Cô nhón chân chạy, sốt sắng leo lên nhưng chưa qua bậc thứ tư thì bị một ai đó bịt chặt miệng, lôi cô xuống. Càng ra sức vùng vẫy người đó lại càng siết chặt cô hơn.
“Diệp Băng, bình tĩnh, là tôi Lục Thuần Trạch đây.”
Anh nói nhỏ bên tai để cho cô nhận ra anh không phải đám người kia, rồi lại quan sát xung quanh xem bọn chúng có phát hiện ra bọn họ ở đây hay chưa. Sau khi biết người đó là Lục Thuần Trạch cô dần lấy lại được vẻ bình tĩnh, cô quay phắt lại nhìn anh, lấp bắp nói: “Lục Thuần Trạch, có người muốn giết Lãnh Hàn Tử. Chúng ta phải báo cho hắn biết, ngăn cản hắn xuống đây, không thôi cả Phong Dạ Hắc này sẽ bị nổ tung.”
Anh mơ hồ nhìn cô, không phải anh không tin mà là bây giờ họ không thể rời khỏi đây được.
“Lục Thuần Trạch, anh còn suy nghĩ gì nữa? Việc quan trọng bây giờ là ngăn hắn lại không thôi tôi và anh cũng khó mà sống sót!”
Diệp Băng cố gắng dùng lời lẽ thuyết phục anh cùng cô nhanh chóng rời khỏi đây nhưng đang nói giữa chừng anh lại với tới bịt chặt miệng, ép sát cô xuống mặt nền lạnh lẽo “Bọn chúng đang ở đây.”
Không gian căng thẳng lan rộng từ đỉnh đầu cho đến đầu ngón chân. Tiếng giày va chạm xuống mặt sàn vang lên từng nhịp trong không gian tỉnh lặng. Âm thanh đó dừng ngay trước mặt cô, cả hai chỉ cách nhau bởi một giá đỡ súng. Nhịp tim đang đập dữ dội trong lồng ngực bất giác theo nhịp thở nhẹ tênh mà trùng xuống nặng nề, bề mặt da thấm đẫm toàn là mồ hôi, chảy dài trên mép tai, xuống dưới cằm, lại chảy xuống dưới cằn cổ. Phút chốc toàn thân đã ướt đẫm bởi những giọt mồ hôi hột, tóc bết vài sợi dính trên mặt.
Cắn răng chịu đựng một hồi cuối cùng tên đó cũng đi sang chỗ khác. Cả hai người thở hắt ra một hồi giảm bớt được sự căng thẳng, họ không dám ngồi dậy mà cứ nằm ở đó bàn tính kế hoạch tẩu thoát thông báo cho Lãnh Hàn Tử biết tin. Lục Thuần Trạch nằm im tập trung suy nghĩ, cuối cùng cũng có một ý tưởng nhen nhóm trong đầu.
“Bây giờ, cô có thể âm thầm ra khỏi đây.”
“Còn anh?” - Cô quay sang hỏi “Anh định làm anh hùng à?”
Lục Thuần Trạch nhếch mép, không hề phủ nhận những gì cô nói “Phải, cho dù lão đại không tới đây thì vụ nổ này cũng sẽ phải diễn ra. Tới lúc đó vẫn có thể dễ dàng khiến cho lão đại không thể toàn mạng trốn thoát. Cô ra ngoài ngăn cản, còn tôi sẽ ở lại đây vô hiệu mấy quả bom đó lại.”
Kế hoạch này vừa nghe có vẻ rất tỉ mỉ hoàn hảo nhưng bên cạnh đó không kém phần rủi ro. Diệp Băng tuy không am hiểu gì về bom đạn nhưng đã từng xem qua mấy bộ phim hành động của Hollywood nên biết được trừ mấy cái điều khiển kích hoạt nổ ra thì có thể vô hiệu hoá nó bằng cách chỉ cần cắt đúng ngay dây nổ. Nhưng một khi cắt sai quả bom đó sẽ tự động kích hoạt đếm ngược thời gian. Dù cho may mắn chạy xa khỏi nó nhưng với diện tích nổ của một quả bom cũng đã khiến cho người ta không dám tưởng tượng tới.
Diệp Băng hiểu được tính rủi ro, phần trăm nguy hiểm và phần trăm thành công chỉ cách nhau chưa quá hai phần trăm. Thà rằng Lục Thuần Trạch đi theo cô nói cho Lãnh Hàn Tử biết chứ không thể để anh hy sinh được.
“Việc này quá nguy hiểm tôi không thể chấp nhận được.”
Đã lường trước được việc cô sẽ nói như vậy. Lục Thuần Trạch nở nụ cười, hỏi: “Cô không tin tôi sao?”
Lời này làm cho cô lúng túng “Tôi...”
“Tin tôi đi, tôi sẽ không chết đâu.”
“Nhưng mà...”
“Thời gian không còn nhiều bây giờ cô phải đi nhanh lên không thôi sẽ không kịp chặn lão đại xuống đây.”
Bước đường này tuy chu toàn nhưng Diệp Băng không hề muốn đi nhưng tình thế cấp bách cô chỉ có thể siết chặt hai tay, cắn răng chấp nhận rời đi trước. Lục Thuần Trạch đứng ngay dãy cầu thang trông chừng bọn kia tới để cho cô an toàn leo lên thuận lợi. Vừa lú đầu ra khỏi mật thất Diệp Băng tức tốc một mạch chạy tới lều của hắn.
Hình như tới bây giờ hắn mới giải quyết xong công việc. Lãnh Hàn Tử đứng trước lều nói gì đó với người đàn ông canh gác sau đó hướng mũi chân đi về phía cô đang chạy đến.
“Lãnh Hàn Tử.”
Diệp Băng hét lớn gây ra sự chú ý, ai ai có mặt tại đó cũng quay sang nhìn cô. Hắn trông thấy cô chạy như điên tới phía hắn, hắn lại nghĩ rằng chắc là cô lại muốn giết hắn như lúc trưa. Đứng im một chỗ Lãnh Hàn Tử mong muốn chờ xem người phụ nữ khó đoán này sẽ lấy mạng của hắn bằng cách nào đây.
“Lãnh Hàn Tử, có người muốn giết anh.”
Vì tốc độ chạy quá nhanh nên cô không dừng lại kịp trực tiếp lao thẳng vào người của hắn. Lãnh Hàn Tử rất khỏe một tay của hắn hoàn toàn ngăn được tốc độ của cô trở về con số không. Hai tay chống xuống đầu gối thở dốc, khi nhịp thở ổn trở lại Diệp Băng mới ngước mặt lên nói cho hắn biết là có người muốn giết hắn.
Lãnh Hàn Tử nhướng mày tỏ vẻ thích thú. Ngay trong lãnh thổ của hắn thì lấy đâu ra người có lá gan lớn dám giết hắn được chứ?
“Em đang nói chuyện nực cười gì vậy? Phong Dạ Hắc là lãnh thổ của tôi ngay cả một con kiến cắn tôi còn không được thì lấy đâu ra kẻ dám giết tôi được chứ? Chỉ có người phụ nữ như em mới có gan làm điều đó.”
Hắn không tin những lời cô nói cũng không quá bất ngờ. Chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian để cho Lục Thuần Trạch gỡ hết số bom đó cũng coi như được xem là an toàn.
“Tôi đang bận không có thì giờ ở đây đôi co với em.”
Vừa dứt lời xong hắn lướt ngang qua người cô, Diệp Băng với tay theo, nắm thật chặt tay hắn lại, bất giác nói: “Anh không được đi tới kho súng!”
Đồng loạt tất cả thuộc hạ của hắn ở Phong Dạ Hắc lôi súng ra, lên chốt, hàng trăm nòng súng ngắm thẳng vào người Diệp Băng. Vừa nãy họ thoải mái xem cô cãi cọ với Lãnh Hàn Tử bao nhiêu thì giờ đây lại nghiêm mặt cảnh giác cô bấy nhiêu. Lãnh Hàn Tử quay lưng lại, nghi hoặc dò xét vì sao cô lại biết hắn muốn tới kho súng. Giờ phút này đầu óc căng như dây đàn, mọi lời lẽ cô dự tính khi gặp được hắn sẽ nói ra đều tan biến trong vô vọng.
“Nói, làm sao em biết tôi sẽ tới kho súng?!”
Diệp Băng run rẩy kể lại những gì vừa trải qua cho hắn nghe. Từ việc cô nghe thấy có người muốn nhân cơ hội hắn xuống dưới kho súng sẽ kích hoạt bom được cài sẵn để giết hắn, cho tới việc Lục Thuần Trạch xuất hiện, quyết định ở lại đó để vô hiệu hoá từng quả bom, kể không xót một chi tiết nào.
Lãnh Hàn Tử giơ tay ra hiệu cho mọi người hạ súng xuống. Hắn im lặng, vừa suy nghĩ những chuyện cô kể, vừa suy tính cách rời khỏi đây trong im lặng để không kinh động đến bọn kia. Nhưng người tính không bằng trời tính trong lúc hắn còn đang nghĩ xem có nên chạy sang Mộng Lao hay không thì một tiếng nổ lớn từ dưới mặt đất làm lay chuyển mọi thứ.
Hướng mắt về hướng kho súng, một cảm giác bất an dấy lên trong tiềm thức.
Chẳng lẽ Lục Thuần Trạch đã thất bại?
Quên đi vụ nổ đó Diệp Băng bỏ mặc tất cả chạy tới kho súng, muốn kiểm chứng xem Lục Thuần Trạch có còn sống hay không, một lòng lo cho an nguy của anh. Tới nước này hắn chẳng thể đứng yên suy tính kế hoạch được nữa. Ngay sau khi Diệp Băng chạy đi, hắn ra lệnh cho mọi người khẩn trương di tản tới Mộng Lao, truy tập thêm lực lượng bên ngoài một nửa vào hỗ trợ, một nửa chặn hết tất cả mật đạo, canh chừng những kẻ khả nghi xuất hiện.
Diệp Băng chạy tới, muốn xuống dưới đó nhưng giữa chừng lại bị Lãnh Hàn Tử ngăn lại “Em bị điên sao? Xuống dưới chỉ có nước chết.”
“Lục Thuần Trạch đang ở dưới đó, tôi phải xuống dưới cứu anh ta lên.”
Cô vừa vùng vẫy vừa ngầm nói ra qua vụ nổ vừa rồi chắc chắn Lục Thuần Trạch vẫn còn sống.
“Tôi sẽ xuống dưới.”
Lãnh Hàn Tử đẩy cô sang một bên, leo tột xuống bóng tối tuyệt vọng và chết chóc tìm kiếm vị trí của Lục Thuần Trạch.