Sau khi máy bay hạ cánh đã là rạng sáng, tôi cùng Lưu Hoa bao lớn bao nhỏ đón một chiếc taxi về nhà.
Mở đèn, phát hiện em gái không ở trên ghế salon, tôi vừa đi vào phòng thì thấy hóa ra đang nằm mộng trên giường lớn của tôi.
Giỏi cho con bé này a, nghĩ rằng không có anh trai ở nhà nên nằm trên giường thật là thoải mái đi!
Quên đi quên đi… một cô nương ngủ trên sopha lâu như vậy, để cho nó ngủ ngon đi, tôi cũng không thể lay tỉnh người ta dậy.
Đúng rồi, trên đường chúng tôi vẫn chưa ăn gì, toàn bộ thời gian đều dùng để ngủ gật, phỏng chừng Lưu Hoa đang đói bụng.
Tôi vào bếp nhìn một cái, ôi! Hóa ra con bé Phàn Lâm kia là heo chuyển thế sao?
Chỉ thấy bao mỳ gói hộp sữa tươi vỏ lon bia vỏ trái cây đầy đất… Trời ạ, cái này căn bản là trạm để rác thải! Hơn nữa còn là trạm quanh năm không ai lau chùi quét dọn!
Tôi đầu đầy hắc tuyến mở tủ lạnh, thấy bên trong còn duy nhất một hộp sữa tươi, trên hộp còn dùng viết đen viết “LAST”.
Đúng rồi, em gái có thói quen này, bình thường món gì ăn ngon sẽ để dành cuối cùng, con bé sẽ viết lên cái chữ cuối cùng lên món này rồi đem nó nâng cấp lên món trụ cột tinh thần cho chính bản thân mình, sau đó dù có chết đói cũng sẽ không ăn “món ăn cuối cùng” này.
Quản có phải trụ cột của nó hay không… Tôi vừa nhỏ giọng mắng thầm vừa đem sữa tươi cho Lưu Hoa đang ngồi trên ghế, sau đó kéo thân thể uể oải không chịu nổi đi quét dọn nhà bếp.
Khi tôi đem cái bao rác cuối cùng vứt đi thì bắt đầu lo lắng một vấn đề cực kỳ quan trọng – – chúng tôi ngủ ở đâu nha?
Giường đã bị em gái nhỏ chiếm đoạt, sôpha lại không chứa nổi hai đại nam nhân.
…Ngủ dưới đất.
Đúng rồi! Trải chăn nằm dưới đất tốt oa, trải chăn dưới đất ngủ vừa mát mẻ vừa rộng rãi.
Tôi dưới ánh mắt nghi hoặc của Lưu Hoa trải báo cũ xuống dưới đất, quần áo cũng không cởi mà nằm xuống.
Di? Tôi hình như đã lâu rồi không ngủ khỏa thân.
Tôi liếc mắt nhìn Lưu Hoa một cái, nghĩ tới hình như cậu ấy cũng có thói quen này…
Đột nhiên không biết vì sao trên mặt có chút nóng.
Về sau vẫn là ngăn chặn thói xấu ngủ khỏa thân đi, tôi đã lớn như vậy, không thể ngủ trần truồng trước mặt người khác.
Kỳ quái a kỳ quái, Lưu Hoa ngủ chung với tôi lâu như vậy, tôi sao tới bây giờ mới nghĩ tới điểm quan trọng đáng xấu hổ này.
Tôi ngồi trên đống báo chí vỗ vỗ sàn, “Lưu Hoa, hôm nay chịu ủy khuất một chút, ngủ ở đây đi.”
Cậu ta liếc tôi một cái, ánh mắt kia giống như đang nói, “Tên dân đen ngươi dám để bổn Vương gia cao quý ta ngủ trên sàn nhà, xem ra ta không tru di cửu tộc nhà ngươi…”
“Không được, tôi ngủ ở đây, anh ngủ ở kia đi.”
…Không nể mặt, cũng mệt cho tôi trải lâu như vậy, dù sao tôi ngồi cũng không ngủ được.
Nhưng mà sáng hôm sau tôi tỉnh lại phát hiện báo chí bị nhàu xát lộn xộn… Tôi không nhớ là mình khi ngủ thì không thành thật như vậy a.
Wc truyền đến tiếng nước, tôi vào trong nhìn xem, phát hiện em gái đang đánh răng, Lưu Hoa đang rửa mặt.
“Tỉnh?” em gái chưa tỉnh táo bắt chuyện.
Tôi trắng mắt liếc nó, thực sự không muốn để ý tới đứa con gái lôi thôi này.
Sắc mặt Lưu Hoa không tốt, hình như xoay người cũng thật khó khăn, rửa mặt xong thì bước qua một bên vận động thắt lưng.
Lẽ nào sopha nhà tôi cứng vậy sao, về sau tuyệt đối không cho cậu ta ngủ sopha nữa.
Lúc ăn điểm tâm em gái tha thiết lật tung túi du lịch của tôi mong muốn tìm ra chút đặc sản nào đó, cuối cùng nhảy ra cái xương cá mập Lưu Hoa mua nha.
“Anh, anh mua cái này làm gì, ăn ngon sao?” em gái bất mãn nói.
“Đó là Lưu Hoa mua, không phải anh.”
“A, hóa ra là chị dâu ~ ánh mắt quả nhiên không tồi! Anh xem bộ răng nanh này sắc bén cỡ nào, có tính đàn ông cỡ nào a!”
Tôi phun ra miếng trứng chiên trong miệng.
—
Lúc xem tivi tôi mở kênh truyền hình đang nói về phim của Tiểu Hùng.
“ chuản bị ra mắt! Thời gian buổi họp báo đã được quyết định vào ngày 28 tháng 7, địa điểm ở trung tâm giải trí XX thành phố C, đến lúc đó các diễn viên chính đều sẽ xuất hiện…” vẻ mặt người phóng viên cực kỳ hưng phấn, cứ như anh ta là nhà đầu tư cho đài truyền hình vậy…
“Thật tốt a – – em đang mong chờ bộ phim này ra mắt a!” vẻ mặt em gái khát khao.
“Vì sao?”
“Nhiều anh đẹp trai.”
“…” tôi cùng Lưu Hoa nhất thời im lặng.
Đúng rồi, Louis Hùng từng nói qua sẽ mời chúng tôi đi xem đi, không biết bây giờ cách ngày 28 tháng 7 còn bao lâu.
“Tiểu Lâm, hôm nay ngày mấy?”
“27.”
Cái gì! Ngay ngày mai sao?! Phải biết đi thành phố C phải ngồi xe lửa a.
Sau khi ăn xong tôi ở nhà bếp dán giấy, “Đang ở trong nhà sở hữu của họ Phàn không thể vứt rác bừa bãi”, sau đó dẫn Lưu Hoa đi rửa ảnh chụp lúc du lịch.
Rửa ảnh cũng khá nhanh, không mất một lúc lâu chúng tôi liền ôm một xấp ảnh đến chỗ ông chủ để trả camera.
Họ Trần này tới ngày nghỉ cũng thật cẩn thận tỉ mỉ a…
Giống như khi đi làm việc mặc áo somi trắng, quần tây đen, cả nhà được trang trí cao nhã gọn gàng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, không hổ là người đàn ông độc thân thành công.
“Đã du lịch trở về rồi sao?” ông chủ dẫn chúng tôi vào nhà, tôi ngồi trên sopha da thật của hắn thì nghĩ tới sopha nhỏ keo kiệt nhà mình, thật TM nó so sánh khiến người ta tức chết.
Tôi đang cầm ly rất ân cần nói một hơi những lời cảm kích, đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện, lập tức hỏi mượn ông chủ máy tính.
Trong túi áo còn tờ giấy lưu lại số QQ của cô gái kia cho tôi.
Tốt lắm! Cô gái chụp ảnh tôi và Lưu Hoa có trên mạng!
Tôi nói chuyện cô gái kia lập tức trả lời, còn phát ra mấy cái biểu tình cười gian.
Tôi hỏi cô ấy tấm hình kia còn không.
<-Em có thể gửi nhanh một chút không a, anh đang vội a.”
Ba người chúng tôi nhìn thấy câu nói trước mắt mà biểu tình đều biến đen.
“Người này là ai a?” ông chủ hỏi.
“Bọn em lúc đi du lịch thì biết em ấy, em ấy đang giữ hình chụp của em và Lưu Hoa, lại không chịu gửi cho em.”
“Cái này gọi là xâm phạm quyền chân dung.” Ông chủ nghiêm túc nói.
Tôi không ngừng cố gắng,
Chén trà trong tay Lưu Hoa ‘bang’ một tiếng nứt ra, nước tràn đầy mặt bàn.
Ông chủ vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu ta!
Tôi nhanh chóng lấy giấy vệ sinh lau sạch nước trên bàn!
Ông chủ vừa nói đừng lo vừa lấy đi chén trà trong tay Lưu Hoa.
Sau một phen ép buộc cô gái kia cuối cùng cũng chịu gửi ảnh cho tôi, hình qua QQ vừa hiện lên, tôi liền nghe được tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Tôi không biết lực tay của ông chủ hóa ra lại mạnh như vậy.
Sau khi lưu ảnh chụp vào ổ cứng ông chủ từ từ mở miệng:
“Cậu và em trai cậu…?”
Nghe khẩu khí kia hình như là hiểu lầm gì đó, tôi nhanh chóng nói “Đây là cái ôm thân tình giữa anh em với nhau không có gì, em đi trước a ông chủ anh tiếp tục công việc a.”
Tôi cũng từng bị bác gái cùng lầu đùa giỡn như vậy, nhưng mà không quá chột dạ khẩn trương, giống như sợ bị người ta nhìn thấu bí mật nào đó.
Rốt cuộc đem toàn bộ ảnh giải quyết, trên đường về nhà Lưu Hoa đột nhiên mở miệng, “Anh cho tôi… là em trai?”
Tôi sửng sốt, “Không, không có a…”
Thật ra tôi lúc đầu đem cậu ta thành con trai nhưng mà nói ra sẽ bị đánh chết mất.
“Vì sao là ‘cái ôm thân tình giữa anh em’?” cậu ta nhíu mày.
“Bởi vì, ách… Vậy cậu cảm thấy tôi đối với cậu là gì?” tôi không trả lời, vì thế đem vấn đề giao cho cậu ta.
Lưu Hoa đình trệ, một lát sau vẫn không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu tôi mới nghe được đáp án.
“Tôi với anh, kiếp này là bạn bè tốt nhất, không hơn kém.”
Trong lòng tôi bỗng nhiên trở nên trống trải.
Không biết vì sao lại đột nhiên thấy phiền não.
Hình như nhiều lần như vậy đều là tự mình đa tình.
Tôi nắm chặt nắm tay rồi lại buông ra.
“Uh, thật ra tôi cũng coi cậu là bạn tốt nhất, nói anh em chỉ là để che giấu mọi người.”
Đúng, che giấu…
Bởi vì cậu xuất hiện rất đột ngột, tôi không biết nên cùng người khác giải thích thế nào về sự tồn tại của cậu.
Thế nhưng tại sao lại khó nói như vậy.
Sau một đường trầm mặc, tôi về nhà không để ý tới Phàn Lâm bắt chuyện… liền ngã lên giường sinh giận vô cớ.
Bạn bè… Hừ hừ, bạn bè, cảm tình bạn bè đều xuất phát từ nội tâm như thế cả.
“Buổi tối ăn cái gì a anh? Anh sao không làm cơm đã ngủ rồi?! Này – -chị dâu, anh cũng nói vài câu đi..”
“Tùy anh ta.” Âm thanh lạnh lùng của Lưu Hoa truyền đến.
“Các người… cãi nhau?” em gái lủi qua một bên mép giường.
“Không có a, bọn anh giống cãi nhau sao?” tôi nhắm mắt lại, “Đi ra ngoài đi ra ngoài, anh mệt mỏi buồn ngủ.”
“Mệt cái gì a, chị dâu ngày hôm qua cũng ngủ trên sàn sao không mệt!”
Tôi mở bừng mắt.
Sàn nhà?
Cậu ta không phải ngủ trên ghế salon sao…
Bộ dáng Lưu Hoa sáng nay hoạt động thắt lưng bỗng dưng xuất hiện trong đầu tôi.
“Cậu ta, cậu ta ngủ sàn nhà?” tôi nhỏ giọng hỏi.
“Còn không phải sao? Buổi sáng tỉnh lại em phát hiện hai người đều nằm trên đất, em vừa đi qua chị dâu liền tỉnh, anh a anh cũng thật là, gọi em tỉnh là được rồi, sao có thể để chị dâu ngủ trên đất a…”
Tôi há to miệng sững sờ nửa ngày không hé răng.
Thảo nảo báo đều lộn xộn… khó trách cậu ta khó chịu.
Tôi soạt một cái đứng lên vọt vào phòng khách, Lưu Hoa đang cau mày ngồi ở kia, thấy tôi đến cũng không phản ứng.
“Cái kia… ách…”
“Làm gì? Ấp a ấp úng.”
“Tôi nghĩ cậu đang nghỉ ngơi trên sopha… Aha ha ha, lại nói hôm nay thời tiết không tệ a, chúng ta đi ra tiệm ăn đi…”
Xin thứ lỗi tôi nông cạn… Tôi luôn cho rằng biện pháp tốt nhất để xin lỗi một người là mời người ta ăn cơm.
Giống như ông trời hưởng ứng tôi, trên không đột nhiên một tia chớp xẹt qua, tiếp đó là ầm một tiếng, ông trời girl khóc a…
Lưu Hoa quay đầu đi cười một cái, “A, thời tiết không tệ.”
Mà tôi bởi vì nụ cười kia mà đứng yên một chỗ hồi lâu, em gái tới nới vỗ tôi một cái mới hồi phục lại tinh thần.
Người đói bụng quả nhiên có quyết tâm kiên định, nguyện vọng ăn uống khó có thể dập tắt.
Cuối cùng chúng tôi vẫn là miễn cưỡng che dù xuất hiện ở một tiệm lẩu.
Đêm đó Lưu Hoa rốt cuộc cũng hết giận, tôi cũng thở dài ra một hơi.
– –
Ngày hôm sau, ngày 28.
Ngày họp báo công chiếu bộ phim truyền hình nào đó.
Tôi đang lo lắng không biết làm sao liên lạc Tiểu Hùng, di động liền vang lên, nhưng mà không phải của tôi mà là của Lưu Hoa.
Số có vẻ quen, tôi lấy qua nghe máy.
“Uy? Anh Phàn, em lái xe qua đón các anh, các anh chờ ở nhà a!” đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Tiểu Hùng, vừa nghe thì thấy tâm trạng không tồi.
“Đây là số di động của Lưu Hoa, tên nhóc em sao có thể gọi được?”
“Di, không phải là 5210 sao, em gọi sao rồi?”
“Của anh là 5211!”
“Há! Hóa ra là số tình nhân!”
Tôi bị một câu “số tình nhân” làm cho sững sờ nghẹn họng, cuối cùng tức giận cúp điện thoại.
Nửa giờ sau tài xế kia đến, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của em gái không nói hai lời bắt chúng tôi đi, tư thế kia so với cảnh sát đi truy quét sách báo đồi trụy thực giống nhau a.
Tài xế kia lái nhanh cỡ nào tôi không thể nói ra, chỉ nhớ rõ lúc chúng tôi xuống xe tôi phải bám lấy Lưu Hoa mới không bị té ngã.
Ô, vừa vào trước mắt đã là phóng viên, ánh đèn loang loáng chớp nháy khiến tôi không thể mở mắt, chúng tôi chen qua ngồi ở chỗ đã được chỉ định ở hàng thứ ba, chỉ thấy người ở hàng thứ nhất lai lịch người này so với người kia còn lớn hơn, tôi xem mà chậc lưỡi.
Lúc này hai người với cử chỉ thân mật đập vào trong mắt tôi.
Người con gái nhìn bóng lưng đã cảm thấy quyến rũ động lòng người phong tình vạn chủng, người con trai tư thế oai hùng cao ngất tiêu sái mê người.
Đầu hai người dựa chung một chỗ nói gì đó, cô gái đó thỉnh thoảng cúi đầu cười ra tiếng, người con trai rất có phong độ mỉm cười nhìn cô ta.
Ai, loại thời khác mẫn cảm này làm trò trước mặt nhiều paparazzi cũng không biết khiêm tốn một chút, rõ ràng là muốn lên tạp chí bát quái mà!
Nhưng mà người đàn ông kia lơ đãng quay đầu lại, tôi lại như bị bổ vào đầu một cái.
Cái người không khiêm tốn kia lại là – James!
Về phần người con gái bên cạnh, dùng ngón chân đoán cũng biết là ai.
Lúc này một tiếng nhạc mạnh mẽ vang lên, chủ trì lên đài, dưới đài bầu không khí nhất thời trở nên sôi động, cường độ ánh đèn chớp lên tăng vọt mười mấy lần!
Chủ trì kia lần lượt giới thiệu đơn giản dàn diễn viên lên sân khấu, Louis ngồi ở vị trí thứ ba bên trái, xem ra vai rất quan trọng.
Cậu ta hôm nay mặc có vẻ khá thoải mái, không kiêu ngạo như lần truóc, từ đầu đến cuối đều không ngừng hướng dưới khán đài xem xét, giống như đang trốn tránh gì đó.
Đến lúc các phóng viên tự do ra câu hỏi, liền có người thuận theo trào lưu lập tức kêu tên đứa nhỏ nổi tiếng lên, vân đề thứ nhất nhanh chóng khiến cho mọi người hứng thú!
“Louis tiên sinh, nghe đồn anh trai ngài James cùng với minh tinh điện ảnh được yêu thích Gram Lisi có ý định tiến tới hôn nhân, xin hỏi cậu đối với chuyện này thấy thế nào?”
Ánh đèn flash liên tiếp chớp về phía hai người đàn ông ở hàng thứ nhất.
Cả người tôi cứng đờ, nhìn lại Louis.
Gương mặt cậu ta trắng bệch.
——————————————————————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đầu tiên cảm tạ các vị thân nhìn đến nơi này.
Ta biết này nhất chương thực lưu thủy thực nhàm chán…… Quýnh. Ta thừa nhận ta hiện tại trạng thái cũng không rất hảo……
Nói ta muốn cảm tạ trời xanh, ta hôm nay còn sống đã trở lại……
Hôm nay ta mang theo hai cái đệ đệ hai cái muội muội đi công viên chơi trò chơi, trong đó một cái tuổi có vẻ nhỏ (tiểu nhân) đệ đệ sảo yếu tọa quá sơn xe, ta cùng này hắn ba cái cũng không đáp ứng, vì thế nha nước mắt lưng tròng bắt đầu tranh thủ đồng tình, cuối cùng ta chịu đựng không gì hơn cái này thủy linh chính rất dùng như thế thủy linh ánh mắt nhìn ta, đáp ứng bồi nha đi tọa……
Lão tử từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên tọa này ngoạn ý…… Sợ tới mức ngay cả kêu đều kêu không được, từ đầu tới cuối lăng là một tiếng không cổ họng……
Xuống dưới sau ta một cái khác đệ đệ vỗ của ta kiên nói, tỷ, ngươi thực dũng cảm.
Ta lúc ấy chân liền nhuyễn, choáng váng đầu + đau đầu, về nhà phác trên giường tái không đứng lên……
Vì thế hai giờ tiền ta nghĩ cho tới hôm nay không càng…… Chạy tới càng.
Nhưng vẫn là không ở hôm nay trong vòng càng…… Kéo dài tới ngày hôm sau rạng sáng 1 thiên……
555555555555 ta thực xin lỗi các vị…………………………
Ta hiện tại đầu vẫn là đau, ta cảm giác sở hữu máu đều trầm tích ở tại trong đầu…… Ta chịu không nổi …… Ta không bao giờ nữa tọa này ngoạn ý ……
Ta còn còn sống, thật sự là cái kỳ tích……………