“Trong người hắn có một thiết bị, chỉ cần bị ngoại lực tác động vào, thì sẽ phát ra âm thanh đã được cài đặt sẵn, từ đó làm người khác tưởng là xác chết sống lại.” Pháp y lại một lần nữa tiến hành kiểm tra rồi đưa ra kết luận.
“Nhưng phải thừa nhận một điều, thiết bị này được khống chế vô cùng tốt, thời gian quá đúng lúc, thỏa đáng đối phó người khác” Pháp y đẩy cái kính đang đeo một cái, mọi người đều cảm thấy câu nói này là có ý riêng.
Mọi người lặng lẽ nhìn qua Phương Nhan, nhưng lại thấy nàng là người trong cuộc nhưng rất là bình tỉnh.
“Không phải chỉ là thời gian đúng lúc, mà nàng ta còn vô cùng am hiểu thuật dịch dung, với thuật thôi miên, hay là người chỗ ở này đã bị nàng ta thôi miên không chừng... Hoặc là vì thưởng thức sự sỡ hãi của tôi, nên nàng ta vẫn còn ở lại đây, mặt ngoài đều là sợ hãi nhưng trong lòng đang cười nhạo tôi.” Phương Nhan nói lại, ánh mắt tỉ mỉ nhìn những người đang có mặt ở đây, muốn tìm đáp án chính xác.
Câu nói này làm cho mọi người có mặt ở đây đều sợ hãi, tân binh Hứa Mỗ còn ở trên mặt của đội phó Lý Bân Bân mà cào cào, muốn xác định người trước mặt là thật hay giả.
Phương Nhan bị hành động của tân binh chọc cười, vì vậy nàng bắt đầu giải thích: “Ở trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình cũng có miêu tả về thuật dịch dung, thường là sẽ dịch dung một người thành một người nào đó, nơi này cũng không phải là hoàn toàn chân thật, nhưng một người muốn dịch dung thành một khác, trong thời gian ngắn thì không thể làm được, hơn nữa còn cần phải được sự phối hợp của người bị dịch dung. Cho nên trên truyền hình đa phần là nói ngoa."
Thấy mọi người thở dài, Phương Nhan tiếp tục cười nói: “Nhưng sát thủ Bạch khác biệt, nàng ta không chỉ biết dịch dung mà còn cả thôi miên, dùng thôi miên để khống chế người bị dịch dung phối hợp, rất nhiều thời điểm, nàng có thể ở từ xa mà khống chế, ví dụ như một loại âm thanh, một động tác, hoặc một loại ám chỉ cũng có thể làm người bị thôi miên là ra chuyện mà nàng ta muốn.”
“Hơn nữa những dụng cụ nàng ta dùng để dịch dung đều là tự bản thân làm ra, dùng một loại vật liệu kỳ quái làm ra mô phỏng mặt người, da thịt... Sờ lên cảm xúc chân thật không cảm thấy có sự khác biệt gì, nhưng muốn tẩy rửa thì phải dùng một loại dung dịch đặc biệt để tẩy. Nàng ta rất thông minh, EQ rất thấp, khuynh hướng tâm lý luôn là trẻ con, thích đùa ác...”
Vừa nhắc tới sát thủ Bạch, Phương Nhan liền trở nên thao thao bất tuyệt. Nhưng nơi này là Hoa Hạ quốc, tên sát thủ Bạch cho dù lợi hại như thế nào, thì các đồng nghiệp hiện tại của Phương Nhan cũng không thể nào biết được.
“Chỉ là một sát thủ mà thôi, có lợi hại như vậy không? Nàng ta đến cùng đã giết bao nhiêu người?”
Phương Nhan cười bắt đầu kể lại những gì nàng cùng với sát thủ Bạch đã dây dưa, sau đó tiếp tục nói: “Nàng ta tự xưng là một sát thủ nghệ thuật gia, mỗi một vụ án xảy ra đều luôn là một trò mới xảy ra, có một ngày, nàng ta gửi đến cho tôi một lễ vật, mọi người đoán xem, đó là cái gì?”
“Thi thể?”
“.....”
Các đồng nghiệp liên tục nói ra cái suy đoán của mình, nhưng điều thấy Phương Nhan phủ nhận tất cả: “Nàng ta gửi đến cho tôi một thiệp mời... Mời ta lúc mười hai giờ khuya có mặt ở một tòa cao ốc.” Phương Nhan chớp mắt, như đang nhớ lại sự việc ngày hôm đó.
“Tôi và các đồng nghiệp bên đó đã sớm đến tòa cao ốc để bố trí sẵn, đề phòng có chuyện không hay xảy ra. Nhưng tôi vạn lần không nghĩ tới, vừa đúng thời gian mười hai giờ, mọi người trong tòa cao ốc đột nhiên như phát điên, từng người từng người từ trên cao nhảy xuống, như chim đang bay lươn trên bầu trời, tứ chi uốn lượn thành cái hình dáng khác nhau, sau đó ở bên tai của tôi... Rầm... Rầm... Hôm đó là sinh nhật của tôi nhưng tôi cảm thấy hôm đó là ngày tận thế.”
Tất cả mọi người hít một hơi thật sâu, có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng của ngày hôm đó. Bởi vì sự việc đó có sự ảnh hưởng quá lớn, nên tin tức hoàn toàn bị phong sát, nơi đó biến thành khu cách ly. Phương Nhan cũng bị giám sát, lúc đó tất cả đồng nghiệp của cô đều muốn bắt được sát thủ Bạch.
Sau lúc đó, vì có nhiều nguyên nhân, Phương Nhan tạm thời bị điều về nước, Phương Nhan đồng ý, nàng biết, nàng là muốn trốn về.
Đang lặng lẽ nghe lén, Tam đội trưởng cũng nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Như vậy, tôi có một vấn đề không hiểu, nàng ta vì sao lại đối với cô có chấp niệm mãnh liệt như vậy?”
Phương Nhan hít một hơi: “Tôi vừa rồi cũng đã nói qua, nàng ta rất thông minh, EQ lại rất thấp, mà tôi thì là người tiến hành phân tích tâm lý của nàng ta, tâm lý của nàng ta chỉ đại khái dừng lại ở thời điểm mười ba tuổi, ở tuổi đó, đã có chuyện gì đó xảy ra, nên tâm lý của nàng không thể tiến triển thêm được nữa. Vì vậy, nàng nghĩ giết người là hấp dẫn sự chú ý của người khác.”
Hữa Mỗ vỗ tay một cái, nói: “Cái này em hiểu rõ nè, hồi thời đi học em để ý một nữ sinh, muốn thu hút sự chú ý của nữ sinh đó, nên lúc nào cũng khi dễ cô ấy.”
Phương Nhan nhẹ gật đầu đồng ý, tiếp tục giải thích nói: “Có thể hiểu là như vậy, nàng ta điển hình là người muốn được nổi bật, khát vọng được người khác chú ý...Dần đà...”
Hứa Mỗ cười có chút phức tạp, thận trọng nói: “Sẽ không phải, tên sát thủ này yêu sư tỷ chứ, giết nhiều người như vậy, nhưng chưa bao giờ ra tay với sư tỷ.”
Phương Nhan trầm mặc, nàng tự sờ cằm của mình, như đang tự hỏi vấn đề này.
“Năm đó tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng khi phân tích hành vi giết người của nàng ta thì thấy thật không thích hợp. Sát thủ Bạch luyến mẫu rất nghiêm trọng, có lẽ là trên người tôi có chỗ nào đó tương tự mẫu thân của nàng ta, nên cứ một mực cắn tôi không thả. Huống chi, tôi đã phân tích các vụ án mà nàng gây ra, mọi người cũng đều biết, các vụ án đều có ít hay nhiều quan hệ dính líu, tất cả đều là sát thủ Bạch giết. Tôi hoài nghi nàng có năng lực mà người bình thường không có. Mọi người điều cho rằng sát thủ Bạch là nam nhân nhưng tôi luôn cảm thấy là nữ nhân.”
Lời vừa ra miệng, mọi người đều bị phân tích của Phương Nhan làm hết hồn.
Bình thường mà nói, tội phạm là nam so với nữ luôn nhiều hơn, không chỉ bởi vì sức lực cách xa, mà là tâm lý trưởng thành thì nam nhân dễ thành tội phạm bạo lực hơn, mà nữ nhân thì là loại ẩn nhẫn quá mức mới bạo phát phạm tội, bình thường sẽ không trực tiếp giết người như vậy.
“Đúng vậy, sát thủ Bạch là một nữ nhân, mặc dù hiện tại tôi không có cách nào xác định được độ tuổi thực sự của nàng ta.” Phương Nhan nói mà mắt thì liên tục nhìn xung quanh, muốn xác định có người nào sắc mặt khác biệt hay không. Nhưng nàng sai, tất cả mọi người đều biểu hiện kinh ngạc và không thể tin được.
“Phương Nhan, vậy cô cảm thấy, hung thủ của những vụ án trước đó là sát thủ Bạch?” Tam đội trưởng một lần nữa nói lên nghi vấn của mình.
Phương Nhan gật đầu: “Mặc dù, hai vụ án trước chưa có chứng cứ xác định, nhưng vụ án thứ ba này có căn cứ có thể phán đoán được, tôi cảm thấy cần phải liên kết các vụ án lại cùng một chỗ để điều tra.” Phương Nhan đưa ra kết luận của nàng, nhưng nói đến đây, nàng bỗng nhiên nhớ nghĩ đến vụ án xảy ra năm trước.
“Chờ chút, đây là vụ án thứ tư, vụ án đầu tiên không phải là vụ án chặt tay, mà là vụ án đã chuyển qua cho đội năm, án cắn chết người.” Nàng giật mình từ vị trí đứng lên, nhớ tới mấy tháng trước lão sư có cho nàng xem qua vụ án này.
Mà bây giờ, ẩn ý trong lời nói của lão sư, đã trở thành hiện thực, Phương Nhan toàn thân rét run, nàng nhớ lại rất nhiều chi tiết của vụ án, những chi tiết mất tự nhiên kia phù hợp với ý nghĩ của sát thủ Bạch. Nhưng Phương Nhan đang lẩn trốn, nàng cố ý như không nhìn thấy những chi tiết này, mà bây giờ nàng đã không còn đường để trốn nữa rồi, nếu không cùng đọ sức với sát thủ Bạch, nói không chừng sinh nhật tới đây có thể nàng sẽ nhận được món quà đặc sắc hơn.
Phương Nhan khoanh tay, thân thể vẫn còn run. Nghe đến đây, một nam nhân có chút mỉm cười, hắn lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh.
Khi hắn từ phòng vệ sinh đi ra, thì biến thành một Lão Bà bề ngoài xấu xí, trên mặt đầy nếp nhăn, đang đi từ từ thì Phương Nhan cũng đi tới trước mặt, hai người đi thoáng qua nhau. Phương Nhan cảm thấy có điều kỳ lạ, nàng dừng lại.
“Học tỷ, sao vậy?” Đội phó Lý Bân Bân hỏi Phương Nhan.
Phương Nhan cố tươi cười một cái, nói: “Vừa rồi tôi nghĩ, nếu như sát thủ Bạch là vì tôi mà đến Thiên Đường thì, thay đổi hình dáng đi ngang qua tôi, vậy anh nghĩ, liệu tôi và sát thủ Bạch đã gặp qua bao nhiêu lần?”
Đội phó Lý Bân Bân nghe Phương Nhan hỏi thì toàn bộ da gà đều nổi lên, không biết hiện tại nên nói cái gì là tốt nhất, nhưng cả hai người đều không biết, Lão Bà vừa đi ngang qua hai người chính là sát thủ Bạch.
Nhưng cho dù là như vậy, sống thì không thể nào không tiếp tục...
Sau khi Tam đội trưởng báo cáo cấp trên, thì vụ án cắn chết người cũng được giao lại cho đội ba, bốn vụ án xác nhập điều tra, Phương Nhan bắt đầu cố gắng phân tích chân dung tâm lý, muốn hiểu thêm về sát thủ Bạch. Nàng ta là người như thế nào? Đến cùng là có chuyện gì đã biến nàng ta trở thành sát thủ?
Còn có, bây giờ nàng ta đã tổn thương đến Giang Tê Ngô, có thể hay không sẽ đe dọa, tiến hành đùa ác với nhiều người hơn nữa, để đánh tan phòng tuyến của mình. Phương Nhan cảm thấy càng buồn bực hơn, cách sự kiện hút máu cũng đã qua nửa tháng nhưng không có tiến triển gì tốt hơn.
Ngày Cá Tháng Tư đã qua, sát thủ Bạch dường như biến mất. Nếu không phải đã có bốn vụ án xảy ra, Phương Nhan sẽ nghĩ là mình gặp ác mộng. Nhưng các án mạng liên tiếp xảy ra, làm cho Phương Nhan cảm thấy hạnh phúc cũng đã từ từ cách xa nàng. Nàng hít sâu một hơi, muốn nhìn điện thoại coi có tin tức gì không, thì nhìn thấy tin nhắn của Giang Tê Ngô gửi từ sáng sớm.
[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Viên Viên tỷ, ngày mai chị có đến không?
Giang Tê Ngô gửi hồi gần tám giờ sáng, nhưng khi Phương Nhan thấy tin cũng đã hơn mười một giờ khuya, nàng ở văn phòng làm đến quên thời gian như vậy.
Trên bàn đầy các báo cáo chi tiết của cả bốn vụ án, chung quanh thì chi chít những ghi chú của nàng, ảnh chụp thi thể cũng được trải ra trên bàn, ngay đêm khuya như vầy càng lộ ra âm khí nặng nề. Phương Nhan chết lặng, nàng có chút cứng ngắt nhìn điện thoại, do dự.
Phương Nhan rất muốn đi xem Giang Tê Ngô biểu diễn, nhưng sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm hại đến Giang Tê Ngô. Phương Nhan dao động, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẫn tâm xóa bỏ tin nhắn, không có trả lời.
Phương Nhan nghĩ, chỉ cần nàng không đi gặp Giang Tê Ngô thì sát thủ Bạch sẽ không tìm Giang Tê Ngô gây phiền phức. Nàng ngáp một lúc, uống một ngụm cà phê đã lạnh từ lâu, nàng cố gắng đem toàn bộ những thứ này ghi nhớ vào trong đầu mình. Lúc này điện thoại nàng reo lên.
Nhạc chuông là bài hát của Lương Tĩnh Như “rõ ràng rất yêu ngươi” là Phương Nhan và Giang Tê Ngô cùng cài làm tiếng chuông điện thoại của mình. Phương Nhan biết, lúc cuộc điện thoại này gọi tới, thì nàng trốn không thoát.
“Tê Ngô, thế nào?”
“Viên Viên tỷ, chị đã ngủ chưa?”
“Vừa mới chuẩn bị thôi, thế nào?” Phương Nhan tận lực ra vẻ bình thản.
“Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ gọi hỏi chị, ngày mai có thể đến học viện xem em biểu diễn hay không?... Thời gian là buổi tối, câu lạc bộ của chúng em biểu diễn đầu tiên, cho nên sẽ không làm mất nhiều thời gian của chị.” Giang Tê Ngô rất tri kỷ còn giúp Phương Nhan tính toán trước thời gian, nhưng cũng không cho nàng có cơ hội từ chối.
Đây là Giang Tê Ngô vừa dịu dàng vừa tùy hứng.
“Chị sẽ cố gắng, nếu có thể chị sẽ đi qua liền.” Phương Nhan vốn muốn nói hiện tại đang có thám tử tư theo dõi mình, nhưng lại sợ Giang Tê Ngô lo lắng, vì vậy mơ hồ trả lời với Giang Tê Ngô.
“Được, nhưng mà Viên Viên tỷ, gần đây chị đang làm gì, sẽ không đi làm chuyện gì nguy hiểm chứ?” Giang Tê Ngô vẫn rất lo lắng.
“Không có chuyện đó, chị là loại người này sao?” Phương Nhan ra vẻ trêu chọc, nhưng nghề nghiệp của nàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy hiểm, mà hiện tại bây giờ, nàng đang ở giai đoạn sinh tử.
“Chị chính là như vậy... Viên Viên tỷ, nếu như em hiểu lầm thì em sẽ giải thích với chị, nhưng em vẫn muốn hỏi chị một câu, có phải gần đây chị đang điều tra vụ án xảy ra ở dưới lầu tiểu khu em không?”
Phương Nhan liền nhìn thoáng qua hồ sơ vụ án hút máu người, cười ha ha: “Chị cũng không phải cảnh sát.”
Giang Tê Ngô ở đầu dây bên kia lập tức phản bác: “Chị so với cảnh sát còn dữ hơn nhiều, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chị đã rất dữ, em nghĩ, hẳn là em đã say mê chị từ lúc đó rồi.”
Phương Nhan cũng nghĩ đến lúc nàng cùng với tên sát thủ gái điếm vật lộn: “Nói mò cái gì, nếu không có em, thì chị lúc đó đã chết rồi.”
Giang Tê Ngô nói càng dịu dàng hơn: “Chị rốt cuộc cũng biết nguy hiểm... Viên Viên tỷ, em hi vọng chị có thể tin tưởng em, mặc dù em rất sợ những cái đại loại như là thi thể, nhưng nếu như chị cần giúp đỡ, thì em sẽ lập tức tới ngay. Đúng rồi, còn vụ án đó, em có hỏi qua đội phó, hắn nói đã xóa bỏ hiềm nghi với em rồi, nếu chị còn điều tra thì có thể dừng lại.”
Giang Tê Ngô nói rất nhiều, từng chữ như là báo tin tức cho Phương Nhan, nhưng thực chất là không muốn Phương Nhan đi làm chuyện gì nguy hiểm. Giang Tê Ngô quả thật rất nhạy cảm, làm cho Phương Nhan không biết làm sao phản bác.
“Chị...”
“Viên Viên tỷ.”
Giang Tê Ngô lại gọi Phương Nhan, nàng có chút không hiểu được tâm tình hiện tại của Giang Tê Ngô.
“Thế nào?”
“Không biết như thế nào, gần đây em cảm thấy rất bất an, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì lớn xảy ra.” Giang Tê Ngô âm thanh bắt đầu có chút run: “Em chưa từng có loại cảm giác hoảng hốt này, Viên Viên tỷ, cho nên gần đây chị tuyệt đối đừng làm loại chuyện nguy hiểm gì.”
Sự kiên trì của Giang Tê Ngô làm cho Phương Nhan dao động, nàng hoàn toàn tin tưởng vào trực giác của Giang Tê Ngô, bởi vì gần đây quả thật đã có chuyện xảy ra. Nhưng cũng thật may, chuyện Giang Tê Ngô bị tạp kích, sự việc cũng đã kết thúc. Nhưng trong lòng nàng có ngàn vạn suy nghĩ, thiên ngôn vãn ngữ cuối cùng chỉ có thể nói một câu.
“Chị đã biết, chị tin tưởng em.”
Giang Tê Ngô lúc này mới yên tâm, cô trở nên ấp úng, Phương Nhan vẫn kiên nhẫn chờ đợi nghe cô nói hết.
“Viên Viên tỷ, ngày mai chị... Chị có thể tới sớm một chút không? Đã thật lâu không có nhìn thấy chị!”
Phương Nhan lộ ra nụ cười đã lâu không thấy: “Nhớ chị sao?”
Giang Tê Ngô lần này trả lời không hề do dự, thành thật nói: “Ân.”
“Lần này sao lại thành thật như vậy?”
Giang Tê Ngô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Phương Nhan nhịn để không bật cười, khích lệ nói: “Rất tốt, Tê Ngô thật ngoan.”
“Chị nhất định phải đến sớm, em ở học viện chờ chị!”
Đối với sự chờ mong của Giang Tê Ngô, Phương Nhan chỉ có thể uyển chuyển trả lời: “Chị sẽ cố hết sức.”
Sau đó hai người cúp điện thoại. Phương Nhan dựa lưng vào ghế, lại qua một đêm nữa ở văn phòng.
Ngày thứ hai, lần đầu tiên Phương Nhan xin nghĩ phép, Tam đội trưởng nhìn Phương Nhan, xác định lại trong tay mình là giấy nghỉ phép hay đơn từ chức.
“Cô xin nghỉ phép sao?”
“Đúng vậy.”
“Có chuyện gì sao?”
“Đi xem một người bạn biểu diễn.”
Tam đội trưởng ký tên lên giấy, đem tờ giấy đẩy tới phía trước. Phương Nhan chuẩn bị cầm lên thì Tam đội trưởng đè lại, nàng nhìn Tam đội trưởng hỏi: “Đội trưởng, còn có chuyện gì sao?”
Tam đội trưởng vậy mà đỏ mặt lên, ánh mắt nhìn trộm xung quanh, lúc này mới nhìn thẳng Phương Nhan nói: “Phương Nhan, nghỉ ngơi cho thật tốt, còn sát thủ liên hoàn chúng ta có thể bắt được, cô nhất định phải chú ý sức khỏe...”
Phương Nhan nhìn Tam đội trưởng ngày càng trở nên dịu dàng, cảm thấy không tưởng tượng nổi.
“Tâm đội trưởng, gần đây cô trở nên ôn nhu hơn thì phải!”
“Không có, chỉ là cùng làm việc với cô một thời gian, cảm thấy cô cũng không tệ.” Tâm đội trưởng đột nhiên lắc đầu, mãnh liệt phủ nhận cách nói của Phương Nhan, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, sau đó chống nạnh nói: “Lão nương lúc nào không ôn nhu!”
Tam đội trưởng đột nhiên lớn giọng, Phương Nhan nhịn cười không được, vòng qua bàn vỗ vỗ vai của Tam đội trưởng: “Đúng rồi, Tam đội trưởng của chúng ta lúc nào cũng là đại mỹ nữ dịu dàng!”
Ngay khi nói xong, Phương Nhan liền cáo từ, chỉ để lại Tam đội trưởng vẫn còn đứng đó đỏ mặt, không thể nói được câu nào.
Hay là không phải Tam đội trưởng trở nên ôn nhu, mà là phát hiện, chính mình giống như không cẩn thận mà say mê dáng vẻ của Phương Nhan khi làm việc.
Phương Nhan lại không biết khi mình làm việc lại sinh ra phản ứng hóa học, hiện tại nàng đã xin nghĩ phép, nên đi thẩm mỹ viện gần đó.
Gần đây liên tục thức mấy đêm, giờ giấc nghĩ ngơi không có quy luật làm sao nàng tiêu tụy hẳn đi, Phương Nhan tuyệt đối không muốn Giang Tê Ngô nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình, cho nên liền đi chăm sóc bản thân một chút, cũng đã rất lâu nàng không có đi thẩm mỹ viện rồi. Sau đó, nàng đi chọn một bộ quần áo, muốn chuẩn bị làm quà cho Giang Tê Ngô.
Phương Nhan nghĩ Giang Tê Ngô nhất định sẽ thích kiểu dáng mà nàng chọn, liên tưởng đến khi Giang Tê Ngô mặc bộ này thì xinh đẹp đến cỡ nào.
Phương Nhan khóe miệng có chút giơ lên, tăng tốc độ xe lên, lại cảm giác được chân ga của xe có một chút vấn đề không được tốt. Làm nàng nhớ đến đã rất lâu không có đem xe đi bảo dưỡng, quyết định ngày mai đem xe đi bảo dưỡng một chút.
Mà bây giờ, nàng không ngừng tăng tốc đô đi đến học viện.
Phương Nhan biết rõ mình xuất hiện ở học viên thì sẽ rất thú vị, không chỉ buổi tối hôm nay gặp được Giang Tê Ngô mà còn có cả Chung Vĩ Triết. Mặc dù chuyện này rất nguy hiểm nhưng nàng cũng phải khiêu chiến, giống như gần đây sống quá mức kiềm chế, cho nên nàng muốn tối nay hết thấy đều loạn lên đi.
Thông qua sự giúp đỡ của Tạ Tử Kỳ, Phương Nhan tìm thấy Giang Tê Ngô đang ngồi một mình ăn ở vườn hoa.
Giang Tê Ngô còn chưa thấy được nàng, vừa ăn bánh mì, vừa nhìn điện thoại trong tay, mở ra, đóng lại, mở ra rồi tiếp tục đóng lại.
Phương Nhan lặng lẽ tới gần Giang Tê Ngô, muốn cho em ấy một sự kinh hỉ đẹp đẽ. Mà Giang Tê Ngô hoàn toàn không hề hay biết, tiếp tục làm động tác với điện thoại, nhẹ nhàng thở dài.
Lúc này, Phương Nhan đã tới gần, bỗng nhiên giật điện thoại của Giang Tê Ngô sau đó cúi xuống cưỡng hôn cô.
Giang Tê Ngô giật nảy mình, đang muốn phản kháng, thì phát hiện người trước mặt là Phương Nhan thì không phản kháng, suy nghĩ một chút, vẫn đưa tay ngăn cản nụ hôn của Phương Nhan.
Giang Tê Ngô chỉ trích hành động của Phương Nhan: “Viên Viên tỷ, chị là đồ đần! Em còn phải lên sân khấu, chị hôn như vậy, thì hai tiếng ngồi trang điểm của em uổng phí hết rồi!”
Phương Nhan bị la liền tỏ vẻ ủy khuất, Giang Tê Ngô liền mềm lòng, suy nghĩ thêm rồi nói: “Chỉ có thể dùng đầu lưỡi!”
Nghe được câu này Phương Nhan lại lần nữa hôn xuống, cẩn thận dùng lưỡi quấn lấy lưỡi của Giang Tê Ngô, chỉ mấy giây, Phương Nhan ngừng lại, chậm rãi nói ra hai chữ “Vị bơ!”
Phương Nhan còn dùng đầu lưỡi liếm liếm, giống như đối với hương vị này vẫn chưa thỏa mãn. Nhìn thấy động tác khiêu gợi này của Phương Nhan, Giang Tê Ngô xấu hổ đỏ mặt.
Cô vội vàng cúi đầu, cảm thấy mình đang bị Phương Nhan trêu chọc. Giang Tê Ngô suy nghĩ làm sao để trêu chọc lại Phương Nhan, thì thấy bánh mì bơ đang nằm trơ trọi trên bàn. Cô lấy điện thoại từ tay của Phương Nhan, than thở nói: “Em đang ăn bánh mì bơ, nhưng hiện tại thì không ăn được nữa rồi.”
“Không sao, chờ em biểu diễn xong, chị dẫn em đi ăn tiệc.”
Giang Tê Ngô bất động, thậm chí có chút ghét bỏ nhìn Phương Nhan một chút: “Viên Viên tỷ, em hiện tại đang cố gắng giảm cân đó.”
Phương Nhan cười, nhẹ nhàng ôm Giang Tê Ngô vào trong ngực: “Ăn xong rồi hãy bắt đầu giảm, hai chúng ta cùng nhau giảm cân.”
Giang Tê Ngô phát ra một âm tiết, cũng vươn tay ôm lại Phương Nhan, không muốn nói thêm bất cứ cái gì nữa, nhưng trong lòng cô muốn thông cảm cái ôm lại, nói cho Phương Nhan biết, mình nhớ chị ấy biết bao nhiêu.
__________
P/S: Chương này hơi ngắn xí...