Lý Xương mặt mày nôn nóng, chạy như bay vào trong thư phòng, lôi một phong thư rúm ró ra.
"Cậu xem đi!"
Phó Vân Anh cố giữ bình tĩnh, nhận lấy thư mở ra, trong thử chỉ có năm chữ: Hoắc đốc sư nguy rồi.
"Thư này do ai đưa tới?"
Mắt Lý Xương đỏ bừng, đầu mướt mải mồ hôi, "Là con gái của Đổng Hàn Chi! Phó tướng công, Đổng Hàn Chi đã chết đúng trong lần tấn công đảo Song Ngư năm đó!"
Đổng Hàn Chi là tổng đốc Quảng Đông ngày trước. Khi tuần tra ở Quảng Đông, ông ta lúc nào cũng muốn đuổi giặc Oa trên đảo Song Ngư đi. Sau khi được Hoàng đế cho phép, ông ta lập tức phái thủy binh tấn công đảo Song Ngư, đánh bại người Phật Lang Cơ trên đảo rồi xử tử toàn bộ tù binh.
Thủy binh đánh thắng một trận lớn nhưng trong quá trình bao vây người Phật Lang Cơ, Đổng Hàn Chi lại xâm phạm đến lợi ích của các gia tộc lớn và giàu có ở Mân Chiết, sau đó bị quan viên trong triều và quan viên địa phương buộc tội, rồi tự nhiên vết thương cũ lại tái phát, chỉ một lần ngã bệnh mà không gượng dậy nổi nữa, qua đời trong sự bức bối.
Rất nhiều người suy đoán rằng Đổng Hàn Chi đã bị dân địa phương hại chết.
Từ đó về sau, triều đình càng thi hành chế độ cấm biển khắc nghiệt hơn, một tấm gỗ cũng không được phép ra khơi.
Hiện giờ Hoắc Minh Cẩm xuôi nam tấn công đảo Song Ngư, cũng tương tự với hoàn cảnh năm đó của Đổng Hàn Chi.
Phó Vân Anh khép bức thư lại, nói: "Đổng thị ở đâu? Đưa nàng ta tới gặp ta."
"Nàng ta đi ngay phía sau rồi." Lý Xương nói, lo lắng đến mức hoảng loạn, "Phải làm sao bây giờ? Liệu Nhị gia có xảy ra chuyện giống Đổng Hàn Chi không? Quảng Đông cách kinh sư quá xa! Chúng ta có muốn giúp cũng không giúp được!"
Đổng Hàn Chi là người thanh liêm, trung quân ái quốc, có tiếng là chính trực. Trước khi nhậm chức tổng đốc Quảng Đông đã từng làm đến chức chính tam phẩm Công Bộ tả thị lang. Ông ta còn là môn sinh được Diệp thủ phụ khi ấy đánh giá cao nhất. Một vị tổng đốc quả cảm chính trực như vậy, còn có công chống giặc Oa nhưng lại bởi đắc tội với phe phái chủ trương nới lỏng lệnh cấm biển trong triều và các thế lực địa phương ở Mân Chiết nên cuối cùng chỉ có thể nhận một cái chết tức tưởi. Người trong triều đều thổn thức vì chuyện này.
Phó Vân Anh ngước mắt lên, nhìn Lý Xương, "Có bài học về cái chết thê thảm trước đây của Đổng Hàn Chi, ta và Nhị gia đã có chuẩn bị kỹ càng. Hiện giờ ngươi là thống soái của Cấm Quân, chịu trách nhiệm về sự an nguy của kinh sư. Cùng lắm cũng chỉ là một phong thư, chuyện thực hư thế nào còn chưa điều tra rõ ràng, vì sao lại thần hồn nát thần tính như vậy?"
Sự bình tĩnh của nàng cũng không thể trấn an được Lý Xương, ngược lại càng làm hắn bùng nổ, "Phó tướng công, cậu chưa từng đánh giặc, không hiểu được sự hiểm nguy trên chiến trường."
Một công tử trắng trẻo tuấn tú như thế này, chỉ sợ đến máu còn chưa nhìn thấy bao giờ, làm sao có thể hiểu được cảnh chiến trường đao kiếm không có mắt, cho dù là đại tướng quân từng trải qua hàng trăm cuộc chiến cũng có thể trở thành vong hồn dưới thanh đao bất cứ lúc nào?
Huống chi lần này kẻ địch lại là cướp biển, bọn chúng có Hồng Di đại pháo, có tàu bè kiên cố, hơn nữa còn có súng ống vừa chuẩn xác vừa có sức sát thương cực lớn!
Cái thứ đó đáng sợ hơn đao kiếm rất nhiều!
"Ta đúng là không biết đánh giặc, không hiểu được chuyện trên chiến trường." Phó Vân Anh đứng dậy, chậm rãi nói, "Cho nên ta sẽ dùng hết khả năng của mình để không để cho Nhị gia phải lo trước lo sau, không để ngài ấy phải vướng chân vướng tay."
Ánh mắt nàng bình tĩnh, dường như mang theo sự chỉ trích, Lý Xương đờ ra.
Phó Vân Anh nhìn hắn, "Ngươi hoảng loạn chạy tới tận đây. Có phải bởi lần trước sau khi xuôi nam Hoắc gia quân đã bị tiêu diệt toàn bộ nên ngươi mới lo lắng hơn hẳn bình thường không?"
Môi Lý Xương mấp máy môi, không nói nên lời.
Chuyện xuôi nam chống giặc Oa nhiều năm trước là ký ức đau đớn không thể vứt bỏ trong lòng mỗi người bọn họ.
"Đây không phải là ngày đầu tiên ngươi quen biết Nhị gia. Nếu không phải hoàn toàn chắc chắn, ngươi cảm thấy Nhị gia sẽ tùy tiện xin ra trận xuôi nam tấn công đảo Song Ngư sao?" Phó Vân Anh nhìn ra ngoài mặt hồ lăn tăn gợn sóng trong sân, chầm chậm nói, "Ngài ấy từng chịu khổ một lần, sẽ không cho người khác cơ hội hại ngài ấy lần nữa."
Lý Xương nhíu mày suy tư, dần dần lấy lại được bình tĩnh, nhưng lòng vẫn không sao an tâm cho được, hắn thấp thỏm hỏi: "Nhưng nếu như có tiểu nhân gây chuyện thì sao? Bọn chúng vô số thủ đoạn, khó lòng phòng bị."
Phó Vân Anh lắc đầu, "Lần trước ngài ấy xuôi nam, hai mặt thụ địch, bị người thân mà ngài ấy tin tưởng nhất phản bội, lần này sẽ không như thế."
Lý Xương và Kiều Gia cùng nhìn nàng.
Nàng phóng tầm mắt về phía mặt hồ lấp loáng dưới ánh mặt trời, nói từng câu từng chữ: "Lần này trong triều có ta. Ta là hậu phương của ngài ấy, ta sẽ không để cho ngài ấy gặp chuyện."
Giọng nói bình đạm nhưng từng chữ một đều mang theo khí phách.
Vành mắt Lý Xương bỗng nhiên đỏ hoe, một cảm giác kỳ quái nổi lên trong lòng.
Tại sao lại cảm thấy Nhị gia dường như đã cưới được một người hiếm có thế này?
Hắn khịt khịt mũi, ôm quyền, giọng nói nghẹn ngào: "Là ta lỗ mãng, mới đọc một phong thư thôi đã hoảng hết cả lên."
Kiều Gia lườm hắn một cái, "Ngươi tới thẳng đây tìm đại nhân, không sợ Đổng thị kia là do kẻ khác cố nhét vào hay sao?"
Lý Xương há hốc miệng, ngớ người ra một lúc, mồ hôi lạnh túa ra đầy người.
Hắn siết chặt nắm tay, cuối cùng vái Phó Vân Anh một cái, trầm giọng nói: "Phó tướng công, chờ Nhị gia trở về, ta sẽ tự tới gặp ngài ấy nhận phạt. Nhưng mà cậu yên tâm, ta có thể đảm bảo cái cô Đổng thị kia tuyệt đối không có chỗ nào đáng ngờ! Nàng ta biết rất nhiều chuyện trên biển, hiểu biết rất chi tiết về mối quan hệ giữa những gia tộc lớn ở Mân Chiết và cướp biển, có lẽ sẽ có tác dụng."
Phó Vân Anh gật đầu, Đổng thị viết thư cho mấy người Lý Xương, nhắc nhở bọn họ Hoắc Minh Cẩm gặp nguy hiểm, dù nàng ta có mục đích gì, cứ gặp nàng ta trước cũng chẳng sao.
Thấy nàng không hề trách tội, Lý Xương còn cảm thấy xấu hổ hơn, tự hối hận rằng khi nãy đã mất kiểm soát. Nếu như người kia thật đúng là mật thám bị người khác gài vào, chẳng phải hắn đã trúng kế rồi sao?
Hắn càng nghĩ càng thấy sợ, xin phép ra ngoài, nghĩ kỹ lại xem mấy hôm nay mình đã làm những gì, có chỗ nào sơ hở hay không.
Chỉ chốc lát sau, ám vệ tới báo, Đổng thị tới.
Phó Vân Anh bảo cho nàng ta vào.
Đổng tiểu thư là thiên kim nhà quan, người trong phòng cứ cho rằng người đi vào sẽ là một tiểu thư khuê các nhưng lại nghe thấy bước chân dồn dập. Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, da ngăm đen, mặc áo vải thô màu nâu bạc màu, váy điệp màu gụ, tóc trên đầu được bọc lại bằng một chiếc khăn bằng vải bông màu lam, bên mái cái một đóa hoa trắng bước vào trong phòng. Nàng ta chào hỏi: "Phó đại nhân."
Tiếng nói thanh thúy, tựa như bánh rán giòn ăn mỗi dịp Tết đến, cắn một cái là sẽ vang lên tiếng coong coong.
Nàng ta dùng lễ ôm quyền, chứ không phải là lễ vạn phúc.
Phó Vân Anh gật đầu chào hỏi nàng ta.
Đổng tiểu thư nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, khóe miệng cong lên, lộ ra mấy cái răng trắng tinh.
Không cần thử nữa, chỉ cần nhìn thái độ của Phó đại nhân thôi, nàng ta đã biết mình đã tìm đúng người rồi.
Phó Vân Anh mời nàng ta ngồi xuống, "Cô viết phong thư này là có mục đích gì?"
Đổng tiểu thư nghiêm túc trả lời: "Thật không dám giấu giếm, Phó đại nhân, cái chết của gia phụ năm đó có nguyên nhân sâu xa."
Nàng ta dừng lại một chút, nén sự phẫn nộ và đau đớn trong lòng xuống, từ từ kể ra ngọn nguồn về cái chết của Đổng Hàn Chi năm đó.
Đổng Hàn Chi đắc tội quá nhiều người.
Trong kinh, phe phái chủ trương nới lỏng lệnh cấm biển muốn đưa ông ta vào chỗ chết. Ở địa phương, đặc biệt là vùng duyên hải Mân Triết, từ các gia tộc lớn cho đến dân chúng bình thường, ai cũng muốn diệt trừ ông ta cho xong chuyện.
Phe phái kia cho rằng nên xóa bỏ việc cấm biển, vậy nên khi đối phó với cướp biển đáng ra phải dụ dỗ là chủ yếu, không nên đuổi cùng giết tuyệt. Lúc Đổng Hàn Chi giết giặc Oa lại ra tay quá tàn nhẫn, hoàn toàn đối lập với quan điểm họ.
Trong khí đó, những gia tộc giàu có, có thế lực ở vùng Mân Triết lại lén cấu kết với giặc Oa sau lưng triều đình trong nhiều năm, bí mật vận chuyển hàng hóa ra biển buôn bán, tiến hành việc buôn lậu trong một thời gian dài. Bọn họ không những có đội tàu riêng mà còn có tự thành lập lực lưỡng vũ trang, qua lại với Tây Dương, hoành hành ngang ngược. Trước thế lực lớn này, quan viên địa phương chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Dân chúng bình thường không ruộng không đất, không thể có được đội tàu như các gia tộc kia, nên đã đầu quân cho bọn họ, giúp bọn họ vận chuyển hàng hóa, dựa vào việc buôn lậu để nuôi sống cả gia đình.
Có thể nói, ở Mân Chiết, gần như là nhà nào cũng nhúng tay vào việc buôn lậu.
Cái gọi là giặc Oa có hơn một nửa là dân địa phương ở Mân Chiết.
Bởi giết được một tên giặc Oa sẽ được nhiều tiền thưởng hơn so với việc giết được một tên hải tặc bình thường, mỗi lần cướp biển ở vùng duyên hải gây rối đều bị quan phủ địa phương đều báo lên triều đình là giặc Oa tấn công, dần dần, cướp biển lưu vong trên biển đều trở thành giặc Oa cả.
Đổng Hàn Chi trời sinh chính trực, ghét ác như thù, vô cùng thống hận giặc Oa, ông ta suất binh tấn công vào các đảo nhỏ, hủy thuyền buôn của cướp biển, cắt đứt những mối buôn bán giữa Trung Nguyên và phương tây, đốt cháy thành lũy nhà cửa trên đảo, phong tỏa cảng, truy sát giặc Oa, chỉnh đốn phòng thủ trên biết, liên tiếp giành chiến thắng mấy lần, giết chết mấy chục thương nhân buôn lậu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cách làm của ông ta đã xâm phạm đến lợi ích của những gia tộc giàu có vùng Mân Chiết.
Những người này không cần biết cướp biển là ai, bọn họ chỉ muốn kiếm tiền nên nhất định phải qua lại với cướp biển, Đổng Hàn Chi lại chắn ngang con đường buôn lậu của bọn họ, tương đương cắt đứt nguồn tiền của bọn họ. Sau nhiều lần xích mích, xung đột, ông ta bị những nhà quyền quý ở địa phương oán hận.
Người dân bình thường không kiếm được tiền, cũng oán thán rầm trời.
Ngự sử trong triều và quan viên ở địa phương cùng nhau kí tên dâng sớ buộc tội Đổng Hàn Chi, nói ông ta lạm sát kẻ vô tội, coi mạng người như cỏ rác.
Triều đình hạ chỉ cách chức Đổng Hàn Chi.
Lúc nhận được chiếu thư, Đổng Hàn Chi cả người đẫm máu, mới vừa từ trên chiến trường trở về doanh trại.
Sau khi đọc chiếu thư, ông ta biết được triều đình sắp phái người áp giải ông ta về kinh thẩm vấn, vừa đau lòng vừa phẫn nộ, cười ha hả mấy tiếng, nôn ra máu, bệnh cũ tái phát, ốm đau liệt giường.
Mấy ngày sau, Đổng Hàn Chi lìa đời.
Kể về cảnh ngộ của cha mình, Đổng tiểu thư nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói: "Gia phụ tuyệt đối không phải bị bệnh qua đời, khi đó có người cho ông uống nước lã, ông mới có thể sốt cao liên tục như thế, thầy thuốc cũng đã bị những thế gia kia mua chuộc, đơn thuốc ông ta khai căn bản không đúng bệnh!"
Đối với cái chết oan ức của Đổng Hàn Chi, phần lớn những người trong triều đều tỏ ra thương cảm bởi ông ta thanh liêm cả đời, thật sự là một vị quan tốt không hề nghĩ đến lợi ích của bản thân.
Nhưng mà cách làm của ông ta quá cứng nhắc, không để lại đường sống cho dân chúng địa phương, tuy đánh thắng nhưng lại bị toàn thể mọi người công kích, đại thần trong triều cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Nước quá trong ắt không có cá, xử lý việc cấm biển cẩn phải thận trọng mới phải.
Chờ Đổng tiểu thư lấy lại được bình tĩnh, Phó Vân Anh hỏi: "Cô nói Hoắc đốc sư nguy rồi, chính là chỉ thế gia ở địa phương có động tĩnh gì không bình thường sao?"
Đổng tiểu thư lau khô nước mắt, nghiêm túc nói: "Ta từng nghe nói về uy danh của Hoắc đốc sư, nghe nói ngài ấy là một vị đại tướng quân quả cảm kiêu dũng, từng nhiều lần giành chiến thắng, nhưng trên chiến trường, minh đao dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Sau khi gia phụ bỏ mình, ta bôn ba khắp vùng Mân Chiết đã gần hai mươi năm, biết được chút tình hình thực tế. Nếu như Hoắc đốc sư cũng tấn công đảo Song Ngư như gia phụ, thân sĩ vùng Mân Chiết sẽ tìm mọi cách để hãm hại Hoắc đốc sư. Mân Chiết có nhiều thương nhân giàu có. Mấy năm gần đây, năm nào thi hội thì gần như lại có hơn một nửa thí sinh là người phương nam, quan viên người Mân Chiết có thế lực rất lớn trong triều, Hoắc đốc sư một cây làm chẳng nên non, chỉ sợ là sẽ gặp nguy hiểm."
Phó Vân Anh gật đầu.
Những tình huống này, nàng và Hoắc Minh Cẩm đều đã đoán được từ trước, cũng đã chuẩn bị cách đối phó. Tuy rằng những điều Đổng tiểu thư nói không giúp được nhiều cho nàng nhưng từ ngàn dặm xa xôi lên tận kinh cảnh báo cũng đã là hiếm có lắm rồi.
Đổng tiểu thư nhìn Phó Vân Anh, thấy phản ứng của nàng vẫn bình thường, cắn môi, "Có phải Phó đại nhân đã dự đoán được những việc này hay không?"
Không đợi Phó Vân Anh trả lời, nàng ta bật cười khe khẽ.
"Nếu đã lường trước được hẳn các ngài đã chuẩn bị rồi... Gia phụ chết thê lương như vậy mà Hoắc đốc sư vẫn dám suất binh xuôi nam, đương nhiên phải tính sẵn trong lòng từ trước."
Phó Vân Anh nhìn về phía Đổng tiểu thư, thấy đóa hoa nhung màu trắng trên tóc nàng ta, nhẹ nhàng hỏi: "Đổng tiểu thư thực sự đã bôn ba ở vùng Mân Chiết gần hai mươi năm sao?"
Lúc Đổng Hàn Chi qua đời, Đổng tiểu thư hắn mới chỉ tầm mười tuổi.
Mặt Đổng tiểu thư có vẻ hơi mất mát, nàng ta vốn cho rằng dựa vào những thứ mà nàng ta nắm trong tay, nhất định có thể trở thành khách quý trong nhà thuộc hạ của Hoắc đốc sư, sau đó mượn người của Hoắc đốc sư để báo thù cho cha mình. Không ngờ sự nhắc nhở của nàng ta căn bản chẳng có tác dụng gì.
Nghe Phó Vân Anh hỏi sang chuyện khác, nàng ta giật mình, đáp lời: "Không dám nói ngoa, sau khi gia phụ qua đời, ta luôn muốn báo thù cho cha. Sau khi cha ta được chôn cất, ta từ biệt người nhà rồi vẫn luôn phiêu bạt ở vùng Mân Chiết, tính ra cũng mười tám năm rồi."
Đổng tiểu thư vẫn chải kiểu tóc của phụ nữ chưa chồng, nàng ta vẫn chưa gả cho ai.
Hơn ba mươi tuổi mà còn chưa lấy chồng là chuyện cực kỳ hiếm thấy ở thời đại này.
Phó Vân Anh nhớ tới một chuyện khác, cúi đầu trầm tư.
Thấy nàng trầm mặc, Đổng tiểu thư bật cười chua chát, "Có phải Phó đại nhân đang tò mò tại sao ta đã hơn ba mươi tuổi mà còn chưa lấy chồng không? Nói thật với Phó đại nhân, ta không có anh em trai, trong nhà chỉ có mấy chị em gái. Trước lúc gia phụ lâm chung từng thở dài nói với thuộc hạ, nói Đổng gia không có một đứa con trai nào, giờ ông đến chết vẫn bị oan, không còn ai có thể giải tội cho ông nữa, ông chết không nhắm mắt."
Đổng tiểu thư cười lạnh, "Không có con trai thì sao chứ? Tuy ta là con gái nhưng cũng có thể giải oan cho cha!"
Đáng tiếc nàng ta không thể tham gia khoa cử rồi ra làm quan, nhà lại chẳng có bao nhiêu đất đai của cải, bôn ba ở vùng Mân Chiết nhiều năm như vậy vẫn chưa tìm được cơ hội ra mặt, chứ đừng nói gì đến việc báo thù cho cha.
Vốn tưởng rằng có thể nhờ Hoắc đốc sư báo thù cho cha, nàng ta mới bán hết của cải lấy tiền đi lên phía bắc, nhưng không ngờ người ta căn bản không cần sự trợ giúp của nàng ta.
Phó Vân Anh nhìn Đổng tiểu thư, có tính toán trong lòng nhưng không nói thẳng ra mà lại hỏi chuyện đảo Song Ngư.
Đổng tiểu thư là người ngay thẳng, đĩnh đạc trả lời.
Nàng ta không nói dối. Lúc Phó Vân Anh hỏi nàng ta về chuyện ở vùng duyên hải, nàng ta nói rõ ràng rành mạch, hiển nhiên là rất có hiểu biết về vùng duyên hải.
"Chiêu đãi Đổng tiểu thư cho tốt, sắp xếp chỗ ở cho nàng ấy."
Chờ Đổng thị ra ngoài, Phó Vân Anh dặn dò Kiều Gia.
Kiều Gia thưa vâng nhưng không lập tức đi luôn mà lại chần chừ một lúc.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, siết chặt nắm tay, ngẩng đầu, khuôn mặt vốn chẳng có gì đặc biệt thể hiện biểu cảm phức tạp, chẳng còn vẻ nghiêm túc vững vàng như thường ngày, đôi mắt sáng lấp lánh.
Phó Vân Anh nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Kiều Gia nhìn nàng một lúc mới dời mắt đi, nhìn chằm chằm xuống đất nói: "Đại nhân... Kể từ lần suất binh xuôi nam mười mấy năm trước, đã ngần ấy năm Nhị gia không lãnh binh xuất chinh nữa."
"Tiên đế không tin tưởng Nhị gia, đề phòng Nhị gia. Nhị gia muốn làm giảm sự cảnh giác của Thẩm Giới Khê nên luôn không chịu lãnh binh... Nhưng tiểu nhân biết, thực ra Nhị gia vẫn luôn không thoát khỏi nỗi ám ảnh của mười mấy năm trước."
Kiều Gia thở dài, "Lần này Nhị gia xuôi nam, thực ra tiểu nhân rất bất an, còn nghi hoặc tại sao đại nhân lại không hề lo lắng cho sự an nguy của Nhị gia..."
Hắn cười, "Là tiểu nhân hiểu lầm đại nhân. Đại nhân mới là người thực sự hiểu Nhị gia, tin tưởng Nhị gia nhất, vậy nên Nhị gia mới có thể quên đi những chuyện đã qua, trở nên giống như trước đây, không sợ hãi bất cứ điều gì, ngài ấy vẫn là đại tướng quân được người người kính trọng và ngưỡng mộ trước kia."
Dứt lời, hắn thở ra một hơi thật dài, hành lễ với Phó Vân Anh rồi khom người lui ra ngoài.
Phó Vân Anh ngồi trước bàn, thất thần một lúc.
Có một câu Kiều Gia nói sai rồi.
Hoắc Minh Cẩm đã tự thoát khỏi nỗi ám ảnh kia, chàng là kiểu người một khi đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không dao động, về phương diện tình cảm là như vậy, về những phương diện khác cũng thế.
Là đúng hay sai, là thiện hay ác, đối với chàng mà nói, sự đánh giá của người đời chỉ là mây khói thoảng qua.
Toàn bộ niềm tin đã bị phản bội, chàng chỉ tin chính bản thân mình.
Nàng cầm một chiếc bút lông lên, trải giấy viết thư.
Tuy biết chàng đã có chuẩn bị chu đáo cho mọi chuyện, bản thân nàng lại cũng luôn luôn chú ý tới động tĩnh của đám quan viên xuất thân từ Mân Chiết nhưng nàng vẫn muốn viết thư nhắc nhở chàng mấy câu.
Khí hậu phương nam ấm áp, lúc này hẳn chàng đã không còn mặc trang phục mùa đông nữa, chuyển sang mặc quần áo mùa xuân mà nàng chuẩn bị cho chàng.
Lúc viết thư, trong lòng Phó Vân Anh rất bình tĩnh.
Minh Cẩm ca ca nhất định sẽ bình an trở về.
...
Hành lý của Phó Vân Chương đã được sửa soạn xong xuôi, chuyện bên Hình Bộ cũng đã được sắp xếp đâu ra đấy, y đề cử một chủ sự khác thay y tham gia vào việc thẩm tra xử lý vụ án của Ngưu Ngân.
Vị chủ sự kia vô cùng biết ơn y, cái loại công việc được tất cả mọi người quan tâm này chỉ cần không làm hỏng thì thể nào làm xong cũng được coi là có công, ngày lên chức sắp tới rồi!
Phó Vân Anh nhất quyết xin nghỉ, tiễn Phó Vân Chương ra khỏi thành.
Phó Vân Chương nói: "Muội bận như thế, tiễn ta ra cổng là được rồi, ta làm xong việc sẽ về luôn, cùng lắm là mất hai tháng thôi."
Khóe miệng y cong lên, mỉm cười, "Lúc trở về có lẽ rơi đúng vào tầm cuối xuân đầu hạ, ca ca sẽ mang sơn tra và mơ từ quê lên cho muội ăn."
Phó Vân Anh nhìn người hầu kẻ hạ chất hành lý lên xe, liên tục nhắc nhở Liên Xác phải mang hết những đồ cần thiết, đặc biệt là mấy loại dược liệu, nàng nhẹ nhàng nói: "Bận thế bận nữa vẫn có thời gian tiễn nhị ca ra khỏi thành."
Phó Vân Chương cười.
Hai người cưỡi ngựa ra khỏi thành. Hai bên đường đồng ruộng xanh xanh. Trước trạm dịch là nơi bẻ liễu tiễn đưa, rất nhiều người đi về phía nam hoặc phía tây từ biệt bạn bè ở đây.
Phó Vân Anh bẻ mấy cành liễu. Đầu xuân, liễu vẫn chưa nảy chồi non, nàng đành bẻ cành già.
Phó Vân Chương nhận cành liễu, thuận miệng ngâm thơ: "Khách đình môn ngoại liễu, chiết tẫn hướng nam chi".
Phó Vân Anh bật cười khe khẽ, "Nhị ca, cây thơ này không đúng rồi."
Nàng không giỏi viết thư nhưng lại thuộc thơ. Câu "Khách đình môn ngoại liễu, chiết tẫn hướng nam chi" này nằm trong bài thơ "Kế bắc lữ tư" của Trương Tịch nói về những người con xa quê, sắp được về nhà nên vô cùng vui mừng, hưng phấn, bạn bè phương bắc cũng mừng thay cho họ, lúc tiễn bạn lên đường cũng bẻ những cành liễu mọc về hướng nam để tặng họ. Hình ảnh này đối lập với tình cảnh không thể về quê của Trương Tịch, được dùng để thể hiện nỗi buồn cô độc của Trương Tịch.
Nhị ca ngâm câu thơ này, chẳng lẽ lần này về Hồ Quảng y vui lắm hay sao?
Phó Vân Chương lấy cành liễu vỗ nhẹ lên mặt Phó Vân Anh mấy cái, "Giỏi lắm, tuy làm việc bận rộn nhưng học hành vẫn không bị thụt lùi, còn tiến bộ nữa."
Phó Vân Anh nhìn qua chỗ Kiều Gia, bảo hắn dẫn ngựa giúp nàng rồi nói: "Cuối tháng trước cửu ca và Viên Tam ôn lại phần thơ phú, muội ôn tập với bọn họ, thế nào chẳng nhớ được mấy câu."
Phó Vân Chương mỉm cười, chuyển sang chuyện triều chính, "Ta nghe thầy bảo Hoàng thượng quyết tâm giải trừ chế độ cấm biển phải không?"
Phó Vân Anh gật đầu, "Lúc trước không để lộ tin tức ra ngoài, hiện giờ Minh Cẩm ca đã đến Quảng Đông, cả hai phái chủ trương nới lỏng lệnh cấm biển và phái nhất quyết đòi cấm biển đều rục rịch, đầu tiên cứ tung tin tức ra để ổn định bọn họ đã, lấy suất ra khơi làm mồi nhử, những thân sĩ vùng Mân Chiết đó mới không giở trò."
Đây là kế hoạch mà nàng và Hoắc Minh Cẩm đã bàn bạc với nhau. Hoắc Minh Cẩm không dẫn quân đánh thẳng lên đảo Song Ngư mà là chỉ vây lại chứ không tấn công, thậm chí không ngăn cản việc buôn bán giữa người Phật Lang Cơ và thương nhân vùng duyên hải. Cái chàng thực sự phải giải quyết chính là tình thế lộn xộn vùng duyên hải, nghĩ cách quét sạch cướp biển, biến việc buôn lậu ở đó thành buôn bán công khai.
Như thế, không cần chàng phải tốn sức người sức của, các thế gia ở vùng duyên hải tự nhiên sẽ chủ động cung cấp quân lương, xin chàng dỡ bỏ thành lũy trên đảo, đuổi đám thương nhân nước ngoài kia đi.
Đối với thương nhân ở Mân Chiết mà nói, lợi ích là quan trọng nhất.
Vậy thì phải dùng lợi ích này khuấy cho nước đục chứ không phải sử dụng cách làm tiêu cực như Đổng Hàn Chi, tuy lấy được thắng lợi về quân sự nhưng lại rơi vào kết cục thê thảm, bị cách chức rồi bực bội mà chết.
Biết nàng và Hoắc Minh Cẩm đã lên kế hoạch từ trước, Phó Vân Chương không lo lắng nữa, nói đùa mấy câu rồi lên ngựa.
Cười nhìn nàng một lúc, y ôn hòa nói: "Được rồi, tiễn ta đến đây thôi, ta đi đây. Chờ tới lúc sơn tra chín nục là ta trở lại rồi."
Y quăng nhẹ roi mềm, giục ngựa rời đi.
Phó Vân Anh đứng bên cạnh cầu, dõi theo cho tới khi bóng y biến mất giữa những dãy núi mênh mông.
...
Mấy ngày sau, Phó Vân Anh nhận được hồi âm của Hoắc Minh Cẩm.
Trong thư chàng nói chàng đã nhận được bản vẽ, rất có ích.
Mấy người Bạch Trường nhạc có đủ thứ trên đời, thậm chí còn có cả bản vẽ cấu tạo vũ khí và tàu thuyền. Sau khi Phó Vân Anh nhận được những bản vẽ này, nàng lập tức sai người ra roi thúc ngựa mang tới Quảng Đông.
Có ích là tốt rồi.
Nàng nghĩ thầm, đưa mắt xuống, nhìn thấy mấy câu cuối cùng, mặt nàng nóng bừng.
Thế mà chàng lại có thể nhắc tới những chuyện thân mật như thế trong thư, không sợ thư bị người ta lấy được sao?
Nàng giấu tiệt bức thư đi, tuy cằn nhằn vài câu trong lòng nhưng vẫn lập tức viết thư hồi âm, giao cho Kiều Gia đi gửi.
Phó Vân Anh và những người khác vừa thẩm tra xử lý vụ án của Ngưu Ngân vừa công bố trình tự cơ bản của việc thẩm tra xử lý ra bên ngoài. Báo vừa được khắc bản, cung đã không đủ cầu, pháp báo vốn là miễn phí nhưng cuối cùng lại bị các thương nhân in lậu, bán với giá trên trời, mười lượng bạc một bản.
Phòng báo chí ở các nơi lập tức yêu cầu tăng mạnh số lượng báo in ra, Chu Hòa Sưởng quyết đoán đồng ý ngay.
Hiện giờ, ở khắp mọi miền, dân chúng cứ nhàn rỗi là lại đem vụ án Ngưu Ngân ra bàn tán với nhau.
Ngự sử ai mà chẳng tinh ý, nhân cơ hội này dâng sớ, kiến nghị sửa chữa luật pháp, đổi hình phạt đối với Ngưu Ngân từ treo cổ thành lưu đầy.
Triều thần phản ứng nhanh như vậy, Chu Hòa Sưởng vô cùng vui mừng, lệnh cho Hình Bộ nghĩ một bản tấu, đề nghị sửa lại điều khoản trong luật, viết chi tiết xem sẽ sửa thế nào, nếu như đại thần trong triều nhất trí thông qua thì sẽ bắt đầu thi hành.
Xử tử bằng cách lăng trì quá đau đớn, Hình Bộ cho rằng nếu vợ giết chồng với mục đích tự bảo vệ thì không nên phán lăng trì. Về điểm này, đa số triều thần đều đồng ý.
Một điểm khác là do chính Phó Vân Chương dâng sớ riêng. Trên đường xuôi nam, y đã gửi một tấu chương về, kiến nghị kết án người chồng bán vợ bán con.
Tất cả mọi người ồ lên.
Đương nhiên triều đình vốn cấm mua bán dân lành dù chuyện này khó mà cấm hoàn toàn được. Triều đình cũng cấm người chồng bán vợ con mình, nhưng trên thực tế việc mua bán vợ con trong dân đã quá phổ biến, thành ra mọi người đều quen rồi. Mà đại đa số những người phụ nữ bị bán đi đó chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của người chồng, thi thoảng cũng có vài người có quan hệ thân thiết với anh em bên nhà mẹ đẻ, có thể sẽ được anh em mình chuộc về, nhưng người chồng kia vẫn không bị xử phạt bởi người bị bán thường sẽ không tố giác chồng mình.
Nếu thật sự kết án, sẽ phải kết án vì tội bán dân lành làm nô tỳ, ép dân lành làm kỹ nữ nhưng nếu thực sự có người bẩm báo lên quan phủ, quan phủ thực sự sẽ bắt những người đàn ông đó sao?
Cả buổi triều ngày hôm đó, vì bản tấu này, mọi người lại tranh cãi ầm ĩ hết cả lên.
Chu Hòa Sưởng vẫn cứ giữ thái độ lạnh lùng uy nghiêm, nếu không cần mở miệng thì tuyệt không mở miệng trong suốt buổi triều, lãnh đạm nhìn các đại thần cãi cọ.
Đến thánh chỉ hắn cũng nghĩ xong rồi, nhất định phải sửa luật!
Đến lúc liễu bắt đầu đâm chồi mơn mởn, pháp báo được dán ở khắp các địa phương, kỳ cuối cùng của "Vụ án Ngưu thị giết chồng".
Đã có kết quả vụ án, Ngưu Ngân bị phán lưu đày.
Bên ngoài Đại Lý Tự, người người chen chúc, bàn tán ồn ào.
Mấy ngày nay, đầu đường cuối ngõ đâu đâu cũng đang bàn luận chuyện Ngưu Ngân. Biết hôm nay sẽ có kết quả phán quyết, từ sáng sớm đã có mấy chục người đứng chờ ngoài cổng, ngóng chờ kết quả được dán lên.
Nghe một thư sinh biết chữ cao giọng đọc từng từ từng từ trong phán quyết, mọi người hoan hô, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Để cứu con gái, Ngưu Ngân lỡ tay đánh chết chồng mình, dân chúng thương cảm cho hoàn cảnh mà thị đã trải qua trước đây, cho rằng gã Đặng Thọ kia vô công rồi nghề, bán dân lành làm nô tỳ, ép vợ mình làm thiếp cho người ta không nói, lại còn nhẫn tâm bán ba đứa con gái, chết cũng chưa hết tội.
Cùng với việc thẩm tra xử lý vụ án này, tin tức về việc sửa chữa luật pháp cũng được lan truyền rộng rãi, hiện giờ đến những người ở quê cũng biết chồng mà bán vợ là trái với luật pháp của triều đình.
Phó Vân Anh vào nhà lao thăm Ngưu Ngân, báo với thị về kết quả phán quyết.
Ngưu Ngân ngồi yên trong một góc ẩm thấp, mặt mày đờ đẫn, không nói một lời.
Tuy lưu đày có nghĩa là đã được miễn tội chết nhưng đại đa số phạm nhân còn chưa tới được nơi lưu đày đã chết trên đường, Ngưu Ngân không có tiền đút lót cho sai dịch. Đối với thị mà nói, lưu đày chỉ là chết muộn hơn mấy ngày mà thôi.
Phó Vân Anh sai ngục tốt đưa con gái út của Ngưu Ngân vào.
Tiểu nương tử đi sau ngục tốt, run bần bật, bước vào nhà giam. Nhìn thấy người mẹ tiều tụy, chỉ trong mấy tháng mà tóc đã bạc một nửa của mình. Nàng quỳ rạp xuống đất, oa một tiếng, khóc thất thanh.
Nàng khóc rất lâu.
Ngưu Ngân vốn đang dại ra đờ đẫn bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng cả chân lẫn tay bò tới song chắn tù bằng gỗ, vươn tay ra chạm vào con gái út, "Tam nhi!"
Tam tỷ nhi khóc ầm lên, nắm chặt tay Ngưu Ngân, "Mẹ!"
Hai mẹ con cách nhau một lớp song chắn tù bằng gỗ, nước mắt giàn giụa.
Một lúc lâu sau, Ngưu Ngân lau khô nước mắt, dập đầu côm cốp trước mặt Phó Vân Anh, "Đa tạ đại nhân cứu tiểu nữ, kiếp này nô gia không làm được gì, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp ân tình của ngài!"
Rồi thị bảo Tam tỷ nhi dập đầu với Phó Vân Anh, "Tam nhi, mạng của con là do Phó đại nhân cứu, về sau con chính là nô tỳ của Phó đại nhân! Ngoan ngoãn đi theo Phó đại nhân, hầu hạ Phó đại nhân. Nếu không có Phó đại nhân, mẹ con đã chết từ lâu rồi, cả cuộc đời này con cũng chỉ có thể bị người ta chà đạp mà thôi!"
Cuối cùng Tam tỷ nhi vẫn bị lưu lạc tới chốn phong trần. Cũng may nàng có dung mạo xuất chúng, tú bà kia nhìn ra cái lợi, định dạy dỗ thêm một hai năm rồi có thể đem nàng ra kiếm bộn tiền, bởi vậy tuy nàng bị sợ hãi nhưng vẫn chưa bị bắt tiếp khách.
Chỉ có điều mẹ nàng đã giết cha nàng, nàng bước chân từ nơi dơ bẩn đó ra, thanh danh mất hết, vẫn luôn bị người khác chỉ trỏ.
Người thương cảm cho nàng không ít nhưng những người đàng hoàng tử tế dám cưới nàng lại không thể ít hơn.
Vậy nên khi nghe Ngưu Ngân nói như vậy, Tam tỷ nhi không nghĩ ngợi gì đã chấp nhận luôn, quỳ xuống dập đầu với Phó Vân Anh.
Phó đại nhân đẹp đẽ như vậy, phong độ nhã nhặn, lại là quan lớn, nàng không dám hy vọng xa vời gì khác, chỉ cần có thể đi theo Phó đại nhân, dù có làm nha hoàn cho ngài ấy cả đời, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Phó Vân Anh ngăn Tam tỷ nhi lại, hỏi Ngưu Ngân: "Còn hai cô con gái khác của ngươi thì sao?"
Nước mắt Ngưu Ngân rơi xuống như mưa, thị đưa mu bàn tay thô ráp lên quệt nước mắt, nức nở: "Hai đứa nó bị bán cho người đi làm ăn xa, không nói rõ tên họ, đến khẩu âm của bọn họ nô gia cũng không hiểu được, không biết là đi theo bọn họ làm thiếp hay đã bị bán đi chỗ khác rồi."
Trời đất bao la, cả đời này thị không thể tìm được hai đứa con gái nữa rồi, có khi Đại tỷ nhi và Nhị tỷ nhi đã không còn trên đời cũng nên.
Phó Vân Anh rũ mắt nhìn Tam tỷ nhi gầy guộc, "Ngươi muốn tìm hai người chị của mình không?"
Tam tỷ nhi kinh ngạc sững người một lúc, gật đầu lia lịa, mắt lấp loáng nước mắt, "Đại nhân, ngài định giúp ta tìm các chị sao?"
Phó Vân Anh lắc đầu.
Nơi đáy mắt của Ngưu Ngân và Tam tỷ nhi đều hiện lên vẻ thất vọng.
Phó Vân Anh nói: "Các ngươi có thể tự tìm."
Ngưu Ngân ngẩn người, run run nói: "Đại nhân, nô gia là ngươi có tội, Tam Nhi lại là một đứa con gái..."
Phó Vân Anh ra hiệu cho tùy tùng phía sau lấy công văn ra, "Nếu như có một cơ hội lập công chuộc tội đặt trước mặt ngươi, ngươi sẽ mạo hiểm thử một lần hay sẽ từ chối?"
Ngưu Ngân ngẩng đầu.
Phó Vân Anh nhìn Tam tỷ nhi, nói: "Nếu ngươi chấp nhận mạo hiểm, không những có thể tìm được hai cô con gái kia của ngươi, còn có thể đưa Tam tỷ nhi đi cùng. Có một người mẹ như ngươi chăm sóc, Tam tỷ nhi cũng sẽ không rơi vào cảnh bơ vơ không nơi nương tựa."
Ngưu Ngân căn bản không cần suy nghĩ gì, mắt lộ ra vẻ kích động, nhìn Tam tỷ nhi nhỏ bé bên cạnh, gật đầu nói: "Nô gia chấp nhận! Nô gia hoàn toàn chấp nhận!"
"Tốt lắm."
Phó Vân Anh sai người mở buồng giam ra.
Dây xích được tháo ra, Tam tỷ nhi lao vào trong, rồi hai mẹ con ôm nhau khóc ầm lên.
Ngưu Ngân ôm đứa con gái đang khóc lóc trong tay, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Phó Vân Anh kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, thấy Ngưu Ngân đã bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Nơi lưu đày thường là nơi lạnh lẽo miền tây bắc, hoặc là chốn rừng rú phía tây nam, ngoài ra còn có đảo Quỳnh Châu xa xôi."
Ngưu Ngân ôm chặt con gái, nhìn nàng không chớp mắt, nghiêm túc nghe lắng nàng nói.
Phó Vân Anh nói: "Chỗ ta định đưa ngươi đi gọi là Tiểu Lưu Cầu, cũng ở ngoài biển giống như đảo Quỳnh Châu. Nhưng ngươi đừng sợ, nơi đó khí hậu ẩm ướt, là vùng đất có thể trồng trọt, cũng có thể làm những nghề khác."
Ngưu Ngân cười chua chát rồi nói: "Đại nhân, nô gia chỉ cần có thể sống là được rồi, vất vả thế nào cũng được!"
Phó Vân Anh ừ một tiếng, nói tiếp: "Tới nơi đó, ngươi chỉ cần cần cù làm lụng kiếm sống thôi, tạm thời không cần làm gì khác cả."
Ngưu Ngân ôm Tam tỷ nhi quỳ xuống, đầu đập côm cốp xuống nền đất. Sợ mạo phạm Phó Vân Anh, thị không dám tới quá gần nàng, run rẩy nói: "Suốt đời này nô gia vĩnh viễn không quên ân tình của đại nhân!"
Tam tỷ nhi cũng dập đầu theo.
Phó Vân Anh trấn an hai mẹ con mấy câu, dặn dò ngục tốt phải đối xử tử tế với bọn họ.
Ngục tốt cung kính đồng ý.
Phó Vân Anh đi từ trong nhà giam ra, Đổng tiểu thư với đóa hoa nhung trắng trên mái tóc tiến lên mấy bước. Nàng ta quan sát nàng thật lâu, biểu cảm phức tạp.
"Lúc còn ở phương nam, ta từng nghe mấy bài đàn từ do các tiểu thư chốn khuê phòng viết để ca ngợi Phó đại nhân, biết ngài là một người dung mạo tuấn tú, phong tư xuất chúng, nhưng không ngờ hóa ra ngài lại còn là một vị quan tốt có tấm lòng nhân hậu cơ đấy."
Phó Vân Anh cười, những lời này của Đổng tỷ nhi nghe thế nào cũng không giống đang khen người khác.
Đổng tiểu thư đi theo nàng, "Tại sao ngài lại muốn đưa những người phụ nữ đó đi lưu đày ở Tiểu Lưu Cầu và đảo Song Ngư?"
Mấy ngày nay nàng ta vẫn đi theo Phó đại nhân, biết "y" định đưa mấy chục phạm nhân nữ đi lưu đày ở Tiểu Lưu Cầu và đảo Song Ngư, còn để nàng ta làm chủ quản, phụ trách việc quản thúc những phạm nhân nữ đó.
Phó Vân Anh nhẹ nhàng hỏi: "Cô cảm thấy những người phụ nữ nhà lành bình thường sẽ chấp nhận việc bỏ nhà cửa ruộng vườn ra biển với cô sao? Đến xuất đầu lộ diện họ còn không muốn, nói gì đến làm những việc khác."
Đổng tiểu thư chấn động.
Phó đại nhân đối xử tử tế với những người phụ nữ đó, quả nhiên còn có mục đích khác!
Nàng ta bật cười nói: "Phó đại nhân nói đúng rồi, nhiều năm nay ta bôn ba khắp chốn, đúng là rất hiếm khi gặp được những người phụ nữ giống như ta, chỗ nào cũng dám ló mặt ra. Chỉ có những người giống Ngưu Ngân, chẳng còn vướng bận gì, không thể sống ở Trung Nguyên nữa mới có thể chịu ra ngoài một cách dứt khoát như vậy."
"Đa phần những người phụ nữ đó đều đáng thương, không phải kẻ độc ác, nhưng có thể có mấy người cứng đầu, đành nhờ Đổng tiểu thư để tâm chút vậy."
Phó Vân Anh nói.
Đổng tiểu thư bĩu môi, giơ nắm nay lên, "Ngài yên tâm đi, vào tay ta, đầu có cứng đến đâu cũng phải ngoan ngoãn nghe lời."
Nàng ta trầm mặc trong chốc lát, thử dò hỏi: "Tại sao ngài lại làm như vậy chứ?"
Tại sao à?
Bởi chỉ có làm như vậy, những người phụ nữ không còn gì phải vướng bận ấy mới có thể có được cuộc sống mới ở một nơi hoàn toàn mới. Bọn họ có thể giống như đàn ông, dựa vào công lao động của mình để đổi lấy thù lao, bọn họ có thể có được ruộng đất, phòng ốc thuộc về mình, muốn ra ngoài có thể ra ngoài, muốn đi học đường học hành có thể đi học đường học hành. Tiểu Lưu Cầu và đảo Song Ngư không có nhiều lễ nghi phiền phức và đủ loại gông xiềng như Trung Nguyên.
Sau này, bọn họ có thể lột xác hay vẫn tiếp tục chìm đắm là lựa chọn của bản thân họ.
Không có cách nào để khuyên những người phụ nữ bình thường thử mạo hiểm, chỉ có thể bắt đầu thử nghiệm từ những tù nhân nữ này.
Rất nhiều năm sau này, con cháu của bọn họ còn có thể làm quan ở địa phương.
Trung Nguyên quá khó thay đổi, vậy thì hãy bắt đầu ở vùng duyên hải, nơi có phong tục cởi mở nhất, sau đó có khi bọn họ còn có thể gây ảnh hưởng ngược lại vào đất liền.
Tuy rằng tất cả đều mới chỉ là giả thiết, ý tưởng, chắc chắn sẽ bị cản trở một cách mạnh mẽ, nhưng gieo cái hạt giống này xuống càng sớm, tưới nước bón phân, thì cái ngày nhìn thấy mầm xanh chồi lên từ mặt đất lại càng sớm hơn.
Phó Vân Anh từng phái người điều tra Đổng tiểu thư.
Cái vị Đổng tiểu thư này không nói dối, đúng là nàng ta đã trà trộn vào vùng duyên hải, thường tiếp xúc với đủ loại người. Trong thời gian đó, cũng có khá nhiều người có ý đồ với nàng ta, nàng ta liều chết chống trả mới may mắn thoát hiểm. Sau này nàng ta cài một đóa hoa nhung màu trắng lên đầu, tỏ ý ngày nào còn chưa báo thù được cho cha thì ngày đó sẽ không lấy chồng, nếu như có người bắt ép thì sẽ có kết cục ngọc nát đá tan.
Mọi người khâm phục sự kiên cường của nàng ta, khen nàng ta là người con gái có hiếu. Có cái danh tiếng hiếu thảo này, hơn nữa nàng ta dầm mưa dãi nắng, từ một tiểu thư nhà quan mặt mày xinh đẹp dần trở thành một nữ ngư dân làn da ngăm đen, ăn to nói lớn, những người có ý đồ với nàng ta cũng ít đi nhiều.
Phó Vân Anh tỏ ý nàng có thể sửa lại án oan cho Đổng Hàn Chi.
Đổng tiểu thư cực kỳ dứt khoát, không cần Phó Vân Anh phải mở miệng lôi kéo, nàng ta đã thề sẽ đi theo nàng, nghe nàng sai khiến, chỉ cần nàng không ép nàng ta làm những việc như hà hiếp dân lành là được.
Phó Vân Anh giao Ngưu Ngân và những người khác cho Đổng tiểu thư. Nàng tin rằng, tới vùng đất mới, bắt đầu một cuộc sống mới, có thể hoàn toàn dựa vào đôi tay của chính mình để nuôi sống bản thân, Ngưu Ngân và những người phụ nữ kia sẽ lột xác.
Những người này đều được nàng lựa chọn kỹ càng rồi mới quyết định, có rất nhiều độ tuổi, từ mười mấy cho đến mấy chục, đều là những người chưa mất lương tri.
Về phần những người đàn bà ác độc tàn nhẫn, tội ác đầy mình, nàng sợ Đổng tiểu thư không xử lý được nên không chọn.
...
Khí hậu phương bắc và phương nam rất khác nhau.
Lúc Phó Vân Chương rời kinh sư, trong những cánh rừng trên núi, tuyết vẫn còn chưa tan hết nhưng tới khi đến Hồ Quảng, y lại thấy hai bên bờ sông đã xanh rì, trên sườn núi, hoa đào hoa mận đã nở bung, nhìn từ xa như những đám mây sà xuống bên sông.
Y không ở lại phủ Võ Xương mà về thẳng huyện Hoàng Châu.
Phó trạch vẫn nằm ở tòa nhà to đẹp nhất của phố Đông Đại, người hầu canh cửa nhìn thấy y, ngạc nhiên vô cùng, ba chân bốn cẳng chạy ra đón, "Gia, ngài về rồi!"
Y ừ một tiếng, sải bước vào phủ, ra hiệu cho tùy tùng phía sau đưa Phó Dung vào theo.
Phó Dung bị ba người canh gác cả ngày lẫn đêm, dọc đường đi, ăn uống tiêu tiểu đều phải có người đi cùng. Ả làm ầm lên, lúc lên đường còn lăn trên mặt đất la lối khóc lóc không chịu đi, nhưng giờ đây Phó Vân Chương đã mất hết kiên nhẫn với ả rồi. Từ đầu tới cuối, y không thèm nhìn ả một lần nào. Không ai để ý, ả có khóc lóc la lối cũng chẳng có tác dụng gì, bị tùy tùng quẳng thẳng lên lưng ngựa rồi cứ thế lên đường, vô cùng đau đớn khổ sở.
Ả gầy gò, tiều tụy không để đâu cho hết, nỗi sợ hãi với Phó Vân Chương còn mãnh liệt hơn trước đây gấp mười lần.
Lúc bị tùy tùng xách tới trước mặt Phó Vân Chương, ả cứng đầu cứng cổ không chịu thua nhưng cả người đã lạnh toát.
Phó Vân Chương không thèm nhìn ả, đi thẳng vào trong, tới sân viện rộng nhất trong nhà, nơi ở của Trần thị.
Đám nha hoàn nhìn thấy Phó Vân Chương trở về, kinh ngạc tới mức mồm miệng há hốc, đồng loạt tiến lên, "Gia về rồi."
Phó Vân Chương cũng không để ý nhiều, đẩy cửa phòng ra.
Đám nha hoàn nhìn nhau, không dám vào phòng, quyết định canh giữ ngoài cửa.
Chỉ có Liên Xác kéo Phó Dung đang bị trói vào trong phòng.
Trong phòng, ánh sáng vàng lấp lánh. Trước chính đường, trên chiếc bàn thờ phủ vải đỏ là mũ phượng khăn quàng mà triều đình ban cho. Trần thị ngồi trước bàn, ôm một chiếc hộp gấm trong lồng ngực, cúi đầu vuốt ve hoa văn trên hộp gấm, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Ngẩng đầu nhìn thấy Phó Vân Chương, bà ta nhíu mày.
Phó Vân Chương nhìn quanh một lượt, đồ đạc trong phòng vẫn thế, trong phòng đốt hương, khói nhẹ lượn lờ.
Y gọi một tiếng: "Mẫu thân."
Trần thị ôm chặt hộp gấm, nhìn đi chỗ khác, không nhìn y.
Phó Vân Chương bước lên phía trước, "Mẫu thân, đây là lần cuối cùng ta gọi bà như vậy."
Trần thị nhíu mày chặt hơn, ngẩng đầu lên.
Phó Vân Chương chỉ vào người vừa bị Liên Xác kéo vào nhà là Phó Dung, "Ả nói với ta hết rồi."
Mặt Trần thị biến sắc, ánh mắt lóe lên, tức giận lườm Phó Dung một cái. Con bé này thật đúng là không tim không phổi, cái loại chuyện này sao có thể nói với Phó Vân Chương chứ?
Phó Dung bất chấp tất cả, trừng mắt nói: "Phó Vân Chương, cô cô ta nuôi ngươi lớn lên, có ân dưỡng dục với ngươi, ngươi mà dám làm gì cô cô ta, ta sẽ đi tới quan phủ kiện ngươi tội ngỗ nghịch bất hiếu, khiến ngươi thân bại danh liệt!"
Phó Vân Chương không quay đầu sang, khóe miệng nhếch lên, "Ngươi có thể kiện thì kiện đi, tốt nhất là nói hết sự thật ra."
Y nhìn Trần thị, "Giả mạo con nối dõi, âm mưu chiếm đoạt gia sản, phu nhân sẽ ra sao đây?"
Trần thị trợn trừng mắt, nếp nhăn trên mặt cũng run lên, lườm Phó Dung, quát khẽ: "Con nói bậy cái gì đó hả? Cái thứ nghiệp chướng chẳng hiểu biết gì này! Câm miệng lại cho ta!"
Từ trước đến nay Phó Dung chưa bao giờ sợ Trần thị, bĩu môi bực tức nói: "Cô cô, cô cô là mẹ của Phó Vân Chương, là cáo mệnh phu nhân, cô cháu ta không cần phải sợ y!"
Trần thị nhìn về phía mũ phượng khăn quàng đang được thờ trên bàn thờ, nỗi sợ lập tức tan biến, "Đúng thế, ngươi là do ta nuôi lớn, không cần biết ngươi là con đẻ hay con nuôi, máu ta đã hóa thành sữa nuôi ngươi lớn, cả đời này ngươi cũng phải nghe lời ta! Ngươi mà dám bất hiếu với ta, ngươi cũng đừng mơ được làm quan nữa, đến cả công danh của ngươi, vị trí thám hoa cũng sẽ bị triều đi thu hồi cho mà xem!"
Phó Vân Chương cười lạnh một tiếng, giọng lãnh đạm.
"Thu hồi thì sao nào?"
Y có ngũ muội muội, cứ coi như là thân bại danh liệt đi, Anh tỷ nhi cũng sẽ che chở cho y, vẫn đối xử tốt với y như cũ.
Tất cả mọi người sẽ chỉ trích y, sẽ phỉ nhổ y, chỉ có mình nàng sẽ không làm thế.
Y cũng có người thân.
Thấy y bày ra cái vẻ ngang ngược như thể muốn đồng quy vu tận với mình, môi Trần thị run run, ngón tay bà ta chỉ thẳng vào mặt y, "Ngươi, ngươi!"
Phó Vân Chương đón nhận ánh mắt oán hận của bà ta, trầm mặc một lát.
Không biết từ khi nào, y rất sợ nhìn thấy ánh mắt như thế của mẫu thân, thất vọng, căm ghét, hận thù.
Y không biết vì sao mẫu thân lại hận y như vậy.
Sau đó y lại nghĩ, hẳn là bởi mẫu thân chịu quá nhiều gian khổ, mẫu thân thật đáng thương, mẫu thân vất vả dệt vải nuôi y lớn. Thân là con cái, hẳn y phải sớm hoàn thành tâm nguyện cho mẫu thân, gỡ bỏ khúc mắc trong lòng mẫu thân. Đến ngày đó, mẫu thân cũng sẽ giống như mẫu thân của những người khác, trở nên dịu dàng yêu thương y.
Nhưng ngày đó vĩnh viễn sẽ không đến.
Y cũng chẳng cần ngày đó nữa.
Phó Vân Chương vẫy tay, Liên Xác nhìn y đầy lo lắng, kéo Phó Dung ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại y và Trần thị.
Y chắp tay sau lưng, đứng trước bàn thờ, nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao bà hận ta?"
Trần thị cười ha hả lạnh lẽo, nói thì cũng đã nói ra rồi, bà ta không cần kiêng dè gì nữa, nghiến răng nghiến lợi, "Con gái ta phải chịu khổ ở bên ngoài, ngươi lại có thể làm thiếu gia của Phó gia, ta nuôi ngươi lớn lên, con gái ta lại không thể ở bên cạnh mẹ ruột, ngươi là do một kẻ tá điền sinh ra, dựa vào cái gì mà chiếm vị trí của con gái ta cơ chứ?!"
Lúc nói chuyện, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của bà ta run rẩy, rõ ràng là bà ta đã ẩn giấu những lời này trong lòng thật lâu.
Phó Vân Chương nhắm mắt lại, bật cười.
Y từng nghĩ tới rất nhiều lý do, không ngờ đáp án Trần thị đưa ra lại nực cười như vậy.
Người ức hiếp Trần thị là dòng tộc, người nghĩ ra cái cách đổi con này chính là bản thân Trần thị, bà ta không hận dòng tộc, không hận quy củ, lại đi hận y lấy mất thân phận của con gái bà ta.
Trần thị đứng dậy, tay run lên bần bật, "Chính là ngươi, là ngươi hại chết Dung nhi nhà ta! Ta vốn định về Trần gia thăm con bé, đúng lúc ấy ngươi lại còn ngã bệnh, tại sao ngươi lại ngã bệnh cơ chứ? Ta ở lại chăm sóc cho ngươi, đến cơ hội để nhìn thấy Dung nhi lần cuối cũng không có! Ngươi là đồ yêu tinh hại người!"
Bà ta nói, giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Phó Vân Chương.
Khi Phó Vân Chương còn nhỏ, y thường xuyên bị đánh, Trần thị bận lo kế sinh nhai, tính tình nóng nảy, mỗi lần bực mình liền kéo y ra đánh cho mấy cái, sau này y đã đỗ cứ nhân rồi mà bà ta vẫn còn tát y mấy lần liền.
Giờ thì khác rồi.
Y giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Trần thị, nhìn xuống người đàn bà già nua trước mặt.
Đây là người nuôi y lớn lên, mẫu thân của y.
Y vẫn còn nhớ rõ cái lần y ngã bệnh mà Trần thị nhắc tới.
Khi đó là mùa đông, y thức đêm đọc sách, trong nhà không có tiền, không có chậu than, chỉ có thể trùm chăn sưởi ấm, cuối cùng y vẫn bị cảm lạnh, ho khan rất lâu.
Trần thị không cho phép y nghỉ ngơi, y nỗ lực kiên trì, nhưng đến Tết, y không chịu nổi nữa, ngã bệnh.
Bạn cùng trường đến nhà thăm y, thầy của y khi đó thấy y đã sốt đến mức không tỉnh táo mà vẫn cầm sách không chịu bỏ ra, tức giận tới mức mắng ầm lên rằng Trần thị là kẻ ngu muội rồi tự chi tiền mời thầy thuốc tới khám bệnh bốc thuốc cho y.
Trần thị bị hàng xóm láng giếng chỉ trỏ, mặt đuỗn ra. Trước mặt thầy của y, bà ta tỏ vẻ là sẽ chăm sóc y cần thận.
Đó là lần duy nhất y cảm nhận được tình thương của Trần thị, bà ta lấy lê nấu một bát lê chưng rồi đút cho y uống, tuy không hề thêm đường, nước lê chưng chua loét, y lại uống một hơi hết sạch.
Mấy tháng sau, người Trần gia tới nhà báo tang, nói một người biểu muội của y bị bệnh, đột ngột qua đời.
Trần thị khóc rất lâu.
Phó Vân Chương từ gặp người biểu muội kia, khi đó còn định an ủi Trần thị, Trần thị cầm kìm sắt lên, vừa khóc vừa đánh y.
Y cho rằng mẫu thân quá đau lòng nên sau này khi mẫu thân nói ra ý định muốn nhận nuôi một đứa con gái từ nhà mẹ đẻ, còn đặt tên là Dung tỷ nhi, y cũng không nghĩ nhiều.
Giờ y mới biết, người biểu muội kia chính là con gái ruột của Trần thị.
Phó Dung từng nói với y, con gái của Trần thị mồ côi từ trong bụng mẹ, lúc sinh ra sức khỏe đã không tốt, khi còn nhỏ đã từng suýt chết yểu mấy lần. Trần thị tìm mọi cách chữa bệnh cho con gái, bán hết của cải và tất cả đồ trang sức lấy tiền nhưng vẫn không thể chữa trị cho cô bé tên là Dung tỷ nhi kia.
Dung tỷ nhi chết vào cuối xuân đầu hạ.
Tết năm ấy Trần thị từng định về nhà mẹ đẻ thăm con gái ruột, nhưng bởi Phó Vân Chương ngã bệnh nên không làm được. Sau Tết lại nhiều việc, bà ta định chờ tới Tết Đoan Ngọ sẽ về sau, thậm chí đã làm xong quần áo mới cho con gái nhưng cuối cùng lại nhận được tin dữ rằng con gái đã qua đời.
Bà ta trút tất cả nỗi tức giận lên người Phó Vân Chương, cảm thấy nếu không phải Phó Vân Chương ngã bệnh, Tết năm đó bà ta đã có thể về nhà thăm con gái, nói không chừng con gái sẽ không bị bệnh mà chết.
Phó Vân Chương từ từ khép mắt lại, những chuyện cũ thời niên thiếu lại hiện lên rõ mồn một trước mắt một lần nữa.
Không thể nào ngờ được, cái lần duy nhất trong đời mà y cảm nhận được sự dịu dàng của mẫu thân lại trở thành nguyên nhân để mẫu thân thù hận, tra tấn y.
Cái chết của Dung tỷ nhi thì liên quan gì đến y cơ chứ?
Căn bản y nào biết đến sự tồn tại của Dung tỷ nhi.
Trần thị đáng thương, Dung tỷ nhi đáng thương, còn y thì sao?
Y vô tội nhường nào, đơn giản là bị Trần thị chọn phải, liền phải gánh vác tất cả tội nghiệt.
"Phu nhân, bà chi ra một lượng ba tiền năm phân bạc mua ta, nuôi ta lớn. Ta giúp cho bà giữ được gia sản, khiến cho bà không phải lo cơm ăn áo mặc, thi đỗ thám hoa, xin triều đình phong cho bà danh vị cáo mệnh... Ta không nợ bà gì hết."
Y gạt tay Trần thị ra, đi ra ngoài.
Trần thị lảo đảo, lui ra phía sau mấy bước, chống tay lên mặt bàn mới đứng vững, run rẩy cả người, "Thằng con bất hiếu... Ngươi là đồ bất hiếu!"
Bước chân Phó Vân Chương khựng lại, y quay đầu, mặt mày lạnh như băng, "Ta là đứa con bất hiếu... Bà thì là một người mẹ tốt sao?"
"Ta biết cuộc sống của quả phụ rất khó khăn, ta biết bà chịu nhiều gian khổ, bà thức đêm dệt vải, mắt cũng mờ đi, ta vẫn ghi nhớ trong lòng. Những đêm bà cầm kéo trốn trong chăn run lên bần bật, ta cũng biết. Từ nhỏ, ta đã nghĩ ta là con của bà, bà mang nặng đẻ đau sinh ra ta, nuôi dưỡng ta, trong lòng bà vẫn yêu thương ta. Bà hung dữ, động một tý là lại tức giận đánh đập ta, đều là bởi dòng tộc ép buộc bà. Là bọn họ hại bà. Ta là người đàn ông duy nhất trong nhà, hẳn nên trưởng thành sớm một chút, làm chủ gia đình, chia sẻ khó khăn với bà, gánh vác toàn bộ áp lực thay bà, để bà có thể thanh thản yên bình, trở thành một lão phu nhân không phải lo nghĩ gì..."
Y thẫn thờ, ngừng lại.
Vành mắt Trần thị đỏ bừng, răng nghiến vào nhau.
Hồi lâu sau, Phó Vân Chương cúi đầu, chỉnh lại ống tay áo, "Cũng may Phó Dung đã nói cho ta sự thật, hóa ra ta không phải con bà, những gì ta nợ bà ta đã trả hết từ lâu. Từ nay về sau, bà và ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Lần này là hoàn toàn cắt đứt tất cả quan hệ.
Y cất bước ra ngoài.
Lúc sắp ra tới cửa, phía sau vang lên tiếng gọi khàn khàn: "Vân Chương!"
Y dừng lại.
Trần thị loạng choạng, đi từng bước một về phía y, "Mẹ cũng không nghĩ như thế... Mẹ không nhịn được... Không ai giúp mẹ cả... Dung tỷ nhi chết rồi, mẹ không được gặp con bé lần cuối cùng, trước kia mẹ vẫn yêu thương con mà!"
Bà ta vươn tay ra, định túm lấy tay áo Phó Vân Chương.
Phó Vân Chương nhấc tay lên né tránh bàn tay đang mở ra của bà ta, quay sang nhìn bà ta.
"Phu nhân, muộn rồi."
Y xoay đầu đi mất.
Cạnh một tiếng, cửa bị nha hoàn bên ngoài khép lại.
Trần thị vẫn giữ tư thế vươn tay như thế, mặt dại ra, rất lâu rất lâu sau, nước mắt rơi như mưa, ngã ngồi trên mặt đất.
...
Tay Phó Dung vẫn bị trói chặt.
Ả ngồi dưới đất, chửi Phó Vân Chương ầm ĩ.
Liên Xác đứng bên cạnh trông coi ả, thi thoảng lại liếc ả đầy vẻ khinh thường.
Phó Vân Chương đi ra, nhìn về phía Phó Dung.
"Để ả lại đây, cho ả ở cùng với phu nhân."
Liên Xác sửng sốt sững sờ một lúc lâu rồi vẫn thưa vang.
Phó Dung cũng ngây người một lát, mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Phó Vân Chương nói: "Từ nhỏ ngươi đã ở bên phu nhân, hẳn là đã biết tính phu nhân... Sau này ta sẽ không quay lại đây nữa, còn ngươi, người tiết lộ bí mật của bà ấy, sẽ phải sớm sớm chiều chiều đối mặt với bà ấy, ngươi cảm thấy phu nhân sẽ đối xử thế nào với ngươi đây?"
Trần thị thích giận cá chém thớt, tính tình ngang ngược, hơi một tý là tại tát vào mặt người khác.
Phó Vân Chương để ả ở lại đây, sống chung với một bà già điên điên khùng khùng, để cho hai người họ tra tấn lẫn nhau!
Nghĩ ngợi một hồi, hiểu ra được ý định của Phó Vân Chương, nụ cười trên mặt Phó Dung cứng đờ, ả sởn cả tóc gáy, "Ngươi, ngươi dám!"
Phó Vân Chương lạnh lùng nói: "Ngươi là do phu nhân nuôi lớn, đúng là nên phụng dưỡng phu nhân."
"Ta không muốn ở với bà ta! Ngươi thả ta ra!"
Phó Dung càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, những chuyện khác cũng đành thôi, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc về sau phải ở với một bà điên, chân ả đã mềm nhũn ra.
"Nhị ca ca, huynh thả muội ra đi, muội không hại huynh đâu! Cùng lắm muội chỉ nói cho sướng miệng thôi, huynh không thể đối xử với muội như thế được!"
Phó Vân Chương nhìn ả, "Ngươi định vạch trần thân thế của ta, đến thư mật báo cũng đã nhờ người ta viết rồi gửi tới nhà tri phủ, nếu không phải sư gia nhà tri phủ là bạn cùng trường của ta, lúc này hẳn là ngươi đã có trò vui để xem rồi."
Sư gia kia họ Khổng, chính là Khổng tú tài năm đó. Hắn đọc xong nội dung bức thư liền lập tức hủy thư đi, sau đó phái người giám sát chặt chẽ người Trần gia, vậy nên bí mật vẫn chưa bị tiết lộ ra ngoài.
Phó Dung vẫn mạnh miệng: "Nhị ca ca, huynh thông minh như thế, không phải là vẫn chưa có chuyện gì xảy ra sao? Muội là em gái huynh mà, huynh buông tha cho muội đi!"
Phó Vân Chương nhìn ả, khóe miệng nhếch lên, cười trào phúng.
"Ngươi muốn trả thù ta, nói cho ta biết thân thế của ta, khiến ta đau khổ cả đời."
Phó Dung cứng họng, sống lưng lạnh toát.
Phó Vân Chương quay mặt đi, phóng mắt về phía đình viện trước mắt.
Tòa nhà quen thuộc, bố cục quen thuộc, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi, đối với nơi này, y chưa từng lưu luyến chút nào.
Chỉ có Lâm Lang Sơn Phòng là khác.
Y bật cười khe khẽ, "Ngươi cho rằng ta thích Anh tỷ nhi, chỉ là tình yêu nam nữ đơn thuần sao?"
Phó Dung ngẩng đầu, gân xanh trên trán nổi lên, "Ngươi thiên vị nàng ta, từ nhỏ đã thiên vị nàng ta, ta cũng là em gái ngươi mà!"
Phó Vân Chương bật cười.
Lúc Phó Dung mới được đưa tới Phó gia nuôi dưỡng, y đã thật lòng coi ả là em gái mình.
Đáng tiếc là cô em gái này không coi y như người thân, gọi là phải tới, đuổi là phải đi.
Y không ngu ngốc, vì sao lại phải cố ép mình chấp nhận một người không tôn trọng mình là em gái?
"Dù ta có thân phận gì, dù ta có phải đường huynh của Anh tỷ nhi hay không, kể cả biết được thân thế của ta đi chăng nữa, Anh tỷ nhi vẫn sẽ đối xử tốt với ta như trước đây. Ta vui vẻ, muội ấy sẽ mừng cho ta. Ta đau khổ, muội ấy sẽ lo lắng cho ta." Khóe miệng Phó Vân Chương cong lên, y mỉm cười, "Ta cũng thế. Dù ta có họ gì đi chăng nữa, Anh tỷ nhi vĩnh viễn là người thân của ta."
Y cúi người nhìn Phó Dung.
"Loại người như ngươi đại khái sẽ vĩnh viễn không hiểu được."
Y từng chẳng để bụng cái gì cả, từ đầu đến cuối vẫn luôn có một bức tường ngăn cách y và thế giới này. Bạn cùng trường nói đùa rằng y không dính khói lửa phàm tục. Thực ra chỉ là y vẫn chưa tìm được thứ đáng để quan tâm mà thôi.
Mười mấy năm, ngày nào cũng như ngày nào, y học tập, y có tri thức uyên bác nhưng nội tâm lại trống rỗng.
Sau này, y không như thế nữa, y quen biết Anh tỷ nhi, nhìn nàng lớn lên, dạy nàng đọc sách viết chữ, giúp nàng thực hiện ước mơ của nàng.
Anh tỷ nhi càng ngày càng tiến bộ, y giúp Anh tỷ nhi, đồng thời cũng bắt đầu tìm tòi cuộc sống của chính mình, tìm được niềm vui sống.
Y thích sách, thích cảnh đẹp, thích thơ, thích Anh tỷ nhi, thích đi thăm danh lam thắng cảnh các nơi cùng bạn bè, thích ngồi trên thuyền lang thang không mục đích, thích mây trắng lượn lờ trên núi cao, thích chân trời lộng lẫy mỗi sáng sớm, thích mặt nước mùa xuân xanh ngắt dập dềnh, thích đóa hoa nở bung đầu cành.
Vạn vật trên thế gian đáng yêu như thế, y thích rất nhiều thứ.
Không biết cuộc đời này liệu sẽ kết thúc ở chỗ nào, nhưng có thể có được những ký ức vui vẻ như vậy đã là đủ rồi.
Y chậm rãi nói: "Ta sẽ không đau khổ, ngược lại, biết được thân thế của mình, cuối cùng ta đã không cần bứt rứt với mẫu thân nữa."
Dừng lại một chút, y nhìn Phó Dung lần cuối cùng.
"Cảm ơn ngươi."
Y nhấc chân đi mất.
Phó Dung khóc lóc thảm thiết, chịu nhiều gian khổ như vậy, phí bao nhiêu công sức như thế, kết quả căn bản không trả thù được Phó Vân Chương, lại còn khiến y được giải thoát!
...
Ra khỏi Phó gia, Phó Vân Chương nói tên một cái thôn.
Liên Xác nhìn lén y một cái, biết đó nhất định là nơi cha mẹ ruột của y đang ở, không dám hỏi nhiều.
Thôn này cách huyện Hoàng Châu không xa lắm, chỉ có điều ở chỗ rất hẻo lánh, hơn nữa người trong thôn thường xuyên bán những đứa trẻ mà gia đình không nuôi nổi đi, vậy nên Trần thị mới dám yên tâm mua một bé trai từ nơi này.
Phó Vân Chương từng ép hỏi Phó Dung, biết được mấy gian nhà tranh dưới cây hòe cuối thôn là nơi bản thân mình sinh ra.
Y xuống ngựa ngay đầu thôn, đi bộ vào trong.
Giờ đang là ban ngày, người trong thôn đều đã ra đồng làm việc, chẳng có ai ở nhà, cả thôn im ắng.
Y nhanh chóng nhìn thấy cây hòe rất lớn kia, đi qua đó.
Nhiều năm trôi qua, cây hòe không thay đổi, gian nhà tranh dưới tán cây nay đã biến thành nhà ngói, có hàng rào tre, trên hàng rào, dây leo bò kín. Sân phơi trước nhà được quét tước sạch sẽ, trên giá phơi có mấy chiếc nong lớn.
Liên Xác nhìn quanh một lượt, thấy trong nhà hình như có bóng người đi qua đi lại, khẽ hỏi: "Gia, tiểu nhân vào xem trước nhé?"
Phó Vân Chương lắc đầu.
Y dừng lại trước cửa nhà, nhìn ngắm ngôi nhà một lúc rồi xoay người rời đi.
Liên Xác ngây người hồi lâu, vội vàng cất bước đuổi theo?
"Gia... Có phải ngài sợ không?"
Đó chính là cha mẹ ruột của gia, anh chị em ruột của gia mà, sao mà đến cổng nhà gia cũng không vào?!
Phó Vân Chương mỉm cười.
Không có gì để sợ, y tới đây chỉ là để xem nơi mình sinh ra, hoàn toàn không có ý định nhận cha mẹ ruột.
Liên Xác định nói gì nữa mà lại thôi.
Qua khóe mắt, Phó Vân Chương nhìn thấy hắn có vẻ chần chừ bèn hỏi: "Ngươi định khuyên ta quay về sao?"
"Gia, nói thế nào thì cũng là cha mẹ ruột, bọn họ bán ngài đi cũng là có nỗi khổ cả."
Phó Vân Chương vẫn không dừng bước.
"Đúng vậy, có nỗi khổ."
Y đi ra ngoài thôn, lên ngựa, kẹp bụng ngựa, giục ngựa cất bước.
"Bọn họ phải lo chuyện cưới xin cho con trai lớn, không có tiền sính lễ, cảm thấy không nuôi nổi nhiều người như thế nên chỉ có thể bán ta đi."
Từ khi sinh ra y đã nhỏ yếu. Ở nông thôn, những đứa trẻ như thế lớn lên thường không mấy cường tráng, không thể làm ruộng nên cha mẹ y quyết định bán y đi.
Phó Vân Chương biết bọn họ cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.
Vậy nên y nên quay về nhận bọn họ, làm đứa con hiếu thảo của họ sao? Rồi nghe bọn họ kể ra năm đó lúc bán y đi, họ đã đau lòng như thế nào?
Kết cục như thế đương nhiên là ai cũng vui mừng, trong tiểu thuyết có rất nhiều câu chuyện như thế.
Nhưng y không thích, y muốn làm theo ý mình một lần.
Từ lúc còn trong tã lót, y bị bán đi, một lượng ba tiền năm phân bạc kia đã cắt đứt toàn bộ máu mủ ruột rà.
Không cần thiết phải gặp mặt.
Y không là con trai của bất kì ai, chỉ là chính y mà thôi.