“Cô ta có thai nhớ nhẹ nhàng một chút.”
Lục Thuần Trạch vẫn nghĩ đến tính mạng của đứa bé và Diệp Băng. Câu nói nhắc nhở ấy thuở đầu nghe lại tưởng rằng anh thật lòng sợ mẹ con cô xảy ra chuyện. Nhưng tất cả chỉ gói gọn trong hai từ “giả tạo” cho kế hoạch trả thù đê tiện của Lục Thuần Trạch.
Đây chỉ mới là bước đệm mà thôi!
“Anh Lục, tụi em không đụng đến người có thai đâu.” - Tên đứng ngay góc giường bên trái nói.
“Nhỡ có chuyện gì thì tụi em tính làm sao đây hả?”
“Anh Lục…”
Mấy tên còn lại cũng lên tiếng phản đối việc làm của anh. Mặc dù bốn người bọn họ cần giải tỏa nhu cầu thật nhưng dính đến những việc làm thiếu đạo đức như này bọn họ sẽ không bao giờ làm.
“Câm miệng hết lại cho tao! Chỉ cần chúng mày chịu làm nhẹ nhàng thì sẽ không xảy ra rủi ro. Quản lý cho tốt bộ phận của tụi mày đi.”
Cuối cùng dục vọng vẫn chiến thắng lý trí.
“Bắt đầu đi.”
Lục Thuần Trạch đồng loạt bấm máy quay, giám sát hình ảnh qua màn hình nhỏ.
Bốn tên kia cũng đã đạt tới giới hạn của sự chịu đựng. Bọn chúng gấp gáp cởi áo, tiếp theo đó là cởi bỏ thắt lưng và khoá quần. Lộ ra vật nam tính đã ngóc đầu trổi dậy từ lâu.
Diệp Băng quật cường nâng người dậy nhưng giữa chừng lại bị một tên đè xuống.
“Buông tao ra!!!” - Diệp Băng gào thét trong vô vọng.
“Cô gái, cô đừng nên chống cự thì tốt hơn. Chúng tôi sẽ nhẹ nhàng với cô mà, cô yên tâm.”
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau cười thích thú.
Quần áo trên người Diệp Băng từ từ bị từng tên lột ra hết. Dù có ra sức phản kháng với bốn tên này cũng chỉ làm cho chúng thêm kích thích dây thần kinh hứng t*nh mà thôi.
Diệp Băng chỉ có thể la hét, cố gắng giãy giụa để ngăn chặn ý định xấu xa của bọn chúng. Cô tự thề trong lòng một khi bọn chúng dám xâm phạm vào cơ thể của cô dù cho có thoát được cô cũng sẽ cắn lưỡi chết tại chỗ, chẳng thiết mà sống nữa. Dòng nước mắt nóng theo kẻ mắt lăn dài xuống cằm.
“Anh Lục, cô ta ngoan cố quá chúng em không thể làm gì được.”
“Bọn ngu, cứ đánh ngất xỉu cô ta là được.” - Lục Thuần Trạch nổi nóng.
Bọn chúng tuy biết việc làm này là không nên nhưng đã đi tới nước này bọn chúng chẳng thể quay đầu lại được.
“Thả tao ra!!!” - Diệp Băng vừa khóc nức nở vừa la hét bất lực.
*Rầm…rầm*
“Anh Lục, anh Lục, là em đây.” - Một tên thuộc hạ của Lục Thuần Trạch đập cửa liên tục khiến cho mọi chuyện bên trong phòng phải tạm dừng lại.
Lục Thuần Trạch mở cửa liền xối xả chửi rủa “Tên ch* chết này mày biết tao đang phá việc gì không hả?!”
“Em biết nhưng anh phải nghe em nói. Lãnh Hàn Tử, hắn đang đem người tới đây đó, một chút nữa thôi hắn sẽ tới. Chúng ta phải mau đi nhanh thôi!
Lục Thuần Trạch đanh mày lại khi nghe tin.
Kế hoạch của anh một lần nữa bị thất bại thảm hại.
“Mặc đồ vào đi chúng ta phải rời khỏi đây.” - Anh quay sang nói với bốn tên đang trên giường.
Đồ dâng tới miệng sắp được ăn rồi vậy mà lại phải bỏ. Bọn chúng chửi thề vài câu cho bỏ tức rồi nhanh tay nhanh chân mặc quần áo vào.
“Anh Lục, còn cô ta thì sao đây?”
Diệp Băng nằm bất động trên giường không nhúc nhích. Dường như đã ngất xỉu vì cạn sức.
Lục Thuần Trạch lấy tạm tấm chăn quấn quanh người cô rồi vác Diệp Băng lên vai, hướng mũi giày ra ngoài, lớn tiếng nói: “Đi thôi.”
Tất cả đàn em của Lục Thuần Trạch sau khi biết tin đã di chuyển trước theo chỉ thị của anh. Hiện tại, chỉ còn lại một mình bọn họ ở lại. Bốn tên kia rồ ga lái xe tẩu thoát trước.
Lục Thuần Trạch vất vả để Diệp Băng vào trong xe sau đó gấp gáp chui vào, ngồi cạnh cô. Thuộc hạ của anh đạp mạnh chân ga rời đi ngay sau đó.
Lãnh Hàn Tử cuối cùng cũng đem người tới kịp lúc. Trông thấy xe của Lục Thuần Trạch vừa mới di chuyển hắn liền cho người lên đạn, ngắm thẳng vào bánh xe của Lục Thuần Trạch.
Kế hoạch bất thành khi thuộc hạ của anh bắt gặp được đám người Lãnh Hàn Tử tới. Tên đó chạy hết tốc lực nhằm nhanh chóng thoát khỏi vòng vây tử thần. Lãnh Hàn Tử đuổi theo phía sau gắt gao không chừa cho Lục Thuần Trạch một con đường thoát thân.
“Trong chiếc xe đó có người của tôi phải hết sức cẩn thận.”
“Rõ.”
Lực lượng gia tộc Brian thay đạn mới, tập trung ngắm bắn nhưng bất lợi ở chỗ cả hai đang di chuyển với vận tốc quá nhanh, lại ngay các khúc cua khiến cho tỷ lệ ngắm bắn chính xác giảm đi một nửa. Họ chỉ còn có thể ồ ạt xả đạn về phía trước để chiếc xe đó bị rò rỉ mà mất phương hướng nhưng vừa nãy Lãnh Hàn Tử có nói trong chiếc xe đó có người của hắn nên họ chẳng dám làm càng.
Cứ như thế hai bên cứ chơi trò rượt đuổi suốt gần một tiếng đồng hồ.
Diệp Băng ở trong ghế sau xe Lục Thuần Trạch mơ mơ màng màng tỉnh lại. Vừa nãy ngất xỉu nên hiện tại có chuyện gì cô vẫn chưa nắm rõ. Từ lúc tỉnh lại cô chỉ biết có khá nhiều người đuổi theo Lục Thuần Trạch ở phía sau.
Bầu trời rộng lớn bất chợt nổi lên tiếng sấm rền vang dội, cơn mưa bất thình lình đổ ập xuống biến thành một trận giông lớn. Trong màng mưa mờ ảo Diệp Băng ngoáy đầu lại nhìn mấy chiếc xe phía sau, vô tình trông thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của Lãnh Hàn Tử.
Diệp Băng ngờ vực chẳng biết bản thân có nhìn đúng hay không nhưng trái tim cô bất giác đập rất nhanh khi bắt gặp hình bóng đó. Như thể nó đang lên tiếng nói với cô rằng đúng người mà cô trông mong rồi.
Diệp Băng siết chặt tay lấy hết can đảm tin vào trực giác của bản thân. Cô quay lại nhìn Lục Thuần Trạch, ánh mắt quật cường ánh lên tia quyết tâm. Dùng hết sức lực còn sót lại đạp anh sang một bên. Lục Thuần Trạch căng thẳng từ khi Lãnh Hàn Tử xuất hiện nên không phát giác ra Diệp Băng từ lâu đã tỉnh lại.
Sau khi bị đạp cho một phát anh chợt hoàn hồn lại, để ý đến người con gái bên cạnh.
Diệp Băng mở toang cửa xe ra, gió lớn từ ngoài ùa vào phả mạnh vào mặt, nó khiến cho cô càng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Diệp Băng ôm chặt bụng, lấy hết bao cam đảm từ trước đến nay nhảy ra khỏi xe ngay trong ánh mắt kinh hãi của Lục Thuần Trạch.
Cơ thể cô va đập mạnh xuống mặt đường, chà lát da thịt mềm xuống lớp đất đá khô cằn. Diệp Băng lăn cuộn nhiều vòng với lực ma sát lớn.
“DỪNG XE LẠI!!!” - Lãnh Hàn Tử hét lớn với tất cả người lái xe.
Năm, sáu chiếc xe chạy với vận tốc cao bất ngờ thắng gấp, tạo ra nhiều vẹt đen cùng tia lứa kéo dài trên mặt đường ẩm ướt. Toàn bộ sáu chiếc xe ngừng lại một lượt, chen chúc ở trên đường. Phía trước cách đó một khoảng ngắn là cô gái đáng thương, thân thể nhỏ nằm trong vũng máu.
Lãnh Hàn Tử hốt hoảng chạy tới, hắn nâng thân trên của cô lên, ôm vào lòng, nỉ non gọi tên “Diệp Băng, tỉnh lại đi em. Diệp Băng… Diệp Băng… Diệp Băng!!!”
Toàn thân cô xụi lơ, máu chảy ra đọng lại trên mặt đường một vũng lớn.