Hắn nhếch mép, không hề phản ứng lại câu nói mang nửa châm chọc nửa thật lòng đó, thản nhiên dời sang hướng khác “Coi bộ em thông minh hơn tôi nghĩ. Từ Mộng Lao lại dễ dàng tới được Phong Dạ Hắc là do tôi quá xem thường em hay là em quá giỏi đây?”
Hắn nói mấy lời này dường như đang dửng dưng xem những chuyện cô đã trải qua từ Mộng Lao tới Phong Dạ Hắc chỉ là một trò chơi thám hiểm dành cho đứa con nít lên ba. Hai tay siết chặt vào nhau, căm hận nhìn hắn. Nếu như chỉ cần một ánh mắt sẽ giết chết người thì Lãnh Hàn Tử giờ đây đã nằm trong vũng máu chứ không nhởn nhơ ngồi ở đó thích thú quan sát biểu cảm của cô.
“Em nhìn tôi với ánh mắt như vậy là có ý gì.”
Thanh âm chưa kịp thốt ra hết Diệp Băng như phát điên thuận tay cầm con dao gọt trái cây ở trên bàn, giơ lên cao, lao thẳng tới phía hắn như một mũi tên lửa.
“Quá chậm.”
Hắn dễ dàng bắt được con dao nhọn sắc bén, tay còn lại khống chế, xoay chuyển từ bị động thành kẻ quyết định rất trơn tru. Thân người Diệp Băng tựa sát xuống ghế, theo đó độ cong của eo tạo thành một đường cong hoàn hảo, bờ mông đẩy đà cong vuốt lên đập thẳng vào mắt của Lãnh Hàn Tử. Từ ngày cô vào Mộng Lao đã lâu rồi hắn chưa giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân.
Bây giờ món ngon bày biện trước mặt hắn dù gì cũng chỉ là đàn ông làm sao có thể khước từ? Một tay hắn như dây xích trói chặt hai tay của cô lên trên đỉnh đầu, tay kia chậm rãi chạm vào bờ mông căng tròn. Diệp Băng chẳng khác gì hắn cũng rất rất lâu chưa hành sự nhưng thay vì muốn phát tiết, một trận ân ái với hắn thì giây phút hiện tại cô chỉ muốn được yên ổn.
Cô mím môi, nói: “Làm ơn kiếm người khác.”
Kiếm người khác? Hắn không tin được lại nghe cô nói rằng kêu hắn kiếm người khác để phát tiết. Mặc dù chính cô là người khiến cho ham muốn được chôn vùi bấy lâu nay của hắn trổi dậy. Phút chốc làm cho hắn thấy phấn khích.
Lãnh Hàn Tử hạ nửa thân trên áp sát vào người Diệp Băng, thì thầm bên tai “Em quên em là người tình của tôi rồi sao? Chúng ta đã quan hệ bao nhiêu lần rồi không lẽ bây giờ em lại thấy ngại ngùng?”
“Tôi không có chỉ là tôi cần chuẩn bị.”
Hắn không cần đợi, một tay bắt đầu sờ soạng khắp người của Diệp Băng, làm cho khoái cảm lâu ngày dâng lên dữ dội, bộ phận nam tính bên dưới theo từng đợt cảm xúc như điện giật trong từng mạch máu đã có phản ứng. Diệp Băng cảm nhận được vật hung hãn ngay phía dưới mông, cô phản kháng, cầu xin: “Làm ơn , bây giờ không phải lúc.”
Mặc cho hắn ra sức dụ dỗ Diệp Băng nhất quyết từ chối. Dục vọng có cao tới mức nào khi ở cạnh người phụ nữ không chịu xuôi theo ý mình muốn sẽ đâm ra tức giận. Lãnh Hàn Tử mạnh bạo lật người cô lại liền cuồng bạo càng quét đôi môi tái nhợt. Cả khoang miệng được nới rộng, từng nơi trong miệng đều bị Lãnh Hàn Tử càn quét qua không xót chỗ nào, tham lam cướp lấy hết mật ngọt.
Bị ép buộc Diệp Băng chỉ có thể cau mày chịu đựng cho đến khi hắn buông tha. Cuồng hôn một mạch làm cho cô xém xíu nữa tắt thở cũng may hắn còn sót lại chút tình người khi biết cô thiếu không khí mới miễn cưỡng dứt khỏi môi cô. Diệp Băng lập tức bổ sung không khí vào trong phổi.
Lãnh Hàn Tử nhìn bộ dạng của cô bây giờ chỉ muốn giày vò thêm. Hắn bóp chặt hai bên má, ép buộc cô phải ngước nhìn hắn “Cả đời này của em tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời tôi!”
Mắt đối mắt. Diệp Băng quật cường không phải là một con búp bê barbie tuỳ hứng hắn muốn gì cũng phải cúi đầu phục tùng. Thà cho rằng cả đời này cô chẳng dứt được thì cũng không có việc cô xuống nước nghe theo.
“Tôi đồng ý đi theo anh nhưng anh đừng mơ tôi sẽ khuất phục. Tôi không như những cô gái ngoài kia anh muốn gì sẽ luôn vui vẻ phục vụ. Lãnh Hàn Tử, trước khi anh đưa ra yêu cầu muốn tôi trở thành người tình của anh thì nên điều tra cho kĩ một chút chứ? Trừ khi tôi chưa lâm vào tình cảnh không được phép suy nghĩ thì mãi mãi sẽ có ranh giới với anh.”
Người phụ nữ trước mặt hắn quả nhiên chẳng như những người phụ nữ ngoài kia. Cái mà cô chấp nhận ở bên hắn một là vì tiền, hai là vì hắn chưa từng làm gì quá đáng với cô. Người phụ nữ cao ngạo như vậy liệu một ngày hắn cho cô không còn một đường lui sẽ trở nên như thế nào, lúc đó còn dám mạnh miệng?
Tay hắn càng lúc càng siết chặt hai má Diệp Băng lại. Trước khi tới ngày đó bây giờ hắn phải cho cô biết rõ một điều quan trọng.
“Nếu em đã nói vậy thì tôi cũng nhắc cho em nhớ rõ tôi là ai. Người như tôi không phải muốn dây là dây, muốn dứt là dứt. Tôi chưa từng gây tổn hại cho em đừng nghĩ sau này cũng vậy, tốt nhất em nên an phận, rồi một ngày cái suy nghĩ của em sẽ hoá thành tro dưới tay tôi. Đến lúc ấy dù em có đau khổ đến mức nào thì tôi sẽ là người đầu tiên vui vẻ.”
Từng câu từng chữ Lãnh Hàn Tử như muốn cho cô ghi nhớ thật kĩ trong đầu một khi đã bước vào cuộc sống của hắn thì Diệp Băng mãi mãi chẳng còn là tờ giấy trắng ngày nào. Lãnh Hàn Tử tức giận tránh khỏi người cô, tự giải quyết nhu cầu.
Diệp Băng ngay sau đó cũng trở về lều của mình nghỉ ngơi.