Lúc tỉnh dậy, Băng Di thấy mình đã ở trên máy bay, nhưng không thấy anh đâu. Lãnh Mặc Phàm đi lấy đồ ăn sáng về thấy Băng Di đã dậy thì cười vui vẻ
"Bà xã, đã tỉnh!?"
"Chúng ta đang đi đâu đây?"
"Hưởng tuần trăng mật".
"À..."
Ăn sáng.
"Aaaa..." Băng Di há miệng ra chờ Lãnh Mặc Phàm đút cho mình, làm mấy cô tiếp tân thấy cảnh này không khỏi ngưỡng mộ. Ước gì họ cũng lấy được người chồng tốt như vậy.
Do đi máy bay tư nhân nên đến nơi sớm hơn, hai người ở tại khách sạn của Kỳ Viễn nên không cần phải lo lắng. Cảnh về đêm ở Paris rất đẹp, nên nước Pháp còn được mệnh danh là kinh đô ánh sáng.
Đến với kinh đô ánh sáng, không nên bỏ lỡ cơ hội tham quan những công trình kiến trúc nổi tiếng như tháp Eiffel, nhà thờ Đức Bà Paris, Khải hoàn môn, bảo tàng Picasso,... thưởng thức nền ẩm thực độc đáo mang phong cách Châu Âu với rượu nho Pháp,...
Không những vậy, đất nước Pháp còn được mệnh danh là kinh đô thời trang của thế giới với những thành phố cửa hiệu thời trang đa dạng hóa và vật chất. Paris cũng là trung tâm văn hóa lớn thế giới và cũng là một trong những thành phố thu hút nhiều khách du lịch và cũng được mệnh danh là thành phố tình yêu. Nên đối với những ai đang yêu nhau, hãy đến Paris một lần để thưởng thức khung cảnh lãng mạn về đêm ở đây.
Băng Di chọn đến đây cũng là lý do này, trước kia cô cũng đã đến Paris nhưng bây giờ có anh đi cùng, Băng Di cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
"Bà xã, đang nghĩ gì?" Lãnh Mặc Phàm từ đằng sau ôm lấy Băng Di hỏi.
"Không nha, chỉ xem ngày mai nên đi đâu chơi".
Băng Di rất tự nhiên dựa lưng vào lòng ngực rắn chắc của anh. Lãnh Mặc Phàm chỉ cười rồi kéo tay cô đi ra ngoài
"Chúng ta đi ăn, rồi ngắm cảnh về đêm ở Paris ".
Băng zdi vui vẻ để anh dắt đi, ăn xong cả hai đều đi dạo phố. Họ đi đến đâu cũng có người ngoảnh lại nhìn bằng những cặp mắt hâm mộ. Lãnh Mặc Phàm tỏa ra sát khí khi những tên con trai kia cứ nhìn chằm chằm vào Băng Di, Băng Di chỉ biết phì cười trước hành động trẻ con của Lãnh Mặc Phàm. Anh đây là đang ăn dấm chua nha.
"Em còn cười."
"Không, em muốn ăn kem".
Băng Di không phủ nhận, sau đó chỉ quán kem bên đường.
"Được, ở đây chờ anh đi mua cho em".
Nhận được cái gật đầu của Băng Di, Lãnh Mặc Phàm mới an tâm rời đi nhưng anh vừa rời khỏi thì có một người con trai tóc vàng mắt xanh đến trước mặt cô
"Em gái, đi một mình sao?"
Băng Di khá bất ngờ khi có người biết nói tiếng Trung, nhưng nhìn đối tượng là muốn tìm cô gây sự chú ý đi? Nên khuôn mặt đang cười bỗng chốc lạnh băng.
"Không."
"Đừng lạnh lùng thế chứ!" Hắn cười một cách bỡn cợt, Băng Di chẳng thèm liếc hắn dù một cái, nói lời cảnh báo
"Tốt nhất đừng để tôi gặp lại anh".
Sau đó liền bỏ đi, Âu Dương Hàn nhìn Băng di rời đi không khỏi nhếch mép cười nhạt
"Em nghĩ Âu Dương Hàn tôi là ai?"
Lãnh Mặc Phàm mua kem về thấy Băng Di đứng nhìn mình cười, anh nhanh bước qua đưa kem cho cô. Rồi tự nhiên nắm tay cô đi dạo, Băng Di đưa kem lên trước miệng Lãnh Mặc Phàm nhưng anh lắc đầu.
"Anh không ăn?"
" Vâng"
Không nói thêm, Băng Di cắn một miếng kem rồi nhóm chân lên hôn lên môi anh, Lãnh Mặc Phàm cứng đờ người để mặc cho cô hoành hành trong miệng anh. Băng Di không có kinh nghiệm hôn nên có chút khó khăn, nhưng đã thành công khơi dậy dục vọng đang ngủ say trong cơ thể ai kia.