Tuyết rơi cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, khắp sân phủ tuyết, mái nhà, núi giả, thanh tùng, liễu xanh đều bị tuyết trắng bao trùm.
Nước hồ vẫn gợn sóng lăn tăn như cũ, nước hồ xanh đậm nổi bật giữa bốn bề tuyết đọng trắng xóa.
Phó Vân Anh mặc sưởng y bằng nhung dày màu xanh lục, đeo chụp tai. Lúc lên xe, nàng hỏi Phó Vân Chương chuẩn bị xử lý chuyện Phó Dung như thế nào.
Y nhàn nhạt nói: "Không phải chuyện gì to tát, ta tự có tính toán rồi. Ta sai người đi tìm nó, tìm được thì đưa nó về Hồ Quảng. Muội đừng lo."
Phó Vân Anh thấy hắn không muốn nói nhiều về chuyện này, không hỏi tiếp.
Từ khi Trần lão thái thái lấy được danh vị cáo mệnh, dường như đã cảm thấy mỹ mãn, an phận hơn rất nhiều, không còn cứ gặp ai là lại khóc lóc kể tội Phó Vân Chương không hiếu thuận, vứt bỏ mẹ già ở quê nhà, không hỏi han gì như trước nữa. Hiện giờ ngày nào Trần lão thái thái cũng vuốt ve mũ phượng khăn quàng của bà ta và thánh chỉ ban cho bà ta danh vị cáo mệnh, kể đi kể lại nỗi khổ ở góa trước kia hết lần này đến lần khác mà không biết chán, đám nha hoàn nghe tới ong cả đầu nhưng cũng không dám không nghe.
Đáng thương, đáng buồn, cũng đáng giận nữa.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Đại Lý Tự.
Phó Vân Anh giẫm lên lớp tuyết đọng mềm xốp, bước lên bậc thang, lúc đi tới ngạch cửa đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên trong, đủ loại âm thanh hỗn loạn, có gào thét giận dữ, có văng tục chửi bậy, nàng khẽ cau mày.
Đại Lý Tự là nha môn, sao có thể náo loạn đến mức gà bay chó sủa thế chứ?
Dù có là phạm nhân đào tẩu đi chăng nữa thì cũng không nên ầm ĩ như vậy mới phải.
Thảo nào khi nãy lúc xuống xe ngựa, nàng đã nhìn thấy người của Hình Bộ và Đô Sát Viện đang chụm đầu bàn tán, vừa nhìn thấy nàng, họ lập tức tản đi ngay.
Ngoài những người tránh né, còn có những kẻ cười cợt, đặc biệt là mấy quan viên Hình Bộ có vụ án từng bị nàng đẩy ngược về, ánh mắt bọn họ nhìn nàng ngập tràn niềm vui sướng khi người gặp họa.
Phó Vân Anh bước chân qua ngạch cửa.
Đúng lúc này, có mấy tư trực đang chạy một mạch từ trong phòng ra, vắt chân lên cổ mà chạy. Nhìn thấy nàng, họ cố gắng lắm mới đứng vững được, ôm quyền, "Đại nhân, Trường Nhạc Hầu dẫn người đánh vào rồi!"
Trường Nhạc Hầu Khổng Liên là anh ruột của Khổng Hoàng hậu.
Chu Hòa Sưởng và Khổng Hoàng hậu tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách). Hắn cũng đối xử tốt với nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, ban tước vị, ban của cải, ban nhà cửa, ban đồng ruộng. Khổng gia có một con phượng hoàng vàng bay ra, một người đắc đạo gà chó lên trời, hai cha con đều được phong hầu.
Có Hoàng hậu muội muội làm chỗ dựa, Khổng Liên kiêu căng hống hách, hoành hành ngang ngược, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà đã gây ra mấy vụ việc liền.
Bởi hắn là hoàng thân quốc thích, Hoàng thượng và Hoàng hậu lại vừa mới kết hôn, đang lúc đường mật ngọt ngào, Cẩm Y Vệ và Binh Mã Tư đều đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Ai bảo em gái người ta là Hoàng hậu cơ chứ.
Đại Lý Tự khanh là thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nay cũng biến mất chẳng thấy tăm hơi. Thiếu khanh Triệu Bật phụng mệnh hợp tác với Nguyễn Quân Trạch điều tra vụ Phó Vân Anh trúng độc đêm hôm đó nên cũng không tới.
Phó Vân Anh vừa đi thẳng vào bên trong vừa hỏi:
"Tề thiếu khanh đâu?"
Đám tư trực trả lời: "Tề thiếu khanh bị vây lại bên trong đánh rồi!"
Mưa dầm liên tục, tối hôm qua lại có tuyết lớn, một số phòng làm việc bị sập nóc, sai binh (lính ở nha môn) của Đại Lý Tự bị gọi đi trợ giúp, chỉ còn lại một đám quan văn trói gà không chặt như bọn họ. Đại Lý Tự khanh và hữu thiếu khanh đều không có mặt, người có chức quan cao nhất, Tề Nhân, lại chính là đối tượng Trường Nhạc Hầu muốn tìm, những người khác nhất thời ngơ ngác không hiểu điều gì đang xảy ra, do dự không biết có nên đắc tội với Trường Nhạc Hầu hay không, khiến cho đối phương xông được vào trong.
Phó Vân Anh mím môi không nói.
Đại Lý Tự là cơ quan quản lý, quyết định chuyện xét xử, giam giữ mà lại bị một tên ngoại thích không có thực quyền đánh vào tận nơi.
Hình Bộ và Đô Sát Viện đứng ngoài xem, chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, sau này quan viên Đại Lý Tự như bọn họ làm sao ngẩng đầu lên được nữa?!
Chuyện ngày hôm nay, Trường Nhạc Hầu nhất định phải cho Đại Lý Tự một câu trả lời xác đáng.
Phó Vân Anh nhanh chân bước vào trong, đi qua công đường, đi qua sân tra tấn.
Hành lang trước phòng làm việc chen chúc lộn xộn.
Trên bậc thềm có một chiếc ghế bành bằng gỗ liễu, một người đàn ông tai to mặt lớn, mặc áo gấm, đeo đai lưng đính ngọc đang ngồi trên ghế, xung quanh là hộ vệ mặc giáp nhẹ.
Trong phòng làm việc có tiếng ầm ầm vang lên, cánh cửa đóng chặt, Tề Nhân bị nhốt bên trong, lớn tiếng mắng chửi Khổng Liên.
Khổng Liên thờ ơ, cầm một chiếc que ngoáy tai.
Mấy vị tự thừa, chính tự, phó tự, bình sự, điểm bộ khác bị đám hộ vệ chặn lại ở trước hành lang, không cho đi vào giúp đỡ.
Đường đường là chính tứ phẩm thiếu khanh, sao có thể để mặc cho ngoại thích đánh chửi!
Mặt Phó Vân Anh sa sầm.
Mấy người Lục chủ bộ thấy nàng tới, như thể đã tìm được người để giãi bày, đổ xô về phía nàng, "Trường Nhạc Hầu vừa xông vào đã đánh người rồi! Chúng ta còn chưa kịp phản ứng cơ..."
Mấy hôm trước Trường Nhạc Hầu đánh cháu trai của Vương thủ phụ, Vương thủ phụ không so đo, lại còn bắt đứa cháu trai mặt mũi bầm dập của mình mang quà tới nhà Trường Nhạc Hầu nhận lỗi.
Dung túng như thế, Trường Nhạc Hầu lại càng kiêu ngạo.
Thực ra Tề Nhân vẫn thật kiên cường, không biết đã ăn bao nhiêu cú đấm rồi mà vẫn không chịu xin tha, cũng không hề kêu đau.
Trong buồng thi thoảng lại truyền ra tiếng vật nặng rơi xuống đất, không biết hắn bị người khác đẩy vào đâu đánh hay đang giãy giụa.
Có người hỏi: "Đại nhân, có nên phái người sang Hình Bộ cầu cứu không?"
Không đợi Phó Vân Anh trả lời, những người xung quanh đã lắc đầu như trống bỏi, lên tiếng ngăn cản: "Không được không được!"
Thế chẳng phải là mất hết thể diện hay sao!
Tề Nhân bình thường là người keo kiệt, không được lòng các vị đồng liêu, lại còn cướp công người khác, vậy nên chẳng có ai nguyện vì hắn mà đi đắc tội với Trường Nhạc Hầu.
Phó Vân Anh tức giận phừng phừng, không quan tâm tới Tề Nhân trong phòng làm việc, ra lệnh cho mấy người Kiều Gia ở phía sau:
"Bắt Trường Nhạc Hầu lại!"
Bắt giặc bắt vua trước.
Kiều Gia thưa vâng, ngay lập tức giơ tay lao về phía Trường Nhạc Hầu.
Mọi người kinh hoàng, mặt mày trắng bệch. Đáng ra lúc này phải lấy tình cảm để thuyết phục, đầu tiên phải khuyên nhủ để Trường Nhạc Hầu nguôi giận mới đúng chứ, sao tự thừa đại nhân lại đổ thêm dầu vào lửa thế kia!
Như thế này là định đối đầu với Trường Nhạc Hầu thật đấy hả?
Trường Nhạc Hầu cũng kinh hãi không nói nên lời, trong tay vẫn còn cầm chiếc que lấy ráy tai, còn chưa kịp kêu tiếng nào đã bị Kiều Gia đá thẳng xuống dưới bậc thang. Lăn lông lốc mấy vòng liền, trời đất quay cuồng, áo gấm dính đầy bùn đất, mặt mũi lem luốc, tay đau thấu xương, không biết phải bị trẹo rồi hay không, tuyết lạnh chui vào cổ áo rơi xuống lưng, lạnh tới mức hắn run bắn người.
"Lớn mật!"
Hắn trừng mắt, mắt như sắp nứt ra đến nơi, hít mấy hơi khí lạnh rồi giận dữ gào lên.
Phó Vân Anh nhếch môi, "Tự tiện xông vào Đại Lý Tự, dung túng kẻ dưới đánh chửi mệnh quan triều đình, người lớn mật là Trường Nhạc Hầu mới đúng."
Lúc ấy, những hộ vệ mà Trường Nhạc Hầu dẫn tới mới có phản ứng, đồng loạt rút đao ra.
Phó Vân Anh không hề sợ hãi, nhìn xung quanh một lượt, nói với mấy người đồng liêu đang run bần bật trốn sau cột trụ hành lang: "Người của Đại Lý Tự chúng ta đều chết hết rồi hay sao? Bị người khác sỉ nhục đến mức độ này, các người còn có mặt mũi nào mà làm việc nữa hả? Bình thường các người vẫn bảo vệ lẽ công bằng như thế nay sao?"
Nàng biết những người khác đang nghĩ gì, nói cho cùng là không thích Tề Nhân, cố ý khoanh tay đứng nhìn mà thôi. Nói không chừng có người đã muốn thấy Tề Nhân bị đánh từ lâu, cố ý để Trường Nhạc Hầu xông vào.
Mọi người bị ánh mắt sắc lẹm của nàng quét qua, mặt lập tức đỏ bừng lên, vô cùng hổ thẹn.
Lục chủ bộ là người lao lên đầu tiên, xắn tay áo, tức giận chửi mắng tùy tùng của Trường Nhạc Hầu.
Hắn vẫn rất tỉnh, không dám mắng thẳng vào mặt Trường Nhạc Hầu.
Những người khác cũng đứng ra, giằng co với đám hộ vệ.
Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân, sai binh của Đại Lý Tự nghe được tin cũng vội vàng chạy về, rút đao bên hông ra, chắn trước mặt, bảo vệ cho Phó Vân Anh.
Trường Nhạc Hầu chỉ vào Phó Vân Anh, gào lên với đám hộ vệ: "Còn thất thần làm gì nữa!"
Đám hộ vệ nhìn nhau, chúng dám phụng mệnh đánh người nhưng mà tuyệt đối không dám thực sự xung đột với sai binh của Đại Lý Tự.
Trường Nhạc Hầu giận điên người, vẫn còn muốn chửi mứng tiếp, Kiều Gia đá một cái vào mông hắn. Mặt Trường Nhạc Hầu tái xanh, hắn gào lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Đám hộ vệ lại nhìn nhau, quan trọng nhất bây giờ là phải cứu chủ tử trước đã, chúng cầm đao đổ xô về hướng Kiều Gia.
Kiều Gia có thể lấy một địch trăm, cười nhạt, vẫn đối phó với đám hộ vệ nhưng lại vẫn rảnh rang cho Trường Nhạc Hầu thêm mấy đá.
Trường Nhạc Hầu nằm rạp trên mặt đất, liên tục kêu la.
Thắng bại nhanh chóng được phân định rõ ràng, mấy sai binh bước vào phòng, đuổi hộ vệ của Trường Nhạc Hầu ra.
Tề Nhân đầu phi phát tán, quan bào bị xé tả tơi, một bên mắt sưng húp, khóe miệng tím bầm, được hai bình sự đỡ ra ngoài, miệng đầy máu, che ngực ho khan.
Mọi người xung quanh thấy điệu bộ chật vật của hắn, chặc lưỡi, bước tới an ủi hắn.
Tề Nhân trợn mắt tức giận lườm Trường Nhạc Hầu, tiếc là mắt sưng miệng rách, thành ra điệu bộ lại hơi buồn cười, chẳng đáng sợ chút nào.
Hộ vệ của Trường Nhạc Hầu thấy tình thế có vẻ không ổn, chắp tay nói: "Phó đại nhân, Hầu gia cũng chỉ nhất thời xúc động nên mới lỗ mãng xông vào, chuyện hôm nay đều là hiểu lầm thôi."
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, Tề Nhân bị đánh, Trường Nhạc Hầu cũng bị Kiều Gia đánh cho một trận, việc này coi như hòa, ai cũng không được lợi.
Nếu làm to chuyện thì đối với bên nào cũng không hay cả.
Phó Vân Anh cười lạnh, không để ý tới gã hộ vệ, đi tới trước mặt Trường Nhạc Hầu.
Kiều Gia đang ấn Trường Nhạc Hầu xuống nền tuyết, Trường Nhạc Hầu giãy giụa không thôi nhưng Kiều Gia khỏe như trâu, hắn lăn đi lăn lại, nuốt phải không ít băng tuyết và bụi đất nên cuối cùng không giãy nữa, nằm trên nền tuyết tức giận chửi mắng Phó Vân Anh.
Phó Vân Anh chậm rãi nói: "Trường Nhạc Hầu là hầu tước tôn quý, Phó mỗ không đắc tội nổi. Nhưng mà hôm nay Trường Nhạc Hầu sỉ nhục quan viên Đại Lý Tự ta, mạo phạm quyền uy của Đại Lý Tự. Nếu như Phó mỗ thả ngươi ra khỏi Đại Lý Tự, về sau làm gì có mặt mũi nào làm cái chức tự thừa này nữa."
Trường Nhạc Hầu kinh hãi, hắn đã bị đánh rồi, cái gã trẻ tuổi này còn muốn thế nào nữa đây?
Đến Vương thủ phụ còn không muốn đắc tội với hắn, Phó Vân mà cũng dám uy hiếp hắn trước mặt bao nhiêu người thế này sao?!
Phó Vân Anh khẽ nhếch miệng cười.
Mấy sai binh đi tới, trói gô Trường Nhạc Hầu lại.
Thời khắc này, đám hộ vệ của Trường Nhạc Hầu đều đã bị sai binh tước mất đao, bao vây trên nền tuyết, chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ tử của mình gào thét, còn bị người của Đại Lý Tự kéo ra ngoài, tạo thành một vạch dài trên tuyết.
Trường Nhạc Hầu vùng vẫy đôi chân vẫn chưa bị trói chặt.
"Thằng nhãi Phó Vân kia, nỗi nhục ngày hôm nay, sau này nhất định hoàn lại gấp mười!"
Mặt Phó Vân Anh không đổi sắc. Lúc đi qua sân tra tấn, nàng bỗng nhiên dừng lại.
Hai bên tường treo mấy bộ dụng cụ tra tấn nặng nề, đám sai binh đứng chắn hai bên hành lang, không cho phép người khác tới gần.
Trường Nhạc Hầu nghĩ mà sợ, nhìn thấy mấy bộ dụng cụ tra tấn loang lổ vết máu, lòng bàn tay lạnh toát.
Phó Vân Anh quay đầu lại, cúi đầu nhìn Trường Nhạc Hầu, "Nơi này là nha môn, tất cả mọi người đều chính mắt nhìn thấy Hầu gia xông vào đây, Đại Lý Tự mới là bên bị hại, nếu như Phó mỗ giết Hầu gia ở chỗ này rồi sau đó ném thi thể ngài sang Hình Bộ, xong việc liền bảo ngài tự say rượu làm loạn, không cẩn thận trượt chân ngã chết thì có ai có thể hoạnh họe gì được ta cơ chứ?"
Trường Nhạc Hầu trợn trừng mắt, tức giận gân cổ lên: "Em gái ta đường đường là Hoàng hâu, ngươi cứ chờ đấy cho ta! Ngươi mà dám động vào một sợi lông tơ của ta, ta nhất định sẽ băm thây ngươi thành vạn mảnh!"
Phó Vân Anh mỉm cười, chỉ về phía mấy người Kiều Gia ở xung quanh, "Bọn họ đều rất mực trung thành với ta, cứ coi như người nhà của Trường Nhạc Hầu nhất định không chịu bỏ qua thì cũng sẽ có người tình nguyện gánh tội thay cho ta. Ta vốn là quan viên ở Đại Lý Tự, đương nhiên phải biết làm thế nào để nhanh chóng thoát khỏi hiềm nghi, cùng lắm chỉ là bãi miễn chức quan mà thôi, dùng chức quan này của ta để đổi lấy mạng Trường Nhạc Hầu thì tính ra cũng có thiệt đâu."
Mặt nàng sa sầm, "Trường Nhạc Hầu muốn trút giận, đó là việc của ngươi. Nhưng Đại Lý Tự không chấp nhận được việc ngươi tới đây giương oai như vậy!"
Trường Nhạc Hầu ngang ngược, không nể nang ai. Những nhà quyền quý trong kinh đều thi nhau nịnh bợ lấy lòng hắn. Từ nhỏ hắn chỉ là con cái nhà quan quân cấp thấp, bỗng nhiên lại phất lên, làm sao có thể không vênh váo tự đắc, hơn nữa lại còn được một lũ bạn không ra gì nịnh hót tâng bốc cả ngày nên càng không coi ai ra gì. Tối hôm qua hắn uống rượu tới tận hừng đông, đầu óc choáng váng, hơi rượu bốc lên đầu, bị mấy người có ý đồ xấu khiêu khích, làm gì còn quan tâm đến tốt xấu đúng sai nữa, bảo hắn rút kiếm giết người còn được nữa là.
Trong cơn say, hắn đi một mạch tới tận Đại Lý Tự, thật hay ho là không có ai ngăn cản, trong lòng lại càng đắc ý.
Vốn tưởng rằng đánh Tề Nhân một trận cũng chỉ là việc nhỏ, cùng lắm chỉ bị Hoàng hậu muội muội trách mắng mấy câu thôi chứ làm sao có ảnh hưởng gì lớn tới hắn được, ai mà biết được từ đâu lại rơi ra một gã Phó Vân cơ chứ!
Người này thì Trường Nhạc Hầu biết, ai cũng bảo "y" và Hoàng thượng gần như thầy trò, cảm tình rất tốt. Sau mỗi lần lên triều, Hoàng Thượng đều sẽ gọi "y" tới cung Càn Thanh bàn bạc chính sự. Hoàng thượng cực kỳ nể trọng, tin tưởng "y". Lúc làm việc ở Đại Lý Tự, "y" không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trực tiếp, sắc bén, thường xuyên không nể nang gì, thẳng tay đẩy các vụ án về lại Hình Bộ và Đô Sát Viện, người ở Hình Bộ chỉ cần nghe tới tên "y" thôi là đã thấy đau đầu nhức óc.
Cái việc giết người này, Phó Vân thực sự có thể làm được đấy!
Trường Nhạc Hầu thực ra chỉ được cái mẽ ngoài, bị giọng điệu lạnh như băng của Phó Vân Anh làm cho sợ hãi tới mức tỉnh cả rượu, giờ hắn mới cảm thấy mình không nên lỗ mãng như thế, uống mấy chén rượu, lại nghe người ta cổ vũ vài câu, đã chạy thẳng tới Đại Lý Tự gây chuyện.
Hơn nữa hắn lại còn đụng phải một gã cứng đầu!
Thấy ánh mắt của hắn bắt đầu trốn tránh, biết hắn đã tỉnh táo lại, biết sợ hãi, Phó Vân Anh vẫn không buông tha cho hắn.
"Ra tay đi."
Nàng xoay người, lạnh lùng nói.
Kiều Gia tiến lên một bước, bóp nắm tay, khớp xương kêu lách cách.
Những ngón tay lạnh lẽo kéo vạt áo Trường Nhạc Hầu ra, bóp lấy cổ hắn, siết nhẹ.
Trường Nhạc Hầu hồn phi phách tán, run lên cầm cập, sợ tới mức đái dầm ngay tại đó.
Mùi nước tiểu khai nồng tràn ra.
Kiều Gia cười nhạt, buông tay.
Dường như thật sự vừa mới đi vòng qua cửa tử một chuyến, Trường Nhạc Hầu vô cùng hoảng sợ, không nói nổi chữ nào, ngã ngồi trên mặt đất run lẩy bẩy.
Phó Vân Anh nói: "Kéo hắn ra ngoài, để người của Hình Bộ và Đô Sát Viện cùng nhìn."
Kiều Gia thưa vâng, nhanh chóng kéo gã Trường Nhạc Hầu đã kinh hồn táng đảm kia ra khỏi Đại Lý Tự, đẩy hắn lên nền tuyết.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên bốn phía.
Người của Hình Bộ và Đô Sát Viện đã kê xong ghế, chuẩn bị xong hạt dưa, pha xong nước trà, hô hào gọi nha, vui như chưa bao giờ được vui, tụ tập thành đám bên ngoài Đại Lý Tự chờ để chế giễu bọn họ một phen!
Ai ngờ không chờ được tới cảnh quan viên Đại Lý Tự kêu cha gọi mẹ chạy ra cầu cứu, chỉ nghe đánh phịch một tiếng, Trường Nhạc Hầu khi nãy còn diễu võ giương oai, không ai bì nổi đã bị người ta quăng ra ngoài rồi!
Mọi người giật mình, vội vàng dùng tay áo che mặt mình, tránh cho sau này lại bị Trường Nhận Hầu thù dai tính sổ.
Sau đó bọn họ thì thầm bàn tán với nhau.
"Tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn!"
"Đến mặt cũng bị đánh sưng vù, ít nhất cũng phải mấy tháng nữa Trường Nhạc Hầu cũng không ra ngoài được."
"Ai xuống tay thế?"
"Khi nãy người của Đại Lý Tự đều ra ngoài cả, để lại một đống binh tôm tướng cua, thế mà có thể giải quyết được cả Trường Nhạc Hầu cơ á?"
Mọi người kinh ngạc không thôi.
Trong một góc, mấy bóng người lén lút quan sát một lúc rồi quay đầu chạy về hướng bắc.
Vừa chạy được một đoạn, chúng đã bị sai binh mai phục ở đường rẽ chặn lại.
Trong Đại Lý Tự, mấy người Lục chủ Bộ trợn mắt há mồm, chăm chú nhìn Phó Vân Anh bằng ánh mắt vừa phức tạp lại vừa cuồng nhiệt.
Vẫn biết tự thừa đại nhân nóng tính, không ngờ lại dữ dằn tới vậy.
Dẫu cuối cùng cũng bảo vệ được thanh danh của Đại Lý Tự nhưng tự thừa đại nhân đắc tội với Trường Nhạc Hầu, có nghĩa là đắc tội với Hoàng hậu, Hoàng Hậu là người bên gối của Hoàng thượng... Cứ coi như lần này Hoàng hậu nhẫn nhịn được đi thì sau này sớm muộn gì cũng sẽ thanh toán với tự thừa đại nhân...
Mọi người kính nể vô cùng nhưng cũng không khỏi lo lắng cho tự thừa.
Tề Nhân cắn môi, sắc mặc liên tục thay đổi, khập khiễng đi tới trước mặt Phó Vân Anh, "Việc này bắt nguồn từ ta, cứ để ta chịu trách nhiệm đi."
Phó Vân Anh đứng dưới hành lang, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười, nói: "Đại nhân, đây không phải là chuyện của hai người chúng ta mà thôi."
Nàng đưa mắt nhìn mấy người bàng quan khi nãy một lượt, "Các vị, Đại Lý Tự cùng vinh cùng nhục, nếu như hôm nay không làm như vậy, về sau Đại Lý Tự ắt sẽ bị người ta nhạo báng. Cái tên Đại Lý Tự không chỉ đại diện cho mặt mũi của ta hay của các vị mà còn là sự công chính của luật pháp... Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, chiếc biển hiệu trước cổng này nặng tựa ngàn cân."
Mọi người đều lấy làm hổ thẹn, cúi gập đầu xuống, không dám đối diện với nàng.
Bọn họ không thích Tề Nhân, thờ ơ lạnh nhạt để người bên ngoài đánh chửi cấp trên của mình, bản thân mình thì thoải mái thật đấy nhưng uy nghiêm của Đại Lý Tự chỉ còn là miếng giẻ rách. Không chỉ có Hình Bộ và Đô Sát Viện, người trong thiên hạ đều sẽ chê cười Đại Lý Tự bọn họ vô dụng, để cho một kẻ ngoại thích đánh cho không ngóc đầu lên được.
Lúc quan viên Lục Bộ trong triều tranh chấp, lao vào đánh nhau, họ không quan tâm đến chuyện bình thường người bên cạnh mình tốt hay xấu, vẫn cứ chạy tới giúp đỡ. Mâu thuẫn riêng trong nha thự là một chuyện, mâu thuẫn với người ở chỗ khác lại là chuyện khác, không thể giúp người bên ngoài ức hiếp người nhà mình được!
Hành lang im phăng phắc, mọi người đứng yên không ai nói gì, cùng đưa mắt về phía Phó Vân Anh đang đứng thẳng trước bậc thềm, suy nghĩ hồi lâu.
Bỗng Kiều Gia đi vào, ôm quyền nói: "Đại nhân dự đoán không sai, đã bắt được mấy kẻ nhìn trộm chuẩn bị đi báo tin."
Phó Vân Anh khẽ gật đầu, "Trói chặt Trường Nhạc Hầu lại, ta muốn vào cung diện thánh."
Mọi người kinh ngạc, vội vàng ngăn cản: "Đại nhân, tạm thời đừng nóng vội, việc này cứ nên chờ Đại Lý Tự khanh trở về rồi tính sau."
Hiện giờ trút giận thì cũng đã trút giận xong, hẳn là phải nhanh chóng nghĩ cách ém chuyện này lại, hóa thù thành bạn với Trường Nhạc Hầu, sao Phó đại nhân lại muốn vào cung cơ chứ?
Không chỉ muốn vào cung, Phó đại nhân lại còn muốn xách cả Trường Nhạc Hầu vào theo...
Khổng Hoàng hậu sẽ tức điên lên mất!
Phó Vân Anh bước xuống bậc thang, nói: "Đợi Đại Lý Tự khanh về tới nơi thì đã có người vào cung tố cáo ta từ lâu rồi."
Nếu đã muốn mách tội thì phải làm cho sớm, để lâu không biết ngững người đó sẽ đổ thêm cho nàng bao nhiêu tội nữa.
Nàng có thân phận đặc biệt, chỉ cần có chuyện quan trọng cần bẩm báo thì có thể vào cung yết kiến.
Kim Ngô Vệ trước cửa cung đã nghe nói về chuyện Trường Nhạc Hầu say rượu đại náo Đại Lý Tự. Xa xa, nhìn thấy vị tự thừa trẻ tuổi tuấn tú của Đại Lý Tự đang bước tới từ trong màn tuyết, ống tay áo phồng lên trong gió, họ còn tưởng rằng "y" tới kể khổ.
Mãi tới khi đoàn người lại gần, Kim Ngô Vệ mới nhìn thấy Trường Nhạc Hầu mặt mày ủ rũ, tay bị trói quặt ra sau lưng, cả đám nghẹn họng nhìn trân trối.
Thật can đảm!
Không những đánh Trường Nhạc Hầu một trận mà còn đưa thẳng vào cung!
Sau khi kiểm tra thân phận xong xuôi, Kim Ngô Vệ tránh đường, mắt sáng cả lên, nhìn theo bóng Phó Vân Anh bằng ánh mắt thích thú lạ thường.
Thảo nào có tiếng là sát thần, dám nhổ lông trên đầu hổ.
Chu Hòa Sưởng hôm nay không phải lên lớp, đang dẫn đám tiểu nội quan đi kiểm tra phòng Nam Vũ vừa được sửa chữa và xây mới.
Nội quan ôm giấy bút cun cút theo sau, thấy Chu Hòa Sưởng có chỗ nào không hài lòng là lại vội vàng ghi lại để sau đó còn chỉnh sửa.
Dạo hết một vòng trong phòng Nam Vũ, Chu Hòa Sưởng về chủ điện của cung Càn Thanh. Lúc này, một thái giám mặc áo phi ngư chạy như bay về phía hắn, quỳ rạp xuống đất, kinh hoàng nói, "Vạn tuế gia, Đại Lý Tự tự thừa đại nhân đánh Trường Nhạc Hầu, còn trói ngài ấy lại rồi!"
Chu Hòa Sưởng hơi cau mày, Đại Lý Tự tự thừa là Vân ca nhi, lúc trước hắn còn cảm thấy chức quan này quá nhỏ, định thăng lên mấy cấp nên vẫn luôn ghi nhớ.
"Trường Nhạc Hầu là ai cơ?"
Hắn quay đầu lại hỏi Cát Tường, hầu tước ở nhà Hoàng đế quá nhiều, thực sự không nhớ nổi.
Cát Tường thầm giật mình, tự than không hay rồi nhưng không dám lừa dối, khe khẽ đáp: "Thưa Vạn tuế gia, Trường Nhạc Hầu là anh trai của Hoàng hậu nương nương."
Vân ca nhi đánh người Khổng gia à?
Chu Hòa Sưởng nhíu mày nói: "Nói kỹ càng đi."
Thái giám quỳ trên mặt đất, lau mồ hôi, đáp: "Cách đây không lâu, con trai độc nhất của Trường Nhạc Hầu đắc tội với Đại Lý Tự thiếu khanh Tề Nhân, bị Tề Nhân phạt đánh giữa đường. Trường Nhạc Hầu thương con trai độc nhất, trong lòng vô cùng buồn bực, sáng nay say rượu, đúng lúc đi ngang qua Đại Lý Tự lại nhìn thấy Tề Nhân, xông vào đánh luôn. Đại Lý Tự tự thừa Phó Vân lệnh cho sai binh đánh Trường Nhạc Hầu một trận suýt chết, còn trói lại lôi ra ngoài làm gương. Hiện giờ người bên ngoài đều đang bàn tán về việc này ạ!"
Chu Hòa Sưởng á một tiếng, dường như đang suy nghĩ gì, nhìn thái giám một cái, thái giám mà có thể mặc áo phi ngư thế này, đương nhiên thân phận không thấp, "Người bên ngoài bàn tán thế nào?"
Thái giám cúi đầu, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt Chu Hòa Sưởng, khẽ nói: "Đương nhiên là khen Phó đại nhân, nói ngài ấy là thanh thiên đại lão gia không sợ cường quyền, chửi mắng Trường Nhạc Hầu làm xằng làm bậy ạ."
Trường Nhạc Hầu là anh vợ Chu Hòa Sưởng, chửi mắng Trường Nhạc Hầu nhất định là sẽ chửi mắng tới Hoàng hậu, mà người ban tước vị cho Trường Nhạc Hầu lại chính là Chu Hòa Sưởng.
Mặt mày Chu Hòa Sưởng hơi tối lại.
Đúng lúc này, một nội quan khác rảo bước đi tới, đứng dưới bậc thang thưa: "Vạn tuế gia, Đại Lý Tự tự thừa Phó Vân cầu kiến." Hắn ngừng lại một chút, "Còn có cả Trường Nhạc Hầu... Phó đại nhân trói Trường Nhạc Hầu lôi tới."
Đám nội quan hãi hùng khiếp vía, không dám thở mạnh.
Chu Hòa Sưởng lạnh lùng nói: "Bảo hắn vào đi."
Vào tới cung Càn Thanh, suy nghĩ trong lòng Trường Nhạc Hầu lại trở nên linh hoạt, hắn sợ Phó Vân, nhưng em rể hắn không sợ đâu! Hoàng thượng tốt với Hoàng hậu, cũng tốt với Khổng gia, hắn là anh vợ của Hoàng thượng, Hoàng thượng còn trẻ, sĩ diện, chắc chắn sẽ đứng về phía hắn.
Phó Vân, cái thứ không biết trời cao đất dày, ngươi cứ vênh váo đi! Đợi lát nữa sẽ tới lượt ngươi khóc không ra nước mắt!
Trường Nhạc Hầu nghiến răng ken két, tính toàn trong lòng, nhưng mặt mày lại như cha mẹ chết, bị Phó Vân Anh quay đầu lại lườm cho một cái, lập tức sợ tới mức hai chân va và nhau lập cập.
Hắn vẫn còn nhớ rõ nụ cười nhạt trên khuôn mặt gã Đại Lý Tự tự thừa này lúc uy hiếp hắn, dọa giết hắn.
Chu Hòa Sưởng vòng qua tấm bình phong, mặt mày sầm sì đi vào trong điện.
Trường Nhạc Hầu gian xảo, nằm trên nền gạch lạnh lẽo, khẽ rên rỉ ỉ ôi.
Thấy Chu Hòa Sưởng tới, Phó Vân Anh hành lễ với hắn, giả bộ muốn quỳ xuống thỉnh tội.
Chu Hòa Sưởng vội vàng gọi nội quan tới đỡ nàng, không cho nàng quỳ, liếc nhìn Trường Nhạc Hầu đang nằm liệt như lợn chết trên mặt đất một cách đầy ghét bỏ, cẩn thận quan sát nàng từ đầu đến chân rồi hỏi: "Đệ có bị thương không?"
Phó Vân Anh lắc đầu, "Vi thần nhất thời xúc động, xin Hoàng thượng thứ tội."
Chu Hòa Sưởng cười, "Khanh thì có tội gì?"
Hắn quay đầu sang phía Cát Tường, đưa mắt ra hiệu.
Mùi nước tiểu khai nhức cả mũi rồi đây này, mau kéo Trường Nhạc Hầu ra ngoài ngay!
Cát Tường dẫn mấy nội quan đi tới, người kéo tay áo, người túm đùi, lôi cái kẻ đang ngơ ngác, vốn tưởng rằng mình có thể mách tội, ai ngờ vẫn còn chưa đợi được tới lúc có cơ hội mở miệng đã bị tống cổ ra ngoài là Trường Nhạc Hầu đi.
Mấy nội quan khác bước lên, dọn dẹp sạch sẽ chỗ khi nãy Trường Nhạc Hầu vừa nằm.
Phó Vân Anh kể lại từ đầu đến cuối toàn bộ quá trình bắt trói Trường Nhạc Hầu ở Đại Lý Tự sáng nay, không hề thêm mắm dặm muối, chỉ cố ý nhấn mạnh thêm một chút về sự hùng hổ phô trương của Trường Nhạc Hầu, cúi đầu nói: "Hoàng thượng, Trường Nhạc Hầu tự tiện xông vào Đại Lý Tự, đánh mệnh quan của triều đình. Thực ra nói một cách nghiêm túc, đây cũng không được tính là việc gì lớn, vi thần vốn có thể làm như một sự nhịn là chín sự lành nhưng nghĩ kĩ lại, nếu như lần này tha cho Trường Nhạc Hầu, thứ nhất, sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Hoàng hậu và Hoàng thượng, thứ hai, chẳng phải sẽ khiến cho quan lại các cấp thất vọng buồn lòng hay sao? Vì vậy, vi thần chỉ có thể cả gan bắt trói hắn lại. Hơn nữa, dung túng cho Trường Nhạc Hầu, hắn sẽ lại càng không biết kiềm chế, sau này có thể sẽ trở thành mối họa lớn, chi bằng dạy cho hắn một bài học, coi như cảnh cáo."
Chu Hòa Sưởng nhếch miệng cười, nói: "Đệ để ý tới hắn làm gì! Không cần phải nghĩ cho hắn, gần đây hắn thật sự không biết cái gì gọi là chừng mực, Trẫm đã muốn nhắc nhở hắn từ lâu, mỗi tội Hoàng hậu cứ liên tục xin cho hắn mới đành thôi."
Khổng Hoàng hậu chỉ có một người anh ruột, tình cảm anh em sâu sắc. Trường Nhạc Hầu gây họa mấy lần liền. Chuyện truyền tới tai Chu Hòa Sưởng, hắn còn chưa tỏ thái độ gì, Khổng Hoàng hậu đã khóc lóc sướt mướt cầu xin hắn thương tình, nói anh trai nàng ta bản tính lương thiện. Dù sao Trường Nhạc Hầu cũng chưa hại tới mạng người, cùng lắm cũng chỉ coi như ngông cuồng mà thôi, nếu như so sánh với những hoàng thân quốc thích động một tý là lấy mạng người ta thì cũng chưa là cái gì, hơn nữa Khổng Hoàng hậu khóc lóc cũng đáng thương, Chu Hòa Sưởng mềm lòng liền không trừng trị Trường Nhạc Hầu nữa.
Không ngờ đúng là càng dung túng thì lá gan của hắn lại càng lớn, đường đường Đại Lý Tự thiếu khanh mà hắn cũng dám đánh!
Nếu đây là người bình thường thì đã bị nhốt vào đại lao chờ tuyên án từ lâu rồi.
Phó Vân Anh ngập ngừng một chút rồi lại nói: "Hoàng thượng, vi thần phát hiện ra việc này hơi kì quái."
"Sao cơ?" Chu Hòa Sưởng nheo nheo mắt.
Phó Vân Anh nói: "Trường Nhạc Hầu có lớn mật đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không tự nhiên xông vào Đại Lý Tự đánh người, nghe hắn nói, là do người xung quanh hắn cổ vũ hắn xông vào Đại Lý Tự, mấy hộ vệ đã ra tay cũng không phải nô bộc lâu năm của Khổng gia. Vi thần còn bắt được mấy người nhìn lén bên ngoài Đại Lý Tự, không biết có ý đồ gì. Trường Nhạc hầu là anh trai của Trung Cung Hoàng hậu, vi thần chỉ sợ, việc này là nhằm vào Hoàng hậu."
Mặt Chu Hòa Sưởng hơi biến sắc, "Ý của đệ là có người cố ý dụ dỗ Trường Nhạc Hầu đánh quan viên Đại Lý Tự nhưng thực chất là để ly gián Trẫm và Hoàng hậu sao?"
Phó Vân Anh cúi đâu, "Vi thần không dám tự phỏng đoán."
Chu Hòa Sưởng trầm mặc một tát, xua tay, "Dù thế nào đi chăng nữa, Trường Nhạc Hầu cũng nên nhận một bài học!"
Hắn thầm suy nghĩ trong lòng, việc này đúng là không bình thường, thế mà Trường Nhạc Hầu lại có thể xông thẳng vào Đại Lý Tự! Vậy cái người đứng sau kia không chỉ định ly gián hắn và Hoàng hậu mà còn định hãm hại Vân ca nhi, khiến Vân ca nhi trở mặt với Khổng gia, đồng thời cũng tạo ngăn cách giữa hắn vào Vân ca nhi.
Một hòn đá hạ ba con chim, tính toán giỏi thật.
Chu Hòa Sưởng ra lệnh, "Dẫn người vào đây."
Cẩm Y Vệ thưa vâng, kéo một thái giám mặc áo phi ngư vào trong điện.
Tên thái giám này chính là người đáp lời khi nãy ở ngoài điện.
Phó Vân Anh nhướn mày.
Chu Hòa Sưởng hỏi: "Đệ biết hắn không?"
Phó Vân Anh cẩn thận quan sát một phen rồi lắc đầu.
Chu Hòa Sưởng hừ lạnh một tiếng, bảo Cẩm Y Vệ kéo người nọ ra ngoài.
Khi nãy, lúc tên thái giám này trả lời hắn, từng câu từng chữ đều có ẩn ý. Hắn nói dân chúng thấy Vân ca nhi đánh Trường Nhạc Hầu thì vui mừng khôn xiết, gọi đệ ấy là thanh thiên đại lão gia, nhìn thì có vẻ như đang khen Vân ca nhi, nhưng thực ra là ám chỉ dân chúng chỉ biết đến danh tiếng của quan viên chứ không biết quân vương thánh minh, hơn nữa sẽ còn vì Vân ca nhi làm to chuyện này mà trách cứ hắn dung túng cho ngoại thích... Những câu này đều là để kích thích mâu thuẫn giữa hắn và Vân ca nhi, khiến hắn đề phòng Vân ca nhi.
Vân ca nhi không quen biết tên thái giám này, xem ra không phải thù riêng, người xuống tay sau lưng nhất định là Yêm đảng.
Yêm đảng bắt đầu phản công, đầu tiên là cố tình bỏ bê công việc, khiến hắn phải ăn thứ đồ ăn không nuốt nổi của Quang Lộc Tự, ngày ngày ăn không ngon, ngủ không yên, giờ lại còn định ly gián hắn và Vân ca nhi!
Chu Hòa Sưởng bỗng đập bàn một cái, đúng là khó lòng phòng bị.
Phó Vân Anh thấy mình đã đạt được mục đích liền xin phép ra về.
Chu Hòa Sưởng gọi nàng lại, "Vân ca nhi, sau này nếu gặp phải những kẻ như Trường Nhạc Hầu, ỷ vào thân phận mà làm càn, đệ không cần phải kiêng dè gì hết, cứ đánh mạnh vào! Trẫm ban cho đệ Thượng Phương Bảo Kiếm, có thể tiền trảm hậu tấu, chém đầu gian thần, xem ai còn dám ức hiếp đệ!"
Khóe miệng Phó Vân Anh hơi run run, nàng tới cung Càn Thanh, tuy không phải để mách tội nhưng cũng đã gài Khổng Hoàng hậu và Trường Nhạc Hầu mấy lần liền. Vậy mà Chu Hòa Sưởng lại nói thế, vậy thì có nghĩa là hôm nay nàng bị bắt nạt, chạy tới tìm hắn làm chỗ dựa à?
Không cho nàng từ chối, Chu Hòa Sưởng sai người mang ngự kiếm tới, bảo nội quan bưng kiếm, đi theo nàng về Đại Lý Tự.
Thượng Phương Bảo Kiếm có hình long phượng chạm nổi vốn là một thanh kiếm sắc bén tới mức chém chết cả ngựa, sau này dần trở thành tượng trưng của quyền lực, đã lâu chưa ra khỏi vỏ.
Phó Vân Anh nghĩ ngợi một lúc, nàng trói Trường Nhạc Hầu lại, lôi vào cung, sau đó lại mang Thượng Phương Bảo Kiếm về Đại Lý Tự. Chuyện này truyền ra ngoài có khi lại thành một câu chuyện được người người ca tụng.
Dân chúng bình thường thích nhất là mấy câu chuyện kiểu này, như vậy sẽ có lợi cho thanh danh của Chu Hòa Sưởng.
Nàng không tiếp tục từ chối nữa.
Từ sau khi Phó Vân Anh đi ra ngoài, quan viên Đại Lý Tự lo lắng không thôi, đứng ngồi không yên.
Đại Lý Tự khanh mãi không xuất hiện, tả hữu thiếu khanh, một người bị đánh cho bầm dập hết cả mặt mũi, một người chẳng thấy bóng dáng đâu, mọi người rắn mất đầu, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Cuối cùng, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, một bình sự vừa chạy vào trong vừa hét to: "Phó Vân trở lại rồi!"
Mọi người nhảy dựng lên, chạy ra khỏi phòng làm việc, đồng loạt lao tới cửa nghênh đón.
Bọn họ nhìn thấy bộ mặt của Đại Lý Tự bọn họ mặc một bộ sưởng y, vạt áo bay bay, từ từ đi tới, bước đi thoải mái thong dong, mặt mày bình tĩnh.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn thì có vẻ Hoàng thượng không trách phạt Phó Vân.
Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người chiếu về phía chiếc hộp mà tiểu nội quan đang bê trong tay.
Chiếc hộp đã được mở ra, bên trong lấp lánh ánh vàng.
Đó lại là thanh ngự kiếm mà Hoàng thượng vẫn treo trong thư phòng!
Đây còn không phải là Thượng Phương Bảo Kiếm sao?
Mọi người há hốc miệng, mãi không đóng lại được.
Đám người vui sướng khi người gặp họa ở Hình Bộ và Đô Sát Viện nghẹn họng, nhìn trân trối, tức điên người.
Trong cung.
Khổng Hoàng hậu biết chuyện anh trai mình bị đánh cho một trận liền xin gặp Chu Hòa Sưởng. Vào trong điện, vẫn chưa nói lời nào, nước mắt đã rơi như mưa.
"Hoàng thượng, Đại Lý Tự thừa kia làm việc như thế là quá cứng nhắc rồi!"
Chu Hòa Sưởng không ngẩng đầu lên, cười nói: "Tính tình Vân ca nhi vẫn luôn như thế, hắn thế này là còn dễ tính đấy. Ai bảo anh trai nàng rơi vào tay hắn cơ chứ, nàng yên tâm đi, Vân ca nhi chỉ dọa hắn tí thôi, có làm gì hắn đâu."
Vân ca nhi không thích thơn thớt nói cười với người khác, trước đây hắn từng bỏ ra không ít công sức mới được Vân ca nhi tiếp nhận. Vân ca nhi rất cố gắng chịu đựng hắn, những kẻ khác thì không may mắn như vậy.
Nghe Hoàng thượng ôn hòa an ủi mình, có thể cảm thấy được trong lòng Hoàng thượng ắt là đứng về phía mình, nước mắt Khổng Hoàng hậu lại rơi lã chã, "Hoàng thượng, Đại Lý Tự thừa có thể là vô tình nhưng hắn lỗ mãng như thế, ngài sao có thể để hắn muốn làm gì thì làm được!"
Chu Hòa Sưởng im lặng, không nói gì, dùng bút son trong tay khoanh mấy vòng tròn trên tấu chương.
Khổng Hoàng hậu nức nở nói tiếp: "Đúng là gia huynh lỗ mãng, mắc phải sai lầm lớn, thiếp không dám giấu diếm cho huynh ấy, Hoàng thượng cứ phạt huynh ấy, việc này thiếp không dám oán hận một câu nào! Nhưng mà việc này ầm ĩ lên như vậy, với thiếp mà nói thì là mất hết thể diện, với Hoàng thượng mà nói cũng là như vậy mà! Đây vốn là việc trong nhà, hẳn là phải che giấu thật kỹ, như thế ai cũng được vui vẻ, hiện giờ ầm ĩ lên cả, Đại Lý Tự thừa thì được cái thanh danh tốt nhưng hắn đặt Hoàng thượng và thiếp ở chỗ nào? Không chỉ có đám ngự sử sẽ đồng loạt dâng tấu mà sử sách còn ghi lại, hơn ngàn năm sau vẫn còn bị người ta nhạo báng..."
Hoàng hậu nước mắt như mưa, "Thiếp thẹn với sự yêu quý của Hoàng thượng!"
Chu Hòa Sưởng đặt bút son xuống, ngẩng đầu lên nhìn Khổng Hoàng hậu, thở dài.
"Hoàng hậu, trẫm và nàng đều còn trẻ. Trẫm đột nhiên trở thành Hoàng đế, cũng kinh ngạc sợ hãi, chỉ muốn trở thành một Hoàng đế tốt. Vậy nên trẫm thông cảm cho nàng, nàng còn ít tuổi, phạm một ít sai lầm cũng chẳng làm sao, rồi một ngày nào đó nàng sẽ có thể gánh vác được trách nhiệm của một Hoàng hậu. Giờ xem ra, trẫm đã nghĩ quá đơn giản rồi."
Khổng Hoàng hậu kinh hãi không nói nên lời, ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nhưng lớp trang điểm trên mặt vẫn hoàn chỉnh, đúng là khiến người ta yêu thương.
Chu Hòa Sưởng chầm chậm nói: "Khi nãy Vân ca nhi tới đây cũng chẳng hề vội vàng biện minh cho mình mà lại nhắc nhở Trẫm rằng Trường Nhạc Hầu có thể đã bị người khác lợi dụng, mà mục đích thực sự của người phía sau kia là ly gián vợ chồng chúng ta. Hắn còn dặn Trẫm không nên vì việc này mà giận cá chém thời với hậu cung... Nàng thì lại không cần biết sai đúng thế nào, vừa mở miệng đã trách cứ hắn không có ý tốt."
Khổng Hoàng hậu ngây ra như phỗng, gương mặt vốn hồng hào lúc xanh lúc trắng.
Nàng ta chỉ là một tiểu thư nhà quan bình thường, đến chữ còn biết không nhiều lắm. Nàng ta còn trẻ, hơn nữa đoạn thời gian gần đây, Chu Hòa Sưởng tôn trọng nàng ta, khiến nàng ta khó tránh khỏi kiêu căng, chưa biết đưa đẩy.
Chu Hòa Sưởng không nhìn nàng ta, cúi đầu xuống đọc đống tấu chương chồng chất trên bàn, "Nàng là Hoàng hậu của Trẫm. Nàng đã từng nghĩ tới chuyện trẫm thiên vị Trường Nhạc Hầu nhiều lần như vậy, các vị triều thần sẽ nghĩ thế nào không? Dân chúng trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào không? Nàng đã từng suy nghĩ cho Trẫm hay chưa? Trẫm chưa từng bạc đãi Khổng gia, bọn họ muỗn cái gì, Trẫm cho họ cái nấy, tại sao cứ nhật định phải làm nhục mệnh quan triều đình? Hơn nữa còn là đường đường Đại Lý Tự thiếu khanh!"
Từng lời như chém vào lòng.
Khổng Hoàng hậu hãi hùng khiếp vía, vội vàng đứng dậy, quỳ gối trước bàn, khóc lóc, "Thiếp sợ lần này gia huynh sẽ làm liên lụy tới thanh danh thánh minh của Hoàng thượng nên nhất thời lỡ lời. Thiếp thường xuyên dặn dò người nhà không bao giờ được quên ân đức của Hoàng thượng, bọn họ mang ân Hoàng thượng, nguyện vì Hoàng thượng máu chảy đầu rơi, chỉ vì tiểu nhân lừa gạt nên mới có thể gây họa như vậy."
Chu Hòa Sưởng liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi thôi.
Hắn vốn là phiên vương ở địa phương, có nhiều đại thần trong triều không phục hắn, các đại thần trong Nội Các muốn thông qua chế độ Nội Các để lấn át hắn không chỉ một lần. Trước đây sở dĩ Hoắc Minh Cẩm và Vân ca nhi có thể nâng đỡ hắn đăng cơ thuận lợi như vậy chính là bởi vì căn cơ của hắn nông cạn, các vị đại thần cảm thấy hắn dễ khống chế. Hắn là Hoàng đế, nắm giữ quyền sinh quyền sát nhưng không phải hắn nói cái gì, các vị đại thần sẽ răm rắp nghe theo cái đó. Bọn họ có rất nhiều cách để mà ngoài mặt thì vâng lời nhưng lại ngầm chống đối lại quyết định của hắn.
Giống như tiên đế vậy, thời ông ta còn tại vị, ông ta vẫn luôn không thể thâu tóm được hoàng quyền, tuy rằng ở địa vị cao nhưng không thể làm gì được Thẩm thủ phụ.
Trước mắt, quan hệ giữa Chu Hòa Sưởng và các vị đại thần vẫn coi như hòa hợp, nhưng vậy vẫn chưa đủ.
Đáng tiếc, hậu cung của hắn không những không thể trợ giúp gì cho hắn mà còn nhiều lần khiến hắn bị ngự sử chỉ trích.
Hắn vừa mới đọc tấu chương, Vân ca nhi thi đỗ hạng nhất, đặc biệt là phần về đạo văn, đệ ấy là người duy nhất nhận ra được tất cả những bài văn đạo văn. Tuy ở phương diện thi từ ca phú, đệ ấy rõ ràng bị tụt lại phía sau nhưng cộng tổng số điểm vẫn là cao nhất.
Mấy người Vương các lão chẳng còn gì để nói, còn quay qua bảo người hắn chọn quả nhiên không tồi.
Hắn rất vui, còn hơi đắc ý nữa.
Hôm đó hắn nói đồ ăn của Quang Lộc Tự không nuốt được, Vân ca nhi lạnh lùng như vậy mà hôm sau đã dâng sớ kiến nghị tách riêng nhà bếp của hắn ra.
Lúc dùng bữa, hắn còn tưởng rằng khi ấy Vân ca nhi chỉ thuận miệng nói cho vui vậy thôi.
Từ khi hắn lên ngôi, từ phủ phụ cho đến dân chúng bình thường, người hầu trong cung đều phải quỳ rạp dưới chân hắn, ca tụng công đức của hắn, dùng bất cứ thủ đoạn nào để lấy lòng hắn.
Trong số những người đó có bao nhiêu người như Vân ca nhi, thực sự quan tâm tới hắn, cẩn thận giải quyết mọi phiền toái cho hắn cơ chứ?
Ông già từng nhắc nhở hắn không nên tin tưởng Vân ca nhi quá, tránh để cho thế lực của Vân ca nhi lớn mạnh quá mức.
Hắn mỉm cười, hắn và Vân ca nhi hỗ trợ lẫn nhau.
Vân ca nhi phò tá cho hắn, đương nhiên đệ ấy cũng có tư tâm, nhưng cái tư tâm này lại bình thản, bộc trực, sẽ không gây hại cho hắn.
Chuyện này rất bình thường, làm người ai chẳng có tư tâm cơ chứ?
"Được rồi, việc này trẫm tự có quyến định. Nàng đừng nghĩ nhiều, nhân cơ hội này khiến cho anh trai nàng thành thật một chút."
Khổng Hoàng hậu lo lắng bất an, cảm thấy lần này nhất định Hoàng thượng đã tức giận, lúc này nghe thấy giọng điệu của ngài ấy vẫn nhẹ nhàng, không có vẻ giận dữ cho lắm liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta cũng không dám tiếp tục đề cập tới Phó Vân nữa, lại đâm ra hận mấy đứa tiện nhân ngầm tác oai tác quái kia, còn dám lợi dụng anh trai nàng ta để ly gián nàng ta và Hoàng thượng!
Chu Hòa Sưởng nhìn theo bóng Khổng Hoàng hậu đi ra ngoài, vừa đi vừa lau khô nước mắt rồi hắn tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Không thể để Khổng Hoàng hậu có thù với Vân ca nhi, tuy phi tần trong hậu cung không thể tham gia vào chính sự nhưng sau này, khi Hoàng hậu sinh được Thái tử rồi thì lại khác.
Nếu như Hoàng hậu vẫn tiếp tục thiếu hiểu biết như vậy, dù nàng ta có sinh được Thái tử thì cũng không thể để cho nàng ta nuôi dạy.
Nhưng dù sao hiện giờ nói những chuyện như vậy vẫn còn sớm.
Hắn âm thầm cân nhắc.