Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 6: TỚI GIỜ LÀM VIỆC RỒI



 

Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa ra khỏi núi thì Phù Hy Nguyệt đã bị người đàn ông nào đó đập cửa phòng: “Cộc, cộc, cộc.”

“Phù Hy Nguyệt, mau tỉnh lại đi.”

“Tới giờ làm việc rồi.”

Cô cuộn tròn trong chăn, dùng chiếc gối lớn bịt lỗ tai lại. A a a a, có bị gì không vậy? Còn chưa 5 giờ nữa, đi ăn trộm cũng phải để người ta tỉnh một chút chứ.

Một lúc sau, tiếng đập cửa bên ngoài đã dừng lại. Chân mày cô hơi nhướng lên thích thú, lão đại chịu thua sớm như vậy à? Thì ra lão đại cũng thiếu kiên nhẫn như vậy.

Nhưng hình như cô đắc ý quá sớm, chiếc gối của cô bị người nào đó giật ném xuống đất. Phù Hy Nguyệt nhíu mày quay đầu định lên tiếng mắng thì đụng phải ánh mắt sắc lẹm của người kia.

Châu Phong xụ mặt, nhìn đôi vai trống trơn của người phụ nữ trên giường, chân mày nhíu lại khó chịu: “Cô tốn thời gian quá đó. Có biết bao nhiêu người đang đợi mình cô không?”

Trước sự tức giận của người nào đó, Phù Hy Nguyệt lại nằm xuống giường, lười biếng nói: “Bình thương tôi đâu làm những việc này, với lại tôi còn chưa nhận được thông báo mà.”

“Tin nhắn đã gửi đi rất lâu rồi. Phù Hy Nguyệt, tôi nhắc cho cô lần cuối, nghề nghiệp này không được lơ là.”

Phù Hy Nguyệt bị đánh thức sớm có hơi cáu gắt, lại thêm bị người đàn ông kia xổ một tràn càng tức hơn: “Không phải tại anh sao? Đêm qua anh làm gì tôi?”

Châu Phong: “…”

[…]

Thanh Phong, Thanh Vũ ngồi trên xe nhìn một nam một nữ đang sánh bước đi đến liền quay lại nhìn nhau.

“Tôi biết ngay là có vấn đề.”

“Cạch.”



“Chị Nguyệt.”

Phù Hy Nguyệt ngẩn đầu nhìn người phát ra tiếng, khóe môi cong lên: “Đi ăn trộm sao?”

Nghe lời nói của cô, bàn tay đang đặt trên cánh cửa của Châu Phong hơi khựng lại. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào người phụ nữ ngồi ở ghế sau.

Thanh Phong, Thanh Vũ quan sát sắc mặt người đàn ông đang đứng bên ngoài chưa bước vào mà nuốt một ngụm nước miếng sợ hãi: “Không phải, đi hơi xa nên là xuất phát sớm thôi.”

“Xa như thế nào? Bình thường đây chẳng phải là công việc của các cậu sao, hôm nay tự nhiên gọi thêm tôi.”

Nhìn gương mặt không vui của Phù Hy Nguyệt, lại đụng phải gương mặt lạnh tanh của Châu Phong, Thanh Phong liếc nhìn bạn mình thầm an ủi.

Thanh Vũ: “…”

Cậu lường trước việc này nên nhận nhiệm vụ lái xe có phải không?

“Chị Nguyệt thông cảm cho bọn em một chút đi. Tên nhóc đi chung hôm qua mới bị đâm nhập viện rồi.”

“Vậy các người cũng muốn tôi bị như cậu ta sao?”

“Không… không phải.”

Châu Phong nhận được ánh mắt cầu cứu của Thanh Vũ, trong lòng thầm mắng hai tên này không được việc gì. Anh thở dài lên tiếng: “Cô cũng lớn tuổi rồi, bỏ công việc nguy hiểm kia đi. Chuyển sang bộ phận đàm phán.”

Ai, ai lớn tuổi? Tai cô nghe nhầm sao? Phù Hy Nguyệt trợn tròn mắt kinh ngạc, hơn 28 năm nay lần đầu tiên có người dám chê cô đó.

Ha, đừng có nghĩ anh là lão đại thì muốn nói gì thì nói nhé? Tôi 28 tuổi thì sao, dù sao cũng dẻo dai, sức lực rất tốt đó.

Còn nữa, đêm hôm qua, còn đêm lúc trước nữa. Là ai, là ai không cưỡng lại được sự quyến rũ của cô, là ai cực lực vừa bắn lại cương lên, là ai đến ngủ cũng muốn ôm lấy cô?

Thanh Phong, Thanh Vũ nhìn gương chiếu hậu không khó để thấy được sắc mặt vừa trắng lại vừa đỏ của Phù Hy Nguyệt. Chết rồi, lão đại chọc giận chị Nguyệt rồi, chúng ta nên đứng về phía ai đây?



Thấy ánh mắt thù địch của người phụ nữ kia nhìn mình, Châu Phong ho khẽ sửa lại lời nói: “Ý tôi không phải như vậy, chỉ là cô là phụ nữ.”

Một câu thì nói cô lớn tuổi, một câu lại nói cô là phụ nữ không được việc.

Phù Hy Nguyệt tức giận nhích người gần phía cánh cửa, cũng không quên trừng mắt người kia một cái.

Châu Phong: “…”

[…]

Lúc đến chỗ hẹn đã có người đợi sẵn, nhìn thấy Châu Phong đi đến người kia liền nở ra nụ cười: “Châu lão đại.”

“Đường tổng.”

“Ngồi ngồi ngồi, ngồi xuống nói chuyện.”

Đường tổng vừa nói lại vừa liếc mắt nhìn người phụ nữ sau lưng anh, khóe môi có hơi cong lên: “Châu lão đại, đây là thuộc hạ của anh sao? Sao lại là phụ nữ?”

Lời nói của Đường tổng có hơi khinh thường, Phù Hy Nguyệt nghe không lọt tai mà nhíu mày không vui. Không biết trùng hợp hay do anh để ý, Châu Phong lạnh mặt nói: “Cô ấy không phải thuộc hạ.”

“Ồ.”

Đường tổng hơi ngạc nhiên, làm việc với Châu Phong bao lâu này nhưng chưa từng thấy anh ta tức giận vì chuyện gì. Không ngờ, hôm nay vì một người phụ nữ mà như vậy.

Lại thấy ánh mắt khác thường của anh dành cho người phụ nữ kia, Đường tổng lại thêm khẳng định. Chắc chắn hai người này không có quan hệ bình thường.

“Chuyện lô hàng này không biết Châu lão đại nghĩ thế nào?”

“Nếu Đường tổng đã tin tưởng tôi như vậy thì không còn vấn đề gì để nói.”

Đường tổng nhướng mày khẽ cười: “Đối phương không phải người dễ dàng đối phó, mọi chuyện lần này vạn sự nhờ Châu lão đại.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv