Buổi tối tại Paris.
Mạnh Ái đứng ở ngoài ban công ngắm thành phố về đêm. Mọi người sau khi làm xong công việc của mình thì đều đi chơi, nhìn dòng người tấp nập bên dưới mà lòng cô chạnh lại. Đúng vậy, cô rất nhớ anh!
Đã dặn lòng không được khóc, không được nhớ nhung tới cái người xém làm mất tiểu bảo của mình, nhưng thật ra, đối với một người con gái, đó là chuyện quá đỗi khó khăn.
Chẳng biết khi nào mà nước mắt tự động rơi xuống, cứ mỗi tối đều như thế, cô khóc rất nhiều. Mặc dù anh ba đã nói như vậy sẽ hại tới bảo bối, nhưng chuyện gì cũng phải cần có thời gian mới được.
Bây giờ ở một nơi khác, Hàn Dương cũng đang cầm ly rượu trên tay, đôi mắc sắc sảo trong bóng tối chen lẫn một tầng u buồn ngắm nhìn bầu trời đầy sao trên cao. Cô đi cũng được một tháng rồi, trong lòng anh ngỗn ngang biết chừng nào. Cả hai người đều nhớ nhung về hình bóng của nhau nhưng lại không ở cùng một chỗ.
" Mạnh Ái, anh nhớ em.. "
- ----------
4 tháng sau.
Cái bụng của cô dần to lên, chứng tỏ tiểu bảo phát triển rất tốt. Trong thời gian gần qua, cô đã mạnh mẽ lên rất nhiều, không còn nghĩ nhiều tới chuyện quá khứ nữa.
Lâu lâu cô vẫn gọi điện cho Kiều Ny hỏi thăm và nói về tình hình của mình. Đứa bé trong bụng Kiều Ny cũng đã được 6 tháng bằng tiểu bảo trong bụng của cô. Kiều Ny có nói, sau khi em bé được cỡ 4-5 tuổi, lúc đó Kha Đức sẽ chính thức tổ chức đám cưới, dù có giá nào đi nữa, nếu Mạnh Ái không về, nhỏ sẽ giận cô.
Hiện giờ cả hai bên gia đình đều biết và chấp thuận chuyện của nhỏ và Kha Đức. Kiều Ny được nhà " chồng chưa cưới " chăm bẳm từng chút một. Nghe đến vậy, Mạnh Ái dù rất mừng cho bạn mình nhưng lại thấy tủi thân cho bản thân mình.
Dù cái bụng đã to nhưng Mạnh Ái vẫn năn nỉ anh hai và anh ba cho cô học chế tạo dầu thơm, nếu có cơ hội thêm nữa, cô chắc chắn sẽ mở một hãng dầu thơm cho riêng mình. Ban đầu vì thương em gái mình và cháu, cả hai nhất quyết không chịu, cứ bảo cô cứ ở nhà lo dưỡng thai tốt hơn. Nhưng cuối cùng thì cũng đồng ý, vì Mạnh Ái rất bướng bỉnh.
Hôm nay là ngày khám thai.
Nằm trên giường để bác sĩ siêu âm, Mạnh Ái rất hồi hộp. Cô không quan trọng chuyện con gái hay con trai, càng không quan tâm tới việc " trọng nam khinh nữ ", dù trai hay gái, đều là đứa con mà cô yêu thương, mang nặng đẻ đau mà sinh nó ra.
- Chúc mừng cô, đứa bé là con trai. Với tình hình hiện giờ sức khỏe cả mẹ và bé đều rất khả quan, chỉ cần bồi bổ nhiều thêm tới ngày sinh là được.
Người bác sĩ nữ mang vẻ đẹp của người Châu Âu chìa tờ giấy siêu âm cho cô xem và nói vài câu.
- Cảm ơn bác sĩ, thật sự cảm ơn. _ Cô cúi đầu cảm kích rồi cầm tờ siêu âm đi ra ngoài. Là con trai, là kết tinh của cô và anh. Tay cô sờ nhẹ lên bụng, mỉm cười ra về.
" Ây " _ Mạnh Ái vì không nhìn đường cẩn thận nên va phải một người con trai đang đi hướng ngược lại. Dù hơi ê ở bả vai nhưng cô không té, đó là một điều tốt.
- Tôi xin lỗi. _ Người thanh niên trước mặt cúi đầu xin lỗi. Cả người mặc bộ vest đen, cao ráo, nước da trắng, có vẻ chững chạc nhưng vẫn không bằng được Hàn Dương.
- Không sao không sao, là tôi có lỗi. _ Mạnh Ái khươ tay ý bảo không có việc gì đâu.
- Tôi có thể làm quen với cô, được không? Tôi tên là Julian. _ Người thanh niên trước mặt lịch sự nói.
- Được, tôi tên là Mạnh Ái, anh có thể gọi tôi Keva. Rất vui được quen biết anh, Julian.
- Hiện giờ tôi có việc gấp, chúng ta có thể gặp lại nhau chứ? _ Julian có vẻ bối rối khi nói như vậy.
- Có duyên sẽ gặp. _ Mạnh Ái nở một nụ cười tươi rồi quay lưng đi. Làm Julian ngơ ra, đúng như cái tên của cô ấy, Keva là " mỹ nhân " " duyên dáng ".
- ---------
Mạnh Ái nhanh chóng quay về, vì giờ này là tới giờ cô phải đi học chế tạo dầu thơm. Không hiểu sao, khi càng học cô lại càng đam mê.
- --------
Dạo này bận quá không đăng như lịch được huhuhu ? Mình sẽ active hơn nhe, đừng bỏ rơi mình..