Kiều Gia phụng mệnh bảo vệ cho Phó Vân Anh đã nhiều năm nay.
Hắn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, tiến lui có chừng mực, hoàn toàn trung thành với Hoắc Minh Cẩm.
Nhưng tình huống đêm nay làm hắn khó xử.
Phó Vân Anh không ở trong phòng ngủ.
Hắn giống y như một con nhện, dán chặt vào cửa sổ lắng nghe một lát, xác nhận trong phòng không có tiếng hít thở.
Phó Vân Anh đi đâu rồi?
Bản thân hắn luôn canh giữ ngoài hành lang, nàng không thể nào đi ra ngoài từ cánh cửa duy nhất này, cũng không thể trẻ qua cửa sổ, ngoài cửa sổ một bên là hành lang, một bên là hồ nước.
Hắn nhíu mày, đêm khuya không tiện xông vào phòng ngủ tìm kiếm, hắn gọi thị nữ dậy, sai nàng ta vào trong xem xem thế nào.
Thị nữ đi vào, lúc đi ra thì lắc đầu nói: "Công tử không có trong đó."
Kiều Gia như chợt nghĩ tới cái gì.
Có phải Phó Vân Anh đang ở chỗ Nhị gia không?
Về phần là bị Nhị gia bắt qua đó, hay tự Phó Vân Anh đi qua đó... thực ra cũng chẳng khác gì nhau.
Kiều Gia biết chuyện mật đạo, việc này vốn là do hắn và Lý Xương cùng sắp xếp.
Khi ấy Lý Xương thật dong dài, vừa phân công người lắp đặt cơ quan, vừa tìm hắn kể khổ.
Làm sao có thể ngờ được, hắn đường đường là phó thiên hộ mà còn phải giúp Nhị gia làm cái việc thâu hương trộm ngọc này.
Sau đó hắn còn cười xấu xa hỏi Kiều Gia xem ban đêm có đi nghe trộm không, Nhị gia có phải là long tinh hổ mãnh khiến cho tiểu công tử non nớt mềm mại không xuống giường được không.
Kiều Gia mặc xác Lý Xương.
Hắn chỉ nói cho sướng miệng mà thôi, không dám làm càn trước mặt Nhị gia, nếu không Nhị gia sẽ đánh cho hắn một trận sợ chết khiếp.
Theo như Kiều Gia thấy, Nhị gia nào có thâu hương trộm ngọc gì cho cam, rõ ràng là đang thờ tổ tông, ngày ngày bảo vệ, trông ngóng tiểu cô nương lớn lên, lo lắng hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, còn phải che giấu thân phận cho nàng, mật đạo mở rồi nhưng cũng vẫn chưa đi qua lần nào.
Gió đêm thổi qua, bóng cây lay động, tuyết hạt đập vào hàng ngói trên cửa sổ.
Kiều Gia đứng trong bóng tối, chần chừ một lát.
Thật sự là Nhị gia bắt người ta đi rồi sao? Nhị gia thấy Phó Vân Anh ngày một trổ mã xinh đẹp, thật sự không nhịn nổi nữa, nhân lúc tối trời lừa người ta đi mất rồi à?
Nhỡ không phải thì sao?
Tuy biết Phó Vân Anh ở chỗ Nhị gia thì chắc chắn sẽ rất an toàn nhưng Kiều Gia là người cẩn thận, nghĩ đi nghĩ lại thì hắn vẫn nên sang đó xác nhận cho chắc.
Nếu như có chuyện gì xảy ra với Phó Vân Anh ngay dưới mí mắt hắn thì hắn làm gì còn mặt mũi mà gặp Nhị gia nữa?
Hắn trèo tường sang nhà bên cạnh, thân binh canh gác dưới tường nhận ra hắn, không ngăn cản gì.
Tới phòng của Hoắc Minh Cẩm, Kiều Gia đi thẳng tới một góc, nói với người đang nấp trong bóng tối: "Ta có việc cần cầu kiến Nhị gia."
Nhị gia từng dặn nếu Kiều Gia tới tìm thì bất kể khi nào cũng không được ngăn cản. Thân binh gật đầu, xoay người đi vào thông báo.
Trong phòng tối đen, không ai trả lời.
Hay là Nhị gia ngủ rồi?
Thân binh lại bẩm báo một lần nữa.
Một lúc lâu sau, trong phòng mới truyền ra tiếng sột soạt.
Cọt kẹt, cửa mở, Hoắc Minh Cẩm đi ra, mặt mày lạnh lẽo.
Kiều Gia vội đi tới, nói chuyện Phó Vân Anh không ở trong phòng.
Nghe hắn bẩm báo xong, khóe miệng Hoắc Minh Cẩm khẽ cong lên, nhìn về phía đình viện đang đắm chìm trong đợt tuyết thưa, nói: "Không sao, nàng ở chỗ ta."
Rồi chàng xoay người đi vào.
Cửa đóng lại từ bên trong.
Kiều Gia nhìn theo bóng Nhị gia vội vàng đi khỏi, trợn mắt há mồm.
Nếu khi nãy hắn không nhìn nhầm thì Nhị gia chỉ mặc áo ngoài, không mặc trung y bên trong, trên đầu không mang khăn lưới, tóc mai tán loạn, nhìn như vừa mới lăn lộn ở chỗ nào...
Nhị gia nói Phó Vân Anh ở chỗ ngài ấy.
Kiều Gia ngây người hồi lâu mới lấy lại được tinh thần.
Không phải hắn vừa mới quấy rầy chuyện tốt của Nhị gia đấy chứ?
Cảnh tượng trong phòng không giống như trong tưởng tượng của Kiều Gia.
Trong phòng không đốt đèn, tối đen.
Hoắc Minh Cẩm mắt tinh tai thính, trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ mọi vật, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh tựa như mãnh thú đang tuần tra lãnh địa của chính mình trong đêm tối.
Chàng ngồi xuống bên mép giường, trên môi vô thức hiện lên một nụ cười.
Phó Vân Anh đang nằm sát vào phía trong, nghiêng người ngủ say, tiếng hít thở đều đặn, hình như đang nằm mơ, hàng mi dày cong vút thi thoảng lại rung lên mấy cái.
Làn da nàng trắng muốt, tựa như tuyết dưới ánh trăng.
Khi nãy trong lúc hỗn loạn, chàng ôm nàng khinh bạc, vòng eo nàng nằm trong tay chàng, mềm mại, dẻo dai. Chàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác mềm mịn tinh tế trên đầu ngón tay mình, thứ ngọc đẹp đẽ nhất, quý giá nhất, tinh xảo nhất trên đời cũng chẳng thể nào bằng được cảm giác mịn màng kia.
Thực ra Phó Vân Chương nói không sai, chàng thực sự đã ép buộc nàng quá mức.
Nàng chẳng biết gì cả nhưng chàng vẫn ép buộc nàng phải tiếp nhận toàn bộ những thứ thuộc về chàng.
Vừa rồi, để nói hết những lời kia, nàng đã dùng hết mọi sức lực, nàng gần như kiệt sức, mệt mỏi rã rời, chẳng còn hơi đâu mà quan tâm đến chiếc áo lụa đã bị chàng xé tả tơi, cứ thế tựa vào ngực chàng ngủ thiếp đi.
Sau này không được ép nàng như thế nữa.
Hoắc Minh Cẩm càng nhìn lại càng thấy nàng đáng yêu, sợ nàng bị lạnh, giũ một tấm chăn sạch chưa dùng bao giờ ra, phủ lên người nàng rồi dém lại cho cẩn thận.
Chàng vừa mới làm chuyện đó trên giường, nàng nhìn thấy, giờ lại nằm ở đây, chìm vào giấc ngủ, chăn đệm xung quanh tràn ngập hương vị của chàng.
Cứ nghĩ như thế, dưới bụng chàng lại căng lên.
Nhưng mà một cảm giác thỏa mãn sung sướng về cả thể xác lẫn tinh thần khác lại đang quanh quẩn trong lòng chàng. Tại thời khắc này, chàng cảm thấy mỹ mãn, không nỡ quấy phá nàng.
Phó Vân Anh hơi nhíu mày, trở mình trong giấc ngủ, lông mi chớp chớp, đôi mắt lấp lánh ánh nước mở ra. Nhìn thấy chàng đang gần mình trong gang tấc, nàng hơi giật mình sửng sốt.
Chàng mỉm cười với nàng, cúi người hôn nàng.
Nàng nửa tỉnh nửa mê, nắm lấy vạt áo chàng, nỉ non, "Minh Cẩm ca, giá cắm nên lăn vào gầm giường..."
Nói xong, nàng lại nhắm mắt lại.
Giống như vừa nói một câu nói mê.
Tới lúc này rồi mà nàng còn nhớ tới cái giá cắm nến kia.
Hoắc Minh Cẩm không khỏi bật cười.
Chẳng còn cách nào, nàng đã nói thế, còn có thể làm sao bây giờ?
Đường đường là đốc sư đại nhân mà cúi rạp xuống chân giường, cố gắng duỗi cánh tay dài săn chắc, với tới chiếc giá nên đã lăn vào gầm giường khi nãy, lấy ra, đặt lên chiếc bàn con để lư hương.
Chàng đập đập ống tay áo, lau khô mồ hôi trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lên giường, nằm nghiêng bên cạnh Phó Vân Anh, chăm chú nhìn gương mặt nàng trong lúc đang say giấc nồng.
Rồi chàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Phó Vân Anh bị nóng mức tới tỉnh ngủ.
Từ trước đến nay nàng luôn ngủ một mình, lúc trời lạnh sẽ có bình nước nóng, vào những ngày lạnh nhất của mùa đông sẽ đắp thêm mấy lớp chăn, lót mấy tầng đệm, nửa đêm đổi bình nước nóng một lần, không đến nỗi không chịu nổi.
Hiện giờ trong chăn có thêm một người, hơn nữa lại còn là một người đàn ông cường tráng nóng hừng hực, chỗ nào cũng nóng rẫy.
Xung quanh tràn ngập hơi thở nam tính vừa xa lạ vừa kích thích.
Nàng sửng sốt hồi lâu, nổi cả da gà.
Cảm nhận được người trong ngực mình động đậy, Hoắc Minh Cẩm lập tức tỉnh ngủ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hình ảnh nàng trợn tròn mắt ngây người, khóe môi chàng cong lên, kề sát vào hôn lên gò má nàng.
Nàng vẫn không nhúc nhích, cả người cứng đơ.
Biểu hiện trên khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa ngơ ngác.
Ngày nào nàng cũng dậy sớm đọc sách, rất ít khi dậy muộn, hôm nay cũng tỉnh lại vào tầm đó, nhưng trước mắt không có tấm màn quen thuộc, đây cũng không phải chiếc giường nàng vẫn hay nằm.
Hoắc Minh Cẩm bật cười, không trêu chọc nàng, đỡ nàng ngồi dậy, "Ta đưa nàng về, bọn họ sắp tìm nàng rồi."
Phó Vân Anh chỉ ngây người trong chốc lát, nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Nhìn xuống người mình, mí mắt nàng giật giật.
Áo bị xé rách rồi.
Có sức thế nào đi chăng nữa thì nói cho cùng cũng chẳng đánh lại được người võ nghệ cao cường như chàng, đây chính là vấn đề.
...
Lúc Kiều Gia nhìn thấy Phó Vân Anh từ trong phòng đi ra, tuy không cố tình nhưng vẫn không thể không quan sát nàng kỹ hơn một chút.
Hôm nay nàng phải đi nha thự, nàng mặc quan phục cổ tròn phẳng phiu, đeo thắt lưng đính ngọc, đi ủng da, đội mũ dạ, thân cao dong dỏng, phong thái thoải mái tự nhiên.
Sắc mặt nàng hồng ào, đôi mắt trong trẻo, khí sắc khá hơn ngày hôm trước rất nhiều.
Nhìn thế nào cũng không có vẻ như bị giày vò cả đêm...
Kiều Gia thầm nghĩ.
Một ánh mắt lướt qua, dừng lại trên người hắn một chút rồi lại không nhìn hắn nữa.
Kiều Gia giật mình, vội vàng đứng lại cho ngay ngắn.
Cái uy của người làm quan trên người Phó Vân Anh càng ngày càng thể hiện rõ ràng, chỉ bằng một ánh mắt thôi nàng đã làm cho hắn sợ hãi giật mình, dù hắn biết rõ nàng không nhìn ra khi nãy hắn đang suy nghĩ những gì.
Hắn nhíu mày. Tại sao mình trở nên không đứng đắn giống Lý Xương thế này?
Xem ra sau này không nên đi lại nhiều với Lý Xương nữa.
Phó tứ lão gia và những người khác thấy Phó Vân Anh đã khỏi hẳn, vô cùng vui vẻ, giữ lấy nàng nhìn trái nhìn phải một hồi, dặn dò mấy câu mới để nàng đi.
Nàng và Phó Vân Chương cùng ra ngoài, bên ngoài trời đang mưa, Vương Đại Lang bung dù lụa đưa nàng đi qua đình viện.
Trên đường đi, Phó Vân Chương kể lại tỉ mỉ cho nàng nghe những chuyện lớn xảy ra trên triều dạo gần đây.
Những thí sinh đạo văn trong kì thi hương không bị trừng phạt gì, cũng chẳng còn cách nào khác, nếu xử phạt mấy người này, rất có thể gây ảnh hưởng tới toàn bộ thí sinh, hơn nữa đạo văn thực sự không được coi là vi phạm quy định.
Học chính, học quan của mấy tỉnh đều bị răn dạy, Diêu Văn Đạt là người nóng nảy nhất. Ngày đại triều hội, ông ta mắng mấy vị học chính té tát trước mặt văn võ quần thần.
"Năm nay thi hội có hai quan chủ khảo, hai quan phó khảo, hai mươi đồng giám khảo."
Đối với Chu Hòa Sưởng, lần thi hội đầu tiên từ khi hắn đăng cơ tới nay rất quan trọng, vì vậy hắn không cho phép lần thi hội này sảy ra bất kỳ sai sót nào. Ngoài những đồng giám khảo như thông thường, hắn còn muốn tăng thêm mấy giám khảo nữa.
Bước đầu tiên để cải cách chế độ tượng tịch là hủy bỏ lao dịch cho thợ thủ công, Công Bộ thị lang và Tô Đồng gần đây đang tất bật vì việc này.
Ngoài ra còn có chuyện cắt giảm quyền lực của Tư Lễ Giám. Biết chuyện Chu Hòa Sưởng muốn đàn áp Yêm đảng, cả triều văn võ chưa bao giờ đoàn kết đến thế, ủng hộ quyết định của hắn, đến cả ngự sử cũng cổ vũ, nói hắn là vị vua anh minh hiếm có.
Vụ án phó chỉ huy sứ giết người của Triệu Bật cuối cùng cũng kết thúc, lần này hắn hoàn toàn đắc tội với Đốc Sát Viện, làm cho tất cả quan viên lớn nhỏ trong Đại Lý Tự bây giờ mỗi lần nhìn thấy người của Đốc Sát Viện đều phải cố mà đi đường vòng, không lại bị đối phương châm chọc mỉa mai.
Về phần những việc linh tinh vụn vặt khác, Chu Hòa Sưởng không mấy quan tâm, để Nội Các đại thần toàn quyền xử lý.
Chuyện Hoắc Minh Cẩm bất ngờ trở về kinh thành một chuyến cũng chẳng bị phê bình gì, mấy ngày trước chàng thực sự quá bận rộn. Ở vùng duyên hải, giặc Oa xâm phạm, quân đội canh giữ ở địa phương vừa nghe giặc đến đã chạy bán sống bán chết, chàng điều binh khiển tướng, liên tiếp chọn bốn vị đại tướng đang nhàn rỗi ở biên quan đi xuống phía nam đánh giặc Oa, nhóm thứ nhất đã đi Chiết Giang rồi.
Điều làm người ta cảm thấy nghi hoặc chính là chuyện chàng còn phái đại tướng đi trấn thủ Tuân Hóa.
Nghe Phó Vân Chương nói về Hoắc Minh Cẩm, Phó Vân Anh nhớ tới tối hôm qua, đầu ngón tay vẫn còn cảm giác tê dại.
Ngoài xe ngựa gió thổi từng cơn, tuyết hạt đã chuyển thành bông tuyết, sau đó trời lại mưa, tuyết vừa rơi xuống đất đã bị hòa tan.
Năm nay lạnh hơn hẳn mọi năm.
Đến Đại Lý Tự, nàng vừa bước vào ngạch cửa, mấy người Lục chủ bộ đã vui mừng chào đón, quan sát nàng từ đầu đến chân một lượt, xúm lại quanh nàng hỏi thăm.
Hoàng thượng không cho bọn họ tới nhà thăm, bọn họ chỉ có thể sai người hầu tới Phó gia tặng thuốc tặng thang, loáng một cái cũng đã mấy ngày không được gặp Phó Vân rồi!
Phó Vân chính là bộ mặt của Đại Lý Tự bọn họ, cùng với Phó Vân Chương ở Hình Bộ và Hạ phó đô ngự sử ở Đốc Sát Viện, được gọi là Tam Đại Mỹ Nam Tử của Tam pháp tư. Nếu như bởi ốm đau bệnh tật mà trở nên xấu xí tiều tụy thì chẳng phải các tiểu nương tử ngưỡng mộ bọn họ trên phố kia sẽ đau lòng chết mất sao?
Phó Vân Anh cảm ơn sự quan tâm của mọi người, đi vào phía trong, mọi người tranh nhau bung dù che cho nàng.
Phía đối diện, Đại Lý Tự thiếu khanh Tề Nhân đang đi tới, sắc mặt không tốt.
Hắn có phẩm cấp cao, là cấp trên, mọi người dừng bước, chào hỏi hắn.
Tề Nhân nhìn Phó Vân Anh, giơ ngón tay chỉ về phía nàng, "Cậu, lại đây."
Mọi người nhìn nhau, muốn nói lại thôi.
Tề Nhân làm thay Phó Vân Anh, cướp một nửa công lao, mọi người trong Đại Lý Tự không phục, giờ thấy hắn gọi Phó Vân Anh đi nói chuyện, cảm thấy nhất định là hắn đang muốn làm khó nàng, trong lòng thầm sốt ruột.
Phó Vân Anh coi như không có việc gì, "Thiếu khanh có gì dặn dò ạ?"
Tề Nhân nói: "Cậu tới đây thì biết."
Phó Vân Anh nhìn mọi người, ý bảo không sao, cất bước theo sau Tề Nhân.
Tề Nhân dẫn nàng tới nhà kho cất giữ hồ sơ, đi một vòng rồi sai nàng tìm mấy bộ lưu trữ năm vừa rồi.
Nàng nghe theo yêu cầu của Tề Nhân, nhanh chóng tìm được mấy bộ hồ sơ xếp trong những rương đựng sách khác nhau, đặt lên bàn hắn.
Dường như bị hiệu suất công việc của nàng làm cho kinh ngạc, mí mắt Tề Nhân giật giật, khẽ ừ một tiếng.
Thấy hắn không định dặn dò gì thêm, Phó Vân Anh xin phép ra ngoài.
Lúc làm việc, nàng luôn ghi chép kỹ càng, lúc bị bệnh những người khác có thể dựa theo những ghi chép đó để tiếp nhận công việc của nàng nên khi trở lại Đại Lý Tự cũng không có hàng đống công việc chồng chất chờ nàng xử lý gấp.
Ngược lại, bởi công việc đều đã được giao cho người khác, nàng còn nhàn hạ hơn hẳn ngày thường.
Uống mấy chén trà xong, có nội quan dầm mưa tới Đại Lý Tự tuyên đọc khẩu dụ, Chu Hòa Sưởng muốn gặp nàng.
Phó Vân Anh sửa soạn kỹ càng, đi theo mấy người cũng bị điểm tên khác, vào cung yết kiến.
Nội quan đưa bọn họ đi qua sân rộng, tới trước điện Văn Hoa thì dừng lại, bước lên bậc thang, vào thiên điện, "Chư vị đại nhân, mời đi tiếp."
Phó Vân Anh nhìn theo hướng nội quan chỉ.
Thiên điện rộng rãi thoáng đãng, lúc này trong điện không có lấy một bóng người, dưới bậc xếp mấy chục tấm thảm dạ, trước mỗi tấm thảm làm một chiếc bàn thấp, trên bàn có chuẩn bị giấy, bút, mực viết.
Đây là... chuẩn bị thi sao?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Phó Vân Anh bình tĩnh, đầu tiên nhìn xung quanh một lượt, nhận ra đa số quan viên bị gọi vào thiên điện khá cứng tuổi, là những người xuất thân từ Hàn Lâm Viện, chỉ có nàng là người trẻ nhất.
Nàng còn nhìn thấy vài người thi cùng khóa với Phó Vân Chương, tại sao Chu Hòa Sưởng gọi nàng tới mà lại không gọi nhị ca?
Nội quan thúc giục bọn họ ngồi vào bàn.
Phó Vân Anh kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng, nghe theo lời nội quan, tìm được vị trí của mình, ngồi xếp bằng trên thảm.
Tuy điện rất rộng nhưng có sưởi ấm, ngồi xuống đất cũng có thảm nên không lạnh lắm.
Tuy vậy tay vẫn bị lạnh.
Nàng cầm đề thi trên bàn lên đọc kỹ, đúng là thi thật, tuy nhiên lại không giống với thi hương, thi hội thông thường, văn bát cổ, Tứ thư, sách luận, tính, luật, thiên văn địa lý, linh tinh đủ thứ, câu hỏi kiểu gì cũng có.
Đã có những câu hỏi đề cập tới dân sinh như diêm thiết thủy vận, nông tang khí tượng [1], còn có thi từ ca phú nằm ngoài phạm vi khoa cử.
[1] Những vấn đề quan trọng nhất trong phát triển kinh tế dân sinh thời phong kiến. Muối (diêm) và sắt (thiết) chịu quản lý trực tiếp của nhà nước, đóng góp quan trọng về thuế cho nhà nước. Thủy vận là vận tải đường sông, phương pháp chủ yếu để vận chuyển hàng hóa, quyết định việc buôn bán, mậu dịch. Việc làm ruộng (nông) và trồng dâu nuôi tằm (tang) là hai mảng quan trọng nhất trong nền nông nghiệp. Khí tượng chỉ khí hậu, thời tiết nói chung là yếu tố quyết định trực tiếp đến mùa màng, thiên tai...
Vậy là Chu Hòa Sưởng định kiểm tra sự hiểu biết của quan viên với các vấn đề kinh tế dân sinh hay sao?
Hay là nhàn quá không có việc gì làm nên đùa cho vui?
Ngoài trời vẫn đang mưa, ngoài điện tiếng mưa rơi ào ào, nội quan đứng hầu xung quanh, trong thiên điện lặng ngắt như tờ.
Phó Vân Anh hít sâu một hơi, không nghĩ tới những chuyện khác, tập trung tinh thần, sau khi suy nghĩ một lát liền đặt bút viết.