Mệt mỏi, Phong Nam lấy rượu ra uống đến say khước rồi ngủ luôn dưới sàn nhà, kết quả sáng hôm sau bị cảm mạo không đi làm được. Phong Nam nằm ở nhà mà cứ nhớ về Doãn Ca, đã một ngày anh không gặp cô rồi, nhớ cô muốn chết. Đang nằm suy nghĩ vu vơ chợt nhớ đến một người anh còn chưa có hỏi qua.
Băng Di đang ngủ thì bị chuông điện thoại đánh thức
"Alo???" Băng Di trả lời với giọng ngái ngủ
"Băng Di cô làm ơn nói cho tôi biết Doãn Ca ở đâu đi."
Nghe thấy giọng lo lắng của Phong Nam hỏi về Doãn Ca, cô nghĩ hai người xảy ra chuyện?
"Tôi không biết."
"Băng Di, tôi xin cô đó".
"Nè! Anh nói chuyện với vợ lão đại như vậy hả?!"
Phong Nam cứng họng, sao anh quên mất Băng Di là vợ lão đại cơ chứ?
"Chị dâu, chị làm ơn nói cho em biết đi."
Khụ...khụ...khụ
Băng Di rất muốn cười nhưng biết không phải lúc nên ho khan vài tiếng rồi nói với giọng nghiêm túc
"Tôi thật sự không biết, cậu ấy chỉ nói đi du lịch để tìm sự yên tĩnh chứ không nói đi đâu cả."
"Cảm ơn chị dâu
Phong Nam thất vọng cúp máy, ngay cả Băng Di cũng không biết thì anh phải làm sao bây giờ. Ánh mắt Phong Nam lơ đãng nhìn qua khung cửa sổ, vô tình nhìn thấy tờ giấy gì đó để cạnh. Anh đứng lên rồi cầm tờ giấy lên xem, một giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy. Cô mang thai? Tại sao không nói với anh cô mang thai? Doãn Ca em ác lắm, em mang con anh đi nơi nào rồi?
"Doãn Ca, em đừng chơi trò mất tích với anh".
"Anh nhất định sẽ tìm được mẹ con em"
(Bây giờ đến lượt cặp Kỳ Viễn và Vân Hy ha!)
Sau khi gác máy Băng Di nằm phịch xuống giường, thì bị một cánh tay ôm chặt cô từ đằng sau.
"Bảo bối, ai điện cho em?"
Lãnh Mặc Phàm vùi mặt vào mái tóc của Băng Di. Anh đã tỉnh được một lúc nên cũng đoán được phần nào cuộc nói chuyện.
"Là Phong Nam, cậu ta hỏi em có biết Doãn Ca ở đâu không?"
Nói xong Băng Di thở dài, Lãnh Mặc Phàm thấy vậy liền an ủi
"Bảo bối đừng lo, họ sẽ ổn thôi".
"Mong là vậy."
Băng Di quay lại, vùi mặt vào ngực anh rồi ngủ thiết đi. Không hiểu tại sao dạo gần đây cô cực kỳ thích ngủ. Lãnh Mặc Phàm mỉm cười ôm chặt Băng Di rồi một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
\=•\=•\=•\=•\=ta là tia phân cách Anh Quốc xa xôi\=•\=•\=•\=•\=•\=
Tại một toà lâu đài nguy nga, hành tráng. An ninh ở đây tuyệt đối chặt chẽ, camera quan sát hay mật khẩu để vào được lâu đều là loại tối tân nhất.
Ở khu vườn của tòa lâu đài, một cô gái mặc bộ đầm công chúa, với mái tóc màu hạt dẻ được uốn xoăn. Cô gái đang ngồi dựa vào gốc cây nhìn lên bầu trời đến nỗi có người đến gần cũng không phát hiện.
"Công chúa Diana?"
-....
"Công chúa?"
-....
"CHARLLOTTE ELIZABETH DIANA".
Người con gái giật mình vì tiếng gọi đó, thật sự cô không quen tí nào.
"Tìm em có chuyện gì?"
"Nữ hoàng cho gọi".
Diana gật đầu rồi bước nhanh vào trong tòa lâu đài.
"Người cho gọi con?"
"Đúng, ta sẽ giới thiệu con với bên ngoài và một tuần nữa sẽ tổ chức hôn lễ, còn đứa bé ta sẽ chấp nhận."
"Cảm ơn người".
Diana vui mừng bước lên lầu, không anh bên cạnh nhưng có con là đủ. Em sẽ nuôi nấng nó khôn lớn,... Ken đứng từ xa khi nghe nữ hoàng nói sẽ giữ lại đứa con của Diana anh thật không cam tâm. Bất giác trên môi Ken nở một nụ cười thâm độc.
Ngày hôm sau, thông tin công chúa nước Anh đã trở về được đăng lên các mặt báo nổi tiếng thế giới với tựa đề " Công chúa Charlotte Elizabeth Diana sau mười năm mất tích đã trở lại ". Các đài truyền hình cũng đưa tin không ngừng, Kỳ Viễn lơ đãng nhìn bài báo mới sáng nay là hàng loạt tin quốc tế nóng hổi, anh cũng không quan tâm cho đến khi bắt gặp hình ảnh quen thuộc trên mặc báo. Kỳ Viễn há hốc mồm không thể tin được, là anh hoa mắt sao? Nhưng không... đó là cô.
Băng Di ngồi xem tivi thì tình cờ nghe được tin động trời
Sáng nay vào lúc 8h30" công chúa Charlotte Elizabeth Diana của nước Anh đã đính hôn với con trai của bá tước.....
Một tuần sau... công chúa sẽ tổ chức hôn lễ...
............
......... sáng nay công chúa đã gặp......."
Miếng bánh trên tay Băng Di rơi xuống, miệng thì há to có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng.
"Không thể tin được, ôi trời ơi! Tôi vừa mới thấy cái gì vậy nè?!"
Má Trịnh ở trong phòng bếp nấu ăn, nghe Băng Di hét lên thì lo lắng chạy ra ngoài phòng khách
"Thiếu phu nhân, có chuyện gì sao?"
"Má Trịnh, xem này."
Băng Di chỉ tay vào tivi đang nói về tin tức của công chúa Charlotte Elizabeth Diana.
"Dạ?"
Má Trịnh khó hiểu nhìn theo tay Băng Di chỉ, nhưng bà chỉ thấy người ta đưa tin tức về công chúa nước Anh thôi, có gì to tác?
Tin tức này không những Băng Di và Kỳ Viễn kinh ngạc. Mà còn có Lãnh Mặc Phàm, Phong Nam và Doãn Ca đang ở một nơi nào đó.
Biết được tin tức này, Lãnh Mặc Phàm tranh thủ về nhà. Lúc bước vào, anh bị một màn trước mắt làm cho bật cười.
"Ha ha ha...vợ của anh thật đáng yêu". Băng Di nghe tiếng cười của chồng mình thì quay lại
"Ông xã, em muốn đi Anh quốc."
"Bảo bối, nói cho anh biết lý do được không?"
"Em phải ngăn cái đám cưới chết bầm này lại"
"Vân...à không, công chúa tuyệt đối không thể lấy cái tên gì gì đó bá tước.
"Để chồng đi với vợ yêu."
Lãnh Mặc Phàm cưng chiều nhéo hai má phúng phính của Băng Di.
Mà lúc này bên chỗ Kỳ Viễn đã chuẩn bị hành lý để sang Anh quốc. Anh không thể để đám cưới này diễn ra, bởi vì công chúa Charlotte Elizabeth Diana là người anh yêu nhất, phải, là người anh yêu. Là Vân Hy của anh, cho nên anh sẽ bất chấp tất cả để đưa cô về. (đó là thân phận bí mật của Vân Hy a, thật kinh ngạc)
Vừa ra khỏi cổng biệt thự để đến sân bay, thì nhận được tin nhắn của Lãnh Mặc Phàm " đến nhà tớ, có việc". Kỳ Viễn tức ói máu khi thấy cái tin nhắn súc tích kia. Anh lái xe thẳng đến biệt thự Lãnh Viên.