Ánh nến chiếu rọi, trên tường xuất hiện 3 cánh cửa sắt đen nhánh hình vòm cung.
Chân Tiểu Manh "Muốn, muốn mở ra sao?"
Cố Thượng Nghiêu nhìn Triều Lộc một cái "Em quyết định"
Triều Lộc một bước tiến lên.
Tay cô đầu tiên dừng ở cánh cửa sắt bên trái, ngừng khoảng 10 giây, cô lại đi tới bên phải.
Triều Lộc cúi đầu nhìn tay mình.
"Làm sao vậy?" Cố Thượng Nghiêu đi lên trước.
Triều Lộc trong mắt khó có khi hiện ra một tia mê mang "Cảm giác, nơi đó có thứ gì triệu hoán em"
Theo tầm mắt cô, Cố Thượng Nghiêu nhìn cánh cửa ở giữa kia.
"Vậy chọn nó đi" Ngữ khí hắn tự nhiên giống như đàm luận buổi tối hôm nay ăn gì.
"Vạn, vạn nhất chọn sai...." Cố Thượng Nghiêu trừng mắt, Chân Tiểu Manh giọng nói nhỏ dần nhỏ dần nhỏ dần rồi im bặt.
Cố Thượng Nghiêu vỗ vỗ vai Triều Lộc "Không có việc gì. Bắt đầu đi" Hắn không dấu vết dịch lên phái trước một bước nhỏ, khoảng cách cách cánh cửa gần hơn Triều Lộc.
Triều Lộc không có chú ý đến động tác nhỏ của hắn, cô cảm thấy cảm xúc của mình bây giờ rất kỳ quái, tự hồ mâng theo sợ hãi nhưng lại chờ mong. Nhằm mắt, Triều Lộc duỗi tay đẩy cánh cửa ổ giữa ra.
Ánh sáng chói mắt ập vào mặt!
Bên ngoài là một thế giới khác.
Thành thị cao tầng san sát, có máy bay chiến đấu bay thấp thấp.
Đột nhiên, có một chiếc máy bay tự chiến đấu bay xuống.
"Bùm ——"
Trên mặt đất nhóm người kết bè kết bạn nháy mắt bị nổ tung!
Một mảnh huyết nhục mơ hồ, những người này vậy mà một người lại một người gào rống bò dậy!
"Rống ——"
"Gào ——"
Những tiếng kêu quái lạ, cả đấm người vặn vẹo mà chạy, trong mắt Triều Lộc hiện ra không thể tin tưởng: Là......tang thi!
Thanh âm kinh ngạc của Cố Thượng Nghiêu truyền đến từ phía sau "Đó là mạt thế?!"
Triều Lộc theo bản năng quay đầu nhìn hắn, lại vào lúc này, bên trong cánh cửa đột nhiên truyền đến một lực hút cục lớn, cô khắc chết không được mà bị hút vòa.
Cố Thượng Nghiêu đột nhiên kéo cô "Triều ——"
Lại đột nhiên, não hắn đau nhức, trời đất quay cuồng....
Thế giới hiện thực, cung Phàm Lỗ Tái.
Trong phòng thí nghiệm Lục Kỳ, Cố Thượng Nghiêu ngồi trên ghế dựa kim loại đột nhiên mở bừng mắt.
Đồng tử đen bóng cấp tốc co rút lại, gương mặt thanh niên tuấn mỹ tái nhợt.
Lục Kỳ bước nhanh đến bên người hắn "A Nghiêu cậu cảm thấy như thế nào?"
Trong mắt Cố Thượng Nghiêu cảm xúc cuồn cuộn, hắn tựa hồ nhìn thấy một việc cực kì đáng sợ. Trong tiếng gọi "A Nghiêu" của Lục Kỳ, tiêu cự trong đồng tử dần dần tan ra.
"A Nghiêu?"
Cố Thượng Nghiêu phun một ngụm máu tươi ra, hôn mê bất tỉnh.
"A Nghiêu ——"
Ngoài phòng ý tê, thị tòng quan gấp đến như kiến bò trên chảo nóng:
"Điện hạ rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại đột nhiên ngất đi?!"
Lục Kỳ nhìn qua trấn định hơn nhiều, nhưng trên mặt vẫn hiện ra sự lo lắng "Lần trước trong tiết mục vì cứu Triều Lộc, cậu ấy mạnh mẽ phân liệt hai bộ phận ý thức để hành động. Cậu ấy vốn dĩ đã đau nửa đầu, ý thức bị hao tổn, hiện giờ...."
Nói tơi đây, của phòng y tế bị người mở ra.
"Nhân viên y tế!" Thị tòng quan gấp không chờ nổi đi lên đón, ông cũng không nghe thấy nửa câu nói sau của Lục Kỳ.
""Hiện giờ nhìn dáng vẻ của cậu ấy, nhìn như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cái gì" Lục Kỳ lẩm bẩm tự nói "A Nghiêu cậu ấy thấy cái gì?"
Lục Kỳ không khởi mở quang não của mình ra.
Anh cũng theo dõi "Diễn viên hãy nhắm mắt", từ khi Triều Lộc được tổ tiết mục mở phòng phát sóng cho, Lục Kỳ cũng "tham dự" hỗ động toàn bộ hành trình của cô cùng Cố Thượng Nghiêu, chỉ trừ thời điểm ở cánh cửa kia.
Lục Kỳ nhìn thoáng qua làn đạn, phát hiện người xem trong phòng phát sóng cũng mê man giống mình.
【Triều Lộc trong cái cửa đấy thấy cái gì?】
【a a a thời điểm mấu chốt lại để mosaic!】
【Tổ tiết mục chó chết】
【tiểu ca ca ngất rồi!!!】
【ở truyền thống của đại tinh tế ta, máu me bạo lức sắc tình mới đánh mosaic, lớn mật suy đoán Triều Lộc thấy chính là....】
【Mọi người mọi người tổ tiết mục thống báo! Chính là có tình tiết máu me bạo lực】
【hả? càng tò mò Triều Lộc thấy cái gì?】
.......
Triều Lộc mở to mắt.
Chung quanh đều vô cùng an tĩnh, cô phát hiện mình đang đứng ở một cái hành lang trống trải.
Kỳ Ngạch đâu? Chân Tiểu Manh đâu?
Nơi này không có bọn họ, chỉ có mỗi một mình cô.
Triều Lộc hơi nhíu mày, cô nhớ rõ, mình bị một lực hút mạnh hít vào cái thế giới sau cửa......Cho nên, đây là mạt thế?!
"Hệ thống?"
"Ở đây"
Nghe được âm thanh Tiểu Nãi quen thuộc, trong lòng Triều Lộc an tâm một chút "Đây là nơi nào?"
"Nơi này là không gian số hiệu cấu thành của thế giới kịch bản" Hệ thống nói "Nhưng mà đoạn số hiệu này có chút kì quái, em đang phá giải"
Từ khi hệ thống bận việc, Triều Lộc bắt đầu chậm rãi đi dọc theo hành lang.
Đi đi lại đi, trong lòng cô không khởi dâng lên một chút nghi hoặc, cô cảm thấy, hành lang này toát lên sự quen thuộc khó tả.... Đột nhiên cô dừng chân lại trong giây lát!
Trên tường chỗ ngoặt phía trước dán một cái tiêu chí, một tiêu chí "Tình yêu + hai bên trái phải vẽ một cái dấu chấm câu nhỏ"
Triều Lộc nhìn chằm chằm cái tiêu chí kia "Đây là tiêu chí của viện nghiên cứu di nhỏ" Cô đột nhiên ngẩng đầu, rốt cuộc cảm thấy cái sự quen thuộc quanh thân này là từ đâu mà đến:
"Nơ này là toàn nhà nhiên cứu của dì nhỏ"
Cô vừa dứt lời, liền nghe "răng rắc" một tiếng, một cánh cửa trên hành lang phía sau cô mở ra.
Bàn tay nhỏ dày lại trắng nõn nắm lấy then cửa, một dôi giày cau gót đen đi tới. Ngay sau đó, một người phụ nữ nhỏ xinh mặc áo blouse đi ra khỏi cửa, bà đeo một cái kính gọng lam thời thượng, không chút phấn son, lại đẹp đến làm người ta không thể rời mắt được.
Triều Lộc chỉ cảm thấy có một dòng máu nóng xông thẳng tới đại não, cơ hồ phá hủy đi lí trí của cô, thanh âm cô thậm chí còn mang theo nức nở "Dì nhỏ ——"
Ba mẹ Triều Lộc mất sớm, cô từ bé đã cùng dì nhỏ nương tựa lẫn nhau mà sống. Vì chiếu cố cô, dì nhỏ không kết hôn, dì nhỏ luôn cười nói với Triều Lộc rằng "Con là đứa trẻ của dì "
Mạt thế cái gì cũng không có, mạt thế tràn ngập chết chóc cùng nguy hiểm, nhưng mà, mạt thế có dì nhỏ.
Những nỗ lực hiện tại của Triều Lộc, đều là để trở về với dì nhỏ.
"Dì nhỏ!"
"Con gϊếŧ cậu ta á?"
Triều Lộc đột nhiên dừng bước, cô khó hiểu nhìn dì nhỏ "Cậu ta?"
Dì nhỏ hướng về Triều lộc đứng, trên mặt là nụ cười quen thuộc "Chỉ có gϊếŧ cậu ta, bọn họ mới có khả năng lui lịa"
Triều Lộc rõ ràng không biết dì nhỏ đang nói cái gì, miệng lại tự động tự phát bắt đầu nói chuyện "Sẽ không, anh ấy đồng ý với con sẽ không thương tổn người địa cầu! Anh ấy.... con tin anh ấy là người tốt!"
Trên mặt dì nhỏ hiện lên vẻ ưu thương "Nai con, con bây giờ đến lời dì nói cũng không nghe sao?"
"Không! Không phải! Dì nhỏ dì nghe con nói!" Triều Lộc cảm thấy chính mình phần thành hai cái: Một cái thì kiệt lực hướng dì nhỏ cầu xin, một cái khác lại thờ ơ lạnh nhạt:
Mình với dì nhỏ từng có đoạn đối thoại này? Đây là kí ức của mình sao? Vì cái gì mà mình đều không nhớ rõ?
Triều Lộc thống khổ nhíu mày, cô cảm thấy đầu mình bắt đầu có từng cơn choáng váng.
"Nai con, hết thảy những cái này đều bởi vì con, con biết không?"
Triều Lộc đột nhiên ngẩng đầu.
Dì nhỏ còn tiếp tục nói "Là con đưa cậu ta đến. Chúng ta cực khổ đều là do con. Dì chết, cùng đều là do con"
"Không! Không phải như thế!" Triều Lộc kiệt lực phản kháng. Dì nhỏ sẽ không như vậy! Dì nhỏ sao lại nói với mình loại lời này! Dì nhỏ ôn nhu như vậy, từ trước tới nay đều không nói năng mình một câu......
Nhưng mà, áy này trong lòng là từ đâu đến? Triều Lộc che ngực mở to miệng thở dốc, cỗ áy náy kia như xé rách tâm cô, cơ hồ muốn ép cô sụp đổ.
Nước mắt đột nhiên tràn ra như vỡ đê, Triều Lộc lảo đảo quỳ xuống dưới "Là, là con sai , đều do con, đều là bởi con, là con hại chết dì, dì nhỏ....."
Dì nhỏ không biết từ khi nào đi đến bên người Triều Lộc "Đúng vậy, vì cái gì dì đã chết, con còn sống? Vì cái gì nhiều người đã chết, con còn sống? Con còn mặt mũi gì mà tồn tại?!"
Khi bà nói chuyện hàn quan trong tay chợt lóe, một ngân châm hướng đôi mắt Triều Lộc đâm tới!
Triều Lộc đột nhiên hoàn hồn tránh ra, ngân châm vừa xẹt qua mấy sợi tóc bên má cô.
Triều Lộc theo bản năng mở miệng "Thiển Bạch?"
Dì nhỏ sửng sốt.
Chỉ một thời gian ngắn này cũng đủ để Triều Lộc trong nháy mắt ngửa ra sú, đứng dậy lùi lại.
Cô nhìn chằm chằm ngân châm kia, phát hiện nó với cái thứ Thiển Bạch ném về cô trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU ở kfy đầu của tiết mục giống nhau như đúc!
Triều Lộc trong mắt hiện ra tia lửa phẫn nộ "Bà không phải dì nhỏ của tôi"
Theo tiếng quát chói tai của cô, hành lang trước mặt đột nhiên dần dần vỡ ra, sụp xuống.
Lại lần nưa tập trung, Triều Lộc thấy ngọn nến trên đất còn chưa tắt, cô chỉ là đứng trong một căn phòng tối đen.
Triều Lộc ngẩn ra "Ảo cảnh!"
"Dì nhỏ" bỗng nhiên "Ha ha ha" cười ha hả, gương mặt bà biến hóa, tóc trong nháy mắt dài tới sàn nhà, hiện ra một gương mặt nữ quỷ xấu xí với đầu tóc rồi mù.
Nữ quỷ nhìn Triều Lộc, âm trắc trắc mà cười "Cô xác định, những cái cô thấy, thật sự chỉ là ảo cảnh sao?"
Triều Lộc cả người cứng đờ.
Lại một khác sau, cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hét hoảng sợ "A——"
Là Chân Tiểu Manh!
Chỉ trong một lát thất thần này, khi Triều Lộc nhìn lại, nữ quỷ kia đã không thấy đâu nữa!
Triều Lộc khẽ cắn môi, nhặt ngọn nến trên mặt đất, xoay người chạy về phía sau.
"Chân Tiểu Manh!"
Chân Tiểu Manh rúc người ở góc tường cách Triều Lộc khoảng 100 mét, cả khuôn mặt chôn sâu ở đầu gối, đó là tư thế cảm thấy không có an toàn.
"Không cần! Không cần tới đây! Không cần ——" Cô hoảng loạn nói mớ, cả người dường như lâm vào trong hoảng sợ.
Triều Lộc không khỏi nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi mình, cũng là trạng thái này?
"Chân Tiểu Manh! Chân Tiểu Manh!"
"A a a a a đừng lại đây ——"
Kêu cô không tỉnh, Triều Lộc duỗi tay chạm vào cô. Vừa chạm vào thân thể Chân Tiểu Manh, trong giây lát hiện ra một hình ảnh——
Trong căn phòng âm u, giường lớn hỗn loạn, Ba Chân đè Chân Tiểu Manh dưới người, xé rách áo cô!!!