"Có chuyện gì ?" giọng nói Sở Lâm Bắc bỗng nhiên phát ra. Hắn điên đến chỗ Triều Lộc.
Trong mắt Văn Thù Nhi lập tức hiện lên ghen ghét, cô cúi đầu, cùng Sở Lâm Đông nằm trên mặt đất liếc nhau.
"Ai da" Sở Lâm Đông thảm thiết kêu lên, hắn căm giận chỉ vào Triều Lộc "Cái người phụ nữ này, tôi có ý tốt chiêu đãi cô, cô vừa vào cửa liền câu dẫn tôi. Bị tôi cự tuyệt còn đánh tôi"
Sở Lâm Bắc "........."
Cả một phòng khách khứa ồ lên:
"Thì ra là tiểu yêu tinh"
"Ai mang nó vào ?!"
"Thật là làm ô uế mắt ta. Mau mang nó ra đi"
"Mày thế mà lại làm ra cái gièm pha này" Cha Văn vừa nghe, tức giận đến mặt đều nhăn lại.
"A. nhìn dáng vẻ người nhà Văn kìa"
"Trời ơi, quả là thứ mà nhà giàu mới nổi sinh ra"
Bị nói "nhà giàu mới nổi" trên mặt mẹ Văn tức khắc có một mảnh nóng đau rát, bà bực đến hận không thể cắn Triều Lộc một cía "Cái thứ mất mặt xấu hổ ngu xuẩn. Còn không mau cút đi cho tao"
Ở nơi mọi người không nhìn thấy, Văn Thù Nhi cúi đầu cười nhạt: A, bị mọi người xa lánh cảm giác thế nào hả?"
Triều Lộc bất kì cảm giác nào đều không có, cô chỉ nhìn Văn Thù Nhi "Tiểu cánh cụt của tôi đâu"
"Văn Thù Nhi vô tội nói "Tiểu cánh cụt gì ạ? Chị à, em không biết chị đang nói cái gì"
Triều Lộc nhíu mày. Mềm không ăn, cô đành phải dùng bạo lực. Chân dại đang muốn đi đến chỗ Văn Thù Nhi, cánh tay lập tức bị Sở Lâm Bắc kéo lại.
Sở Lâm Bắc nhìn cô "Đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em"
Triều Lộc "?" Bắt nạt mình?
Sở Lâm Bắc lập tức nhìn Sở Lâm Đông "Anh vừa nói...."
"Lâm Bắc" một giọng nữ nhiêm khắc cắt lời Sở Lâm Bắc "Đây là chuyện của đàn bà con gái, con đừng có xen vào"
Người phụ nữ này trang điểm ung dung hoa quý, chính là nữ chủ nhân của trang viên này. mẹ của Sở Lâm Bắc.
Sở Lâm Bắc nóng lòng muốn mẹ nhìn thấy Triều Lộc, vội nói "Mẹ, con tin Văn Tiểu Mai cô ấy sẽ không làm ra loại chuyện này"
Văn Tiểu Mai?" Mẹ Sở lặp lại cái tên này, nghiêm phán tầm mắt dừng lại ở trên mặt Triều Lộc. Trầm mặc một cái, bà bỗng nhiên cười nói "Sở gia chúng ta đều là người tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ nói suông để oan uổng cô gái nhà người ta. Lâm Đông, cháu nói xem chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Thấy quyền lên tiếng chuyển về phía mình, Sở Lâm Đông lập tức vênh váo tự đắc "Còn có chuyện gì nữa? Văn Tiểu Mai này muốn tiến vào cửa Sở gia chúng ta, trăm phương ngàn kế muốn câu dẫn cháu. Không tin mọi người thử hỏi Văn Thù Nhi đi, cô ấy chính là em gái ruột của Văn Tiểu Mai"
Văn Thù Nhi cúi đầu, khóc lên "Chị à, không phải em không muốn giấu giếm hộ chị, chuyện này thực sự, chị làm quá phận...."
Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe "bang" một tiếng, Triều Lộc trực tiếp cầm một ly rượu hắt vào mặt cô ta.
Văn Thù Nhi "!!!"
Mọi người "!!!"
Rượu vang đỏ thắm thơ trán Văn Thù Nhi, lông mi, mũi chảy xuống. Váy trắng trước ngực cũng bị làm ướt. Trong miệng cũng nếm ra mùi rượu chua xót, Văn Thù Nhi không tin được hét lên "Văn Tiểu Mai mày điên rồi?!"
"Mày cái thứ đàn bà đanh đá này" Ở gần Văn Thù Nhi, Sở Lâm Đông đương nhiên cũng "hưởng" cùng. Lúc này, vết thương của hắn tự hồ không còn đau, chửi bậy nhào lên muốn đánh Triều Lộc.
Kết quả bị Triều Lộc một chân đá trúng ngực, hét lên rồi ngã xuống.
"Quá không mất dạy. Quả là không có giáo dưỡng" khách mời cũng không nhìn được nữa.
"Sao lại có người đàn bà thô tục như vậy chứ"
"Cút ra ngoài cho tao" cha mẹ Văn tức đến dậm chân, bọn họ vạn phần hối hận muốn nó làm thân với Sở Lâm Đông.
"Văn Tiểu Mai tiểu thư" Nữ chủ nhân Sở gia, mẹ Sở lập tức đứng dậy "Nơi này không chào đón cô, mời cô lập tức rời đi"
"Mẹ" Sở Lâm Bắc bất mãn kêu lên.
" a a~" Trong nhà đang trành ngập mũi tên lại thình lình vang lên một giọng nữ mất hồn.
Mọi người "?"
Mọi người nhìn theo tiếng kêu thì thấy nguyên bản tiểu thư khuê các, thục nữ văn nhã lại nhu ngược đáng thương Văn Thù Nhi đang kéo vạt áo của mình, lãng cười đẩy ngã Sở Lâm Đông.
Bị Văn Thù Nhi đề dưới thân, Sở Lâm Đông "hắc hắc" cười, cái mặt dưa vẹo táo nứt nhìn càng đáng khinh hơn.
Hai người họ thế mà trực tiếp ở trên sàn nhà ôm hôn nhau, gấp gấp gáp sẽ rách quần áo nhau.
Hiện trường yêu tĩnh chết lặng.
Sở Lâm Bắc nghĩ nghĩ, hắn cầm lấy ly rượu vừa bị Triều Lộc đặt trên bàn "Rượu bị bỏ thuốc?!"
"Triều Lộc "Bằng không thù?"
"Trời ạ" Có nữ quyến hét lên "Cô ấy vừa lấy ly rượu hát vào Văn Thù Nhi, Văn Thù Nhi lập tức như vậy, rượu này, rượu này..."
"Xong rồi xong rồi, vừa nãy tôi mới uống rượu"
"Tôi cũng uống ——"
"Các vị đừng hoảng hốt" Sở ngựa mẹ (ờ thì cv để thế) ra mặt duy trì trật tự "Rượu ở Sở gia chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề"
Vừa dứt lời, chỉ nghe thất tiếng "roẹt ——" váy dài bị xé rách, bên kia đã bắt đầu trình diễn toàn vai võ thuật.
(Mịe, biết là hai người kia không phải thể loại tốt lành gì nhưng thấy họ như thế rồi mà không ai tách ra, mấy người này cũng không phải thế loại tốt đẹp gì ????????)
Mẹ Sở khóe miệng giật giật "Chị Toàn. Chị Lý. Mấy người chết hết rồi à. Còn không mau kéo hai người họ ra ——"
"Vâng vâng vâng vâng.... phu nhân"
Bốn năm người hầu ào ào xông lên, cuối cùng cũng tách hai ngòi kia ra.
"Ai da, thật là mất mặt"
"Mất mặt chết mầt"
"Xem ra thuốc rất mạnh, xem Văn Thù Nhi kia....."
Tuy là trong miệng ghét bỏ, điện thoại trong tay mấy người khách này lại liên tục "răng rắc răng rắc" tiếng chụp hình không ngừng , ghi lại đủ các loại trò hề của Văn Thù Nhi. Chắc chắn mấy cái ảnh này sẽ bằng tốc độ ánh sáng lưu truyền khắp internet, cũng sẽ vĩnh viễn ở ổ cứng của nhóm trạch năm chiếm một không gian.
Cha mẹ Văn theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng nhìn bộ dáng của Văn Thù Nhi.... Hai người họ lựa chọn rụt lại.
Mặt mẹ Sở so với than còn khó coi hơn "Kéo ra kéo ra kéo ra ngoài ——"
"Đợi đã" Sở Lâm Bắc ngăn một người hầu "Chị Toàn, rượu bên này đều do chị chuẩn bị, rượu này....."
"Thiếu gia, việc này không liên quan tới tôi" Chị Toàn sợ đến mức liên tục lùi ra phía sau "Tôi chỉ phụ trách đem rượu giao gia cho Lâm Đồng thiếu gia. Lúc Lâm Đồng thiếu gia cùng Văn Thù Nhi tiểu thư vị kia cùng nhau ở trong phòng, bọn họ làm gì tôi đều không biết"
Thấy Lâm Sở Đồng với Văn Thù Nhi còn quấn lấy nhau, mọi người ở đây đồng lòng nhất trí cảm khái:
Đấy, đây là tự chuộc họa vào thân.
"Tiểu Mai" tay áo Triều Lộc bỗng bị một người cầm lấy, là mẹ Văn. Bà không biết xấu hổ là gì, lấy lòng cười với Triều Lộc.
Triều Lộc "Tiểu cánh cụt của tôi đâu?"
"À, cái kia thì" mẹ Văn xoa xoa cái tay đầy đặn, cười đến có chút chột dạ "Cái kia tí nữa thì nó, mẹ với ba con cảm thấy bây giờ lại cơ hội của con"
Sợ Triều Lộc không đồng ý, cha Văn liền lập tức tiếp lười "Hiện tại là thời thời điểm Sở gia đau đầu nhất, con đi nói với bọn họ, con đại nhân không chấp tiểu nhân, vẫn nguyện ý gả cho Sở Lâm Đông, bọn họ khẳng định sẽ đồng ý hôn nhân này" Nói nói, cha Văn còn dạo dạt đắc ý.
Triều Lộc có chút không kiên nhẫn, nhìn thẳng mẹ Văn "Ngỗng. nhỏ, của, tôi, đâu?" (Chắc là cánh cụt với ngỗng giống nhau nên từ chương trước đã thấy ss với ngỗng rồi ( *︾▽︾))
Mẹ Văn bị cô nhìn chằm chằm khiếp đảm, theo bản năng nói "Ở trên xe ở trên xe, biết nó là bảo bối của con, chúng ta đơn nhiên sẽ chăm sóc tốt cho nó. Nếu không ti......không tin thì mẹ cho con xem video"
Mẹ Văn vừa nói vừa mở một cái gọi một cuộc video call.
"Chào thái thải" Cuộc gọi lập tức được chấp nhận, hiện ra mặt tài xế Văn gia.
"Ông mau ôn tiểu cánh cụt tới đây cho chúng tôi xem" Mẹ Văn vênh mặt hất hàm sai khiến.
Tài xế hiện ra vẻ mặt đau răng "Cái kia, Thù Nhi tiểu thư vảo tôi tìm cơ hội gϊếŧ chết nó...."
"Ông nói cái gì?!" Triều Lộc đoạt lấy điện thoại.
Tài xế giật mình không cầm chắc điện thoại, đong đưa màn hình, Triều Lộc liền thấy mặt đất bên chân tài xé là một bãi mãi. Mơ hồ có thể nhìn thấy được trong bãi máu.... có mấy sợi lông tơ màu xám.
Triều Lộc chỉ cảm thấy có một dòng máu nóng xông thẳng lên đầu cô, thiêu cô đến "oanh" mất đi lí trí. "Mao mao" Cô cất bước chạy ra bên ngoài.
"Văn Tiểu Mai" Sở Lâm Bắc đi tới, giữ cô lại "Mẹ anh muốn tìm em nói chuyện...."
Lời còn chứa dứt đã bị Triều Lộc đẩy ra.
Sở Lâm Bắc không thể hiểu được "Này. Văn Tiểu mai em...."
Liền trì hoãn một chút, ba mẹ Văn đã tiến lên, ngăn Triều Lộc bắt đầu khóc thiên thưởng địa.
"Sao chúng ta mệnh khổ thế này. Dưỡng nữ thì hư, vất vả lắm mới tìm được nữ nhi thân sinh lại ra cái dạng này"
"Tiểu Mai, mẹ biết mẹ với ba con có lỗi với con, con tức giận cứ nhằm vào chúng ta. Mẹ với ba con sẽ không có một câu oán hận...."
"Nhưng mẹ với ba con biết sai rồi, là chúng ta sơ sẩy mới khiến con bị bọn buôn người bắt đi.......Con như thế nào mới có thể tha thứ cho chúng ta?"
"Thật cảm động" Khách khứa chung quanh đã có người bắt đầu chấm chấm khóe mắt.
"Ba mẹ Văn cũng thật là không dễ dàng"
"Đúng vậy. Thật khổ mà"
Ở nơi mấy người khách không nhìn thấy, ba mẹ Văn gia liếc nhau, cười đắc ý
"Tiểu Mai à ——"
Triều Lộc chán ghét bọn họ đến cực điểm, tay cô nắm chặt lại.
"Ký chủ ký chủ. Chị không thể đánh bọn họ" Hệ thống nôn nóng ở trong đầu cô kêu lên "hai người Văn gia này rất hiểu thế nào là tranh thủ đồng tình của người xem, lúc này chị mà đánh bọn họ sẽ rớt giá trị gà gáy"
"Tôi biết"
"Vậy bây giờ chị tính thế nào?" Hai người Văn gia này thật quá ghê tởm, đến nó là hệ thống cũng không nhìn được.
Triều Lộc chậm rãi ngước lên "Thẻ sự "
"Hả?"