“Tên khốn, nếu anh chạm vào tôi Lãnh Hàn Tử sẽ giết chết anh, hắn sẽ băm nhuyễn anh ra cả ngàn lần.” - Cô hét lớn mang theo đầy sự căm hận.
*Chát*
Bên má phải dần ửng đỏ lên, đau rát. Dù cho cô có ngang bướng đến mức nào thì Lãnh Hàn Tử cũng chưa bao giờ động tay động chân với cô. Vậy mà tên điên này dám cả gan tát cô một bạt tay?
Trình Tường dữ tợn tách hai vách đùi trắng nõn nà, để lộ xuân cảnh khó có một người đàn ông nào chịu đựng nổi.
“Trình thiếu gia, phu nhân muốn gặp cậu để bàn bạc một số việc quan trọng.”
Hắn định tiến vào trong nhưng giữa chừng lại bị người quản gia ở ngoài làm cho dừng lại. Trình Tường cắn chặt răng, miễn cưỡng gạt bỏ dục vọng, mặc lại đồ cho chỉnh tề rồi đi ra ngoài. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cho Diệp Băng không ngờ được bản thân lại dễ dàng thoát khỏi tay hắn.
Gấp rút mặc lại quần áo rồi chạy ra mở cửa. Không ngoài dự đoán hắn ta đã khoá cửa ngoài, nhốt cô ở trong này. Diệp Băng lại đi tới mấy cửa sổ trong phòng định sẽ làm như trong phim điện ảnh dùng cách buộc chặt ga giường lại sau đó bám theo dây, từ từ tuột xuống dưới. Không biết hiện tại phòng cô đang ở là trên lầu mấy nhưng cho đến khi cô nhướn người ra ngoài để ước chừng độ cao thì mới biết hắn ta giam cầm cô ở một nơi rất cao. Dù cho có sử dụng hết tất cả các loại vải trong phòng này vẫn chưa chắc gì chạm chân được tới mặt đất.
Đấu tranh suy nghĩ quyết liệt cuối cùng Diệp Băng vẫn quyết định sẽ liều một phen leo xuống dưới. Cho dù có chết cũng nhất quyết không chết trong tay hắn.
Hì hục gom tất cả lại rồi ngồi cấp tốc thắt nút từng cái với nhau. Tranh thủ lúc hắn chưa trở lại cô đã lấy một cái ghế chặn tay nắm cửa cố ý kéo dài thêm thời gian hàng động. Xong xuôi mọi thứ Diệp Băng bắt đầu cột một đầu dây vào khung cửa sổ, rồi thả tất cả số còn lại xuống phía dưới.
Hít sâu một hơi lấy can đảm, hai tay cầm chắc sợi dây, hai chân cố gắng với tới các nút thắt. Diệp Băng di chuyển hết sức chậm rãi và nhẹ nhàng. Vì đang ở trên một khoảng cách quá cao so với mặt đất nếu như di chuyển quá nhanh sợi dây sẽ có tình trạng đung đưa qua lại, có khi do vậy khung cửa sổ sẽ không chịu đựng nỗi.
Từ lúc cây cầu gỗ trong Mộng Lao bị đứt đã hình thành cho cô một nổi sợ. Cứ hễ bản thân đang lơ lửng ở giữa không trung cô sẽ lại nhớ đến sự việc kinh khủng ngày hôm đó. Nhưng dù có như vậy cô vẫn phải kiềm chế nổi sợ.
Leo nãy giờ cũng đã được nửa đường bỗng Diệp Băng lại sợ Trình Tường trở về đột suất sẽ gây bất lợi cho kế hoạch bỏ trốn. Hai tay hai chân dần dần tăng tốc độ, phối hợp nhịp nhàng. Không lâu sau cô đã thuận lợi chạm được vào mặt đất. Nhìn quanh khuôn viên hết một lượt mới thấy nơi này như một mê cung, quá lớn so với một nơi ở bình thường.
Cô cong chân bỏ chạy, trong đầu suy nghĩ đến việc cứ chạy đại đi đã, càng xa càng tốt, đừng để hắn bắt lại nếu không sẽ thật sự chết chắc. Dường như hắn ta đã biết được việc cô bỏ trốn nên mới ráo riết sai người ở nơi này lùng sục khắp nơi. Cũng may mắn trong suốt quá trình di chuyển bọn người đó không hề phát hiện ra vị trí hiện tại của cô.
Một tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua một cách căng thẳng. Bầu trời dần sụp tối, cả khuôn viên rộng lớn chìm trong bóng tối tĩnh mịch càng khiến nó quỷ dị, làm cho người ta sợ sệt. Trời tối là lúc dễ dàng cho Diệp Băng lẩn trốn nhất, phải mau mau tìm cách trốn ra khỏi đây nhanh nhất có thể, còn dây dưa một giây nào có khi lại là một giây giết chết chính mình.
Ông trời không phụ lòng người trong lúc đang lò mò tìm đường ra thì phía trước xuất hiện một chiếc xe hơi màu trắng đổ gần phía cổng chính. Hình như nó sắp chở ai đó đi ra khỏi đây.
Ý tưởng táo bạo nảy lên trong đầu. Diệp Băng định sẽ cướp chiếc xe đó dùng để tẩu thoát. Dù gì trước đây cô và Lãnh Hàn Tử cũng từng đua xe với nhau một lần. Trước đây sợ sệt bao nhiêu thì hiện tại Diệp Băng tự tin tai lái của mình bấy nhiêu. Cũng may trong xe không có người còn để sẵn chìa khoá xe. Chui tột vào trong xe điều đầu tiên cô làm là khoá cửa xe lại, sau đó thắt dây an toàn rồi khởi động xe.
Diệp Băng đạp chân ga, từ từ tăng tốc xông thẳng ra ngoài cửa mà chẳng một ai biết tới. Lúc sau, Trình Tường trở về phòng thì phát hiện Diệp Băng đã bỏ trốn từ lâu. Hắn nổi trận lôi đình ra lệnh cho thuộc hạ truy tìm bằng mọi giá phải bắt được cô trở lại.
Lái xe trên con đường mòn vắng bóng người có khiến cho cô lo sợ. Lúc đầu chạy khỏi còn bắt gặp vài chiếc xe chạy ngang qua, bên đường có mấy tiệm tạp hoá đông nghẹt khách. Vậy mà càng lúc càng chạy chỉ toàn thấy toàn là khu chung cư đã cũ, có vài cái bị bỏ hoang, với vài công trình còn đang thi công dang dở.
Lái trong vô định không biết phải chạy tới đâu. Đột nhiên trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại làm cho cô giật mình. Là số máy lạ không có để tên cô chỉ nhìn chứ chẳng dám cầm lên nghe hay là tắt nó đi. Rung chuông một hồi chiếc điện thoại cũng nằm im bất động. Giá như cô biết số điện thoại của bốn người kia thì đã tận dụng chiếc điện thoại này để họ đã tới cứu cô rồi.
Khoảng vài phút sau chiếc điện thoại lại có số lạ khác gọi tới. Diệp Băng cứ ngỡ là do không bắt máy nên người đó mới cố gắng gọi lại nhiều lần. Nhưng từ từ càng có nhiều số khác nhau gọi tới hơn. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác lo lắng đến chiếc điện thoại đó. Để phòng ngừa bắt trắc cô quyết định cầm nó lên rồi quăng ra ngoài xe.
Tiêu hủy xong bất giác lòng nhẹ hẳn đi nhưng chưa được bao lâu Diệp Băng mới để ý có người đang theo dõi mình ngay phía sau.
“Chẳng lẽ là...”
Vì lo sợ điều mình nghĩ là đúng nên cô bắt đầu tăng tốc, chú ý chiếc xe đằng sau thông qua gương chiếu hậu. Quả thật chiếc xe đó rất đáng nghi ngờ dù cho có chạy đi đâu nó vẫn nhất quyết bám theo cho bằng được.
Dựa theo tình hình bây giờ cô chắc nịch rằng chiếc xe đó là do Trình Tường sai khiến. Còn về việc tại sao vẫn chưa hành động thì cô vẫn chưa suy nghĩ ra.
Ánh đèn chói loá của thành phố dần hiện ra. Diệp Băng vui mừng, nhanh chóng đạp chân ga mạnh hơn để mau chóng tới được đó. Vui mừng chưa trọn vẹn đột nhiên chiếc xe kia tăng tốc, ngang nhiên chặn đầu xe. Ơn phước cô phản ứng kịp thời đạp phanh lại không thôi đã tông trúng.
Cô biết bọn người đó muốn gì, nhân lúc còn chưa bị bắt cô liền bẻ lái, vòng mạnh qua sau đuôi xe của bọn chúng, phóng nhanh về phía thành phố sầm uất.