Sau khi Cố Thượng Nghiêu đoạt lại chính quyền, liền bắt đầu suy xét việc dời đô.
Hắn muốn dời thủ đô tới hành tinh Phàm Lỗ Tái.
"Anh thích Phàm Lỗ Tái cung, nơi đó là nơi anh lớn lên từ nhỏ, tổ phụ tổ mẫu của anh cũng thích sinh hoạt ở nơi đó" ở trước 10 tuổi, Cố Thượng Nghiêu đều sông cùng tổ phụ tổ mẫu mình.
"Em cũng sẽ thích" Đây là sau ba tháng hắn thu phục Thủ Đô Tinh, hắn đưa Triều Lộc về Phàm Lỗ Tái cung.
Phàn Lỗ Tái cung khí thế rộng rãi lại đồ sộ, xác thực giàu có hơn hoàng cung Thủ Đô Tinh, cũng hoa lệ hơn rất nhiều.
Nhưng Triều Lộc lại có chút thất thần. Cửu biệt gặp lại Cố Thượng Nghiêu làm cô rất vui sướng, nhưng tình yêu rốt cuộc không phải toàn bộ sinh mệnh, cô còn có dì nhỏ.
Đúng vậy, mấy ngày nay, Triều Lộc luôn nhớ tới tiểu dì. Trong thế giới ý thức Thiển Bạch, cô và Cố Thượng Nghiêu cũng không thấy dì nhỏ. Hiện giờ ý thức Thiển Bạc chết ở hệ thống phát sóng trực tiếp, dì nhỏ ở đâu càng thêm mơ hồ.
Cố Thượng Nghiêu cũng đã đồng ý chờ sau khi quốc nội ổn định, liền cùng cô trở về địa cầu một chuyến, nhìn qua có tìm được dì nhỏ không.
Triều Lộc trong lòng cảm kích hắn, lại vẫn không thể yên tâm được.
Dì nhỏ, ngài rốt cuộc ở nơi nào?
"Phía trước là tẩm cung của anh, bên này là phòng hợp, nơi đó là......." Cố Thượng Nghiêu hứng thú bừng bừng giới thiếu hết thảy về Phàm Lỗ Tái cung cho Triều Lộc.
Triều Lộc cũng không muốn cắt ngang hứng thú của hắn, liền cố gắng đánh tinh thần lên.
Phàn Lộ Tái cung có lớn lớn bé bé khoảng 800 gian điện. Trong cung nguy nga lộng lẫy, tùy ý lấy một chỗ trang trí đều là tác phẩm nghệ thuật giá trị liên thành.
"Phàm Lỗ Tái cung là tổ phụ anh cố ý xây dựng cho tổ mẫu anh....."
"Điện hạ, Thủ Đô Tinh điện báo" Giọng nói người hầu cắt đứt Cố Thượng Nghiêu thao thao bất tuyệt.
Triều Lộc vỗ vỗ mu bàn tay hắn "Anh đi đi, một mình em đi dạo cũng được"
Cố Thượng Nghiêu hôn trán cô một cái "Chờ anh, anh lập tức quay lại"
"Ừm"
Một mình Triều Lộc lang thang ở Phàm Lỗ Tái cung không mục tiêu.
Trên tường treo đủ lại bích hoa, rất nhiều phong cách từ mọi thời đại trên địa cầu. Cố Thượng nghiêu rất thích đồ vật ở cổ địa cầu, không biết Phàm Lỗ Tái cung ảnh hưởng hắn, hay là hắn ảnh hưởng Phàm Lỗ Tái cung?
Nghĩ đến người yêu, khóe miệng Triều Lộc ức chế không được lộ ra ngọt ngào.
Cứ đi cứ đi, cô đột nhiên dừng lại. Trước mặt là một đại sảnh rất lớn, ven tường đối diện treo hai bức họa rất lớn, bên trái chính là........
"Đây là tổ phụ điện hạ" Người hầu trong điện lập tức giới thiệu cho cô. Giới thiệu xong đột nhiên phát hiện Triều Lộc có chút không đúng "Tiểu thư?"
Triều Lộc nhìn chằm chằm bức họa bên người tổ phụ, cô biết đó là tổ mẫu Cố Thượng Nghiêu. Nhưng mà, tổ mẫu vì sao lại giống dì nhỏ mình y đúc?!
···
Màn đêm buông xuống, tẩm cung Cố Thượng Nghiêu.
"Trước khi tổ mẫu mất, từng để lại cho anh một bức thư"
Năm đó Cố Thượng Nghiêu cùng dì nhỏ Triều Lộc từng có vài lần chi duyên, nhưng sau đó, hắn quên mất việc trải qua ở địa cầu, hắn cơ hồ nhớ không nổi hình dáng dì nhỏ Triều Lộc. Hiện giờ Triều Lộc nhắc tới, ký ức phủ bụi lần nữa bị mở ra, nhìn lên bức họa tổ mẫu trước mặt, biểu tình Cố Thượng Nghiêu có chút không đúng.
"Khi đó anh còn rất nhỏ, còn chưa đi địa cầu, anh nhớ rõ tổ mẫu nói cho anh, bức thư này phải chờ đến khi anh kết hôn mới được mở ra"
Đồ vật tổ mẫu đưa, Cố Thượng Nghiêu vẫn luôn bảo tồn rất tốt ở Phàm Lỗ Tái cung, lập tức tìm ra.
Nói là thư, kỳ thật là một chip hình ảnh bị phong ấn.
Cố Thượng Nghiêu cắm chip vào quang não, sau đó trở lại giường, ôm Triều Lộc vào ngực.
Hai người cùng nhau khẩn trương nhìn chằm chằm giữa không trung.
Chip khởi động, giữa không trung xuất hiện một đoạn hình ảnh thực tế ảo.
Nước mắt Triều Lộc tràn mi "Dì nhỏ!"
Cơ hồ là đồng thời, hình ảnh người phụ nữ mũ lệ xuất hiện "Triều Lộc"
Triều Lộc & Cố Thượng Nghiêu: "!"
Người phụ nữ cười rộ lên "Thời điểm con thấy đoàn video này, hẳn là đã ở bên A Nghiêu rồi. Thật tốt, con cũng đạt được hạnh phúc, dì nhỏ thay con vui vẻ......."
Hình ảnh kế tiếp, dì nhỏ kể lại tất cả mọi thứ cho bọn họ.
Tất cả bắt đầu từ thời điểm năm đó Thiển Bạch phóng hỏa tòa nhà thực nhiệm: Lúc ấy dì nhỏ bị nhốt trong đám chạy, còn Triều Lộc thì thất lạc! Không gian nghiêng ngả lảo đảo, dì nhỏ chạy vào một gian phòng thí nghiệm. Gian phòng thí nghiệm kia là thành quả đồng nghiệp dì nhỏ mới nghiên cứu ra—— cỗ máy thời gian.
Máy móc này đang trong giai đoạn nghiên cứu, ai cũng không biết công năng nó như thế nào.
Nhưng lúc này lửa lớn đã thiêu đến phòng thí nghiệm, so với bị thiêu chết, dì nhỏ cảm thấy không bằng đánh cuộc một phen. Vì thế, trước khi toàn bộ nổ tung, bà vọt vào cỗ máy thời gian.
Trong lúc hoảng loạn, dì nhỏ cũng không biết mình ấn phải nơi nào, cỗ mày thời gian bắt đầu khởi động.
Đợi đến khi ý thức cô tỉnh tạo lại, phát hiện mình đã đi tới một quốc gia hoàn toàn xa lạ, hơn nữa còn là địa cầu 100 năm sau.
Bà nghĩ hết tất cả các biện pháp cũng không thể trở về.
Sau đó, dì nhỏ gặp tổ phụ Cố Thượng Nghiêu.
Bọn họ yêu nhau.
Sau đó thì kết hôn, sinh con.
Kể cả trượng phu sủng ái bà cẩn thận tỉ mỉ, nhưng nội tâm dì nhỏ vẫn có thiếu hụt, cô nghĩ đến Triều Lộc của mình. Thẳng đến khi Cố Thượng Nghiêu sinh ra.
Thời điểm Cố Thượng Nghiêu sinh ra, dì nhỏ mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Thì ra tất cả đều là một vòng tuần hoàn, thì ra mọi thứ đều đã sớm chú định.
Thẳng đến một khắc kia, bà mới hoàn toàn tiếp nhận an bài của vận mệnh. Bởi vì ——
"A Nghiêu sẽ thay dì chăm sóc con, Triều Lộc, phải hạnh phúc nha" Đây là đoạn hình ảnh phong ấn, câu cuối cùng dì nhỏ nói.
Nước mắt lại lần nữa tuôn trào, Triều Lộc khóc nấc lên "Dì nhỏ, dì nhỏ, dì nhỏ......." Nhưng cô khóc vì vui vẻ, phảng phất như tảng đã lớn đè nặng cô lâu dài rốt cuộc buộc xuống.
Cố Thượng Nghiêu đành ôm cô, nâng mặt cô lên, hôn lên mặt "Nghe dì nhỏ, chúng ta sẽ hạnh phúc, được không?"
"Ừm......."