Bõm.
Bầu rượu rơi thẳng vào nước nóng, nước bắn lên tung tóe.
Hoắc Minh Cẩm sửng sốt, miệng hơi hé, hai mắt đăm đăm, thất thần hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Nước trong chung sành bắn lên nóng bỏng, chàng vẫn đang sững sờ nhưng không cần suy nghĩ, cánh tay đã vươn tới trước mặt Phó Vân Anh, chắn cho nàng không bị nước nóng làm bỏng.
Nước bắn lên tay áo chàng, một phần khác bắn lên bàn tay, chảy xuống theo những ngón tay dài, mu bàn tay lập tức đỏ bừng.
Phó Vân Anh được chàng ôm vào lòng, không bị bỏng chút nào
Chàng lại khẽ xuýt xoa.
Nàng vội vàng đặt chén rượu xuống, cầm lấy tấm vài mềm dùng để lót chén rượu ở bên cạnh, lau tay cho chàng.
Bàn tay chàng to rộng cứng rắn, luyện võ nhiều năm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên nhưng giờ đây từ cổ tay tới ngón tay đều đỏ.
Nàng vốn nên đau lòng nhưng không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười, khẽ nói với chàng, giọng điệu có chút trách móc, "Sao lại ngây người ra như thế chứ."
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng đăm đăm, không nói một lời.
Khóe mắt nàng hơi cong cong, liếc nhìn chàng, cười hỏi: "Sao nào, Minh Cẩm ca ca không muốn làm chồng ta sao?"
Chỉ một cái liếc mắt thôi mà đầu mày cuối mắt đều sáng bừng kiều diễm.
Câu trả lời cho nàng là hơi thở ấm sực ập vào trước mặt và môi lưỡi nóng bỏng của Hoắc Minh Cẩm.
Một bàn tay chàng nắm lấy cằm nàng, môi lưỡi tách hai hàm răng nàng ra, quấn lấy chiếc lưỡi thơm ngọt của nàng, mạnh mẽ mút lấy môi nàng, tay còn lại đỡ gáy nàng, toàn bộ thân thể tráng kiện áp lên người nàng, đè nàng ngã lên tấm đệm màu đỏ thẫm.
Chàng hôn nàng, vừa vội vàng vừa kịch liệt, hơi thở hỗn loạn.
Ba phía đã được che lại bằng những tấm bình phong lớn nhưng cũng chỉ có thể chắn được gió lạnh, phía còn lại vẫn rộng mở. Về lý mà nói thì phía đó chỉ có hồ nước và tường viện mà thôi, người khác không nhìn thấy được nhưng mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp đầu đông xuyên qua màn trúc, hắt lên người hai người họ, qua khóe mắt còn có thể thấy hồ nước gợn sóng lăn tăn, loáng thoáng còn nghe đâu đây tiếng chim sẻ ríu rít...
Dưới ánh sáng ban ngày, cảm giác lại càng mãnh liệt hơn, cả người Phó Vân Anh bủn rủn, gần như không thở nổi, miệng cũng tê mỏi.
Một lúc sau, có lẽ là rất lâu, cũng có lẽ chỉ là trong thoáng chốc, Hoắc Minh Cẩm buông môi nàng ra, vẫn đè nhẹ lên người nàng, hôn nhẹ lên cánh môi nàng mấy lần, nói từng chữ một: "Ta vui tới mức đờ đẫn."
Nếu không phải sợ nàng cảm thấy khó xử, chàng đã bắt cóc nàng về nhà từ lâu, để sớm tối có thể ở bên nàng, thân thiết gần gũi.
Bao giờ làm lễ cưới à?
Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong từ lâu, nạp thái, vấn danh, nạp cát... những việc cần làm đều lã làm rồi, đến cả phòng tân hôn cũng đã sắp xếp xong, chỉ còn thiếu bái đường.
Có thể làm bất cứ lúc nào.
Phó Vân Anh thở hổn hển, lẩn tránh ánh mắt chàng, đẩy chàng lên, xị mặt ra, nàng đang định nói chuyện đàng hoàng với chàng cơ mà, "Tay chàng có đau không?"
Hoắc Minh Cẩm bật cười, vẫn đè lên người nàng không chịu đứng lên, thậm chí còn thả lỏng người, giữ lấy tay nàng, khiến người mình càng áp sát xuống người nàng hơn.
Nàng trợn trừng mắt, thấy chàng càng lúc càng dính sát vào người mình, bóng hình của nàng trong mắt chàng cũng càng lúc càng trở nên rõ mồn một.
Lòng bàn tay ấm áp của chàng mơn trớn đôi tay nàng, rồi đi xuống, vuốt ve đầu vai nàng, quét qua bộ ngực mềm mại của nàng, nắm lấy eo nàng, hơi dùng sức.
Cả người nàng cứng đờ, bật tiếng kêu kinh ngạc khe khẽ.
Hoắc Minh Cẩm bỗng nhiên xoay người đứng dậy, vẫn ôm sát nàng vào ngực mình, không có một khe hở, sải bước đi ra ngoài hiên, mở cửa, đi vào phòng ngủ.
Chàng sẽ không vội vàng như vậy chứ?
Phó Vân Anh vừa định há miệng nói gì, miệng nàng đã bị chàng chặn lại.
Chàng ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng, mút nhẹ, nhanh chóng bế nàng bước vào trong phòng nhưng không vén tấm màn đang buông xuống trước giường lên mà lại đặt nàng lên chiếc bàn cao cạnh giường. Nàng tách hai chân nàng ra. Nàng định đưa tay đẩy chàng ra nhưng đôi tay cũng bị chàng ấn sang bên cạnh. Chàng ngả người về phía trước, đẩy nàng dựa vào tường tiếp tục hôn nàng say đắm.
Nàng ngồi chiếc bàn cao, ngửa đầu hôn chàng thật sâu, phía sau là bức tường, phía trước là khuôn ngực rắn chắc của chàng, hai tay bị chàng giữ chặt, có muốn tránh cũng không tránh được.
Chàng thở hổn hển thả nàng ra, khuôn mặt góc cạnh gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực phả vào tay nàng: "Đêm nay cũng được."
Má nàng nóng bừng lên, nắm lấy vạt áo chàng, vùi mặt vào ngực chàng, không muốn đối diện với chàng.
Hoắc Minh Cẩm cúi đầu, nhìn xuống mái đầu đen nhánh của nàng, nàng không cần nói, chàng cũng biết nàng nhất định không đồng ý.
Chàng lắc đầu bật cười, đưa bàn tay to dày, vuốt nhẹ mái tóc nàng, nâng mặt nàng lên, "Được, ta sai rồi, không thể vội vã như vậy được, vậy kế hoạch của nàng thế nào?"
Phó Vân Anh nghĩ ngợi rồi thành thật nói với chàng: "Sang năm mới đi, Minh Cẩm ca, ta phải nói với tứ thúc và mọi người một tiếng đã."
Hoắc Minh Cẩm khấp khởi mừng thầm, giờ đã cuối năm, chẳng còn mấy ngày nữa là sang năm mới.
Chỉ mấy ngày nữa thôi, bọn họ sẽ là vợ chồng, cùng chung chăn gối, hằng đêm có thể ở bên nhau.
Chàng cố gắng kiềm chế sự kích động và niềm vui tới mức sắp phát điên đang trào dâng trong cơ thể, cúi đầu hôn nàng mấy cái, "Nghe nương tử hết, nàng nói lúc nào thì là lúc đó."
Nếu như là ngày khác, nhất định phải nghĩ cách thúc giục nàng một chút, nhưng nếu là năm mới thì không cần phải thế, mấy ngày có là gì đâu.
Phó Vân Anh giơ tay vén lại mấy sợi tóc lòa xòa bên mái, cảm giác được cái vật cách mấy lớp vải đang chọc giữa hai chân mình kia, mí mắt nàng giật giật, giả vờ như không biết đó là cái gì, nhẹ nhàng đẩy chàng ra, tụt xuống đất.
Vừa định nhấc chân bước đi mới nhận ra cả người đã mềm nhũn, hai chân cũng tê dại.
Nàng vội túm chặt lấy Hoắc Minh Cẩm.
Chàng nhanh chóng đỡ được nàng, giúp nàng đứng vững, ngón tay chàng miết lên môi nàng, chàng bật cười khe khẽ, "Sao chân lại mềm nhũn ra như thế chứ, hửm?"
Giọng điệu trêu chọc y hệt khi nãy lúc nàng giễu cợt chàng cầm bầu rượu cũng không xong.
Cái nhìn của chàng xoáy sâu vào mắt nàng, chàng lại kề sát vào người nàng lần nữa, khiến nàng cảm nhận được sự kích động và ham muốn của chàng.
Người đàn ông khỏe mạnh cường tráng, vừa mới dựa vào người đã lại cảm nhận được cái vật kia.
Phó Vân Anh nheo mắt.
Hoắc Minh Cẩm cúi đầu nhìn nàng, ngực phập phòng, hơi thở hỗn loạn.
Nàng hơi nhếch môi, kéo tay chàng ra, xoay người đẩy nàng về phía bàn cao. Trong lúc chàng vẫn đang kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, nàng kiễng chân hôn lên môi chàng.
Hoắc Minh Cẩm hơi sửng sốt nhưng cũng mau chóng phản ứng lại, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của nàng.
Bỗng nhiên nàng lại lùi ra sau nửa bước.
Hoắc Minh Cẩm đang chăm chú hôn, đột nhiên không kịp đề phòng, ngây người ngẩn ngơ, giơ tay về phía trước, định ôm lấy nàng.
Nàng vẫn đứng yên, thở gấp nhìn chàng, "Chân mềm nhũn ra chưa?"
Hoắc Minh Cẩm ngẩn ra, bật cười.
Không chỉ không mềm mà còn càng cứng hơn.
Nếu như không phải ban ngày, không phải sợ nàng tức giận... vừa nãy chàng đã ấn thẳng nàng lên giường săn sóc lấy lòng một phen.
Nhưng dù sao giờ đây nhìn hai má nàng đỏ ửng, đứng đó nói chuyện với chàng, vui tươi như vậy, từ đầu đến chân chàng đều thoải mái, cũng không quan tâm tới cái sự không thỏa mãn kia nữa.
...
Chiều tối, Phó tứ lão gia và những người còn lại mới từ ngoại ô về tới nhà.
Viên Tam ôm một bó hoa tịch mai lớn tới tìm Phó Vân Anh, đi vào phòng, cười nói: "Lão đại, ngươi thích cắm hoa, lúc ta lên núi, thấy trên đỉnh núi có một cây tịch mai nở hoa đẹp lắm, bẻ cho ngươi mấy cành để cắm này."
Là người phương nam, tuy hắn rất thích chơi tuyết nhưng thật ra cũng sợ lạnh y như Phó Vân Anh. Bên ngoài áo trực thân là một chiếc sưởng y bằng lông, che kín mít từ đầu đến chân, ngường bó lại trông thật mập mạp, tay ôm cành hoa, mu bàn tay lạnh cóng đến mức xanh tím.
Phó Vân Anh mang chiếc bình hoa bằng đồng thau ra gian ngoài, nhận mấy cành hoa từ tay hắn, nói: "Bảo Đại Lang sang lấy mới phải, sang bên chậu than sưởi ấm đi, sắp thi đến nơi rồi, đừng để tay bị cóng lúc đấy lại không viết được."
Viên Tam cười hề hề, gãi đầu, cúi người ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh chậu than sưởi tay cho ấm.
Phó Vân Anh cầm kéo, đứng trước cửa sổ nghiêm túc cắt tỉa cành hoa.
Mặt trời dần ngả về tây, ánh sáng dần trở nên ảm đạm, mấy tia nắng chiều vàng lấp lánh chiếu vào phòng, hắt lên người nàng, bóng dáng mảnh khảnh, cao dong dỏng.
Lúc nàng bận việc chính sự không thích có ai ở bên cạnh quấy rầy nhưng vẽ tranh, cắm hoa thì không giống thế, những người khác nói chuyện với nàng, nàng sẽ cẩn thận lắng nghe, tuy rằng rất ít khi mở miệng đáp lời.
Viên Tam thấy bên chậu than có khoai sọ đã được nướng chín, cầm một củ lên bóc ăn, vừa ăn vừa kể với Phó Vân Anh kể hôm nay ra ngoài có gì vui.
Bọn họ đi bộ lên núi, ngắm tuyết thưởng mai, vào trong miếu thắp hương. Đại hòa thượng trong miếu cũng từng nghe về thanh danh của Phó Vân Chương, chủ động mời y đề thơ. Bọn họ được thơm lây, được người tiếp khách trong miếu dẫn đi ăn đồ chay, cái loại mà chỉ có vương công quý tộc mới được ăn ấy, trong đó có có một món tên là "sen nghe mưa xuân" (hình minh họa ở cuối chương), toàn bộ đài sen được làm bằng đậu hũ, nhìn mềm mại tha thướt, cứ như thể đã mang được cả lá sen, đài sen vào trong bát vậy, tươi ngon, tinh khiết, lại còn rất thơm, vừa đẹp lại còn ngon, cực kỳ ngon, ngon hơn cả thịt cá. Đương nhiên, đây hẳn là do chỉ có một ít.
Nói liên tha liên thiên một hồi, Viên Tam lau khô tay, lấy một chiếc túi thơm từ trong ngực áo ra, nói: "Lão đại, ta xin cho ngươi cái túi thơm này."
"Hở?"
Phó Vân Anh đặt cây kéo trong tay xuống.
Viên Tam cầm túi thơm, hắn nói, mặt nghiêm túc, "Ta nghe đại hòa thượng nói cái này linh nghiệm ghê lắm, bên trong còn có chú Lăng Nghiêm do đại sự tự tay viết đấy. "Tẫn kỳ sinh niên, nhất thiết chư độc, sở bất năng hại" [1], lão đại, ngươi đeo cái này bên người, về sau mấy thứ tà ma ngoại đạo cũng chẳng tới gần ngươi được nữa!"
[1] Chú Lăng Nghiêm là hồn cốt của Phật giáo, dài nhất và khó nhất. Trong chú Lăng Nghiêm có một đoạn nghĩa như sau: "Nếu có chúng sanh trong các thế giới, tùy theo vật dụng trong đất nước, hoặc lá, giấy, vải trắng để biên chép chú này, đựng trong túi nhỏ, nếu người ấy ngu muội chẳng thể tụng nhớ thì đeo trên mình, hoặc để trong nhà, nên biết người ấy trọn đời chẳng bị các thứ độc hại." (Nguồn: langnghiem.com). Viên Tam trích câu cuối cùng trong đoạn, ý là bảo Phó Vân Anh đeo chú Lăng Nghiêm để nàng tránh được mọi loại độc.
Phó Vân Anh mỉm cười, nhận túi thơm, cảm ơn hắn.
Cứ tưởng rằng hắn cũng giống như những học sinh khác, muốn thi đỗ tiến sĩ nên mới vào miếu cầu xin, hóa ra lại là để lấy bùa bình an cho nàng.
Nàng rót hai chén trà, đưa một chén cho Viên Tam, ngồi đối diện hắn.
"Viên Tam... Có chuyện này muốn nói với ngươi."
Viên Tam uống một ngụm trà, ngước mắt lên nhìn nàng, ngồi đó chờ nàng nói.
Nàng định nói lại thôi.
Viên Tam nở nụ cười, "Lão đại, ngươi làm sao thế?"
Có chuyện gì mà khó nói vậy chứ?
Phó Vân Anh đưa ngón tay vuốt ve miệng chén, nói: "Ngươi đi theo ta cũng mấy năm nay, ta coi ngươi như người nhà."
Viên Tam ưỡn ngực, hai mắt sáng rỡ, vô cùng đắc ý, hỏi: "Ta có thể nói cho Khải ca là ngươi nói thế không?"
Phó Vân Khải là anh trai của lão đại, bởi cái quan hệ này mà Phó Vân Khải suốt ngày khoe khoang trước mặt hắn, hiện giờ lão đại cũng coi hắn là người nhà rồi, hắn và Phó Vân Khải thực ra cũng chẳng khác nhau là mấy, ha ha!
Phó Vân Anh cười gật đầu.
Viên Tam đặt chén trà trong tay xuống, vỗ tay vào nhau đánh đét, chỉ muốn đi khoe ngay lập tức.
Phó Vân Anh nhìn hắn, nói tiếp, "Có chuyện này ta vẫn luôn giấu ngươi."
Nghe giọng nói của nàng quá nghiêm túc, Viên Tam không cười đùa nữa, ngồi thẳng lưng, nhìn nàng chăm chú.
Phó Vân Anh nói tiếp, "Ta giấu ngươi là do có ý định riêng, hơn nữa đó còn là việc riêng của ta... Sau này, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, ta sẽ nói cho ngươi..."
Viên Tam ngồi đó, im lặng lắng nghe nàng nói xong, không cần nghĩ ngợi gì đã nói luôn: "Lão đại, không sao đâu, ai mà chẳng có bí mật cơ chứ?"
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp, "Trước kia khi còn ở thư viện, ta cũng không nói cho ngươi chuyện mình từng làm kẻ trộm cắp, ngươi cũng đâu có trách ta."
Nói xong, hắn mới ngớ ra, vội giải thích: "Lão đại, không phải ta nói ngươi cũng từng ăn trộm ăn cắp gì đâu."
Phó Vân Anh mỉm cười, nhìn những cành mai vẫn chưa tỉa xong, "Ta sắp thành thân."
Viên Tam há hốc miệng, mắt trợn tròn.
Một lúc lâu sau, hắn vặn vẹo cái cổ đã cứng đờ, trong phòng vang lên tiếng xương kêu răng rắc, "Lão đại, ngươi sắp lấy ai cơ?"
Không phải là Hoắc đốc sư đấy chứ... Lão đại thật sự, thật sự quá ghê gớm...
Phó Vân Anh tránh đi, không đáp lời hắn, nàng nói: "Chuyện hôn nhân sẽ không làm to, chỉ có người trong nhà biết, tạm thời sẽ không công bố ra ngoài. Những chuyện khác thì sau này sẽ kể với ngươi sau."
Viên Tam đờ đẫn hồi lâu, mặt mày như thể bị sét đánh.
Phó Vân Anh nhìn về phía hắn, "Vợ của Tô Đồng mấy hôm trước mới thông báo có thai, mấy người Triệu Kỳ, Đỗ Gia Trinh đã thành thân cả rồi, ngươi có nghĩ tới chuyện thành thân không? Có thích tiểu nương tử nào không? Nếu có, ta sẽ giúp ngươi làm mai."
Nhà Viên Tam không có người lớn. Hắn đã đi theo nàng, thôi thì cứ để nàng lo cho hắn đi.
Viên Tam ngơ ra, đầu óc choáng váng, hơi than bốc lên khiến mặt hắn nóng bừng, hắn sững sờ hồi lâu, cuối cùng nói: "Thực ra thì có một người..."
Hắn nói được một nửa, lại không nói nữa.
Phó Vân Anh cười nói: "Chả mấy khi ngươi thích ai, dù tiểu nương tử kia có gia thế thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ giúp ngươi nghĩ cách.
Chuyện nhà Viên huyện lệnh khinh thường xuất thân của hắn, hắn ngoài miệng không nói nhưng vẫn cứ canh cánh trong lòng.
Viên Tam mím môi, ngồi thẳng lưng, "Lão đại, ta muốn cưới Ngũ tỷ nhi."
Phó Vân Anh ngẩn ra.
Viên Tam lén nhìn nàng một cái, thấy nàng có vẻ sửng sốt, lấy hết can đảm nói tiếp: "Ta không chê Ngũ tỷ nhi ngốc nghếch, nàng ấy đẹp, lại còn là em gái của lão đại, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy, tốt với nàng ấy cả đời!"
Phó Vân Anh lấy lại bình tĩnh, nhíu mày, "Ngươi thật lòng thích Ngũ tỷ nhi hay bởi con bé là em gái ta nên mới muốn cưới con bé?"
Ngũ tỷ nhi tu hành trong quan, Viên Tam chỉ mới gặp nàng ấy có một hai lần đã thích Ngũ tỷ nhi thật rồi sao?
Viên Tam gãi đầu, "Ta cũng chẳng thích ai khác... Ngũ tỷ nhi là em gái của lão đại, thế là đủ rồi! Lão đại, chờ ta đỗ tiến sĩ, sẽ được làm quan giống như Tô Đồng, Ngũ tỷ nhi có thể làm cáo mệnh phu nhân. Ta ấy mà, nghèo thì cũng có hơi nghèo, nhưng mấy năm nay đi theo ngươi cũng có ít tiền tiết kiệm, ta rất biết vun vén, đảm bảo sẽ không để Ngũ tỷ nhi phải chịu khổ, sau này ta cũng sẽ không nạp thiếp, sẽ toàn tâm toàn ý sống với nàng ấy cả đời. Nếu như ta dám bắt nạt nàng ấy, ngươi bảo Kiều Gia tới đánh ta, có đánh chết ta cũng chịu."
Phó Vân Anh khó xử.
Nghe những lời này của Viên Tam, nàng hiểu không phải là hắn thích Ngũ tỷ nhi, mà bởi Ngũ tỷ nhi là em gái nàng nên mới muốn cưới Ngũ tỷ nhi.
Thế thì đã đành, nhưng vấn đề là Ngũ tỷ nhi không muốn lấy chồng, nàng ấy cảm thấy có ăn có mặc, có bà tử hầu hạ là hạnh phúc rồi.
Phó Vân Anh thở dài, nói: "Ngũ tỷ nhi một lòng tu hành, chỉ sợ sẽ không lấy chồng đâu."
Viên Tam ngước mắt trông mong hồi lâu, mặt mày bỗng ảm đạm. thất vọng à một tiếng.
Không đợi Phó Vân Anh an ủi hắn, hắn đã cong khóe miệng, mỉm cười nói: "Vậy thì thôi vậy, không thể ép buộc Ngũ tỷ nhi."
Phó Vân Anh nhìn hắn, nói: "Đừng nản chí, chờ ngươi thi đỗ, kinh sư có không biết nhà muốn gả con gái cho ngươi đâu, tới lúc đó ngươi chọn thế nào cũng được."
Viên Tam ngoác miệng cười.
...
Viên Tam vừa đi được một lát, Phó Vân Khải đã chắp tay sau lưng bước vào phòng.
Hắn liếc trái liếc phải, lấy một chiếc túi thơm từ trong tay áo ra, giống y hệt cái Viên Tam vừa đưa cho nàng lúc nãy, nói: "Thấy huynh tốt với muội chưa, lúc ở trên núi, huynh vẫn luôn lo lắng về muội, cố ý xin bùa hộ mệnh cho muội, chú Lăng Nghiêm do đại sư tự tay viết, linh nghiệm lắm đấy! Phụ nữ mang theo bên người, muốn con trai có con trai, muốn con gái có con gái; đàn ông mang theo bên người, mọi tai họa đều được hóa giải, mưa thuận gió hòa, mùa màng tươi tốt, ngày đêm yên giấc, không gặp ác mộng..."
Hắn hí hửng tuôn ra một tràng.
Phó Vân Anh nhận túi thơm, ngắt lời hắn, nói: "Cửu ca, dùng trà đi, có việc này muội muốn nói với huynh."
"Hả?"
Phó Vân Khải ngơ ngác, bưng chén trà lên uống một ngụm, "Chuyện gì cơ?"
"Muội sắp thành thân."
Phó Vân Khải ngây ra như phỗng.
Lát sau, hắn đặt chén trà lên mặt bàn mạnh đến nỗi nghiêng cả chén, đứng dậy, chống nạnh gào lên giận dữ: "Ai?! Ai mà dám lấy muội?! Ta không đồng ý!"
Ai mà dám cướp Anh tỷ đi chứ?!
Hắn phải đánh cái thằng to gan lớn mật kia một trận tơi bời hoa lá! Đánh cho quỳ rạp trên mặt đất luôn!
Phó Vân Anh ngước mắt lên liếc hắn một cái, "Hoắc Minh Cẩm."
Cả người Phó Vân Khải cứng đờ, rùng mình.
Hắn chợt nghĩ tới cánh tay cứng rắn, cơ thể cao lớn, bước chân vững vàng mạnh mẽ của vị Hoắc đốc sư kia, tuy chưa thấy ngài ấy ra tay bao giờ nhưng chỉ nhìn qua thôi đã biết đây là người không thể động vào.
Hơn nữa ngài ấy còn có nhiều thuộc hạ trung thành nữa chứ.
Phó Vân Khải cúi đầu, quan sát cánh tay và cẳng chân gầy gò của mình một lúc, hơi run rẩy, cái vị em rể này, hình như hơi đáng sợ à nha...
Khoan đã, Hoắc đốc sư là em rể hắn hả?
Ha!
Thế chẳng phải hắn chính là anh vợ của Hoắc đốc sư hay sao?
Cảm giác chuyện này quả thật cũng hơi kì quái, Hoắc đốc sư lớn tuổi hơn hắn, chức quan cũng cao, hắn làm tùy tùng cho người ta cũng còn không đủ tư cách...
Nhưng lại có thể lấy thân phận anh vợ để ra oai.
Phó Vân Khải suy nghĩ miên man, trong đầu có đủ thứ suy nghĩ lộn xộn.
"Anh tỷ nhi..." Một lát sau, hắn lo lắng hỏi, "Nếu như Hoắc đốc sư bắt nạt muội, muội cũng đừng sợ, tuy huynh không đánh lại Hoắc đốc sư nhưng cũng sẽ không sợ hắn! Có huynh ở đây, sẽ không để muội phải chịu thiệt thòi đâu!"
Nói xong, hắn chột dạ thêm một câu, "Huynh có thể dùng trí!"
Vừa rồi còn run, giờ lại thật kiên cường.
Phó Vân Anh mỉm cười, "Muội biết rồi."
...
Sau khi Phó Vân Khải ra khỏi phòng, Triệu Kỳ, Đỗ Gia Trinh, Trần Quỳ, Lý Thuận cũng lục tục tới thăm Phó Vân Anh.
Bình thường bọn họ vẫn hay đi với nhau, hôm nay ai cũng lén lén lút lút, ai cũng tới thăm nàng một mình, người này đi người khác mới tới, hỏi han vài lời, trao đổi bài vở mấy câu, rồi sau đó lấy một chiếc túi thơm chú Lăng Nghiêm từ trong tay áo ra.
Từ màu sắc, hoa văn hay đường kim mũi chỉ, cái nào cũng giống hệt cái Viên Tam đưa.
"Vân ca nhi à, cái này được làm phép rồi đó, cao tăng trong miếu nói nếu mang nó bên người, nhà cửa yên ổn, ruộng đồng điền trang, cái gì cũng được..."
Đến lời nói của mọi người cũng chẳng khác nhau là mấy.
Cuối cùng, Phó Vân Anh nhìn một đống túi thơm chồng chất trong ngăn kéo, dở khóc dở cười.
Vô cùng hiển nhiên, mấy thư sinh này đều đã bị cái ông đại hòa thượng kia lừa rồi.
Cũng chẳng biết bọn họ bị dụ chi ra bao nhiêu bạc.
Nàng thuận miệng hỏi một câu, Đỗ Gia Trinh ấp úng không chịu nói, còn dặn dò nàng nhất định không được nói chuyện này cho những người khác.
Cái chuyện tặng bùa hộ mệnh ghì đó nghe cũng thật kì quặc, quá không phù hợp với thân phận của hắn, đường đường là cử nhân lão gia cơ mà!
Bọn họ ai cũng giấu những người khác, lén đi mua túi thơm, ai cũng nghĩ chỉ có mình mình tặng bùa cho Phó Vân Anh.
Nhiều bùa hộ mệnh như thế, Phó Vân Anh mỗi ngày đeo một cái cũng không đeo hết, nếu như bọn họ nói thứ này có thể giữ cho nhà cửa yên ổn vậy thì để ở nhà đi.
Nàng cất đám bùa hộ mệnh đi, khoác chiếc áo choàng lông dày, sang gặp Phó Vân Chương.
Vừa ra khỏi cửa, nàng đã thấy Phó Vân Chương từ hướng khác của hành lang đi tới, trong tay cầm một chiếc tráp sơn đen.
Phó Vân Anh không nhịn nổi cười, "Nhị ca, huynh cũng xin bùa hộ mệnh cho muội hả?"
Phó Vân Anh bước qua hành lang dài, ống tay áo tung bay, mặt mày hơi tái, ngơ ngác, "Bùa hộ mệnh gì cơ?"
Nghe nàng cười kể chuyện những người khác lén tặng bùa, khóe miệng y cong lên, "Thảo nào hôm nay lúc ở trong miếu, hết người này đến người khác kêu đau bụng, thì ra là trốn ra ngoài mua bùa bình an."
Y hỏi tiếp: "Đỗ Gia Trinh cũng tặng à?"
Phó Vân Anh không đáp, nàng đã hứa với Đỗ Gia Trinh rồi.
Phó Vân Chương cũng không cần nàng phải trả lời, nghĩ lại chuyện một đám nhãi ranh lén lén lút lút như ăn trộm ra ngoài mua bùa, lắc đầu bật cười.
Hai người cùng nhau vào phòng.
Phó Vân Anh cởi áo choàng, gạt lớp tro tàn trên chậu than ra, bỏ thêm mấy cục than vào đó.
"Cái này cho muội."
Phó Vân Chương ngồi xuống, đẩy chiếc tráp sơn đen tới trước mặt Phó Vân Anh.
Nàng mở tráp ra, bên trong có một chồng khế thư, có cửa hàng, đồng ruộng, trang viên, gần như trải rộng khắp cả nước, nơi nào cũng có. Ngoài ra còn có một tờ danh sách ghi các loại đồ đạc trong nhà.
Phó Vân Chương mỉm cười, "Muội và Hoắc đốc sư có phải định làm lễ cưới rồi không? Đây là đồ cưới ca ca cho muội. Muội không định làm to, đồ cưới không cần phải bê vác gì cả, ta cũng không cầu kỳ, những thứ này đã chuyển thẳng sang danh nghĩa của muội, muốn cái gì muội tự mua lấy."
Đang định nói chuyện này với y, chưa kịp nói y đã biết rồi.
Phó Vân Anh đóng tráp lại, "Nhị ca..."
Phó Vân Chương nhướn mày, giả vờ tức giận, "Không được từ chối, đây là ca ca cho muội, chẳng lẽ muội không coi ta là ca ca hay sao?"
Than trong chậu cháy đượm, hương tịch mai thoang thoảng.
Cách một khoảng không khí ấm áp, hai người nhìn nhau hồi lâu.
Phó Vân Chương tươi cười, mặt mày như họa. Y giơ tay vỗ nhẹ lên đầu nàng, dịu dàng như cành liễu tháng ba phất nhẹ lên mặt người, mỉm cười nói: "Biết muội chẳng thiếu gì mấy thứ này... Nhưng mà ta chỉ có một mình muội là em gái, những thứ này không cho muội thì còn cho ai được chứ?"
Sống mũi Phó Vân Anh lên cay cay, cúi đầu lật khế thư ra xem, thấy y còn cho mình cả những bức họa cổ, đồ cổ mà bình thường y yêu quý nhất, nhíu mày nói: "Sao lại cho muội hết thế này... Nhị ca, còn huynh thì sao?"
Phó Vân Chương bưng chén trà lên uống, "Lúc muội dọn dẹp lại thư phòng giúp ta, chẳng phải là rất thích mấy thứ đồ chơi đó sao? Cho muội hết đấy, tránh cho có ngày ta lỡ tay làm vỡ."
Nhớ lại những biểu cảm trên khuôn mặt nàng khi nhìn thấy mấy thứ đồ cổ đó bị vứt bừa bãi chồng chất trong rương, thở dốc kinh ngạc, đau lòng tiếc nuối nhưng rồi lại không nỡ trách cứ y, y không thể nào không mỉm cười.
Phó Vân Chương thường xuyên làm đổ vỡ những thứ xung quanh mình, không cần biết đó là bộ đồ trà trân quý giá mấy trăm lượng hay là chiếc chén sứ thô bình thường.
Trước kia nàng cho rằng y cẩu thả, không để ý, không quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt, nên đi đường bằng cũng có thể tự nhiên vấp ngã.
Sau này nàng mới biết, y lực bất tòng tâm, có khi đôi tay chẳng còn chút sức lực nào nên cầm nắm mới bị trượt tay.
Cũng bởi vì lý do này, chữ y viết cũng chỉ bình thường.
Y chưa bao giờ biểu hiện bất kỳ biểu cảm hậm hực phẫn uất nào về cơ thể không khỏe mạnh của mình. Y bình thản ung dung, vậy nên chẳng ai phát hiện ra.
Phó Vân Anh nói, giong hơi nghẹn ngào, "Thế cũng không thể cho muội hết."
Phó Vân Chương ấn tay nàng lại, "Em gái ngoan, muội cứ nhận trước đi đã, chờ khi nào ta cần, lại tìm muội đòi về. Muội giúp ta quản lý cho tốt, ca ca có thể lười biếng rồi."
Nàng mím môi, biết y sẽ không lấy lại nên đành thôi.
Dù sao giấy tờ đều ở trong tay nàng, nàng sẽ giúp y giữ gìn thật tốt, sau này sẽ đưa lại cho y.
...
Trở lại viện của mình, trước khi vào cửa, Phó Vân Chương dừng bước, phất tuyết đọng trên đầu vai.
Lúc đi qua rừng trúc, gió thổi khiến thân trúc nghiêng ngả, lá trúc lẫn với tuyết mịn rào rạt bay xuống, dính đầy lên người y.
Liên Xác giúp y phủi sạch quần áo, nhét chiếc lò sưởi tay vào tay y, cười tủm tỉm hỏi: "Gia, ngài sắp cưới vợ ạ?"
Hắn đi vào gian phụ, ngồi xuống trước bàn: "Ai nói thế?"
Liên Xác khép tấm mành lại, cười hề hề nói: "Tiểu nhân nghe Lão Ngô bảo ngài kiểm tra lại toàn bộ sổ sách của đồng ruộng thôn trang, còn lấy giấy tờ về, hơn nữa còn đặt mấy bộ đồ trang sức ở phủ Tô Châu dưới phía nam... Đây còn không phải là ngài đang chuẩn bị sính lễ à?"
Sính lễ sao?
Phó Vân Chương mỉm cười, đưa mắt ra xa nhìn ngắm bức tranh hạc treo trên tường, trầm mặc không nói.
Trong bức họa, mây trôi lững lờ, ráng màu như ẩn như hiện, mười mấy con tiên hạc bay vượn xung quanh một vùng sông núi, tươi đẹp nhã nhặn, bút pháp sinh động, cảm giác như có thể nghe thấy tiếng tiên hạc réo rắt êm tai.
Bức họa này đơn giản nhưng tinh tế, đó là quà sinh nhật mà Phó Vân Anh tặng cho y.
Tiên hạc ngụ ý trường thọ an khang.
Họ hàng xa nhưng vẫn cứ là họ hàng, dù có cách bao nhiêu đời tình tóm lại vẫn cứ cùng một họ.
Y khẽ khép mắt, "Mang rượu tới đây."
Liên Xác a một tiếng, "Gia, nhà không có rượu."
Phó Vân Chương hơi cau mày, "Rượu mấy đứa Khải ca nhi mang từ phía nam lên đâu rồi?"
Liên Xác dứt khoát nói: "Vân ca nhi nói gia không được uống rượu, bảo quản gia lấy hết rượu đi rồi, người trong viện chúng ta đều không biết rượu được giấu ở chỗ nào! Ngài mà muốn uống rượu thì chỉ có cách tìm Vân ca nhi đòi thôi."
Đương nhiên Phó Vân Anh sẽ không đưa rượu cho y.
Hôm nay tới miếu bái Phật, Phó Vân Khải theo sát Phó Vân Chương từng bước một. Bởi người đọc sách ra ngoài chơi ai cũng thích uống một chút rượu nâng cao hứng thú, Anh tỷ nhi dặn dò hắn, bảo hắn nhớ trông chừng nhị ca, không cho huynh ấy uống rượu.
Quản lý cũng nghiêm thật.
Phó Vân Chương ngầm oán giận một câu trong lòng nhưng trên môi lại hiện lên một nụ cười, "Được rồi, pha chén trà đi."
Liên Xác vui mừng thưa vâng.
Đệm giảm xóc cho chương sau nhé
Lải nhải trước khi post chương nhé nhưng nên đọc cho hiểu chương sau chứ không sợ đọc chương sau các bạn bức xúc.
Chương 144 mình làm rõ là lâu vì mình không thích tư tưởng được đề trong chương này lắm, không phải là tư tưởng của tác giả, chỉ được đề cập đến nhưng mà tại không thích nên cứ làm một lúc là mình lại mở cái khác ra chơi hahaaa.
Tư tưởng được đề cập đến trong này là "Hoa Di chi biệt", "Di hạ chi phòng". Không biết mọi người có biết không nhưng mình sẽ giải thích cho những ai không biết. Đây là tư tưởng ăn sâu sau khi Trình Chu lý học phát triển, thịnh hành, mang tính phân biệt chủng tộc, ý là ngoài dân tộc Hoa Hạ, các dân tộc khác đều là man di, cần phải đề phòng. Thực ra đây cũng là một phần của lịch sử không chôn vùi được nên phải chấp nhận thôi. Thực ra đây là tư tưởng của nước lớn, bản thân VN mình cũng từng coi các nước nhỏ hơn, các bộ lạc miền núi là man di. Xét xa hơn một chút, lúc Pháp đánh vào VN cũng mang danh "khai hóa văn minh" đấy thôi (hồi xưa mình học sử nghĩ nó mượn cớ, lúc mài mông trên đất nó mới biết là dân nó tin thế thật đấy, tin lắm và thực ra đúng là nó cũng khai hóa cho mình hơn thật). Tuy biết nhưng đọc vẫn bực.
Trong chương này có nhắc tới An Nam, yup, có đấy. Nước mình khi ấy tên là Đại Việt, nhưng thôi, sách lịch sử nước mình chưa bao giờ gọi TQ là Đại Minh, Đại Thanh gì. Nhưng mà phải nhắc là đúng là giai đoạn nhà Minh của Tàu thì nước mình có xưng thần với nó thật, không phải nó bịa ra đâu. Sau khi viết "Bình Ngô đại cáo", Nguyễn Trãi vẫn lập tức đưa ra chủ trương xưng thần với nhà Minh, căn bản thời đó là giai đoạn thịnh trị trong lịch sử triều Minh, một đất nước mới giành độc lập không nên tiếp tục đánh làm gì cả. Trong chương này còn có nhắc tới quan hệ của mình với nước Chiêm Thành, cũng đúng là giai đoạn đó oánh nhau rất vui luôn, nước mình vui, nước bạn không vui. (Đấy, thực ra mình vẫn rất xấu tính)