Đoạn Thanh Vy thật sự cảm thấy vui trước tình cảm của hai người thật là tốt.
Sau bữa sáng dĩ nhiên sẽ là cuộc vui bất tận với niềm đam mê mua sắm của các cô nàng. Con gái mà, mua sắm chính là thú vui, còn đồ đẹp chính là chân ái.
Ba cô nàng như một cơn bão càn quét qua cái trung tâm thương mại. Nhưng có lẽ Trình Liễu Phi và Điệp Minh Nhi vẫn là nhiều năng lượng hơn cô. Hai cô nàng gần như không biết mệt mỏi, trong khi, cô gần như đã đuối sức.
Đoạn Thanh Vy đặt túi lớn túi nhỏ ngay dưới chân ghế sofa mà cô ngồi. Cái chân của cô nó biểu tình vì mỏi rồi. Ấy vậy mà cô chỉ vừa ngồi còn chưa ấm chỗ, Trình Liễu Phi đã kêu lên:
- Chị Tiểu Vy, qua đây thử xem, chiếc váy này em nghĩ hợp với chị lắm luôn.
CẢ ba người đều đang đi chơi rất vui, cô dĩ nhiên không muốn làm hai người họ mất hứng rồi. Nhưng cô phải công nhận, con mắt thẩm mỹ của Trình Liễu Phi thật sự tốt. Chiếc váy mà cô nàng nhắm trúng thật sự rát đẹp. Một màu be nhẹ nhàng, phần chiết eo được may vô cùng tỉ mỉ. Mới nhìn có lẽ đơn điệu, nhưng mặc lên sẽ vô cùng tôn dáng, nhất là với một người cao gầy và có làn da trắng như cô.
Cô vừa định lên tiếng muốn thử, thì một giọng nói đằng sau đã cắt ngang lời cô.
- Tôi muốn lấy chiếc váy này.
Không phải là người hay nói bậy, nhưng bây giờ cô thật sự muốn chửi thề. Cái giọng nói này có đặt giữa rừng người, cô vẫn nhận ra là của ai. Đoạn Hiểu Linh, sao cô ta như âm hồn bất tán vậy.
Đoạn Thanh Vy có thể nhịn cô ả, nhưng một đại tiểu thư như Trình Liễu Phi thì không nhé, cô nàng ngay lập tức lên tiếng.
- Cô là ai vậy? Rốt cuộc có biết nói tiếng người không thế? Không biết cái gì gọi là trước sau à?
Đoạn Hiểu Linh đang đi cùng hai cô nàng nữa, trên tay cũng có không ít đồ, chắc là vừa mua được. Ả thậm chí còn chẳng để tâm đến những lời mà cô nàng vừa nói, ả tiếp tục lên tiếng nói với người nhân viên bán hàng.
- Cô bị điếc à? không nghe thấy tôi nói gì sao? tôi lấy chiếc váy này.
- Cô dám?
Đoạn HIểu Linh một câu, Trình Liễu Phi một câu, nhân viên bán hàng trong lúc nhất thời bối rối, thật sự không biết phải làm sao cho đúng.
Nhìn người ta khó xử như vậy, Đoạn Thanh Vy vũng không đành lòng, bởi nghề nào cũng có cái khó nhất định. Đặc biệt với nghề làm dâu trăm họ này lại càng khó. Cô lên tiếng khuyên Trình Liễu Phi.
- Thôi bỏ đi, chúng ta chọn bộ khác. Chẳng phải còn rất nhiều mẫu đẹp hay sao?
Cô nhân viên nghe cô nói như vậy thì mừng rơn trong lòng, Gì chứ nhìn cách ăn mặc của cả hai bên, với kinh nghiệm bán hàng lâu năm, cô nàng cũng tự đánh giá được mình chẳng nên đắc tội với bên nào. Khách hàng cứ tự giải quyết với nhau được là tốt nhất. Bằng phong thái chuyên nghiệp nhất của một nhân viên bán hàng, cô nàng giả lả nói.
- Vâng, quý khách. Cửa hàng còn rất nhiều mẫu mới ra mắt và đẹp, tôi có thể giúp quý khách lựa ạ.
Đúng theo kiểu cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Đoạn Thanh Vy đã muốn cho qua, nhưng Đoạn Hiểu Linh lại càng quá đáng. Ả cao giọng nói với nhân viên.
- Không chọn, Hôm nay ngoài chiếc váy này ra tôi không lấy bất cứ chiếc nào khác.
Trình Liễu Phi thật muốn bổ đầu ả ra mà xem bên trong đầu ả chứa gì. Đến một đại tiểu thư như cô ra đường còn chẳng hống hách như vây, Ả thật sư không biết có bao nhiêu tự tin và bản lĩnh để kiêu ngạo. Cô nàng bực mình phản bác lại.
- Đã thế tôi cũng không chọn bộ khác, cứ phải là bộ này. Còn nữa, hôm nay ả nhìn trúng bộ nào tôi liền muốn mua bộ đó. Cho ả biết, thế nào là cảm giác bị người khác giật đồ.
Những lời Trình Liễu Phi nói, nửa chữ cũng không khoác lác, cô nàng trước nay nói được, làm được. Nhưng qua tai của Đoạn Hiểu Linh, cô ta lại xem đó như một trò cười. Cô ta cười ngặt nghẽo, cười mỉa mai, cười như muốn nội thương, giọng đầy xem thường.
- Chỉ dựa vào cô, thật sự muốn diễn trò cho ai xem. Muốn nói mát, cũng tìm chỗ mà nói cho hợp lý chứ, còn không sợ người ta phát hiện mình nói dối sẽ cười cho thối mũi hay sao?
Diệp Minh Nhi đứng ngoài cũng thật sự không chịu được cái kiểu miệt thị của ả. Cô nàng lên tiếng cảnh cáo.
- Đoạn Hiểu Linh, cô đừng có mà ăn nói quá đáng, không thử sao cô biết người ta không thể, hay cô căn bản không dám thử.
- Diệp Tiểu thư à, cô thật sự còn trẻ như vậy mà mắt thật là không tốt. Chơi với ai không chơi, lại đi chơi với một cô tiểu thư hết thời và một kẻ mở mắt nói đói không biết ngượng. Diệp gia gia thế tốt như vậy, cô lại chẳng biết chọn bạn mà kết giao, thật uổng phí.
Trình Liễu Phi tay nắm thành quyền, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Đoạn Hiểu Linh.
- Cô nói ai là tiểu thư hết thời, ai lại là người nói dối không chớp mắt.
Vẫn giũ nguyên thái độ hống hách của mình, ả lên mặt.
- Tôi chính là đang nói cô đó.
"BỐP"
Âm thanh chát chúa vang lên trong không gian. Đoạn Hiểu Linh lĩnh trọn cái tát không thương tiếc của Trình LIễu Phi. Đầu ả cảm thấy ong ong hết cả lên, Một bên má tê rần rần như vừa bị ai ép chặt, ả gào lên.
- Mày dám đánh tao?
- Phải. Tôi không những đánh mà sẽ còn muốn đánh nhiều hơn nữa kìa.
Như để minh chứng cho lời nói của mình, Trình Nhất Phi lại tiếp tục tặng thêm ả hai cái tát nữa. Miệng còn hả hê chế giễu.
- Để tôi cho cô biết thế nào là nói được làm được.
Cả hai gần như không ai còn đủ minh mẫn để giải quyết vơi nhau bằng lời nói, hai người thật sự giải quyết bằng tay chân. Đâu còn cái dang vẻ của những tiểu thư danh giá. Hai người thật sự càng đánh càng hăng. Đoạn Thanh Vy, Diệp Minh Nhi và hai cô nàng đi cùng Đoạn Hiểu Linh đều vào can ngăn, nhưng vãn không ngăn nổi.
Tuy nhiên, để đưa ra mà nói, trong trận chiến này Đoạn Hiểu Linh là người chịu phần thiệt hơn rồi. Bởi một tiểu thư đỏng đảnh chỉ biết giải quyết bằng võ mồm như ả, làm gì có đủ lực đẻ mà đấu lại mọt người chuyên tâm tập võ từ nhỏ như Trình Liễu Phi.
Cục diện rối rắm, cô nhân viên đành phải nhờ đến sự giúp đỡ của bảo an trong trung tâm thương mại. Và tất nhiên, bảo an thì chỉ phụ trách giải quyết vụ lộn xộn mà thôi, còn điểm đến cuối cùng của các nàng chính là
Đồn Cảnh sát.