Chỉ tiếc, Phương Nhan đã đánh giá sát thủ Bạch hơi thấp, nàng tiến hành phân tích tâm lý xong thì ngày thứ hai, buổi sáng hơn năm giờ, liền nhận được điện thoại của cục cảnh sát, tất cả mọi người trời còn chưa sáng đã phải tập hợp ở cục.
Vì sáng sớm, có một đoạn video độ dài chỉ khoảng năm phút được chia sẻ chống mặt trên mạng xã hội.
Dù chỉ dài hơn năm phút nhưng bao hàm rất nhiều nội dung.
Trong đoạn video có một người nam nhân đang sám hối, hắn khóc như mưa, kể lại một sự kiện đáng sợ hồi mấy năm trước ở Thiên Đường thị – vụ án Ô Long.
Một cái tên rất có tầm ảnh hưởng bị chỉ đích danh, hiện trường vụ án có người chứng kiến, mà tên này đã mua chuộc nhân chứng, rồi lên án pháp y Tần Hợp Hoan đã tung tin đồn nhảm. Nội dung của video là lời thú tội của tên nhân chứng, hắn nói hắn vô cùng hối hận về việc mình đã làm.
Trên mặt của hắn hoảng sợ vô cùng, rõ ràng đang e ngại cái gì đó, năm phút sau, có một người khác nhào về phía hắn, dùng răng trực tiếp cắn xé từ mặt hắn xuống dưới. Chính vì như vậy, video này trở thành đề tài nóng trên mạng xã hội.
Mặc dù đã có sự can thiệp của an ninh mạng, không cho video này tiếp tục lan truyền, nhưng cũng không thể ngăn chặn được trang web kia. Lượng xem online từ mấy vạn tăng đến mấy trăm vạn rồi, mọi người nhao nhao để lại quan điểm của mình.
Có sống yên ổn mới nghĩ đến những ngày gian nguy, có buồn lo vô cớ, đương nhiên, còn có những người chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ cần cơ hội sẽ bại lộ sự um ám nhất của bản thân. Nhân viên kỹ thuật máy tính còn đang ở trên máy bay, lần này, các nước đã điều họ tới để giúp đỡ, mà bây giờ cục trưởng đã xuất hiện ở văn phòng tổ chuyên án, đi tới đi lui, giống như chỉ cần bây giờ hắn dừng bước chân lại, thì trái tim sẽ nổ tung vì tức giận.
“Tức chết tôi rồi! Còn mấy năm nữa là có thể về hưu rồi, vậy mà lại gặp phải chuyện như thế này, tôi có cung cấp cho các người nhân lực, vật lực đầy đủ để điều tra sát thủ Bạch, các người hãy nhìn xem, các người đã làm được cái gì? Hiện tại bây giờ cả đại nhân vật cũng bị kéo vào, chúng ta nhất định phải tổ chức một buổi họp báo để cứu vãn cục diện này!” Thật đáng tiếc, người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ lại không phải là một người chính nghĩa, cái này gọi là e ngại quyền quý.
Ở Thiên Đường nước, những người quyền quý một khi tội ác bị phát hiện sẽ có một nhân vật đứng ra, một tay che trời, bây giờ nội tình bị phơi bày ra như vậy, làm cho cấp trên hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, từ sau khi video được tung ra, thì công việc của tổ chuyên án bị bọn họ trực tiếp, tiếp nhận quản lý.
Đây đối với mọi người có thể nói là chuyện tốt, nhưng cũng có thể là không tốt, mọi người đã cố gắng nhiều như vậy, bây giờ bị người khác thay thế, tâm tình của từng người đều rất bực bội.
Phương Nhan cũng thế, nàng rất muốn chính tay mình bắt được sát thủ Bạch, tình hình bây giờ, nếu như một khi bắt được sát thủ Bạch, Phương Nhan không biết nàng sống tiếp với mục tiêu gì? Đây cũng không những là án mạng liên hoàn, mà còn là sự khiêu chiến toàn bộ Thiên Đường nước.
Đối với những gì sát thủ Bạch vừa làm, cũng có thể khẳng định được Tần Hợp Hoan ở trong lòng của nàng ta rất quan trọng.
Hoặc có thể sát thủ Bạch bỏ chuyện giết người là vì đã gặp chuyện gì đó, làm cho nàng ta bắt chước với cái cổ nhân xưa, dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để lấy chứng cứ xác thật nhất.
“Tôi mới nhận điện thoại của cấp trên, tổ chuyên án bây giờ sẽ giải tán, cấp trên sẽ phái các chuyên gia xuống tiếp nhận điều tra.” Cục trưởng sau khi nghe điện thoại đã ra mệnh lệnh, có một số ít người thở dài, Phương Nhan thì nhíu chặt mày lại.
“Tôi muốn bắt được nàng ta, đánh mấy quyền thật mạnh! Giết nhiều người như vậy... Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả công việc của chúng ta cũng bị cướp đi.” Có một cảnh sát hình sự than thở.
“Tài nghệ không bằng ai, không còn cách nào khác.” Lại có một cảnh sát khác thể hiện sự bi quan của mình, hắn cầm lên bình nước của mình, dự định lấy đồ của chính mình trở về văn phòng trước kia.
Chỉ là có mấy phút thôi, văn phòng chỉ còn lại mấy người.
Phương Nhan, Tam đội trưởng, Hàn Hương, Cao pháp y, mỹ nữ mắt kính, hai vị cảnh sát già, còn có người vừa tới lão sư Võ Nhân Tín. Mọi người trầm mặc nhìn lẫn nhau, hình như có sự bất mãn với kết quả như vậy.
“Tan họp đi.”
“Không thấy rất khó chịu sao? Rõ ràng chỉ còn một chút nữa là có thể phá án rồi, kết quả lại bị người khác cướp.” Cao pháp y nói lên cách nhìn của hắn, hắn hôm nay có phát hiện quan trọng mới, có thể xác định được chỗ ở của sát thủ Bạch, không ngờ mới sáng lại có chuyện như vậy xảy ra.
“Chứ có thể làm được gì! Chúng ta hiện tại không thể tự nhiên điều tra.” Tam đội trưởng thở dài, hận chính mình không phải là người có quyền cao chức trọng gì. Cũng vì tính tình của Tam đội trưởng nóng nảy, đã 35 tuổi rồi, còn chưa có người yêu, thậm chí cũng không được thăng cấp.
“Tất cả mọi người mệt không? Tổ chuyên án đã giản tán, cùng ra ngoài tản bộ đi!” Lão sư nhìn mọi người nháy nháy mắt, nghịch ngợm, hoàn toàn không giống bộ dạng của lão sư nên có chút nào. Đám người nghe được như vậy, đều cười có ý tứ rất sâu xa...
Xế chiều hôm đó, tất cả mọi người đều nghỉ đông, chia mấy tổ bắt đầu tiến hành điều tra.a
Phương Nhan cùng với Tam đội trưởng, Cao pháp y và hai cảnh sát già thành lập một tổ, cao pháp y nói ra phát hiện của hắn, từ trong móng tay của nạn nhân, hắn tìm được một sợi vải. Kết quả xét nghiệm cũng đã có rồi, là một loại vải vóc mềm mại, loại vải đó từ trước đó đã được đưa vào hàng thượng cấp rồi.
Nạn nhân là một người đặc biệt rất sĩ diện, trong nhà của hắn toàn bộ đều là hàng hiệu, từ mọi người xung quanh cũng chứng minh được, hắn là một người rất cao ngạo, rất biết cách ăn mặc, căn bản sẽ không mặc những quần áo có nhãn hiệu bình thường.
“Mọi người nghĩ đi, sát thủ Bạch mặc dù có tài dịch dung rất lợi hại, nhưng lại không thể nào giả tạo luôn cả quần áo của người chết được. Nàng cần phải dịch dung hoàn toàn để làm cho người khác tin tưởng, thì ngay cả quần áo cũng muốn bắt chước. Dù cho không phải trăm phần trăm, nhưng cũng nhất định phải giả được 80%, mà ở gần thiên sứ đường phố, vừa có một tiệm may quần áo chuyên bắt chước những quần áo hàng hiệu, quy mô không lớn, nhưng kỹ thuật cũng rất tốt, chúng ta có thể tới đó thử vận may.” Cao pháp y nói ra, làm cho mọi người thấy rất phấn chấn, hơn nữa, nơi này cùng với một trong những khu vực mà Phương Nhan phân tích trùng khớp với nhau.
Ở những khu vực như vậy, vừa thích hợp để sát thủ Bạch khống chế, nàng có thể lợi dụng những nhân viên này, thay nàng chuẩn bị các trang phục thích hợp để dịch dung, so với mọi người liều mạng, thì một đám người hiệu suất làm việc sẽ cao hơn nhiều.
“Sát thủ Bạch đã thay đổi rất nhiều, nàng ta trước kia sẽ không hợp tác với người khác, lần này thì hợp tác cả một đám là chuyên gia máy tính, bây giờ là cả tiệm may quần áo, nàng ta thật sự là ngày càng lớn mạnh.” Phương Nhan than thở lên tiếng.
“Ai? Cô nói là hợp tác? Không phải bị thôi miên sao?” Tam đội trưởng không hiểu, có chút duy trì khoảng cách với Phương Nhan, còn đang xoắn xuýt chuyện mình đã từng thầm mến Phương Nhan.
“Không, tôi cảm thấy lần này không giống, sát thủ Bạch cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không có cách nào trong thời gian ngắn mà có nhiều người như vậy, hoàn cảnh thôi miên cũng không cho phép, hay là, bọn họ có cùng một mục tiêu nào đó, hoặc cũng có thể đã đạt được hiệp nghị rồi. Hoặc là do sát thủ Bạch đã đem lại được nhiều lợi ích cho bọn họ, nên sẽ thay nàng giết người.” Phương Nhan nói lên tâm thái bình thường của những người hợp tác với nhau.
“A a a a a, nói không chừng là bị cái người quyền quý kia chèn ép.” Cao pháp y nâng mắt kính trên sống mũi lên, trong mắt thể hiện sự xem thường rất rõ ràng.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cái người quyền quý trong vụ án Ô Long bị tố cáo trong video là có thật, thế nhưng là, mọi người không làm gì được, không đấu lại được ông trời con này, chớ nói gì là vì dân chúng tìm kiếm chân tướng sự thật. Thậm chí Phương Nhan cảm thấy, sở dĩ, phía trên phái người khác tiếp nhận là vì hắn sợ tội ác của hắn sẽ một lần nữa bị đưa ra ánh sáng, cho nên thay máu toàn bộ các nhân viên.
Phương Nhan cũng bất đắc dĩ nhún vai, coi như hiểu được phân tích chân dung tâm lý, được xem như là chuyên gia tội phạm học, nhưng có một số chuyện không thể làm gì, cũng không có biện pháp thay đổi. Giống như đối với hôn nhân đồng tính, dù là những người quyền quý chết sạch, những nam nhân bị bệnh ung thư chết sạch... Thì cũng có rất nhiều người kỳ thị chuyện này, thậm chí là mắng chửi rất khó nghe.
Phương Nhan liền nhớ tới Giang Tê Ngô, nghĩ tới lần trước nàng đã quỳ xuống cầu hôn, mặc dù bây giờ có nhiều người cũng rất cởi mở, bất quá, nếu Phương Nhan muốn kết hôn với Giang Tê Ngô, thì kết hôn ở nước ngoài là tốt nhất.
Tam đội trưởng ở một bên trầm mặc nghe, hình như thấy Cao pháp y nói rất đúng, nhưng bởi vì có một loại tâm lý nào đó, rất khó nói ra miệng.
Mỗi người đều có một chuyện mà mình quan tâm, nên đoạn đường này mọi người vô cùng trầm mặc.
Khi đến tiệm may, mọi người không dùng thân phận cảnh sát, lấy thân phận như một người khách bình thường mà tới, đáng tiếc, mọi người không thăm dò được gì, từ phản ứng của những người trong tiệm may có thể thấy được, bọn họ cũng không biết chuyện thiết kế trang phục này, tương phản, nét mặt của họ rất tự nhiên, cũng không giống như đã hợp mưu từ trước.
Phương Nhan đi chung quanh xem một vòng, thấy cũng không có chỗ nào để có thể lẩn trốn.
“Hay là, nàng ta cũng không phải là đến tiệm may trang phục, cũng có thể là một tiệm may cá nhân nào đó, giống như bây giờ loại cửa tiệm mặt tiền, cũng không phải là nơi may sườn xám, nhưng có thể đặt được, chúng ta có thể hỏi một chút, gần đây có ai tới mua loại vải đó không?” Phương Nhan nói ra cách nhìn của mình, nhưng lúc này mọi người ở tiệm may lại rất cảnh giác, Tam đội trưởng phải nói ra thân phận thực sự của mình, mới nhận được tờ danh sách khách hàng gần đây.
Các nội dung lẻ tẻ rất nhiều, nhưng đều rất tập trung, có một số người vì cảm thấy quần áo quá mắc, nên tự mình thiết kế, cũng có một số người vì tham gia diễn xuất, nhưng lại không muốn lãng phí tiền mua hàng hiệu, nên tới chỗ này để làm hàng nhái.
Thô ráp, kín gió, nhưng bây giờ sắp tới mùa đông rồi, nên không khí rất khó chịu. Danh sách quá là nhiều, người đặt hàng, người mua hàng, địa chỉ giao hàng, mọi người cũng chỉ có thể từ từ mà tìm.
Danh sách lít nha lít nhít, hiện tại trời đã sắp tối, căn bản không thích hợp tiếp tục tra án, Phương Nhan lại lên tiếng: “Chúng ta tới chỗ của Tần Hợp Hoan một chút đi, nói không chừng sẽ có được manh mối mới.”
Tiệm mat xa mà Tần Hợp Hoan làm cũng ở gần đây, Phương Nhan muốn qua đó xem tình hình gần đây của Hợp Hoan, mọi người đưa mắt nhìn sang tình huống của đồng sự già một chút, cũng gật đầu đồng ý.
Khi mọi người đến tiệm mat xa, Phương Nhan lại nhìn thấy có hai người đang vây quanh cửa hàng trưởng của tiệm mat xa.
Nét mặt của cửa hàng trưởng đã không còn kiên nhẫn nữa, cầm trong tay một quả táo bóp nát, rõ ràng cũng muốn bóp nát đám người trước mặt giống như quả táo trong tay hắn.
Nhưng mấy người điều tra viên này còn không biết, vẫn líu ríu bên tai của hắn.
“Như vậy mà cũng gọi là tinh anh trong tinh anh sao? Cũng quá là không hiểu nhìn sắc mặt người khác đi, người ta đều đang muốn bóp chết bọn họ.” Cao pháp y đứng khoanh tay nói, thậm chị nội tâm của hắn thấy có chút mất mặt. Chỉ là, hắn nhìn một chút, lại phát ra âm thanh.
“Người này không phải là cái kia...” Phát hiện chuyện gì đó làm cho Cao pháp y giật mình, cũng hù Phương Nhan và Tam đội trưởng đang đứng bên cạnh.
“Chính là hắn!” Tam đội trưởng cũng nhìn kỹ một chút, lập tức thấy mừng rỡ.
Phương Nhan vẫn chưa hiểu được hai người bên cạnh, vì vậy lên tiếng hỏi: “Cửa hàng trưởng này, hai người quen biết sao?”
Ánh mắt của hai người mở to nhìn Phương Nhan, nhìn Phương Nhan có phải đang thử hai người.
Nhưng Tam đội trưởng cũng mở miệng giải thích: “Người này trước kia là một đai đen võ thuật lẫn phong sinh thủy khởi, vợ thì vô cùng xinh đẹp, con gái thì cũng rất đáng yêu. Nhân sinh đắc ý, tình yêu gia đình bội thu. Sau đó, có một vụ án nghiêm trọng xảy ra, một sát nhân liên hoàn chuyên ra tay với trẻ em. Mặc kệ trẻ con là nam hay là nữ, đều sẽ bị đủ các loại hành hạ, mỗi lần, đều sẽ đựng thi thể vào trong thùng giấy rồi gửi về cho gia đình. Mà người này, cũng không ngoại lệ.”
Tam đội trưởng như nhớ lại cảnh tượng đó, vẫn còn bùi ngùi mãi thôi, thở dài một hơi tiếp tục nói: “Lúc đó hắn nỗi điên xông vào trong cục, đánh chúng tôi bị thương, nói tới chắc cô không tin, người làm hắn dừng lại hành động điên cuồng đó lại là pháp y Tần Hợp Hoan. Lúc đó tôi đã cảm thấy, Tần Hợp Hoan đúng thật là một nữ nhân có bản lĩnh!”
Phương Nhan cũng nghĩ đến Tần Hợp Hoan. Nếu như không có bị mù, thì nhất định, hiện tại, Tần Hợp Hoan đã là một pháp ý có danh vọng rất lớn.
“Lúc chuyện này xảy ra, tôi đang ở bên cạnh của Tần pháp y, tôi cũng bị dọa hai chân đều mềm nhũn, Tần pháp y chỉ mấy câu là có thể giải quyết được vấn đề, bất quá, cũng vì chuyện này, Tần pháp y mới bắt tay vào điều tra vụ án Ô Long, kết quá phát hiện nghi phạm là cái tên quyền quý đó.” Cao pháp y cũng thở dài thật sâu.
Ánh mắt của Phương Nhan trở nên phức tạp hơn, nàng cũng đã hiểu tại sao cửa hàng trưởng lại ghét cảnh sát đến như vậy.
Khi hắn một thân một mình cần được hỗ trợ, thì không ai có thể vì chính nghĩa, công lý để giúp đỡ hắn, kết quả cuối cùng chỉ nhận được thi thể của con gái, nếu là nàng, đoán chừng căm hận sẽ càng thêm sâu hơn. Nhưng đại khái cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên cửa hàng trưởng mới để Tần Hợp Hoan ở lại, hơn nữa còn bảo vệ Tần Hợp Hoan an toàn.
“Chúng ta có nên đi qua đó giúp đỡ không?” Cao pháp y nhịn không được lên tiếng hỏi, có chút mơ hồ, Phương Nhan biết hắn nói qua giúp đỡ là giúp cửa hàng trưởng, chứ không phải nhóm tinh anh kia.
“Không, tôi cảm thấy chúng ta qua đó đi, để cứu vớt nhóm người tinh anh của cục cảnh sát.” Phương Nhan nhẹ nhàng lên tiếng mở ra một trò đùa, nàng biết được, nếu như hiện tại không tới gần, thì cửa hàng trưởng này bị chạm vào vết sẹo sẽ nhịn không được mà ra tay đánh người. Như vậy, Tần Hợp Hoan sẽ không có người bảo vệ. Tần Hợp Hoan vì bảo về chính nghĩa mà mất đi ánh sáng, bây giờ không thể lại mất đi chỗ dựa này.
“Cửa hàng trưởng, tiệm hôm nay không mở cửa sao? Tôi bị đau lưng.” Phương Nhan vừa cười vừa đi tới chào hỏi với cửa hàng trưởng.
Cửa hàng trưởng quay đầu, vốn đang thấy lạ không biết người lên tiếng là ai, thì nhìn thấy người tới là Phương Nhan, lộ ra biểu tình càng khó coi hơn. Hiển nhiên, cửa hàng trưởng đối với Phương Nhan còn chán ghét hơn cả mấy nhân viên cảnh vụ trước mặt. Chỉ là, hắn hình như cũng không muốn quá dây dưa, gật đầu nói có, sau đó nói với hai người quấn hắn từ nãy giờ, hắn phải đi làm việc.
Hai người kia nhìn chằm chằm Phương Nhan và mọi người, như còn muốn hỏi nhiều hơn nữa.
“Vị bác gái này, xin hỏi...?" Thật không may, một trong hai người lên tiếng hỏi người không nên hỏi nhất ở đây.
Không bao giờ thích trang điểm, quần áo luôn luôn là màu đen, Tam đội trưởng trở thành bia ngắm, nghe được hai chữ ' Bác gái ', trong nháy mắt Tam đội trưởng liền nắm lấy cổ áo của một nữ cảnh sát, vẻ mặt rất là hung ác.
“A, tiểu nha đầu, cô vừa nói cái gì???” Tam đội trưởng nhìn tiểu nữ cảnh trước mặt đang không hiểu chuyện gì, nội tâm của Tam đội trưởng đang bị lửa thêu đốt.
Tiểu nữ cảnh cũng bị Tam đội trưởng làm cho choáng váng, mặt lộ rõ sự hoảng sợ, hoàn toàn không biết mình đã làm cái gì trêu chọc tới nữ nhân trước mặt này.
“Hai người là ngươi của đội nào? A, đội trưởng là ai?” Thấy tiểu nữ cảnh không có lên tiếng, Tam đội trưởng lại kéo nam cảnh sát qua, chỉ là lần này, Tam đội trưởng đã không còn khách sáo, tăng thêm sức, cho dù nam nhân kia muốn giãy dụa, nhưng rõ ràng hắn không phải là đối thủ của Tam đội trưởng.
Tình hình giữa ba người căng thẳng như vậy, Phương Nhan nghĩ là mình phải giúp một tay, lại không biết vì cái gì, nàng nhịn cười không được, khéo miệng không khống chế được mà giương lên một vòng lớn, nàng nhớ lại trước kia Tam đội trường cũng thường hay phun lửa với nàng như vậy. Cao pháp y tựa hồ cũng hiểu rõ, hắn yên lặng không tiếng động lui ra phía sau mấy bước, sợ Tam đội trưởng phun lửa, cháy lan qua chỗ hắn.
“Chúng tôi là đội hai.”
Tam đội trưởng nhíu mày, thấy những người mới bây giờ tố chất quá kém, nếu như hai người được phân vào đội của Tam đội trưởng, có lẽ Tam đội trưởng mỗi ngày sẽ giống như ăn trúng hỏa dược vậy. Đáng tiếc, hai người này lại thuộc đội hai.
Ngay lúc Tam đội trưởng cảm thấy mình thật may mắn, thì tiểu nữ cảnh đã bật ra một câu: “Tôi ở đội ba! Đội trưởng của tôi là Mai Thanh Vận được mọi người đặt biệt danh là rồng phun lửa!” Tiểu nữ cảnh nói mà còn mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn Tam đội trưởng, hoàn toàn không biết được người trước mắt mình là đội trưởng của đội ba Mai Thanh Vận.
Phương Nhan ở phía sau cười đến nỗi xốc hông rồi, cao pháp y cũng nghẹn đến khó chịu, đáng tiếc, tiểu nữ cảnh lại không hiểu được, trên trán viết mấy chữ ' Tôi không sợ cô '.
“Các người đi chỗ khác đi, chúng tôi đang điều tra vụ án, mời các người không nên can thiệp chuyện của chúng tôi!” Giống như ba chữ rồng phun lửa có hiệu quả, giúp tiểu nữ cảnh tăng thêm được lòng dũng cảm. Tam đội trưởng mặc kệ nữ cảnh sát này, nhìn nam nhân nói: “Hai người là người yêu của nhau?”
Hai người cùng nhau lắc đầu, trăm miệng một lời lên tiếng: “Chúng tôi lần đầu tiên gặp mặt.”
Tam đội trưởng muốn mượn đề tài này để nói chuyện của mình, lại vì hai người này lần đầu gặp làm cho không thể nói được gì. Tam đội trưởng im lặng đi về phía của Phương Nhan, cuối cùng cũng không nói gì.
Nhìn Tam đội trưởng rời đi, tiểu nữ cảnh nhìn qua nam cảnh sát bên cạnh nói nhỏ: “Bác gái này có lai lịch gì, hung dữ quá.”
Cho dù nói rất nhỏ, nhưng không ngoài suy đoán vẫn bị Tam đội trưởng nghe được: “Tôi nghe được đó!”
Tiểu nữ cảnh lập tức núp sau lưng của nam cảnh sát, hung hăng nhìn Tam đội trưởng trợn mắt, Tam đội trưởng không thèm để ý tới. Phương Nhan có chút bất đắc dĩ, bất quá cũng nhìn tiểu nữ nhân cười cười có ý xin lỗi.
Tiểu nữ nhân thấy vậy, lại lần nữa nói nhỏ với nam cảnh sát: “Vị tỷ tỷ bên cạnh nhìn thật xinh đẹp, không biết có phải giống chúng ta là cảnh sát không nữa?”
Phương Nhan liếc nhìn thân thể Tam đội trưởng vì giận mà run lên, hai người tuổi tác không khác biệt nhiều lắm, vậy mà nàng được gọi là ' tỷ tỷ ' còn Tam đội trưởng thì được dành tặng hai chữ ' bác gái '.
Sau đó, ba người cũng không gặp được Tần Hợp Hoan, vì cửa hàng trưởng nói cho ba người biết, Tần Hợp Hoan lúc rạng sáng hôm nay đã mất tích. Vụ án lại lần nữa lâm vào bế tắc, sát thủ Bạch lại nhanh hơn các nàng một bước, dưới mắt bao nhiêu người giám sát lại có thể thần không hay quỷ không biết, mang Tần Hợp Hoan đi. Phương Nhan hiện tại không hiểu sao sát thủ Bạch lại mang vướng víu theo, nàng nhờ cửa hàng trưởng cho nàng xem phòng của Tần Hợp Hoan một chút.
Cửa hàng trưởng đồng ý, Phương Nhan lên lầu, cùng với mấy người nhìn khắp xung quanh, mặc dù những vết tích đã được dọn dẹp, nhưng vẫn còn lộ ra dấu vết căn phòng đã từng xảy ra đánh nhau.
Có thể, đây không phải là sát thủ Bạch hành động, mà có người ở đây ép nàng không thể không hành động.