Sau khi Phương Nhan rời đi, Tần Hợp Hoan đã mấy lần được mời tới tổ chuyện án, cho dù tổ chức hội nghị khẩn cấp, Tần Hợp Hoan vẫn bị giám sát suốt hai mươi tiếng.
Tất cả mọi người đều tin tưởng, sát thủ Bạch nhất định sẽ trở về tìm Tần Hợp Hoan, vì mọi người nghĩ sát thủ Bạch có tình cảm đối với Tần Hợp Hoan, nhưng sát thủ Bạch không hề xuất hiện. Một ngày hai ngày, khi chúng tôi bắt đầu thấy hoang mang, thì xuất hiện một tin chết chóc.
Trong một đêm, bên trong thành thị, ở các ngõ ngách có rất nhiều người chết.
Dựa theo kết quả của pháp y, nguyên nhân tử vong, thời gian đều ăn khớp, xuất thân, địa vị, tuổi tác giới tính của từng người đều không giống nhau, lúc tổ chuyên án rút ra cảnh lực điều tra về những người này, thì phát hiện tất cả những người này điều liên quan tới một trang web.
Trang web được thành lập cách đây không lâu, nhân viên quản lý không rõ, trên web chỉ có được mất chữ: “Nếu ai muốn làm cho một người mình câm ghét phải chết, tôi sẽ tới giúp – sát thủ Bạch.”
Vì vậy, có một số người bắt đầu ở trên web công kích một số người khác, muốn họ chết, bởi vì vụ án thật sự xảy ra, bình luận tăng lên mấy ngàn người, lúc mục tiêu chết đi, thì nhân viên quản lý sẽ để lại vài chữ nói là đã hoàn thành. Nhân viên kỹ thuật đã thử khóa lại trang web này, nhưng cho dù bọn họ dùng cách gì đi nữa, chỉ vài giây, trang web này đều sẽ tự động khôi phục.
Nên cục cảnh sát tìm Hacker, sau khi Hacker cũng thất bại thì nói cho họ biết, nhân viên quản lý trang web này không phải làm một người, mà là một nhóm người có kỹ thuật rất cao, có thể chống lại Hacker. Đám người này xuất hiện làm cho tổ chuyên án thấy bất an, cho dù trước khi công kích, Hacker cũng đã bị chọc giận, cho nên cũng liều mạng để khiêu chiến, nhưng vẫn không thể nào khóa được trang web này.
Chuyện này cũng là lần đầu tiên xảy ra, hơn nữa Thiên Đường thị là thủ đô của nước Thiên Đường, cho dù trong cục đã cố phong tỏa tin tức, nhưng căn bản giấy cũng không thể gói được lửa, không có cách nào, bọn họ chỉ có thể bắt đầu mời các chuyên gia đến giúp đỡ cứu vãn, từng người từng người tới, tổ chuyên án từ tám người đột phá thành hai mươi người.
Mỹ nữ mắt kính trên trang web đó tìm được tư liệu của mấy người chết, lúc này phát hiện các bài viết trên trang web đều rất nghiêm túc trình bày lý do tại sao muốn giết người khác.
Ví dụ như, một nữ sinh trong lớp luôn bị bắt nạt, mà nữ sinh này lại muốn giết chết người đã hại mình gặp vận mệnh xấu như vậy. Còn có trường hợp một đứa bé trường kỳ bị ngược đãi, nên đứa bé này thỉnh cầu sát thủ Bạch giết chết cha mẹ mình.
“Nàng hiện tại đã trở thành sứ giả chính nghĩa, còn chúng ta lại biến thành đám cảnh sát như khỉ bị đùa nghịch!”
“Phim truyền hình đã thấy nhiều rồi, cũng không phải thiếu nữ Địa Ngục! Nàng ta chỉ là một người bệnh tâm thần mà thôi!”
Đám cảnh sát hận nghiến răng nghiến lợi, khi thấy những bình luận trên mạng, dân chúng hiện tại rất sùng bái sát thủ Bạch, còn đối với bọn họ thì toàn là mắng chửi cảnh sát vô dụng. Không ai có thể hiểu bọn họ trong lòng rất buồn khổ, không biết bọn họ trong chuyện này cũng rất bất đắc dĩ, cũng rất chua xót.
“Ai, tôi làm giám định thương tật, nếu dùng giọng điệu hơi gắt thì nói tôi thái độ quá kém, còn nếu giọng điệu tốt thì muốn lừa gạt để được bồi thưởng tiền, hiện tại thì tốt rồi, giám định thương tích cũng không cần, nhắn một chút lên web, thì tất cả điều ok.” Cao pháp y than thở, hắn đã phải kiểm tra thi thể liên tục ba ngày, căn bản không có thời gian tắm rửa, dưới mắt thì có quầng thâm rất đậm. Khám nghiệm một thi thể phải mất mấy tiếng, mà bây giờ, còn hai thi thể chờ hắn khám nghiệm.
Mấy trợ lý của hắn điều không chịu nỗi, phải đi ngủ một chút, Cao pháp y có chút không chịu được, hắn xoa xoa cái đầu, cũng tự mình không chịu được cái mùi trên đầu của mình.
“Nàng ta làm sao có thể thoát được các camera giám sát, con mắt của tôi muốn mù rồi!” Một cảnh sát lên tiếng than thở, ba ngày nay hắn luôn tìm kiếm trên tất cả các camera, nhìn tới nhìn lui, xem đi xem lại, qua mắt đến nỗi nhìn ai cũng tưởng là sát thủ Bạch dịch dung.
Tất cả đều giống như sắp điên rồi, một Thôi Miên Sư thôi cũng rất phiền phức rồi, mà sát thủ Bạch vừa có thể thôi miên vừa là cao thủ dịch dung nữa chứ.
“Thuật dịch dung cũng không thần kỳ như anh tưởng tượng, như sát thủ Bạch, muốn làm một mô hình người cũng phải mất rất nhiều thời gian, nàng ta chắc là đã sớm chuẩn bị mấy cái rồi, đồng thời để cho tiện, để phạm tội ăn khớp, mỗi một cái mô hình tỉ lệ chắc là không khác mấy, nàng thậm chí có thể sẽ lên tiếng nhắc nhở anh, nói cho anh biết nàng đã từng tới. Anh có thể quan sát một chút, động tác của mỗi người, xem có ai đặc biệt luôn hướng về phía camera giám sát, nhất là ban ngày, càng nhiều người sẽ càng làm cho nàng thấy hưng phấn.”
“Nàng ta là điển hình đa nhân cách, tuyệt đối sẽ không điệu thấp như vậy [ chỗ này mình cũng không hiểu, nên đem nguyên vào ]” Phương Nhan nhắc nhở đồng nghiệp, dù cho sự nhắc nhở này vẫn chưa có đất dụng võ, nhưng lại có thể làm dịu áp lực tâm lý. Cấp trên vô cùng quan trọng đến chuyện này, đồng thời cục trưởng cũng tự mình đưa ra mệnh lệnh, nếu không bắt được hung thủ, tất cả đội viên của tổ chuyên án đều bị gián cấp.
Chỉ là, nhắc nhở của Phương Nhan vẫn không giúp được đồng đội tốt hơn, áp lực lâu dài, giấc ngủ không đủ, các nhân tố cộng lại, làm tất cả mọi người đều sát biên giới sụp đổ.
Phương Nhan có chút bất đắc dĩ, tuy nàng biết là mọi người rất mệt mỏi, nhưng đã chọn công việc này thì việc phải chịu áp lực là đương nhiên rồi.
“Nhìn xem bộ dạng của mọi người đi, xế chiều hôm nay mọi người bắt đầu nghỉ, ngay mai tiếp tục công việc.”
“Vậy còn cấp trên thì sao?”
“Không có chuyện gì, tôi sẽ nói với cấp trên, tất cả mọi người quá mệt mỏi rồi, không thể nào có thể tỉnh táo suy nghĩ, chúng ta không thể tự nhiên gây ra hỗn loạn được, đi về nghĩ đi... Tôi sẽ ở lại bên kia, có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho mọi người.” Thấy các đồng nghiệp mệt mỏi, Phương Nhan nói ra đáp án cuối cùng, mặc dù nàng cũng rất mệt mỏi, nhưng cũng không muốn từ bỏ trận chiến này.
Phương Nhan sợ người khác sẽ nói ' Nếu như Phương Nhan không tới Thiên Đường thị thì tốt rồi, sát thủ Bạch sẽ không theo nàng tới ', ' Nếu Phương Nhan thông mình hơn thì tốt rồi, phân tích tâm lý của nàng không hề sử dụng được ', nàng biết, đây cũng chỉ là đám người kia ở trong lòng mượn cớ mà thôi, nhưng nàng thật là vì không thể làm gì mà tức giận.
Hoa Hạ quốc quá lớn, nhân khẩu cũng rất nhiều, cũng có nhiều mặt không thể quản lý hết được, một phần lớn lực lượng cảnh sát cũng đã được điều phối, nhưng phân tích tâm lý của Phương Nhan lại không có cách nào phân tích được vị trí chính xác của sát thủ Bạch.
“Tôi nhất định phải biến thành bệnh tâm thần, tôi nhất định phải trở thành sát thủ Bạch!” Phương Nhan bắt đầu ở văn phòng tự lẩm bẩm, lúc này, mọi người ở phòng làm việc đều đã đi về hết rồi, một mình nàng ngồi đó viết rồi vẽ trên giấy trắng, nàng cảm thấy sát thủ Bạch đang ở trong trạng thái không khống chế được tâm lý, nàng ta hiện tại đang muốn làm cho tất cả mọi người đều chú ý.
Nhưng nàng ta vì sao lại muốn làm như vậy? Nàng rốt cuộc muốn làm cho ai thấy?
Huyệt Thái Dương truyền đến một trận nhói nhói, nhắc nhở Phương Nhan đã làm việc quá độ rồi, nàng không thể không từ bỏ chuyện đang suy nghĩ, nằm trên ghế hơi nhắm mắt.
“Tôi chỉ nhắm mắt một chút thôi.” Phương Nhan nhắc nhở chính mình, nhưng thân thể của nàng đã không còn nghe theo nàng nữa rồi, nàng đã quá mệt mỏi, khi hai mắt nhắm lại, đã không có cách nào không chế được cơn buồn ngủ.
Đang ngủ, nàng cảm giác có ai đó đang vuốt ve mặt của nàng, Phương Nhan phản xạ có điều kiện mở mắt, cơ hồ sẵn sàng sẽ đánh tới. Nhưng nàng mở mắt ra, lại phát hiện người trước mắt là Giang Tê Ngô.
Giang Tê Ngô cũng bị hành động của Phương Nhan làm cho giật mình, lập tức, nàng vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ của Phương Nhan, bất mãn nói: “Chị bị công việc làm choáng váng rồi, ngay cả vợ mình cũng muốn đánh!”
Phương Nhan liền vui vẻ, vội nắm lấy tay của Giang Tê Ngô: “Vợ, không, Tê Ngô, sao em lại tới đây!!!” Phương Nhan rất cao hứng, nàng rất vui vì Giang Tê Ngô đã tới đây.
Giang Tê Ngô nghe được Phương Nhan hỏi vậy, vành mắt bắt đầu đỏ lên, có chút bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là nhớ chị rồi, vốn dĩ định chỉ lén nhìn chị một chút thôi, không nghĩ tới văn phòng chỉ còn một mình chị, tất cả mọi người đi bắt phạm nhân sao?”
Phương Nhan có chút xấu hổ, nàng vuốt vuốt tóc rối bời của mình, giải thích: “Chị bấm ngón tay tính toán, cảm thấy em hôm nay sẽ tới đây, cho nên vì phòng ngừa bọn hắn ăn thức ăn cho chó, chị liền để cho bọn họ về nghỉ ngơi.”
Giang Tê Ngô nghe Phương Nhan nói như vậy, hoàn toàn không nể mặt mũi, hai mắt xinh đẹp nheo lại: “Nói tiếng người.”
Phương Nhan cố gắng mỉm cười: “Tất cả mọi người quá mệt mỏi rồi, cho nên chị để bọn họ về nghỉ ngơi.”
Phương Nhan vừa nói xong, Giang Tê Ngô liền tức giận: “Phương Nhan, chị không thể lúc nào cũng lo nghĩ cho người khác, chị phải lo lắng cho mình chứ! Cho bọn họ nghỉ, chị cũng phải nghỉ ngơi chứ! Bọn họ quan trọng nhưng chị cũng rất quan trọng!”
Phương Nhan bị chửi đến á khẩu không nói được gì, mặc dù nội tâm muốn lên tiếng trả lời, nhưng Giang Tê Ngô mỗi câu điều nói ra được trọng điểm.
“Ai, nhưng em lại hết lần này tới lần khác lại thích chị vì người khác mà suy nghĩ, cảm thấy thật đáng ghét mà! Hừ, em tại sao lại xui xẻo như vậy, thích một người như vậy chứ.” Giang Tê Ngô tiếp tục nói lải nhải, chỉ là, càng nói thì càng đau lòng, Giang Tê Ngô muốn khóc, lại không muốn làm cho Phương Nhan thấy không thoải mái, liều mạng kìm chế và kìm chế.
Khuôn mặt xinh đẹp có nhiều biểu tình phong phú, Phương Nhan nhìn một chút, nắm lấy tay của Giang Tê Ngô, nhịn không được hôn một cái.
“Tê Ngô, vợ của chị thật tốt!”
“Miệng lưỡi trơn tru cũng vô dụng! Em hiện tại rất tức giận, chị nhất định phải cùng em về nhà, ngủ một giấc thật tốt.” Giang Tê Ngô mặt nghiêm túc lên tiếng, lại không che giấu được sự đau lòng, cô chỉ muốn để Phương Nhan có thể ngủ một giấc thật ngon, cho dù cô cũng biết chuyện này là không thể được.
“Em không muốn nghe sao? Tê Ngô, chị rất lâu không được thấy em rồi, cho chị ôm một cái...” Phương Nhan bắt đầu nũng nịu. Loại làm nũng này, làm cho người nhỏ hơn nàng tám tuổi, Giang Tê Ngô, cả người nổi da gà lên, nhưng cũng không nhịn được phối hợp với nàng, vươn hai tay ra.
Phương Nhan ôm chặt Giang Tê Ngô, sau đó cũng không có phản ứng gì.
Giang Tê Ngô tưởng là Phương Nhan mệt mỏi mà xỉu, vội khẩn trương kiểm tra một chút, nhưng khi cô xem xét, phát hiện Phương Nhan hô hấp đều đặn, rõ ràng là ngủ thiếp đi.
Vành mắt của Giang Tê Ngô lập tức đỏ lên, nước mắt rốt cuộc cũng không khống chế được mà rơi xuống.
Nếu không phải quen biết với Phương Nhan, cô cũng không hề biết được công tác của cảnh sát hình sự lại mệt mỏi tới như vậy.
Nếu không phải quen biết với Phương Nhan, cô cũng không biết, thì ra có thể đau lòng vì một người như vậy.
Nếu không phải quen biết với Phương Nhan, có lẽ nàng đã bỏ lỡ một tình yêu đẹp rồi.
“Phương Nhan, ngủ ngon.” Giang Tê Ngô hôn lên trán của Phương Nhan, ôm một nữ nhân ba mươi tuổi đang ngủ vào lòng như một đứa trẻ.