*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.
Converter: Wikidich.
Editor: Bắc Chỉ.
Trong xe nhất thời an tĩnh, chỉ có hàng phía trước bả vai tiểu Trần đang run rẩy.
Khương Nhuế tiểu tâm nhìn nhìn Thẩm Dục Xuyên, sợ hắn không vui, lại bồi thêm một câu: "Khi đó không hiểu chuyện, nghĩ là thật, sau đó mới biết được chỉ là diễn thôi..."
"Phốc ha ha ha —— Tiểu Hạ cô đừng nói nữa, cô làm tôi buồn cười chết ngất mất!" Tiểu Trần rốt cuộc không nín được, nếu không phải hiện tại đang lái xe, chỉ hận không thể cười lăn trên mặt đất.
Hắn cảm thấy lạ, Thẩm ca nhìn nhân mô nhân dạng*, tuấn mỹ tự phụ, sự nghiệp thành công, trước nay chỉ có tiểu cô nương thét chói tai muốn leo luôn lên người, nào có thấy hắn liền trốn chạy, thì ra là để lại bóng ma thời thơ ấu cho người ta.
* Nhân mô nhân dạng: cũng còn giống người (thường là châm biếm, nói đểu).
Bộ phim kia hắn cũng xem qua, nhớ rõ năm đó, Thẩm ca chính là dựa vào vai diễn này đoạt được nam chính xuất sắc nhất. Mới xuất đạo đã đoạt được giải ảnh đế trên tay, xuân phong đắc ý cỡ nào, đâu đoán được bởi vì kỹ thuật diễn quá tốt, lại bị người khác coi thành kẻ biến thái?
Việc đáng để chê cười thế này, hắn có thể cười một năm!
Khương Nhuế phát giác mình nói sai, giảo ngón tay đứng ngồi không yên.
Thẩm Dục Xuyên hướng tiểu Trần quăng con mắt hình viên đạn, thẳng đến khi hắn im tiếng, mới nói với Khương Nhuế: "Không có gì, nói ra hiểu lầm là được rồi."
Khương Nhuế gật đầu: "Đúng vậy, nhìn thấy Thẩm lão sư tôi liền biết, Thẩm lão sư là người tốt."
Thẩm Dục Xuyên đã mặc kệ hắn, hỏi Khương Nhuế: "Cô có Weibo sao?"
"Có, nhưng không chơi nhiều lắm." Khương Nhuế nhanh tay lấy ra di động, đăng nhập Weibo.
Thẩm Dục Xuyên nhìn giao diện của cô, chỉ có một cái Weibo, đăng từ nửa năm trước, là Hạ Tiểu Du ăn mặc trang phục vai phụ tự chụp ảnh, trên ảnh chụp cô gái có lẽ vì cảnh ngộ không tốt, cho dù mang theo cười, mặt mày cũng có vài phần áp lực, nhìn không bằng hiện tại rộng rãi, cũng không có linh khí như hiện tại.
"Về sau có thể ngẫu nhiên đăng cái gì đó tích cực, chờ sau khi bộ điện ảnh kia công chiếu, một ít fans cùng tài nguyên thông qua Weibo tìm cô, đây cũng là con đường bọn họ hiểu biết cô."
"Dạ." Khương Nhuế được hắn chỉ thị, nghĩ nghĩ, lập tức liền từ album điện thoại lấy ra một bức ảnh mới chụp từ hai ngày trước, xứng với văn tự đăng lên.
"Quần áo mới, vui vẻ. [ hình ảnh ]"
Đây là bộ quần áo khác cô mới làm, vải lụa màu vàng, cắt may thành váy liền chữ A không tay, rất có phong thái của thiếu nữ độc hữu hoạt bát cùng tươi đẹp.
"Không phải," Khương Nhuế lại mở ra di động album, điểm ra một khác bức ảnh cho hắn xem, "Mặc cái này."
Là bộ bạch đế hồng anh đào kia, Thẩm Dục Xuyên thấy qua.
"Cái này cũng khá tốt, nhưng màu vàng trông đẹp hơn." Hắn nói.
Khương Nhuế gật gật đầu, "Tôi cũng càng thích màu vàng, nhưng màu sắc này dễ thu hút người khác lắm."
Tiểu Trần không chịu cô đơn, "Thu hút còn không tốt sao, càng thu hút mới càng có người chú ý tới cô."
"Ngày mai còn có nhiều tiền bối như vậy, tôi lại không có tác phẩm gì, thứ hai ở bộ điện ảnh kia suất diễn cũng ít, quá đường hoàng ngược lại người ta lại đàm tiếu." Khương Nhuế giải thích.
"Ai, tôi thấy Tiểu Hạ không giống người ở giới giải trí hỗn loạn này, người ta hận không thể có đề tài để chú ý, chiêu phấn chiêu hắc* đều không sợ, nổi hắc cũng là nổi, cô còn cố tình lo lắng cho người khác bị nói xấu."
*bôi trắng, bôi đen.
Khương Nhuế cười cười: "Tôi đại khái hồng không được, hấp dẫn chụp được là tốt rồi."
Tiểu Trần lắc lắc đầu, không nói chuyện. Hắn cảm thấy Tiểu Hạ tâm tính quá phật tính, người như vậy rất khó xuất đầu ở giới giải trí hỗn độn. Nhưng nghĩ lại, nếu Tiểu Hạ cũng giống như những người khác, một lòng một dạ chỉ nghĩ hồng, chỉ nghĩ hướng lên trên bò, cô có thể vào tầm mắt Vương đạo diễn? Có thể vào mắt Thẩm ca? Hiện tại có thể theo chân bọn họ ngồi trên một chiếc xe?
Cho nên nói, có một số việc thật sự nói không chừng.
"Đúng rồi Thẩm lão sư, Vương đạo cũng ở tại khách sạn sao?"
"Hắn sáng mai mới đến. Sao? Tìm hắn có việc?"
Khương Nhuế nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là tôi nghĩ, lần này tôi ở trong phim nhựa chỉ diễn vai phụ nhỏ, lại có thể tới tham gia cuộc họp báo, hẳn là nên nói cảm ơn với Vương đạo."
Tiểu Trần trộm ngó mắt Thẩm Dục Xuyên, không biết vì cái gì, hắn có loại trực giác, Tiểu Hạ có thể tới cuộc họp báo lúc này, bên trong có bút tích của Thẩm ca nhà bọn họ.
Thẩm Dục Xuyên sắc mặt như thường: "Có đôi khi không xem suất diễn nhiều hay ít, nhân vật này của cô đối chỉnh bộ phim nhựa có tác dụng không nhỏ, tôi nghĩ Vương đạo chính là suy xét đến điểm này, mới muốn cho mọi người biết rõ cô trước tiên."
"Thật vậy chăng?" Khương Nhuế có điểm kinh hỉ, ngẫm lại biểu hiện lúc trước của mình ở phim trường, lại có chút hối hận, "Lúc ấy tôi hẳn nên diễn càng dụng tâm hơn mới phải."
"Về sau sẽ còn có cơ hội." Thẩm Dục Xuyên nói.
Khương Nhuế chờ mong nói: "Nếu về sau còn có thể cùng Vương đạo cùng Thẩm lão sư hợp tác thì tốt rồi. Lúc trước không hiểu biết, nghe người khác nói Vương đạo mắng chửi người, liền cho rằng anh ta tính tình không tốt, tiếp xúc mới biết được, anh ta phát hỏa cũng đều là vì để mọi người có thể quay diễn tốt hơn."
Thẩm Dục Xuyên không mở miệng, tiểu Trần liền hiếu kỳ nói: " Thẩm ca thì sao? Cô có nghe người khác nói về Thẩm ca như thế nào không?"
Thẩm Dục Xuyên cũng quay đầu nhìn cô.
Khương Nhuế xấu hổ: "Tôi từ đầu có chút sợ Thẩm lão sư, lúc trước nghe những người khác nói Thẩm lão sư đối xử rất lãnh đạm, càng không dám cùng ngài ấy nói chuyện, ngày đó ở phim trường dẫm phải Thẩm lão sư, tôi phải ấp ủ lâu lắm mới dám xin lỗi. Hiện tại phát hiện, người khác nói cũng không hẳn là sự thật, Thẩm lão sư cùng tiểu Trần ca như vậy nhiệt tâm giúp tôi như vậy, sao có thể nói là lãnh đạm được?"
Nhiệt tâm? Tiểu Trần vừa muốn nói đây đều là ảo giác của cô thôi, liền thu được một cổ mắt phong quen thuộc, yên lặng đem lời nói nuốt xuống.
"Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì." Thẩm Dục Xuyên thần sắc vẫn cứ nhàn nhạt.
"Về sau có cơ hội, nhất định phải cảm ơn Thẩm lão sư cùng tiểu Trần ca thật tốt." Khương Nhuế trịnh trọng nói.
Mặt khác hai người không từ chối gì.
Rất nhanh đã đến nơi, xe ngừng ở một quán cơm tư gia ngoài cửa. Mới vừa xuống xe, Khương Nhuế liền phát hiện ngầm có người nhìn chăm chú vào bọn họ, hẳn là phóng viên ngồi canh.
Cô nhìn nhìn Thẩm Dục Xuyên cùng tiểu Trần, thấy hai người bọn họ thần sắc như thường, như là không phát hiện cái gì, liền cũng coi như không biết.
Đi được vài bước, Thẩm Dục Xuyên bỗng nhiên nghiêng người về phía cô, vừa vặn ngăn trở tầm mắt ngầm.
Thẳng đến vào tiệm, hắn mới đối Khương Nhuế nói: "Có phóng viên."
Khương Nhuế lập tức khẩn trương, "Có phải bọn họ đã chụp được rồi không? Có thể đưa tin loạn ảnh hưởng thanh danh Thẩm lão sư?"
"Không có việc gì." Thẩm Dục Xuyên nói, "Có chú ý mới có nhiệt độ, đối với cô mà nói, đây là một cơ hội. Ngày mai mặc kệ nhìn thấy tin tức gì, không cần hoảng loạn, cũng không cần sốt ruột giải thích, chờ sau cuộc họp báo, mọi người tự nhiên biết xảy ra chuyện gì."
"Chính là, Tiểu Hạ đừng lo lắng, Thẩm ca xuất đạo mười mấy năm, những cái đó bắt gió bắt bóng đưa tin, không có hơn một ngàn chuyện cũng có hàng trăm chuyện, giống như cơm hằng ngày vậy." Tiểu Trần cũng ở một bên nói.
"Vâng, tôi biết rồi."
Cửa hàng này, hẳn là Thẩm Dục Xuyên thường tới, hắn cùng tiểu Trần hai người quen cửa quen nẻo. Trong tiệm nhân viên phục vụ tố chất cũng rất cao, cũng không vì gặp được minh tinh mà làm ra hành động không thích hợp.
Cơm chiều ăn hơn một giờ, trở lại khách sạn, Khương Nhuế cùng hai người bọn họ từ biệt.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô lấy ra di động, tùy tiện ấn vào mục tin tức giải trí, quả nhiên đập vào mắt đều là tiêu đề thập phần bắt cmn tròng mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Ảnh đế: Mang cô lên đầu đề.
Khương Nhuế: Nhưng tôi chỉ nghĩ lên 【 tất ——】
Lời editor: Nay thấy nhiều người vào đọc quá, cao hứng lại post cho các nàng đọc đây ~ Yêu <3