rất nhiều người ghé đến đây, náo nhiệt hơn bất cứ lúc nào.
Lâm Yên Yên lên tầng tìm chìa khóa, nghĩ đến đại sảnh hẳn là có mở máy sưởi nên cô không mặc áo khoác, chỉ mặc mỗi cái áo len chạy sang đó. Cửa hàng xe cách trường đua một hành lang rất dài, trái là đại sảnh, phải là WC, hành lang đều có trải thảm.
Càng tới gần, tiếng nhạc càng thêm đinh tai nhức óc, thậm chí cô còn tưởng tượng ra được khung cảnh và không khí đầy mùi cồn trong đó. Lâm Yên Yên bất giác thả chậm bước chân.
Lúc sải chân tới ngã rẽ trước cửa, không hiểu sao cô lại nhớ tới Tống Hành Ngu. Khi đó cô cũng va phải anh ở chỗ này, đâm sầm vào lòng anh.
Nghĩ như vậy, Lâm Yên Yên vô thức dừng bước, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác bí ẩn mơ hồ. Vì cảm giác này, Lâm Yên Yên không quẹo sang trái, mà nghiêng đầu nhìn sang bên phải.
Một lần nữa, cô thấy Tống Hành Ngu.
Nhưng lần này anh đứng cùng một người phụ nữ.
Tư thế thân mật.
Tống Hành Ngu cắn thuốc lá, đôi mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ trước mặt. Lá gan cô ta rất lớn, cố ý tới toilet chặn anh, ngày đông cũng chỉ mặc váy ngắn mỏng, trang điểm tỉ mỉ.
Cô ta đã để ý Tống Hành Ngu khá lâu.
Con người của người đàn ông này còn thú vị hơn vẻ bề ngoài, cô ta dựa vào việc anh sẽ không chạm vào cô ta, đem anh vây giữa vách tường, cười cười tiến sát đến bên môi anh, thì thầm nói: "Ai cũng nói Tống thiếu không thích chạm vào phụ nữ, nay nhìn thấy... Cũng không giống lắm."
Nói rồi ánh mắt người phụ nữ đi xuống, bàn tay mềm hướng tới bên eo người đàn ông.
"Cút."
Giọng nói của Tống Hành Ngu cũng giống sắc mặt anh lúc này, lạnh như băng.
Người phụ nữ dừng tay, cười nhạo một tiếng, vừa định nói gì đó lại thấy một cô bé mặc áo len trắng vội vàng chạy đi, như là bị tình cảnh này dọa sợ vậy. Tống Hành Ngu nghiêng đầu, nhìn bóng dáng kia, đột nhiên đứng thẳng dậy.
Hai người họ đều nhìn thấy.
Người phụ nữ thu tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, hứng thú nơi đáy mắt chưa tan. Ánh mắt đưa tình đảo qua, chạm đến vẻ mặt của Tống Hành Ngu thì thảng thối. Người đàn ông này, anh ta....
Sao Tống Hành Ngu lại không nhận ra Lâm Yên Yên được, dù đó chỉ là một bóng dáng mơ hồ.
Anh nhíu mày, hất văng người phụ nữ, nhanh chóng đuổi theo hướng mà Lâm Yên Yên vừa chạy đi.
...
Lâm Yên Yên căng chân chạy đi, gắt gao nắm chìa khóa trong tay, chìa khóa lạnh cứng đâm vào lòng bàn tay khiến cô đau đớn. Cô lại như thể không cảm nhận được, chỉ điên cuồng chạy, băng qua đại sảnh đông đúc và ồn ào, không dừng cho đến khi tới phòng bao riêng.
Quả tim trong ngực đập loạn, cảm xúc lạ lẫm không biết tên liên tục trào ra.
"Yên Yên?" Mẹ Tạ liếc cái đã thấy Lâm Yên Yên, "Sao lại gấp như vậy? Không sao mà, không vội đến vậy đâu. Cơm tối thì sao, con ăn rồi chứ? Còn muốn ăn gì không?"
Lâm Yên Yên phục hồi tinh thần, miễn cưỡng gật gật đầu: "Con đang ăn ạ. chìa khóa đây mẹ."
Nói xong cô duỗi tay đưa chìa khóa nắm chặt cả đường cho mẹ Tạ: " Mẹ Tạ, con về trước nhé."
Xong xuôi, Lâm Yên Yên liền chạy.
Để lại mẹ Tạ mặt đầy hoang mang đứng đó: "Con bé này, làm sao thế nhỉ, chẳng lẽ là nhớ Tiểu Nhiên rồi?"
Lâm Yên Yên lao ra ngoài, đầu óc choáng váng, âm nhạc bên ngoài càng khiến cô tâm phiền ý loạn. Hình ảnh khi nãy không ngừng hiện ra trước mắt, làm hốc mắt cô chua xót.
Những người ở trường đua đều biết Lâm Yên Yên, bởi ai cũng quen Lâm Nhiên, cũng biết anh có một đứa em gái bảo bối. Thấy cô bé chen chúc vọt qua đám đông, đám người thầm nghĩ nhóc con này sao lại gấp gáp vậy chứ.
Nói nữa, Lâm Nhiên tới Ninh Thành đọc sách, bọn họ còn rất nhớ anh đó.
Trong đại sảnh ánh đèn nhấp nháy, tầm nhìn tối tăm, Lâm Yên Yên không tránh khỏi đụng phải người. Như một loại vận mệnh sắp đặt, Lâm Yên Yên lại đâm vào ngực của cùng một người, chỉ là lần này, người kia không buông cô ra.
"Xin lỗi..."
Lâm Yên Yên ngẩng đầu lên muốn xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì bỗng khựng lại.
Cô mở to mắt đối diện với Tống Hành Ngu, anh ôm cô vào lòng, che chắn cô xuyên qua đám đông, cho đến khi đi tới hành lang tĩnh lặng mới buông cô ra.
Lâm Yên Yên cúi đầu, cắn cắn môi, nhỏ giọng kêu: "Anh Tống."
Tuy rằng hành lang sáng trưng, nhưng dù gì cũng là buổi tối. Cô cúi mặt, Tống Hành Ngu không thể thấy rõ biểu cảm của cô, tương tự, Lâm Yên Yên không thấy được sắc mặt của Tống Hành Ngu.
Mọi ôn hòa ngày trước đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc bén, ngay cả mắt kính cũng không giấu được. Đôi môi mỏng dưới sống mũi cao thẳng mím chặt, biểu lộ cảm xúc không bình tĩnh.
Tống Hành Ngu kiềm chế, điều chỉnh lại cảm xúc, dịu giọng nói: "Em đã ăn cơm chưa?"
Dừng một chút rồi lại hỏi: "Nghỉ lễ sao không ra ngoài chơi với bạn?"
Lâm Yên Yên siết chặt nắm tay, không dám ngẩng đầu nhìn Tống Hành Ngu, bởi vì hốc mắt đã chua xót sắp không không chế được nữa. Cô nghẹn ngào nói: "Còn chưa ăn xong, em không muốn đi chơi."
Trước đây, vào những ngày vui vẻ như vậy, cô đều trải qua cùng các anh, đã sớm quen rồi. Năm nay là năm đầu tiên cô đón lễ một mình, nhưng cô cũng không thấy cô đơn, một mình ngồi bóc quà quả thật rất sung sướng.
Tống Hành Ngu lăn lộn trong xã hội lâu như vậy, sao có thể không nghe ra ngữ khí của Lâm Yên Yên không ổn.
Hô hấp thoáng ngừng, cảm xúc vô lực ập đến.
Tống Hành Ngu im lặng hồi lâu, mới thử thăm dò xoa đầu Lâm Yên Yên, thấp giọng nói: "Về ăn cơm trước nào, anh đi với em."
Lời này khiến sự chú ý của Lâm Yên Yên bị phân tán, cô lén lút hít hít mũi, cuối cùng cũng dám ngẩng đầu nhìn anh: "Anh Tống, anh ăn cơm chưa ạ?"
Tầm mắt Tống Hành Ngu dừng trên khóe mắt đo đỏ kia, đáp: "Ừ, anh chưa ăn."
Lâm Yên Yên thoáng nghĩ rồi dắt theo Tống Hành Ngu về cửa hàng xe. Hai người không nhắc đến chuyện vừa xảy ra, như thể người ấy không phải Tống Hành Ngu, như thể Lâm Yên Yên chưa từng nhìn thấy.
Đến nỗi rốt cuộc đối phương nghĩ gì, chỉ có chính họ biết.
So với trường đua náo nhiệt, cửa hàng xe có thể nói là quạnh quẽ.
Ngày thường đã chẳng có mấy người, giờ lại đi hỗ trợ hết. Chỉ còn đúng một người ở lại trông cửa hàng, đang cầm điện thoại cười hi hí, căn bản không để ý thấy Lâm Yên Yên dẫn theo Tống Hành Ngu về cùng.
Lầu một cây thông Noel rất đẹp.
Tống Hành Ngu lướt qua cây thông Noel, ánh mắt dừng trên người Lâm Yên Yên.
Hôm nay Lâm Yên Yên cũng rất đẹp.
Không ai biết được, trong chớp mắt khi thấy Lâm Yên Yên ở giữa đám người ồn ào kia anh đã nghĩ gì. Cô như con dê nhỏ đi lạc vào đàn sói, gương mặt trắng trẻo ngây thơ kia như có thể khiến người ta mất khống chế bất kỳ lúc nào.
Khả năng cô không biết, khi ấy trong đại sảnh có bao nhiêu người nhìn cô.
Khi đó Tống Hành Ngu còn nghĩ muốn đóng cửa nơi này lại, đuổi hết bọn họ ra ngoài, để không ai có thể nhìn Lâm Yên Yên được nữa. Cái ý nghĩ đó chỉ nổi lên trong chớp mắt, anh đã không nhịn được chạy tới bắt người vào trong lòng.
Ngăn trở hết mấy thứ ánh mắt dơ bẩn kia.
Sau khi lên tầng, Lâm Yên Yên đi thẳng vào phòng, cô đứng ở cửa quay đầu nhìn Tống Hành Ngu, chỉ vào đồ ăn trên bàn hỏi: "Anh Tống, anh có muốn ăn cùng không?"
Trên bàn đặt đầy đồ ăn, mỳ ý, pizza, điểm tâm.....
Rõ là Lâm Yên Yên không thể ăn hết được, nhưng mọi người đều mong cô có thể ăn nhiều hơn chút, nên đã đặt mọi thứ trên bàn. Dù có thêm Tống Hành Ngu, vẫn đủ cho hai người ăn.
Tống Hành Ngu đã tới cửa hàng xe rất nhiều lần, nhưng là lần đầu anh đến đây.
Nơi này là đặc biệt dành ra cho Lâm Yên Yên làm bài tập, ở ngay bên trên phòng khách tầng hai, có việc chỉ cần thò đầu ra gọi một câu là được, không thì một mình một chỗ yên tĩnh, rất an nhàn.
Lâm Yên Yên rót cho Tống Hành Ngu một cốc nước trái cây.
Giờ cô không có tâm trạng trò chuyện, tuổi cũng còn nhỏ, sẽ không giả vờ, không vui đều viết hết trên mặt.
Tống Hành Ngu không vội mở miệng, cho cô gái nhỏ ăn một lát. Chờ sắc mặt Lâm Yên Yên hòa hoãn đi chút, mới chầm chậm nói: "Yên Yên, anh mang quà cho em."
Lâm Yên Yên ngẩn ra, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tống Hành Ngu một cái.
Không ngờ anh sẽ chuẩn bị quà cho cô.
Kỳ thật, hôm nay Tống Hành Ngu đến Quang Niên cũng là vì Lâm Yên Yên, đi theo bạn chỉ là cái cớ. Anh nghĩ tặng quà vào ngày này, hẳn là cô sẽ không nghĩ nhiều, rốt cuộc ngày lễ mọi người tặng quà nhau cũng là chuyện thường tình.
Nói xong anh lại thoáng ngập ngừng: "Lúc nãy vốn muốn mang tới đây cho em. Nhưng trên đường... Có người có ý muốn ức hiếp anh."
Tống Hành Ngu mặt không đổi sắc nói dối trắng trợn, mặt mày bày ra dáng vẻ nghiêm trọng. Khiến Lâm Yên Yên nhìn đến há hốc, cô lắp bắp hỏi: "Có, có người ức hiếp anh?"
Tống Hành Ngu đã nói đến vậy, Lâm Yên Yên không thể không cẩn thận mà nhớ lại hình ảnh mình thấy khi nãy.
Dưới ánh đèn mờ mờ, Tống Hành Ngu mặc áo khoác dựa vào tường, hai tay đều đút trong túi, trên môi ngậm điếu thuốc. Người phụ nữ kia duỗi tay chống lên tường nói chuyện với anh, nhìn qua... Cũng có chút giống bị ức hiếp ấy nhỉ?
Lâm Yên Yên đầu chập mạch, thế mà lại cảm thấy Tống Hành Ngu nói rất có lý.
Cô mím môi, không biết nên nói gì, chỉ nghẹn ra một câu: "Vậy anh không sao chứ? Có muốn em báo cảnh sát giúp anh không?"
Tống Hành Ngu: "......"
Cô gái nhỏ này đúng là lòng dạ thiện lương, vô cùng săn sóc.
Anh tháo kính xuống ném qua một bên, đáp: "Không sao cả, chỉ là sau này em cũng phải cẩn thận chút. Đừng một mình chạy tới chỗ hỗn loạn như vậy, đám Tiểu Nhiên không ở đây, phải chú ý an toàn."
Không có mắt kính ngăn cách, Lâm Yên Yên có chút không quen.
Tống Hành Ngu mới nhuộm tóc vàng, khiến làn da trắng lạnh kia càng thêm giống tuyết, đôi mắt dưới ánh đèn tản ra ánh hổ phách đẹp tuyệt. Vẻ ôn hòa vơi đi, nhiều hơn một bộ dáng chân thật.
Tống Hành Ngu như thế, lại đang nhìn cô.
Lâm Yên Yên mím môi, trong lòng lén sinh ra tí xíu vui mừng. Cơn khó chịu vừa rồi tích tụ trong lòng lập tức tiêu tán theo câu nói của anh, cô chớp chớp mắt, cười rộ lên: "Quà gì thế ạ?"
Không vui viết trên mặt, hân hoan cũng viết trên mặt.
Tống Hành Ngu thở dài trong lòng, cong khóe môi: "Ăn cơm trước đi, ăn xong nói cho em."
Chỉ có vài phút như vậy, tâm trạng Lâm Yên Yên lại biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cô thầm nghĩ, hóa ra thích một người là thế này, khó trách khi ấy anh trai lúc nào cũng sáng nắng chiều mưa.
Tâm tư cô gái nhỏ vốn dễ đoán, huống chi Lâm Yên Yên được Lâm Nhiên bao bọc kỹ như vậy.
Tống Hành Ngu có đần cũng thấy được tâm tư của Lâm Yên Yên.
Nhưng anh lại không vui như trong tưởng tượng, cái thích của cô gái nhỏ đôi khi chỉ là thời gian ngắn mà thôi. Chưa kể cô còn nhỏ như thế, chắc hẳn có thể sẽ gặp rất nhiều người trong đất trời bao la này.
Chứ không phải chỉ nhìn thấy vũng bùn là anh.
Tống Hành Ngu rũ mắt, hai người yên lặng ăn xong bữa cơm này.
Ăn xong, Tống Hành Ngu lấy quà đã chuẩn bị trong túi áo ra, thấp giọng nói: "Anh còn bận việc phải đi trước."
Nói rồi anh dừng lại một chút, bổ sung: "Giáng Sinh vui vẻ, Yên Yên."
Tống Hành Ngu đặt hộp quà xuống, đứng dậy nhìn Lâm Yên Yên một cái, không chờ cô lên tiếng đã rời đi. Thật ra anh không có việc gì cả, gặp được Lâm Yên Yên rồi anh cũng không sang trường đua nữa.
Anh đi nhanh tới hướng cửa lớn, đi qua cây thông Noel tinh xảo, anh rảo bước tiến vào gió tuyết.
Tống Hành Ngu nói với bản thân, chờ chút, chờ cô lớn hơn một chút.
Nếu khi ấy cô còn thích anh.
Vào ban đêm tuyết lớn hơn, Lâm Yên Yên cầm hộp đuổi theo, nhưng cô theo ra bên ngoài thì bóng dáng anh đã sớm không thấy. Cô ngơ ngác đứng trong tuyết, mở hộp quà nhỏ ra.
Bên trong là một dây chuyền nhỏ, mặt dây là một mặt trăng tròn.
-
Xuân qua đông đến, thời gian chỉ là thoáng chốc.
Hai năm nay Lâm Yên Yên đã cao hơn nhiều, như cây liễu non bỗng chốc vươn mình, càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng chói mắt, trên cổ cô vẫn luôn đeo sợi dây chuyền đó.
Mấy năm nay, quan hệ giữa Lâm Yên Yên và Tống Hành Ngu đã tự nhiên hơn chút.
Hai người đều không bước lằn ranh kia, Tống Hành Ngu và Lâm Nhiên đều nghĩ vậy, anh sẽ tận lực chiếu cố Lâm Yên Yên nhất mức có thể. Thi thoảng cũng sẽ giúp cô đi họp phụ huynh.
Lâm Yên Yên gắng sức giấu kín tâm tư của bản thân, nghỉ chỉ cần nhìn anh một cái cũng được rồi. Lại không biết chút lòng riêng này của mình không giấu được, mỗi khi Tống Hành Ngu chạm đến ánh mắt ấy đều sẽ không nhịn được tránh đi.
Anh cũng có sợ một ngày.
Tống Hành Ngu thậm chí không dám nghĩ đến, nếu có ngày ánh mắt đắm say ấy biến mất thì anh phải làm sao. Nếu thật sự có ngày đó, anh không biết được mình có thể làm ra chuyện gì nữa.
Lại là một ngày đông.
Năm nay Lâm Yên Yên đã lên lớp 12, còn nửa năm nữa sẽ thi tốt nghiệp. Bầu không khí học tập ngày càng căng thẳng, nhưng cô lại như không cảm giác được sự gấp rút đó, càng gần ngày thi cô lại càng phấn khởi.
Bởi vì việc này có nghĩa là cô đang dần đến gần Tống Hành Ngu hơn. Mấy năm nay Tống Hành Ngu vẫn độc thân, cô thường xuyên lui tới nhà anh ăn cơm, thậm chí còn không ngại dối Lâm Nhiên. Đến nay anh trai vẫn chưa biết chuyện này, là cũng nhờ vào Thịnh Thanh Khê giúp cô đánh lạc hướng.
Năm nào cũng thế, cứ đến khai giảng là tâm trạng Lâm Nhiên cực xấu, vì luôn có không ít người quấn lấy Thịnh Thanh Khê, kiểu gì cũng phải bị đả kích mới biết Thịnh Thanh Khê là người đã có bạn trai. Những lúc ấy, Lâm Yên Yên lướt lướt vòng bạn bè là có thể thấy Lâm Nhiên bá đạo tuyên bố chủ quyền.
Nay là ngày khối 12 thi cuối kỳ xong, chào đón một kỳ nghỉ đông cuối cùng của thời học sinh.
Lâm Yên Yên vội vàng về lớp xếp sách vở xong chạy như bay ra ngoài, mấy hôm trước Tống Hành Ngu nói chờ cô thi xong sẽ tới đón cô, nên cô mới vội ra gặp anh, không muốn để anh chờ lâu.
Từ trước đến nay Tống Hành Ngu đều không đến muộn, nếu muộn thì nhất định là có việc.
Ví dụ như hôm nay.
Lâm Yên Yên đứng trong gió lạnh hồi lâu vẫn không thấy Tống Hành Ngu đâu, cô lấy điện thoại trong cặp sách ra nhìn, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn. Cô thử nhắn một tin dò hỏi, không dám gọi điện, sợ anh nghe máy khi đang lái xe.
Tống Hành Ngu không trả lời.
Lâm Yên Yên tùy ý tìm một chỗ gần cổng trường ngồi xuống, yên lặng xúm khăn quàng cổ lại, mặt nhỏ co rụt vào bất động trong đó. Cô không làm gì, chỉ ngồi đó ngây ngốc.
Bỗng có tiếng bước chân vang lên.
Lâm Yên Yên hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu quay người lại nhìn, cô sửng sốt.
Bởi vì cô không quen người trước mặt, nhưng từ biểu cảm của người đó hình như là có biết cô. Lâm Yên Yên mấp máy môi, nhất thời không biết đối phương muốn gì, thấp thỏm trong lòng.
Nam sinh trước mắt mặc đồng phục giống cô, cao cao gầy gầy, nhìn cũng rất đẹp trai. Nhưng Lâm Yên Yên vẫn không có ấn tượng gì về cậu ấy, lúc cô còn đang miên man ngẫm nghĩ, nam sinh đã lên tiếng.
"Lâm Yên Yên, mình là Khương Vũ lớp 12.1."
"Mình... mình đã thích cậu rất lâu rồi."
"Tuy rằng rất mạo muội, nhưng mình có nghe bạn cậu nói... Cậu có ý định yêu đương!"
"Nếu cậu thật sự muốn yêu đương, có thể suy xét đến mình trước không!"
Lâm Yên Yên: "......"
Cô có ý định yêu đương là đúng, nói ngoài miệng là vậy, còn trong lòng chỉ muốn yêu đương với Tống Hành Ngu thôi. Nhưng mà... sao việc này lại truyền ra ngoài chứ, thật xấu hổ mà.
Lâm Yên Yên giật giật khóe môi, định lên tiếng, lại chợt cảm giác được gì đó, tầm mắt lướt qua nam sinh trước mặt nhìn về phía sau cậu ấy. Một người đàn ông có bờ vai vững chãi đang đứng sau lưng cậu ấy.
Tống Hành Ngu đứng gần đó nhìn cô, ánh mắt ảm đạm, không thấy cảm xúc gì.
Sau một lúc lâu, người đàn ông mở miệng gọi cô: "Yên Yên."
"Lại đây."
Lâm Yên Yên vội vàng đứng lên, nhìn nam sinh kia một cái: "Thật xin lỗi, tôi không có ý định này. Anh tôi tới đón tôi rồi."
Nói xong Lâm Yên Yên đeo cặp sách chạy tới chỗ Tống Hành Ngu, tiếng bước chân nghe ra có chút sốt ruột.
Tống Hành Ngu rũ mắt, nhìn cô gái nhỏ chạy đến trước mặt mình, đưa tay chỉnh lại khăn quàng giúp cô, không nói gì, xoay người dẫn cô đi tới chỗ xe. Trên đường có tai nạn xe, anh vòng đường vòng khá tốn thời gian, điện thoại lại đúng lúc hết pin, cho nên mới đến muộn. Mà không ngờ khi đến lại thấy một màn thế này.
Tống Hành Ngu đi đến mở cửa ghế phụ ra, duỗi tay ôm Lâm Yên Yên lên.
Mấy năm nay, anh đã không còn đưa tay để tự cô lên xe. Nhưng nay anh nhìn Lâm Yên Yên ngồi lên rồi cũng không rời đi ngay, cứ đứng trước cửa xe, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Những lời nam sinh kia vừa nói, anh đều nghe thấy.
Cho nên cái ngày anh sợ nhất ấy chung quy là vẫn sẽ đến, Lâm Yên Yên muốn yêu đương, muốn ở bên người khác. Cô tốt đẹp như vậy, rất khó có ai không thích cô.
Tống Hành Ngu như này khiến Lâm Yên Yên căng thẳng, cô rất ít thấy bộ dạng này của anh.
Không biết từ khi nào mà Tống Hành Ngu đã bỏ nhuộm tóc, tóc đen khiến lớp mặt nạ ôn hòa kia phai nhạt đi. Không riêng Lâm Yên Yên, người khác cũng cảm nhận được, mấy năm nay Tống Hành Ngu ngày càng chân thật.
Anh bắt đầu học làm chính mình.
Lâm Yên Yên đối diện với người đàn ông lạnh lùng trong giây lát, nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Anh Tống, sao hôm nay anh tới muộn thế? Trên đường xảy ra chuyện gì ạ?"
Tống Hành Ngu chăm chú nhìn cô: "Không có gì, kẹt xe thôi."
Lâm Yên Yên lại chớp chớp mắt, hỏi: "Anh Tống, anh không lên xe sao?"
Tống Hành Ngu không đáp lại.
Anh nhìn cô rất lâu, lâu đến mức lỗ tai bị gió thổi đỏ bừng. Cảm xúc trong lòng cuồn cuộn, như ác thú muốn cắn nuốt anh, bức bối cùng điên cuồng đều nhảy ra. Khả năng nhịn không được nữa rồi, Tống Hành Ngu nghĩ.
Tống Hành Ngu gắt gao nhìn chằm chằm cô gái ngồi trên ghế.
Ánh mắt tối sầm, thấp ám, thanh âm cũng có chút khàn: "Yên Yên."
Lâm Yên Yên "Dạ" một tiếng, không biết sao tim đột nhiên nhảy mạnh.
"Yêu đương với anh đi."
Tống Hành Ngu nói.
Lâm Yên Yên ngơ ngẩn, hồi lâu mới phản ứng lại, cho rằng anh hiểu lầm lời nam sinh kia nói, vội vàng muốn giải thích: "Không phải, anh Tống em....."
Tiếng nói đột nhiên im bặt.
Tống Hành Ngu bỗng nhiên cúi người tiến lại gần cô, khoảng cách gần sát, hơi thở giao hòa.
Cô nghe thấy, giọng nói của người đàn ông âm vang bên tai, từng chữ từng chữ ——
"Không phải muốn yêu đương sao?"
"Được, cùng với anh đi."