Triều Lộc ở trên đảo dạo một vòng, cũng không thấy u linh trên thuyền vào những người khác. Những đoàn người lưu lạc trên đảo kia lại gặp phiền toái không nhỏ.
Trên đảo thường có dã thú lui tới, buổi tối ngày đầu tiên, người chồng trong đôi vợ chồng già kia bị dã thú kéo đi.
"Lão Tưởng sợ là........Không sống nổi"
"Tưởng lão phu nhân, ngày.......nén bi thương"
Tưởng lão thái thái ngồi dưới đất gào khác.
Bằng năng lực của mấy người này, ở trên đảo săn thú căn bản là không có khả năng. Nếu muộn mạng sống bảo toàn, bọn họ phải mau rời khỏi hòn đảo này!
Nhưng du thuyền chở họ đã sớm hỏng rồi.
"Chúng ta làm bè trúc đi" Chàng trai họ Thẩm đề nghị.
"Cũng chỉ có thể làm như vậy"
Nói là làm, 3 nam 3 nữ và một lão thái thái bắt đầu nhặt cành cây làm bè trúc. Hạo Nghĩa bị gãy chân cũng theo mọi người làm việc, thậm chí con gái sáu bảy tuổi của ông cũng theo sau giúp đỡ.
Mười ngày sau, một bè trúc cũng miễn cương làm tốt. Lúc này, đồ ăn của đoàn người cũng không còn thừa mấy.
"Chúng ta nhanh đi ra biển đi. Tôi cảm thấy đống lửa chúng ta đốt buổi tố sắp không ngăn được mấy con dã thú đó nữa rồi" Vợ thanh niên họ Chân nói như vậy.
"Mau mau mau! Mọi người nhanh lên bè trúc đi!" Nói lời này là người con trai họ Lý.
Nhưng đợi đến khi mọi người cùng ở trên bè trúc thì bè đột nhiên bị chìm xuống, nước biển trong nháy mắt cũng tràn vào.
"Không xong! Bè trúc không chịu được!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Một cái bè trúc không thể đồng thời chịu được 9 người, đây cũng có nghĩ, bắt buộc phải có người rời bè!
Mọ người hai mặt nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Hiển nhiên, không ai hy vọng chính mình là người phải ở lại hòn đảo.
Sau một hồi im lặng, ánh mắt thanh niên họ Chân dừng lại trên người Hạo Nghĩa.
Thanh niên họ Thẩm sửng sốt, ánh mắt anh ta cũng dừng trên người Hạo Nghĩa.
Ánh mắt thanh niên họ Lý cũng dừng lại trên người Hạo Nghĩa.
Cuối cùng, ánh mắt mọi người đều nhìn Hạo Nghĩa.
Chân bị thương của Hạo Nghĩa bị nhiễm trùng, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn phát sốt. Nhưng anh ta vẫn cố gắng đuổi kịp tiết tấu mọi người, bởi vì anh ta còn muốn chăm sóc con gái.
Giờ phút này, bởi thể lực của anh ta chống đỡ hết nổi mà cả người nằm trên bè trúc.
Cả người Hạo Nghĩa hôn hôn trầm tầm "Xảy ra chuyện gì? Mọi người đều nhìn tôi làm gì? Ai, mấy người ——"
Thanh niên họ Chân đột nhiên tiến lên, nắm lấy tay Hạo Nghĩa "Mấy người còn thất thần ở đấy làm gì? Còn không mau giúp đi! Muốn cùng chết à?"
Thanh niên họ Thẩm và thanh niên họ Lý cùng nhau tiến lên, cầm lấy cánh tay và chân Hạo Nghĩa.
Hạo Nghĩa "Mấy người..........khụ khụ khụ.......Mấy người muốn làm gì?! Mấy người......"
"Bỏ ba con ra! Bỏ ba con ra!" Cô con gái nhỏ khóc thét nhào tới,
Lại bị Tưởng lão phu nhân kéo áo sau cổ "Cái con vướng tay vướng chân này, thành thật đi!"
Mấy người đàn ông mạnh mẽ khiêng Hạo Nghĩa xuống bè trúc, ném vào bãi biển.
Con gái anh ta cũng bị kéo xuống bè trúc.
Hạo Nghĩa muốn phản kháng nhưng đã không còn sức lực. Anh ta chỉ cảm thấy trước mắt quay vòng, chỗ chân bị gãy đau đến muốn nửa mạng anh ta. Nhưng anh ta đột nhiên bộc phát sức lực, vung một cái bắt được vạt áo thanh niên họ Lý.
"Mang, mang con gái tôi đi, con bé còn nhỏ. Con bé không chiếm nhiều diện tích:
"Ba" Cô con gái nhỏ bổ nhào vào trên người ba, trên khuôn mặt nhỏ tràn đấy nước mắt.
Thanh niên họ Lý do dự.
"Đừng có đứng đấy, giữ lại nó, nó sẽ bỏ qua cho mày à?" Thanh nhiên họ Chân khinh thường nói.
"đi thôi" thanh niên họ Thẩm gọi một tiếng.
Ba người đàn ông đều đi, bọn họ đi đến chỗ bè trúc.
Cô bé đột nhiên khóc lóc đuổi theo "Đừng có bỏ ba con! Đừng có bỏ ba con!"
Thanh niên họ Chân quay đầu, đẩy cô bé một cái thật mạnh.
Cô bé ngã xuống, váy bồng hồng nhạt trên người cũng bị bẩn.
"Lả Lướt——"
"Ba——"
Giảm đi trọng lượng hai người, be trúc rốt cuộc cùng khôi phục bình thường, nó chở mấy người ngồi trên dần dần trôi xa.
Lại không biết ai đột nhiên "Hả" một tiếng "Cái túi này......không phải túi đồ ăn của Tiền Hạo Nghĩa sao?"
Trên du thuyền có cất giữ một phần đồ ăn, sau khi du thuyền bị mắc cạn, mọi người đã phân đồ ăn trên thuyền ra, của ai người đó ăn.
"Túi này tao lấy, làm sao" Tưởng lão phu nhân lớn tiếng nói "Dù sao cậu ta cũng không sống được lâu nữa, miệng vết thương cũng bị nhiễm trùng rồi"
"Này, này không tốt đâu" thanh niên họ Lý nói "Con gái anh ta còn nhỏ"
"Đồ ăn đã không đủ rồi, cho cậu ta cũng lãng phái. Kia không bằng để cho mọi người cùng ăn!"
Thanh niên họ Lý cũng không nói nữa.
Mà lúc này, thấy phần lớn người đều đi rồi, dã thú trên đảo cũng từ trong rừng đi ra, tới gần bãi biển.
Cách đó thật xã, người trên bè trúc vẫn có thể nghe thấy tiếng cô con gái kêu thê lương "Ba ——"
Tiếng kêu này đâm thủng bầu trời, đâm thủng màng nhĩ, nháy mắt cũng đem ý thức Triều Lộc trở lại.
Cô kinh ngạc phát hiện, mình vẫn ôm tiểu cánh cụt đứng ở phòng khác của khoang thuyền nhưng phòng khách này lại không phải phòng khách!
Man sương mù đen dày đặc bao phủ toàn không gian, chia không gian thành hai nửa, một nửa là phòng khách, một nửa còn lại là cảnh tượng trên hoang đảo. Triều Lộc với những người khác giống nhau, một chân đứng ở phòng khách, một chân lại ở trong ảo cảnh.
"Còn cảm thấy chúng ta không oán không thù không?" Cô gái nhỏ đứng trong màn sương đen lên tiếng.
"Bịch" một tiếng, là ba lý quỳ xuống "Xin, xin lỗi! Là chúng tôi sai! Chúng tôi có tôi......"
"Này, này cũng không thể trách chúng tôi" ba Chân nói "Chúng tôi, chúng tôi là bị bắt buộc......" Lời còn chưa nói xong, đầu đã bị một cổ lực lượng vô hình ép "rầm" một tiếng xuống mặt đất, máu chảy như suối!
Trong mắt Tiền Lả Lướt tuôn ra cuồn cuồn sương đen "Tôi muốn các người đều phải chôn cùng ba tôi!!!"
Triều Lộc "Chờ một chút ——" lại càng có nhiều sương đen tuôn ra.........Cô lại lần nữa bị quấn vào không gian trong hoang đảo.
"Pi pi~" tiếng kêu tiểu cánh cụt làm cho Triều Lộc hoàn hổn, cô phát hiện mình lại lần nữa đứng trên bãi biển.
"Rống——"
"Tê——"
"Rống rống——"
Có tiếng dã thú truyền đến.
Triều Lộc và tiểu cánh cụt đồng loạt xoay người, thấy một đám sài lang đang tới gần ba con Tiền Lả Lướt!
Triều Lộc khôn chút nghĩ ngợi xông lên phía trước "Tránh ra ——" Cô hét vào đám dã thú, cô muốn giúp bọn họ xua đám dã thú kia đi!
Nhưng mà, đám dã thu không nghe được thanh âm của cô, một đầu con mãnh hổ thậm chí còn xuyên qua thân thể cô.
Triều Lộc "!" Không xong! Quên đây là ảo cảnh, người và động vật cô đầu không chạm được. Làm sao bây giờ?!
Một bên kia, mãnh hổ đã gáo rống vồ vào Tiền Lả Lướt!
Thu cảm xúc Triều Lộc vào trong mắt, Cố Thượng Nghiêu trầm ngâm "Lục Kỳ"
"Ở đây" Lục Kỳ đáp lại "Rất mạo hiểm rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ! Làn đạn trên mạng lúc này cũng muốn điên rồi! Chuyện này hai người định phá giải thế nào?!"
Cố Thượng Nghiêu "Sửa trình tự một chút"
Lục Kỳ "Excuse me?"
Nửa phút sau.
Triều Lộc một chân đá thẳng vào mãnh hổ .
Triều Lộc "?"
Bé gái từ phía sau lưng ba sợ hãi ngẩng đầu "Chị, chị là ai?"
Triều Lộc "??"
Cô không biết là, Lục Kỳ đã xâm nhập hậu trường tổ tiết mục, sửa trình tự nhanh chóng, đổi thành cô có thể tiếp xúc với sự vật trong ảo cảnh.
Tuy rằng đầy mình nghi vấn, nhưng trước mắt Triều Lộc không quản được nhiều như vật, cô lập tức đem mãnh thú như tang thi mà chém, một chân đá một con, một chân đã một con.........Rất nhanh, dã thú trên bãi biển đã nằm một đống.
"Ô ô ——" sài lang nháy bắt biến thành tiểu thổ cậu. Dã thú còn lại cụp đuôi, nghe tiếng liền chuồn mất.
Triều Lộc vỗ vỗ tay, trên bãi biển còn lưu lại dụng cụ nhóm lửa của đám người, cô còn nhóm lửa lên.
"Chị muốn làm gì?" Tiền Lả Lướt nhịn không được hỏi.
Triều Lộc chỉ thi thể dã thú cách đó không xa "Nướng BBQ"
Tiền Lả Lướt "......."
Giống với Tiền Lả Lướt, xem đến đây, làn đạn trong các phòng phát sóng trực tiếp ở thế giới hiện thực cũng muốn điên.
【ha ha ha ha CMN nướng BBQ! Ta cười!!!】
【Lộc của ta đúng là không làm ta thất vọng ha ha ah!】
【Các chị em mau mau đi bầu phiếu cho Lộc Lộc đi! Hạng nhất thẳng tiến!】
【Hạng nhất cái quỷ gì! Mấy người các ngươi hỏi qua ý kiến anh Bắc chưa?】
【Chó thật! Lâm Bắc này có thấy đâu! Còn không bằng tiểu ca ca 'Kỳ Ngạch' của chúng ta!】
【a a a chị gái lầu trên! 'Lối rẽ' cp khóa ta lại!】
【Chỉ có tôi chú ý mấy người ba Chân sao! Quá ghê tởm! Thế mà lại cướp đồ ăn của ba con họ, này cũng tính là mưu sát đi!】
【Sắc mặt xấu xí +1】
【Tôi vừa xem, mấy cái diễn viên ghê tởm kia đề ở dưới trường giải trí Dung thị】
Công ty giải trí Dung thị, văn phòng tổng giám đốc.
Bí thư không dám nhìn mặt Dung thiếu gia.
Dung thiếu gia mê chơi, cơ bản 800 năm mới tới công ty một lần. Lần này Dung thiếu gia lâu lắm mới giao cho cô một nhiệm vụ, bí thư lại làm hỏng, cô có thể không sợ hãi sao?!
"Rất xin lỗi Dung thiếu gia, tôi không nghĩ mấy diễn viên diễn ba Chân kia lại không được việc như vậy........" Giọng nói bí thư càng ngày càng nhỏ.
Mấy diễn viên kia đều là diễn viên gạo cội của công ty bọn họ, đều là những cột lớn của công ty, lần này chuyên môn phía đi ngáng chân Triều Lộc.
Không nghĩ tới ngáng chân còn chưa được, ngược lại lại vác đá nện chân mình, huy hoại thanh danh tốt của mấy diễn viên phái thực lực này!
"tiếp tục nói" Dung thiếu gia lạnh lùng nói.
Bí thư chỉ có thể căng da dầu hội báo tiếp "Bởi vì nhân vật trong 'Diễn viên hãy nhắm mắt' sẽ diễn theo tính cách chân thực của các diễn viên, mấy diễn viên chúng ta phải đi kia........trên mạng đã bắt đầu xuất hiện những bình luận nói bọn họ 'đức không xứng với vị'. Bởi vì quá phẫn nộ bọn họ, cư dân mạng nổi lên tâm lý phản nghịch, tất cả đều đi bầu phiếu cho Triều Lộc........"
Dung thiếu gia đột nhiên quăng gạt tàn thuốc trên bàn.
"Cút!"
Bí thư nhanh chân nhanh tay chạy đi.
Dung thiếu gia nới lỏng cà vạt, đột nhiên cười "Triều Lộc, cô đúng là làm cho tôi kinh hỉ" Cô càng như vậy, ngược lại càng khơi dậy lòng hiếu thắng trong Dung thiếu gia. Anh ta nhịn không được gọi điện cho Mã Tường.
Mã Tường đương nhiên biết Dung thiếu gia muốn làm gì, vẻ mặt ông ta đau khổ nói "Dung thiếu gia, này.........cốt truyện tiết mục sắp xong rồi, tôi muốn đồng tay cũng không thể động được nữa"
Nụ cười trên mặt Dung thiếu gia cứng lại "Cho nên ý ông là, tôi chỉ có thể nhìn cô ta nhân khí tăng vọt, ngày càng được hoan nghênh mà không có biết pháp nào?"
"Này...........Chính là như thế"
"Cút cho tôi!!!"