Mãi tới khi dẫn dắt ba mươi người giết sạch mấy chục gã thuộc quân khởi nghĩa đang cưỡi ngựa đuổi theo lưu dân, Hoắc Minh Cẩm mới quay đầu ngựa trở về thành.
Trên tường thành, binh sĩ đồng loạt hô vang.
Quân khởi nghĩa kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Vị tướng quân mạnh mẽ từ trên trời rơi xuống kia vừa dẫn một toán quân đã tiêu diệt mấy chục kỵ sĩ, nhất thời không rét mà run, hoảng sợ trong lòng. Dù trưởng quan có thúc giục sau lưng, chúng vẫn co rúm lại không dám tiến lên.
Bọn chúng nghe thấy những binh sĩ trong thành đang hô vang điều gì.
Hoắc tướng quân! Đó chính là Hoắc tướng quân đã lãnh binh trấn giữ biên cương từ thuở thiếu niên đấy!
Là Hoắc tướng quân bách chiến bách thắng, người đã khiến những bộ tộc du mục dũng mãnh thiện chiến chỉ cần nghe tiếng thôi cũng sợ vỡ mật!
Đám quân ô hợp như bọn chúng sao có thể là đối thủ của Hoắc tướng quân?!
Trong tiếng gió gào thét, hàng vạn con ngựa hí vang.
Hoắc Minh Cẩm giương đao đầy uy phong, đi cuối cùng, hộ tống những người khác về thành an toàn.
Khí thế mạnh mẽ như thế, làm gì có ai không phục.
Trong ánh nhìn chằm chằm của mấy vạn quân khởi nghĩa, cửa thành nặng nề khép lại.
Quân khởi nghĩa im thin thít.
Dù tên thủ lĩnh có giận đến mức nghiến răng ken két, tức đến mức run rẩy cả người thì cũng không dám công kích bừa.
Trên chiến trường, kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh.
Hoắc Minh Cẩm có danh tiếng ngút trời, dũng mãnh vô cùng, dù chỉ đơn thương độc mã cũng đã đủ để uy hiếp bọn chúng rồi. Đương nhiên bọn chúng có thể lấy nhiều thắng ít nhưng đối phương đã ở gần cổng thành, có thể vào thành bất cứ lúc nào, quân lính canh gác trong thành cũng có thể phối hợp để đánh từ trong ra. Nếu bọn chúng cứ xông lên bừa như thế thì nói không chứng sẽ trúng phải mai phục.
Đến lúc đó, chẳng bắt được người đã đành lại còn bị đối phương dập tắt nhuệ khí.
Vậy nên bọn chúng chỉ có thể nhìn Hoắc Minh Cẩm một người một ngựa kia dùng tư thế vừa oai hùng vừa bình tĩnh biến mất sau cửa thành đóng chặt.
...
Thấy cửa thành vừa đóng lại, Phó Vân Anh lập tức xoay người, bước xuống bậc thang.
Đi được một nửa, nàng dừng lại.
Người đàn ông xa cách đã lâu đang đứng dưới tường thành, gỡ đao đeo bên hông, cởi mũ, tháo giáp cổ tay, nhét cả mớ đồ vào tay Kiều Gia đang đứng bên cạnh, nhanh chóng bước lên bậc thang.
Trong suốt quá trình ấy, chàng luôn ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, mỉm cười với nàng.
Chàng xuống phía nam một chuyến mà chẳng đen đi bao nhiêu, mặc một bộ quân trang màu đen bó tay, thân hình vẫn cường tráng như trước đây, khuôn mặt góc cạnh tuấn lãng, bên má để một lớp râu nhàn nhạt, mặt mày ôn hòa. Năm tháng lắng đọng, rửa trôi những u ám và ủ dột, điệu bộ cử chỉ toát ra khí độ thong dong của người từng trải.
Chàng không còn sự bồng bột của tuổi trẻ, trở nên thâm thúy, sâu sắc.
"Hoắc tướng quân!"
Những binh sĩ thủ thành chỉ kém Hoắc Minh Cẩm bảy tám tuổi nhưng từ nhỏ đã được nghe những câu chuyện về sự anh dũng thiện chiến của Hoắc tướng quân, khi nãy lại được tận mắt chứng kiến cảnh chàng cứu lưu dân từ tay quân phản loạn, cuối cùng không kìm nén được sự kích động và ngưỡng mộ, đồng loạt xúm lại quanh chàng.
Chàng hơi cau màu, "Lúc thủ thành không được lơi lỏng."
Mặt những binh sĩ đó lập tức nóng bừng lên. Cứng họng không nói nên lời, họ đành ôm khuôn mặt đỏ trở về vị trí.
Sắc mặt Hoắc Minh Cẩm vẫn không thay đổi, ánh mắt dính chặt trên mặt Phó Vân Anh, chàng bước từng bước một tới trước mặt nàng.
Nhưng chàng không dừng lại mà lập tức lướt qua bên cạnh nàng.
Lúc đi ngang qua nhau, ngón tay chàng thò vào ống tay áo của chàng, những ngón tay thô ráp ngoắc lấy ngón tay nàng.
Tê tê buồn buồn.
Phó Vân Anh ngây người một lúc rồi mới tỉnh táo lại, ổn định lại suy nghĩ của mình.
Tuy là cửa thành chắc chắn sẽ không bị lưu dân công phá, ở lại huyện thành rất an toàn nhưng chính mắt trông thấy quân khởi nghĩa lạm sát người vô tội dưới thành, ai cũng vô cùng sốt ruột.
Đúng lúc này, Hoắc tướng quân trong lời đồn của mọi người lại xuất hiện ở ngoài thành như thiên binh thiên tướng, huyện lệnh vui mừng quá đỗi, sốt sắng đi tới trò chuyện với Hoắc Minh Cẩm, điệu cười nịnh nọt, giọng điệu cũng nịnh nọt, khiến mấy viên quan trong huyện chỉ ước mình có thêm một đôi tay để có thể bịt chặt cả mắt lẫn tai lại cùng một lúc.
Hoắc Minh Cẩm không thể hiện nhiều biểu cảm trên khuôn mặt, hỏi han kỹ càng về việc sắp xếp hệ thống phòng ngự, chỉ ra vài chỗ sai.
Hoắc Minh Cẩm nói gì huyện lênh chẳng nghe, vội vàng sai người bổ sung quân vào những chỗ chàng vừa chỉ ra.
Xác nhận trong thành không còn chỗ sơ hở nào, Hoắc Minh Cẩm đứng trên tường thành nhìn quanh một lượt, ánh mắt sáng quắc, tinh tường.
"Ta đưa năm ngàn người tới đây tiếp viện. Một khắc nữa bọn họ sẽ tới đây. Các ngươi sắp xếp lại quân đội. Một canh giờ nữa chúng ta bao vây giặc cỏ ngoài thành."
Huyện lệnh kinh hãi không nói nên lời, mãi mới lấy lại được bình tĩnh, nói: "Đốc sư, có cần sắp xếp cho cả đại quân không ạ? Binh mã của Chu tổng binh sắp tới rồi, đợi Chu tổng binh tới rồi bao vây có phải sẽ chắc chắn hơn không ạ?"
Đại quân còn chưa tới đã quyết định bao vây thì có phải quá hấp tấp rồi không?
Hơn nữa, lấy năm nghìn đánh mấy vạn, số lượng cũng ít hơn nhiều quá đúng không? Bọn họ có thể lấy ít thắng nhiều thật sao?
Hoắc Minh Cẩm cười nhạt, nụ cười trào phúng.
"Một đám ô hợp, năm nghìn người là đủ rồi."
Chàng đã trải qua cả trăm trận chiến, trên người có một thứ khí thế quyết đoán khiến người khác không thể không phục tùng.
Huyện lệnh không dám khuyên tiếp, liên tục đưa mắt ra hiệu với Phó Vân Anh.
Nàng ho khẽ một tiếng, đang định lên tiếng.
Hoắc Minh Cẩm bỗng nhiên tiến lên một bước, giữ chặt tay nàng.
Mọi người xung quanh đều ngây người sửng sốt.
Thế này là Hoắc đốc sư định động thủ với giám quân à?
Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, "Giám quân đại nhân, xin mượn một bước nói chuyện. Ta có một thỉnh cầu, cần sự cho phép của giám quân đại nhân."
Giọng điệu nghe ra thì nghiêm túc vô cùng nhưng ánh mắt dừng lại trên mặt Phó Vân Anh thì nhìn thế nào cũng thấy không đứng đắn.
Nàng cố gắng hết sức để gạt bỏ cảm giác rung động nơi đáy lòng, gật đầu, nói: "Được."
Hoắc Minh Cẩm kéo nàng đi xuống.
Đi vào một góc, tiếng người nói nhỏ dần, bốn phía được bao phủ bởi lớp tường thành màu xám, tạo cảm giác như thể như trận chém giết vừa rồi đã cách bọn họ rất xa.
Tự nhiên lại có cảm giác bình yên khó hiểu.
Phó Vân Anh ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh Cẩm, "Minh..."
Vừa mới nói được một chữ, bả vai nàng đã bị giữ chặt, đẩy sát vào tường thành, cơ thể cao lớp nóng rực của chàng áp xuống, ôm chặt lấy nàng.
Theo bản năng, nàng lặp lại những lời chàng vừa nói: "Lúc thủ thành, không thể lơi lỏng."
Hoắc Minh Cẩm bật cười, cánh tay mạnh mẽ lót sau lưng nàng, không để tường gạch lạnh lẽo sau lưng cọ vào người nàng, "Ta có chừng mực, chỉ một chốc thôi."
Hơi thở nóng cháy bên tai.
Đôi môi khô của chàng lưu luyến viền tóc mai cạnh tai nàng, hôn lên cái má mềm mại của nàng, "Nhớ ta không, hửm?"
Lâu ngày không gặp, Phó Vân Anh rung động trong lòng, chẳng nói nên lời.
Hoắc Minh Cẩm bật cười khe khẽ, đưa ngón tay nâng cằm nàng lên, quan sát nàng cẩn thận hồi lâu, những ngón tay chàng khẽ vuốt ve gương mặt nàng, tình cảm đong đầy trong mắt.
Nhìn nhau một lúc, chàng cúi đầu hôn lên mi tâm nàng.
"Không nhớ chút nào à?"
Nghe ra còn có vẻ tủi thân.
Khi nãy còn đang đánh giặc cơ mà, sao loáng một cái đã biến thành thế này rồi... Phó Vân Anh thầm nghĩ, cúi đầu, đưa tay ôm lấy chàng.
Thời khắc này, cảm giác được tình cảm dịu dàng trong im lặng của nàng, Hoắc Minh Cẩm cười, ôm nàng chặt hơn.
"Ta nhớ nàng, ngày nào cũng nhớ."
Chàng ôm nàng thật chặt, những nụ hôn dồn dập rơi xuống bên mặt nàng, thì thầm.
Tay phải chàng từ từ đưa lên trên, lần mò cởi vạt áo nàng ra.
Những ngón tay thô ráp đẩy vạt áo ra, vuốt ve da thịt mềm mại, Phó Vân Anh rùng mình, giữ chặt lấy tay nàng, ngước mắt lườm chàng.
Hoắc Minh Cẩm cười cười. Đến giờ nàng vẫn còn chưa biết lúc nàng ngước mắt lườm chàng, hàng mi dày rung rung, thật sự vô cùng quyến rũ. Nàng nhìn chàng như thế căn bản sẽ không khiến chàng ngại ngùng mà chỉ làm chàng phấn khích hơn.
Chàng nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, dùng một tay kéo cổ áo nàng, nhíu mày nhìn cổ nàng.
Trên đó là một vết sẹo rất mỏng, đây là dấu vết của một lưỡi dao sắc ngọt.
Phó Vân Anh hơi nghiêng đầu đi.
Đôi mắt Hoắc Minh Cẩm tối sầm. Một lát sau, chàng cúi đầu hôn lên vết thương màu hồng nhạt vừa khép miệng.
Đôi môi khô khẽ khàng hôn lên da thịt.
"Còn đau không?"
Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến nàng cảm nhận được tất cả những quan tâm, thương xót, phẫn nộ, đau lòng và sự tự trách vì không thể ở bên nàng của chàng.
Trái tim như bị siết chặt, Phó Vân Anh nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực chàng.
Chàng quá thông minh, đầu tiên là yên lặng quan tâm trong nhiều năm, sau đó là tấn công dồn dập khiến chàng không thể nào chống đỡ được, tiếp theo là đeo bám không chịu buông tay bằng sự dịu dàng không nói nên lời, cứ như thế phá hủy thành lũy trong lòng nàng từng chút từng chút một.
Hai người ôm nhau trong im lặng.
Không biết đã qua bao lâu, nghe thấy tiếng nói của Kiều Gia từ xa truyền tới, Hoắc Minh Cẩm dù không nỡ cũng phải buông nàng ra.
Kiều Gia tới bẩm báo tình hình.
Cả thiên hạ ai mà không biết đến danh tiếng thiện chiến của Hoắc Minh Cẩm. Chàng tới, việc thủ thành đương nhiên sẽ do chàng toàn quyền quyết định.
Chàng tới đây để thay thế Tào tổng đốc.
Tào tổng đốc kiêu ngạo ngang ngược. Chu Hòa Sưởng lo Tào tổng đốc sẽ oán hận rồi ám hại giám quân là Phó Vân Anh nên không hạ chỉ trách cứ ông ta. Ngược lại, hắn vừa liên tục ban thưởng để xoa dịu ông ta vừa đi một nước bất ngờ, cử Hoắc Minh Cẩm cầm thư bổ nhiệm bí mật tới Kinh Tương tiếp quản việc quân.
Trên đường lên phía bắc, Hoắc Minh Cẩm nhận được sắc thư, đi đường vòng sang hướng tây. Trên đường đi, chàng nghe được tin mấy cánh nghĩa quân chia làm đôi để bao vây, tấn công Tào tổng đốc và Phó giám quân, cắt đứt sự liên lạc giữa các huyện thành nên đã đoán ra ngay ý đồ của quân khởi nghĩa, lập tức chạy tới đây.
Khi nãy Phó Vân Anh còn ngạc nhiên không hiểu sao chàng lại xuất hiện một mình dưới tường thành.
Hóa ra năm ngàn viện binh đang ở phía sau, Hoắc Minh Cẩm muốn sớm gặp được nàng, nhân thể có thể bàn bạc với bọn họ về chuyện bao vây giặc cỏ nên chỉ dẫn mấy người theo rồi đi đường tắt tới đây trước. Đáng lẽ ra chàng có thể đi vào thành từ cổng thành khác nhưng nghe thấy kẻ khiêu chiến cao giọng sỉ nhục nàng, lại thấy đám quân khởi nghĩa kia lạm sát những người dân bình thường nên đã đổi ý.
"Giám quân đại nhân yên tâm, bản đốc sư sẽ giải quyết đám giặc cỏ bên ngoài ngay đây."
Nghe thuộc hạ bẩm báo xong, Hoắc Minh Cẩm ôm quyền cười nói với Phó Vân Anh.
Nàng cũng mỉm cười, chắp tay đáp lễ, "Vậy ta ở đây chờ tin lành vậy."
Lúc nói mấy chữ này, tiếng nói của nàng ngọt ngào như ngậm kẹo, giọng điệu có vẻ trêu đùa, không hề giống với kiểu nghiêm chỉnh giả vờ xa cách khi nãy trên tường thành.
Lòng chàng như vừa bị móng vuốt mèo cào nhẹ một cái mà con mèo này bình thường rất kiêu ngạo, không thích gần người. Hoắc Minh Cẩm cảm thấy xương cốt toàn thân mình tê dại, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn bóp hai má phồng lên lúc nói chuyện của nàng một cái.
Nhưng đương nhiên là chàng không dám. Trêu chọc nàng thế nào là chuyện thầm kín của vợ chồng họ. Lúc này còn có những người khác ở bên, chàng không thể khiến nàng khó xử.
Chàng cảm thấy bản thân mình đã cố hết sức để kiềm chế, kiên nhẫn chờ đợi nàng từ từ quen với sự hiện diện chàng, rất ít khi mất khống chế nhưng thực sự giờ nhìn thấy nàng lại rất khó có thể tiếp tục giữ được sự kìm nén như thường lệ.
Chăm chú nhìn nàng hồi lâu, chàng nhận áo giáp và đao từ tay thuộc hạ, bảo Kiều Gia ở lại bên cạnh nàng rồi dẫn những người khác ra khỏi đó.
Phó Vân Anh dõi mắt nhìn theo chàng.
Tuy trước đây nàng vẫn luôn biết chàng chiến đấu trên chiến trường sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy tận mắt. Nghe những người khác kể về chuyện chàng cửu tử nhất sinh, thoát hiểm trong gang tấc như thế nào trên sa trường cuối cùng cũng chẳng thể khiến nàng có cảm xúc mãnh liệt như lúc chứng kiến.
Đây mới chỉ là một đám quân khởi nghĩa được tạo thành từ lũ giặc cỏ chưa trải qua bao nhiêu huấn luyện. Lúc đối mặt với kẻ địch có binh hùng tướng mạnh thì còn nguy hiểm tới cỡ nào?
Tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực, đứng đờ ra đó thất thần một lúc.
Tiếng kèn vang lên, cờ xí trên tường thành bay phần phật.
Không khí trong thành không còn nặng nề lạnh lẽo như vừa rồi, đám binh linh vui mừng khôn xiết, xoay tay hằm hè, chuẩn bị phản kích.
Phó Vân Anh kiểm kê nhân số, đi huyện nha thăm những lưu dân vô tội vừa bị giặc cỏ đuổi giết khi nãy.
Phó Vân Chương và Tô Đồng đã có mặt ở đó từ trước.
Lúc nàng đi vào công đường, nước mắt trên mặt mấy người lưu dân vẫn chưa khô nhưng sau khi được Phó Vân Chương an ủi, cảm xúc của họ đã ổn định, họ đang bưng canh nóng được tạp dịch nấu cho lên nhấp từng ngụm một.
"Giám quân đại nhân!"
Vừa nhìn thấy nàng, mấy người lưu dân đã đồng loạt đặt bát sang một bên, quỳ xuống, kéo quan bào của nàng.
Phó Vân Chương và Tô Đồng nhíu màu, lập tức bước tới, định tách những lưu dân đó ra.
Mấy người lưu dân không chịu lùi lại, nắm chặt góc áo bào của Phó Vân Anh, ngẩng mặt nhìn nàng, nước mắt rơi như mưa.
"Giám quân đại nhân, ngài nhất định phải báo thù cho chúng tiểu nhân!"
"Giám quân đại nhân, ngài không sao là tốt rồi."
"Giám quân đại nhân, ngài là người tốt, những kẻ nó nói ngài là kẻ cướp, chúng tiểu nhân không tin một câu nào!"
...
Mọi người ngẩn ra.
Cứ tưởng rằng sau sự kiện vừa rồi, những lưu dân này sẽ trách cứ Phó Vân Anh thấy chết không cứu, hại chết người thân của bọn họ nên bọn họ mới nắm chặt góc áo nàng không chịu bỏ ra.
Không ngờ họ không hề giận cá chém thớt mà là đang vội vàng biểu đạt sự thù hận đối với giặc cỏ và lòng cảm kích đối với Phó Vân Anh.
Đối mặt với những gương mặt xa lạ vừa lo âu, phẫn nộ, khiếp đảm lại vừa có vẻ lấy lòng trước mắt, Phó Vân Anh trầm mặc hồi lâu.
Những người đã chết đương nhiên đều là người thân hoặc hàng xóm, bạn bè của những người dân này, người chết cũng chết rồi, những lời an ủi có êm tai đi chăng nữa cũng chẳng làm được gì.
Nàng nhìn xung quanh một lượt, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Bản quan phụng mệnh tới trông coi vùng Kinh Tương, các ngươi đều là người dân nằm dưới sự cai quản của ta. Ta hứa với các ngươi, nhất định sẽ khiến cho các ngươi có đất để trồng trọt, có nhà để ở, già trẻ gái trai lấy được hộ tịch như người bình thường, an cư lạc nghiệp. Ta nói được làm được."
Nàng không chửi mắng giặc cỏ, không khóc lóc thương xót cho những người dân vô tội đã chết đi, cũng không dùng những lời lẽ hùng hồn để khích lệ lòng người, nàng chỉ nhắc lại những gì mình hứa hẹn một cách đơn giản nhưng kiên quyết.
Nhưng đối với những người lưu dân đang hoang mang sợ hãi, những lời hứa này của nàng lại chính là những câu nói êm tai nhất trên đời!
Bọn họ sợ, sợ Tào tổng đốc giết sạch những lưu dân đã chạy trốn khỏi quê nhà như bọn họ, sợ người đã từng thật lòng nghe bọn họ kể khổ, lên kế hoạch cứu giúp bọn họ thoát khỏi khổ nạn là Phó giám quân sẽ chết trong tay giặc cỏ, còn sợ Phó giám quân thất vọng vì giặc cỏ làm loạn rồi mặc kệ bọn họ...
Cách đây rất lâu, bọn họ cũng là những người dân bình thường, tuân theo luật pháp, cuộc sống quá khó khăn nên chỉ còn cách chạy trốn vào trong vùng rừng núi.
Tào tổng đốc dụ dỗ bọn họ ra ngoài, nhẫn tâm giết chết bọn họ, hoàn toàn không coi họ là con người.
Ở Kinh Tương, mạng người còn không bằng heo chó.
Bọn họ muốn tiếp tục sống mà! Muốn tuân thủ luật pháp, sống một cuộc sống bình yên.
Nhưng cuộc đời này họ sống khổ quá rồi, khổ đến nỗi bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, như những cái xác không hồn.
Đúng lúc này, Phó giám quân lại mang hy vọng đến cho bọn họ. Giám quân đại nhân giúp bọn họ xin lệnh của triều đình để lập ra châu huyện ở nơi này, bọn họ có thể trở lại thành những người dân bình thường như trước, có thể khai khẩn đất hoang thành đồng ruộng, làm người một cách đường đường chính chính. Phó giám quân còn xin Hoàng thượng miễn giảm thuế má cho bọn họ... Bọn họ trốn chui trốn lủi khắp nơi, kéo dài chút hơn tàn, cuối cùng cũng tới một ngày được thấy mặt trời!
Trước đây Miêu Bát Cân dẫn dắt đám người kia chống đối lại Tào tổng đốc chẳng phải vì điều này hay sao?
Nhưng mà có người lại muốn hại chết Phó giám nhân, cướp đi hy vọng sống duy nhất của bọn họ!
Lưu dân dễ tin người, yếu đuối, không có tri thức, dễ bị kích động nhưng bọn họ không ngu ngốc.
Mong muốn của bọn họ rất đơn giản, một cuộc sống bình yên.
Ban đầu, bọn họ đồng tình, ủng hộ quân khởi nghĩa bởi quân khởi nghĩa bảo vệ cho bọn họ.
Nhưng sau khi quân khởi nghĩa cướp bóc các thị trấn, làm nhục phụ nữ, lưu dân bắt đầu không tin tưởng quân khởi nghĩa nữa.
Quân khởi nghĩa mà không có lòng thương xót đối với những người dân bình thường thì đã trở thành một ổ giặc cướp chẳng việc ác nào không làm rồi! Sau khi được nếm mùi ngon ngọt do vũ lực mang lại, bọn chúng đã không còn là đoàn quân khởi nghĩa phản kháng chỉ để bảo vệ mình trước đây nữa.
Mấy người lưu dân run run lau nước mắt, vẫn may, vẫn may Phó giám quân bình an vô sự.
Vẫn may Phó giám quân vẫn quan tâm tới những kẻ đáng thương phải trôi giạt khắp nơi là bọn họ như trước đây, vẫn đồng ý bỏ thời gian công sức ra giúp đỡ bọn họ.
Những người lưu dân quỳ gối dưới chân nàng, nước mắt rơi như mưa.
Đi từ trong công đường ra, Phó Vân Anh và Phó Vân Chương gặp ngay mấy người Trương Gia Trinh đang đi tới từ hướng ngược lại. Họ nói Hoắc Minh Cẩm đã lãnh binh vây kín quân khởi nghĩa, đuổi đối phương ra xa hai mươi dặm.
Công Bộ chủ sự kích động ca ngợi: "Cuối cùng cũng chứng kiến được cái gì gọi là gió cuốn mây tan! Hoắc đốc sư vừa mới bày trận, đám giặc cỏ kia đã sợ tới mức tè ra quần, chạy trốn tán loạn. Mấy ngàn người của chúng ta truy đuổi sau lưng mấy vạn người của bọn chúng chẳng khác gì xua gà đuổi vịt!"
Trên chiến trường, khí thế là một cái gì đó rất kì diệu. Phe nào có khí thế mạnh mẽ thì có thể lấy một địch trăm, thắng như chẻ tre, lấy ít thắng nhiều cũng không phải việc gì khác lạ. Ngược lại, phe nào có khí thế uể oải thì cho dù có bao nhiêu quân đi chăng nữa cũng sẽ tan đàn xẻ nghé cả mà thôi.
Trong đội quân khởi nghĩa kia, lòng quân tan rã, thủ lĩnh mới không có khả năng chỉ huy tốt như Miêu Bát Cân, tuy có ưu thế về số lượng nhưng đối mặt với Hoắc Minh Cẩm thì chúng hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
Trương Gia Trinh mới đi từ trên tường thành xuống, vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc, cảm thán: "Trước kia thường nghe người ta nói thuở thiếu niên Hoắc đốc sư oai hùng ra sao, ta vẫn còn chưa tin lắm, hôm nay mới xem như được mở rộng tầm mắt. Thảo nào đốc sư lại được gọi là chiến thần, giặc cỏ nhanh chóng tan rã, mấy vạn người chạy tán loạn, chạy khắp cả một khoảng đồi núi... Cảnh tượng này chắc cả đời ta cũng không quên được."
Hoắc Minh Cẩm dẫn năm ngàn người tấn công giết giặc, so sánh với đội hình quân khởi nghĩa đông nghìn nghịt không biết kéo dài tới tận đâu thì tựa như dùng một phiến lá cây để chắn dòng nước lũ cuồn cuộn chảy tới, dòng nước đục ngầu kia hẳn là chẳng mấy chốc đã có thể cuốn phăng, nhấn chìm chiếc lá.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, đội quân của Hoắc Minh Cẩm bày trận thế chỉnh tề nhưng linh hoạt, liên tục tấn công, tiếng bước chân như sấm, đánh đến đâu thắng đến đó, không gì cản nổi, nhanh chóng xé phăng dòng nước lũ đục ngầu kia.
Chưa tới nửa canh giờ, quân khởi nghĩa đã hoàn toàn sụp đổ.
Dòng nước lũ đục ngầu đã bị một đội quân nho nhỏ cắt thành từng mảnh rồi tiêu diệt từng phần một.
Quân khởi nghĩa thua to.
Được tận mắt chứng kiến một trận thắng lớn đầy khí phách như thế, những quan văn trẻ tuổi cảm xúc trào dâng, hứng thú làm thơ dào dạt, Công Bộ chủ sự cứ mở miệng là ngâm thơ.
Phó Vân Chương chuyển sang đề tài khác, "Hoắc đốc sư thay thế Tào tổng đốc, trong vòng không tới ba tháng chắc chắn sẽ có thể dẹp loạn. Việc quan trọng là tiếp theo phải sắp xếp chỗ ở cho lưu dân thế nào."
Cách làm của Tào tổng đốc không thể sử dụng được bởi vài lý do. Thứ nhất là người trong thiên hạ không thể chấp nhận nổi việc giết người vô tội. Thứ hai, cách làm này tuy có thể có hiệu quá nhất định trong thời gian ngắn nhưng sau vài năm, càng ngày sẽ càng có nhiều lưu dân không ngừng trở nên mạnh mẽ, quân khởi nghĩa có thể dựa vào những kẻ này để tiếp tục bùng nổ bất cứu lúc nào.
Chỉ có cách làm cho những lưu dân này được sống ổn định, giải quyết những khó khăn của lưu dân thì mới thực sự giải quyết được nguy cơ bùng nổ phản loạn thường diễn ra ở vùng Kinh Tương.
Phó Vân Anh gật đầu, căn dặn tùy tùng: "Phái người ra ngoài thành nhặt xác cho những lưu dân vô tội bị giết khi nãy, chôn cất bọn họ tử tế. Mỗi người được ba mươi lượng phí mai táng. Nhớ ghi lại tên họ và người nhà của bọn họ, người nhà của bọn họ có thể nhận thêm năm mươi mẫu đất."
Tuyên dương ca ngợi gì cũng chỉ là hư ảo, chi có trợ cấp bằng vàng thật bạc thật mới là thật thôi.
Tùy tùng thưa vâng.
Trương Gia Trinh nhìn nàng, không nói gì.
...
Trong trận chiến thủ thành lần này, quân lính coi giữ trong thành gần như không có thương vong.
Hoắc Minh Cẩm dẫn quân bao vây quân khởi nghĩa, đuổi theo những kẻ bỏ trốn, mãi đến khi trời tối vẫn chưa quay về.
Thân binh chạy suốt đêm về huyện thành báo tin, bọn họ sẽ đi thẳng về hướng tây, tiện đường cứu Tào tổng đốc đang bị bao vây.
Tào tổng đốc vốn là kẻ có danh tiếng, nhưng cuối cùng lại bởi mất lòng dân, hơn nữa còn chủ quan khinh địch nên đã phải rút lui khỏi doanh trại. Ngoài ra, bởi không quen địa hình, nôn nóng hấp tấp, không suy xét kỹ càng, ông ta bị đám giặc cỏ bao vây trong sơn cốc không ra được.
Tuy vậy Tào Tổng đốc dù sao cũng là người có tài, nhất thời sơ ý dẫn đến thất bại nhưng quân tinh nhuệ vẫn còn đó, không thể nào bị quân khởi nghĩa dễ dàng đánh bại như thế.
Hoắc Minh Cẩm xem bản đồ, tính toán binh lực hai bên, suy đoán một hồi. Chàng đoán mấy ngày tới Tào tổng đốc sẽ nhân lúc sương mù trong núi dày đặc để phá vòng vây nên định đuổi tới phá vây trước để cứu ông ta.
Có ơn phá giải vòng vây, đồng thời ám chỉ cho Tào tổng đốc chủ động giao binh quyền, tránh nảy sinh xung đột mới có thể làm giảm thương vong không cần thiết.
Phó Vân Anh ở lại huyện thành, xử lý hậu sự cho những lưu dân bị giết xong thì về phòng viết tấu chương.
Sau khi viết tấu chương, nàng trải giấy viết thư cho Triệu sư gia.
Triệu sư gia càng lớn tuổi lại càng thích bay nhảy khắp nơi, không ở cố định một chỗ lâu dài. Chí hướng của ông ta vẫn không thay đổi, vẫn muốn dạy được nhiều học sinh nữ hơn nữa. Đáng tiếc, không phải lúc nào cũng có học sinh nữ cho ông ta dạy.
Tháng trước, ông ta xuống phía nam dạy học.
Phong tục tập quán ở đó cởi mở hơn ở Hồ Quảng. Hơn nữa từ khi xóa bỏ lệnh cấm biển, kinh tế ở vùng Tô Hàng còn phồn vinh hơn trước kia, Lữ Tống, Mãn Lạt Gia quay trở về làm nước phụ thuộc của quốc triều, con đường buôn bán đến Tây Dương lại được mở ra lần nữa. Tàu thuyền nước ngoài mang đủ thứ hàng hóa từ trời nam biển bắc lui tới giữa đảo Song Ngư và đảo Tiểu Lưu Cầu. Những người Phật Lang Cơ tóc vàng mắt xanh lại có thể tiếp tục cập cảng ở đảo Song Ngư và đảo Tiểu Lưu Cầu, cũng có thể cư trú ngắn hạn, nếu xin được giấy phép, thì còn có thể tới những thị trấn ở vùng Giang Nam. Tất cả những điều này đã có ảnh hưởng rất lớn đến dân chúng vùng duyên hải.
Thân sĩ ở Giang Nam giàu có, thích hưởng thụ, theo cách nói châm biếm của dân chúng thì bọn họ thừa tiền thiếu việc. Bọn họ có tầm nhìn rộng mở, thích tiếp nhận thứ mới, vậy nên Bạch Trường Nhạc mới có thể thành công trong việc truyền giáo cho thân sĩ.
Hiện giờ, vùng duyên hải có thể nói là thay đổi từng ngày, thân sĩ ở Giang Nam coi việc học tập kiến thức mới của nước ngoài là tất yếu, nhà ai mà không có mấy người bạn ngoại quốc mắt xanh là y như rằng phải xấu hổ với hàng xóm láng giềng!
Sau khi Triệu sư gia nghe nói phía nam đang dần thay đổi, ông ta thu dọn hành lý xuôi nam, định nhân cơ hội này để dạy dỗ được mấy học sinh nữ.
Ý tưởng của lão nhân gia là tốt nhưng cách làm lại quá vội vàng, quá ngây thơ, đã nhiều lần tranh cãi với những nhà nho của các thế gia địa phương, công khai khuyến khích nữ giới tới học đường, bị những nhà nho ở địa phương cô lập, nói ông ta già rồi còn lưu manh.
Phó Vân Anh muốn khuyên Triệu sư gia tới Kinh Tương.
Châu huyện được xây dựng ở đây sẽ thuộc về Tương Thành, mà Tương Thành lại do triều đình trực tiếp quản lý. Mấy người Tô Đồng đã đo đạc ruộng đất, dựa theo danh sách được ghi chép trước đây để phân chia ruộng đồng cho lưu dân. Nơi này rồi cũng sẽ có bến tàu, thị trấn, thôn xóm, huyện nha mới...
Sẽ có cả học đường.
Nam nữ đều có thể tới học đường để học.
Phó Vân Anh nắm quyền quản lý ở nơi này. Nàng có sức ảnh hướng rất lớn ở đây.
Những lưu dân này đều là những kẻ trôi dạt chân trời, không có quá nhiều ràng buộc. Dưới sự kêu gọi của nàng, nhất định sẽ có rất nhiều người đồng ý cho con gái đi học.
Làm được bước nào hay bước ấy. Hiện giờ vẫn chưa thể để con gái cũng được học giống như con trai, bởi những cuốn sách dùng cho khoa cử không có nhiều tác dụng với họ.
Điểm mấu chốt trước mắt là phải dạy cho những cô bé này những tri thức và kỹ năng cơ bản.
Con gái cũng có thể học đọc, học viết, học nhiều kỹ năng khác, cũng có thể kiếm tiền, đầu tiên phải có khả năng nuôi sống chính mình mới có thể khống chế được vận mệnh của bản thân.
Về lâu về dài, càng ngày sẽ càng có nhiều cô bé được đọc sách biết chữ, tình hình sẽ dần được cải thiện.
Kinh Thương có Hán Giang, thuận tiện cho vận tải đường thủy. Hán Giang sẽ nhập vào Trường Giang, Trường Giang chảy xuôi xuống Giang Nam, cuối cùng chảy về đông ra biển lớn.
Có điều kiện vận tải đường thủy nhanh chóng, thuận lợi, có ưu đãi miễn thuế của triều đình, Kinh Tương có thể thông qua phủ Võ Xương để tạo thành một trục với vùng Tô Hàng ở phương nam, sau đó tạo thành mạng lưới với đảo Song Ngư và đảo Tiểu Lưu Cầu.
Đên khi đó, nơi này cũng sẽ giống như phủ Võ Xương, trở thành một địa điểm phồn hoa trên dòng Hán Giang.
Đổng thị, Ngưu Ngân và những người khác trên đảo Song Ngư đã có khả năng tự lực cánh sinh. Con gái của những lưu dân ở Tương Thành cũng sẽ có thể nhân dịp Tương Thành nổi lên để khiến chính mình trở nên mạnh mẽ.
Một chỗ ở ngoài biển, một chỗ ở đất liền.
Nàng đã vùi hạt giống xuống đất, đợi chúng mọc rễ nảy mầm. Thế nào cũng có một ngày, chúng sẽ trở thành một cái cây trưởng thành, cành lá tốt tươi.
Triệu sư gia nhất định sẽ thích Kinh Tương, nơi này cũng cần những người thầy không khinh thường phụ nữ như ông ta.
Phó Vân Anh vừa viết xong thư, tùy tùng bên ngoài đã gõ cửa.
Trương Gia Trinh xin gặp nàng.
Nàng hong khô nét mực trên giấy, gập thư lại, mời Trương Gia Trinh vào chính đường nói chuyện.
"Đại nhân, ta muốn ở lại."
Nhìn thấy Phó Vân Anh đi ra, Trương Gia Trình chắp tay với nàng, vái chào rồi kiên quyết nói.
Nàng sững sờ một lát, "Anh muốn ở lại Tương Thành sao?"
Đối với những người khác mà nói, Tương Thành là nơi lưu dân tụ tập, khắp nơi toàn giặc cỏ hung hãn. Trên đường xuôi nam, Trương Gia Trinh thường xuyên lén oán thán, thế mà giờ lại chủ động đưa ra yêu cầu ở lại sao?
Trương Gia Trinh gật đầu, đưa mắt nhìn nàng, "Đại nhân... tại sao cậu lại xin giúp cho ta? Ông ngoại ta là cướp biển."
Trước đây Thôi Nam Hiên điều tra chuyện các thế gia ở phương nam thông đồng với giặc Oa, ông ngoại của Trương Gia Trinh đã cấu kết vớp cướp biển trong một thời gian dài.
Lúc Phó Vân Anh lấy chứng cứ ra, Trương Gia Trinh kiên quyết không tin, cho rằng nàng lấy việc công trả thù tư, cố ý hãm hại hắn.
Hắn viết thư về nhà nhắc nhở người trong tộc phải cẩn thận.
Cuối cùng vừa gửi thư đi, hắn đã nhận được một bức thư cầu cứu của mẹ mình. Trong thư, mẹ hắn nói ông ngoại hắn đúng là đã hợp tác với cướp biển nhiều năm, hiện giờ hắn đã làm quan trong kinh sự, nhất định phải nghĩ cách bảo vệ được ông ngoại và mấy người cậu.
Đọc xong thư của mẹ mình, Trương Gia Trinh ngồi đờ đẫn cả đêm.
Hắn tới gặp bạn bè kể khổ, không ngờ ngày hôm sau người bạn này đã dâng sớ buộc tội hắn, nói nhà ngoại hắn thông đồng với giặc Oa.
Trương Gia Trinh thất vọng tràn trề, dâng sớ xin từ quan.
Bình thường hắn không thân thiết với đồng liêu, không có ai cầu xin cho hắn.
Đúng lúc này, Phó Vân Anh lại tiến cử hắn với Chu Hòa Sưởng.
Chu Hòa Sưởng suy xét một hồi, bác bỏ tấu chương của hắn.
Biết mình sắp theo Phó Vân Anh tới Kinh Tương với, Trương Gia Trinh cười lạnh. Chẳng phải là định nhân lúc loạn lạc để diệt trừ cái đinh trong mắt như hắn hay sao? Nếu không thì vì sao phải giả vờ giả vịt nói giúp hắn làm gì?
Nhưng lần xuôi nam này căn bản không có ai làm khó hắn, tất cả mọi người ai cũng vất vả như ai, ai cũng phải làm việc như ai, ngay cả Phó Vân làm giám quân cũng vậy.
Hóa ra tất thảy đều là do hắn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, dù hắn từng phản bác Phó Vân trước mặt tất cả mọi người rất nhiều lần, Phó Vân vẫn không hề thù hận gì hắn, ngược lại còn đánh giá cao hắn.
Trong chính đường chỉ có một chiếc đèn dầu, ánh đèn mỏng manh mờ mịt.
Quân lương là vấn đề cấp bách, Vệ Nô liên tiếp đánh hạ những thành lũy phòng thủ quan trọng. Để giữ được phòng tuyến Cẩm Ninh, gần như toàn bộ quân tinh nhuệ đã được điều tới Liêu Đông, hơn một nửa tiền thu nhập từ thuế của cả nước cũng đã được đưa tới Liêu Đông làm quân lương. Hoàng đế Chu Hòa Sưởng đã nhiều lần phải mở kho riêng lấy bạc. Để giảm bớt áp lực, các đại thần đã khởi xướng cần phải tiết kiệm. Phó Vân Anh là giám quân, đương nhiên phải hưởng ứng, đến tối, chỉ khi đọc sách viết chữ mới châm nên.
Nàng cúi đầu dùng que khều khảy bấc đèn, nói: "Các vị đại nhân ngày hôm đó ta mở tiệc chiêu đãi ở Phó trạch đều là những thần tử có tài năng thực sự, còn chuyên tâm làm việc. Hoàng thượng quý trọng nhân tài. Cho dùng ta không ra mặt, Hoàng thượng cũng sẽ tìm lý do để giữ được anh."
Nước quá trong ắt không có cá, đại thần trong triều ít nhiều gì cũng có vết nhơ nhưng đúng là bọn họ cũng đã làm được rất nhiều việc. Nếu không, nàng và Chu Hòa Sưởng sẽ không chọn bọn họ.
Trương Gia Trinh quả thật có rất nhiều tật xấu, nhưng hắn là người ngay thẳng, có năng lực, không làm gì có lỗi với bộ quan bào hắn mặc trên người.
Chuyện bên nhà ngoại của hắn chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Trương Gia Trinh nhìn nàng, lúc cúi đầu xuống, quanh hốc mắt nàng có một quầng thâm nhàn nhạt, hắn trầm mặc một hồi.
Một lúc lâu sau, hắn mỉm cười, nụ cười chua xót.
"Đại nhân... Toàn bộ chi phí học hành, thi cử của ta đều do ông ngoại ta cung cấp."
Ông ngoại thích người đọc sách. Từ nhỏ hắn đã được ông ngoại dạy dỗ. Trong đám con cháu trong tộc, hắn là người thông minh nhất. Ông ngoại rất thích hắn, ôm hắn ngồi trong lòng mình, đút kẹo hạt thông cho hắn ăn, "Gia ca nhi học hành cho tốt, về sau làm quan lớn, rạng rỡ tổ tông!"
Ông ngoại luôn có những yêu cầu rất cao với hắn, muốn hắn làm chính nhân quân tử, làm một vị quan tốt vì nước vì dân. Khi còn nhỏ, hắn nghịch ngợm gây sự, ông ngoại sẽ nghiêm khắc trách mắng hắn, thỉnh thoảng còn đánh hắn.
Mẹ hắn dung túng cho hắn, ông ngoại sẽ mắng mẹ hắn: "Cháu ngoại của ta sau này là người làm việc lớn, không thể nuông chiều được!"
Vậy nên khi nghe được chuyện ông ngoại thông đồng với giặc Oa, Trương Gia Trinh cảm thấy Phó Vân thật sự quá nực cười. Ông ngoại hắn rộng lượng nhân từ, ở quê ai cũng ca ngợi, làm sao có thể làm chuyện như vậy được?
Sau khi nhận được phong thư cầu cứu của mẹ mình, hắn ngồi yên trước cửa sổ, gần như có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn vang lên trong đầu mình.
Hóa ra ông ngoại mà hắn hằng tôn kính nhất lại là kẻ ác nói một đằng làm một nẻo, còn tư thông với giặc oa.
Tất cả niềm tin của hắn sụp đổ.
Gia tài của ông ngoại được đổi lại bằng những vong hồn đã chết thảm dưới lưỡi đao của cướp biển. Con đường khoa cử của hắn vốn vô cùng rạng rỡ nhưng lật lớp vỏ hào ngoáng ấy ra, phía dưới nhơ nhớm tanh hôi.
Phó Vân Anh ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt Trương Gia Trinh đã lấp lánh ánh lệ.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Dù thế nào đi chăng nữa, tài năng, học vấn của anh là thật, những việc anh đã làm mấy năm nay cũng là thật. Thay vì uổng phí nhiều năm học hành gian khổ, không bằng sử dụng tài năng của anh để làm thêm mấy việc có ích cho dân chúng."
Trương Gia Trinh nghiến chặt răng.
Nàng nói tiếp, "Anh cứu được càng nhiều người thì sẽ càng rửa được nhiều tội nghiệt, có lẽ trước đây ông ngoại anh cũng nghĩ như thế."
Trương Gia Trinh ngây người sừng sỡ.
Ông ngoại cho hắn đi học, đốc thúc hắn trở thành quân tử, khuyến khích hắn trở thành một vị quan chính trực... đều là thật lòng đúng không?
Hắn im lặng hồi lâu.
Ánh đèn dầu lay động.
Trương Gia Trinh đứng dậy, vái chào lần nữa, "Đại nhân, như thế ta lại càng phải ở lại. Chỗ này cần ta hơn, ta tình nguyện cắm rễ ở Tương Thành, khiến cho Tương Thành sớm có thể trở thành một thành trấn phồn thịnh như phủ Võ Xương!"
Tội nghiệt mà ông ngoại hắn gây ra không thể thay đổi được nữa. Vậy thì hắn sẽ làm nhiều việc tốt hơn để chuộc tội cho ông ngoại!
Phó Vân Anh cũng đứng lên, trịnh trọng đáp lễ, "Cái bái này là bái thay cho người dân ở Kinh Tương. Trương chủ sự một lòng vì dân, tình nguyện ở lại, đó là cái phúc của người dân Kinh Tương!"
Trong ánh đèn dầu tối mờ, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Nụ cười này đã khiến toàn bộ những mâu thuẫn trước đây tan thành mây khói.
...
Mấy ngày sau đó, liên tục có thân binh vận chuyển tù binh từ phía tay về huyện thành.
Hoắc Minh Cẩm rất nghiêm khắc. Đối với đám giặc cỏ dám làm nhục phụ nữ, lạm sát người vô tội, giết không tha. Những lưu dân khác bị ép tham gia việc tấn công lần này với giặc cỏ, chỉ cần chịu hạ vũ khí đầu hàng, chàng sẽ bỏ qua chuyện cũ, đưa về huyện thành để Phó Vân Anh nghĩ cách sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.
Miêu Bát Cân không màng tới thương tích trên người, chống hai cái gậy trúc tới gặp Phó Vân Anh hỏi chuyện nàng sẽ xử trí quân khởi nghĩa thế nào.
Nàng không hề giấu giếm, "Phàm là những kẻ lạm sát dân chúng, quyết không thể tha. Những người còn lại có thể giữ được tính mạng."
Miêu Bát Cân thở phào nhẹ nhõm, cong môi lên cười: "Giám quân quả nhiên nhân từ."
Phó Vân Anh lắc đầu, "Không phải ta nhân từ, giữ bọn họ lại cũng có chỗ dùng."
Đám giặc cỏ từng giết hại dân chúng, đặc biệt là giết hại mệnh quan triều đình thì tính tình đã trở nên hung ác, không thể giữ những kẻ như thế lại được. Về sau bọn chúng có thể trở nên bất mãn, liều lĩnh hoặc kích động những người khác làm loạn bất cứ lúc nào.
Lưu dân cần có một cuộc sống bình yên.
Đối với đám giặc cỏ đó, kẻ nào nên giết thì giết, kẻ nào nên lưu đày thì lưu đày.
Những lưu dân chủ động đầu hàng sẽ được khôi phục hộ tịch ngay tại chỗ.
Với những kẻ phạm tội nhưng chưa đến mức phải lưu đày nhưng lại cứng đầu khó quản thúc, Phó Vân Anh định đưa họ tới đảo Song Ngư và đảo Tiểu Lưu Cầu để họ tới đối phó với cướp biển, bảo vệ tàu bè của thương nhân đi lại trên biển. Đám cướp biển mà Hoắc Minh Cảm thu phục trước đây khó có thể ngoan ngoãn như thế mãi, bọn họ muốn bồi dưỡng lực lượng có thể kiềm chế được đám cướp biển kia.
Miêu Bát Cân vừa nghe đã hiểu ẩn ý trong lời Phó Vân Anh, ngạc nhiên nhìn nàng, "Nói như thế, ta cũng sẽ đi đảo Song Ngư sao?"
Không những không giết hắn mà còn muốn trọng dụng hắn?
Phó Vân Anh gật đầu.
Miêu Bát Cân cao giọng cười lớn, định nói mấy câu hào hùng nhưng lại lỡ động vào miệng vết thương, đau đến mức nhe răng trợn mắt, ho khan liên tục.
...
Đêm nay, Phó Van Anh nhận được hồi âm của Triệu sư gia.
Biết nàng sắp xây học đường ở Kinh Tương, Triệu sư gia mừng sắp phát điên tới nơi, vội vàng thu dọn hành lý chạy đến.
Ông ta không tới một mình, còn đưa thêm mấy người bạn cùng chung chí hướng đi cùng, toàn là những nhà nho có tiếng, tuổi đã cao không cần phải lo lắng gì, định nhân lúc tuổi già tự do thoải mái để làm được điều gì đó cho đời.
Đã là bạn bè của Triệu sư gia thì tài năng, học vấn ắt không tầm thường.
Khóe miệng Phó Vân Anh cong lên, không lo chuyện học đường không có thầy dạy nữa rồi.
Nàng đọc thư xong, thổi tắt nến.
Cầm chiếc đèn lồng trở về phòng ngủ, ngồi bên mép giường cởi giày, gỡ khăn lưới xuống, vừa cởi áo ngoài ra, một đôi tay đã đưa tới gần, ôm lấy eo nàng, kéo nàng ngã người xuống chiếu trúc.
Sau đó, cơ thể nặng nề đè xuống, áp chặt lên người nàng, bàn tay rộng giữ chặt lấy tay nàng, lần mò đan tay vào mười ngón tay nàng.
Nàng nắm chặt tay chàng.
Có nhiều người canh giữ bên ngoài như thế mà còn có thể trốn trên giường trong phòng nàng, đương nhiên chỉ có thể là Hoắc Minh Cẩm.
"Chàng về bao giờ thế?"
Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy câu trả lời, Hoắc Minh Cẩm ôm nàng, ngủ thiếp đi.
Phó Vân Anh chờ đợi hồi lâu, thử đẩy đẩy một chút thăm dò, Hoắc Minh Cẩm trở mình, vẫn không tỉnh, đôi nay siết chặt, ôm nàng sát vào người mình hơn.
Trong bóng đêm, nàng khẽ vuốt ve gương mặt chàng, nhìn chằm chằm vào hàng mi dày của chàng hồi lâu, bật cười.
Vậy thì chỉ có thể ngủ thế này thôi.