Lãnh Mặc Phàm bước vào công ty, làm nhân viên ở đây khó hiểu. Sao tổng tài lại đi làm muộn như vậy? Không phải tổng tài đi sớm về muộn sao? Bất quá, họ thấy hôm nay tâm trạng của tổng tài hình như rất tốt. Lãnh Mặc Phàm bỏ qua tất cả ánh mắt nghi hoặc của nhân viên, mà đi về phía thang máy dành cho tổng tài.
Lý Mỹ Nhu thấy Lãnh Mặc Phàm đi làm muộn hơn thường ngày nhưng cũng không dám hỏi. Lý Mỹ Nhu nhanh chóng pha cho anh một tách cà phê sẵn tiện đem văn kiện cho anh xem qua.
"Cốc...cốc...cốc..."
"Vào đi."
Lý Mỹ Nhu bước vào đặt cà phê lên bàn làm việc của Lãnh Mặc Phàm, rồi đưa cho anh sắp tài liệu nói
"Tổng tài, mời ngài xem qua".
"Để đó đi...."
"Tôi sẽ không ở công ty một thời gian, có việc gì thì đưa cho tổng giám đốc Nam Phong xử lý, còn văn kiện qua trọng cứ để trên bàn làm việc khi nào về tôi sẽ phê duyệt sau."
Lãnh Mặc Phàm miệng thì nói nhưng đầu vẫn không ngẩn lên, Lý Mỹ Nhu cảm thấy ngạc nhiên. Tổng tài đi đâu mà không ở công ty?
"Cô nghe tôi nói không?" Lãnh Mặc Phàm không nghe thấy Lý Mỹ Nhu trả lời, liền dừng công việc trên tay, ngẩn đầu lên giọng lạnh lùng hỏi.
"À, vâng ạ"
"Được rồi, không còn việc gì cô ra ngoài đi. Gọi tổng giám đốc Nam Phong đến đây gặp tôi."
"Vâng."
Lý Mỹ Nhu rời đi nhưng trong lòng rối bời. Cô đi ra không lâu thì Nam Phong bước vào.
"Có chuyện gì sao?" Nam Phong thong dong ngồi xuống ghế sofa y như đây là phòng của anh vậy. Lãnh Mặc Phàm cũng không để ý nói
"Tớ sẽ không ở công ty một thời gian".
"Định đi hưởng tuần trăng mật cùng bà xã hả?!" Nam Phong nữa đùa nữa thật hỏi
"Phải".
Nụ cười Nam Phonh tắt hẳn, nhìn Lãnh Mặc Phàm bằng ánh mắt dò xét
"Thật?!"
"Là thật."
"Tính đi bao lâu?"
"Một tháng."
"Còn công ty?"
"Công ty có tổng giám đốc để chưng ra thôi hả? "
"Cậu... cậu được lắm, cậu đi chơi còn mình phải làm việc?" hỏa khí bừng bừng nhìn Lãnh Mặc Phàm chấp vấn
"Phải, có gì cần giúp đỡ nói Tề Vũ hoặc Tề Phúc là được."
"Được, lúc về tớ muốn cậu cho tôi nghỉ phép". Nam Phong ra điều kiện với Lãnh Mặc Phàm, anh cũng không ngốc đến nỗi làm một đống việc trong một tháng nha.
"Được, muốn nghỉ bao lâu tùy thích". Lãnh Mặc Phàm phóng khoáng nói
"1 tuần".
Haizzzz, nhiều lắm chỉ nhiêu đó. Nếu Nam Phong mà đòi nghỉ dài hạn thì thế nào cũng bị điều đi nước ngoài như vậy anh sẽ không gặp được Doãn Ca thì phải làm sao đây? Nhiều lúc lạnh lùng là vậy, chẳng giống bây giờ gì cả. Hình tượng tổng giám đốc lạnh lùng của anh đã biến mất.
Ngồi nói vài câu với Lãnh Mặc Phàm thì Nam Phong cũng rời đi làm việc. Lý Mỹ Nhu thấy Nam Phong ra liền cúi đầu chào. Nam Phong chỉ gật đầu rồi đi về phòng làm việc của mình.
3h30" chiều, Lãnh Mặc Phàm đang mở cuộc họp. Bên trong phòng không khí hết sức căng thẳng, Lãnh Mặc Phàm mặt lạnh như băng nhìn mấy trưởng phòng. Anh rất muốn về với vợ của mình, mới kết hôn đã phải đi làm thật bực mình. Mọi người đang chăm chú nghe trưởng phòng Đỗ báo cáo tình hình trong một tháng qua thì chuông điện thoại reo lên. Giật mình, mọi người nhìn nhau, Lý Mỹ Nhu chau mày, cô biết tổng tài ghét nhất đang họp mà mở máy. Nhưng khi thấy hành động rút điện thoại ra của Lãnh Mặc Phàm làm cô trợn mắt, những người còn lại cũng ngạc nhiên nhưng không như Lý Mỹ Nhu, do lúc trước họ đã chứng kiến qua. Lãnh Mặc Phàm nhìn số gọi đến, thì khuôn mặt lạnh băng đã hoà hoãn hơn nhiều.
"Alo?"
"Anh đang bận sao?!" Băng Di đầu giây bên kia hỏi