“Phương Nhan, chị cho là mình có thể trốn bao lâu!” Tiếng nói hết sức quen thuộc cùng êm tai, nhưng trong giờ phút này lại làm cho Phương Nhan nổi hết da gà.
“Tiểu Hứa, tại sao cậu…” Phương Nhan cảm giác người vốn từ nãy giờ cầm gậy của mình để dẫn đường thì bây giờ buông lỏng ra.
Tân binh Hứa Mỗ từ từ lùi về sau, vừa lùi vừa nói: “Phương tỷ, em cảm thấy chị cần có người chăm sóc sẽ tốt hơn nhiều, ở một mình quá nguy hiểm rồi, cho nên…”
Phương Nhan trầm mặc, hèn chi từ nãy giờ cái tên Hứa Mỗ này cứ lề mề, không nghĩ được là hắn đã lén thông báo cho Giang Tê Ngô.
“Thật cám ơn, Hứa nhỏ ca ca.” Giang Tê Ngô nhìn về phía tân binh Hứa Mỗ cười ngọt ngào, làm như không thấy được Hứa Mỗ đổ mặt. Chỉ là, lúc ánh mắt của cô dời đi, thì biểu tình liền trở nên băng lãnh, cô nhận lấy hành lý trong tay của tân binh Hứa Mỗ, bước tới nắm tay của Phương Nhan.
Phương Nhan muốn giãy dụa, nhưng mà nàng hiểu được một chuyện, hiện tại bây giờ nàng không thể đấu thắng bất luận cái gì, nên nàng không muốn đem lại phiền phức gì cho Giang Mẫu Thân và Giang Tê Ngô.
“Phương Nhan, đừng chọc cho em tức giận!” Đây là lần đầu tiên Giang Tê Ngô dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Phương Nhan.
Không cần nói rõ, chỉ cần nghe được giọng điệu của Giang Tê Ngô thì Phương Nhan cũng biết là người này đang tức giận.
“Hứa nhỏ ca ca, có thể đi được rồi, tôi sẽ dẫn Phương Nhan đi.” Giang Tê Ngô quay đầu lại, nhìn tân binh Hứa Mỗ cười cười.
Tân binh Hứa Mỗ bị nụ cười này làm cho đầu óc choáng vàng, hắn vẫn đủ tỉnh táo nhớ một chuyện cũng rất quan trọng: “Người đẹp Tê Ngô, mặc dù tôi biết cô không phải là loại người này, nhưng tôi cũng muốn xác nhận lại với cô một chuyện, cô sẽ không ngược đãi Phương tỷ của chúng tôi chứ?”
Giang Tê Ngô lập tức dừng lại, đưa tay vòng qua bã vai của Phương Nhan, làm cho Phương Nhan toàn thân cứng ngắt, cười nói: “Làm sao có thể chứ! Ngoài chuyện liên quan tới tên nam nhân đáng chết kia, thì chúng tôi là bạn tốt của nhau. Chị nói có phải hay không, Phương Nhan tỷ?”
Giang Tê Ngô dựa sát vào nàng, do mắt không nhìn thấy, nên Phương Nhan mẫn cảm hơn bình thường nhiều. Hơi thở phả trên mặt nàng, Phương Nhan tê rần da đầu. Nàng cảm nhận được, khi Giang Tê Ngô nói ra câu này thì tâm trạng của em ấy tựa hồ rất phức tạp.
Phương Nhan bây giờ muốn nói tân bình Hứa Mỗ hãy giúp đỡ mình, nhưng lời nói bị kẹt ở cổ họng không thể nào nói ra miệng được, nàng thở dài lên tiếng nói với hắn: “Tiểu Hứa, cậu cứ yên tâm đi, tôi bây giờ sẽ ở nhà của Tê Ngô một khoảng thời gian ngắn, nếu như không được, tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
Tân binh Hứa Mỗ đồng ý, nhìn theo hai người đi ngày càng xa.
Giang Tê Ngô quay ngược lại cười cười với hắn, nhưng khi quay lại sóng vai đi cùng Phương Nhan thì nụ cười liền biến mắt. Cô muốn dùng cách thức này nói cho Phương Nhan biết, hiện tại cô đang vô cùng tức giận, nhưng lại nhớ chuyện hai mắt của Phương Nhan vẫn còn đang được băng lại. Cô cảm thấy hành động của mình vừa rồi rất là ngây thơ, Phương Nhan cũng không thể nhìn thấy mình hiện tại đang tức giận, nãy giờ đều thật là uổng phí.
Vì vậy, tay trái Giang Tê Ngô kéo hành lý, tay phải thì nắm lấy tay của Phương Nhan đi về phía trước, đi được khoảng mười phút, Giang Tê Ngô đón được một chiếc taxi.
“Lên xe đi.”
Vừa nói, vừa mở cửa xe ra, một tay bảo vệ đầu của Phương Nhan, một tay vừa dìu vừa đẩy Phương Nhan lên xe.
Phương Nhan không hề phản kháng chút nào, Giang Tê Ngô đóng cửa thật kỹ, đem hành lý cất ở phía sau cốp xe, đi tới vị trí ghế bên cạnh tài xế, mở cửa xe ngồi vào, rõ ràng là cô không muốn cùng Phương Nhan ngồi hàng ghế ở phía sau.
Sau khi tài xế xuất phát, tất cả đều không nói một lời nào, lái xe cảm thấy không khí giữa hai nữ nhân này có chút kỳ lạ, nên vươn tay mở nhạc lên muốn làm giảm bớt không khí căng thẳng trong xe một chút. Tuy không phải bài hát mà Giang Tê Ngô thích nhất < rõ ràng rất yêu người >, nhưng được mở lên cũng là một bài hát tình ca. Phương Nhan thấy, dù khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau khoảng một cánh tay, hàng ghế trước và hàng ghế sau, nhưng hai người lại xa cách vô cùng.
Phương Nhan hiểu rõ được một điều, nàng và Giang Tê Ngô đã không thể trở về như trước kia được nữa, dù là không trở về được nhưng Giang Tê Ngô vẫn đồng ý tiếp nhận và chăm sóc nàng, mặc dù biết rõ làm như vậy thì có thể phải đánh đổi bằng mạng sống của chính mình.
Từ khi bắt đầu lên xe, cho đến khi xuống xe, hai người vẫn không nói một câu nào với nhau hết, Giang Tê Ngô phải tốn nhiều sức mới có thể đem theo hành lý và dìu Phương Nhan đi lên tới lầu 7. Dù cho Phương Nhan cảm thấy mình có thể tự mình đi được, nhưng Giang Tê Ngô nhất quyết không chịu, vừa dìu nàng vừa xách rương hành lý.
Quả thật lầu 7 không thể xem thường, hai người lên tới lầu 7 thì thở hồng hộc.
Giang Tê Ngô mở cửa nhà, để rương hành lý qua một bên, Phương Nhan thì dùng gậy người mù từ từ đi vào nhà, thận trọng dò hỏi: “Dì có ở nhà không?”
Thấy thái độ như vậy của Phương Nhan, Giang Tê Ngô nghĩ có phải Giang Mẫu Thân đã từng nói cái gì đó với Phương Nhan nên mới làm nàng không dám tới nhà, mà hình như cũng không phải, nên nói với Phương Nhan: “Em có nói với mẹ, hôm nay sẽ mang chị về nhà, cho nên mẹ đi chợ mua đồ ăn rồi.”
Ngay khi nói xong, Giang Tê Ngô dẫn Phương Nhan đi đến sa lon, mở TV lên: “Chị tạm thời nghe âm thanh của TV đi, em đem quần áo của chị đi treo lên.”
Phương Nhan liền khẩn trương lên: “Chờ chút, chị tự mình làm được rồi, những chuyện này sao có thể để em làm được chứ!” Nàng nghĩ đến những thứ trong hành lý của mình, tuy là chỉ toàn quần áo không có gì quan trọng, thế nhưng cũng có nội y và áo ngực của nàng, nếu Giang Tê Ngô giúp nàng cất thì Phương Nhan cảm thấy rất là thẹn thùng.
“Em cũng không phải chưa từng thấy qua quần áo của chị, yên tâm đi, cho dù quần áo của chị có kiểu dáng như thế nào đi nữa thì em cũng sẽ không ghét bỏ.” Giang Tê Ngô nói nhưng tay cũng đã mở hành lý của Phương Nhan ra, khi nhìn thấy những thứ trong hành lý thì lâm vào im lặng.
Không phải do quần áo của Phương Nhan có kiểu dáng kỳ lạ, mà quần áo trong hành lý thì đươc chất đống rất rối loạn, tuy từng món được chồng chồng chất chất chỉnh tề, nhưng lại tạo cho người nhìn cảm giác không đối xứng.
“Thật có lỗi, chị không nhìn thấy, cho nên quần áo không được sắp xếp tốt.” Phương Nhan có thể tưởng tượng được nét mặt bây giờ của Giang Tê Ngô, nên lên tiếng giải thích tại sao quần áo trong hành lý lại rối loạn như vậy. Cho dù, nàng đã rất cố gắng, nhưng không thể nào có thể tự chăm sóc cuộc sống của bản thân như trước kia được.
“Không có chuyện gì, em giúp chị cất quần áo, tủ quần áo của em còn rất nhiều chỗ trống, chị tới xem, em cất quần áo của chị ở chỗ nào cho tiện.” Giang Tê Ngô dìu Phương Nhan đi vào phòng ngủ, để cho nàng tự làm quen với các vị trí trong phòng, cô sợ, Phương Nhan vì không thấy làm rơi đồ đạc thì nàng sẽ cảm thấy mình vô dụng, tâm trạng không vui.
Phương Nhan cố gắng làm quen với từng vị trí đồ vật trong phòng, Phương Nhan không nhìn thấy nên tất cả các giác quan nhạy cảm hơn trước kia rất nhiều, mùi thơm vô cùng quen thuộc bay vào trong mũi, làm nàng vô cùng hoài niệm, vươn tay chạm vào từng món đồ trong phòng, muốn tìm lại cảm giác ấm áp của ngày xưa.
Phương Nhan mò mẫm nãy giờ, vẫn chưa tìm được tủ quần áo, nên lên tiếng: “Thật xin lỗi!” Giang Tê Ngô lập tức hiểu được dụng ý của nàng, nắm lấy tay của nàng, dẫn nàng tới vị trí của tủ quần áo, giúp nàng hiểu hơn về bố trí của căn phòng.
Phương Nhan nghiêm túc gật đầu, thì hơi thể quen thuộc ngày càng gần mình hơn, Phương Nhan biết Giang Tê Ngô đang nhít lại gần mình hơn, quan sát mình
Sau đó nắm tay của Phương Nhan, đặt lên một chỗ mà Phương Nhan cảm thấy vô cùng ấm áp, biết rõ tay mình sờ nào chỗ nào nhưng Phương Nhan làm như không biết đó là chỗ nào, lên tiếng.
“Tay chị đang ở chỗ nào? Ấm áp như vậy?”
“Là tim của em!”
Phương Nhan làm như bận bịu muốn dời tay ra chỗ khác, lại bị Giang Tê Ngô nắm chắc hơn.
“Kia…Phương Nhan tỷ.” Giang Tê Ngô vẫn không quen gọi Phương Nhan như vậy, đại khái, trong tiềm thức của cô thì Viên Viên tỷ vẫn là Viên Viên tỷ, cho dù là giờ phút này, tuyết đối cũng sẽ không trở thành Phương Nhan.
Phương Nhan nghe Giang Tê Ngô gọi “Phương Nhan tỷ” thì tỉnh táo ngay, nàng lên tiếng: “Thật xin lỗi, Tê Ngô, xin lỗi em về tất cả mọi chuyện, hiện tại bây giờ em phải nên hiểu rõ một chuyện, ở bên cạnh chị lúc này sẽ không được an toàn.”
Giang Tê Ngô lại lên tiếng cắt ngang lời Phương Nhan đang nói: “Em biết, Tam đội trưởng vì muốn cho em từ bỏ ý định, nên đã tiết lộ những vụ án đáng sợ kia với em. Em rất là nhát gan, cũng rất sợ người chết, các loại đại khái như vậy, nhưng Phương Nhan tỷ, em vẫn muốn ở bên cạnh chị.”
Giang Tê Ngô nói một cách chân tình như vậy, như đã hiểu rõ lý do tại sao Phương Nhan lại không muốn ở với cô. Cho dù là hiểu rõ lý do, cũng làm lòng của cô vẫn đau muốn chết.
“Chị…” Phương Nhan đã không biết mình phải nên nói cái gì đây, Giang Tê Ngô đã đem toàn bộ lý do nói ra rồi.
“Chị hãy yên tâm ở lại đây đi, ngày mai chị và em cùng nhau tới nhà giam gặp Chung Vĩ Triết.”
“Chị đã biết!” Phương Nhan thấy Giang Tê Ngô hiện tại quả thật đáng sợ, rõ ràng vào lúc nàng không hề để ý mà trưởng thành nhanh chóng. Trong đầu Phương Nhan lại nhớ tới những lời của lão sư nàng, thật rất sợ cái gọi là Yandere sẽ trở thành hiện thực.
“Chị đã sắp xếp cho em gặp luật sư Trang Nhất Sinh để lấy chứng cứ phạm tội của Chung Vĩ Triết, nên em và hắn đã thêm tên của nhau vào Wechat, hôm nay hắn nói với em chuyện chị đã rời khỏi nhà của hắn, thuận tiện cũng có nói một số chi tiết trong chuyện ly hôn của chị.”
Phương Nhan im lặng, thấy mình hoàn toàn đã bị Giang Tê Ngô đánh bại rồi.
Nghĩ đến hiện tại Chung Vĩ Triết vẫn còn có thể làm hại Giang Tê Ngô, lập tức nói: “Em không thể đi cùng với chị, nếu hắn thấy em với chị đi cùng, chắc chắn sẽ nổi điên lên.”
Giang Tê Ngô không cho là đúng: “Không, nếu như em không đi cùng chị, hắn sẽ không ký vào đơn ly hôn, em hiểu rất rõ Chung Vĩ Triết.” Cô nói mỗi một câu đều rất tự tin, bộ dạng tự tin này là thành quả của việc ba tháng cùng Chung Vĩ Triết đấu trí.
Phương Nhan trầm mặc.
Phương Nhan cho là sau khi phán quyết cuối cùng của tòa án ban ra thì sẽ cùng Chung Vĩ Triết nói về chuyện ly hôn, nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn không hề có ý hối cả, hắn muốn trói buộc Phương Nhan cả đời. Mặc dù luật sư Trang Nhất Sinh nói sẽ thông qua việc Chung Vĩ Triết phạm tội để giải quyết nhưng Phương Nhan cảm thấy chuyện này cũng không thể thực hiện được dễ dàng.
Nếu Chung Vĩ Triết nhất quyết không muốn buông tay, muốn dây dưa cho đến cùng, thậm chí có khả năng sẽ làm cho chuyện Giang Tê Ngô dẫn dắt Chung Vĩ Triết giết người bị bại lộ, chuyện này sẽ làm hại đến Giang Tê Ngô. Nàng đã không thể hoàn thành chuyện tự mình biến Chung Vĩ Triết thành tội phạm giết người, mà để Giang Tê Ngô hoàn thành thay nàng, nên nàng không thể liên lụy tới Giang Tê Ngô được.
Hai người hiện tại vẫn còn đang ở trên lưỡi dao. Phương Nhan không hề quan tâm đến chuyện năm trăm vạn, nàng chỉ muốn có thể thuận lợi ly hôn với Chung Vĩ Triết mà thôi.
Cho nên, Phương Nhan nhất định phải đi gặp Chung Vĩ Triết nói chuyện cho rõ ràng, Giang Tê Ngô muốn đi chung với nàng, không biết việc này là châm dầu vào lữa, hay là chất chữa cháy, tất cả chỉ là ẩn số.
“Chị từ từ suy nghĩ… Ngày mai, hãy cho em một câu trả lời chắc chắn.” Thấy Phương Nhan do dự, Giang Tê Ngô thả lỏng tay ra, tiếp tục thu dọn quần áo cho Phương Nhan.
Phương Nhan thành thành thật thật ngồi ở đó, suốt chiều hôm đó, giữa hai người cũng không có chuyện gì xảy ra.
Hơn bốn giờ chiều thì Giang Mẫu Thân trở về, còn mang theo rất nhiều đồ ăn về, nhất định muốn làm một bữa tiệc để chào mừng Phương Nhan đến nhà ở. Phương Nhan thấy nội tâm mình có chút sợ hãi, bởi vì toàn bộ quá trình ăn cơm, Giang Tê Ngô đều rất tận tâm giúp nàng dùng bữa.
Nhưng Phương Nhan có thể cảm giác được Giang Mẫu Thân ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm, làm cho sống lưng của nàng lạnh ngắt.
Trong những ngày tiếp theo, Phương Nhan phải sống chung với hai “Yandere” một lớn một nhỏ này, nàng đột nhiên nghĩ, có ngày nàng vì hốt hoảng quá mà chết mất.
Ban đêm cũng trải qua vô cùng tĩnh lặng, cho dù là đang nằm trên cùng một cái giường, vậy mà Giang Tê Ngô cũng không hề để ý tới Phương Nhan. Phương Nhan biết, Giang Tê Ngô hiện tại chăm sóc nàng, không phải vì em ấy đã tha thứ cho nàng, mà chỉ đơn thuần muốn chăm sóc nàng thôi. Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Nhan có chút thất vọng, qua một lúc nàng vẫn đi tìm Chu Công, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thời gian từ từ trôi qua, sáng sớm hôm sau, luật sư Trang Nhất Sinh đúng giờ đã hẹn, gõ cửa nhà Giang Tê Ngô.
“Nhà của mọi người ở tầng lầu thật cao!” Trang Nhất Sinh thở hồng hộc nói, chung cư này là công trình kiến trúc cũ, thời ấy không có lặp đặt thang máy, đối với một người chỉ dùng cần miệng và đầu để kiếm tiền như Trang Nhất Sinh mà nói, thì tầng 7 quả thật rất cao.
Giang Mẫu Thân cười mời Trang Nhất Sinh vào nhà, pha trà cho hắn, ngồi xuống cùng hắn nói chuyện phiếm, nhưng hai người trong phòng kia vẫn không hề đi ra.
“Đừng để bí đao đợi lâu a.” Phương Nhan có chút vội vàng, nàng lục lọi tủ trước mặt, muốn tìm quần áo của mình. Giang Tê Ngô đứng bên cạnh lập tức giúp nàng, trái với Phương Nhan, cô có vẻ ung dung thoải mái: “Gấp cái gì chứ, từ từ thôi, để cho hắn chờ một chút đi!”
Giang Tê Ngô càng có nhiều bất mãn: “Nếu như hắn muốn cùng chị kết giao, chị sẽ đồng ý sao?”
Phương Nhan sững sờ, nàng không nghĩ là Giang Tê Ngô sẽ nghĩ đến vấn đề này. Tay của nàng quơ qua quơ lại giữa không trung, nhưng làm thế nào cũng không tìm được Giang Tê Ngô. Nàng muốn dùng đến dùng đến ngôn ngữ tay chân để Giang Tê Ngô yên tâm, hiện tại cho thấy có lẽ Giang Tê Ngô đã không còn tin tưởng nàng, đành bỏ tay xuống, miễn cưỡng cười: “Sẽ không, chưa bắt được sát thủ Bạch, chị sẽ không cùng ai nói chuyện yêu đương!”
Giang Tê Ngô “A” một tiếng, thể hiện quá rõ ràng cô nghe được câu trả lời của Phương Nhan thì không có vui.
Phương Nhan cũng biết Giang Tê Ngô đang tức giận, lại không thể nói nhiều, nàng không thể hứa hẹn, cũng không có cách nào hứa hẹn…
Hai người thay quần áo xong thì ra khỏi phòng, Phương Nhan cùng Trang Nhất Sinh khách sáo một chút, hai người chuẩn bị xuất phát.
Phương Nhan đã suy nghĩ kỹ,nói: “Dẫn Giang Tê Ngô cùng đi với chúng ta.”
Trang Nhất Sinh đồng ý, vì vậy từ hai người biến thành ba người cùng nhau đi.
Quá trình gặp gỡ phạm nhân, nhất là đối với tội phạm giết người cũng rất phức tạp, khi đến khu giam giữ Chung Vĩ Triết thì cũng có rất nhiều người nhà tới thăm những phạm nhân khác. Đến nơi, Trang Nhất Sinh đem giấy xin gặp Chung Vĩ Triết đã được chuẩn bị từ trước trình lên, sau đó chờ đợi được sắp xếp.
Chờ khoảng một tiếng, ba người được hướng dẫn đến một căn phòng. Trong phòng có một lớp kín ngăn ở trước mặt, chỉ có thể nhìn thấy được bên kia, nói chuyện cũng không thể nghe được.
Muốn nói chuyện, phải thông qua microphone, thời gian được phép gặp mặt là 30 phút, qua thời gian thì phải chấm dứt cuộc nói chuyện. Cân nhắc tới tình huống đặc biệt của Phương Nhan, lại thêm khả năng giao tiếp của Trang Nhất Sinh, vị cảnh sát đồng ý chuyển đơn thỏa thuận ly hôn tới trước mặt Chung Vĩ Triết, nhưng tất cả quá trình diễn ra đều được công khai cùng với sự làm chứng của cảnh sát.
Người nói chuyện đầu tiên với Chung Vĩ Triết là Phương Nhan, Chung Vĩ Triết ở đối diện vẫn tỏ thái độ ta đây bất cần, phách lối, dù nói chuyện có 5 phút, nhưng cũng đủ làm cho Phương Nhan muốn nôn không chịu nỗi.
Sau đó, tới lượt Trang Nhất Sinh ra trận, nói chuyện với Chung Vĩ Triết gần 20 phút, kết quả vẫn không thu hoạch được gì cả.
Chỉ còn 5 phút, Giang Tê Ngô cũng muốn thử, Phương Nhan suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý.
“Nhìn Chung Vĩ Triết hiện tại vui mừng như vậy, xem ra Tê Ngô đã dụ đươc hắn rồi!” Phương Nhan tâm tình có chút không thoải mái, nhưng vẫn không nói ra.
Ba phút sau, Giang Tê Ngô làm một tư thế truyền tin, Chung Vĩ Triết đã đồng ý thỏa thuận ly hôn, Chung Vĩ Triết vậy mà không có một chút do dự ký tên vào đơn thỏa thuận ly hôn. Ngay lúc hắn ký xong, cùng tất cả những người làm chứng có mặt đều ký vào đơn, trái tim của cả ba người đều kích động không thôi.
Trang Nhất Sinh lập tức chạy nhanh về văn phòng của mình để hoàn thành luôn những việc còn lại. Do Chung Vĩ Triết là tội phạm giết người, nên không cần tự mình có mặt ở Cục Dân Chính, chỉ một ngày Trang Nhất Sinh có thể làm xong tất cả.
Phương Nhan cuối cùng cũng có được tự do, nàng thở dài một hơi, như đã bỏ xuống được gánh nặng. Nàng rất muốn biết, Giang Tê Ngô đã nói với Chung Vĩ Triết cái gì mà hắn có thể sảng khoái đồng ý ly hôn như vậy, Phương Nhan quyết định hỏi rõ Giang Tê Ngô.
“Chuyện này quan trọng sao? Dù sao đối với người đã lừa gạt em, cũng sẽ không có lần thứ hai nữa.” Giang Tê Ngô vẫn không nói cho Phương Nhan biết, cô đã nói cái gì với Chung Vĩ Triết, Phương Nhan mơ hồ hiểu được là Giang Tê Ngô đã dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ hắn.
Phương Nhan cũng hiểu, câu nói vừa rồi cũng là ngầm ám chỉ nàng.
“Phương Nhan, Tê Ngô, nước nóng đã chuẩn bị rồi, đi tắm đi.”
Giọng của Giang Mẫu Thân truyền tới, Phương Nhan theo bản năng đứng dậy, nhớ đến hôm qua tới ở chỗ của Giang Tê Ngô làm nàng vô cùng khẩn trương nên không có tắm rửa. Mà bây giờ, nàng muốn tắm nhưng đối với một người không nhìn thấy như nàng quả là một chuyện cực khổ.
Phòng tắm ở nhà Giang Tê Ngô rất là dễ tìm, nàng từ từ đi vào phòng tắm. Vết thương trên đầu của nàng đã hoàn toàn được khép lại, bởi vì tổn thương ở mắt còn là một ẩn số, bác sĩ thông qua nhiều lần kiểm tra tỉ mỉ kết luận sẽ có khả năng hồi phục, nên bác sĩ đề nghị nàng đã che mắt lại tránh ánh nắng trực tiếp làm mắt tổn thương nặng hơn, dùng một loại thuốc Đông y trường kỳ đắp.
Do vậy, thời gian gần đây nàng không thể tự mình gội đầu, đều là ra tiệm cắt tóc để nhân viên gội cho nàng. Hôm nay cũng sẽ như vậy, sau khi nàng tắm rửa cơ thể xong, rồi nhờ Giang Tê Ngô dẫn nàng ra tiệm cắt tóc gần đây để gội đầu.
Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng đối với một người thích sạch sẽ như Phương Nhan mà nói, thì thân thể sạch sẽ quan trọng hơn mặt mũi.
Phương Nhan thầm than ở trong lòng, luôn thấy gần đầy giữa nàng và Giang Tê Ngô có một bức tường ngăn ở giữa, nàng bước qua không được, Giang Tê Ngô thì lại biểu hiện như không có chuyện gì. Cái cảm giác như vậy làm cho Phương Nhan thấy không thoải mái chút nào, nàng lại không thể xác định, chính mình có nên kéo Giang Tê Ngô về phía mình hay không!
Phương Nhan, ba mươi tuổi, là Thạc sĩ chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm, lần đầu tiên trong cuộc sống lâm vào tình trạng yêu đương khốn khổ như vậy, nhưng lại không tìm được cách giải thoát.
Bỗng nhiên, cửa phòng tắm bị mở ra.
Phương Nhan theo bản năng dùng hai tay che cơ thể lại, lập tức lên tiếng: “Bên trong có người đang tắm.”
Nhưng cửa vẫn tiếp tục bị mở rộng ra, Phương Nhan ngửi được mùi thơm quen thuộc, càng thêm xấu hổ: “Tê Ngô, chị đã nói là bên trong có người, sao em còn đi vào!”
Giang Tê Ngô làm bộ như không nghe thấy, cô có chút không vui lên tiếng: “Chị vừa rồi không có nghe thấy hả? Mẹ em kêu là Phương Nhan, Tê Ngô đi tắm rửa!” Cô phản bác lại câu Phương Nhan vừa nói, dùng lý lẽ của mình để chính minh chuyện cô có mặt trong phòng tắm lúc này là đương nhiên.
Phương Nhan bước chân lập tức lui lại, nàng biết mình nhất định phải duy trì tỉnh táo, nhưng vừa nghĩ đến chuyện có thể xảy ra tiếp theo, máu trong người Phương Nhan lập tức bốc lên muốn tuôn trào ra ngoài.
“Chỉ là tắm rửa thôi?” Phương Nhan lên tiếng thăm dò Giang Tê Ngô.
“Đúng vậy!” Giang Tê Ngô bảo đảm, nhưng cô đang lén cười trộm, tự nhiên thấy may mắn vì hiện tại Phương Nhan không thấy được nét mặt của cô.
Phương Nhan thật sự tin tưởng Giang Tê Ngô chỉ là vào tắm rửa, sẽ không có hành động gì với nàng. Nhưng khi cánh cửa phòng tắm đóng lại lần nữa, thì một thế giới mới được mở ra… với danh nghĩa là giúp đỡ…