Lão Bản

Quyển 2 - Chương 12



Biết cái xác không hồn là cái ý tứ gì không? Ở mặt ngoài thì nói là xác chết biết đi, tục xưng “Hoạt tử nhân”, chỉ thân thể sống mà tinh thần đã chết, câu thành ngữ này khiến tôi liên tưởng đến một bộ phim zombie của Mỹ, một bộ xương khô chui ra từ mộ phần trong lòng đất mang theo những khối thịt thối ghê tởm khiến người ta buồn nôn…

Đánh một cái lạnh run, tôi cuối cùng cũng từ trong trạng thái hồ đồ thức tỉnh, mới phát hiện tại trong lúc mình biến thành hoạt tử nhân, đã bị cái người gọi là Hắc Ưng kia dẫn đến sân bay, đẩy đến bên cạnh một chiếc chuyên cơ… Là chuyên cơ sao?

Hảo phun! Tôi chưa từng ngồi qua chuyên cơ a, đây đáng giá là kỷ niệm chuyến bay đầu tiên, nhưng mà ở khi tôi bàng hoàng thì tôi cũng đã bỏ lỡ dịp ghi hình lại làm kỷ niệm, chờ đến khi tôi cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần thì, người đã ngồi ở trên ghế dựa xa hoa rộng rãi, trên lưng mang đai an toàn, Hắc Ưng ngồi ở một bên, ngoài cửa sổ xẹt qua bụi bụi Bạch Vân.

Nhéo nhéo má mình ── không phải là mộng.

“Cậu cuối cùng cũng chịu đối mặt thực tế, Thạch Thụy, tôi cứ tưởng cậu tuy mở lớn mắt nhưng đã ngủ thiếp đi rồi chứ, còn dự định cứ như vậy cho cậu ngủ thẳng đến Mĩ Quốc ni!”

Hắc Ưng tà khí cười, da thịt thường xuyên tiếp xúc ánh nắng mặt trời nên có vẻ ngăm đen làm cho cả người gã lan ra khí tức cuồng dã.

Tôi xoay đầu, nhìn xung quanh vị trí hiện tại, nội thất bên trong trang hoàng xa hoa cùng chuyên cơ tổng thống trong ấn tượng của tôi na ná nhau, khoang sau máy bay ngồi hơn mười vị mặc tây trang đeo caravat là bảo tiêu hay…Tay chân?

Hắc Ưng ở bên cạnh nhìn tôi ── nhìn chằm chằm như hổ vồ mồi ─── ngẫm lại tình cảnh chính mình, người cũng đã giữa không trung rồi, trốn cũng trốn không thoát, đi đến đâu thì hay đến đó vậy, tôi cam chịu thở dài.

“Này máy bay thật sự là muốn hướng Mĩ Quốc đi sao?” Tôi hoài nghi nói: “Ta không có hộ chiếu, cũng không có tài liệu chứng minh thân phận, thực tới Mĩ Quốc rồi thì làm sao mà nhập cảnh? Có thể hay không bị bắt giam?”

Hắc Ưng nghe xong lời của tôi cảm thấy thú vị, biểu tình âm ngoan vài phần: “Cậu nghĩ rằng Thành Đức hội sẽ làm việc qua loa như thế? Thân phận hiện tại của cậu là em trai của Hắc Ưng tôi, các thứ giấy tờ chứng nhận tất cả đều đầy đủ, chúng ta hai người là bởi vì được Long Dực hội ở Mĩ Quốc mời, lên chuyên cơ tư nhân họ phái tới, đặc biệt đến Mĩ Quốc vì Ngô trưởng lão mừng thọ.”

“Đây là chuyên cơ tư nhân của Long Dực hội?” Tôi bị hù dọa đến: “Cũng phải, nghe nói Long Dực hội nơi đó có đưa sang đây một chiếc chuyên cơ tư nhân, còn uỷ nhiệm Hắc Ưng ngươi chuyên trách hộ tống một người nào đó quan trọng trong chính kinh giới*đến Mĩ Quốc…”

*chính: chính trị

 kinh: kinh doanh

“Cậu làm sao biết tới tin tức này?” Hắc Ưng nghe vậy, trong mắt tối sầm hơn vài phần: “Thông tin phải là phòng ngự chặt chẽ…”

Chặt chẽ? Hắc hắc, biết không, Hắc Ưng, ta là từ trên bàn bài nghe tới đó.

“Nói như thế, cái người trọng yếu kia chắc đã ở trên cái chuyên cơ này đi! Rốt cuộc là ai?” Đến ngay cả David cũng dò xét không ra thân phận, tôi nếu sớm hơn hắn một bước biết được, là có thể hướng hắn khoe khoang rồi.

Suy nghĩ trong đầu đan vào nhau, tôi đem đai an toàn cởi bỏ, duỗi cổ tới trước tìm ── đằng trước không có, bên trái không có, bên phải cũng không có, phía sau thì là một đống hắc y nhân ── không có một người nào giống cả.

“Đừng tìm, cái người trọng yếu kia chính là cậu!” Nhìn vẻ mặt tôi hoài nghi, Hắc Ưng cuối cùng nhịn không được nói.

“Sá, ta?” Tôi kinh hãi ngã trở về chỗ ngồi: “Ngươi đừng nói giỡn,… Này đích thật là chuyên cơ của Long Dực hội đi? Ta… Ta chỉ là một học sinh nho nhỏ, không đến mức nhiễu loạn Hắc Ưng đại ca ngươi đặc biệt đưa ta đến Mĩ Quốc đi…”

“Tôi không hay nói giỡn nha!” Hắc Ưng hai bên trái phải tỉ mỉ nhìn mặt của tôi, trong miệng tấm tắc nói: “Dựa vào lời Ngô lão đích thân hạ mệnh lệnh, muốn tôi mang người yêu thân mật của Ngân Lang, một người tên là Thạch Thụy học sinh năm tư đại học XX đến Mĩ Quốc ── tôi xác nhận qua, chính là cậu không sai!”

Tôi nuốt nuốt nước miếng, cảm nhận được nhịp tim vừa hoảng sợ vừa hỗn loạn: “Ngươi… Ngươi xác nhận qua?”

“Cậu nghĩ rằng tôi theo cậu đến Khẩn Đinh thật sự chỉ là đi chơi sao?” Hắc Ưng trên mặt tà khí lại tràn ra, nghiêng đầu, tràn ngập hứng thú quan sát tôi: “Thành thật mà nói, lúc đầu thấy cậu thì tôi còn không tin đâu! Cậu mặc dù lớn lên thanh tú, nhưng so với James tình nhân trước của Ngân Lang thì còn kém xa lắm, vì cái gì Ngân Lang lại bỏ hắn lấy cậu?”

Trong mắt tôi đại khái cũng phát hỏa rồi, này tử Ưng, cư nhiên ở trước mặt mình nhắc tới cái tên người ngoại quốc tóc vàng mắt lam đó! Phải biết rằng, Hắc Ưng, ngươi cùng hắn cũng đều là đã từng bắt cóc qua ta, hai huynh đệ cùng một giuộc, hết em trai rồi đến anh trai. Nhưng mà, James cũng đã bị báo ứng, còn ngươi là tội phạm hiện hành, ta thề, chỉ cần có thời cơ, ta nhất định… Nhất định sẽ trả thù từng tí một…(câu này Thụy thụy nói thầm với Hắc Ưng nên mạn phép để ta-ngươi)

“Ta thừa nhận, James đích thực lớn lên tốt xem lắm, người tựa như thiên sứ trong bức tranh…” Tôi hậm hực nói: “Chính là lòng ta thiện lương a! Huống hồ dung mạo chỉ là vật bên ngoài, nhìn lâu thì thuận mắt thôi!”

Hắc Ưng cư nhiên bị tôi đùa cười ra tiếng: “… Có thể đi, nếu như chỉ căn cứ theo tư liệu do Long Dực hội cung cấp, cậu bất quá chỉ là một người mờ nhạt mà thôi, nhưng khi tôi ở trên đường phố Khẩn Đinh lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cảm giác của tôi đối với cậu liền thay đổi hẳn rồi…”

Long Dực hội cung cấp tư liệu? David, anh một trăm vạn bán ra tư liệu rốt cuộc là miêu tả tôi ra sao vậy? Mờ nhạt?

Trong lòng mắng chửi David, ngoài miệng thì ứng phó Hắc Ưng: “Sao vậy, ngươi cũng thừa nhận, trong lòng có yêu mến người đẹp mất rồi?”

Ý bảo anh Hắc Ưng yêu thích vẻ đẹp của James

“Khi cái tên James đứng đầu giới sát thủ vừa đến Thành Đức hội, tâm của tôi xác thực bị bề ngoài xinh đẹp của hắn hấp dẫn, thế nhưng cái loại này chỉ duy trì trong lòng hai ba ngày liền phai nhạt, cảm thấy hắn có được chính là biểu hiện giả dối nông cạn, vô pháp giữ lại lâu dài…”

Tôi im lặng gật đầu, trong lòng lại nghĩ: Hắc Ưng, ngươi nói rất đúng, thêm điểm!

“…Cậu lại không giống với…” Hắc Ưng nói: “Mặc dù mờ nhạt, nhưng lại không chút nào giả dối, tự nhiên khờ dại làm cho người ta thấy thoải mái dễ chịu, khí chất tinh thuần như là…Là thiên sứ… ”

“…” Lần đầu có người nói tôi giống thiên sứ, lão bản, này Hắc Ưng so với anhcòn muốn lời ngon tiếng ngọt hơn.

Nhìn sang Hắc Ưng, thấy cái loại thần thái cuồng nhiệt trong mắt của gã không chút nào che dấu, tôi nghĩ phải nói sang cái gì đó để tưới tắt dục vọng của gã.

“Ngươi đừng đem ta nghĩ thành thật tốt đẹp, hắc ưng đại ca, ta kỳ thật là một thằng ngốc, người cẩu thả, ngươi cảm thấy được ta khờ dại tự nhiên, là bởi vì ta không có biện pháp tự hỏi mỗi khi gặp chuyện tình phức tạp… Nói tóm lại, là một cái đồ đần!”

Ô ~~~~ chính mình thừa nhận mình là đồ đần, tuy rằng rất thương tâm, nhưng chung quy so với trở thành miếng thịt bò nằm trên thớt mặc gã xâm lược còn tốt hơn nhiều đi!

Gã vừa cười rồi, tôi đột nhiên phát giác này Hắc Ưng cùng lão bản kỳ thật là cùng một loại người, tuy rằng hình thức bên ngoài biểu hiện bất đồng, Hắc Ưng phóng đãng tà tứ, lão bản nội liễm trầm ổn, chính là chỉ cần gặp phải tôi đây loại người không hề tâm cơ, bọn họ cũng sẽ không nhịn được mở rộng một cái góc xó xỉnh nào đó trong lòng, không hề bố trí phòng ngự.

Nghĩ đến đây, nguyên bản còn đối Hắc Ưng có vài phần thận trọng dè chừng và sợ hãi, tôi cũng bắt đầu xem gã thuận mắt hơn.

“… Nguyên lai cậu là một cái đồ đần…” Gã cười càng thêm thoải mái: “Hiện tại mọi người quá thông minh, thật hy vọng bên cạnh tôi có thể có mấy người như cậu loại này ngu ngốc, như vậy cuộc sống của tôi nhất định sẽ rất thú vị…”

Gã rốt cuộc là khen mình hay là chê mình đây? Cũng không rõ ràng lắm, tôi chỉ có thể đồng ý: “Nếu như ta tìm được người giống mình, nhất định sẽ giới thiệu cho ngươi!”

“Giống như cậu vậy… Người đáng yêu giống nhau có rất nhiều sao?” Gã tựa hồ tán gẫu cùng tôi sinh ra hứng thú.

“Người ngu thực rất dễ tìm, đầy đường đều là…” Tôi cũng bắt đầu nói xằng nói bậy: “Thế nhưng vừa khờ dại hoạt bát vừa đáng yêu giống ta, toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hai người là đệ đệ cùng muội muội của ta thôi…”

Ánh mắt gã kim quang chợt lóe, tôi biết mình nói sai cái gì rồi, vội vàng bổ cứu: “Đừng… Đừng tưởng thật, Hắc Ưng đại ca, em của ta còn chưa trưởng thành…”

Gã “A” một tiếng rồi điểm đầu, không hề nói cái gì. Tôi nghĩ, đây có lẽ là thời điểm tốt để chuyển đề tài rồi, hy vọng gã nhanh đưa lời ngu xuẩn tôi vừa nói quên đi.

“Ai, Hắc Ưng đại ca…” Chỉ vì ngày trước tôi từng ngay trước mặt gã gọi gã là biến thái, giờ phút này mất bò mới lo làm chuồng, đầu lưỡi tôi tôn kính đúng chuẩn không sai: “Ngươi có biết tại sao người Long Dực hội lại nhất định phải phái ngươi áp ta quay về Mĩ Quốc không? Có chuyện tìm lão bản… Ta là nói Ngân Lang… Trực tiếp đến Đài Loan tìm y thì tốt rồi nha!”

“Nghe nói Ngân Lang tính tình vừa bướng lại vừa cứng, nếu như cưỡng bức ngược lại sẽ chọc giận y, có thể mời y chỉ có ba vị trưởng lão nhưng họ thân phận đặc thù, không thể tự do xuất cảnh… Cho nên căn cứ vào thông tin tư liệu từ ngân hàng tình báo, chỉ cần đem cậu mang đến Long Dực hội, Ngân Lang sẽ tự động hiện thân.”

Tôi trầm mặc, không sai, lão bản nhất định sẽ tự mình đến Mĩ Quốc đón tôi, chỉ là cứ như vậy. Long Dực hội lại sẽ lấy an toàn của tôi ra đe dọa, bức lão bản làm một ít chuyện y không muốn làm thì sao? Vì tôi, y sẽ làm đi…

David, tôi hận anh chết đi được!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv