Editor: Thư Huỳnh.
-----------------
Hiện tại đã hai giờ sáng, Phương Nhan cho là mình có thể bắt đầu, thẳng đến khi nàng viết khoảng mấy ngàn chữ, mới phát hiện văn chương đã thay đổi hương vị.
Nàng miêu tả tình cảm giữa nữ chính và nữ phụ quá mức, trái lại nam chính không biết bị lãng quên tới nơi nào. Không biết vì chuyện của Mạc Tham Hoan cho nàng linh cảm, hay là bởi vì thời gian gần đây tình cảm giữa nàng và Giang Tê Ngô vượt qua tình bạn, tự nhiên nàng cảm thấy tình yêu giữa hai người con gái tựa hồ cũng không tệ.
Phương Nhan nghĩ như vậy, càng tập trung vào thêm, nếu không phải sáng sớm đồng hồ báo thức quấy rầy suy nghĩ của nàng, nàng đoán là mình còn có thể tiếp tục sáng tác tiếp. Nhưng bây giờ, nàng không thể giữ vững tinh thần đi làm vì thức đêm, nàng đi mua cốc cà phê lớn còn có bữa sáng, miễn cưỡng lên tinh thần lái xe đến cục cảnh sát.
Sự việc của năm trước vẫn rất là nhiều, nên không có khả năng vì kế hoạch ra sách của bản thân mà có bất kỳ thay đổi nào, cho dù rất mệt mỏi rất mệt mỏi,nàng vẫn là cần phải bỏ ra nhiều tinh lực tiến hànhđiều tra vụ án. Cho đến thời điểm ba mươi tết, tình trạng bận rộn này rốt cuộc dịu đi một chút.
Cảnh sát hình sự bọn họ cũng bắt đầu chế độ luân phiên, có thể sẽ có lúc nghỉ ngơi, Phương Nhan liều mạng ở trong nhà trên phố thiên sứ mà sáng tác. Vội vàng đến nỗi đầu ốc choáng váng, nên đối với việc Giang Tê Ngô mời nàng nhiều lần nàng đều từ chối.
Đương nhiên Giang Tê Ngô không cam tâm, thậm chí nói là tự mình đến tìm Phương Nhan. Phương Nhan cự tuyệt, không chỉ cự tuyệt một mình Giang Tê Ngô, mặc kê ba mẹ của Chung Vĩ Triết nói như thế nào, rốt cục nàng cũng hoàn thành bộ tiểu thuyết của mình vào ngày 30.
Bản thảo được gửi qua bưu điện cho biên tập thẩm duyệt,Phương Nhan rốt cuộc có thể thở dài một hơi, thờiđiểm này nàng muốn đem tin tức này nói cho người bên cạnh, mới phát hiện bên cạnh nàng một người cũng không có, đến tột cùng ba mươi năm qua nàng đã sống theo kiểu nào.
Nghĩ đến, nàng mở điện thoại lên, muốn tìm một người bạn có thể chia sẻ niềm vui sướng, nhưng xem một lượt,trong điện thoại di động không có người nào có thểnói chuyện. Nàng gọi điện thoại cho Giang Tê Ngô, nhưng không biết có phải Giang Tê Ngô đang tực giận hay không, điện thoại gọi như thế nào cũng không ai nghe máy.
Phương Nhan đành từ bỏ, nàng lái xe rời khỏi phố thiên sứ chuẩn bị đi nội thành mua sắm một ít thức ăn, để ở nhà tại phố thiên sứ có thể tiếp tục sinh tồn. Mua sắm, ăn một bữa cơm trưa xa hoa bò bít tết, vốnnghĩ rằng có thể ở công viên đi tản bộ thật thoải mái sau đó đi tìm Chung Vĩ Triết bên kia nhìn một chút, lại bất ngờ nghe được tiếng kêu bắt cướp.
Phản ứng theo bản năng, Phương Nhan lập tức chạy theo phương hướng của tiếng kêu, đương nhiên thấy được hình dáng của tên cướp, nàng hôm nay mang giày cao gót, mặc bộ váy xinh đẹp, hàng động cũng không phải là rất thuận tiện, ngay cả như vậy, nàng vẫn chịu không được ra tay.
Nhưng đồng thời, trên khuôn mặt xinh đẹp của Phương Nhan lại bị tên cướp hung hăng đánh một quyền, chịu đựng đau đớn, dưới chân Phương Nhan dùng sức, đá về hướng đầu gối của tên cướp. Tên cướp ôm đầu gối kêu to oa oa, mặc khác có một nam nhân chạy lại tên cướp đá thêm một cước, dùng thắt lưng trói tên cướp lại.
"Tiểu thư, ngươi không sao chứ." Phương Nhan càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, trong nháy mắt khi nam nhân ngẩng đầu lên hỏi thăm Phương Nhan, cả hai người đều sửng sốt một chút.
Thì ra nam nhân kia là Nhất đội trưởng cộng sự của Phương Nhan mấy ngày qua, hắn mặc một bộ trang phục bình thường, mồ hôi đầm đìa, hiển nhiên là đang ở công viên tập thể dục, đúng lúc gặp vụ cướp. Rốt cuộc lúc này, bảo vệ công viên chạy tới, bảo vệ đối với hai người cảm ơn, liền dẫn tên cướp đi. Hai người lúc này mới cảm thấy lúng túng, chuyện đầu tiền Nhất đội trưởng làm là cười nhạo Phương Nhan bị đánh trúng mặt.
"Trời, thật mất mặt, lại bị tên cướp nhỏ nhoi đánh trúng mặt" hắn cười a a, mặc dù nói hơi khó nghe, nhưng đi gần đó mua hai cái trứng luộc nước trà, việc bảo vệ khuôn mặt xinh đẹp của Phương Nhan là cần thiết lúcnày.
Phương Nhan không muốn nói chuyện, nàng mặc dù mang giày cao gót tám centinmet cũng không có vấn đề gì, nhưng trong nháy mắt trọng tâm bất ổn một chút, liền để tên cướp có cơ hội chạy trốn. Phương Nhan đi bắt hắn, mới đưa đến việc bị thương. Nói hết thảy nguyên nhân đều là do chính mình quá khinh địch.
Hai người im lặng ngồi trên ghế dài, Nhất đội trưởng đốt một điếu thuốc, tò mò hỏi: "Ai, tiểu Phương ngươi làm sao ở nơi này? Hẹn hò?"
Phương Nhan im lặng, lại lần nữa lập lại: "Ta không có ngườiyêu"
Nhất đội trưởng bắt đầu bận rộn khoát tay, giải thích nói: "Không phải, tôi đối với chuyện riêng tư củacô không có bất cứ hứng thú gì, ta là muốn hỏi, cô cùng người sinh viên kia hẹn gặp ở chỗ này sao?"
Phương Nhan đầu ốc có chút mông lung, một quyền kia làm chonàng khắc cốt ghi tâm, nhìn Nhất đội trưởng đặt câu hỏi, nàng trong lúc nhất thời không có nghĩ đến GiangTê Ngô, hỏi ngược lại: "Sinh viên nào?"
Nhất đội trưởng sốt ruột liền nói: "Thì là Giang Tê Ngô a, vừa rồi lúc tôi chạy bộ có gặp nàng"
Phương Nhan trong lòng cảm thấy nặng nề, nghĩ đến Giang Tê Ngô hôm nay không trả lời điện thoại của mình, lại xuất hiện ở trong công viên.
Mà xuất hiện ở đây đại khái chỉ có một khả năng. Nếu vì khả năng kia làm cho nàng trở nên bực bội, ngay cả như vậy, Phương Nhan vẫn nhịn không được hỏi: "Đi cùng em ấy có ai khác không?"
Nhất đội trưởng nhớ lại: "Không có ai, nhưng bất quá nàng ôm một đống đồ vật"
Phương Nhan nhẹ gật đầu, liền đứng lên: "Nếu ngươi cógặp lại Tê Ngô, đừng nói cho em ấy là có gặp qua tôi... Tôi đi trước."
"Ai, không phải các ngươi cùng hẹn ở chỗ này sao?"
"Không, chỉ là trùng hợp cùng ở công viên này thôi". PhươngNhan lạnh như băng đáp lại.
Nàng tuyệt đối không muốn thấy Chung Vĩ Triết đi theo Giang Tê Ngô vào 30 tết, loại cảm giác này làm cho nàng nổi giận muốn giết người.
Nhưng nàng vừa đi được mấy bước, thì bảo vệ khi nãy rời đi quay lại. Bảo vệ chỉ vào người nữ phía sau mình nói: "Quá tốt các ngươi còn chưa có đi, đây là người vừa nãy bị đánh cướp, nói là muốn cám ơn các ngươi một chút."
Nhất đội trưởng cười thể hiện không có gì, ngược lại Phương Nhan, biểu hiện ra một loại tình cảm tinh tế. Phương Nhan chưa bao giờ nghĩ Thiên Đường thị nhỏ bé như vậy, lần trước thì gặp Giang Tê Ngô bị đánh cướp, mà lần này lại gặp mẹ của Giang Tê Ngô bịđánh cướp.
Nàng gạt đi một tia miễn cưỡng cười: "Chào dì, người hảo."
Giang Mẫu Thân con mắt tỏa sáng, nắm lấy tay của PhươngNhan cười nói: "Là Viên Viên sao, thật là khéo a, không nghĩ tới là con chính là người giúp ta lấy lại túi tiền."
Phương Nhan bắt đầu ngượng ngùng: "Đúng vậy a, thật là đúng lúc, dì là đang đi tản bộ sao?"
Giang Mẫu Thân giải thích: "Ta với Tê Ngô đi mua sắm bên ngoài, kết quả lại gặp cướp, ta đuổi theo đến đây."
Phương Nhan nghe như vậy có chút vui vẻ. Chí ít, Giang Tê Ngô không phải là đang đi cùng với Chung Vĩ Triết nên không nghe điện thoại của cô, chắc do trên này cầm quá nhiều đồ vật nên không thể nào nghe, trong lòng thêu đốt lửa giận liền rút đi. Nàng cười dặn dò: "Về sau dì cẩn thận một chút, nơi này xảy ra án rất là cao."
Giang Mẫu Thân cười a a, lại nói: "Đã trùng hợp như vây,thì buổi trưa hôm nay ở nhà ta ăn cơm đi, chồng con cũng cùng đi đi."
Bên cạnh Nhất đội trưởng bị xem nhẹ liền mãnh liệt gật đầu, nhất là khi hắn biết người đứng trước mặt là mẹ của Giang Tê Ngô, hắn lại càng thêm nhiệt tình. Quả nhiên, lần trước Phương Nhân đả kích Nhất đội trưởng còn chưa đủ.
Nhìn xem Giang Mẫu Thân đi bên cạnh gọi điện thoại cho Giang Tê Ngô, Phương Nhan cười nhàn nhạt, lạnh lùng nói: "Đã nói anh không xứng với em ấy!"
Nhất đội trưởng ngoài cười nhưng trong không cười, nói mộtcâu: "Biết con cóc không?"
"Biết, làm sao?"
"Tôi chính là như vậy."
Phương Nhan chỉ có thể liếc hắn một cái, cũng không tiếp tục muốn nhiều lời với hắn. Giang Tê Ngô cũng rất nhanh chạy tới, nàng vẫn ôm bao lớn bao nhỏ, hiển nhiên là hôm nay điên cuồng mua sắm nên túi lớn túi nhỏ như vậy. Nhưng cô chưa chú ý được Phương Nhan có mặt ở đây, Nhan đội trưởng vừa nhìn thấy liền như cao da chó bày ra biểu lộ: "Tê Ngô, tôi giúp cô cầm."
"Không cần, ta có thể tự mình cầm."
Giang Tê Ngô kiên cường đáp lại,dù từ lúc mua sắm tới bây giờ, cô cầm cả đống đồ, nhưng cô cũng không muốn yếu thế trước cái người chán ghét trước mặt.
Phương Nhan đại khái hiểu được tâm tư của Giang Tê Ngô, nàng bước tới một bước nói: "Tê Ngô, đồ cho hắn cầm hết đi." Ngay lúc tay Phương Nhan đụng tay cô, cô thậm chí đem đồ cầm chặt hơn, cho đến khi cô phát hiện người nói chuyện là Phương Nhan.
Chỉ trong nháy mắt đó, Giang Tê Ngô viền mắt đỏ lên.
"Được, được, được, những đồ này để ta cầm đi." Nhất đội trưởng hoàn toàn không có phát hiện không khí giữa hai người không giống bình thường, tự mình đi lấy bao lớn bao nhỏ.
Giang Tê Ngô vẫn đang nhìn Phương Nhan, con mắt ướt át, thậm chí như là có chút ủy khuất. Nhưng khi cô nhìn thấy vết thương trên mặt Phương Nhan, cô lại trở nên kích động.
"Ngươi lại đánh chị ấy!" Cô nổi giận đối với Nhất đội trưởng la lên.
"A, không có!". Nhất đội trưởng bị Giang Tê Ngô làm cho hết hồn, theo phản xạ lập tức trả lời.
"Tê Ngô, em hiểu lầm, không phải hắn... là vừa rồi ta theo bắt tên cướp..."
Lần này, Giang Tê Ngô kích động nằm lấy tay Phương Nhan,"Viên Viên tỷ, chị sao lại làm chuyện nguy hiểm như vậy." Cô cảm thấy giống như không kiểm soát được cảm xúc, đôi mắt xinh đẹp hiện lên đầy phẩn nộ cùng đau lòng. Giang Mẫu Thân nhìn thấy cũng ngây người, lần đầu tiên thấy con gái của mình nỗi giận như vậy, nhưng hiện tại nhìn thấy, lại không biết lý do là ở đâu.
Phương Nhan mông lung, nàng tự nhiên cũng thấy Giang Tê Ngô lần đầu tiên đối với mình tức giận, nhưng nàng biết, em ấy tức giận là vì quan tâm mình. Mà nàng, giống như đối với chuyện này xem thường.
"Thật xin lỗi." Phương Nhan chỉ có thể nói xin lỗi, Giang Tê Ngô im lặng không nói.
Lúcnày bỗng nhiên bốn người ăn cơm cùng nhau nhưng cũng đồng thời trầm mặc, Nhất đội trưởng buổi chiều nói bản thân phải bồi mẹ của mình nên chuồn đi trước, Phương Nhan thì cùng Giang Mẫu Thân cùng nhau rửa chén, thuận tiện nghĩ muốn tìm hiểu một chút tình huống của Giang Tê Ngô gần đây.
"Ai, dạo gần đây, Tê Ngô luôn luôn ngẩn người, hỏi đang nghĩ cái gì cũng không nói..."
"Vậy dì cảm thấy, Tê Ngô đang suy nghĩ cái gì?"
"Đại khái là phương diện tình cảm đi, con cũng biết, Tê Ngô có bạn trai, hay là bởi vì chuyện của bạn trai..."Giang Mẫu Thân vừa nói vừa ngừng việc rửa chén, tỉ mỉ đánh giá Phương Nhan, giống như là muốn từ trên người nàng tim cái gì.
"Dì, người sao lại nhìn con như vậy?"
"Không phải, ta cảm thấy con là đứa nhỏ thật tốt a."
"Ai?"
"Viên Viên con nếu là nam nhân thì thật tốt." Phương Nhan mỉm cười, tiếp theo nghe Giang Mẫu Thân nói ý sâu xa: "Nếu là con, dì đại khái có thể yên tâm giao Tê Ngô cho con."
Nếu là một nam nhân, nghe được câu này nhất định sẽ thụ sủng nhược kinh, nhưng Phương Nhan có chút xẩu hổ, nàng bắt đầu không thích câu "Nếu con là nam nhân". Nhưngtrước mặt Giang Mẫu Thân, nàng không thể nói ra miệng, đành phải đổi giọng hỏi thăm: "Bạn trai em ấy dì gặp qua chưa?"
Giang Mẫu Thân bắt đầu kể bản thân đối với Chung VĩTriết có nhận biết: "Gặp một lần... Người đẹp trai, cũng rất thông minh, nhưng dì luôn cảm thấy nam nhân này tâm tư rất sâu."
Phương Nhan không trả lời, nhưng trong lòng khẳng định Giang Mẫu Thân nói đúng. Nàng tiếp tục rửa chén, liền nghe Giang Mẫu Thân bên cạnh tiếp tục nói: " Viên Viên, Tê Ngô nhà dì chưa từng nói qua chuyện yêu đương, bởi vì gia đình chúng ta đơn chiếc, nàng so với người bình thường thiếu cảm giác an toàn, dì hy vọng con có thể giúp nàng xem xét một chút."
Nghe được lời này của Giang Mẫu Thân, Phương Nhan vừa quay đầu, lần này nàng rốt cuộc giấu không được sự khinh ngạc.
"Tê Ngô chưa có nói với dì nghề nghiệp của con sao?"
"Ân,Tê ngô nói nghề nghiệp của con là thiên sứ đường phố tiểu thư, có thể nói con rất hảo." ( mình bê nguyên si vào...)
Phương Nhan cứ nghĩ là Giang Mẫu Thân không biết, nên mới đối tốt với nàng như vậy, không nghĩ tới Giang Mẫu Thân lại biết được rõ ràng. Đối với thái độ của hai mẹ con, Phương Nhan không thể không bội phục.
"Ta dạy Tê Ngô, nếu như đã nhận định một người bạn,thì phải tiếp nhận mặc khác của người bạn này"
Phương Nhan đã hoàn toàn nể phục: "Dì, người thật biết cách giáo dục con cái." Giang Tê Ngô nhận được sự giáo dục tốt đẹp như vây, nên mới có thể biến thành một người ưu tú như vậy.
Giang Mẫu Thân vừa cười: "Ân,chỉ cần Tê Ngô có thể yên tĩnh sinh hoạt... Mặc kệ con đến cùng là ai."
Câu nói này làm cho Phương Nhan toát ra mồ hôi lạnh, nàng muốn xem nét mặt Giang Mẫu Thân, lại phát hiện đối phương tự nhiên vô cùng. Giống như câu nói vừa rồi chỉ là vô ý thức nói ra, nhưng Phương Nhan biết rõ, Giang Mẫu Thân đang cảnh cảo.
Hai người cùng nhau im lặng, Giang Mẫu Thân nhìn thấy sắp rửa xong, cười đối với Phương Nhan nói: "Rửa gần xong rồi, chắc Tê Ngô cũng đã hết giận, con đi tìm Tê Ngô đi..."
Phương Nhan nhẹ gật đầu, mới bước một bước, liền cảm thấy hai chân của mình mềm nhũn. Không biết bởi vì tâm tư khủng hoảng, hay là bởi vì nàng cảm thấy sát khí trên người Giang Mẫu Thân.
Nàng thở dài một hơi, đem tâm tư hổn loạn giấu trở về. Nhìn cửa phòng Giang Tê Ngô đóng, Phương Nhan gõ cửa một cái: "Tê Ngô, chị vào nhe."
Trong phòng không có trả lời, Phương Nhan mở cửa đi vào, liền thấy Giang Tê Ngô ôm con gấu nằm trên giường, đưa lưng về phía mình, căn bản không có dự định phản ứng lại.
Phương Nhan dứt khoát nằm xuống, nàng cũng không nói gì, phát ra âm thanh giống như đang ngủ. Nghe được âm thanh này. Giang Tê Ngô nhịn không được quay đầu, lại phát hiện Phương Nhan trợn tròn mặt. Khóe miệng của nàng có chút giương lên, nói với Giang Tê Ngô: "Rốt cuộc cũng chịu quay đầu lại nhìn chị?"
Giang Tê Ngô chuẩn bị quay trở lại, Phương Nhan liền đem cô ôm vào trong ngực, dùng âm thanh mà bản thân cho là ôn nhu nhất nói: "Tê ngô, thật xin lỗi."
Nghe được Phương Nhan xin lỗi, Giang Tê Ngô không giãy dụa nữa, lại cắn răng nói ra hai chữ: "Lừa đảo!"
Rõ ràng nói là lừa đảo, nhưng nàng cảm thấy Giang Tê Ngô ôm chặt hơn, giống như đem những ngày không gặp mặt những ngày tịch mịch toàn bộ thu lại thông qua cái ôm này.