Editor: BlackObs
------------------
Hình ảnh là một người con gái trẻ đẹp, mặc đồ ngủ đơn giản, xung quanh chỉ có ánh sáng từ một chiếc đèn bàn hắt vào mặt tường màu hồng phấn càng toả ra ấm áp. Phía dưới giường khá tối, sáng tối tương phản làm cho bầu không khí quỷ dị hệt như trong một bộ phim ma.
Nhưng có lẽ mỹ nữ đã thành thói quen, cô ta vẫn rất an tĩnh trên giường.
Lúc này, tấm drap phủ dưới chân giường đột nhiên động đậy, ngay sau đó, có một cái đầu người lặng lẽ nhô ra. Dù là trong hoàn cảnh tối tăm, vẫn có thể thấy được hắn đeo mặt nạ, hắn nhìn về phía vị trí camera hiện thời như là xác định cái gì, rồi lại chui vào gầm giường.
Mỹ nữ trên giường không hề phát hiện, thậm chí không biết trong phòng mình có người xâm nhập. Cô ta chơi điện thoại di động đến mệt mỏi tắt đèn đi ngủ, khi tất cả chìm vào đen đặc, chưa bao lâu liền nghe được tiếng la thất thanh, còn có tiếng đàn ông cười điên cuồng xen lẫn giọng cầu khẩn của mỹ nữ, nhưng người đàn ông căn bản không để ý tới tâm tình mỹ nữ, dứt khoát tiến hành chuyện hắn muốn làm.
Đoạn phim giằng co hơn một tiếng đồng hồ, nhưng để tái dựng hồ sơ vụ án, mấy đoạn quan trọng đã được cắt ra. Thẳng tới khi tiếng thét chói tai kết thúc, người đàn ông mở đèn, lấy bao tay mang theo nhặt lên điện thoại di động dùng để ghi hình nãy giờ, tiến hành chụp cận cảnh từng bộ phận của mỹ nữ.
Nhất đội trưởng nhịn không được quay đầu sang chỗ khác, cho dù đã xem qua vụ án này mấy lần, hắn vẫn cảm thấy tên tội phạm này thật dã man. Phương Nhan thì chăm chú nhìn không chớp mắt, nàng muốn phác hoạ chân dung tâm lý của gã này, ngòi bút thoăn thoắt ghi chép những chi tiết nhận biết thông qua hiện trường.
"Hung thủ, giới tính nam, khả năng độc thân hoặc đã ly dị, không có con, hiện tại có thể ở cùng cha mẹ. Tuổi tác phán định từ ba mươi đến ba mươi lăm tuổi, nghề nghiệp ổn định, có thể là việc dân chính".
Nhất đội trưởng cũng đã nắm được một tí thông tin từ phía pháp y, chẳng qua nghĩ đến Phương Nhan được Lý Bân Bân ca ngợi, hắn muốn kiểm tra nên dò hỏi: "Tại sao cảm thấy là việc dân chính?".
Kỳ thực những thứ này đã được bên pháp y dựa vào vết tích ẩu đả và mảnh vụn từ y phục tiến hành phán đoán, nhưng Nhất đội trưởng rất tò mò, Phương Nhan không có xem qua báo cáo của nhân viên nghiệm thi, như thế nào nhìn ra chức nghiệp hung thủ.
"Thứ nhất, găng tay hắn là bằng da, chất lượng không tệ, công nhân hẳn là sẽ không chọn mua loại đồ hạng sang này".
"Thứ hai, nếu như hắn có sức mạnh, tuyệt đối sẽ không chọn ra tay khi nạn nhân đang ngủ, điều này nói rõ hắn không tự tin vào sức lực bản thân".
"Thứ ba, khi hắn chụp ảnh người chết, phương hướng người chết đã thay đổi, thậm chí khả năng đã sắp muốn chạy thoát khỏi phạm vi hung thủ, hung thủ lúc này mới nổi giận, trực tiếp dùng dây nịt siết chết, hoàn thành mục đích cuối cùng".
Phương Nhan từng bước phân tích video, Nhất đội trưởng tán thành gật đầu.
Mặc dù không biết tâm lý hoạ tượng có thần kỳ như lời đồn hay không, nhưng đối với sự nhạy bén của Phương Nhan, Nhất đội trưởng đã có phần khẳng định.
"Địa vị của hắn ở công ty rất bình thường, thậm chí là kiểu người cả chục năm không thể thăng chức, vì thế hắn khát vọng được chú ý. Công việc cũng giống tính cách con người hắn, cần mẫn kiên nhẫn nhưng rất nhát gan, vì hoàn thành lần mưu sát này, hắn... ít nhất...đã chuẩn bị mất một tháng".
Nhất đội trưởng gật đầu, tiếp tục hỏi: "Còn có gì cụ thể nữa không?".
Phương Nhan lắc đầu, cười giải thích: "Tâm lý họa tượng là cả một quá trình suy luận, phải căn cứ hiện trường chứng cứ và hành vi hung thủ để nghiên cứu sâu hơn, tôi cần mau chóng đến hiện trường mới biết có phát hiện thêm cái gì nữa hay không".
Nhất đội trưởng lập tức hăng hái, "Vậy bây giờ đi thôi".
Phương Nhan sửng sốt, "Bây giờ?".
Thấy Phương Nhan do dự, Nhất đội trưởng có vẻ hả hê, "Cô sợ?".
Phương Nhan lắc đầu, tua nhanh đoạn video, chỉ vào mảnh đen kịt phía xa, nói rằng: "Không phải, tôi lo anh sợ mà thôi...Nếu tôi đoán không sai, địa điểm phát sinh vụ án hẳn là ở sát bên bãi tha ma".
Nhất đội trưởng cười ha ha, "Làm sao tôi sợ được chứ!". Khi hắn làm động tác phủ nhận, chữ thập treo trên cổ cũng theo đó lay động, như là phản ánh nỗi bất an của hắn.
Cuối cùng thì Phương Nhan vẫn theo Nhất đội trưởng ra ngoài giữa đêm hôm. Nhiều người sẽ gây chú ý, hai người có lẽ vẫn đủ tiếp ứng nhau, để tránh xuất hiện ầm ĩ, cả hai cũng chỉ đi xe riêng của Nhất đội trưởng chứ không dùng xe cảnh sát.
Đêm mùa đông lạnh buốt, lân cận lại là chân núi, gió thổi tới mang theo hơi lạnh thấu xương, đã vậy mộ phần điểm xuyết làm cho người ta nơm nớp lo sợ sẽ có vật gì đó thình lình nhảy bổ ra. Đừng nói là Nhất đội trưởng, ngay cả Phương Nhan vốn luôn cho rằng người so với quỷ còn đáng sợ hơn cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Nơi đây cũng thuộc khu vực phố thiên sứ, chỉ có điều là đi vào xa hơn. Ở chỗ này ngư long hỗn tạp, vĩnh viễn không biết người đứng trước mặt mình là thường dân hay là tội phạm lưng đeo bao nhiêu án mạng. Có rất nhiều tội phạm không hề có danh tính nhân dạng, điều đó khiến cho việc điều tra ngày càng khó khăn hơn.
Nhất đội trưởng bất an bắt đầu hút thuốc, Phương Nhan tuy thông cảm cho sự bất an của hắn, nhưng nàng không thích người hút thuốc. Ánh mắt nàng quét qua, mang theo nụ cười trước sau như một.
"Chán ghét?".
"Ừ".
Nhất đội trưởng nghe Phương Nhan đáp lại, nhưng vẫn tự nhiên rít một hơi thuốc. Phương Nhan cũng hết cách, chỉ cười nói: "Nhất đội trưởng, anh mà giữ bộ dáng này thì coi chừng tới năm mươi tuổi cũng không tìm được bạn gái".
"Chẳng sao, tôi mới bốn mươi, vẫn có hy vọng, khoan đã, cô biết tôi độc thân!!".
Nhất đội trưởng làm cử động dè chừng, cảm thấy đau não với việc Phương Nhan nhìn ra chân tướng.
Phương Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, cảm giác phẩm đức nghề nghiệp của mình hoàn toàn bị hiểu lầm, nếu như không phải án kiện đòi hỏi, nàng căn bản sẽ không tiến hành phác hoạ chân dung tâm lý người khác. Dù sao nếu đọc được toàn bộ về một người, sẽ mất đi thú vị khi ở cùng họ.
Gương mặt Giang Tê Ngô chợt lóe lên, Phương Nhan còn đang mất thần thì đột nhiên xe ngừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện con đường phía trước bị một công trình bỏ phế chắn ngang.
Nhất đội trưởng phả ra làn khói, giải thích: "Đang sửa đường...đoạn còn lại chúng ta phải đi bộ thôi".
Phương Nhan theo xuống xe, cảm giác gió lạnh gào thét thổi qua cơ thể. Nàng bắt đầu có chút hối hận mình không mặc áo khoác cảnh dụng, mà chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh.
"Mất chừng bao lâu vậy?".
Nhất đội trưởng suy nghĩ một chút, đáp lại: "Chừng mười phút thôi". Hắn không hiểu sao Phương Nhan lại hỏi thời gian, tưởng rằng có liên quan đến án kiện. Nhưng khi hắn quay qua muốn hỏi tham khảo một vấn đề học thuật, hắn thấy Phương Nhan khẽ run người.
Nhất đội trưởng cười ha ha, giơ tay muốn cởi áo khoác của mình, cười nói: "Lạnh à, mặc áo của tôi này".
Phương Nhan từ chối, ở khoảng cách này nàng đã ngửi thấy mùi thuốc lá từ Nhất đội trưởng, thì làm sao dám chọn mặc món đồ hành hạ đó lên người. Nàng mỉm cười, "Trong điều tra vụ án mà anh cũng cẩn thận tỉ mỉ thế này thì tuyệt". Nàng bước về trước, hy vọng vận động có thể giảm bớt cơn lạnh, khi đi được vài bước thì nhận ra cái công trình bỏ phế hoá ra là một ngôi mộ. Kích thước và độ cao tiêu chuẩn không hề cân đối, vậy mà nó lại ngang nhiên xuất hiện ven đường.
Phương Nhan nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, nỗi sợ cũng bị đẩy lùi một ít, mở miệng cảm khái: "Bây giờ người...".
Nhất đội trưởng kịp thời dùng thánh giá vẽ ra dấu chữ thập, giải thích: "Như vầy là vi phạm luật lệ, bất quá những thứ bia mộ này kia rất thiêng, người dân cũng không dám tháo dỡ".
Cho dù không có bất kỳ tín ngưỡng gì với thần phật, nhưng con người vốn luôn sợ hãi người chết, ngày càng nhiều người dựng bia mộ ở đây, gây nên tình trạng tắc nghẽn giao thông trên con đường. Khi đi ngang bãi tha ma dài dằng dặc này, cảm giác như đang tiến nhập vào thế giới ma quái nào đó.
Nơi đây không có đèn đường, hai người phải dùng điện thoại di động rọi sáng, Nhất đội trưởng không dám tiếp tục giới thiệu tình huống hiện trường, tinh thần hoàn toàn căng thẳng, giống như đây cũng là lần đầu tiên hắn thám hiểm khuya khoắt thế này.
Rõ ràng Nhất đội trưởng là đi theo nàng tới, bây giờ nhìn phản ứng của hắn, Phương Nhan tự nhiên ý thức mình mới là người bồi Nhất đội trưởng qua đây. Nàng vậy mà lại trúng kế khích tướng đơn giản như vậy.
Phương Nhan cảm khái chính mình gần đây hình như đã có tuổi, luôn cảm thấy bản thân tràn đầy mẫu tính kể từ khi về nước, nhất là đối với Giang Tê Ngô, sự kiên nhẫn của nàng đã vượt ra khỏi dự liệu.
Thấy Nhất đội trưởng còn đang nắm giá chữ thập, nàng muốn hù dọa hắn một chút, bỗng nhiên lại bị chuông điện thoại di động vang lên làm hết hồn.
[ Giáo sư Chung ]
Đây là tên mà Phương Nhan đặt cho số điện thoại Chung Vĩ Triết, nghĩ đến mình mới vừa bị doạ ngược, lại nghĩ đến cha mẹ chồng xuất hiện ở nhà, tâm tình Phương Nhan kém hẳn.
"Em đang ở đâu?". Chung Vĩ Triết bày ra giọng gia trưởng.
"Tra án, có chuyện gì chờ trở về rồi nói".
"Ba mẹ anh đang ở nhà, em làm gì cũng nên trở về nhà một chuyến a!".
Thanh âm phía bên kia tựa hồ mềm đi, mang theo ít khẩn cầu, nhưng nghĩ tới mấy cái chuyện tồi tệ của hắn, Phương Nhan căn bản không có tâm tình phản ứng, không đợi Chung Vĩ Triết nói xong, nàng đã nhanh tay cúp điện thoại.
Trên mặt Nhất đội trưởng lộ ra vẻ cảm thông, Phương Nhan nhìn lướt qua đã đọc ra ý nghĩ của hắn, u ám nói, "Còn anh thì lo chuẩn bị độc thân dài hạn đi".
Chưa nói xong vài câu, một tiếng chuông vang lên, Phương Nhan cho rằng lại là Chung Vĩ Triết gọi đến, nhưng khi nhìn đến ba chữ to trên màn hình "Giang Tê Ngô", nàng không khỏi ngây người. Nàng không biết tại sao mới tách ra chưa bao lâu mà Giang Tê Ngô lại gọi cho mình.
"Có chuyện gì vậy Tê Ngô?".
"Chị về đến nhà từ sớm rồi, thật ngại quá, vừa nãy chị tắm nên không có xem wechat". Phương Nhan chợt nhớ ra khi nãy vì xem án tử mà nàng đã tắt mạng internet, nên không có hồi phục lại tin nhắn của Giang Tê Ngô.
"Không sao mà, chị cũng lớn chừng này rồi...Ừ, chị đang ở nhà". Phương Nhan thấy Nhất đội trưởng đứng bên cạnh nghiền ngẫm, như là đã đọc được mờ ám từ cuộc nói chuyện này.
Hai người vẫn bước đi, có thể là tiếng người đã hấp dẫn mấy con chó ở đây, chúng điên cuồng sủa vang, tựa hồ đang phá hoại lời nói dối của nàng.
"Nghe tiếng chó sủa? À, nhà hàng xóm đó mà...Thật, chị đâu có đi làm". Phương Nhan dở khóc dở cười, nàng cảm giác mình điên mất thôi, vì không muốn Giang Tê Ngô lo lắng mà nàng lại nói dối thêm lần nữa. Và giờ thì bị hiện thực tàn khốc báo ứng.
Nhất là Giang Tê Ngô bắt đầu lo lắng hoàn cảnh Phương Nhan sống hiện nay, nên ngỏ ý muốn đến xem.
"Cái gì, em muốn tới thăm nhà chị?".
Nàng vừa rồi còn hung dữ với Chung Vĩ Triết, bây giờ lại dùng giọng thương lượng nói với Giang Tê Ngô, "Ngày mai có lẽ không được...hay là tuần sau nhé".
Cuộc gọi kết thúc, đã là năm phút sau đó. Trong đầu Phương Nhan toàn là suy nghĩ về chuyện Giang Tê Ngô muốn đến nhà mình.
Vẻ mặt Nhất đội trưởng từ kinh ngạc chuyển thành hâm mộ, Phương Nhan chắc mẩm Nhất đội trưởng đã nảy sinh hiểu lầm kỳ quái với mình rồi.
"Tiểu Phương, cô bận rộn thật nha, lúc thì phải đối phó chồng, lúc thì phải thương yêu dỗ dành tình nhân...".
"Này khoan đã, người thứ nhất đúng là chồng tôi, còn người thứ hai chỉ là bạn mà thôi". Phương Nhan không biết nên cười hay khóc nữa.
Có điều Nhất đội trưởng vẫn kiên trì theo ý mình, ý vị thâm trường nói: "Mấy vụ gia đình bất hoà tìm tiểu tam tôi thấy nhiều rồi, với anh già như tôi thì cô giấu cái gì nữa, tôi cũng có đi vạch trần khắp nơi đâu mà lo".
Phương Nhan cạn lời, Giang Tê Ngô đúng là tiểu tam của chồng nàng, nhưng nàng không thể nói ra quan hệ phức tạp giữa mình và Tê Ngô, chỉ đành giải thích: "Tôi không phải người thích nói dối, người thứ hai thật sự chỉ là bạn, còn là một cô gái".
Nhất đội trưởng vẫn chưa tin lời Phương Nhan, "Tôi làm cảnh sát lâu như vậy, nhìn biểu cảm người khác chưa từng sai...Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại ôn nhu thế kia, giống như đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm...".
Phương Nhan nghe đến bối rối, nàng làm sao biết khi mình nói chuyện với Giang Tê Ngô lại lộ ra biểu cảm như thế, càng không biết tại sao nàng lại thể hiện mặt tính cách này với Giang Tê Ngô. Nàng là người ôn nhu đại độ như vậy sao?
"Đừng nói mấy thứ linh tinh này nữa, hiện tại cũng mười hai giờ rồi, chúng ta mau đến nhìn hiện trường vụ án thôi". Phương Nhan gượng gạo dời đi trọng tâm câu chuyện, cưỡng chế nghi hoặc trong lòng.
Nhất đội trưởng gật đầu, hai người tiếp tục sánh bước đi tới.
Ban đêm tầm nhìn không tốt, nhưng lại có những thứ mà ban ngày không cách nào phát hiện ra được, lần này hai người thu hoạch cũng không tệ lắm, ở hiện trường tìm được một ít miếng dán huỳnh quang. Mọi thứ rất mới, trong phòng không tìm được giấy gói tương ứng, cũng không có vân tay người chết.
Vài điều tra viên mới sáng sớm đã bị gọi lên hiện trường, bọn họ đều chờ mong tìm kiếm được manh mối gì đó từ mấy miếng huỳnh quang kia.
Mọi người bận rộn cả buổi, trông coi cô nàng vẫn đang tỉ mỉ quan sát miếng dán, Phương Nhan nhịn không được hỏi: "Hàn Hương, thế nào, có phát hiện gì không?".
Nhân viên xử lý hiện trường ngẩng đầu, chần chờ một chút, cuối cùng nói ra: "Trên màng dính của miếng huỳnh quang này có số ít chất xơ, tôi đang trắc thí vật này là gì".
Phương Nhan vừa nghe có phát hiện cũng ngồi xổm xuống nhìn, chúng là những hạt li ti màu đen, như là bị carbon hoá. Số lượng phi thường nhỏ, nếu không nhờ nhân viên quan sát tỉ mỉ thì có lẽ đã bỏ qua chứng cứ mang tính then chốt để phát hiện thân phận hung thủ.
Phát hiện này đã cổ vũ tinh thần mọi người, chỉ cần xét nghiệm ra kết quả, có thể thu nhỏ lại phạm vi hung thủ, từ đó phán định được hắn là ai.
Nhất đội trưởng cũng mệt mỏi kinh khủng, hắn nằm mơ cũng không ngờ Phương Nhan xem hiện trường lại xem đến hừng đông, hắn ngáp một cái rõ to, nói: "Tôi đã thông báo với Tam đội trưởng rồi, chừng nào vụ này chưa xong thì cô vẫn theo mệnh lệnh của đội chúng tôi".
Phương Nhan dường như có thể tưởng tượng ra bộ mặt sa sầm của Tam đội trưởng, mà hiện giờ đầu óc nàng bởi vì cả đêm không nghỉ ngơi cũng đã trở nên hỗn loạn, dù vậy nàng vẫn không muốn về nhà, không muốn nhìn đến mặt Chung Vĩ Triết. Nàng suy tính khoảng cách từ cục cảnh sát đến nơi này, thấy chủ nhà đến xem náo nhiệt, nàng dò hỏi: "Ông chủ, ông còn phòng nào cho thuê không?".
Chủ nhà ngây ra một lúc, đáp lại: "Thuê... Không biết tiểu thư cô muốn phòng thế nào?".
Phương Nhan nghĩ tới chuyện Giang Tê Ngô muốn đến làm khách, nàng nhất định phải theo lời nói dối đến cùng, tại loại địa phương quỷ quái này, ước đoán Giang Tê Ngô chỉ dám tới lần đầu chứ cũng không dám tới lần hai.
"Phòng bình thường thôi, tốt nhất là có sẵn đồ dùng bên trong".
"Vừa vặn còn một phòng, bởi vì...có người chết nên họ dời đi". Chủ nhà cười rạng rỡ, cảm giác Phương Nhan chính là cứu tinh.
"Vâng, thuê trước một tháng, sau đó tính tiếp...Bây giờ có thể dẫn tôi đến phòng chứ?".
Chủ nhà đáp ứng, đi qua một khúc ngoặt thì đến phòng nàng.
Gian phòng rất ẩm thấp, đồ đạc ngổn ngang, có một cái giường và cái ghế, Phương Nhan đi về phía sopha đã rách mướp, nhắm mắt lại ngủ. Đối với nàng mà nói, nơi đây so với hoàn cảnh hoang dã trước kia cũng đã tốt lắm rồi.
Nàng bắt đầu nằm mơ, mơ thấy người đàn ông đeo mặt nạ chui ra từ dưới ghế sopha, hắn cầm con dao mổ sắc bén trong tay, tựa hồ muốn giải phẫu nàng. Phương Nhan nỗ lực giằng co, nhưng sự phản kháng của nàng quá mức yếu ớt, nàng chỉ có thể tuyệt vọng nhìn gã kề dao đến người mình.
"Ha ha ha...." Phương Nhan choàng tỉnh, chưa đến một tiếng đồng hồ, nàng lại thức dậy từ trong ác mộng. . Truyện Hài Hước
Nàng lại mất ngủ...
Cái này là bệnh nghề nghiệp của nàng, mỗi khi quá nhập tâm vào vụ án, chúng sẽ biến thành ác mộng bao lấy nàng. Trừ khi vụ án giải khai, nếu không Phương Nhan sẽ không bao giờ yên giấc. Nàng theo quán tính tìm kiếm thuốc ngủ, nhưng hiển nhiên không có.
Nơi đây rất im ắng, thậm chí có thể dùng từ tĩnh mịch để hình dung.
Bên ngoài là một cái sân phơi nhỏ, khi Phương Nhan mở cửa sổ ra, bác gái đang phơi quần áo có chút giật mình, nhưng nhìn thấy đó là Phương Nhan, bác gái chỉ khẽ gật đầu tiếp tục phơi đồ, cũng không có ý bắt chuyện. Phương Nhan nhớ rõ đây là bác gái ở sát phòng nạn nhân, cũng là người đầu tiên phát hiện xác chết và gọi báo cảnh sát.
Nhưng Phương Nhan vạn lần không nghĩ tới, xảy ra chuyện đáng sợ mà bác gái vẫn có thể nhàn nhã phơi quần áo.
Mà không thể không nói, kiến trúc nơi này không hề an toàn.
Cửa sổ phòng nạn nhân mở ra là ngay sân phơi, nương theo cái sân này có thể dễ dàng đi qua, nhưng cũng rất dễ bị nhìn thấy, mọi người sẽ chú ý có người leo lên. Vì vậy chắc chắn hung thủ phải bò trườn trong hoàn cảnh không có ánh sáng, và phải quen thuộc kiến trúc đường đi nước bước toà nhà, thậm chí phải biết giờ giấc đi làm sinh hoạt của những người sống ở đây.
Kế hoạch này nếu không phải là người có hộ gia đình ở đây thì rất khó thực hiện. Nhưng quái dị là ở tầng lầu này không có người đàn ông nào phù hợp với chân dung mà Phương Nhan phân tích. Đối diện căn phòng lại là nghĩa trang.
Bên kia dày đặc khói, hình như là đang hoả táng thi thể ai đó...
Vị trí này vô cùng tốt, nếu không phải hộ gia đình ở đây, chẳng lẽ là nhân viên quản lý nghĩa trang làm?
Phương Nhan có ý tưởng, lập tức bấm số Nhất đội trưởng nói ra nghi án mới. Điều tra rất nhanh được tiến hành, kết quả lại không thu hoạch được gì, nghĩa trang chỉ có một ông già đã qua bảy mươi tuổi.
Tất cả manh mối gián đoạn, Phương Nhan không thể không suy nghĩ lần nữa, có phải ở vụ này tâm lý họa tượng đã xuất hiện vấn đề gì hay không? Dĩ nhiên khi khoa học kỹ thuật tiến bộ, tội phạm cũng không ngừng tiến bộ, cấp trên ra thời hạn phá án hết sức gấp gáp, biết được Phương Nhan thuê phòng ở chỗ này, các đồng nghiệp liền trở thành khách quen.
Phương Nhan cũng không để tâm, thậm chí còn nấu cơm chiêu đãi bọn họ, có không khí sinh hoạt sẽ làm cho việc nàng ở đây càng thêm tự nhiên.