Thời gian ở Thiên giới trôi nhanh, trong nháy mắt, trứng rồng nở ra một con rồng bạc nhỏ, chẳng mấy chốc đã lớn thành một thiếu niên.
Cho dù là hình rồng mạnh mẽ hay hình người hoạt bát, môi đỏ răng trắng, vẻ ngoài của tiểu thiếu chủ tiên đảo Ngọc Kinh đều thừa hưởng những ưu điểm hoàn mỹ của cha mẹ.
Thân thế không ai sánh bằng, đầu óc thông minh, hơn nữa còn có vẻ ngoài dễ mến, tiểu thiếu chủ dựa vào những vũ khí sắc bén này, không chỉ tùy ý ở trong tiên đảo, còn nghênh ngang khắp Thiên giới, thậm chí đến cả tiểu thái tôn - con của Thái Tử cũng không uy phong bằng cậu.
Không nhìn thấy lúc trước thú cưng của Thiên Đế bị tiểu ma vương kia nhổ sạch lông đuôi sao, cũng không thấy ông ấy nhiều lời lấy một câu? Chẳng những không nói, còn phải che ngực lại cười khen nhổ tốt lắm, nhổ đẹp lắm, bởi vì tiểu ma vương kia nói, muốn nhổ đống lông ấy làm quạt cho Long thái hậu Đông Hải, ai dám không cho chứ?
Trên trời dưới đất, có thể làm tiểu thiếu chủ thu liễm, cũng chỉ có mẫu thân cậu tiên tử Hoàn Hồn.
Về phía cha cậu - Cửu Uyên thần tôn, tiểu thiếu chủ vỗ ngực tỏ vẻ, cha cậu chính là đồng mưu, có đôi khi còn là chủ mưu nữa, chẳng qua mấy năm nay bị nương cậu dạy dỗ, nên giờ nhìn trông ngoan ngoãn thế thôi.
Thật ra không phải chỉ có Cửu Uyên thần tôn ngoan ngoãn, tiểu thiếu chủ cũng ngày một hiểu chuyện lên, mấy trò nghịch ngợm lúc nhỏ đã giảm đi không ít, những người từng bị cậu trêu chọc, lại nhìn cậu thay đổi, ai nấy đều cảm thán: "tiên tử Hoàn Hồn công lao to lớn quá."
Còn không phải à? Cô bằng năng lực của bản thân mà thu phục thành công hai vị Ma Vương lớn nhỏ, quả thực có thể sánh với việc năm đó Cửu Uyên thần tôn trấn áp Ma giới ấy chứ.
Lục giới yên ổn đã lâu, Thiên giới thỉnh thoảng có liên hệ với các giới khác, không lâu trước đây tân hoàng Yêu giới đăng vị, sau đó liền đi đến Thiên giới, Thiên Đế mở tiệc khoản đãi nhóm người Yêu hoàng.
Buổi tiệc còn chưa được một nửa, mấy đứa con nít choai choai không thể ngồi yên được, kết bạn chạy đi chơi chỗ khác.
Trong bữa tiệc người tới người đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc, quay đầu lại thì thấy trong đám trẻ con có một tiểu tiên tử đang che mặt khóc nức nở, mà tiểu thái tôn sắc mặt trắng bệch, khóe mắt đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn con trai yêu hoàng.
Người lớn chưa kịp đặt câu hỏi thì tiểu thiếu chủ tiên đảo Ngọc Kinh đột nhiên nhảy lên, đấm một phát vào mặt Thái Tử Yêu giới, đánh ngã người thanh niên cao hơn cậu nửa cái đầu, nhíu mày cả giận nói: "Mi dám bắt nạt người ta à!"
Khí thế kia, thực sự làm người ta sửng sốt một lát mới phản ứng lại được, vội dỗ dành, đón lấy mấy đứa nhỏ, sau đó mới hỏi lý do.
Sắc mặt Yêu hoàng không được tốt lắm, không chỉ vì con của ông ta bị một thằng nhóc con đánh, còn là ở trước mặt nhiều người hai giới như vậy, mặt mũi của ông ta biết nhét vào đâu? Ông ta trầm mặt không nói lời nào.
Khương Nhuế cũng chưa lên tiếng, chỉ kéo con trai lại gần xem xét một lượt, thấy cậu không bị thương, mới để cậu đứng ở phía trước chuẩn bị nói rõ tiền căn hậu quả. Cả Cửu Uyên thần tôn, từ đầu đến cuối cũng chưa từng lên tiếng.
Thiên Đế nhìn một vòng, đành phải ho nhẹ một tiếng, mở miệng dò hỏi.
Mấy đứa nhân vật chính, tiểu thái tôn mặt mày vẫn trắng bệch, tiểu tiên tử đang còn gạt lệ, tên đánh người kia cứng cổ không nói lời nào, tên bị đánh che miệng không nói nên lời, Thiên Đế hỏi đi hỏi lại mãi mới có một tiểu tiên đồng lắp bắp kể lại.
Thì ra mấy đứa này đang chơi đùa, Thái Tử Yêu giới thấy tiểu tiên tử xinh đẹp, nói vài câu sau khi lớn lên thì muốn cưới nàng, tiểu tiên tử tin là thật, khẩn trương đến mức mắt đỏ lên.
Cô bé là bạn chơi cùng với tiểu thái tôn, Thái Tôn tất nhiên sẽ bảo vệ cô bé, liền nổi lên tranh chấp với Thái Tử Yêu giới. Chỉ là trời sinh cậu nhóc tính tình văn nhã, đấu võ mồm cũng đấu không lại người ta, Thái Tử Yêu giới lại nói cậu nhóc là ma ốm, làm tiểu thái tôn giận run lên, tiểu tiên nữ lo lắng càng khóc lên.
Về phía tiểu thiếu chủ tiên đảo, trước đó vẫn luôn chơi một mình ở gần đó, nghe thấy tiếng khóc mới chạy tới, lại thấy cả người tiểu thái tôn run rẩy, lập tức xông đến đấm một phát.
Nghe xong những lời này, mặt mày Yêu hoàng âm trầm đến mức có thể vắt ra nước, Yêu giới xưa nay lấy cường giả vi tôn, con của ông khua môi múa mép bị người ta đánh, ông chỉ cảm thấy mất mặt, thậm chí còn chẳng buồn truy cứu!
Tâm tình Thiên Đế càng thêm phức tạp, tiểu thái tôn sinh ra vốn đã yếu ớt, lại bị giáo dưỡng đến văn nhã nhu nhược, tuy rằng ngày thường nghe lời, nhưng có đôi khi lỗ mãng còn hơn là nhường nhịn. Tiểu thúc của thằng nhỏ này còn làm y bất ngờ hơn, tiểu ma vương kia làm không thiếu việc khiến y đau đầu, suốt ngày lấy việc bắt nạt tiểu thái tôn mua vui, không ngờ tới thời điểm nguy nan, cậu lại là người đầu tiên lao đến, nói đến cùng thì cũng là người trong nhà.
Tóm lại là trò đùa của trẻ con gây nên, nếu bị đánh mà không truy cứu gì thì Thiên Đế cũng chỉ nói góp vài câu, chuyện này cứ thế trôi qua.
Chẳng mấy chốc mọi người tản đi, trên đường đi về, tiểu thiếu chủ thỉnh thoảng ngắm trộm sắc mặt của Khương Nhuế, thấy cô vẫn chưa nói gì, chính bản thân mình lại không nhịn được, hỏi: "Nương, người không phê bình con sao?"
Khương Nhuế nhìn liếc nhìn cậu một cái, "Phê bình con cái gì, con cảm thấy bản thân mình làm sai sao?"
Tiểu thiếu chủ không cần nghĩ ngợi, "Con không sai."
Khương Nhuế liền nói: "Con đã bảo vệ được người cần được bảo vệ, quả thật con đã làm rất tốt, chỉ là sau này con không thể tùy tiện đánh người."
Tiểu thiếu chủ nghe xong, chau mày, về đến nhà cũng không nói tiếng nào.
Cùng ngày hơi muộn chút, cậu không nhịn được chạy tới thỉnh giáo cha mình, "Nương nói không thể tùy tiện đánh người, chẳng lẽ lần sau có người bắt nạt Tiểu Tiểu Bạch, vậy con phải nhịn sao? Nhịn nhiều nghẹn lắm đó!" Tiểu Tiểu Bạch là biệt danh cậu đặt cho tiểu thái tôn.
Cửu Uyên thần tôn buông ngọc giản*, dùng thần thức điều tra bốn phía, xác định Khương Nhuế đang nghỉ ngơi, mới yên tâm nhướng mày nói: "Cũng không phải bảo con nhịn, nhưng có một số việc nếu phải làm, thì đừng để lại nhược điểm."
*Ngọc giản 玉简 yù jiǎn: Quyển sách làm bằng các thanh ngọc, thường nói đến các quyển sách hiếm.
[Hình ảnh]
Tiểu thiếu chủ chuyển tròng mắt, bỗng nhiên trong lòng vừa động: "Ý cha là, chỉ cần không bị người khác thấy thì con có thể đánh hắn?"
"Tự cân nhắc." Thần tôn không chịu nhiều lời.
Tiểu thiếu chủ biết cha cậu sợ bị nương phát hiện, đành phải tự mình động não, càng nghĩ cậu càng cảm thấy lời cha nói có đạo lý, nếu cậu ngầm động thủ, đánh xong liền chạy, thì ai biết?
Nhưng cậu lại cảm thấy ý nương không phải như vậy, ngoại trừ đánh người, còn có cách nào khác nữa? Vò nát đầu cũng không nghĩ ra, tiểu thiếu chủ lại đi tìm nương cậu.
Khương Nhuế đoán được rằng cậu sẽ đến, ngồi xuống uống một chén trà nhỏ, mới nói: "Nương nói rồi con làm không sai, chẳng qua động thủ không phải là cách duy nhất, cũng không phải là cách tốt nhất. Lần này là Yêu hoàng không truy cứu, nếu đổi lại là người khác, còn là trong trường hợp quan trọng như vậy, Thiên Đế sẽ lấy đại cục làm trọng, nói không chừng con phải ra xin lỗi người ta, bởi vì con là người đầu tiên động thủ, nếu động thủ thì ở trong mắt người khác là đuối lý."
Tiểu thiếu chủ có chút không phục, "Vậy theo nương nên làm thế nào?"
"Lấy chuyện hôm nay làm ví dụ nhé, nếu ngay từ đầu con chơi cạnh tiểu thái tôn, Thái Tử Yêu giới thấy con ở đó, có khi sẽ không dám bắt nạt tiểu thái tôn nữa. Mà cho dù cậu ta có nói năng lỗ mãng, con cũng có thể phản bác lại cậu ta, tránh dẫn đến việc động thủ. Nếu không sẽ giống hôm nay, con đang chơi ở xa, chờ đến lúc chuyện xảy ra rồi mới ra tay, khi đó tiểu thái tôn đã bị bắt nạt, con lại đánh người ta, có thể cứu vớt được nỗi ủy khuất của cháu nó sao? Nếu lần sau cháu nó không phải là bị người ta nói vài câu, mà là bị người ta đánh, con lại đến bảo vệ cháu, cháu nó có đau thì cũng đã đau rồi? Vì sao không ngăn tổn thương trước khi chuyện phát sinh?"
Tiểu thiếu chủ nghe xong ngây ngơ mờ mịt, đại khái biết ý nương là muốn cậu chơi cùng Tiểu Tiểu Bạch với tiểu tiên nữ, để người ta biết cậu cùng nhóm với bọn họ, đỡ cho có người không có mắt*.
*Câu này t muốn edit thành "Cứu được người không có thị lực" quá:")))
Nhưng mà chơi cùng với bọn họ thì chán lắm, tiểu thiếu chủ phồng má có chút không vui. Thế nhưng ai bảo cậu là trưởng bối cơ chứ, cậu bất lực mà nghĩ, vì vãn bối, trưởng bối chỉ có thể ủy khuất bản thân mình thôi.
Nương còn nói cái gì nữa nhỉ? Hình như là không thể động thủ trước, bởi vì đánh người trước là mình đuối lý.
Tiểu thiếu chủ ngẫm nghĩ lời này, đột nhiên linh cơ vừa động, một khi đã như vậy, nếu lần sau người khác động thủ trước, có phải là mình được đánh trả không?
Cậu vuốt cằm, tự hỏi làm thế nào mới có thể để đối phương động thủ trước, hơn nữa cậu cảm thấy cách cha nói cũng rất tốt, về sau đều dùng hết, đã có thể đánh người, mà lại không bị thiệt thòi, đã thế còn không làm nương tức giận hế!
Nếu nương vẫn tức giận, thì liền nói là cha dạy!