Việc học bù dĩ nhiêm làm càng sớm càng tốt.
Lão muội kích động muốn Lưu Hoa lấy sách giao khoa ra cho nó xem, con bé giảng sơ qua một lần, ngón tay cái bật lên, “Đơn giản đơn giản ~ chị dâu, tất cả chuyện này cứ giao cho em đi!”
“Phàn Lâm!” tôi không nể mặt, lạnh lùng kêu nó.
“Cáp? Có chuyện gì sao anh?”
“Lại đây.”
Tôi kéo con bé sang một bên, đè thấp giọng, “Cô gái nhỏ như em sao lại như vậy hả? Không phải đã nói em rằng không được kêu Lưu Hoa như vậy sao? Em nha tư tưởng sao lại trở thành như vậy?”
“Ai…… Anh trai oa,” con bé bày ra một bộ dáng có phần khoan dung mà vỗ vỗ vai tôi, “Em đã đi qua không biết bao nhiêu quốc gia, dạng gì mà chưa từng thấy, anh là không biết đó a, lần em đi xem cối xay gió ở Hà Lan nọ…”
“Dừng dừng dừng!” tôi che miệng con bé lại, “Ai quản em gặp qua cái gì rồi, dù sao cũng không được kêu như vậy, cẩn thận anh đánh chết em!”
“Được rồi, không gọi là được, còn thẹn thùng làm gì……” Lão muội trong chớp mắt tôi giơ lên nắm tay thì le lưỡi vù một cái chuồn mất trở về phòng khách, bắt đầu giảng bài cho Lưu Hoa.
Hừ hừ, nếu con anh đạt tiêu chuẩn không tốt, em nha cứ chờ xem……
Lo lắng lão muội một đường bôn ba tới đây, có lẽ đã vài ngày không được ăn cơm ngon rồi, tôi liền đi tới nhà bếp nhìn xem có cái gì để ăn không.
Từ tủ lạnh lấy ra hai cái trứng cùng một gói bún tàu, cứ chuẩn bị món này cho con bé ăn đi.
Lúc nấu cơm trong phòng khách vẫn truyện đến âm thanh như sau…
“How to improve your study habits?”
“Hảo phun một mẹ cho con bú phải chết cha tỉ lần……”
“Ầm –!”
Dao thái thức ăn trong tay tôi rơi xuống trên thớt, thiếu chút nữa cắt mất đầu ngón tay của tôi!
“Anh làm sao vậy?” tiếng nói khẩn trương của Lưu Hoa truyền đến từ phòng khách.
“Không có việc gì, không có việc gì, các người tiếp tục……”
Tôi run rẩy cầm dao lên, bắt đầu xắt rau xanh.
“Plan your time carefully. Make a list of your weekly tasks……”
“Nhào nát vụn rất mẹ kẹt lỗ tai thối rữa, muội khả nga lý tử đặc ngao ô yếu dạ dày nhưng hắn chết khả tử……”
“Ba!”
Tôi mạnh mẽ đem trứng gà bóp nát…
Nhìn những mảnh vụn trứng gà trong chén,lão tử khóc không ra nước mắt……
Cứ như vậy tôi nghe xong “Chinese English” trong truyền thuyết cả một đêm, mãi đến khi tôi tắt đèn ngủ thì câu nói “Đứa nhỏ phun sữa đặc biệt mỡ” vẫn không ngừng tua đi tua lại trong đầu ta…
Tôi mở mang kiến thức rồi, mở mang kiến thức rồi…
Ngày hôm sau Lưu Hoa không có lớp học, tôi cũng nghỉ ngơi, vì thế kế hoạch học bổ túc tiếp tục thực hiện.
Vẻ tự tin tràn đầy trên mặt lão muội đã sớm lau đi hoàn toàn, thay thế chính là nét xấu hổ.
Ngoại trừ xấu hổ, thì vẫn là xấu hổ.
“Chị… Tiểu Mộ, chỗ này không thể đọc như vậy, đem đầu lưỡi uốn lên một chút…”
“Không đúng không đúng, đến, đọc theo chị…”
Sau khi khóa phát âm khiến kẻ khác thống khổ kết thúc thì đến phần giảng ngữ pháp, chỗ này cũng tạm được, Lưu Hoa căn bản cũng rất thông minh, phương pháp giảng ngữ pháp của lão muội thật sự độc đáo, theo như lão muội nói thì cậu ta đã tiến bộ rất lớn.
Được rồi được rồi, dù sao yêu cầu của tôi chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được…
Ai, bọn họ đang học tập, tôi lại không thể xem tivi, ngày hôm nay cũng thật nhàm chán a!
Vậy thì quét dọn vệ sinh cũng tốt…
Để cho qua thời gian tôi đem tất cả đồ dùng trong nhà lau một lần, cuối cùng mệt mỏi ngồi phịch ở trên giường.
Từ chỗ này có thể nhìn thấ bộ dáng đau khổ suy nghĩ của Lưu Hoa trong phòng khách.
Vì cuối tuần, tóc dài tùy ý buộc lên, cả người mặc đồ thường ngày ở nhà, từ cổ áo hình chữ V có thể nhìn thấy xương quai xanh của cậu ta cùng…
— STOP!!!!
Tuy rằng bộ dáng con mình nhìn rất được nhưng tôi không thể nhìn chằm chằm vào người ta a không thể a không thể a…
Lúc này cô nàng chết dầm Phàn Lâm nọ đột nhiên ngẩng đầu, nở nụ cười gian trá với tôi, đổ mồ hôi a.
Tôi đột nhiên có loại cảm giác bị chộp dạ.
Tôi nằm thẳng ở trên giường cảm thụ ánh sáng nóng bỏng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
TMD hôm nay đã ngày càng nóng hơn rồi, thật là muốn uống bia ướp lạnh a. Lưu Hoa gần đây học tập tất nhiên cũng đặc biệt vất vả, có phải cũng nên mua một thùng sữa hộp hay không?
Ta đếm tiền trong bóp, hết sức bi ai phát hiện thời buổi kinh tế căng thẳng nếu mua bia sẽ không có tiền mua sữa hộp, mua sữa sẽ không thể mua bia…
Một phen cân nhắc thận trọng nghiêm túc, ta bỏ đi một thứ giữa dòng nước mắt trong lòng/.
Nguyên nhân rất đơn giản, tôi có thể thường xuyên uống sữa, nhưng Lưu Hoa không thể thường xuyên uống bia.
Sau khi báo cho lão muội cùng Lưu Hoa biết một tiếng tôi liền xuống lầu đi về phía siêu thị.
Còn chưa tới cửa siêu thị ta chợt nghe thấy có người dùng loa rống to thẻ cào khuyến mãi gì đó..
Tiết mục này thường xuyên trình diễn, các thương gia vì kiếm tiền không thể không phả chút tiền ra làm quà thưởng, sau đó gào hú mọi người đều đến mua, còn muốn đem may mắn vô nghĩa của bạn tùy tiện sờ một cái thì đẩy tới trình độ một chiếc xe.
Thật ra việc rút thăm trúng thưởng này tôi cũng chơi qua không ít lần, chỉ là cho tới bây giờ cũng không trúng được.
Sau khi đi tới siêu thị tôi mới phát hiện người giơ loa chính là cô gái thường xuyên đùa giỡn tôi cùng Lưu Hoa.
“Ai nha, mua đồ a? Đến tham dự cào vé trúng thưởng của bọn tôi xem sao?” mắt cô gái nọ sắc lên, lập tức bắt lấy tôi.
Không có biện pháp, đi xem cũng được.
Tôi đánh giá một chút, hóa ra là chương trình khuyến mãi đồ uống dành cho mùa hè, mỗi một thùng bia xx đều có một vé xổ số, khi cào có thể biết trúng thưởng hay không.
“Nhưng mà tôi tính mua sữa, cuùng phần thưởng này vô duyên rồi.” Tôi phát phất tay.
“Ai ai chớ đi a, tôi nhớ rõ anh thường xuyên mua bia của tiệm a, trời cũng nóng thành như vậy rồi, mang một thùng trở về ướp trong tủ lạnh, khát nước thì lấy một lon ra uống thì quá đã nghiền rồi, nói không chừng có thể trúng được một quà thưởng siêu cấp lớn nữa!”
…. Đừng nói, cô gái này càng nói tôi càng thật sự động tâm rồi.
Lý do động tâm không phải ở quà thưởng cực lớn xác suất một triệu phần kia mà là bia uớp lạnh cho mùa hè…
Cô gái rất thức thời rút một tờ áp phích ra cho tôi xem, tôi nhìn nhìn, cái quà thưởng siêu cấp lớn kia…
— lại là một cặp vé du lịch sáu ngày tới Maldives!
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện cảnh đẹp hải đảo nơi thiên đường nhân gian đã từng xuất hiện trên một tờ tạp chí du lịch…
Maldives a… Hưởng thụ xa xỉ cỡ nào a… Rất, rất, rất ngất ngây a…
Nếu trúng thưởng, tôi có thể cùng Lưu Hoa đi đến một trong những nơi đẹp nhất trên thế giới kia, có thể lặn xuống nước, bơi lội, lướt sóng, ăn hải sản nướng, xem người đẹp trên bờ cát…
Chỉ là suy nghĩ một chút đã cảm thấy cực kỳ đã nghiền…
Trong giọng nói cô gái nọ mang theo sự hấp dẫn, “Thế nào? Dù sao anh cũng thích uống bia, mua một thùng cũng không tổn thất gì!”
Kết quả là, tôi cắn chặt răng, tàn nhẫn rồi nhẫn tâm, cuối cùng nói ra một thùng bia một thùng sữa, trong âm thanh “Hoan nghênh lần sau quang lâm” của cô gái rời khỏi siêu thị.
Sau khi về đến nhà tôi đem thùng bia mở ra, chuyện thứ nhất chính là tìm xem xem có vé cào trúng thưởng hay không.
Bia đều được lấy ra, xếp đầy đất. Sau đó tôi bắt đầu tìm tờ giấy bên trong thùng.
Di?
Trong này cũng không có vé cào nào hết a, không phải là bị lừa rồi chứ?
Cuối cùng tôi đem cả thùng giấy hủy đi, sửng sốt là vẫn không tìm được..
Tôi bùng nổ chửi tục, đem thùng giấy bị phá kia mạnh mẽ vung qua một bên!
nnd@¥@!%!%… Tại sao lão tử mắc mưu nhiều năm như vậy còn chưa thông minh ra được!
Lão muội vừa thấy tôi mua đồ trở về lập tức nhào thượng, “A a có bia! Cho em uống một lon!”
“Đi đi đi, muốn uống thì uống sữa!” con gái còn nhỏ uống rượu cái gì a!
“Không! Em muốn uống bia!” lão muội tay chân linh hoạt khom lưng đoạt lấy một lon bia chuồn mất.
… Quên đi, tùy con bé đi.
Tôi bắt đầu đem mấy lon bia bỏ vào trong tủ lạnh, lúc này lão muội đột nhiên quát to một tiếng: “Đây là cái gì?”
Trong lòng tôi lộp bộp một chút, nhanh chóng chạy tới.
Chỉ thấy lão muội lột một tấm thẻ nhỏ ra từ dưới đáy lon bia.
Tịu chộp lấy cẩn thận xem xét – đúng vậy, đây là vé cào trúng thưởng!
Không ngờ lại dính vào đáy lon bia a, nói tại sao tôi lại tìm không ra!
Lão muội không nói hai lời đem cái thẻ kia đoạt lại, cào cào hai cái liền mở ra.
Ánh mắt của con bé chậm rãi mở lớn, trong giọng nói nhuộm sự kinh ngạc vui sướng.
“Anh… Chúc, chúc mừng anh…”
Cái gì?
Tôi trúng?!
Không thể nào?!
Tôi lấy cái thẻ kia lại, vừa nhìn liền thấ một hàng chữ nằm lẳng lặng trên mặt sau-
“Qùa thưởng siêu cấp lớn – sáu ngày đi du lịch Malives dành cho hai người.”
…..
Mãi đến giờ cơm tối tôi vẫn chưa hoàn hồn lại.
Nên nói cái gì đây? Thật sự là vẫn may rớt xuống thì trốn cũng tránh không được..
Mộ Lưu Hoa lại so với tôi bình tĩnh hơn, có chút buồn cười nói: “Cái Mel gì đó là ở đâu?”
“Đó là một viên minh châu Thượng Đế làm rơi trên trái đất..” lão muội hai tay tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt mơ ước, “Lần trước khi em đi chỉ hận không thể cả đời ngốc ở đó không trở lại đây.,..”
“Oh, vậy em vì sao lại trở lại?” Tôi cố ý hỏi.
“Còn không phải vì vấn đề tài chính…” Lão muội gãi gãi đầu,“Anh tốt rồi, có người cho anh phí đi du lịch!”
“Ha ha, cái này anh gọi là người tốt được báo ứng tốt a!” tôi cực kỳ vui vẻ, ông trời nhất định là thưởng cho hành vi thiện lương chiếu cố một người bạn từ cổ đại tới của tôi.
“Phàn Dịch, chỗ đó chơi vui lắm sao?” Lưu Hoa ăn rau xanh hỏi.
“Tôi vẫn chưa đi qua, nhưng mà nghe nói cực kỳ xinh đẹp!” cái tên Maldives có tiếng tăm được đánh giá hàng đầu cũng khiến người ta vái lạy một phen rồi.
Trong lúc nhất thời ta kích động ngay cả cơm cũng không ăn, trong đầu óc đều đầy hình ảnh người đẹp lướt sóng trên bãi biển và lửa trại hải sản nướng vào tối…
Lão muội lúc này hỏi câu: “Tiểu Mộ, em biết bơi không?”
“Ôi chao? Bơi lội a…… Không.” Lưu Hoa quyết đoán nói.
……
Này không phải là nói giỡn chứ! Đi Maldives có thể không bơi sao!
Tôi lập tức vỗ bàn, cơm trong chén cũng văng ra mấy hột, “Lưu Hoa, nhất định phải học tiếng Anh thật tốt! Thi xong thì kì nghỉ tôi nhất định sẽ mang cậu đi bơi để bù lại! Tuyệt đối, tuyệt đối phải học được nó!”
Đại khái là tôi rất ít khi có bộ dáng ý chí chiến đấu sục sôi như vậy, Lưu Hoa cũng lão muội bỗng nhiên đều ngây dại.
Ba tuần trôi qua thật nhanh.
Công ty chúng tôi đã nghỉ hè.
Tĩnh Lệ sau sự kiện ngày hôm đó thì hôm sau đã đi làm, vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người, chỉ là bên người không còn một người đàn ông đi BMWs đón nàng tan tầm.
Trước khi Lưu Hoa thi tiếng Anh lão muội khẩn trương xoay tới xoay lui, cuối cùng nhịn không được chạy tới nhà bếp chuẩn bị phần món ăn một trăm điểm – hai cái trứng gà cùng một cái chân giò hun khói.
Tôi sẽ không kích động như vậy, tôi chỉ là đi tới phía trước lại đi ra phía sau Lưu Hoa vòng vo vài vòng xem cậu ta ăn mặc chỉnh tề hay chưa.
Cho đến khi lão muội bưng một vật đen sì sì không rõ ràng đi ra tôi lập tức nghiêm mặt kéo Lưu Hoa ra khỏi cửa.
Nói giỡn sao! Cái đó mà ăn vô sẽ chết người đó!
Thời tiết thật nóng, đi vào cửa lớn đại học W tôi thuận tay mua một bình nước khoáng ướp lạnh cho cậu ta mang đi. Trước khi thi hai mươi phút, Lưu Hoa ở ánh nhìn chăm chăm của tôi tắt điện thoại di động đi vào trường thi.
Thành bại chính là ở đây.
Thật ra tôi cũng không cần phải đặc biệt đưa cậu ta tới trường học, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy như vậy mới có thể an tâm, cũng không biết vì sao lại đa tâm như vậy.
Sau khi về đến nhà tôi thấy trước mắt lão muội bày ra một cái chén, trong chén có gạo, một cây nhang xuyên qua lớp gạo, hơn nữa còn đang không ngừng bốc khói…
“Phàn Lâm! Em đang làm gì?!” nha đầu chết tiệt này cả ngày không lo làm chuyện đứng đắn lại tới nhà của tôi chạy nhả phá rối!
“Anh, em đang thắp hương bái phật đó…” hai tay lão muội tạo hình chữ thập, vẻ mặt thành kính.
“Em như vậy thì không phải là thấp hương, là đốt khói!”
“Chị dâu đang thi sao?”
“…Uh.” Thật là, tôi cũng lười so đo kiểu xưng hô này của nó.
Sau khi thu dọn đạo cụ bái phật quái lạ thu dọn, tôi mở tivi lên.
Lão muội cưỡng chế muốn xem kên tin tức giải trí, lúc này cũng không có tiết mục nào hay, tôi cũng mặc nó.
“Phốc –”
Mới liếc mắt một cái tôi liền đem ngụm bia vừa uống vào phun ra!
Vì sao! Vì sao mỗi lần tôi xem tivi đều có thể nhìn thấy cặp an hem này! Vì sao mỗi lần tôi nhìn thấy họ đều đang uống cái gì đó! Vì sao mỗi lần tôi uống cái gì cũng đều phun ra hết!
“Oa a a ~ thật hạnh phúc! Là James cùng Louis a!” Lão muội kích động tới nỗi sắp không biết mình họ gì, cánh tay quơ tới quơ lui, rất giống một con vượn.
“Bây giờ bọn họ rất thành công?” Tôi thuận miệng hỏi. Làm thế nào mà người hâm mộ giống như có trên toàn thế giới, ngay cả lão muội cũng không thể may mắn thoát khỏi.
“Thành công? Bọn họ đã phát tím luôn rồi!” con bé liếc trắng mắt với tôi, “Thật sự là một cặp anh em đẹp train ha, mẹ của bọn họ thật may mắn…”
Ai, nếu để cho con bé biết kinh nghiệm lưu lạc giang hồ khó khăn của hai an hem cùng với tên thật của Louis không biết nó có tông tường hay không…
“James tiên sinh, sau khi toàn bộ Thần Kiếm Truyền Thuyết mà em trai anh được phát xong các anh có tính toán gì không?” một người dẫn chương trình hỏi.
“Công ty vừa mới phát triển hàng loạt trang phục cho mùa hè, chúng tôi sẽ đi hải đảo để chụp ảnh.” James nói, Fans phía sau lan can bảo hiểm vừa nghe hai chữ chụp ảnh thì đều cực kỳ điên cuồng, lão muội cũng tru lên nhất định phải mua được.
“Địa điểm chụp ảnh là ở đâu?”
“Đây là bí mật.” khóe miêng James cong lên một nụ cười hết sức yêu nghiệt.
Mà tôi lại không biết vì cái gì đột nhiên có loại dự cảm quái gở.