Thời gian trôi qua, sinh nhật Long thái hậu sắp đến gần, hôm nay Khương Nhuế nhận được truyền tin của Thù Nguyên Tiên Quân, dò hỏi cô có ở trong phủ không, muốn đưa vài bộ lễ phục cho cô chọn lựa.
Mấy ngày nay, Cửu Uyên thần tôn ngày nào cũng tới điểm danh, ban ngày lấy hình người hiện thân, ban đêm khi Khương Nhuế muốn ra cửa, lại hóa thành rồng nhỏ quấn lấy cô, trừ phi có chuyện quan trọng, người tiên đảo ba giục bốn mời, mới chạy đi một chuyến, nếu không sẽ không rời khỏi Khương Nhuế nửa bước, nghiễm nhiên đã coi tòa tiểu viện này trở thành tiên phủ của mình.
Trùng hợp hôm nay hắn không có ở đây, Khương Nhuế cũng không cần đến vườn Bích Phương làm việc, thích hợp để Thù Nguyên tới nhà.
Thù Nguyên Tiên Quân tới nói, tuy rằng Cửu Uyên thần tôn đã quy vị, nhưng sau đó, gánh nặng trên vai anh ta không những không giảm bớt, ngược lại càng thêm nặng nề hơn.
Lúc trước thần tôn không ở đây, tiên đảo đóng cửa từ chối tiếp khách, anh ta chỉ cần xử lý tốt vài chuyện vặt trong đảo, giờ không những vậy, còn phải thay thần tôn ứng phó khách đến thăm cuồn cuộn không dứt, cả ngày bận đến mức chân không chạm đất, chỉ thiếu phép phân thân.
“Nếu bận như vậy, cần gì phải tự mình đi một chuyến, bảo tiên nga đưa tới cho ta, nếu không thì nói một tiếng, ta đến bái phỏng ngươi là được.” Khương Nhuế rót cho anh ta ly trà.
Thù Nguyên Tiên Quân tinh tế uống một ngụm trà, mới cười nói: “Chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi, tới chỗ ngươi giải khuây một chút.”
“Thuận tiện đến nhìn mấy cây cỏ non có phải không?” Khương Nhuế liếc mắt nhìn giàn trồng hoa, nhóm tiểu hoàn hồn thảo vừa mới được Thù Nguyên Tiên Quân dùng linh lực đút no, lúc này đang thích ý ngủ gật.
Nói đến mấy cây cỏ non non nớt ấy, ý cười trên mặt Thù Nguyên càng sâu, tầm mắt dạo quanh sân một vòng, “Chỗ này của ngươi thật thanh tĩnh, chờ mấy đứa tụi nó hóa hình là náo nhiệt lên rồi.”
Anh ta mang đến mấy cái tráp lớn, mỗi cái tráp là bộ lễ phục rực rỡ lung linh, đều là tự tay Chức Nữ may, từ trước đến nay chỉ có đế cơ mới có thể hưởng dụng. Khương Nhuế vừa đánh giá, vừa vui đùa nói: “Đến lúc đó cho ngươi hai chậu, đỡ phải nhớ mãi không quên.”
Thù Nguyên Tiên Quân buột miệng thốt ra: “Ta đây chẳng phải là muốn noi theo thần tôn ——”
Câu phía sau đột nhiên im bặt, tất cả đều nuốt ngược lại, nâng chung trà lên uống một ngụm để che giấu, thấy Khương Nhuế chuyên tâm chọn lựa xiêm y, vẫn chưa để ý lời anh ta nói, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại treo lên ý cười thong dong ôn hòa.
Thật ra nửa câu sau của anh ta, Khương Nhuế nghe thấy rõ ràng, cẩn thận ngẫm câu trên, dù chưa nói xong câu sau thì vẫn hiểu được. Chẳng qua đó là ám chỉ năm đó Cửu Uyên thần tôn nhặt về tiên đảo một hạt giống là cô, nuôi tới nuôi lui, mới nuôi thành quan hệ hiện giờ của hai người.
Với chuyện Thù Nguyên Tiên Quân phát hiện quan hệ của cô và Cửu Uyên thần tôn, Khương Nhuế cũng không lấy làm lạ, dù sao đối phương cũng đã biết cô sẽ tham dự tiệc mừng thọ của Long thái hậu.
Chỉ là trong lòng có chút kinh ngạc, từ trước tới nay, cô cho rằng Thù Nguyên ôn nhuận hiền hoà, quân tử như ngọc, không nghĩ tới lại có một mặt vui đùa bỡn cợt như vậy, nếu không phải vừa rồi mới nói lỡ, cô sẽ không nhận ra được điều đó, thật sự cho rằng anh ta là quân tử hoàn mỹ không tì vết.
Đang an tĩnh, bỗng nhiên một người bước ra khỏi phòng, áo đen tóc bạc, đôi mắt xanh băng, thấm đẫm sương lạnh, chính là cái người mới rời đi từ lúc sáng, không biết đã lặng lẽ quay về từ lúc nào, còn không coi ai ra gì mà từ trong phòng đi ra.
Thù Nguyên Tiên Quân sửng sốt một hồi, vội buông chung trà, đứng dậy hành lễ.
Thần tôn chỉ thoáng gật đầu, cất bước đi đến bên cạnh Khương Nhuế, sợi tơ màu bạc dưới vạt áo thêu hình rồng lượn quanh biển mây như sóng gió cuồn cuộn.
“Có thích không? Nếu không thích thì bảo người làm thêm mấy bộ.”
khóe mắt Khương Nhuế liếc nhìn hắn, mới vừa rồi thấy đối phương đột nhiên hiện thân, trong lòng cô cũng có chút bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng nhận ra, có khi đây là ý đồ của Long tâm cơ, còn là vì cái gì à, nhìn Thù Nguyên không giấu được vẻ kinh ngạc thì biết.
Lúc này Thù Nguyên Tiên Quân chỉ là kinh ngạc mà thôi, cách đây không lâu, chuyện này nào có thể so sánh được với nỗi khiếp sợ khi anh ta biết tin thần tôn muốn dự tiệc mừng thọ của Long thái hậu với một vị tiên tử, càng không thể khép lại được miệng khi biết được vị kia tiên tử chính là Khương Nhuế.
Nhưng anh ta vẫn không thể khống chế được biểu cảm của mình, dù sao chuyện cấp trên trực tiếp và đồng liêu thông đồng với nhau là một chuyện, mắt thấy hai người khoe ân ái lại là một chuyện khác.
Anh ta vừa mới trơ mắt nhìn thấy thần tôn từ trong phòng Khương Nhuế đi ra, nhìn bộ dạng điềm nhiên kia, hiển nhiên đã coi nơi này là lãnh địa của mình, lại nhớ lại mấy ngày nay, ban ngày thần tôn không ở trong tiên đảo, ban đêm cũng không thấy quay về, anh ta có suy đoán lớn mật, ngài vẫn luôn qua đêm ở đây?
Nhìn hai người trước mặt thảo luận bộ này hợp bộ kia không hợp, một bộ dáng vợ chồng già, Thù Nguyên Tiên Quân cảm thấy tin tức này có khi phát bạo cũng nên.
Anh ta cứ hoảng hốt như thế mà nhìn, chờ Khương Nhuế chọn xong lễ phục, hốt hoảng cáo lui, hốt hoảng ôm lễ phục còn thừa rời đi, khi cưỡi mây đi, suýt chút nữa thì đâm trúng tiên hạc đối diện đang bay tới.
Khương Nhuế nhìn theo anh ta hữu kinh vô hiểm* bay xa, mới quay đầu lại, cất bộ váy màu xanh tuyết đã chọn rồi mang vào nhà.
*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
Lễ phục đã chọn, còn phải phối hợp trang sức tương xứng, đồ trang sức bằng ngọc trai cô có rất nhiều, đang suy tư cái nào phù hợp,vừa mới xoay người liền đụng phải người đang đứng phía sau.
Hơi thở mát lạnh tràn vào xoang mũi, khí lạnh thấm vào tim phổi, nếu băng tuyết cũng có hương vị, có lẽ là mùi của hắn.
Khương Nhuế lui lại một bước, giương mắt nhìn hắn, “Không phải hôm nay bảo có việc à, sao lại tới nữa thế?”
Cửu Uyên thần tôn vẫn chưa trả lời ngay, chỉ là nhìn biểu cảm của cô, như là đang phán đoán gì đó, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, thấy vẫn chưa bị ném ra, mới nói: “Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.”
Khương Nhuế gật gật đầu, tay bị hắn nắm, trên mặt lại không có gì khác thường, đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lại nói: “Tiên đảo bề bộn công việc, ta thấy một mình Thù Nguyên Tiên Quân ứng phó mệt mỏi, chàng không nên vứt hết mọi chuyện cho hắn, còn mình lại đến chỗ ta tránh bị quấy nhiễu.”
Cửu Uyên thần tôn lại nói: “Lúc về, ta sẽ phân phó trợ thủ cho hắn.”
Đầu óc của hắn lúc này hoàn toàn không ở trên người Thù Nguyên Tiên Quân mệt đi sống lại, một lòng chuyên chú nắm tay trong tay, năm ngón tay kia trắng nõn thon dài, móng tay mượt mà ửng đỏ, đầu ngón tay tinh tế như lá liễu, trong mắt hắn, dường như tạo vật hoàn mỹ nhất.
Trong khoảng thời gian này, hắn xuất hiện ở hình người rất nhiều, chỉ là không tùy ý bằng hình rồng, đa số thời gian chỉ đọc sách cùng Khương Nhuế, hoặc trò chuyện với cô, vừa đến tối thì thành thật hóa thành rồng nhỏ, như thế mới có thể đổi được quyền lợi ngủ lại.
Đây là lần đầu nắm tay cô.
Tuy rằng ở hạ giới đã nắm hơn trăm nghìn lần, nhưng ý nghĩa không giống như lúc này. Trên mặt Thần tôn vẫn lạnh lẽo đạm nhiên, trong ngực lại đập dồn dập, hơn nữa hắn rất nhanh lại cảm thấy bất mãn với chuyện này, hy vọng có thể tiếp xúc với cô nhiều hơn nữa.
Khương Nhuế lại nhìn hắn một cái, “Không biết, còn tưởng rằng Thù Nguyên mới là chủ nhân tiên đảo.”
“Nếu không ——” thần tôn nhìn cô, chầm chậm vươn ra một cánh tay khác, ôm cô vào trong lòng mình, động tác thong thả cực kỳ, nếu cô muốn cự tuyệt lúc nào cũng có thể đứng dậy rời đi.
Nhưng Khương Nhuế lại không có động tác, dường như không nhận thấy cái ghế dựa mình đang ngồi biến thành một cái đệm thịt khác, vẻ mặt vẫn như thường.
Chờ cô hoàn toàn nằm trong vòng tay hắn, hắn mới thở một hơi đang đè nén ra, mới nói: “Nếu không nàng dọn về với ta đi?”
“Không.” Khương Nhuế không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, không đợi đối phương nói tiếp, đã mở miệng nói trước: “Vừa nãy có phải là chàng cố ý không? Nhìn Thù Nguyên kinh ngạc như thế nào kìa.”
Rõ ràng hắn có thể bay từ trên trời xuống dừng chân ở trong viện, điều đó còn dễ chấp nhận hơn là việc hắn thản nhiên đi ra khỏi phòng như thế.
Người nào đó cam chịu, tầm mắt lại dừng trên tấm thiệp mời ở bàn trang điểm: “Tấm thiệp kia ai đưa tới?”
Lấy trình độ quen thuộc của Khương Nhuế đối với hắn, chỉ cần một câu nói cũng đã có thể sờ đến tâm tư của hắn khoảng tám chín phần, nghiêng đầu hỏi lại: “Chàng đọc rồi?”
Thần tôn đại nhân xác thật có đọc, chính vì đã đọc cho nên trong lòng mới có đủ loại hụt hẫng, bởi vì chữ của người mời rõ ràng là nam tử, hơn nữa ngữ khí còn rất thân mật, mời người trong lòng đến phủ.
Gần đây, hắn sắp cắm rễ ở tòa tiên phủ này, một tấc cũng không rời cô, thế nhưng buổi sáng mới rời đi một lát, kết quả liền xuất hiện thiệp mời không rõ, khi đó thần tôn cao lãnh đang là hình rồng, không khống chế được cảm xúc, lòng dạ hẹp hòi lập tức phát tác, cố ý hóa thành hình người chạy ra dọa cấp dưới của mình, ai bảo hắn nói nhiều như thê làm gì, ăn vạ cả nửa ngày không đi.
Đương nhiên, đây chỉ là giận chó đánh mèo, để cho tim gan hắn cồn cào vẫn là cái tấm thiệp mời kia.
Khương Nhuế vẫy vẫy ống tay áo, tấm thiệp rơi xuống trong tay cô, mở ra tùy ý nhìn, lại phất tay để lại trên bàn.
Mặc dù tấm thiệp được gửi dưới danh nghĩa cá nhân, thật ra chỉ là ngụy trang, thực tế người phát thiệp là người bên nhóm biên tập [Chuyện Lục giới], Khương Nhuế vì có thể vào vòng trong, đạt được tư cách lấy sách định kỳ mà cung cấp cho đối phương vài mẩu tin tức, vì thế bây giờ bên kia mời cô gia nhập tổ chức.
Cô cũng không định đi, chỉ muốn âm thầm hóng bát quái, “Là ai đưa tới cũng không quan trọng, dù sao ta cũng sẽ không đi.”
Vừa dứt lời, người phía sau liền nhẹ nhàng thở ra, mà tấm thiệp mời kia lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ kết thành băng sương, lại vỡ thành bông tuyết, lả tả bay đi.
Thoạt nhìn còn rất đẹp, nhưng tốc độ bông tuyết bay đi hình như có chút gấp gáp, dường như sợ cô đổi ý ngay sau đó.
“Nếu nàng muốn ra ngoài đi dạo, ta sẽ đi cùng nàng. Nếu cảm thấy Thiên giới không thú vị, thì đến hạ giới cũng được.” Vừa mới rửa sạch vậy chướng mắt, thần tôn bồi thường nói.
Khương Nhuế bĩu môi, “Không đi, lười động.”
Vì những lời này, nửa ngày sau, Cửu Uyên thần tôn đều trưng gương mặt lãnh đạm, đúng lý hợp tình ôm lấy cô không buông tay, cho đến khi màn đêm buông xuống, mới lưu luyến không rời hóa thành hình rồng.
Ngày tiếp theo, Khương Nhuế nhận được một bản [Chuyện Lục giới] mới, như thường lệ bên trong có không ít tin tức bát quái về Cửu Uyên thần tôn, ngoại trừ mấy thông tin mà cô cung cấp, còn có một bài khác hấp dẫn người ta hơn, vẫn là từ vị Song Tiên Lang Quân kia, tiêu đề ở giữa, nội dung ở dưới làm rớt tròng mắt ra ngoài, trực tiếp chỉ ra chuyện tốt của tiên đảo Ngọc Kinh, Cửu Uyên thần tôn và tiên nữ mới thăng vị cùng sống chung một nhà.
Khương Nhuế chỉ nhìn phần mở đầu, liền quay đầu hỏi người phía sau, “Nguyên hình của Thù Nguyên Tiên Quân là gì?”
“Trúc Diệp Thanh, sao thế?”
Khương Nhuế chậm rãi quay đầu lại, ha hả cười, “Không có gì.”
Thần tôn lúc này cũng nhìn đến bài báo này, lướt qua từ đầu tới cuối, với việc mình trở thành chủ đề bát quái cho người khác không hề để ý, còn gật gật đầu, hiếm có chút lời khen ngợi, “Tên Song Tiên Lang Quân này không tệ.”
“Đừng đọc tên của hắn ra.”
“Tại sao?” Thần tôn khó hiểu.
Khương Nhuế chậm rãi nói: “Bởi vì ô nhiễm.”