Cung Phàm Lỗ Tái, tẩm cung Hoàng Thái Tử điện hạ.
Tùy tay cởϊ áσ khoác quân trang ném xuống sô pha, Cố Thượng Nghiêu mệt mỏi nhíu mày.
"Điện hạ, trận này ngài đánh quá đẹp" Thị tòng quan mặt đầy khâm phục nói. Kẻ soán vị kia không biết từ chỗ nào lấy được bản đồ pháo đài của họ, lại còn không biết xấu hổ đánh lén giữa đêm. Điện hạ vừa đi liền ngăn được cơn sóng dữ. Hắn, người ở lại xem đến nhiệt huyết sôi trào.
Dựa vào sô pha, Cố Thượng Nghiêu đáp lại hắn, chỉ hỏi "Việc bảo ngươi làm làm xong chưa?"
"Xong rồi. Đã tìm phòng ở cho Triều Lộc tiểu thư ở Thủ Đô Tinh. Nhưng mà điện hạ, sao lại không cho Triều Lộc tiểu thư biết ngài đặc biệt vì tiểu thư mua phòng?"
Bưng ly Whiskey lên nhấp một ngụm, Cố Thượng Nghiêu chỉ cười nhẹ.
Thấy điện hạ nhà mình dường như không muốn về đề tài này quá nhiều, thị tòng quan lại nói về đề tài trước đó, tiếp tục thao thao bất tuyệt về Thủ Đô Tinh:
"Bọn soán vị bên kia chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Nô tài xem bọn họ lần sau còn dám tới......A? Điện hạ, ngài sao vậy?" Thị tòng quan thấy sắc mặt Cố Thượng Nghiêu trắng nhợt, không khỏi quan tâm hỏi.
"Không sao" Cố Thượng Nghiêu một tay chống vào trán, chau mày.
Thị tòng quan sắc mặt đại biết "Tật đau đầu lại tài phát sao? Nghe Lục tiên sinh nói ngày lần này mạnh mẽ phân liệt tinh thần lực, sau lại tiếp tục điều động tinh thần lực, khả năng đối với thân thể ngài...."
"Được rồi" Cố Thượng Nghiêu giơ tay ngắn hắn "Ta đồi với thân thể mình tự biết rõ, ngươi lui xuống đi"
".....Vâng" Thị tòng quan chỉ có thể lưu luyến mỗi bước mà rời đi.
Hầu kết hắn lên xuống, cuối cùng ly Whiskey bị Cố Thượng Nghiêu một ngụm uống cạn. Hắn cởi bỏ cúc áo ở cổ, lộ ra một làn da cứng cáp. Đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, cuối cùng cũng trút bỏ được một thân mệt mỏi.
Khi Cố Thượng Nghiêu hoàn toàn thả lỏng nằm trên giường, đồng hồ cổ trên tường đã điểm 12 giờ khuya.
Cố Thượng Nghiêu nhắm hai mắt lại.
"Tích tắc —— tích tắc —— tích tắc——"
Kim phút đi được hai vòng, Cố Thượng Nghiêu không nhịn được phải mở mắt.
Hắn nghiêng đầu, quang não lẳng lặng đặt ở trên chiếc tủ đầu giường.
"Tích tắc —— Tích tắc —— Tích tắc"
Nửa phút sau, Cố Thượng Nghiêu nhận mệnh bò dậy, lên Tinh Võng.
Hắn còn chưa kịp làm cái gì đã có một biểu ngữ quảng cáo lớn xuất hiện.
Vừa thấy chính là mấy cái tin tức rác rưởi của mấy trong web vô lương.
Cố Thượng Nghiêu đang muốn nhấn chữ "X" bên phải thì lại quét qua đầu đề của tin tức —— Lâm Bắc Triều Lộc tình yêu hư hư thực thực được đưa ra ánh sáng.
Cố Thượng Nghiêu "?"
Hắn cười nhạo một tiếng nhưng ngón tay dừng trên quang não đã đông cứng lại.
Ngay sau đó, click mở tin tức.
Mở đầu chính là một đoạn video tự động phát: Con đường rộn ràng nhốn nháo, Triều Lộc với Sở Lâm Bắc một người ngoài xe, một người trong xe nhìn nhau. Ánh mắt Lâm Bắc ko quay được chỉ thấy Triều Lộc nhìn chằm chằm cổ Lâm Bắc, trong mắt lộ rõ ra khát vọng.
Cố Thượng Nghiêu "???"
Tin tức bát quay này đơn nhiên đã sớm xoát bạo toàn tinh tế.
Phòng làm việc Thù Nhi.
"Đáng chết. Người phụ nữ này thế mà lại móc nối với Lâm Bắc" Cũng không biết tự ngược bản thân hay sao mà cả ngày hôm nay Thù Nhi cứ xem đi xem lại đoạn video bị paparazzi quay được, gương mặt tinh sảo đố kỵ đến vặn vẹo "Tiện nhân!!!"
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía sau bàn làm việc "Chị Lý! Chị nhất định phải giúp em!!!"
Môi đen ngậm một điếu thuốc lá dành cho nữ người đại diện Chị Lý đang hít mây nhả khói. Nghe thế, bà tức muốn hộc máu liếc Thù Nhi một cái "Không cần chúng ta hành động, chờ mấy fan vợ của Lâm Bắc xé nó thôi"
Thù Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười rộ lên "Vẫn là chị Lý cao minh!"
Thời điểm trên mạng đang xảy ra sóng to gió lớn, Triều Lộc đang làm gì?
Cô đang xem phòng.
Trái phải cũng không có nơi nào để đi, cô tính toán đi theo giám đốc Khang của văn phòng bán nhà xem căn nhà mà người fan trong truyền thuyết kia tặng.
Căn nhà nằm ở vị trí đẹp nhất của Thủ Đô Tinh, yên tĩnh giữa nhịp sống hối hả lại có bảo an vô cùng tốt. Theo như giám đốc Khang nói, những ngôi nhà ở tiểu khu này dù có tiền cũng không mua được, đến cả đỉnh lưu trong giới giải trí cũng chỉ có mơ tưởng.
"Căn nhà này quay ra phía hồ, là một căn hộ nhỏ song lập" Giám đốc Khang nói, liền thay Triều Lộc mở cửa phòng.
Triều Lộc đột nhiên ngẩn ra.
Căn hộ hai tầng, ngoài cửa sổ là mặt hồ lấp lánh, thảm lông xù xù, ngay cả mấy con sư tử nhỏ, voi nhỏ, rùa đen nhỏ, cừu nhỏ, lừa nhỏ, ếch xanh... một đống mấy đồ chơi bằng lông ngày đều giống như đúc căn hộ ở thế giới Kịch Bản của cô.
Thẳng đến khi giám độc Khang rời đi, Triều Lộc vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Cởi giày dẵm lên thảm, sự mềm mại của lông dê lập tức bao phủ đôi bàn chân trắng tinh của cô. Cầm thú bông sư tử lên nhéo nhéo, Triều Lộc nhìn bốn phía xung quanh, lộ ra một thần sắc suy tư:
Xem ra, người mua căn hộ này là một fan lâu năm của cô.
Đã tới đây rồi thì cũng an tâm ở lại. Kiểm tra phòng không có vẫn đề gì, Triều Lộc liền đi xuống dưới.
Bởi căn phòng này cũng với phòng của mình ở thế giới Kịch Bản quá giống nhau, Triều Lộc hoàn toàn không gặp vấn đề gì để thích ứng, vừa nằm xuống gối liền ngủ, buổi sáng tỉnh lại còn theo bản năng sờ sờ trên giường.
"Mao Mao ——"
Một căn phòng lạnh lẽo.
Lúc này Triều Lộc mới hoàn toàn thanh tỉnh.
Mao Mao đã không còn nữa.
Triều Lộc ôm gối ngồi trên giường phát ngốc.
Uông Hải thật ra cũng khuyên cô nuôi một con cánh cụt hoặc là mấy con lông xù khác. Triều Lộc đều từ chối.
Bất kể lông xù nào cũng đều không phải Mao Mao của mình.
Thời gian cứ như vật trôi qua.
Sáng sớm thứ hai, Triều Lộc điều chỉnh tâm tình cho tốt, bắt taxi đến chỗ tổ tiết mục "Diễn viên hãy nhắm mắt"
"Lâm Bắc Lâm Bắc! Vương giả trở về!"
"Kẻ ngốc xông lên đi!"
"A a a em trai mau nhào vào ngực chị đi!"
Toà nhà tổ tiết mục bị người hâm mộ tiếp ức vây chặt như nêm cối, xe taxi trong nhất thời cũng không thể đi vào, Triều Lộc đành ngồi trong xe ngắm phong cảnh.
Cô thấy Lâm Bắc đeo kính râm, xuống chiếc xe bay liền được bảo tiêu hộ tống đi vào tòa nhà. Cô còn thấy người sắm vai Trương Khải, cha mẹ Văn, còn co mấy gương mặt Triều Lộc không quen, hắn là diễn viên mới gia nhập. Còn có..........Thù Nhi.
"Thù Nhi sao lại tới đây? Tới quay chụp phim tình cảm mãnh liệt à?"
"Còn cách Bắc Bắc của chúng ta gần như vậy, muốn mặt mũi à?"
"Thầy gương mặt Thù Nhi tôi liền muốn nôn"
Toàn thể người hâm mộ khó có khi cùng nhau thống nhất trên mặt trận, đồng loạt mắng Thù Nhi.
Sắc mặt Thù Nhi trắng bệch, cô cũng không rảnh lo cho cái kịch bản đã chuẩn bị tốt, vội vàng tiến vào tòa nhà.
Mấy chướng ngại lớn trên đường đều đi không không ít, Triều Lộc mới từ taxi xuống.
Hôm nay cô mặc một cái váy màu trắng gạo có lớp voan mỏng, mái tóc dài như rong biển buông xõa. Gió thổi làm mái tóc trên trán cô tung bay, lộ ra một phụ kiện hình giọt nước lấp lánh. Kết hợp với ánh mặt trời chiếu vào, giọt nước kia lại càng thêm rực rỡ lung linh làm cho cả ngươi nàng lộ ra sự tươi mát mĩ lên.
"Triều Lộc Triều Lộc! Giọt sương vĩnh viễn yêu chị"
Đột nhiên vang lên khẩu hiệu tiếp ứng làm bước chân Triều Lộc dừng lại. Cô sửng sốt một lúc mới nhớ ra Chân Ái Phân từng nói, "Giọt sường" là người hâm mộ tự đặt cho họ.
Triều Lộc quay đầu, lúc này mới phát hiện mấy người Chân Ái Phân cũng tới, chẳng qua là bị đội ngũ tiếp ứng khác dồn vào góc tường lại không phát ra tiếng cho nên nhìn không thấy.
Thấy Triều Lộc nhìn qua, nhóm Giọt Sương kích động muốn chết! Lập tức chạy về phía cô.
"Ai ai ai! Ai mà không có mắt thế. Đụng đến chúng tôi có biết không"
"Sao lại có người xấu như vậy? Còn chưa đủ xách giày cho Bắc Bắc của chúng ta"
Nhóm người hâm mộ các mấy người Chân Ái Phân bởi vì Triều Lộc với Lâm Bắc có chút tai tiếng mà một thân lệ khí, hiện giờ tóm lại có được cơ hội, bọn họ há mồm liền trào phúng. Chỉ trào phúng thôi còn chưa đủ, bọn họ cố tình ỷ vào người đông mà chem vào đám người Chân Ái Phân.
"A——" Chân Ái Phân bị một người đẩy ngã. Tay còn bị dẫm mạnh một cái. Mắt thấy càng nhiều chân đạp vào cô ấy......
Chân Ái Phân tự dưng thấy trước mắt sáng lên.
Ngay sau đó, cô được mang đến đừng trước mặt Triều Lộc.
Triều Lộc buông cánh tay Chân Ái Phân ra, hỏi cô "Có bị sao không?"
"Không không không, việc gì" Trờ ạ. Triều Lộc vậy mà lại kéo mình ra. aaaaa muốn chết!
"Đây là cái gì?" Triều Lộc đột nhiên lại gần Chân Ái Phân.
Đối mặt trực diễn với mỹ nhan Triều Lộc, thẳng nữ Chân Ái Phân nhịn không được đỏ mặt. Cô run run rẩy rẩy bỏ đồ vật được bảo vệ tốt trong ngực mặc kệ có bị dẫm đạp bao nhiêu lần
Đó là một cái poster: Bối cảnh là cánh đồng hoa ấm áp, chính giữa đồng hoa, Triều Lộc ôm tiểu cánh cụt của mình cười xán lạn.
Đây là hình Chân Ái Phân chụp được từ phòng phát sóng trực tiếp, cố ý làm thành một tấm áp phích phiên bản giới hạn.
Nhìn Triều Lộc xuất thần, Chân Ái Phân cũng không biết lấy dũng khí từ chỗ nào "Ừm thì, có thể kí tên cho em được không?"
Tầm mắt Triều Lộc lúc này mới dời khỏi tiểu cánh cụt, nhẹ giọng nói "Có thể"
Chân Ái Phân "!"
Người hâm mộ vây xem "!!!" Ô ô ô hâm mộ quá! Mình cũng muốn được idol cầm tay!! Mình cũng muốn được idol tự tay kí tên!!! Triều Lộc tốt quá đi!!!
Người hâm mộ Lâm Bắc vẻ mặt ghen tuông. CMN Triều Lộc này sao lại ấm áp thế?! Làm bọn họ muốn chửi cũng không được!
Mà màn này đơn nhiên đều bị nhà đài truyền thông chụp lại, rồi đăng lên mạng.
Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, trịnh trọng nói "Cảm ơn" với người hâm mộ, Triều Lộc liền đi vào tòa nhà tổ tiết mục.
"Tiều Lộc lần này có thể được đảm đương một nhân vật tốt đi" Nhìn bóng dáng Triều Lộc, nhóm giọt sương lo lắng sốt ruột.
"Đơn nhiên! Kỳ đâu tiên Lộc Lộc của chúng ta số phiếu còn xếp thứ hai đó"
Sau khi tiến vào tòa nhà, nhân viên tiếp đãi Triều Lộc lỗ mũi hướng lên tận trời.
"Bên này" Anh ta không tiết lộ bất kì tin tức gì liên qua đến kỳ hai, chỉ có lên đưa Triều Lộc đến trước thang máy.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh la hét ầm ĩ. Triều Lộc quay đầu, thấy mấy người trung niên bị vây quanh đi tới. Triều Lộc xem TV nhìn thấy mấy người trung niên này, đều là diễn viên lớn tuổi, diễn viên gạo cội.
Mà mấy diễn viên gạo cội này cũng ngừng lại trước thang máy.
"Mới mấy ngài lên! Mời mấy ngài lên!" Nhân viên công tác lúc trước tiếp đãi Triều Lộc trên mặt tràn đầy nịnh nọt. Anh ta hình như muốn kéo Triều Lộc lại, đối diện với đôi mắt cô lập tức lộ ra khiếp sợ.
"Nha, đây là cổ tay nào đây?" Một nữ diễn viên trung niên âm dương quái khí nói với Triều Lộc
"A, còn tính cô có mắt" Nữ diễn viên trung niên này nói.
Triều Lộc "Kính già yêu trẻ mà thôi"
"Cô!"
"Ài. Đi thôi đi thối, đừng có ở đó chấp nhặt cùng tiểu võng hồng" Một diễn viên già khác khuyên.
"Hừ! Xem như cô may mắn"
Nhóm người này vênh váo tự đắc đi qua trước mặt Triều Lộc, vào thang máy
Triều Lộc không có cảm giác gì, chó sủa với ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn sửa lại?
Cô nâng bước tiến vào một thang máy khác.
"Không đi?" Cô quay đầu nhìn nhân viên công tác.
"Ồ ồ, đi ngay" Đột nhiên lại cảm thấy Triều Lộc soái là như thế nào? Chịu đựng! Mày là ngươi của quân địch.
Tuy đã không ngừng xây dựng tâm lý cho mình nhưng khi nhân viên công tác đối mặt với Triều Lộc, vẫn không nhịn được mà mền tâm.
Hắn đưa Triều Lộc đến tầng -9.
Nơi này là phòng pháo hôi.
"Cái này........đều là phía trên an bài, tôi cũng không có biện pháp" Nhân viên công tác xoa xoa tay nois "Nhưng mà, Uông đạo chắc sẽ tận lực tranh thủ cho cô"
Nhìn khoang pháo hôi so với kỳ đầu tiên cũng không khác nhau, Triều Lộc gật đầu "Không sao cả"
......
Tầng 22, phòng đạo diễn, Uông Hải đang cùng nói lí với Tiêu Đại Vĩ.
"Dựa vào số phiếu trước mắt với nhiệt độ duy trì của Triều Lộc hiện tại, kì thứ hai không thể lại diễn pháo hôi nữa đúng không? Đến một màn ảnh phát sóng cũng không có.
"Anh cũng không có biện pháp nào, đây đều là do phía trên quyết định" Tiêu Đại Vĩ lão thần khắp nơi.
Uông Hải nheo mắt "Tiếu đạo, không phải chị Lý lại....."
"Cậu nói bậy cái gì đấy" Tiêu Đại Vĩ nhảy dựng lên trừng ông "Anh là hạng người như thế sao? Những thứ trước kia đều là anh vì tốt cho tiết mục của chúng ta. Được rồi được rồi, chuyện này anh đã quyết định, cậu đi xuống đi"
Uông Hải dùng sức nắm quyền nhưng cũng chỉ có thế rời đi.
Uông Hải vừa đi, điện thoại Tiêu Đại Vĩ lập tức có cuộc gọi đến.
Nốt ruồi đen lớn trên môi run run, Tiêu Đại Vĩ cười đầy vị nịnh noitj "Alo, Dung thiếu gia à, ngài yên tâm đi, chuyện này tôi đều đã làm thỏa đáng........"
Tầng -9, khoang pháo hôi.
Việc đã đến nước này, cãi cọ nhiều cũng vô dụng, Triều Lộc may mà tìm được cái khoang thoải mái nhất, nhắm hai mắt lại.
Trong đầu một âm thanh "tích" vang lên, khoang pháo hôi khởi đọng.
Ý thức cũng dần dần thoát khỏi thân thể, Triều Lộc có chút tò mò: Tổ tiết mục này rốt cuộc an bài cho mình nhân vật gì.
Thế giới Kịch Bản, Triều Lộc mở mắt.
Sau đó, trước mắt toàn là màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy (Mù hẻ)
Triều Lộc "?"