Editor: BlackObs
------------------
Bởi vì phát triển hạn hẹp trong nước, tâm lý hoạ tượng cũng không trở thành ngành học chuyên môn, chỉ coi như là một phương thức phụ trợ, không thể làm căn cứ trực tiếp phán định phạm nhân.
Tổ trưởng tổ trọng án có vẻ không tin, Phương Nhan cũng không thèm để ý, nàng tiếp tục giải thích: "Trước khi tử vong...vùng da người này có dấu hiệu tổn thương, bị ma sát lặp đi lặp lại, nhân viên pháp y cũng có nhắc tới... Mà thông thường áp dụng loại hình này, một là muốn chinh phạt người khác, loại thứ hai chính là kẻ tự ti". Hung thủ này kỳ thực là dạng tội phạm vô cùng điển hình, dạng đặc thù nằm trong các hồ sơ mẫu.
Chứng cứ hung thủ để lại cho thấy hắn không phải là nhân vật quen mặt ở đây, mà nhân khẩu ở thành phố thiên đường này quả là nhiều lắm, cơ bản không có cách thu nhỏ phạm vi rà soát để loại trừ bớt đối tượng tình nghi, mà đây lại chính là chuyện quan trọng nhất bây giờ.
Ở thành phố này chỉ có khu thiên sứ mới có nhiều trai gái bao, mà lúc này, tên sát gái hàng loạt kia lại lựa chọn đổi mới địa điểm gây án, không còn hạ thủ trong phòng kín nữa.
Nhưng đối với Phương Nhan mà nói, đây cũng là một tin tức tốt. Hung thủ lựa chọn càng nhiều địa điểm thì khả năng dựng lên chân dung tội phạm càng cao, có điều thủ pháp phanh thây của hắn cũng theo đó hoàn thiện hơn, ngày càng không chút lưu tình. Hắn rất hưởng thụ loại vui sướng khi phanh thây người khác, không quá ba ngày e là hắn sẽ tìm kiếm con mồi mới. Nhưng cho dù Phương Nhan có thể tập trung tính cách, công việc, thói quen của tội phạm thì chuyện này cũng giống như mò kim đáy biển, trong thành phố rộng lớn này có tới cả nghìn người mang điểm đặc thù phù hợp, nàng làm sao có thể đem phạm vi thu nhỏ lại?!
Ở thành phố nhiều án mạng thế mà chính phủ cũng không trang bị hệ thống camera một cách đầy đủ, hung thủ lựa chọn địa phương lại phi thường tốt, căn bản là ở điểm mù không theo dõi được. Cho dù đi kiểm tra CCTV ở lân cận cũng không thu hoạch được gì, một ngày tới mấy nghìn người qua lại. Còn điều tra điện thoại nạn nhân thì kết quả hung thủ dùng buồng điện thoại công cộng, không có bất kỳ căn cứ chính xác nào để cảnh sát biết được tên hung thủ này đến cùng là lúc nào tới con đường này, cũng như là lúc nào rời đi.
Cũng có khi bây giờ hắn đang ở nơi vắng vẻ nào đó cười nhạo bọn họ cảnh sát ngu xuẩn.
Nghĩ đến đây, Phương Nhan lập tức đặt mình vào tâm lý hung thủ.
'Ta đã giết người, làm ra kiệt tác vĩ đại như vậy, vì thưởng thức tác phẩm, ta nhất định phải đứng ở địa điểm cao nhất...Vậy thì, khu vực này chỗ nào là cao nhất đây? Vừa có thể thưởng thức được tác phẩm, lại hoàn toàn không bại lộ sự tồn tại của ta.'
Phương Nhan bắt đầu đi loanh quanh nhìn ngó, vừa vặn thấy được một tháp chuông cách đó không xa.
"Bân Bân, bên kia là...."
"À, kia là khu học xá* mới của học viện Thiên Đường". Lý Bân Bân cười đáp.
< campus của các trường đại học/học viện >
"Chúng ta đi qua bên đấy nhìn thử". Nàng chỉ chỉ gác chuông, cảm thấy đó thực sự là địa điểm thích hợp. Có lẽ bọn họ có thể ở nơi đó tìm được chút manh mối.
Lý Bân Bân gật đầu, hắn biết Phương Nhan không phải muốn đến đó cho vui, bước đầu khảo sát hiện trường đã kết thúc, việc họ cần làm lúc này chính xác là dạo quanh một lượt.
Khu học xá mới rất náo nhiệt, đang là thời gian nghỉ trưa nên khá đông người qua kẻ lại. Phương Nhan cùng Lý Bân Bân đến đây tuy không đột ngột nổi bật nhưng cũng làm không ít người đi bên cạnh ngoái nhìn. Dù sao tổ hợp soái ca cùng mỹ nữ luôn dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cùng lúc có một trận đấu bóng rổ, các nam sinh đang thi đấu trên sân thể thao, còn nữ sinh thì hò hét cổ vũ.
Phương Nhan không thích náo nhiệt, chỉ là nàng sợ hung thủ có khả năng ẩn núp trong đám đông cho nên không bỏ sót bất luận người hay sự vật nào khả nghi. Đưa mắt nhìn qua liền thấy một cô gái rất khác biệt trong đám người, trong tay cô ấy đang đang cầm một quyển sách, xem đến say mê.
Trên sàn đấu có một nam sinh đẹp trai ánh mắt luôn rơi trên người cô nữ sinh, nhưng mà cô ấy vẫn đắm chìm trong quyển sách. Không chỉ có nam sinh chủ lực trong đội hình bóng rổ để ý cô mà ánh mắt của những người khác cũng hầu như là hướng về cô gái.
Không cần nghĩ Phương Nhan cũng biết hiệu ứng ấy do đâu mà có, bởi vì cô nữ sinh này rất đẹp, ngay cả Lý Bân Bân cũng không khỏi nhìn đến mấy lần.
Những sự vật đẹp đẽ luôn có lực hấp dẫn với con người, Phương Nhan cảm thấy chuyện đó rất bình thường, kể cả nàng, nàng cũng cảm thấy hứng thú với cái đẹp. Nhưng thứ làm cho Phương Nhan hứng thú không phải là sắc đẹp mà là trạng thái tĩnh lặng của cô gái ấy. Sân thể thao có nhiều người muốn tranh thủ ánh mắt của cô ấy nhưng sự chú ý của cô cũng chỉ có quyển sách kia.
"Cô nữ sinh này thật thú vị!". Phương Nhan cảm khái, lời khen này như là hù dọa Lý Bân Bân vẫn đang trộm nhìn gái đẹp. Hắn cho rằng Phương Nhan có ẩn ý, nên vội vàng nói: "Phải không? Nhưng em thế nào cũng cảm thấy chị hấp dẫn hơn".
Phương Nhan không trả lời, vì nàng nhìn thấy người quen, nàng phản xạ có điều kiện tránh né phía sau Lý Bân Bân. Lúc này, chồng nàng Chung Vĩ Triết đang đi thẳng tới Giang Tê Ngô đang chuyên tâm đọc sách. Bọn họ vui vẻ trò chuyện, chẳng qua khi Chung Vĩ Triết nhìn thấy tên quyển sách, sắc mặt hắn biến đổi trông rất nực cười.
Dù chỉ là trong nháy mắt, Phương Nhan vẫn rất hưởng thụ khoái cảm phục thù này.
Lý Bân Bân hoàn toàn không biết gì, hắn bị nụ cười nho nhỏ của Phương Nhan làm cho con tim nhộn nhạo, tới lúc lên đến gác chuông, biểu tình hắn mới trở về nghiêm túc.
Bởi vì ở nơi cao nhất này, hung thủ đã chuẩn bị ít lễ vật cho cảnh sát.
Một đôi thỏ trắng bị cắt xẻ, cố định trên mặt tường, bên dưới có dùng chất lỏng màu đỏ vẽ nên vòng cung, nếu xem đôi thỏ là hai con mắt thì vệt đỏ kia chính là cái miệng, nó như đang hướng về hai người cười man rợ.
Cả hai đều là hình cảnh lão luyện, chứng kiến cảnh hung thủ khiêu khích cảnh sát như vậy, không khỏi nhíu mày.
Nhân viên giám định cũng chạy tới, thu hoạch được vân tay trên con thỏ, dường như là hung thủ vì truy cầu cảm xúc kích thích nên đã đặc biệt tháo xuống bao tay để cảm thụ. Trong đầu Phương Nhan gần như có thể hoạ nên tướng mạo đặc thù của gã này, chỉ là không biết vì sao, nàng luôn có cảm giác hình như nàng đã vô tình gặp qua tên giết người này ở đâu rồi.
Có thể...ở nơi nào nhỉ?!
Phương Nhan tập trung suy nghĩ, trong đầu tua lại những gì nàng đã thấy ở con phố kia, trí nhớ nàng rất tốt, nhất là với những người đã gặp qua, trên cơ bản sẽ không quên được. Nhưng không biết có phải do tướng mạo hắn thật sự quá thường thức hay không mà ngay bây giờ nàng không thể nghĩ ra rốt cuộc đó là ai.
"Học tỷ... Chúng ta có cần đi dạo một vòng trong học viện hay không?". Lý Bân Bân thấy Phương Nhan có vẻ lâm vào ngõ cụt, hắn tích cực gợi ý.
Phương Nhan lắc đầu, "Không, chị muốn trở về phố thiên sứ tiếp tục theo dõi".
Nàng cảm thấy hung thủ sẽ tiếp tục tìm kiếm đối tượng gây hứng thú cho hắn, có lẽ nàng có thể dựa vào đặc điểm chung của mấy nạn nhân kia để tiến hành cải trang lại ngoại hình của mình.
Vì vậy giữa đường nàng ghé vào một cửa hàng, thay đổi y phục thuận tiện mua đôi tất lưới mới. Bộ đồ này khiến Lý Bân Bân nhìn đến trợn mắt. Bản thân Phương Nhan không chút để tâm, nàng tự nói với mình, bây giờ nàng chính là một gái điếm.
Khi sắp tới phố thiên sứ, để không bị chú ý, nàng xuống xe ở một góc đường, chuẩn bị cùng các cô gái điếm khác tán gẫu một chút, xem có ai tình cờ trông thấy người hôm qua bị tên sát nhân phanh thây hay không. Nhưng mà coi như đồng dạng là gái điếm thì vẫn tồn tại quan hệ cạnh tranh, lo sợ bị đoạt mối làm ăn. Cho nên có nhiệt tình trò chuyện, cũng đại khái chỉ nói đến việc khách hàng xxx thế nào...
Phương Nhan bất đắc dĩ kiên trì lắng nghe, đáng sợ là khi nàng ý thức được thời gian thì trời đã sụp tối rồi, phố thiên sứ lại biến thành thế giới xa hoa truỵ lạc, tất cả mọi người sẽ ra ngoài hoặc là đứng ở cửa kiếm khách. Phương Nhan cũng vậy, nàng theo thói quen đứng ở một góc tương đối vắng vẻ, bởi vì loại địa phương này sẽ khiến hung thủ sản sinh cảm giác an toàn.
Nếu có người không phải tình nghi tiến lên, Phương Nhan sẽ đưa hắn cho một gái điếm khác, nói là mình đã bị bao rồi, mà người bao dĩ nhiên là đồng nghiệp nàng sắm vai.
"Ê gái, bao nhiêu tiền một đêm?".
"Tôi không phải gái...anh nhầm người rồi".
"Giỡn chơi chắc, ở cái phố này làm sao có thể không phải làm gái?".
Loáng thoáng có đối thoại gần đó, đối với khu này thì chuyện này diễn ra như cơm bữa. Ở đây, ngoại trừ trai gái bao và khách làng chơi thì cũng chỉ có cảnh sát mới yêu thích mà thôi.
"Tôi tới đây tìm người".
"Ôi dào tìm cái gì mà tìm, con đường này là chốn truỵ lạc, nếu không thì...".
"Tôi là tới tìm gái!". Cô gái kia tựa hồ bị gã cản đường làm cho phiền não, cô lạnh lùng hộc ra một câu.
Phương Nhan cảm thấy buồn cười, mặc dù đã gặp qua gái tìm trai bao, nhưng nàng vẫn là lần đầu nghe thấy gái tới đây tìm gái.
Chẳng lẽ, cô này là les sao?
Nàng có chút hiếu kỳ về dáng vẻ của cô gái tới đây tầm hoan tác nhạc, vừa xoay người nhìn thử thì cô gái ấy cũng đúng lúc trông thấy nàng.
Cô gái mỉm cười nhìn về phía nàng nhưng Phương Nhan thì không nhếch miệng cười nổi.
"Viên Viên tỷ!".
Thật đúng dịp, cô gái ấy không ai khác chính là Giang Tê Ngô.
Thấy Phương Nhan, Giang Tê Ngô vui vẻ tiến lên, gã đàn ông kia mới đầu đờ đẫn, nhưng hắn không muốn buông tha, hắn mặt dày mày dạn đến gần, cười dò hỏi: "Hai em muốn cùng nhau không?".
Lần này, Giang Tê Ngô hoàn toàn bị chọc giận, mặt cô đỏ lên, Phương Nhan lại kéo cô ra phía sau, không chút khách khí đá vào bộ phận nhạy cảm của hắn. Giang Tê Ngô còn chưa kịp phản ứng, Phương Nhan đã cầm tay cô xoay người bỏ chạy.
Gã đàn ông tức tối đuổi theo, muốn tóm lấy hai cô gái liều mạng kia. Phương Nhan lôi kéo Giang Tê Ngô chạy cực nhanh, đến khi xác định gã đó không có đuổi kịp, các nàng mới dừng lại trong một con ngõ.
Hai người đều kịch liệt thở dốc, mồ hôi chảy đầm đìa, thời điểm quay qua nhìn nhau, các nàng không nhịn được bật cười khúc khích.
"Uầy, xem ra tối nay lại không làm ăn được rồi...". Phương Nhan làm bộ oán giận.
Giang Tê Ngô mang theo áy náy, "Xin lỗi, em chỉ là muốn tới tìm chị trả sách". Nói xong cô lấy quyển sách từ trong balo ra đưa cho Phương Nhan.
Phương Nhan ngạc nhiên, "Em đọc xong rồi sao?".
Giang Tê Ngô ngượng ngùng gật đầu, "Em sợ chị cần gấp...nên cả ngày hôm nay em đã tranh thủ đọc".
Những lời này làm Phương Nhan nhớ lại buổi trưa nay thấy Giang Tê Ngô, thật không nghĩ đến chỉ vì lý do này mà cô đọc suốt một ngày.
Phương Nhan không nói nên lời tâm trạng vi diệu lúc này, nàng suy nghĩ một chút, nhận lấy quyển sách, giả vờ hỏi: "Cảm thấy quyển này thế nào?".
Giang Tê Ngô nở nụ cười, "Uhm, tiểu tam chết tốt lắm".
Trong lòng Phương Nhan khẽ động, nàng cũng mỉm cười, móc trong túi ra 500 tệ* mà Giang Tê Ngô để lại lúc sáng sớm.
<*khoảng 1tr7 vnd>
"Chị làm gì vậy?".
"Uhm, muốn dùng 500 tệ này, bao em cả đêm".
- ------
Editor: trời ơi, người đẹp như vậy mà muốn dùng có 500 tệ bao người ta cả đêm, quá keo kiệt rồi:)))))