Sao ánh mắt người đàn ôngkia lại nguy hiểm vậy?
Không biết phải cô nghĩnhiều hay không, hay là anh ta cố ý, từ đầu hội nghị tới giờ, anh ta nhìn côkhông dưới 20 lần.
Cô trước kia không phảichưa từng tới dự hội nghị, lúc đó ngay cả nhìn anh ta cũng chẳng nhìn cô 1 cái,hiện tại bị làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn kiếm cơ hội trả thù vụ cô nói anh ta mắcbệnh sao?
Không có khả năng, tậptrung vào họp !
Tập đoàn Lôi Dương tậptrung kinh doanh chủ yếu ở các mảng khách sạn 4-5 sao, siêu thị và cửa hàngbách hóa, hai năm nay chuyển qua đầu tư phát triển làng du lịch trong và ngoàinước, phạm vi kinh doanh rất rộng.
Hôm nay là hội nghị tổngkết mỗi một quý, công ty các nghành đều tụ họp ở đây, anh hẳn sẽ không ở hộinghị gây sự với cô chứ?
Ôn Gia Hình buộc mìnhđừng suy nghĩ lung tung, lại ngẩng đầu, cố gắng tập trung nghe giám đốc phòngkế hoạch ngồi bên phải Quý Tiệp đang thao thao bất tuyệt phát biểu. Nhưng mặckệ cô cố gắng bao nhiêu, tầm mắt vẫn không tự chủ liếc nhìn anh, mà anh lạingồi đó vừa vặn dùng ánh mắt mỉa mai nhìn cô.
Nhất thời cô rùng mình,ngực như có gì đó đè nén, làm cho hô hấp ngưng đọng, bên tai còn nghe rõ tiếngtim mình đập, hai má nóng bừng.
Quý Tiệp chết tiệt! Anhdường như cảm thấy cô lúng túng, khóe miệng anh lại càng nhếch lên, cô lập tứccúi đầu.
Đợi đến lúc thủ trưởngbáo cáo xong, Quý Tiệp rốt cuộc cũng lên tiếng, “Ý Giám đốc Trần nói là, bởi vìkhách sạn lúc trước quy hoạch ở vị trí không được thuận lợi làm cho mấy kháchsạn kinh doanh không có hiệu suất phải không?”
“Đúng vậy, điểm tham quancàng hấp dẫn, du khách sẽ tới nhiều, khách sạn sẽ ngày ngày đầy phòng, đươngnhiêu trí địa lý là một lợi thế, cho nên…..”
“Cho nên, ông muốn nóitôi biết rằng, khách sạn không có ưu thế về vị trí địa lý thì làm sao mà kinhdoanh? Trực tiếp nói cho tôi đáp án, các người định xử lý thế nào?”
“Này…. Có lẽ chúng ta nênxem xét, khách sạn hiện giờ kinh doanh lỗ lã, tạm thời nên ngừng kinh doanh….”
Quý Tiệp cười bỡn cợt:“Ngừng kinh doanh? Đó là phương án tốt nhất của ông sao?”
Sắc mặt giám đốc Trầnthoáng chốc trở nên khó coi. Tuy nói ông là nguyên lão cấp cao nhưng nghe nhữnglời chỉ trích của tổng giám đốc trẻ tuổi, ông chỉ biết im lặng, không nói đượclời nào.
Phòng họp đột nhiên yêntĩnh lạ thường, Ôn Gia Hinh thấy sợ thay cho vị giám đốc của mình, đồng thờikhông thể không khâm phục Quý Tiệp – nhà lãnh đạo đầy tài năng, trong phòng họpcó mấy chục người, toàn bộ đều im lặng, không dám hó hé gì, chờ anh xử lý.
Nhìn giám đốc Trần mồ hôilạnh chảy ròng ròng, cô thật sự không nhịn được, nghiêng người góp ý với giámđốc mình , hy vọng có thể giải cứu được giám đốc Trần. Nhưng mà cô mới vừanghiêng đầu sang, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng nói truyền đến, “Ôn trợlý, hình như cô có ý kiến gì thì phải !”
Cả phòng họp đều đồngloạt quay sang cô, y như bầy sói háu đói đang nhìn con cừu non. Cô nói cũngkhông phải, mà không nói cũng không được, nếu cô đứng lên nói, nói đúng thìcông lao sẽ thuộc về cô, nhưng nếu nói sai thì chỉ tổ rước thêm mất mặt, mà nếukhông đứng lên thì mọi người cứ nhìn mãi làm cô xấu hổ.
Quý Tiệp chết tiệt! Quảnhiên là muốn nhân cơ hội này trả thù cô mà !
Quý Tiệp thay đổi tư thế,chậm rãi ngồi thẳng lên, “Ôn trợ lý, cô không đứng lên thay giám đốc Trần bổsung gì sao?”
Tên cũng kêu rồi, khôngthể không đứng dậy, Ôn Gia Hinh lặng lẽ thở dài một hơi rồi đứng lên, thongdong mỉm cười, tận lực trấn tĩnh bản thân mình.
“Trên thực tế, giám đốcTrần vừa nói là ngừng kinh doanh cũng không gì là sai….” Cô hy vọng câu nói nàycũng giữ mặt mũi cho giám đốc Trần, nếu mà không thì chắc cô chỉ có nước về nhàhúp cháo.
“À, cô cũng cho rằngkhông sai? Vậy là tôi sai sao?” Anh tựa tiếu phi tiếu (cười như k cười), nheonheo con mắt khủng bố cô.
“Không, tổng giám đốccũng không sai, chỉ là tổng giám đốc hiểu lầm ý của giám đốc Trần thôi, khôngtiếp tục kinh doanh chỉ là cho chúng ta thêm thời gian để quy hoạch lại. Nếukhách sạn đã nằm ở vị trí không thuận lợi là một thực tế không thể chối cãi. Vậysao chúng ta không xem xét phương án khác, ví dụ như thu hút các du khách thuộctầng lớp khác nhau.”
“Cái gì là du khách thuộctầng lớp khác nhau?”
“Đối với những khách sạnnằm ở những điểm thu hút khách du lịch thì đương nhiên du khách sẽ thích, nhưngvới những khách sạn nằm ở khu vực hẻo lánh thì chúng ta có thể phát triển nhữngkhu nghỉ dưỡng cao cấp, du khách không phải nhất thiết lúc nào cũng thích ở gầnnhững điểm du lịch nổi tiếng, họ đơn thuần thích ở khách sạn có cách phục vụ âncần chu đáo và quan trọng hơn chính là họ có thể thư giản hoàn toàn.”
“Cho tôi một ví dụ đi.”
“Khách sạn Vân Hi đã lỗsuốt 2 năm nay, chúng ta hẳn là đi sai phương hướng, không nhất thiết chúng taphải quảng cáo là khách sạn cách những điểm du lịch bao nhiêu km, mà chúng ta nênquảng cáo cho du khách biết, họ sẽ có một bầu không khí trong lành, yên tĩnhthế nào, rồi họ ở sẽ ở nơi thế ngoại đào nguyên, hơn nữa….” Phòng họp to nhưvậy nhất thời chỉ còn lại âm thanh của Quý Tiệp và Ôn Gia Hinh, mỗi khi anh đưara vấn đề gì, cô đều thông minh đối đáp.
Quý Tiệp nhìn cô vẻ đầykhen ngợi và thưởng thức. Cô gái này so với tượng tưởng của anh còn lợi hạihơn, xem ra anh không cần phiền não tìm thư ký làm gì nữa, anh sắp có một thưký có năng lực siêu việt.
Sau khi nghe cô báo cáoxong, anh ra lệnh, “Như vậy, cứ theo ý kiến của Ôn trợ lý mà làm, giám đốc Trầntuần sau đưa tôi một bản kế hoạch đầy đủ. Biểu hiện của Ôn trợ lý rất tốt, vừavặn tôi đang thiếu một thư ký, bắt đầu từ ngày mai Ôn trợ lý sẽ được bổ nhiệmthành thư ký của tôi, các ngành khác tiếp tục báo cáo.” Anh thừa nhận là cố ý ởhội nghị khó dễ cô, anh muốn biết Ôn Gia Hinh có bao nhiêu năng lực, đươngnhiên cũng còn một dụng ý khác – nếu cô có biểu hiện tốt thì anh cũng quanhminh chính đại bổ nhiệm cô làm thư ký cho anh, với lại cũng né được cuộc trưngtuyển thư ký đầy tẻ nhạt.
Hội nghị vừa chấm dứt, ÔnGia Hinh liền ôm văn kiện chạy đến bên Quý Tiệp, “Quý tổng, tôi muốn nói chuyệnvới ngài.”
“Nói.” Vẫn như thườngngày, anh không dừng lại mà vẫn đi tới thang máy.
“Tôi nghĩ, việc tôi thăngchức, có thể không thích hơp. Tôi rất hài lòng với chức vị hiện giờ, huống hồngài điều tôi đi, thì giám đốc Trần sẽ thiếu một trợ lý.” Không phải cô khônghứng thú với việc thăng chức, cô cũng chẳng mặn mà gì với chức vụ hiện giờ, màcô có dự cảm nếu làm thư ký cho anh thì thập phần nguy hiểm.
“Tôi sẽ kiếm trợ lý kháccho giám đốc Trần.”
“Nhưng Quý tổng, tôi mớivô công ty chẳng được bao lâu, chưa có kinh nghiệm gì nhiều, chỉ sợ tôi làmkhông được.”
Anh đột nhiên đứng lại,xoay người, vì anh bất thình lình dừng lại, làm cô bất ngờ tông vào anh, mặt ápvào ngực anh.
Anh buồn cười nhìn cô vộivàng lùi về sau hai bước, “Tôi chỉ điều cô làm thư lý, cô có cần sợ vậy không?”
“Tôi mà sợ?” Ừ, cô sợđấy, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước mặt anh.
“Không phải sao?” Anhnhíu mày, giống như hoang mang, “Hay là cô không dám chấp nhận thử thách này?”
“Quý tổng, đừng dùng cáchkhích tướng với tôi, tôi rất hài lòng với chức vụ hiện giờ.”
“Khích tướng vô dụng, vậythì tôi dùng cách khác. Nếu cô làm thư ký cho tôi, tôi đây sẽ tăng lương chocô, còn nếu không, tôi cũng không ép buộc, cô làm hết tháng này thì nghỉ đượcrồi, tôi sẽ nói với phòng kế toán tính tiền lương cho cô.” Anh không cần dùngchiêu này ép cô, nhưng cô càng muốn chạy trốn, anh càng cảm thấy hứng thú.
Ôn Gia Hinh bỗng thấy mâyđen che phủ, quả nhiên tên đại ma đầu này muốn trả thù cô mà !
Vừa mới nói có chết cũngkhông chịu khuất phục, nhưng giờ cô lại tươi cười rạng rỡ đầy dối trá: “Ha ha,nếu Quý tổng đã trọng dụng tôi như vậy, nếu tôi từ chối thì quả là không phảiphép. Cám ơn Quý tổng, tôi sẽ nhận chức vụ này, ngày mai sẽ đúng giờ lên gặpngài.”
“Vậy là cô đồng ý rồi?”
“Đương nhiên, được làmthư ký của ngài, tôi vạn phần vinh hạnh. Công việc của Quý tổng bề bộn, tôikhông cản trở thời gian quý báu của ngài nữa, Quý tổng đi thong thả, hẹn gặplại.” Nói xong, Ôn Gia Hinh còn cúi mình chào.
Chính là lúc cô quayngười, lập tức sắc mặt thay đổi, cô nhất định phải tìm ngày sinh tháng đẻ củaQuý Tiệp, sau đó làm một hình nhân ghi ngày sinh của anh lên đó rồi cầm dépđánh đánh đánh…. Đánh cho chết luôn !
Trái lại với vẻ căm thùcủa cô, Quý Tiệp chậm rãi bước vào thang máy đầy vui vẻ.
Cuộc sống này saolại thâm trầm vậy? Chẳng lẽ cuộc đời lại kém may mắn thế sao?
Đây là lần thứ 120 cô aioán thay cho số mệnh của mình, kể từ khi làm thư ký cho Quý Tiệp, chỉ có thểdùng 2 từ để hình dung — bận rộn và bận rộn.
Trước đó cô cũng nghe nóiQuý Tiệp cực kỳ khó hầu hạ, đòi hỏi công việc rất cao, không cho phép ai phạmsai lầm, tính lại hay xoi mói, cuồng vọng tự phụ….
Giờ cô cũng tự nghiệm quahết…..
Đây là ngày thứ 3 cô làmviệc cho anh, mỗi ngày cô đều bị tên ác ma kia làm cho thân tàn ma dại, làmkhông xong báo biểu, đánh không xong văn kiện, còn phải nhắc tới tinh thần tácchiến bất ngờ với tổng giám đốc ác ma này.
“Ôn thư ký, cô cảm thấycổ phiếu của Thánh Hoa Quốc Tế và Kim Đỉnh Dược Nghiệp, cái nào đáng đầu tưhơn?” Anh sẽ đợi đến lúc cô điên cuồng đánh văn kiện, nhàn nhã ra khỏi vănphòng, hỏi những câu hỏi mà chẳng liên quan gì tới công tác của cô.
Mà thật sự cô không thểkhông hoài nghi. Đây cũng là chuyên môn mà 1 thư ký như cô phải biết sao? Haylà anh ta thích gây khó dễ cô?
“Ách….” Đầu óc nhanhchóng phân tích vấn đề, sau đó cô chậm rãi nói: “Theo tình hình hiện nay thì cổphiếu của Thánh Hoa Quốc Tế đáng để đầu tư hơn.”
“Vì sao?” Anh chống mộttay ở cạnh cửa, bộ dáng tỏ ra hứng thú.
“Bởi vì công ty đó cơ bảnkinh doanh rất tốt.” Vừa lòng với đáp án, đại ác ma Quý Tiệp xoay người trở vôvăn phòng, cũng không nói thêm cái gì, cô thật sự không biết anh rốt cuộc muốngì.
Có đôi khi, anh lại kêucô vô văn phòng, không đầu không đuôi cùng cô thảo luận đầu tư học, kinh tếhọc, thậm chí ngay cả huyền học (trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, VươngBật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nhogia) và y học anh cũng hứng thú tán gẫu với cô vài câu.
Chịu đựng suốt hai ngày,hôm nay cô vội vã đến công ty, sợ tới trễ hơn anh thì anh sẽ lại gây khódễ, nhưng chờ rồi chờ, đến giữa trưa mà vẫn chưa thấy Quý Tiệp tới. Cônhịn không được trong lòng vươn cao cờ hoan hô, mong là ông trời có mắt để anhđột nhiên nói với cô là anh sẽ đi Châu Phi công tác 8 năm, mà không, cả đời nàycũng không về!
Tuy rằng vậy thực độc ác,nhưng thà anh đi khuất mắt cô còn hơn phải chịu đựng thế này.
Ngay lúc cô đang mơ mộnghão huyền, thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc đột nhiên “đinh” một tiếng,Quý Tiệp thong dong bước ra từ thang máy, làm bao nhiêu kỳ vọng của cô đều tanbiến.
“Quý tổng, xin chào.” Côđứng dậy nghênh đón, lộ ra nụ cười ấm áp, kỳ thật trong lòng lại ân cần hỏithăm mấy chục đời tổ tông của anh. Aizzzz, cô thật không muốn làm thư ký củaQuý Tiệp!
“Đánh bản hợp đồng củatập đoàn Trình Thị và Trung Kiên Quốc Tế, xong rồi đem vô phòng tôi, đồng thờinói với phòng kế hoạch 3h chiều nay họp, lập tức gọi điện thoại nói quản lýTrần đi Nhật công tác, kêu ông ta mau giải quyết cho xong mọi việc.” Một hơinói xong, anh đi vào văn phòng, bước vào trong anh quay đầu lại, “Sẵn tiện phacho tôi ly café, tôi uống loại Lam Sơn.”
Phanh! Không đợi cô trảlời, anh xoay người đá cửa.
“Vâng, Quý tổng.” trênmặt vẫn giữ nét tươi cười, nhưng ánh mắt cô tức giận nhìn chằm chằm cánh cửa.Xì, chỉ có tổng giám đốc như anh đã tới trễ mà còn kiêu ngạo vậy.
Tuy rằng ngoài miệng oángiận không ngừng, nhưng cô cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng hoàn thành mọiviệc.
Cuối cùng cô cũng đánhxong văn kiện, pha xong café, đem vào cho anh. Quý Tiệp thanh thản tựa đầu vàoghế sofa gọi điện thoại, đầu tiên là anh nói một ngụm tiếng Nhật lưu loát, thấycô đến, anh chỉ tay lên bàn ý bảo cô đặt lên bàn, không bao lâu sau, anh lạigọi điện thoại tiếp, lần này là dùng một ngụm tiếng Anh lưu loát.
Không nghĩ tới anh trừ bỏkiêu ngạo, thì ra cũng biết lo công việc.
Vừa nói vừa xem văn kiện,bưng tách café uống, anh đột nhiên nhíu mày, “Cô bỏ mấy viên đường?” Lúc nàyanh đã cúp máy, nhướng mày hỏi cô.
“Hai viên.” Cô chỉ thêmđường theo ý thích của người bình thường, anh sẽ không ngay cả việc nhỏ nàycũng muốn khó dễ cô sao?
“Tôi uống café chỉ thêmmột viên đường, không thêm sữa.”
“Thực xin lỗi, bởi vìngài chưa từng dặn tôi, nên tôi không biết.” Cô nhất thời cảm thấy tủi thân,anh ngay cả chuyện nhỏ cũng làm khó dễ cô? Nếu không thì chỉ cần nói lần sau côchú ý hơn, làm chi mà giọng nói cộc cằn vậy !
Nhìn phòng dành riêng choviệc pha café thì cũng biết, anh rất coi trọng việc hưởng thụ cuộc sống, cafévà trà đều đa dạng và đầy đủ, ngay cả máy móc cũng mua đủ, không thể trách tạisao anh lại coi trọng việc pha café.
Nhưng mà em gái cô làm ởcửa hàng bánh ngọt, nó pha café thì cũng rất ngon, cho dù thêm đường hay sữathì hương vị vẫn rất ngon, ai ai cũng thích, còn anh thì ….. rất hay soi mói !
“Tôi không nói, chẳng lẽcô cũng không hỏi? Cô như vậy thì làm sao mà làm thư ký.” Sắc mặt anh trở nênkhó coi, giống như cô đang phạm phải tội tày trời.
Rõ ràng biết anh khôngnói sai, là do cô sơ sót, nhưng mấy ngày nay cô đều rất cô gắng, chỉ có 1 lycafé mà cũng khó chịu với cô.
“Ngài nói rất đúng, khôngtìm hiểu thói quen của Quý tổng là lỗi của tôi, tôi sẽ pha ly khác cho ngài.”
Cô đang định bước đến lấyly café, nhưng anh đã cầm lên, nhướng mày, cười gian xảo, “Sắc mặt Ôn thư kýhình như có chút khó chịu, có phải bị bệnh không?”
“Quý tổng nghĩ nhiềurồi.” Cô cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
“Là tôi nghĩ nhiều? Nhưngtôi thấy vẻ mặt cô hình như là thầm trách tôi, cảm thấy tôi khó dễ cô.”
“Không phải sao?” Cô rốtcuộc nhịn không được cãi lại. Anh rõ ràng vậy mà, bằng không mấy ngày nay cứhỏi cô hết cái này tới cái nọ, lại giao cả đống việc.
“Là cô nghĩ nhiều thôi,tôi chỉ là một tổng giám đốc muốn có một thư ký giỏi giang, chẳng những phảilàm việc chăm chỉ, mà còn phải là một người có tay nghề pha café, tôi không cócố ý gây khó dễ cho cô.” Nhưng trong lòng anh biết rõ là không phải như thế.Anh thật là cố ý gây khó dễ cho cô, tìm Ôn Gia Hinh làm thư ký, ngoại trừ việccô tài giỏi, đương nhiên cũng bởi vì từ khi Đinh Dục Thần nhắc đến cô, hơn nữalại xảy ra chuyện ở bãi đỗ xe cùng vũ hội, làm cho anh thực có hứng thú với cô.
Anh thích nhìn vẻ khổ sởcủa cô, cho nên mấy ngày nay anh cố ý làm khó, hỏi cô này nọ, nhưng không ngờcô đúng là rất lợi hại, cái gì cũng đều biết 1 chút. Nghĩ lại, anh cũng thậtbuồn cười, chỉ có 1 ly café mà cũng làm khó dễ cô cho được.
“Nếu tôi có thể làm tốtnhững việc đó, ngài có tăng lương gấp 3 lần cho tôi không?” Giỏi giang, chămchỉ, tay nghề khá? Người này vừa muốn mua con ngựa tốt lại muốn ngựa không ăncỏ, khó trách cứ đổi thư ký xoành xoạch là vậy.
Quý Tiệp tao nhã nhúnvai, bộ dạng ra vẻ đồng ý, nhưng lại hỏi ngược lại cô, “Nếu tôi tăng lương gấp4 lần cho cô, cô có ngủ với tôi không?”
Quả nhiên như anh nghĩ,biểu tình của cô có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó hình như là nghĩ đến đốisách, cười như không cười nói, “Nếu tôi ngủ với Quý tổng rồi có con, tôi khôngphải được Quý tổng đây thưởng luôn cả tiền thưởng cuối năm sao?”
“A….” Câu trả lời của côlàm cho anh rất muốn cười, “Nếu cô muốn như vậy, thì tôi cũng không từ chối.”Thấy anh cười đến đáng giận, cô không khỏi lườm anh một cái, “Nếu Quý tổngkhông có gì phân phó, tôi ra ngoài trước.”
“Dáng vẻ tức giận của côquả thật rất đáng yêu.” Anh thật không nhìn lầm, bộ mặt tức giận bừng bừng củacô rất thú vị.
“Quý tổng, tôi không cótức giận.” Tự nhiên anh khen cô, khiến cho trong lòng cô run mạnh lên. Đángyêu? Tổng giám đốc ác ma nói cô đáng yêu, không phải quá buồn cười sao? QuýTiệp cũng không phản bác lại cô, chỉ ngồi đó khêu gợi mỉm cười.
“Tôi chỉ khen cô đáng yêuthôi, cũng không bắt ép cô ngủ với tôi, cô không cần khẩn trương vậy, bất quánhìn cô hôm nay mặc……”
Anh theo cổ áo cô nhìnxuống dưới, “….. là chiếc áo sơmi cổ chữ V khêu gợi, tôi thật không thể khônghoài nghi cô đang quyến rũ tôi.”
Nghe anh nói vậy, Ôn GiaHinh tức muốn chết. Anh có thể sỉ nhục chỉ số thông minh của cô, xem thườngnăng lực làm việc, có thể ghét bỏ café cô pha, nhưng tuyệt đối không thể đụngtới nhân cách của cô. Nhất là nói cô quyến rũ anh, đó thật sự là 1 sự sỉ nhục,vô cùng sỉ nhục, tức chết mà!
“Quý tổng lại nghĩ nhiềurồi, tôi bình thường cũng mặc áo sơ mi, nhưng nếu khiến Quý tổng hiểu lầm, nhưvậy lần sau cho dù nóng đến cỡ nào, tôi cũng sẽ mặc áo cổ cao, không quấy rầyQuý tổng làm việc, ngày mai tôi sẽ nhớ rõ ngài uống café không sữa và chỉ bỏ 1viên đường.” Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài, hơn nữa còn “thật không cẩn thận”đóng cửa một cái rầm, bên trong còn có thể nghe được tiếng cười cao ngạo truyềnra.
Ai có thể nói cô biếtcách nào giết người mà không phạm pháp không ?
Rốt cuộc cũng tới giờ tanca, một ngày chiến tranh cũng đã chấm dứt, Ôn Gia Hinh thầm mừng trong lòng,lúc cô đi ra tới cửa công ty, gặp được chuyện không hay ho gì — nữ diễn viênAnnie Chu hay lên trang đầu của các tạp chí gần đây đang mặc bộ váy gợi cảm,công khai đứng ở trước cửa cao ngạo liếc ngang liếc dọc. Không cần đoán thìcũng biết rõ cô ta chờ ai rồi. Nhưng mà cô ta cũng đáng thương thật, Quý Tiệplà đại ác ma cuồng làm việc, cho nên anh lúc nào cũng tan sở trễ hơn mọi người.Thấy cô đi ra, Annie Chu trừng mắt nhìn cô, mà cũng kì lạ, Annie Chu hình nhưchỉ trừng mắt với mấy đồng nghiệp nữ thì phải ! Nhưng chưa tới 3 giây, khôngchờ cô đoán, Annie Chu đột nhiên tươi cười sáng lạn, đi đến phía sau cô, Ôn GiaHinh cũng tò mò xoay người theo, chỉ thấy Annie Chu như bạch tuộc laothẳng đến Quý Tiệp mới bước ra từ thang máy, ôm chầm Quý Tiệp rồi còn đặt mộtnụ hôn lên má anh.
Không xong, lại nhìn thấyngười ta thân thiết ! Vì tránh cho mình bị phiền phức, Ôn Gia Hinh xoay ngườiđịnh đi, coi như không thấy gì cả. Đáng tiếc lúc cô chuẩn bị chạy đi thìcánh tay bỗng nhiên bị ai đó kéo mạnh, không đợi cô hỏi chuyện gì xảy ra thì cảngười đã nằm gọn trong lòng ngực rộng lớn kia. Cánh tay rắn chắc không hề giảmđi lực mà còn ôm chặt eo cô, mùi nước hoa xộc thẳng vào mũi, không phải là mùinước hoa của con gái, mà là mùi nước hoa của đàn ông.
“Hinh, anh với cô gái nàykhông có gì cả, em đừng hiểu lầm, đừng về nhà mà bỏ mặc anh được không?” Bêntai truyền đến giọng nói ôn nhu của Quý Tiệp, anh từ phía sau ôm cô, khuôn mặttuấn tú kề sát tai cô, môi thiếu chút nữa đã đặt lên má cô 1 nụ hôn. Hơi thởđầy nam tính khiến cho lòng cô rối bời, khuôn mặt đỏ lên, đầu óc nháy mắt trốngrỗng, lòng cứ như lửa đốt.
Anh ta làm gì mà độtnhiên thân mật vậy?
“Quý Tiệp, saoanh ôm cô ta? Hai người có quan hệ gì, cô ta không phải thư ký của anhsao?” Hai ngày trước lúc Annie Chu đi tìm Quý Tiệp, cũng đã gặp qua Ôn Gia Hinh1 lần, nghĩ mình đẹp hơn Ôn Gia Hinh, Annie Chu cũng chẳng thèm để mắt tới ÔnGia Hinh làm gì, nhưng không ngờ tới thì ra cô lại là tình địch của mình ?!
Quý Tiệp vẫn như trước vôcùng thắm thiết ôm Ôn Gia Hinh, nói “Tôi có khi nào nói với cô rằng cô ấylà thư ký của tôi? Trên thực tế, tôi cùng Hinh đã yêu nhau mấy năm rồi, lúctrước chúng tôi cãi nhau, nên tôi mới tìm đến cô thôi.” Anh nhún nhún vai lạitiếp tục nói: “Chuyện này tôi cũng đã nói với cô ấy, và cô ấy cũng đã tha thứrồi, tôi mong cô hãy hiểu mà đừng làm phiền tôi nữa.”
Trước kia, anh cũng cóhứng thú với Annie Chu, dù sao nam chưa cưới, nữ chưa gả, có gì mà nghiêm túc,nhưng vừa rồi thấy Ôn Gia Hinh xoay người muốn chạy đi, anh nhất thời cảm thấykhông thoải mái. Đột nhiên, anh nghĩ cô chắc đang hiểu lầm anh có gì đó vớiAnnie Chu.
“Ý anh là sao, tôi chỉ làcái phao lúc anh với cô ta cãi nhau, giờ hai người quay lại thì đá tôi sang mộtbên hả?” Bị xem thường đến vậy, Annie Chu đương nhiên tức giận….
“Đúng, chúng ta chỉ làđáp ứng nhu cầu của nhau thôi.” Cái này là anh nói thật, lúc anh quen cô ta, côta cũng biết rõ điều này, anh cũng cho cô ta rất nhiều tiền, vậy là sòng phẳng!
“Quý Tiệp, anh quá đánglắm, đồ khốn nạn…..”
“Annie Chu, cô nên chú ýthái độ của mình.” Anh vẫn ôm Ôn Gia Hinh một cách nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt lạitối sầm, “Nếu còn muốn đứng vững trong ngành giải trí, cô nên biết người nào cóthể đắc tội, người nào không.”
Chỉ nói vài câu như thếmà đã làm Annie Chu sợ tới mức sắc mặt tái mét, cô cũng chẳng cả gan dám đắctội tổng giám đốc tập đoàn Lôi Dương, biết vậy nên cô tự giác xoay người rờiđi.
“Cám ơn cô đã giúp tôi.”Anh nghiêng đầu cười với Ôn Gia Hinh.
Giây phút phong ba bãotáp qua đi, tay anh cũng buông ra, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ, tuy rằngkhông phải nằm mơ thiệt, nhưng cũng đủ làm tim cô đập loạn xạ.
“Sao? Tôi làm cô sợ à?”Cô gái này đỏ mặt cũng thật đáng yêu, y như con thỏ con vậy, thì ra cô cũng cólúc thẹn thùng.
“Không….. không có.” Ôn Gia Hinh rốt cuộc lấy lại tinh thần. Đáy lòng độtnhiên mất mát gì đó, lại không biết mình buồn bã cái gì, chẳng lẽ cô tưởng anhsẽ tiếp tục ôm mình ? Ha ! Thật là buồn cười.
“ ????” Anh cuốixuống nhìn cô đầy vẻ hứng thú.
“Thân là thư ký của Quýtổng, có thể vì Quý tổng giải quyết buồn phiền, tôi cảm thấy rất vinh hạnh, vìvậy ngài cũng nên nhớ tăng tiền lương tháng này cho tôi.”
Dứt lời, cô nhanh chóngchạy đi, không muốn để anh nhìn thấy bộ mặt ngượng ngùng đỏ mặt của mình.
Thật sự là mất mặtmà ! Người ta chỉ là tìm cô để diễn thôi, cô làm chi mà tim đập mạnhvậy ? Mất mặt, sống hai mươi tám năm mà bây giờ lại ngây ngốc nhưgì !
Nhìn cô hốt hoảng rời đi,khóe miệng Quý Tiệp không ngừng giương lên.
Buổi tối tại quán bar ÁmDạ Hoàng Tộc ———–
Đây chính là nơi giớithượng lưu hay lui tới, nghe nói ông chủ nơi này cũng là kẻ có tiền, là hào mônthiếu gia, chẳng qua có rất ít người gặp được anh ta.
Đinh Dục Thần dáng vẻ bấtcần đời, chậm rãi thưởng thức ly Martini, “Cậu cũng thấy cô ta rất có tính cáchphải không ?” Mới từ Châu Âu trở về, Dục Thần liền rủ bạn thân đi uốngrượu. Ngồi bên cạnh anh, Quý Tiệp thấp giọng cười, “Đúng vậy !” Anh vừanói vừa bưng ly rượu Whisky có đá lên uống.
“Gì chứ ? Cậu thậtsự có hứng thú với cô ta sao ? Nghe nói giờ cô ta đang làm thư ký chocậu.”
“Thì sao ?” Anh nhúnvai, không có ý phản bác rằng anh thật có hứng thú với Ôn Gia Hinh, “Cậu cũngtừng nói cô ta rất thực tế, thì giờ mình sẽ cho cô ta biết thực tế là thế nào.”
“Bên cạnh cậu đầy rẫy mỹnữ, ứng phó nổi không ?”
“Phụ nữ chỉ dùng để giảitrí, cần gì mà phải ứng phó với không ứng phó.”
“Vậy cậu có xác định ÔnGia Hinh sẽ ngủ với cậu chứ ?”
“Muốn đánh cuộckhông ?”
“Sao ?” Đinh DụcThần rất hiểu ánh mắt gian tà của Quý Tiệp, chắc chắn Quý Tiệp khá chắc chắn vềđiều này.
“Cá Ôn Gia Hinh nhất địnhsẽ chủ động ngủ với mình, mà còn yêu mình tha thiết.”
“Thiệt hay giả ?”
“ Cá 1000 tệ, thếnào ?”
“Cậu nói là cô ta chủđộng ngủ với cậu và yêu cậu tha thiết, phải có chứng cứ.”
“Không thành vấn đề.” Anhrất tự tin, nói xong anh cũng có chút hoài niệm cảm giác ôm cô ngày hôm qua,anh còn nhớ cảm xúc thật sự là….. rất tuyệt.
“Ok, mình cá.” Đinh DụcThần nâng ly rượu đến trước mặt Quý Tiệp, “Tạo ra trò chơi luôn là sở thích củamình.”
“Mình cũng vậy.” Ly rượuchạm nhau vang lên một tiếng.
“Cheer !”