Qua, nhiều việc bận khiến cho tiệc sinh nhật Diệp lão gia gần như bị Đoạn Thanh Vy ném ra sau đầu.
Mãi cho đến tối hôm sau, khi đón cô tan làm, Trình Nhất Nam hỏi cô.
- Ngày mai em sẽ đến sinh nhật của chú Diệp chứ?
- Có chứ, hôm qua mẹ Diệp có gọi cho em. Nếu anh không nhắc sợ rằng em sẽ quên mất.
- Ừm, vậy chiều mai em tan sớm một chút nhé, anh qua đón em, chúng ta cùng đến bữa tiệc.
- Vâng, em biết rồi.
Chiều hôm sau, như đã hẹn với Trình Nhất Nam, cô tan làm sớm hơn mọi ngày. Mới bốn giờ chiều, anh đã gọi cho cô thức giục, cô bất giác đáp lại..
- Anh qua đón em nhà, giờ em tan làm.1
( Ừ, anh biết rồi, chờ anh mười phút nữa là anh sẽ có mặt)
- Không cần vội đâu, anh cứ từ từ lái xe.
Cô thu dọn những văn kiện mình còn đang làm dở để gọn trên bàn, rồi mang theo túi xách tan làm.
Không nhanh không chậm, đúng mười phút, Trình Nhất Nam đã có mặt trước cổng công ty cô. Cô phải thán phục trước khả năng tính toán chi ly trong thời gian của anh.
Cô không chờ anh mở cửa xe cho mình, mà khi xe vừa dừng cô đã tự mở cửa xe bước vào. Cô đem băn khoăn của mình hỏi anh..
- Đi dự tiệc giờ này hình như hơi sớm thì phải. Chẳng phải bảy giờ tiệc mới bắt đầu hay sao?
- không, chúng ta chưa vội đến bữa tiệc, anh đưa em đi chuẩn bị một chút.
- Chuẩn bị, chuẩn bị gì cơ?
- Không lẽ em định ăn mặc như thế này đến bữa tiệc sao?
Nghe anh nói cô theo quán tính lướt một lượt quần áo trên người mình. Áo len cao cổ, quần bò, cùng áo khoác măng tô dài và dày. Nhìn chung thời trang này của cô nếu nhìn vào thật sự rất lịch sự và phủ hợp để đi làm, nhưng nếu xuất hiện tại một bữa tiệc thì hình như cũng thật sự không phù hợp lắm. Cô quay qua cười xòa lấy lòng anh.
- Vậy thì trăm sự nhờ anh rồi.
Tiếng là xuất thân gia đình có điều kiện trong giới thượng lưu, nhưng trước đây cũng ít khi Đoạn Thanh Vy dự tiệc, hầu như chỉ những tiệc lớn do Đoạn gia tổ chức, cô không bỏ được mới miễn cưỡng tham dự mà thôi.
Xe của anh rất nhanh đã dừng trước một tòa nhà ba tầng lớn ngay trung tâm thành phố. Cô nhìn biển hiệu được mạ vàng lớn có đề chữ Wedding cũng đủ biết đây là một cửa hàng áo cưới.
Cô theo anh vào bên trong, cách trang hoàng và bố trí của cửa hàng thật sự đẹp và khiến cô thích thú. Nó chẳng khác gì một thế giới cổ tích, một câu chuyện cô bé lọ lem mà bất cứ cô gái nào cũng mơ ước, với những bộ váy cưới đa dạng về mẫu mã vô cùng đẹp và tinh sảo.
Nhân viên cửa hàng lịch sự cúi đầu chào hỏi.
- Trình tổng, đồ mà ngài căn dặn đã có sẵn, mời theo tôi.
Anh ôm eo cô bước vào thang máy theo cô nhân viên lên lầu hai. Khung cảnh trên tầng hai càng làm cô thích hơn. Tầng lầu này chắc chắn thay cho một studio chụp ảnh. Với xe ngựa bí ngô trong suốt như thủy tinh, và khắp sàn nhà, trên tường đều được trang hoàng bằng những đoá hồng giả đủ màu sắc, đan xen với những dây Leo màu xanh tạo điểm nhấn.." Thực sự đẹp" đó là những gì cô có thể hình dung hiện giờ.
Cô nhân viên nói với cô..
- Vị tiểu thư đây, xin mời theo tôi vào trong thay đồ ạ.
Cô quay qua anh, anh cũng gật đầu ý bảo cô đi theo họ. Cô cứ thế tiến vào trong.
Nữ nhân thì có vẻ cầu kỳ, chứ nam nhân thật ra rất đơn giản. Trong thời gian cô đi thay đồ, anh chỉ cần chọn cho mình một bộ vest đen bằng nhung. Anh không thắt cà vạt mà chọn cho mình một cái khuy măng sét cài áo bằng kim cương được chế tác vô cùng tinh sảo.
Cúc áo cũng được anh mở bớt ra hai cúc. Tưởng chừng việc này sẽ làm cho bộ âu phục mất đi vẻ chỉn chu của nó. Nhưng không, dáng người cao, cân đối và khí chất vương giả của anh không những không tạo cho người ta vẻ thiếu chỉn chu mà ngược lại còn tạo cho người nhìn cảm giác phóng khoáng và thoải mái.
Cô được nhân viên đưa đi thay đồ và trang điểm hẳn còn lâu. Trong thời gian chờ đợi, anh nhàn nhã ngồi ở sofa, cầm lên một cuốn tạp chí, vừa xem vừa chờ đợi.
Phải mất hơn một tiếng sau, chiếc rèm dày và nặng ngăn cách phòng thay đồ với phòng chờ được kéo ra. Trình Nhất Nam nhìn người con gái xuất hiện trước mặt mình mà không khỏi ngẩn ngơ. Đối với anh lúc này, một từ " Đẹp" không đủ để diễn tả cô.
Cô đã thay ra bộ quần áo kín cổng cao tường và nghiêm túc của mình bằng mốt chiếc đầm dạ hội màu trắng. Thiết kế cúp ngực, với dây váy chỉ mỏng như sợi chỉ bằng những hạt pha lê kết lại tôn lên vòng một đầy đặn, xương quai xanh và bờ vai trần khuyến rũ của cô.1
Chân váy được xẻ dọc một đường dài lên tận nửa đùi, tôn lên đôi chân dài nuột mà của cô lấp ló đằng sau tà váy như ẩn như hiện nhìn càng hấp dẫn.
Mái tóc dài hằng ngày được búi gọn để lộ ra chiếc cổ cao kiêu hãnh như đài hoa loa kèn và gần như một nửa lưng trần. Khuôn mặt cô vốn đã có nét và đẹp sẵn nên cũng không cần trang điểm cầu kỳ. Điểm qua một lớp nền mỏng, thêm son và nhấn nhá phần mắt đã trở nên vô cùng đẹp.
Nếu bình thường ở cô tạo cho người ta một vẻ đẹp gần gũi và tự nhiên, thì sau khi trang điểm, nhấn nhá kỹ phần đuôi mắt hồ ly của cô lại thay vào đó là một vẻ đẹp vô cùng sắc sảo và khuyến rũ.
Trình Nhất Nam vốn biết cô đã đẹp, nhưng khi cô trưng diện lên thế này, càng làm anh không khỏi rời mắt được khỏi cô. Cô thấy anh chỉ nhìn mình, mà không có nhận xét gì. Cô hơi rụt rè hỏi anh.
- Nhất Nam, sao vậy? Anh thấy không đẹp sao?1
Anh bỏ quyển tạp chí trên tay xuống, đi về phía cô. Khuôn mặt anh lộ vẻ hơi đăm chiêu nhìn cô.
- Tự nhiên anh không muốn đưa em đến bữa tiệc nữa.1
- Sao vậy, thật sự khó coi đến vậy sao? Nếu khó coi quá thì em thay ra vậy.
- Không phải, mà em như thế này thật sự rất đẹp. Nếu em xuất hiện ở bữa tiệc sẽ có rất nhiều người đàn ông chú ý đến em. Như vậy anh sợ mình sẽ ghen mất.1
Cô đánh nhẹ vào lồng ngực anh.
- Anh này, thật không nghiêm túc gì hết.1
Đột nhiên anh cứ thế mà ôm lấy gáy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô nhất thời ngượng quá hóa ngu ngơ. Anh thật sự không biết ngại hay sao? Ở đây đâu có phải chỉ riêng một mình hai người, còn có mấy người nhân viên nữa kia mà.
Mấy cô nhân viên nhìn hành động này của anh cũng hơi bất ngờ. Nhưng bằng sự chuyên nghiệp của mình, họ chỉ hơi cúi đã che đi cái nhìn của mình tránh cho khách hàng khó xử. Khi anh buông cô ra, cô hơi hờn dỗi mắng anh.
- Anh thật là, trôi hết son của em rồi.
Anh đưa ngón tay lên môi mình quệt đi vết son của cô còn lem trên môi anh, miệng nở nụ cười tà mị.
- Không sao, anh thoa son hay em thoa son mà chả giống nhau.
Cô đến ngượng chín người trước sự vô sỉ của anh. Nhân viên đưa cô đi thoa lại son và dặm lại lớp trang điểm. Khi cô bước ra một lần nữa, trên tay anh đã là chiếc áo khoác lông màu trắng. Anh khoác nhẹ lên vai cô. Thời tiết hãy còn lạnh lắm, đẹp nhưng cũng phải đi đôi với sức khỏe nữa.
Anh đưa tay ra cho cô khoác lấy tay mình. Hai người cứ thế rời khỏi cửa hàng, xuất phát đến địa điểm tổ chức bữa tiệc.1