Quả thật, bởi vì thái độ của Giang Tê Ngô đối xử với Phương Nhan hoàn toàn khác biệt so với Chung Vĩ Triết, nên làm Phương Nhan càng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ rất là yếu ớt.
“Ân, người vừa gọi là bạn trai của em? Nói cái gì vậy?”
Phương Nhan cố tỏ vẻ thật tự nhiên hỏi thăm, Giang Tê Ngô đang xem điện thoại, nghe được Phương Nhan hỏi thật tức nhíu mày. Không biết có phải vì không muốn nhắc đến bạn trai hay là vì người nhắc đến là Phương Nhan.
Cho dù biết Giang Tê Ngô tâm tình không vui, nhưng bây giờ Phương Nhan vẫn phải tiếp tục nói đến chuyện này. Nàng nhất định phải từ Giang Tê Ngô biết được tình huống cụ thể, mới có thể suy tính được bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Nhìn Giang Tê Ngô không nói cái gì, vì vậy nàng đổi một phương pháp khác, giả bộ như than thở nói: “Em đứa nhỏ này, rõ ràng nói là bạn thân, phải thành thật với nhau, nhưng chính em lại bắt đầu giấu diếm.”
Nghe được lời này Giang Tê Ngô mới có phản ứng, cô nhìn chằm chằm Phương Nhan bên cạnh, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng lại có vẻ như không biết nói như thế nào.
“Viên Viên tỷ, em không biết phải nói thế nào với chị về tình huống phức tạp hiện giờ.”
Phương Nhan tiếp tục dẫn dắt Giang Tê Ngô để cô nói ra lời trong lòng: “Phức tạp, có gì phức tạp?”
Giang Tê Ngô mím môi, nghĩ một chút nói: “Còn nhớ em đã nói với chị, em hoài nghi bạn trai em đã kết hôn không?”
Phương Nhan trong lòng khẻ động, lại gật đầu, tiếp tục nghe Giang Tê Ngô giống như tự thuật nói: “Từ sau lúc đó, em có điều tra... Vẫn muốn tìm người tên Phương Nhan, nhưng chỉ được nhìn thoáng qua một lần.”
Cô rất tự nhiên dựa vào vai của Phương Nhan, Phương Nhan không nhìn thấy nét mặt của cô, chỉ có thể nghe tự giọng nói phát đoán tâm tình của cô lúc này.
Nghe thấy Giang Tê Ngô không có từ bỏ muốn tìm kiếm chân tướng, Phương Nhan mấy lần dường như sắp bị bại lộ sự thật làm nàng đổ mồ hôi lạnh, nàng cố khắc chế bản thân để không run rẩy, cực lực làm cho bản thân mình bình thường nhất: “Đây cũng quá trùng hợp rồi, có phải hay không cô ấy cố tình tránh mặt em.”
Nàng nói như vậy, chỉ muốn Giang Tê Ngô có thể đối với sự tồn tại của “Phương Nhan” mà hết hi vọng.
Giang Tê Ngô nghe như vậy ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt của Phương Nhan, có chút kích động nói: “Em cũng cảm thấy cô ấy cố tình tránh né em. Thế nhưng, cô ấy tại sao lại muốn tránh em, nếu như em thật sự là tình nhân của chồng cô ấy, thì cô ấy phải quang minh chính đại tìm em gây khó dễ, thậm chí có thể đánh em!”
Chỉ cần nghĩ bản thân không biết được rõ ràng sự thật, thì cảm xúc của Giang Tê Ngô không ổn định: “Em đối với tình cảm này hoàn toàn không có cảm giác an toàn, em cùng bạn trai ở cùng một chỗ, trong đầu đều sẽ nghĩ mình là một người bạn gái bình thường, hay là một hồ ly tinh trong truyền thuyết?”
Cô trở nên mơ hồ, lại càng tức giận hơn, càng có nhiều cảm xúc không tên quấn lấy mình. Phương Nhan thấy vậy liện nắm lấy tay của cô, nàng dùng sức, dù biết sẽ làm cho cô đau. Nhưng Phương Nhan muốn dùng hơi ấm để an ủi cô, nàng hận không thể xé bỏ lớp quần áo, để có thể cho cô thêm hơi ấm.
Loại chuyện này sẽ chẳng có ai hiểu cho Giang Tê Ngô, càng sẽ không hiểu được sự phiền não trong mấy tháng nay làm cho khổ sở.
Phương Nhan cảm thấy mình đã làm sai, nàng nên là làm cho Giang Tê Ngô cùng Chung Vĩ Triết dứt khoát cắt đứt mối quan hệ.
Nhưng nếu dứt khoát, thì nàng cũng làm mau chóng ly hôn, nếu mình không nhanh chóng dứt khoát giải quyết thì Giang Tê Ngô cũng đau khổ gấp trăm lần.
Bạn trai thì là người đã kết hôn, bản thân thì biến thành tình nhân bên ngoài, mới làm quen được một người bạn thì người bạn này lại là vợ của bạn trai. Vì mục đích có thể cùng chồng ly hôn, không từ thủ đoạn để tiếp cận, nếu chân tướng như vậy bị đưa ra ánh sáng, Phương Nhan tin tưởng Giang Tê Ngô sẽ sụp đổ mất.
Phương Nhan trong lòng than thở, liền nghe được Giang Tê Ngô tự lẩm bẩm: “Em kỳ thật đã cùng anh ta nói chia tay, anh ta từ chối, còn đánh em... Uy hiếp em nói, đời này cũng đừng nghĩ rời khỏi được anh ta.”
Nghe được như vậy trong nháy mắt, Phương Nhan thậm chí muốn tức khắc đi tìm Chung Vĩ Triết: “Hắn dám làm như vậy!” Nhưng bây giờ, Phương Nhan chỉ có thể dùng giọng điệu run rẩy để hỏi, lửa giận của nàng sắp bùng cháy cả người.
“Viên Viên tỷ, em rất sợ hãi... Đây là lần đầu em yêu đương...Em chưa hề biết thì ra nam nhân đáng sợ như vậy...” Giang Tê Ngô thân thể run rất ngày càng nhiều, rõ ràng đang nhớ lại dáng vẻ của Chung Vĩ Triết lúc uy hiếp.
Giang Tê Ngô nước mắt đã muốn chảy ra, nàng cảm thấy Giang Tê Ngô nhất định đang sợ hãi lắm, nhất định phải nghĩ ra phương pháp.
Phương Nhan giờ phút này không nói ra được cái gì, nàng cảm thấy đối với Giang Tê Ngô áy náy, nên trong lòng âm thầm thề sẽ làm cho Chung Vĩ Triết phải trả giá đắt. Nàng muốn để Giang Tê Ngô thoát khỏi tình trạng này, để Chung Vĩ Triết phải thân bại danh liệt.
“Viên Viên tỷ, chị ở bên cạnh em đi.” Giang Tê Ngô lại nói, Phương Nhan nghĩ nghĩ nhưng cũng không có khẳng định trả lời lại.
Giang Tê Ngô ôm chặt hơn, trên mặt sự đau khổ đều được niềm vui thay thế, giống như cảm thấy lời nói của mình chiếm được sự đồng tình của Phương Nhan nên làm ra khổ nhục kế. Nhưng Giang Tê Ngô nói đều là thật, nhưng chẳng qua cũng muốn lợi dụng nó để đạt được mục đích của mình.
Phương Nhan không biết cái gì, chỉ cảm thấy đau lòng Giang Tê Ngô đang ở trước mặt này, nàng hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp của mình cho Giang Tê Ngô, bù đắp lại sự tổn thương của Giang Tê Ngô, nhưng nàng cái gì cũng không làm được, nàng chỉ có thể ôm chặt Giang Tê Ngô...
Hai người cứ ôm nhau như vậy, cho đến giờ cơm tối.
Đây là bữa cơm tất niên đầu tiên của Phương Nhan sau khi về nước, càng không tin được là nàng lại cùng ăn cơm tất niên với hai người chỉ mới gặp được một khoảng thời gian ngắn. Mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, rất hài lòng.
Cơm nước xong xuôi đã mười giờ tối, Giang Mẫu Thân có thói quen ngủ sớm, hai người để Giang Mẫu Thân trở về phòng, còn hai người thì ở lại rửa chén.
Hôm nay Phương Nhan mặc quần áo tương đối khó hành động. Giang Tê Ngô nhìn quấn áo của Phương Nhan thì nhẹ giọng nói: “Đi thôi, đi đổi áo ngủ.”
Phương Nhan cảm thấy có chút kỳ lạ, không biết vì sao âm thanh của cô nhỏ như vậy, cho đến khi nghĩ đến thì ra các nàng còn đang ở phòng khách, Giang Mẫu Thân chỉ mới đi vào phòng thì liền hiểu rõ.
Nàng cũng đè thấp giọng trêu ghẹo: “Ân, đừng nói cho chị biết, bộ đồ ngủ kia, mẫu thân em còn chưa biết nhe!”
Mặt Giang Tê Ngô liền đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Em chỉ mặc cho một mình chị xem.”
Phương Nhan cười cười, cảm giác cô gái nhỏ này thật đáng yêu, cũng nói lại: “Vậy độ bồ ngủ này, chỉ mặc cho mình chị coi...Mà đúng rồi, lần trước đã hứa với chị sẽ mặc và bày ra một tư thế đẹp.” Nàng tiếp tục trêu chọc Giang Tê Ngô, Giang Tê Ngô không nói được cái gì, chỉ chạy nhanh với phía phòng ngủ.
Hai người đều thay đổi áo ngủ, mà trong lúc hai người mặc đồ ngủ xuất hiện ở phòng khách, mới cảm thấy được có sự xấu hổ xuất hiện.
Đừng nói Giang Mẫu Thân có thể đột nhiên đi nhà vệ sinh, chỉ mặc loại đồ ngủ này, sẽ làm cho người ta nghĩ đến chuyện kỳ quái.
Phương Nhan thì còn tốt, nhưng Giang Tê Ngô đã bắt đầu miên man không ổn định, cô mặc tạp dề vào để giảm bớt xấu hổ, khuôn mặt xinh xắn phối hợp với áo ngủ cùng tạp dề tinh tế che đậy, tình cảnh này truyền đến thị giác, làm cho sự đẹp đẽ này kích thích đến đòi mạng.
Chương 38
Càng thêm đòi mạng chính là, cái tủ đựng chén đúng lúc ở phía trên chỗ Phương Nhan, lúc Giang Tê Ngô cất đồ, cái đẹp đẽ này cũng lơ đãng đụng phải Phương Nhan.
Phương Nhan hoàn toàn không được tự nhiên, tinh thần căng cứng, nhưng lại không biết bản thân đang căng thẳng cái gì, đành phải nói: “Chỗ để chén dĩa của nhà em thật kỳ lạ.”
Giang Tê Ngô cười theo, cảm thấy Phương Nhan phản ứng thú vị, liền dựa phía sau lưng giải thích nói: “Phía trên có chỗ thông gió.”
Phương Nhan căn bản không nghe lọt tai, lực chú ý của nàng toàn bộ tập trung vào cảm xúc ở phía sau lưng, thầm mong Giang Tê Ngô mau chóng rời đi, nhưng Giang Tê Ngô căn bản không nghe được ước muốn của Phương Nhan, thấy Phương Nhan đang rửa chén thì ngừng lại, cười nói: “Chị mệt mỏi?”
Vừa nói, vừa nhìn bên hông của Phương Nhan, liền đưa tay vòng qua bên nàng gọn trong vòng tay của mình, rất tự nhiên mà tiếp tục rửa chén, Phương Nhan bị động tác mập mờ làm cho da đầu tê rần, hoàn toàn cười không nỗi, nàng chịu không đựng cái khoảng cách quá gần này, bận bịu nhắc nhở: “Làm sao rửa chén lại mệt mỏi, Tê Ngô, đứng qua gần rồi.”
Giang Tê Ngô nhìn Phương Nhan đang dao động, cô biết mình đã thành công, làm giống như cái gì cũng không biết đáp lại: “Ân, cùng là con gái với nhau có gì đâu.” chỉ là một câu, dễ như trở bàn tay làm Phương Nhan không biết phải làm sao.
Phương Nhan có chút im lặng, bất quá nghĩ chuyện này cũng đương nhiên. Cũng bởi vì đều là con gái, nên có một số việc càng không có chút phòng bị, mà chính mình cũng không có chút phản ứng nào, thế nhưng ngay lúc Giang Tê Ngô tiến tới gần sát hơn, nàng cảm thấy mình càng thêm không được tự nhiên.
"Cũng không thể nói như vậy, dù sao Tê Ngô em quá đẹp."
“Ân? Xinh đẹp đối với con gái hữu hiệu sao?” Giang Tê Ngô nói lại, giống như đang đùa dai với trẻ nhỏ. Cô nhìn Phương Nhan, muốn có được đáp án mà trong lòng mình mong chờ.
Phương Nhan quay đầu, chỉ một chút nữa là đụng mặt của Giang Tê Ngô, hai người nhìn nhau, đều thấy đối phương trong mắt nhau một cách rõ ràng, giống như muốn từ trong mắt đối phương tìm một đáp án.
“Xinh đẹp đương nhiên đối với con gái cũng hữu hiệu, mặc dù cái này đối với những người cổ hữu không quá phù hợp, nhưng trên thế giới, có thật nhiều chuyện hai người con gái yêu thương nhau."
Phương Nhan nghĩ đến bác sĩ Mạc Tham Hoan, giống như từ lúc bắt đầu bác sĩ Mặc cùng với Hàn Hương khoa trinh sát hình sự hôn, nàng cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Giang Tê Ngô làm như vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng thầm cao hứng: “A, còn có chuyện này?”
Phương Nhan gật đầu, nói lại: “Ân, thỉnh thoảng sẽ có khách là nữ đến tìm.”
Còn chưa nói hết, nàng liền cảm giác được Giang Tê Ngô ôm mình chặt hơn một chút, tình cảm chợt léo lên, nhanh đến nỗi Phương Nhan không thể nào thấy được. Giang Tê Ngô im lặng mím môi, giống như là lại trở nên thống khổ.
“Thật có lỗi, lại nói đến công việc với em... Chị cũng không phải là...”
Phương Nhan nghĩ đến lúc nàng với Giang Tê Ngô mới gặp, đương nhiên nàng nói mình là gái điếm, Giang Tê Ngô có biểu hiện chán ghét.
“Ai, buông chị ra đi, chị rất bẩn.” Phương Nhan thở dài.
Nhưng cái ôm lại càng chặt, đến Phương Nhan cảm thấy thở khó khăn, Giang Tê Ngô bắt đầu ép buộc muốn Phương Nhan ngẩng đầu, từng chữ nói ra: “Viên Viên tỷ, chị không có bẩn.”
Nhìn thấy Giang Tê Ngô hiện ra vẻ mặt đau khổ, tâm của Phương Nhan giống như bị ai nắm chặt.
“Thật sự là trẻ con, ai, như thế nào chị cũng lớn tuổi hơn em, vậy mà lại để đứa trẻ an ủi.” cũng trong một nháy mắt, Phương Nhan sắp chịu không được mà nói ra sự thật.
Nhưng nàng không thể, nàng còn phải tiếp tục dùng thân phận này, cho đến khi nàng cùng Chung Vĩ Triết ly hôn xong.
Giang Tê Ngô lại tức giận, đối với hiện tại hận không thể sinh ra trước nàng, “Trẻ con” quả thực đối với nàng là sỉ nhục, nàng tức giận nói: “Em không phải là trẻ con.”
Phương Nhan cũng cảm thấy được mình lỡ lời, nên vội giải thích: “Tốt, tốt, tốt, tốt, chị nói sai, em là tiểu nữ sinh.”
Giang Tê Ngô càng thêm tức hổn hển, cô không muốn bị Phương Nhan xem là tiểu nữ sinh, phản bác: “Chúng ta chỉ hơn kém tám tuổi.”
“Tám tuổi đã rất lớn.”
Giang Tê Ngô nghẹn lời, cô phát hiện mình không tài nào cùng Phương Nhan nói chuyện mà thắng được được, chính mình cũng phản bội lại bản thân, cứ tức giận là sẽ có hành vi “trẻ con”, mà bây giờ, làm thế nào cũng cảm thấy giống mình cố tình gây sự. Nhưng không biết vì cái gì, trước mặt Phương Nhan, cô không muốn giấu diếm cái gì, đều muốn thể hiện ra hết.
“Haizzz, chị đã lớn tuổi rồi, đầu ốc cũng phản ứng không kịp, Tê Ngô em muốn cái gì liền nói với chị, em đến cùng bây giờ suy nghĩ cái gì.”
Phương Nhan phát hiện giống như mình bắt đầu nhìn không thấu dáng vẻ cố tình gây sự của Giang Tê Ngô, nàng cũng biến thành dáng vẻ của Giang Tê Ngô, vội vàng muốn biết đáp áp chính xác trong lòng của Giang Tê Ngô.
“Em nghĩ...” Giang Tê Ngô cố gắng đem lời nói ra, nhưng lời đến cửa miệng, liền bị kẹt tại cổ họng.
Cô bắt đầu sợ hãi hậu quả khi nói ra miệng, cô càng không biết, Viên Viên tỷ đối với mình có cùng cảm giác hay không.
Cô sợ chuyện này thất bại, cũng không chấp nhận thất bại, mà quan trọng hơn là, hiện tại cô cái gì cũng không có, cô chỉ là một sinh viên năm 4 bình thường, mà đối phương thì còn chưa ly hôn, các nàng đều đang không có nghề nghiệp ổn định, thu nhập bất bênh.
Giang Tê Ngô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng, cô từ từ rút tay ra, cảnh cáo bản thân mình phải thật nhẫn nại.
“Chờ chị ly hôn rồi nói.” cô nói với Phương Nhan cũng đồng thời nói với bản thân mình.
Phương Nhan càng mơ hồ, cũng nhẹ gật đầu, không hiểu rõ tình cảm thay đổi của Giang Tê Ngô. Nàng thật sự không hiểu rõ, tâm lý tội phạm không hề giúp nàng có thể phân tích tâm lý của một người bình thường. Huống chi, đối phương cũng là sinh viên khoa tâm lý học.
Hai người lại ngồi trên ghế sa lon một lần nữa, buồn bực ngán ngẩm ngồi xem kịch mà tivi đang chiếu, tâm tình của hai người đều không đặt vào việc xem tivi.
Phương Nhan bắt đầu chơi điện thoại, bởi vì nàng phát hiện Chung Vĩ Triết gửi tin nhắn cho nàng trên Wechat.
[ Wechat ] Chung Vĩ Triết: Em đang ở chỗ nào?
[ Wechat ] Chung Vĩ Triết: Anh đi tới cục cảnh sát, bọn họ nói em mấy ngày nay không có đi làm.
[ Wechat ] Chung Vĩ Triết: Phương Nhan, nếu em dám cấm sừng sau lưng tôi, đừng trách tôi không khách khí!
Chung Vĩ Triết bắt đầu ở Wechat công kích, Phương Nhan càng xem càng cười lạnh, không chút suy nghĩ xóa bỏ những tin kia, giả bộ như không có việc gì dựa vào vai của Giang Tê Ngô.
Giang Tê Ngô nhìn Phương Nhan một chút, đổi tư thế, để Phương Nhan dựa thoải mái hơn, cô lại tiếp tục nói chuyện Wechat.
Nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng nhìn tên hiển thị, giống như là con trai. Giang Tê Ngô rất lãnh đạm, chỉ lễ phép mà trả lời bọn họ. Giọng điệu thì cứng ngắc, căn bản không giống với lúc cùng Phương Nhan nói chuyện trên Wechat.
Phương Nhan mặc dù biết Giang Tê Ngô nhân duyên kém, nhưng lại bao giờ lại nghĩ kém đến mức này, hiếu kỳ hỏi: “Em không có cùng bạn học nữ tám chuyện hay sao?”
Giang Tê Ngô trả lời tin trên Wechat, nói lại: “Con gái đều không muốn chơi với em, nói em chỉ toàn đoạt bạn trai của họ.”
Phương Nhan có thể tưởng tượng ra được cảnh đó, Giang Tê Ngô xác thực có thể hấp dẫn tất cả nam nhân có tiềm chất, nàng cười nói: “Không có cách gì, ai kêu Tê Ngô nhà chúng ta quá đẹp.”
Nghe được câu “Nhà chúng ta” khóa miệng Tê Ngô giương lên, nhưng vẫn giả bộ nhưng không có gì cao hứng nói: “Từ lúc nào thành nhà chúng ta?”
Phương Nhan biết tâm tình của cô đã tốt hơn, cũng nghiêm túc mà gật đầu: “Vậy Tê Ngô nhà người ta!”
“Vẫn là nhà chúng ta đi.”
Giang Tê Ngô cảm thấy Phương Nhan là cố ý, nhưng nét mặt của nàng quá nghiêm túc, nghiêm túc ngược lại làm cho người ta không biết phải làm sao nói tiếp, suy nghĩ một chút, nàng tiếp tục trả lời những tin nhắn nhàm chán trên Wechat.
Những người kia đều trả lời rất nhanh, nhất là cái tên Tạ Tử Kỳ kia, Giang Tê Ngô chỉ nói một câu chúc phúc, là hắn hưng phấn nói càng nhiều hơn.
Phương Nhan cảm thấy mười câu thì đều cả mười câu là nói nhảm, luôn cảm thấy với bộ dạng này cho dù Tạ Tử Kỳ có theo đuổi Giang Tê Ngô mấy trăm năm cũng không thành công. Vì lòng nhân đạo, nàng lén lúc đổi nick Wechat, nhắn cho Tạ Tử Kỳ.
[ Wechat ] Phương Nhan: Tìm một lý do để hẹn nữ thần ra.
[ Wechat ] Tạ Tử Kỳ: Lý do gì đây.?
[ Wechat ] Phương Nhan: Tự mình nghĩ đi.
[ Wechat ] Tạ Tử Kỳ: Đúng, có mấy bạn học muốn đi dã ngoại, lớp chúng ta muốn các bạn học tụ họp lại, có thể dùng lý do này thử xem.
Phương Nhan chưa có trả lời, nàng cảm thấy coi như mình trợ giúp Tạ Tử Kỳ, thì chính hắn cũng phải tự suy nghĩ phán đoán.
Nghĩ như vậy lại một lần nữa dựa vào vai của Giang Tê Ngô, liền thấy tin Tạ Tử Kỳ nói về chuyện dã ngoại.
“Bạn học cao trung muốn tổ chức dã ngoại.”
“Đây không phải rất tốt sao?”
Phương Nhan sợ Giang Tê Ngô cự tuyệt, nên vội tìm một lý do: “Không được tùy hứng, biết đâu về sau em sẽ cần họ hỗ trợ.”
Giang Tê Ngô đáng đánh “Cám ơn, mình không đi”, không biết nghĩ đến việc gì cần phải có sự hỗ trợ, lập tức xóa bỏ, đánh lại “Lúc nào tổ chức.”
Tạ Tử Kỳ lập tức nhiệt tình nói thời gian và địa điểm tổ chức, tiếp sau đó nội dung Phương Nhan cũng không có nhìn, nàng dựa vào Giang Tê Ngô, thời gian trôi qua lười biếng đến nàng cảm thấy buồn ngủ.
“Nếu không chúng ta không đợi đến mười hai giờ, bây giờ đi ngủ đi.”
“Cũng tốt... Đi ngủ sớm một chút.” Phương Nhan vui vẻ tiếp nhận đề nghị, hai người đang chuẩn bị đứng dậy đi về phòng, lại nghe được tiếng gõ cửa.
Hiện tại đã gần mười một giờ, trong lúc đêm khuya như vậy tuyệt đối không thể là bạn bè thân thích, Giang Tê Ngô kỳ lạ đi tới, nhìn qua mắt mèo thấy được người đang đứng trước cửa.
Thân thể cô không tự chủ được mà run lên một cái, sắc mặt thoáng cái trắng bạch, giống như nhìn thấy cái gì làm cho cô vô cùng sợ hãi.
“Người bên ngoài là ai?” Phương Nhan hỏi, nhưng thật ra không hỏi, nàng cũng biết người đó là ai.
“Là...bạn trai em.”
“Đừng mở cửa, xem như không có ở nhà.”
Phương Nhan vội vàng nắm tay đang run rẩy của Giang Tê Ngô, cho nàng thêm động lực.
Giang Tê Ngô cắn chặt môi dưới, thân thể run rẩy càng nhiều hơn, nhưng tiếng gỡ cửa vẫn vang lên không ngừng.
“Tê Ngô, anh biết em ở bên trong... Anh lần trước là nhất thời xúc động...Anh tới xin lỗi em!”
Ngoài cửa Chung Vĩ Triết vẫn chưa ý thức được bên trong không chỉ có bạn gái Giang Tê Ngô, mà còn có người vợ thân yêu Phương Nhan, hắn thâm tình như vậy, làm cho Phương Nhan cảm thấy dạ dày buồn nôn.
Nghĩ vậy, nàng chuẩn bị ghi âm điện thoại, đem những lời nói này lưu lại làm chứng cớ, Giang Tê Ngô lại sợ hãi ôm lấy. Trong mắt chỉ còn sợ hãi và cầu khẩn, hận sao không thể cùng Phương Nhan quấn cùng một chỗ.
Phương Nhan nhìn thấy rất là đau lòng, kết hôn nhiều năm như vậy, nàng nằm mơ cũng không nghĩ Chung Vĩ Triết là loại người cuồng loạn như vậy. Nếu cứ như vậy, Chung Vĩ Triết nhất định sẽ biến thành nhân cách phản xã hội, làm ra chuyện càng khinh khủng hơn.
“Chúng ta trở về phòng.” Phương Nhan ở bên tai cô nói nhỏ.
Giang Tê Ngô gật đầu liên tục, dưới chân mềm nhũn ra, được Phương Nhan đỡ trở về phòng. Cô lấy mềm đắp lại, một mực run rẩy.
Loại yêu điên cuồng này, đối với Giang Tê Ngô thật sự rất đáng sợ. Mà cô, chỉ là một nữ sinh yếu đuối bình thường, cùng mẫu thân sinh hoạt, ở thành phố này không thân thích, lài không có chỗ nương tựa. Phương Nhan hiểu rõ cảm giác cô độc khó chịu là như thế nào, nhưng bây giờ, nàng tình nguyện một mình gánh chịu.
“Em rất sợ...Anh ta không phải là Chung Vĩ Triết em quen....Anh ta là tên biến thái...” Giang Tê Ngô chỉ theo bản năng nắm tay Phương Nhan để tìm một chút ấm áp, nhưng Phương Nhan chỉ có thể an ủi cô, đối với tình huống bây giờ nàng cũng bất lực. Nàng vốn nên ra mặt thay cho Giang Tê Ngô, nhưng vì thân phận không cho phép nàng làm như vậy.
Mặc dù bây giờ nàng đã nhờ động nghiệp trực đêm đến tiểu khu này nhìn xem, nhưng ở đây với tổng cục khoảng cách thực sự xa, cũng không có cách đảm bảo họ sẽ vì chuyện nhỏ này mà xuất động. Ngay khi Phương Nhan cầu nguyện Chung Vĩ Triết hãy mau chóng rời đi, thì chuông cửa rốt cuộc ngừng lại.
Nãy giờ đã trôi qua nữa tiếng, bên ngoài cửa đã không có tiếng, Phương Nhan nghĩ là mọi chuyện đã qua, nàng tới bên cửa sổ nhìn quanh, thì thấy dưới lầu bày ra nhiều ngọn nến. Nhìn như vậy, giống như có người chuẩn bị tỏ tình.
Tầng lầu có chút cao, người phía dưới hình ảnh mơ hồ, nhưng Phương Nhan lại cảm thấy người đó là Chung Vĩ Triết.
Mấy phút sau, chứng minh Phương Nhan suy đoán đúng, dưới lầu truyền lên tiếng nhạc, người phía dưới vừa đàn vừa hát.
“Thích ngươi cặp mắt động lòng người như vậy
Tiếng cười mê người
Nguyện được khẽ vuốt khuôn mặt xinh đẹp kia
Tay trong tay nói chuyện hoang đường
Giống như hôm qua chúng ta cùng nhau
Đầy lý tưởng cùng nhiều xúc động
Muốn được cùng em yêu nhau tự do.”
Giang Tê Ngô cũng đi lại, không phải vì cô hiếu kỳ tình hình dưới lầu, mà là Phương Nhan không có ở bên cạnh làm cô cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.
Khi cô đi lại gần, phát hiện Chung Vĩ Triết dưới lầu tỏ tình, làm cô càng cảm thấy lúng túng.
“Giang Tê Ngô, gả cho anh đi!”
Phương Nhan cảm thấy đầu ốc phát sốt, nàng không nghĩ tới Chung Vĩ Triết sẽ làm ra chuyện xấu hổ như vậy. Vì thể hiện bản thân trong sạch, vậy mà dám cầu hôn Giang Tê Ngô.
Nàng cảm thấy vô cùng tức giận cùng bi thương.
Giang Tê Ngô nghe thấy nhưng không nói tiếng nào, cô cứ như vậy nắm tay Phương Nhan, mặc kệ âm nhạc phía dưới tình cảm như thế nào, nhưng chuyện ồn ào náo động này vẫn không có kết thúc.
“Viên Viên tỷ.”
Phương Nhan tưởng Giang Tê Ngô bị Chung Vĩ Triết làm cho cảm động nên khẩn trương hỏi: “Cái gì?”
Giang Tê Ngô nói nhỏ bên tai nàng: “Làm chút chuyện đi...”
Yêu cầu đột nhiên xuất hiện này làm cho Phương Nhan không kịp phản ứng, đành hỏi ngược lại: “Làm chuyện gì?”
Giang Tê Ngô nhào vào trong ngực nàng, dùng âm thanh run rẩy nói: “Chuyện gì đều được, em thật sự rất sợ hãi, trong đầu liên tục xuất hiện hình ảnh hôm đó Chung Vĩ Triết dọa giết em với mẫu thân.”
Phương Nhan rốt cuộc hiểu được, Giang Tê Ngô muốn dời đi sự chú ý, nếu theo Giang Tê Ngô nói chuyện phiếm thì một lúc nữa tiếng pháo nổ sẽ vang lên. Còn nếu nói chuyện không được, chuyện có thể làm, là hoạt động tay chân.
Nghĩ như vậy, nàng ôm chặt Giang Tê Ngô, nhưng cái ôm này cũng không đủ dời đi lực chú ý của Giang Tê Ngô, cô vẫn sợ hãi như vậy, ở trong ngực của Phương Nhan không ngừng run rẩy. Cúi đầu không nói một lời, từng chút từng chút chịu đựng.
“Cầu xin chị, chuyện gì cũng có thể làm với em.”
Giang Tê Ngô tiếp tục cầu xin, cô đúng là cảm thấy vô cùng sợ hãi, liên tục nghĩ tới lúc Chung Vĩ Triết uy hiếp. Nếu không phải cô ra sức trốn thì có lẻ bây giờ cô đã biến thành dơ bẩn. Cho dù được Phương Nhan ôm ấp, nhưng nàng vẫn không thôi sợ hãi.
Trong căn phòng không có mở đèn, chỉ có mờ ảo thấy được hai bóng đen. Rốt cuộc, Phương Nhan cũng có phản ứng, nàng nhẹ nhàng áp Giang Tê Ngô lên cửa sổ, cúi đầu tìm kiếm môi trên của cô.
Nhưng khác với mấy lần trước hôn đơn thuần, lần này Phương Nhan đưa đầu lưỡi của mình ra, nàng hôn rất dùng sức, Giang Tê Ngô cảm thấy tất cả hô hấp đều bị cướp đi, Giang Tê Ngô đối với kiểu này vừa xa lạ vừa sợ hãi, nhưng khi vừa mở mắt ra, phát hiện người trước mặt là Phương Nhan, cô lại nhắm mắt lại để tùy Phương Nhan tiếp tục.
Phương Nhan thấy Giang Tê Ngô lúc đầu giãy dụa đến buông bỏ chống cự thì không khỏi thở dài, ánh mắt nàng nhìn xuống người ở dưới lầu đang không ngừng hát bài [ Thích ngươi ], nhưng lại không biết bạn gái ở trong nhà ngay tại cửa sổ vừa thưởng thức Chung Vĩ Triết chật vật trong gió lạnh vừa hôn lưỡi.
Mà Chung Vĩ Triết hiện tại đã không thể động được lòng của Giang Tê Ngô.
Cái hôn này kéo dài đến khi dài cho đến khi tiếng pháo nổ vang lên, che lấp tiếng hát của Chung Vĩ Triết, Giang Tê Ngô trở nên bình tĩnh lại, không phải dùng cách này để tránh né, cô thật hưởng thụ Phương Nhan hôn mình. Rõ ràng là một gái điếm, nhưng lại không có một chút phản cảm nào, không có một chút buồn nôn. Cô thậm chí còn muốn nhiều hơn.
Giữa đêm, dục vọng bắt đầu phát tán, nhưng Giang Tê Ngô biết mình không thể gấp, nếu gấp sợ dọa tới người trước mặt. Thế nhưng, cô lại không muốn ngừng lại.... Dù chỉ là hôn thôi, nhưng nàng muốn kéo dài, kéo dài....
“Giang Tê Ngô, anh yêu em, gả cho anh đi...”
Lần này, Chung Vĩ Triết còn chưa có nói xong, thì có âm thanh tạt nước truyền đến, ngày sau đó, một bác gái la lớn: “Ồn ào quá, cho người ta ngủ.”
“Muốn hay không suốt đời độc thân, mới vừa qua năm đi cầu hôn.”
Chắc bởi vì bác gái lên tiếng, những người khác cũng bắt đầu thể hiện sự bất mãn, sau đó, có người từ trên lầu dội nước xuống tắt những ngọn nến, cũng làm cho Chung Vĩ Triết ướt nhẹp. Nhiệt độ buổi tối đã hạ xuống âm mười mấy độ C, tội nghiệp cho một nam nhân ở trong gió run rẩy, thỉnh cầu mọi người thông cảm, nhưng giống như toàn bộ tiểu khu bị chọc giận, Chung Vĩ Triết buộc lòng phải rời đi, tức thì dưới lầu tiếng ca hát không còn.
Chuyện như vậy xảy ra Phương Nhan cũng không nhịn được cười lên, Giang Tê Ngô cũng cười theo, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm môi Phương Nhan, cô hiện tại vẫn rất đói, vừa rồi hôn lâu như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy đói.
Phương Nhan không biết Giang Tê Ngô đói, nghĩ đến hành động của bản thân vừa rồi, liền bận bịu xin lỗi: “Thật xin lỗi, vừa rồi chị không nghĩ ra được cách khác.”
Nghe vậy, Giang Tê Ngô nhịn không được bắt đầu trêu chọc Phương Nhan, cười nói: “Luôn cảm thấy mỗi lần chị đều chỉ một cách này.”
Phương Nhan thở dài một hơi, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, chị nghĩ chỉ có cách này mới làm em không suy nghĩ là phương pháp tốt nhất.”
Giang Tê Ngô làm ra vẻ tức giận, không vui nói: “Chị cũng thường xuyên dùng cách này với những người khác?”
Phương Nhan nóng nảy giải thích: “Quy tắc nghề nghiệp của chị là tuyệt đối không hôn môi... Có lẽ bởi vì Tê Ngô em quá đẹp, cho nên chị nhịn không được nên...”
Giang Tê Ngô nghe được khen trong lòng vui vẻ, chịu đựng ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Viên Viên tỷ, coi như chị khen em, em cũng không lì xì cho chị mừng tuổi.”
Câu nói này làm cho Phương Nhan nghĩ đến điều gì, nàng cười thần bí, buông Giang Tê Ngô ra, lập tức tìm thứ gì bên trong túi.
Giang Tê Ngô hiếu kì nhìn theo, lại nghe được tiếng báo của điện thoại, mở ra xem, thấy Chung Vĩ Triết chuyển cho cô 1314 bao lì xì. Giang Tê Ngô trong lòng cười lạnh, vừa định quan bế (mình cũng không hiểu nghĩ từ này, bạn nào hiểu nói cho mình biết với nhé..^^), đã thấy Phương Nhan móc ra bao lì xì đi tới trước mặt. Nàng chững chạc đàng hoàng đưa cho Giang Tê Ngô bao lì xì.
“Đây, đưa cho em mừng năm mới.”
“Em không thể nhận, chị không phải là trưởng bối của em.”
“Chị lớn tuổi hơn em, đương nhiên là trưởng bối của em.”
“Không muốn, chúng ta là bạn bè, chị không thể cho em tiền mừng tuổi!”
“Ai nói cho em biết bên trong là tiền mừng tuổi?” Phương Nhan cười thần bí.
Trái ngược lúc này làm cho Giang Tê Ngô hiếu kì, nàng mở bao lì xì ra, phát hiện bên trong là mấy tấm ưu đãi. Giang Tê Ngô cẩn thận coi, mấy tấm ưu đãi này đều là của cửa hàng mà cô đã từng đề cấp đến. Nhưng bởi vì giá cả đắt đỏ, Giang Tê Ngô chỉ nhìn chứ không có mua.
Mấy cái này Phương Nhan phải tìm được rất vất vả, mỗi tấm cơ bản đều giảm nữa giá trở lên, nhưng Phương Nhan không thể nói cho Giang Tê Ngô biết rõ, nên chỉ tỏ ra ngượng ngùng nói: “Em cũng biết chị nghèo, cho nên chỉ có thể đưa cho em những thứ này.”
Giang Tê Ngô lại cầm những tấm ưu đãi thật chặt, có chút muốn khóc, so với 1314 bao lì xì của Chung Vĩ Triết, thì với cô những thứ này trân quý hơn, bởi vì chúng là do Phương Nhan tặng.
“Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
Hai người nhìn nhau cười, cảm thấy quan hệ giữa hai người càng thêm thân cận.