Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 17: SỨC TRÂU SAO



 

Châu Phong nhếch môi, bàn tay xoa xoa khóe môi cô, khẽ lên tiếng: “Xem ra anh cũng có sức hút lắm chứ.”

Nói xong, anh liền nhanh chóng bắt đầu công việc nên làm. Thân thể người dưới thân đặc biệt nhại cảm, vừa chạm một chút đã bắt đầu động tình. Nhìn ánh mắt mê mang của Phù Hy Nguyệt, Châu Phong không kiềm được sung sướng trong lòng.

Hông không ngừng thúc mạnh làm cho người cô bị đẩy lên đẩy xuống liên tục. Cô sợ đầu mình đập vào thanh giường nên muốn dùng tay che, nào ngờ người đàn ông nào đó trực tiếp đẩy cao tay cô lên đỉnh đầu.

Hai tay giơ cao khiến cho hai quả đào to mộng cũng được nâng lên, môi anh áp xuống bắt đầu ngậm nhắm. Đôi lúc còn dùng tay cắn cứa cứa, tác động bên dưới lẫn bên trên làm cho Phù Hy Nguyệt run rẩy cả người.

Nằm dưới thân Châu Phong không ngừng thở dốc, người anh em nào đó bên dưới không ngừng ra ra vào vào ma sát vào thành hanh động làm cô không nhịn được khoái cảm mà co người rên rỉ.

“Ưm… a a lão đại… lão đại… chậm thôi… a a a.”

Thấy cô gái dưới thân gọi mình, động tác của Châu Phong còn mãnh liệt hơn. Một tay bế cô nằm trên vai mình, bên dưới đâm vào lút cán, hai hòn bi liên tục va đập vào mông cô.

“A a a a dừng lại… lão đại… chịu không nổi nữa… ưm… a a a.”

Châu Phong nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đẫm môi hôi, cất giọng khàn khàn: “Làm với anh sướng hơn đám người kia không?”

“Sướng… a a sướng hơn nhiều… dừng lại đi… a a.”

“Hy Nguyệt, nếu đã sướng thì chúng ta làm thêm một chút nhé?”



“Không… không… em không chịu nổi.”

Nghe lời cô nói, chân mày anh hơi chau lại không hài lòng: “Mới mở đầu thôi mà em đã chịu không nổi rồi sao? Lần trước còn đến rạng sớm mà.”

Phù Hy Nguyệt liên tục lắc đầu từ chối: “Không nổi, em không chịu nổi... ưm… lão đại… tha cho em đi mà…”

Trước kia khi cô làm tình, đám người kia đều thuận theo ý của cô. Chỉ dừng lại ở mức vừa đủ, còn người đàn ông này là đang muốn trả thù cô đây mà. Hừ, cái gì mà mới bắt đầu, đã hơn 3 tiếng rồi.

Sức của anh là sức trâu sao?

“Phù Hy Nguyệt, là em câu dẫn tôi trước.”

Vừa nói, Châu Phong liền ôm người cô xoay ngược lại, để lưng cô đưa về phía mình. Phù Hy Nguyệt bị cọ sát đến cao trào, tay nắm chặt lấy cổ tay của người sau lưng, cổ nhướng cao: “Ưm.. a a a.”

Anh ôm cô đến chiếc gương lớn, đầu áp sát lại gần cô, giọng khàn khàn quyến rũ: “Hy Nguyệt, em nhìn chúng ta đang làm tình trong gương kìa.”

“Thật sự không thể kháng cự lại cơ thể của em mà.”

Phù Hy Nguyệt nghe theo lời của anh mà ngẩn đầu. Đối diện với cô là một tấm gương lớn, trên đó hiện rõ thân thể trần truồng đang dính chặt vào nhau.

Màu da bánh mật của anh làm nổi bật lên làn da trắng hồng của cô. Càng trắng, những vết tích do Châu Phong gây ra càng dễ dàng nhận ra.

Cô cắn môi, mắt nhắm nghiền hiển nhiên không muốn nhìn tiếp cảnh nhại cảm trước mắt. Làm thì làm đi, không ngờ anh lại là người không bình thường như vậy.



Không bao lâu sau, trong phòng khách sạn chỉ còn lại tiếng giao hợp hòa cùng tiếng thở dốc của hai người. Châu Phong đã lâu không ăn mặn, lần này ăn lại không dễ dàng từ bỏ sớm.

Phù Hy Nguyệt được anh bế đi hết chỗ này đến chỗ khác, từ giường ngủ đến phòng tắm, sô pha lại bàn ăn, mỗi vị trí đều để lại dấu ấn riêng biệt khó có thể quên được.

Phải nói rằng cảm giác với Châu Phong hoàn toàn khác biệt với những người đàn ông cô từng nếm trải.

[…]

Sau đêm hôm đó, mối quan hệ giữ anh và cô cũng không có quá nhiều tiến triển. Chỉ là ban ngày đến căn cứ, ban đêm trở về lăn giường của nhau.

Phù Hy Nguyệt tự mình thừa nhận, trái tim băng giá hơn 28 năm nay đã bị người đàn ông gọi là lão đại phá vỡ. Cô tự thấy mình vui vẻ hơn khi ở cạnh người đàn ông này.

Cuộc họp thường niên của căn cứ diễn ra vào thứ tư hàng tuần và ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Vừa bước vào phòng, Phù Hy Nguyệt đã có cảm giác trầm lặng đến đáng sợ.

Thấy sắc mặt người nào cũng không được tốt, cô chau mày ngồi xuống bàn. Tay lật tài liệu trước mắt ra xem thử, không lâu sau sắc mặt cô cũng không khác gì bọn họ.

Châu Phong im lặng từ nãy đến giờ trầm giọng lên tiếng: “Mọi người đọc hết rồi đúng chứ? Nhiệm vụ lần này diễn ra ở vùng quê phía nam, đối thủ là một nhân vật tai to mặt lớn trong vùng, mọi người cần phải cẩn thận.”

Ngừng một chút, anh lại tiếp tục nói: “Thám tử đến đó trở về đã tình báo lại, số hàng bị cướp đặt tại căn nhà cuối thôn, nhà của một ông cụ lớn tuổi. Nghe như vậy những cũng đừng xem thường, người của ông ta luôn ẩn nấp xung quanh.

Đầu tiên chúng ta cần đến trước, từ từ tiếp cận, làm việc không nên quá gấp gáp.”

“Lão đại, ông cụ kia cũng không phải đơn giản. Tôi quan sát vài ngày, ông ta sáng sớm sẽ đi đánh cờ ở cây đa giữa thôn, lúc đó có một cô gái khoảng chừng mười mấy tuổi sẽ đến nhà.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv