Sáng hôm sau, Băng Di đang ngủ thì đã bị hai cô bạn thân lôi đầu dậy với lý do hết sức chính đáng đó là "trang điểm"
"Bà cô của tôi dậy". Vân Hy lay mạnh Băng Di, bị lây mạnh cô chỉ đẩy tay Vân Hy ra rồi lăn qua một bên ngủ tiếp. Làm Vân Hy thở phì phò, Doãn Ca cười cười hít một hơi thật dài rồi hét to
"CHÁY... CHÁY NHÀ...MAU CHẠY!!!"
Quả nhiên có hiệu quả với ai kia, Băng Di ngồi bật dậy nhìn xung quanh nhưng không thấy lửa mà cháy gì? (Chỉ vẫn sáng suốt)
"Dậy rồi?! Mau lên còn trang điểm". Vân Hy thúc giục
"Trang điểm?! Để làm gì?" Băng Di ngơ ngác nhìn hai cô bạn mình, họ trố mắt ra nhìn Băng Di như nhìn thấy sinh vật kỳ lạ
"Hôm nay là đám cưới của cô thưa cô nương". Doãn Ca đặc biệt nhấn mạnh hai từ "đám cưới". Nhưng khi nói xong đã không thấy Băng Di đâu nữa, hai người lắc đầu nhìn cánh cửa nhà tắm đang đóng chặt thở dài.
Lúc sau, cô bước ra thợ trang điểm đã đứng đợi sẵn nên họ bắt tay vào trang điểm luôn. Băng Di ngồi im cho họ muốn đánh gì thì đánh, son gì thì son...nhưng miệng vẫn hỏi
"Mặc Phàm đâu?"
"Dạ, thiếu phu nhân tổng tài ra ngoài từ sớm để chuẩn bị. Khi đến giờ ngài sẽ cho người đến rước phu nhân". Cô nhân viên trang điểm không nhanh không chậm nói với Băng Di, trước khi ra ngoài Lãnh Mặc Phàm đã dặn như vậy.
"Ừ". Băng Di gật đầu rồi không nói gì thêm.
Băng Di ngồi mấy tiếng để trang điểm, làm tóc khiến cô ê cả người. Cuối cùng những phút tra tấn khuôn mặt với đầu tóc cô đã xong. Nhân viên trang điểm đưa lễ phục cưới mà Băng Di đã trọn hôm bữa thay.
Nhân viên, Vân Hy, Doãn Ca nhìn Băng Di trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, tóc được búi cao thả vài cọng phía trước, mặt chỉ đánh một lớp phấn mỏng, môi anh đào khẽ mín lại, trên đầu đeo một vương niệm được đính 999 viên kim cương nhỏ và cài khăn vang trắng lên đầu.
"Thiếu phu nhân thật đẹp". Cô nhân viên 1
"Từ trước đến giờ trang điểm cho nhiều người nhưng thiếu phu nhân là người đẹp nhất từ trước đến giờ". cô nhân viên 2
"Bà là cô dâu xinh đẹp nhất". Vân Hy nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải sau đó gật đầu nói
"Phải nha, bà đẹp quá trời luô. Doãn Ca cũng nói, mà không để ý mặt Băng Di đã ngượng chín cả mặt.
"Cốc...cốc...cốc"
"Thiếu phu nhân, đã đến giờ". Má Trịnh bên ngoài nói vọng vào
"Dạ". Băng Di đáp, rồi quay sang mọi người nói
"Đi thôi".
Chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng trước khách sạn The King nơi sẽ diễn ra đám cưới của Băng Di và Lãnh Mặc Phàm.
Hôn lễ chủ yếu được trang trí hai màu chủ đạo là trắng và tím nhạt. Theo dọc hai bên là những đóa tường vi trắng mang một ý nghĩa đẹp về tình yêu, cách bài trí tuy đơn giản nhưng toát lên một vẻ đẹp sang trọng. Đặc biệt, người tham dự hôn lễ chỉ được mặc đồ có tông màu tím ngọc đó là điều quy định trong lễ cưới của Lãnh Mặc Phàm và Băng Di, nếu không mặc đúng như trong thiệp đã ghi sẽ không được tham gia buổi hôn lễ hôm nay.
Băng Di đang ngồi ở phòng chờ nói chuyện phiếm với Vân Hy và Doãn Ca. Bỗng cánh cửa bật mở, bước vào là ba chàng trai vô cùng tuấn tú. Lãnh Mặc Phàm mặc trên người bộ comle màu kem, trên cổ thắc chiếc nơ đỏ tóc được vuốt ra đằng sau. Kỳ Viễn và Nam Phong mặc vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng hiệu Armani, đeo cà vạt màu đen nhìn họ cũng rất điển trai.
"Bà xã, em rất đẹp". Lãnh Mặc Phàm nhìn Băng Di không rời mắt nói
"Anh cũng vậy". Băng Si nhỏ giọng lí nhí, cô đang xấu hổ gần chết. Lãnh Mặc Phàm biết cô đang ngượng nên không nói thêm chỉ hàng huyên một số câu rồi ra ngoài để Băng Di chuẩn bị.
Đến giờ, tâm trạng cô đang hết sức căng thẳng. Má Trịnh nhìn thấy cô như vậy liền chấn an
"Thiếu phu nhân, đừng lo lắng".
"Dạ".