Đã một tháng trôi qua, kể từ lúc Băng Di gặp Lãnh Mặc Phàm thì không còn gặp mặt nữa. Hôm nay cũng như bao ngày khác, Băng Di đến trường mà tâm trạng chẳng mấy vui vẻ. Đã một tháng cô không gặp anh, cô cảm thấy lòng thật trống trải. Cô nhớ anh nhiều lắm, nhưng không cách nào để tìm anh cũng như liên lạc với anh, điều này làm Băng Di vô cùng phiền não.
"Tiểu Di, bà có chuyện không vui sao?" Vân Hi cảm thấy kì lạ đối với cô bạn thân này, cô luôn vui vẻ khi ở cùng cô (Vân Hi) và Doãn Ca nhưng một tháng nay, Vân Hi luôn nở nụ cười một cách gượng gạo nên Vân Hi nghĩ là cô đang có tâm sự nên mới hỏi.
"Không có." Băng Di nằm gục dưới bàn, chán nản trả lời. Có phải cô bị bệnh tương tư rồi không? Chỉ gặp người ta có một lần mà nhớ đến phát điên, mà bản thân mình không biết Lãnh Mặc Phàm có nhớ mình không hay là đã quên rồi?
"Haizzzz... "Băng Di thở dài, còn Vân Hi và Doãn Ca thì người nhìn ta, ta nhìn người cả hai đều nhún vai ý muốn nói "bà không biết chuyện, thì làm sao tôi biết được".
"Tiểu Di, lát nữa cùng đi ăn em nha." Doãn Ca lên tiếng dụ dỗ
"...."
"Tiểu Di, hay lát nữa đi shopping?" Vân Hi nói
"...." im lặng
"Tiểu Di, hay lát nữa đi xem phim." cả hai cùng đồng thanh, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ của cô. Hai người định nói thêm thì giáo viên đã vào lớp nên ngậm ngùi về chỗ, nhưng mắt lo lắng vẫn nhìn về phía Băng Di
" Không nhắn tin... không gọi điện... không hẳn là đã quên...!"
"Không hỏi thăm... không quan tâm... không hẳn là không nhớ..."
Mà... chỉ là... sợ:
"Sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm phiền đến cuộc sống của ai kia."
*****
Lãnh Mặc Phàm anh về nước đã được hai ngày, nhưng anh vẫn không có thời gian để gặp Băng Di. Có trời mới biết, trong một tháng anh nhớ cô tới mức nào. Muốn điện thoại, nhắn tin hỏi thăm cô nhưng lại sợ làm phiền đến cô, nên Lãnh Mặc Phàm nhắn rồi lại xóa cứ như vậy anh quyết định không nhắn tin hay gọi điện cho cô. Nhưng nếu anh biết rằng, ai đó cũng muốn anh nhắn tin hay gọi điện dù chỉ một chút sẽ làm tâm trạng cô vui hơn, thì Lãnh Mặc Phàm đã làm...nhưng đáng tiếc, anh đã không biết.
Buổi chiều, sau khi kết thúc khoá học buổi chiều Băng Di chẳng còn tâm trạng nghe hai đứa bạn hàn huyên, tính đi đâu chơi. Băng Di chỉ để lại một câu rồi bỏ đi
"Không hứng thú."
Vân Hi và Doãn Ca á khẩu trước câu nói lạnh nhạt của Băng Di Hai người nhanh chóng đuổi theo, không ngừng kêu í ới, nhưng Băng Di chẳng để tâm. Bởi vì tâm trạng của cô cực kỳ, cực kỳ không tốt. Nhưng đột nhiên Băng Di dừng cước bộ, đôi mắt hơi đỏ nhìn về phía trước. Vân Hi bị Băng Di dừng bất ngờ nên suýt nữa đụng trúng cô
"Nè, Tiểu Di dừng phải nói trước một tiếng chứ?"
Không thấy Băng Di trả lời, Vân Hi cùng Doãn Ca nhìn nhau, sau đó thì nhìn theo ánh mắt của cô. Chỉ thấy một chiếc siêu xe với số lượng có hạn đang dừng ở trước cổng trường, không chỉ vậy còn có một người đàn ông cực đẹp trai, anh mặc chiếc áo sơ mi xanh, tay áo xăn tới khửu hai cúc áo ở trên mở ra để lộ khuôn ngực cứng rắn của anh. Quần tây đen, chân mang giày Italy trên khuôn mặt lạnh băng nở một nụ cười. Bùi Doãn Ca thấy Lãnh Mặc Phàm liền không ngừng kêu to
"Trời ạ, soái ca...người đâu mà đẹp trai quá trời."
Mấy nữ sinh khác cũng dùng ánh mắt hình trái tim nhìn Lãnh Mặc Phàm, miệng thì không ngừng nói
"Không biết anh ấy có bạn gái chưa nhỉ?"
"Muốn xin số của anh ấy ghê..."
"Thật muốn chụp cùng một bức hình a...."
Bỗng nhiên có một nữ sinh hét lên
"Đó không phải là tổng tài của Tập đoàn Thần Vũ sao?"
Mọi người nghe vậy liền xôn xao cả lên
"Là người trẻ tuổi nhất mà nắm giữ chức vụ tổng tài?..."
Nhưng Lãnh Mặc Phàm bỏ ngoài tai những lời nói đó, bước đến chỗ Băng Di đang đứng nhìn anh như trời trồng. Đến gần, Lãnh Mặc Phàm mới thấy mắt cô đã đỏ lên, nước mắt như hạt chân châu rơi xuống khiến lòng anh quặn đau. Điều này làm hai đứa bạn đứng bên cạnh cô bất ngờ, từ khi quen biết Băng Di tới giờ đây là lần đầu họ nhìn thấy cô khóc.
Lãnh Mặc Phàm đau xót, đưa tay dịu dịu dàng lau những giọt nước mắt cho Băng Di, anh ôm cô vào lòng giọng nói có chút mệt mỏi, vì anh đã cố gắng làm xong việc để đến tìm cô
"Đừng khóc, ngoan..."
Nếu như lúc này anh để cho Kỳ Viễn cùng Phong Nam thấy, Lãnh Mặc Phàm anh đang an ủi một người con gái, họ sẽ kinh ngạc đến chết. Ai nói anh máu lạnh? Ai nói anh lãnh huyết vô tình? Anh rất dịu dàng mà, phải, nhưng chỉ với một mình Băng Di cô. Băng Di nghe Lãnh Mặc Phàm nói vậy càng khóc to hơn, làm anh cuống cả lên. Đây là lần đầu anh kiên nhẫn dỗ con gái nên chẳng biết phải làm sao.
"Tiểu Di ngoan, đừng khóc nữa..." Lãnh Mặc Phàm vừa nói vừa vuốt mái tóc của cô.
"Mặc...Phàm..." cô nấc lên, gọi tên anh.
"Ừ." Lãnh Mặc Phàm yêu thương đặt lên trán cô một nụ hôn
"Em nhớ anh."
Lãnh Mặc Phàm tốn hai giây để tiêu thụ lời nói của Băng Di. Cô nói cô nhớ anh, vậy trong tim cô cũng có anh? Có đúng vậy không? Mà Bũi Doãn Ca và Vân Hi nghe xong câu "em nhớ anh" đã hoàn toàn hóa đá.
Lãnh Mặc Phàm nhìn cô cười, rồi dắt tay Băng Di bước đi trước con mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị của mọi người. Còn hai đứa bạn của Băng Di giống như người mất hồn nhìn bóng bọn họ khuất dần và cuối cùng lẫn trong dòng người đông đúc