Thù Nguyên Tiên Quân tới rất nhanh, Khương Nhuế nghe được động tĩnh, đi ra khỏi phòng để tiếp đón.
"Làm phiền Tiên Quân nhìn xem này ——" cô chỉ chậu hoa trên giá gỗ cho Thù Nguyên xem, nhưng con rồng vừa mới cắm thẳng tắp trong chậu hoa, giờ đây đã chẳng thấy đâu.
"Hắn đâu?" Cô nhẹ nhàng nhướng mày, hỏi mấy cây cỏ non.
Nhóm cỏ non vung vẩy phiến lá xanh mởn, phiến lá cào cào nhánh cỏ, làm điệu bộ nghi hoặc, "Nãy vẫn còn ở đây mà."
"Tiểu bảo bảo đi đâu vậy?"
"Ta biết nè! Lúc Nhuế Nhuế vừa mới mở cửa, hắn vèo một phát liền không thấy nữa nạ!"
"Ngu ngốc, sao ngươi lại để cho hắn chạy loạn, phải đi ngăn hắn lại chứ."
"Ta, ta đâu có tay đâu......"
"Còn hắn thì đến cả lá còn chẳng có kìa!"
Không để ý tới mấy cây cỏ lại cãi nhau, Khương Nhuế dò xét một phen, dù là trong viện hay là phòng trong, cũng không phát hiện ra hơi thở khác thường, cô biết nếu đối phương không muốn bị người khác phát hiện, dù là Thiên Đế tới tìm cũng sẽ không thấy, chỉ đành cau mày dừng lại, nói chuyện vừa rồi cho Thù Nguyên nghe.
Thù Nguyên Tiên Quân vẻ mặt kinh ngạc, "Quả thật thần tôn tự đi ra khỏi tiên đảo, chắc là có chuyện quan trọng gì đó, chỉ là chưa từng nói cho chúng ta biết."
Anh ta dừng một chút, lại hỏi: "Sao tiên tử có thể biết được cái kia, cái kia......" Thù Nguyên Tiên Quân không dám nói thẳng ra "Thần kinh có vấn đề, tự biến mình thành một cây long thảo (cỏ rồng)" nguyên văn lời Khương Nhuế nói, mà chỉ mơ hồ nói: "Sao có thể xác định đó chính là thần tôn?"
"Ta không có chứng cứ." Khương Nhuế trầm mặc một lát, mới nói, "Tiên Quân hẳn là đã biết, ta chưa từng thấy nguyên hình của thần tôn, chỉ là......"
Chỉ là cô đi cùng hắn một đời rồi một kiếp, sau dần dường như đã không cần dùng thần thức cảm nhận, chỉ cần tới gần liền biết hắn là ai. Đây là lý do tại sao tiểu thảo long với thần tôn đại nhân cách xa mấy tầng mây, mà cô vẫn chắc chắn đó chính là nguyên thân của hắn.
Nhưng loại căn cứ này nói ra cũng chưa chắc có người tin.
Thù Nguyên Tiên Quân thấy thế, ít nhiều cũng hiểu rõ đôi chút, tuy rằng anh ta cũng không rõ trong mấy đời luân hồi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Khương Nhuế lần lượt vào luân hồi, lần lượt tìm ra đều là anh ta tận mắt nhìn thấy, nếu bởi vậy mà có cảm ứng gì với thần tôn cũng không có gì hiếm lạ.
"Ta tin lời tiên tử nói, vậy theo người, hiện tại nên làm thế nào?"
Khương Nhuế hơi hơi nhíu mày, tựa như suy tư gì đó, rót trà cho Thù Nguyên, cũng rót cho mình một ly, mới dần hỏi những chuyện sau khi tỉnh lại, vấn đề thứ nhất là về Cửu Uyên thần tôn: "Tiên Quân cảm thấy, thần tôn mới tỉnh dậy này so với thần tôn trước đây, thói quen sở thích có gì thay đổi không?"
"Cái này......" Thù Nguyên Tiên Quân nhíu mày suy nghĩ, rồi sau đó lắc đầu: "Thần tôn trước nay đều thích yên tĩnh, không thích thân cận với ai cả, hiện giờ cũng là như thế."
Khương Nhuế lại hỏi thêm mấy vấn đề, vì trước đây cô cũng là người ở Ngọc Kinh tiên đảo, có công với chuyện thần tôn tỉnh lại, Thù Nguyên vẫn tôn trọng, hỏi gì đáp nấy.
Ngồi không lâu, Thù Nguyên đứng dậy cáo từ, Khương Nhuế vẫn ngồi ở trong viện.
Theo như lời Thù Nguyên nói, Cửu Uyên thần tôn tỉnh lại vẫn không có biểu hiện gì khác thường, hôm nay trên tiên tiệc Dao Trì nhìn thấy hắn, cho dù là biểu cảm hay phong thái, vẫn lạnh lùng như núi băng, làm người khác chết rét.
Nhưng nếu mọi thứ đều bình thường, sao một phút trước là cái dạng này, ngay sau đó lại là cái dạng khác?
Hoặc là khi hắn tỉnh lại xảy ra vấn đề thật, hoặc là ——
Khóe mắt Khương Nhuế để ý đến một màu xanh lục trên rào tre lắc lư đi qua, làm như không biết, rũ mắt xuống thưởng trà.
Bầu trời giới tiên không phân ăn cơm ngủ nghỉ, nhưng lại cũng học người phàm mặt trời lặn xuống, màn đêm bao phủ, Khương Nhuế đóng cửa nghỉ ngơi.
Mấy cây cỏ non rũ lá cây, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, chơi đến vui vẻ vô cùng, chậu hoa bên cạnh sột sột soạt soạt, tiểu thảo long biến mất một buổi chiều lại xuất hiện, không đợi mấy cây cỏ kia chào hỏi, chỉ thấy đuôi rồng tinh tế ngoe ngẩy, đi thẳng về phía phòng ở.
"Không thể đi! Nhuế Nhuế sẽ tức giận!"
Đầu rồng nhỏ bằng ngón tay cái chuẩn bị đụng vào cửa sổ, hắn biết quanh nhà có pháp trận, cũng nắm chắc khi đi vào sẽ không làm kinh động đến người bên trong.
Chỉ là nghe được lời này, thân hình ở trong không trung dừng một chút, đuôi rồng nhẹ chuyển, chậm rì rì quay lại chậu hoa.
Nhóm cỏ non tranh nhau nói chuyện với hắn: "Hôm nay ngươi đi đâu vậy? Nhuế Nhuế đi tìm ngươi đấy."
"Sao ngươi lại biết bay?"
"Rễ ngươi đâu? Ta biết rồi! Có phải rễ với lá cây của ngươi đều biến thành cánh, cho nên ngươi mới trụi lủi như thế đúng không!"
Đầu rồng ngoi lên khỏi chậu hoa, chờ bọn chúng ta một lời ngươi một câu nói xong, mới lạnh giọng trầm thấp nói: "Sao không thể đi vào?"
"Ấy, ngươi có thể nói!"
"Quá tốt rồi! Ngươi cũng giống như chúng ta."
"Thế nhưng giọng của ngươi thật kỳ quái, khi ta nói lá cây đều rung lên, Nhuế Nhuế thích giọng của ta như vậy đấy."
"Nói bậy! Rõ ràng là ta như thế!"
"Hừ! Hôm nay Nhuế Nhuế rót cho ta nhiều hơn hai rọt nước, ta biết ngay là nàng thích ta nhất."
"Đó là lá của ngươi chạm đến chỗ ta, rõ ràng là cho ta nước! lúc trước Nhuế Nhuế từng nói thích giọng ta nhất!"
"Ta!"
"Ta!"
Đám cỏ lại nháo lên đánh nhau, lá cây thon dài không cẩn thận rối thành một nắm, làm thế nào cũng không gỡ ra được, từng cây héo rũ xuống.
Rồng ta nghiêng đầu quan sát bọn họ một lát, lại mở miệng, thế nhưng thay đổi thành tiếng của trẻ con: "Tại sao Nhuế Nhuế lại tức giận?"
Đám cỏ non lục đục ngẩng đầu, cố gắng mò lá cây qua sờ hắn, giống như ở quan sát chủng loại quý hiếm gì lắm, mấy cây cỏ cùng kêu lên nói: "Giọng của ngươi thay đổi!"
"Giọng nói này thật quen tai."
"Giống tứ bảo bảo!"
"Thật giống!"
Đại bảo nhị bảo tam bảo mỗi người một câu, tứ bảo bảo nhìn cây này, lại xem cây kia, bỗng nhiên gào một tiếng khóc lên: "Tiểu bảo bảo thật đáng ghét! Giọng của ta là giọng Nhuế Nhuế thích nhất, ngươi không được học theo!"
Nhóc vừa khóc, mấy cây khác cũng bị ảnh hưởng, khụt khịt hai tiếng, cũng oa oa khóc lớn lên.
Lại là một hồi ầm ĩ, cuối cùng tiểu thảo long cũng không dò ra được tý gió nào từ miệng bọn chúng, thế nhưng ít ra hắn đã biết được giọng nói mà cô thích nhất, hơn nữa chuẩn bị chiếm làm của riêng.
Đến nỗi việc bắt nạt một cây cỏ, giờ hắn cũng đang là tiểu bảo bảo đây này, lại còn là bài vị mấy cây cỏ non kia cho, cạnh tranh công bằng, không thể tính là bắt nạt.
Sáng sớm hôm sau, Khương Nhuế theo thường lệ tưới nước cho hoa cỏ trong viện, kinh ngạc phát hiện mấy cây cỏ hoàn hồn nhỏ trước nay tinh lực luôn dư thừa, giờ đây lá cây rũ xuống ngủ gà ngủ gật, tưới tiên tuyền lên cũng chưa phản ứng, nhìn héo trên héo dưới.
Mà bên cạnh tự nhiên nhảy ra chậu hoa thứ năm, rồng ta dường như không có việc gì đứng ở trong đó, đôi mắt đậu xanh nho nhỏ sáng lấp lánh mà nhìn cô.
Khương Nhuế nhìn thẳng hắn một lát, khi chuẩn bị xoay người, rồng ta lại phun ra đầu lưỡi nhỏ, non nớt mà pi~ một tiếng, giống như mình là tiểu bảo bảo mới ấp từ trong trứng ra vậy.
Tâm tình Khương Nhuế có hơi phức tạp.
Sau giờ ngọ có tiên hạc đưa tới một lọ mật hoa, là tiểu Mẫu Đơn mới quen gần đây.
Chắc là mật của nàng ấy, hương thơm ngào ngạt, Khương Nhuế dùng nó tưới cho mấy cây cỏ, tức khắc cây nào cây nấy cũng bừng bừng sức sống, tinh lực dư thừa.
Theo thường lệ không có phần của cây cỏ giả kia.
Cô tự nhấm nháp ít mật, nghĩ đến việc đáp lễ. Bản thể hoa của cô rất nhỏ, hầu như không đáng kể, không có mật hoa gì, tạm thời cũng không định gieo trồng hạt giống, bởi vậy chỉ có thể đưa vật ngoài thân.
Cũng may Mẫu Đơn tuổi còn nhỏ, cũng đơn thuần —— nghĩ đến những câu mà cô nàng nói, Khương Nhuế yên lặng đưa hai chữ đơn thuần vào dấu ngoặc kép —— hẳn là sẽ thích một ít phụ kiện xinh đẹp, mà cô luân hồi nhiều kiếp như vậy cũng tích được kha khá trang sức, có vài thứ mà ở Thiên giới cũng được gọi là hiếm thấy, vì thế mang hộp trang sức ra, chuẩn bị tìm hai loại tốt cho cô nàng.
Bé rồng đợi hồi lâu, vẫn luôn không thấy cô để ý đến hắn, lúc này thấy cô để nước mật sang một bên, không biết tìm kiếm cái gì, liền bay từ trong chậu hoa ra, móng vuốt be bé dẫm lên mây bay đến bàn, lộ ra cái đầu nhỏ quan sát một lúc, thử dùng cái đuôi cuốn lấy chén trà của cô, vội vươn đầu lưỡi liếm nước mật, lại lấy tốc độ cực nhanh lùi về.
Đợi hồi lâu, thấy không bị xua đuổi, gan rồng lớn hơn một chút, một mặt dùng đôi mắt nghía cô, một mặt thử ngó đầu vào ly, há mồm, nước trong ly giống như vòi rồng, đều bị hắn hút vào trong bụng.
"Ợ."
Rồng ta thỏa mãn mà ợ lên một cái, trong miệng ngọt ngào, trong lòng cũng ngọt ngào theo, lảo đảo lắc lư bò lên trên hộp trang sức, đứng ở trên hộp lè lưỡi với Khương Nhuế.
Tuy rằng Khương Nhuế không thấy hắn, nhưng toàn bộ quá trình đều biết rõ ràng, càng thêm khẳng định nếu là trạng thái bình thường, hắn nhất định sẽ không làm ra loại hành động này.
Dù không biết hắn ở trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện, chuyện cũ năm xưa rốt cuộc là nhớ rõ, hay là...... Không nhớ rõ?
"Kẹp tóc mào gà đâu nhỉ?" Cô lầm bầm nói nhỏ một câu, tìm kiếm mọi nơi.
Rồng ta cũng ngó nghiêng khắp nơi, bỗng nhiên phát hiện cái kẹp tóc lớn ấy đang ở dưới móng vuốt của mình, lập tức kêu pi một tiếng.
Khương Nhuế duỗi lấy kẹp tóc đi.
Rồng ta vẫy đuôi ngoan ngoãn nhìn cô.
"Ngọc Côn Sơn hình như cũng không thấy." Khương Nhuế lại nói.
Rồng ta vội đi tìm, dẫm lên một đám mây to bằng lòng bàn tay lơ lửng xoay quanh trên hộp trang sức, đột nhiên lao xuống, dùng đầu xúc một khối ngọc bội, vui vẻ mà pi pi.
Khương Nhuế lúc này mới liếc mắt nhìn hắn, thế nhưng có thể nhìn ra được ân cần từ trong cặp mắt đậu xanh bé tý kia.
Cô lại nói: "Đưa viên minh châu Đông Hải kia cho ta."
Viên minh châu nằm ở chỗ dễ thấy nhất trong hộp, không cần tìm, rồng ta thử dùng móng vuốt gẩy, trơn tuột không gẩy không được, lại muốn dùng miệng cắn, lại cảm thấy không mở miệng lớn như vậy được, cuối cùng linh cơ vừa động, dùng cái đuôi cuốn lấy, giơ thẳng lên trước mặt Khương Nhuế.
Khương Nhuế lại không nhận, chỉ nhìn hắn.
"Pi?" Rồng ta dường như nhận ra được cái gì, móng vuốt nhỏ bất an động đậy.
Khương Nhuế khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Ba câu vừa nãy, ta dùng ba loại ngôn ngữ, đều là của hạ giới, không có câu nào thông dụng ở Thiên giới, cho nên để ta đoán xem ngươi là ai? Lăng Uyên? Diêm Chiêu? Hình Diễn? Hay là...... Toàn bộ?"
Lạch cạch ——
Đuôi rồng cứng còng, minh châu lăn lóc trên mặt bàn, ục ục rớt xuống đất.