“Đứa nhỏ ngốc này, đi thôi, thầy dẫn con đi gặp những người khác trong tổ chuyên án.” Lão sư đặc biệt lên giọng, rõ ràng là muốn những người xung quanh nghe được câu này.
Phương Nhan hít sâu một hơi, đem nước mắt mạnh mẽ nuốt vào. Nàng đã không còn trẻ nữa, không nên như một đứa trẻ khóc thóc sướt mướt, nàng đi theo sau lưng của lão sư, liền thấy Tam đội trưởng đang len lén nhìn nàng.
Phương Nhan nhìn Tam đội trưởng mỉm cười, Tam đội trưởng có chút ngượng ngùng tránh đi ánh mắt, hiển nhiên điều này chứng tỏ Tam đội trưởng đang rất áy náy. Phương Nhan vẫn có thể hiểu được suy nghĩ của Tam đội trưởng, dù sao, trong nhận thức của Phương Nhan, trên thế giới này, đáng sợ nhất chính là con người.
“Quả nhiên so với người, tôi vẫn thích các loại đồ vật quỷ thần hơn.” Phương Nhan nhịn không được than thở, mỗi lần nàng có chuyện gì phiền muộn, nàng thường sẽ tự mình nói ra những câu than thở như vậy. Lão sư hiểu rõ tính tình của Phương Nhan, chỉ là, hắn cũng không phải là người biết ăn nói, chỉ có thể cười cười, sẽ không biết cách hỏi han ân cần.
Mọi người sẽ không hiểu được nỗi đau của những người trong cương vị này. Mặc kệ là đau nhức đến đâu, thì cũng chỉ có thể đem tất cả nuốt vào trong bụng...
Hai người rất nhanh đi tới văn phòng của tổ chuyên án, trước cửa phòng có ba chữ tổ chuyên án rất lớn, Phương Nhan mở cửa đi vào, thì cảm thấy được bên trong thật yên tĩnh nhưng không khí lại rất ngưng trọng, dù nghe có tiếng mở cửa, mọi người vẫn không ngẩng đầu, lông mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm tài liệu trong tay.
Mỗi một người ở đây đều là tinh anh được huấn luyện nghiêm chỉnh, nàng tiếp tục liếc nhìn, thì thấy được mấy gương mặt quen thuộc.
Phó khoa trưởng trinh sát hình sự Hàn Hương, kế bên là một pháp y cao cấp họ Cao quyền uy trong cục, tiếp theo là những cảnh sát hình sự đã nhiều lần nhận được khen thưởng, Phương Nhan thậm chí đã từng được nhìn qua tư liệu của những người này. Rất rõ ràng, so với tổ trọng án trước đó, trận doanh này càng nghiêm cẩn, tìm tòi xem xét hơn rất nhiều.
Cho dù tất cả là tinh anh nhưng cũng không thể xem thường, vì người mà đang phải đối mặt chính là sát thủ liên hoàn đến cả nước M cũng phải chịu thất thủ. Phương Nhan đương nhiên sẽ không nói ra những lời làm nhụt chí này, nàng cũng sẽ không đả kích sĩ khí của mọi người, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của mọi người ở đây, tổ chuyên án thành lập được ba người, cũng không thu hoạch được cái gì.
Hình như có chút quá mức, nhưng nội tâm của Phương Nhan bây giờ lại có một chút tự hào, chí ít, nàng đã từng cùng với sát thủ Bạch tiếp xúc gần gũi không dưới mười lần, còn mọi người thì căn bản chưa biết người mình muốn bắt nguy hiểm tới cỡ nào.
Lão sư chỉ vào một vị trí ra hiệu cho Phương Nhan ngồi xuống, còn bản thân đi tới vị trí ở giữa ngồi xuống.
Trợ thủ là một nữ nhân mang mắt kính, mặc trang phục nghề nghiệp rất nghiêm chỉnh, tóc được tỉ mỉ vấn cao, nhìn qua rất giống với thư ký, nhưng từ những động tác ngón tay lơ đãng, còn có các vân tay đều bị mài mòn rất nhỏ, có thể thấy được đây là một nhân viên kỹ thuật máy tính.
Không biết có phải vì tính hướng không giống trước nên cách nhìn cũng thay đổi, nàng quan sát nữ nhân trình độ luôn hơn hẳn nam nhân. Mà trùng hợp, hiện tại ở đây nàng gặp được một nữ nhân như vậy. Nghĩ đến những người khác cũng không có ý nghĩa, nên Phương Nhan cúi đầu nghiên cứu sửa sang tài liệu, chờ đợi những người khác đến.
Khoảng qua mười phút, những người khác trong tổ chuyên án cũng xuất hiện, có cả người nàng quen biết Tam đội trưởng, còn có hai tinh anh khác cũng được điều đến.
Khi lão sư nàng lên tiếng nói chuyện, Phương Nhan mới biết đây là lần đầu tiên tổ chuyên án chính thức tập hợp.
“Bởi vì vụ án có tính tranh luận cao, cho nên ta đã cùng cục trưởng của các người đã nói chuyện thật tốt, ta cũng hiểu rõ mỗi một người ở đây, mặc dù là tổ chuyên án, trước khi bắt đầu, ta hy vọng, mọi người ở đây có thể cùng nhau chơi một trò chơi nhỏ.” Lão sư lại bắt đầu chơi trò chơi câu cá mà hắn thích nhất, Phương Nhan lúc trước đều thua thiệt, tinh thần không khỏi căng cứng.
Tất cả mọi người như nhấc lên được tinh thần, chờ đợi được cùng vị cảnh sát hình sự thần thoại này chơi trò chơi nhỏ.
“Mỗi người đều cần thời gian để tìm hiểu, nhưng đây là tổ chuyên án không có chuyện từ từ, ta cần các người phải mau chống hiểu rõ đặc tính của nhau, cho nên, bây giờ mỗi một người sẽ có cuộc kiểm tra, mỗi người sẽ nhìn tên, ảnh chụp, nghề nghiệp của những người khác có mặt ở đây, đưa ra đánh giá đầu tiên của mình về những người khác.”
Trang bìa được mở lên, tất cả ảnh chụp của mọi người trong hồ sơ, Phương Nhan tự nhiên cũng có trong đó, nhưng ảnh của nàng nằm ở đầu tiên, có thể thấy ảnh này đã được chuẩn bị trước đó. Phương Nhan nghĩ ảnh của nàng trước đó được chuẩn bị vì nàng bị tình nghi là sát thủ Bạch.
“Tốt, bây giờ lập tức bắt đầu, thời gian chỉ có năm phút, bởi vì sẽ không biết người nào nhận xét người nào, nên không cần cân nhắc tâm tình của đối phương.” Lão sư tiếp tục tiến hành ám chỉ, Phương Nhan biết rất rõ, lúc những chữ đầu tiên được viết ra, thì đã hoàn toàn trúng bẫy của lão sư.
Lão sư sẽ dựa vào những nhận xét mà mọi người viết ra, tiến hành phân tích tâm lý những người ở đây. Lão sư ngoài trừ am hiểu về phân tích tâm lý tội phạm mà còn am hiểu về giám định bút tích, mà hai chuyên môn này được lão sư kết hợp với nhau, đã tạo thành chuyên môn ngành học của lão sư.
Mọi người đều không có một chút phòng bị, lại thêm lão sư đã nhiều lần ám chỉ không cần viết lại tên người đánh giá, nên càng làm mọi người yên tâm. Có một số người uyển chuyển, giống như Phương Nhan, nghiêm túc suy nghĩ, tận lực làm cho đánh giá của nàng khách quan nhất.
Lão sư tự nhiên cũng viết vì để trò chơi được công bằng.
“Năm phút đã hết, tất cả mọi người đem giấy bỏ vào bên trong cái hộp này.” Lão sư chỉ tay vào cái hộp trong tay trợ thủ, khi mọi người đã bỏ vào hết, trợ thủ lắc lắc cái hộp, lão sư lại đem tất cả các tờ giấy đổ lại trên bàn.
Tất cả mọi người đều nghĩ lão sư thật sự muốn bọn họ đưa ra nhận xét đầu tiên về các đội viên có mặt ở đây, nhưng lão sư lại đột nhiên gọi tên Phương Nhan.
“Phương Nhan, cô căn cứ vào những gì được viết trên tờ giấy này, dán hình của người nào mà cô nghĩ chính là phù hợp nhất.” Thái độ của lão sư hoàn toàn thay đổi, đem cái khó khăn oan ức này ném cho Phương Nhan.
Phương Nhan hận muốn chết, ở đây có tám người, số lượng không nhiều, nhưng quen thuộc thì chỉ có mấy người. Những người khác thì chỉ nhìn ảnh và những gì viết trên giấy suy đoán, xác định, độ khó rất cao. Hơn nữa, hoàn toàn khác biệt với chân dung tâm lý tội phạm, chân dung tâm lý tội phạm là đối với tội phạm thành lập, tất cả chứng cớ ở hiện trường điều chứng minh tâm lý của hắn.
Mà bây giờ, mỗi người đều là người bình thương, bọn họ nhất định sẽ che dấu thật tốt, ngược lại càng khó phân biệt hơn. Nhưng rõ ràng lão sư muốn thử thách nàng, muốn nàng chứng minh thực lực, phá tan tin đồn vô căn cứ kia.
“Được, lão sư.” Phương Nhan hít sâu một hơi, nàng cầm tờ giấy tỉ mỉ xem xét, chữ viết hơi dốc xuống dưới, khi viết chữ có dùng một chút tiểu xảo nên nhìn hơi xấu, giống như chữ viết của nữ nhân.
Ở đây, chỉ có Phương Nhan, Hàn Hương, kỹ thuật viên máy tính với Tam đội trưởng là nữ, dựa theo đạo lý mà nói, chữ viết này tuyết đối nằm trong bốn người này, đương nhiên đây không phải chữ của nàng. Lại cầm một tờ khác, chữ viết cho thấy chủ nhân của nó có lòng tự trọng cao, ưu tú, Phương Nhan cảm thấy đại chỉ là một nam nhân tự cao tự đại.
Nhìn một loạt ảnh chụp, Phương Nhan rõ ràng đã tìm được người tương ứng, đem tờ giấy và ảnh dùng nam châm hút lại.
Mở đầu tốt đẹp làm cho Phương Nhan có thêm lòng tin, người đối diện kiên nhẫn chờ đợi Phương Nhan làm xong, không có người biểu đạt ý kiến của mình, vì sợ bại lộ nội tâm của chính mình. Nhưng cho dù che dấu cao thâm, thông qua ngôn ngữ tay chân thì đã bại lộ cũng không sai biệt cho lắm.
Phương Nhan cho là mình khắc phục gian nan, thì phát hiện có hai tờ giấy, nội dung căn bản chỉ là nói hùa, giống như là đang sao chép lẫn nhau, một tờ thì nghiêm túc viết, một tờ thì cố gắng viết. Chữ viết nhìn qua cũng không khác nhau cho lắm, giống như hai chữ viết sinh đôi, nhìn vào không có cách nào phán đoán được là của ai.
Đám người cũng thấy rõ Phương Nhan đang cầm hai tờ giấy giống nhau như vậy, cũng không làm ra biểu hiện gì, chuẩn bị thưởng thức sai lầm của Phương Nhan khi phán đoán sai.
Nhưng liên quan tới chuyện này, trước đó biết trước chỉ có sư phó, Tam đội trưởng cũng sớm biết được, nhưng khoảng cách giữa hai người bọn họ thực sự quá xa. Phương Nhan lại một lần nữa đem hai tờ giấy này dò kỹ với những người khác, kết quả lâm vào ngõ cụt.
“Còn có ba phút.” Lão sư nhắc nhở, Phương Nhan hít thật sâu, đem tờ giấy đặt ở vị trí cuối cùng trên bảng.
“Được, đối với kết quả này, mọi người có vấn đề gì hay không?” Lão sư chỉ vào bảng đen đã được dán hình với giấy tương ứng, hỏi mọi người.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung ở chính tờ giấy và ảnh của bản thân, không có ai lên tiếng nói cái gì, lão sư đứng lên, chỉ vào tờ giấy với tờ chính mình viết, mà hai tờ hình như không sai biệt cho lắm, nói: “Các người không cảm thấy cái này có vấn đề sao?”
Tất cả mọi người đều tập trung vào tờ giấy của lão sư và Tam đội trưởng trên bảng, đều có thể xác định, lão sư với Tam đội trưởng ngồi xa nhất, trước đó không hề quen biết gì, hai người cũng không làm ra ám hiệu gì trong quá trình vừa rồi, sao lại có thể viết ra tờ giấy giống nhau như vậy.
Thời điểm này lão sư lại cười, hắn đem tờ giấy đã được kẹp với ảnh của mình lật lên, có thể thấy được ở một góc có đánh đấu x, dĩ nhiên để chứng tỏ tờ giấy này là do hắn viết.
“Điều ta muốn cho mọi người hiểu rõ đó là, nhìn một việc gì không thể bị mặt ngoài của nó qua mặt được, 1 có đôi khi không nhất định là 1, có đôi khi sẽ được hung thủ làm một số chuyện giả tạo nó thành 2, mà mọi người lại lại không hề hay biết, coi 1 là hung thủ. Mà mục đích chúng ta thành lập tổ chuyên án, chính là bài trừ 2 khả năng này.” Lão sư dùng một đạo lý đơn giản nhất để mọi người có thể hiểu rõ chuyện của Phương Nhan không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Thần sắc của mọi người thay đổi, một lát sau, mới nặng nề gật đầu, dĩ nhiên đã hiểu rõ những gì giáo sư đang nói.
Phương Nhan từ nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng, nàng không hề nghĩ là lão sư của mình có thể dùng một phương pháp nhẹ nhàng như vậy để mọi người có thể thấy được năng lực của nàng tới đâu. Không chỉ như vậy, lão sư còn vì Phương Nhan chứng minh, nàng tuyệt đối với năng lực để vào tổ chuyên án này.
Tam đội trưởng vẫn rất là nghi ngờ, liền lên tiếng hỏi lão sư: “Nhưng thưa lão sư, tôi và người không hề có bất kỳ thương lượng trước nào, lão sư làm thế nào lại có thể viết giống tôi như vậy?”
“Nét mặt của cô so với tất cả mọi người ở đây là phong phú nhất, cũng không giỏi che dấu nhất, ta chỉ cầm quan sát thật kỹ mỗi một biểu hiện của cô, thì sẽ biết cô viết cái gì. Chỉ là, cái cuối cùng ta lại sai.” Lão sư chỉ vào hai chữ cuối cùng.
“Mà một tội phạm, có hoàn mỹ như thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối sẽ có sơ hở, ta tin tưởng mọi người có mặt ở đây, sẽ mau chóng phá được vụ án này.” Lão sư rất có lòng tin nói ra quan điểm của mình.
…..................
P/S: Chương này quá khó, có nhiều từ không hiểu nỗi. Nếu đọc khó hiểu, mọi người hãy cố tưởng tượng một chút, có gì bỏ qua cho. Thư đã cố gắng lắm rồi... Edit xong chương này và chương trước, nhức đầu khinh khủng.........