Tới nước này rồi cô và Lý Duật Hành cũng không tài nào giấu nhẹm được những chuyện về Lục Thuần Trạch. Ngay trong cuộc họp Lý Duật Hành đã kể rõ đầu đuôi hết những gì hai người họ biết và cả việc Lục Thuần Trạch là em của hắn.
Ban đầu hắn vốn dĩ không tin việc Lục Thuần Trạch là em trai của mình, cho đến khi Lý Duật Hành đưa ra tờ giấy xét nghiệm là bằng chứng tổn tại duy nhất cho thấy rằng hai người họ vốn dĩ là anh em của nhau. Hắn mới ngờ ngợ tin được một chút. Lý Duật Hành cũng nói luôn việc vào lúc Phong Dạ Hắc bị nổ bom, hắn bị mất máu trầm trọng cũng là do chính Lục Thuần Trạch đã truyền máu cứu lấy hắn một mạng.
Một người như Lãnh Hàn Tử ai ai cũng biết rất rõ sự thật này quá mức chịu đựng của hắn. Nhất là việc đứa em trai bấy lâu nay của mình lại là kẻ mưu tính giết chết hắn hết lần này đến lần khác.
Cuộc họp chỉ kéo dài được hai chục phút kể từ khi hắn biết được thông tin đó. Dường như việc này làm hắn bận tâm rất nhiều, những người còn lại ngay cả cô chỉ dám đứng ở bên ngoài, để không gian yên tĩnh cho hắn suy nghĩ.
“A Tuấn, cậu nhớ chú ý tới hắn, có chuyện gì thì nhớ điện cho tui biết.” - Lý Duật Hành cảm thấy không yên tâm cho Lãnh Hàn Tử, vừa ra tới hành lang đã căn dặn A Tuấn ngay.
A Tuấn gật đầu, trầm mặc khi nhớ đến phản ứng của hắn “Tôi theo lão đại bao lâu nay chưa từng nhìn thấy lão đại có phản ứng như vậy. Liệu chuyện này có liên quan gì đến lão gia không?”
“Chắc là có nhưng cũng đã mấy năm rồi ông ta ở đâu chúng ta còn không biết thì làm sao mà hỏi được đây.” - Lý Duật Hành thở dài bất lực, nếu như ông ta còn ở đây có khi từ lâu họ đã có thể điều tra rõ xuất thân của Lục Thuần Trạch rồi, nhưng nếu việc đó xảy ra chỉ e là khoảng cách giữa Lãnh Hàn Tử và ông ta sẽ càng thêm xa cách.
“À mà Diệp Băng sao cô có thể thoát khỏi đó được vậy? Cô có gặp hắn ta không?” - Lý Duật Hành ngoảnh mặt sang phía Diệp Băng, thắc mắc chuyện xảy ra trong Mộng Lao nên hỏi.
Diệp Băng thở dài, chán nản nói: “Gặp rồi, hắn còn sợ tôi chết, luôn miệng kêu tôi đi đi nữa chứ.”
A Tuấn và Lý Duật Hành trầm trồ quay sang nhìn cô.
“Nè, đừng có nói là tiếp xúc vài ngày cái tên đó đã thích cô rồi nha?” - Anh thấy việc này rất thú vị, cũng có thể là Lục Thuần Trạch thích cô từ lâu nên không đành lòng nhìn cô chết dưới tay của mình.
Diệp Băng liếc xéo, chậc lưỡi một cái cho cái suy nghĩ vớ va vớ vẩn của Lý Duật Hành “Anh bớt suy diễn lại giùm tôi đi. Giữa lúc tình hình căng thẳng như hiện tại anh vẫn giỡn được tôi cũng nể anh luôn đó.”
Lý Duật Hành cười lớn. Lý lẽ sống của anh luôn phân ra rất rõ ràng. Căng thẳng thì căng thẳng nhưng nhiều lúc cũng phải cho não bộ giải tỏa nữa chứ. Với lại anh ở trên cương vị là một bác sĩ căng thẳng trong phòng bệnh thì thôi đi, mấy chuyện này còn bức ép dây thần kinh của anh nữa thì làm sao mà chịu nổi.
Cả ba vừa đi vừa nói chuyện rôm rả cho đến khi tới bãi đổ xe. Vui vẻ đến đâu rồi cũng phải nhà ai nấy về, đường ai nấy đi mà thôi.
Chào tạm biệt nhau xong Diệp Băng vẫn như cũ tự mình lái xe trở về nhà. Vừa về tới cô như chim bay thẳng lên giường, thoải mái cuộn người vào trong chăn ấm nệm êm. Dạo này toàn gặp những chuyện không may khiến cho mọi người luôn giữ một nét mặt căng thẳng khi gặp nhau. Kéo theo cô cũng bị cuốn vào mạch không khí nghiêm trọng.
Diệp Băng gắng gượng sức vào trong phòng tắm tắm táp cho cơ thể sạch sẽ rồi lười biếng lên giường ngủ luôn mà không cần ăn tối.
…
Ngủ một phát cho đến khi mặt trời đứng bóng cô mới mơ màng mở mắt. Vật đầu tiên cô tìm sau khi tỉnh dậy là chiếc điện thoại yêu thích mấy bữa trước lúc vào Mộng Lao cô có nhờ một người bạn mua dùm. May mắn cho cô suốt buổi tối hôm qua tới giờ không có ai điện tới, không thôi họ đã phá một giấc ngủ ngon của cô rồi.
Diệp Băng lười biếng đi vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa để giúp bản thân tỉnh táo. Xong xuôi, cô trở ra, vớ lấy điện thoại trên bàn bật một bài hát du dương. Vừa hay lúc này Lý Duật Hành gọi tới: “Alo.”
Dứt lời, cô tranh thủ mở loa ngoài để tiện nói chuyện hơn.
“Diệp Băng, cô có đến thăm Hàn Tử chưa?” - Tiếng của anh vang lớn thông qua loa điện thoại.
“Anh ta bị làm sao?” - Đặt điện thoại lại trên bàn, cô ngồi vào bàn trang điểm chuẩn bị makeup.
“Haizz, hắn không được ổn cho lắm. Nếu có rảnh cô nhớ qua thăm hắn, biết đâu có cô bên cạnh tình trạng của hắn sẽ khá hơn.”
“Sau khi làm xong công việc tôi sẽ tới dinh thự thăm hắn, anh đừng lo.”
Như mọi ngày không cần phải nói gì anh liền cúp máy ngang để không tốn thời gian của cả hai.
Diệp Băng tập trung ngồi trước gương, nhẹ nhàng, tập trung kẻ một đường eleyeliner mỏng cho mắt. Làm con gái có dung mạo xinh đẹp là món quà mà Thượng Đế ban tặng nhưng để nhan sắc được lộng lẫy hơn lại tốn quá nhiều thời gian trước một cái gương.
Lớp makeup nhẹ nhàng trên mặt, đầu tóc, quần áo, phụ kiện trang sức Diệp Băng phải tốn gần một tiếng rưỡi đồng hồ mới hoàn thành xong. Lúc đầu, cô định sẽ hẹn bạn của cô ra quán cafe trò chuyện, sẵn tiện để cô cảm ơn việc cô ấy giúp cô mua điện thoại luôn.
Nhưng vừa nãy Lý Duật Hành có kêu cô tới thăm Lãnh Hàn Tử. Thấy vậy cô đành dời thời gian đi cafe sang một bên để tới thăm hắn một chuyến. Dù gì cũng không tốn nhiều thời gian. Định bỏ điện thoại vào túi xách thì điện thoại rung lên thông báo có tin nhắn tới.
Diệp Băng thầm nghĩ có khi Lý Duật Hành lâu quá chưa thấy cô xuất hiện nên mới nhắn tin hối thúc. Cô mở điện thoại lên, thoáng nhìn qua tin nhắn ngay giây sau đó Diệp Băng đột nhiên khựng lại.
Không phải là Lý Duật Hành mà là Lục Thuần Trạch gửi tin nhắn cho cô…
Nội dung đoạn tin nhắn như sau: “Vào lúc sáu giờ tối nay, địa điểm quán bar Thác Liên. Tôi sẽ giải đáp tất cả thắc mắc của cô nhưng nên nhớ đừng chơi dại mà nói chuyện này cho người thứ ba biết. Bằng không cô bạn thân của cô - Lam Hoa sẽ không yên với tôi đâu.”
Siết chặt điện thoại trong tay. Diệp Băng thề rằng nếu như Lam Hoa là có mệnh hệ gì cô nhất quyết sẽ không bao giờ tha thứ cho Lục Thuần Trạch.