Hai vạch đỏ, một đậm và một nhạt.
Ôn Ninh ngẩn ra, nhìn chằm chằm que thử thai một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn biểu muội: “Em…” Chỉ vào bụng, nuốt xuống nửa câu cuối cùng.
Từ An Diêu gật đầu, nắm chặt túi xách nói: "Tháng này em không tới kỳ kinh, lúc đầu còn tưởng là chậm mấy ngày, nhưng không ngờ đã hai tuần... Sau đó em cảm thấy hai ngày nay có chút khó chịu, nên... tự mình thử một chút."
"Em 'cái kia' với bạn trai của em?"
"…Vâng."
“Không đeo bao sao?!” Ôn Ninh cau mày.
Từ An Diêu rũ mắt xuống, có chút xấu hổ nói: "Có đeo, nhưng sau đó anh ấy nói không thoải mái nên... cởi ra, hơn nữa là 'khụ khụ' ở bên ngoài..." Nói xong, sắc mặt cô đỏ như quả cà chua.
Ôn Ninh một hơi nghẹn ở cổ họng, suýt nữa nghẹn chết.
"Cậu ta nói không thoải mái em liền đồng ý cởi ra? Em còn đi theo loại cặn bã ích kỷ này sao? Đầu óc em đâu? Em không biết bên ngoài cơ thể không đáng tin cậy sao! Cậu ta chỉ lừa em, chính là muốn chính mình thoải mái mà thôi!"
"Biểu tỷ, chị đừng mắng em, chuyện cũng đã xảy ra rồi, aiz."
Tiểu cô nương cúi đầu, dùng ngón tay vặn chặt quai ba lô.
"Em cũng không biết kết quả kiểm tra này có chính xác hay không, em không dám nói cho mẹ em biết, phỏng chừng bà ấy sẽ giận điên lên. Hôm nay em xin nghỉ tới đây, biểu tỷ, chị cùng em đến bệnh viện xem đi..." Cô ngước lên nhìn Ôn Ninh đầy vẻ đáng thương.
Ôn Ninh hít sâu một hơi: "Được, chờ chị thay quần áo."
Nàng đứng dậy đi lên lầu, tùy ý mặc áo khoác, quần cạp cao, tùy tiện chải đầu, nhíu mày, cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.
"Em đã mang đầy đủ giấy tờ chưa?"
"Rồi."
Bệnh viện sản nhi nhộn nhịp như chợ rau.
Tại văn phòng đăng ký, hàng dài người xếp hàng, những chiếc ghế ở lối vào và phòng tư vấn gần như chật kín người, có nữ nhân trung niên bụng to, cặp vợ chồng trẻ nắm tay nhau, ông chồng đi cùng vợ, trên mắt toát lên lo âu, lo lắng thậm chí là biểu tình tuyệt vọng.
Ôn Ninh dẫn biểu muội xếp hàng, bên cạnh có một ông lão đang lớn tiếng nói chuyện điện thoại.
"Ôi, lại là bé gái, phiền người chết đi được."
"Tôi không ở đây nữa, nhìn thấy đã đau đầu."
Ông lão vừa đi về phía cổng vừa nói.
Từ An Diêu rất sợ hãi, ôm chặt cánh tay Ôn Ninh, tay còn lại vô thức đặt lên bụng dưới.
Ôn Ninh vỗ vỗ tay cô an ủi.
Nàng đã đăng ký và xét nghiệm, phải mất hai giờ mới có kết quả. Hàng ghế trong hành lang ngồi đầy người, có người vẻ mặt mong đợi, có người vẻ mặt u sầu, Ôn Ninh phát hiện có người đứng dậy rời đi.
"Diêu Diêu, lại đây ngồi đi."
"……được."
Từ An Diêu mất hồn mất vía ngồi xuống, môi run run.
Ôn Ninh thấy cô như vậy, cũng không nỡ trách cứ nữa, nắm lấy tay cô bao trong lòng bàn tay, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, chị bồi em."
"Vâng vâng."
Một lúc sau, người bên cạnh cũng đứng dậy rời đi, Ôn Ninh ngồi xuống, ôm cô vào ngực.
Điện thoại trong túi rung lên.
Ôn Ninh lấy ra, là điện thoại của Cố Trì Khê, vừa nhấc máy bên kia liền hỏi: "Ninh Bảo, em đi đâu vậy? Chị không thấy em ở nhà."
“Không phải chiều chị về sao?”
"Cho em một bất ngờ."
"Em..." Ôn Ninh mở miệng, "Em đang ở bệnh viện."
Cố Trì Khê sửng sốt, ngữ khí đột nhiên trở nên khẩn trương: "Làm sao vậy? Không khỏe sao? Bệnh viện nào, chị qua ngay."
“Không phải, em đi cùng—” Ôn Ninh nghẹn họng.
Việc này nên giải thích thế nào?
Nàng quay đầu lại nhìn biểu muội, tiểu cô nương lẳng lặng gật đầu, ý nói được.
Ôn Ninh thành thật nói: "Em cùng Diêu Diêu đi khám, em ấy có thể đã mang thai."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Chị cũng đi."
"Không cân, đã kiểm tra xong rồi, đang đợi kết quả, có kết quả em sẽ trở về. Vừa về đến nhà chị cũng mệt rồi, tắm rửa nghỉ ngơi trước đi." Ôn Ninh nói, không đành lòng để vợ bận chạy tới chạy lui.
Cúp điện thoại, Từ An Diêu ngẩng đầu hỏi: "Là chị dâu sao?"
"Ừm."
"..."
Cô lại cúi đầu, cuộn tròn trong ngực Ôn Ninh.
Ánh mắt cô rơi vào chiếc vòng bạc trên cổ tay, một viên kim cương nhỏ hình tròn tỏa sáng rực rỡ, đây là quà A Viễn tặng cho cô.
Nếu được chẩn đoán là có thai, cô muốn giữ lại, nhưng cô có chút lo lắng, trước nay cô chưa bao giờ thảo luận về vấn đề có con với A Viễn, cô đã từng nói đùa một lần, nhưng đối phương giống như không để bụng.
Nhưng không thử một lần thì làm sao biết được?
Nhìn biểu tỷ đi, sau khi cùng chị dâu kết hôn sống đến thật tốt, hơn một vạn nợ còn trả hết, đôi mắt đều không chớp mắt, hơn nữa đời này còn áo cơm vô ưu, không cần mệt chết đi sống lại, có người bảo hộ.
Có lẽ, hài tử chính là cơ hội của cô.
Đánh cược một phen.
Từ An Diêu nắm chặt tay.
Thời gian trôi qua thật nhanh, một lúc sau đã nhận được kết quả xét nghiệm, đó là que thử thai, thai sớm, năm tuần, ba mươi bảy ngày.
Trong lòng Ôn Ninh phát lạnh.
Mới hai mươi ba tuổi, đi làm nửa năm, vừa kết thúc huấn luyện không lâu, vừa phát đơn... đủ loại, biểu muội còn nhỏ như vậy, nuôi con sao được? Bản thân cô chính là một hài tử, sao có thể gánh vác trách nhiệm của một người mẹ đây?
Ôn Ninh đi đi lại lại bên ngoài phòng khám, trong lòng có chút luống cuống, không biết có nên nói cho tiểu cô hay không.
Cửa phòng tư vấn mở ra, Từ An Diêu cầm theo báo cáo đi ra.
"Bác sĩnói gì?"
“Chỉ là… Bảo em uống bổ sung axit folic, chú ý nhiều hơn, khám thai định kỳ.” Vừa nói, vẻ mặt cô càng thả lỏng, vẻ khẩn trương vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Ôn Ninh cúi mặt, nắm tay cô đi về phía thang máy.
Khi về đến nhà, trời còn chưa tối.
Cố Trì Khê vừa mới tắm xong từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa đi xuống lầu, nhìn thấy biểu cảm khác nhau trên mặt bọn họ, cô quan tâm hỏi: "Kiểm tra thế nào rồi?"
Từ An Diêu chột dạ nhìn đi chỗ khác.
“Gần một tháng rồi.” Ôn Ninh thở dài, kéo biểu muội ngồi xuống sô pha.
Nước ép dưa hấu vẫn còn, có một vũng nước ở mép đáy cốc, nàng đưa đến trước mặt, một hơi uống gần hết, lại rót nước ấm cho biểu muội rồi quay người, tăng nhiệt độ điều hòa.
Cố Trì Khê sững người, một dây thần kinh nhói lên trong đáy lòng.
Chưa kết hôn đã có thai...
Không hiểu sao cô lại nhớ đến Dương Nghi.
Là do cô quá nhạy cảm.
Cô đi theo sau, ngồi xuống bên cạnh Ôn Ninh, lo lắng nhìn biểu muội: “Nam nhân kia có biết không?”
Từ An Diêu nhỏ giọng nói: "Trên đường em đã gửi tin nhắn cho anh ấy, còn chưa có trả lời." Cô liếc nhìn Cố Trì Khê, sau đó liền nhìn đi chỗ khác.
Vừa dứt lời, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ "A Viễn".
Cô gấp không chờ nổi mà click vào xem một chút, vẻ mặt dần dần cứng đờ, ánh sáng từ màn hình chiếu vào khiến sắc mặt cô tái nhợt.
Ôn Ninh cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng, cầm lấy điện thoại đưa lên trước mắt.
[Không phải, cái này có thể trúng sao?]
[Hiện tại anh không muốn làm cha, ngày mai anh cùng em đi phá]
"..."
Máy điều hòa thổi làn gió lạnh lẽo.
Xung quanh như có tiếng kim rơi.
Mặt Ôn Ninh đen như đáy nồi, nghiến răng ném điện thoại trở về, lạnh lùng nói: "Được, đi phá thai."
"...Không," Từ An Diêu hoảng sợ lắc đầu, "Em muốn lưu lại."
"Rõ ràng nam nhân này không muốn kết hôn sinh con với em, em định một mình nuôi sao? Em còn nhỏ tuổi như vậy, cũng chỉ đủ nuôi chính mình mà thôi, nuôi con sao được?"
"Anh ấy sẽ chu cấp nuôi con."
"..."
Tiểu cô nương đúng lý hợp tình nói: "Em có quyền quyết định sinh hay không, dù anh ấy không muốn nhưng không thể ép buộc em, có con, anh ấy sẽ không thể mặc kệ".
"Nếu cậu ta không chu cấp thì sao? Hoặc nếu cậu ta không có tiền để chu cấp thì sao? Một tháng mấy trăm tệ có thể làm gì?"
"Anh ấy là phú nhị đại sao lại không có tiền?"
Ôn Ninh tức giận không nói nên lời, ngửa người ra sau nhắm mắt lại.
Cố Trì Khê cau mày, vỗ vai trấn an nàng, nhìn biểu muội nói: “Diêu Diêu, chị biết em gặp rất nhiều người trong vòng đó, muốn hòa nhập với bọn họ, nhưng rất nhiều người trong số họ chỉ là để mua vui, sẽ không nghiêm túc đâu, bọn họ…”
“Em chính là chấp mê bất ngộ muốn gả vào hào môn phải không?” Ôn Ninh mở mắt ra, tức giận trừng mắt nhìn biểu muội.
"Nào có nhiều cái gọi là hào môn như vậy? Trong nhà có một ít tiền cũng có thể lừa gạt khắp nơi, phú nhị đại thì làm sao? Phú nhị đại có tốt có xấu em có thể phân biệt được mấy cái? Người ta chơi em mà em còn coi trọng, cho dù là hào môn lại để em vào dễ dàng như vậy sao? Em xứng sao?"
Những lời này chất đống trong lòng đã lâu, hiện tại mang thai chỉ là ngòi nổ, liền kích nổ hoàn toàn.
Không màng đến thể diện, nàng trực tiếp xé ra.
Trên đường trở về, nàng không ngừng tự trách mình, biểu muội từng bước rơi xuống vực sâu ngay trước mặt nàng, dù thế nào nàng cũng phải chịu trách nhiệm, làm sao nàng có thể giải thích với tiểu cô đây?
Từ An Diêu bị câu nói cuối cùng làm cho đau nhói, xúc động đến mất lý trí: "Em không xứng, vậy còn chị? Không phải chị vừa kết hôn với chị dâu sao?"
Nói xong, cô liếc nhìn Cố Trì Khê.
Cố Trì Khê cứng đờ.
"Chị dâu em làm sao? Đây là nói em, đừng xả đông xả tây." Ôn Ninh vô thức bảo vệ tỷ tỷ ở bên cạnh.
Từ An Diêu: "Chẳng lẽ chị ấy không phải là hào môn sao?"
"..."
Cố Trì Khê bừng tỉnh đại ngộ.
Dây thần kinh nhạy cảm nơi đáy lòng lại bị châm chích, một cảm giác quen thuộc dâng lên, từng mảnh ký ức lần lượt hiện lên trong đầu, tất cả đều là khuôn mặt của mẹ cô.
Quá giống.
Quả thực giống nhau như đúc.
Cảm giác ghê tởm nồng đậm đó khiến cô buồn nôn.
Cô nắm chặt nắm tay, sắc mặt dần dần trở nên lạnh lùng: “Tôi không phải hào môn, tôi là chính tôi, tôi kết hôn với biểu tỷ của em không phải vì lợi ích, em đừng hiểu lầm, đừng lấy tư tưởng dơ bẩn trong đầu em để suy đoán chúng tôi."
"Nhưng Cố gia thì đúng như vậy."
“Tôi không có quan hệ gì với Cố gia.” Nói xong từng chữ, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao em ấy biết tình huống của cô cùng Cố gia?
Ôn Ninh nghiêng người ôm Cố Trì Khê vào trong ngực, an ủi hôn cô một cái, nhỏ giọng nói: "Đứa nhỏ này đầu óc có vấn đề, mặc kệ em ấy, ngoan."
“Chị mới là đầu óc có vấn đề.” Từ An Diêu nói.
Ôn Ninh trấn an vợ xong, nàng quay đầu lại mắng cô: “Được rồi, chị hiểu rồi, em chỉ muốn làm vợ hào môn, không muốn tốn tâm tư nâng cao trình độ năng lực của mình, em muốn lợi dụng con cái để trói buộc tra nam, đúng không? Hay là cho dù cậu ta không kết hôn với em, em cũng có thể lợi dụng con cái để tiếp tục lấy tiền của cậu ta, đúng không?"
"..."
"Con của em thật đáng thương, vừa sinh ra đã bị mẹ coi như công cụ, à, cũng có thể trở thành con chồng trước, nếu đứa nhỏ không có được tình yêu của em, còn sẽ bị em ghét bỏ..."
Nàng cười lạnh, phun ra những lời lạnh như băng.
Cố Trì Khê cau mày, dùng ngón tay nắm lấy góc áo ngủ, những lời này như một con dao sắc bén đâm vào tim cô, vặn vẹo máu thịt của cô, xé nát cô thành từng mảnh.
Đau đớn kịch liệt dâng lên, cô cắn môi, hít sâu một hơi, quầng mắt đỏ bừng.
Đột nhiên cô bật dậy, chạy lên lầu như chạy trốn.
- Sầm
Cánh cửa đóng sầm lại.
Đầu óc Ôn Ninh cũng vậy, như muốn nổ tung.
Nàng bỗng nhiên phản ứng lại.
Chính mình nói, còn không phải là Cố Trì Khê sao? Đứa trẻ đáng thương, sinh ra như một công cụ của mẹ, không có được tình thương, không có kỳ vọng, lớn lên trong nỗi đau bị khi dễ, không ngừng hoài nghi bản thân...
Trong lòng Ôn Ninh run run, đứng dậy chạy vội lên lầu, cửa không khóa, nàng vặn nắm cửa mở ra.
Căn phòng được bao phủ ánh hoàng hôn vàng đỏ, Cố Trì Khê đứng bên cửa sổ, thân hình mảnh khảnh của cô bị ánh sáng bao phủ, bả vai khẽ run lên.
Không khí bị ép rất thấp.
Ôn Ninh lo lắng, tiến lên một bước liền dừng lại, nàng cảm thấy mình như một con dao, càng đến gần sẽ càng gây tổn thương cho Cố Trì Khê, nhưng nàng vẫn bước một bước, chậm rãi đi tới.
"Tỷ tỷ……"
Người kia giơ tay lên, nhanh chóng lau mặt hai lần.
Ôn Ninh cẩn thận từ phía sau ôm lấy cô: "Em sai rồi, em không nên nói như vậy."
Môi áp vào tai cô.
“Không có…” Giọng Cố Trì Khê trầm thấp khàn khàn, đôi mắt đẫm lệ của cô phản chiếu rõ ràng trên kính cửa sổ, cô quay người lại, “Chị không trách em, là chị quá nhạy cảm.”
Hai tay cô câu cổ Ôn Ninh, rũ mắt xuống.
Đôi mắt hồng hồng, trên lông mi treo lên giọt lệ thủy tinh, chóp mũi cũng đỏ ửng, giống như trên giấy trắng pha loãng sơn bột màu.
Ôn Ninh cúi đầu hôn lên mắt cô.
Hơi thở ấm áp phả vào mi mắt, có chút ngứa ngáy, cô dần dần ngừng thở, ngửa cổ lên, hưởng thụ âu yếm ôn nhu như vậy, tâm tình cũng ổn định lại.
"Khê Bảo."
"Không được..."
“Khê Bảo đã trưởng thành,” Ôn Ninh nhẹ giọng ngắt lời, “Trước mặt chị có một người rất yêu chị, lúc chị còn rất nhỏ đã cướp mất trái tim của cô ấy, cô ấy là chỗ dựa vững chắc nhất của chị.”
Cố Trì Khê nhìn nàng, đôi mắt ngấn lệ.
Hai người chạm đầu nhau.
Im lặng một lúc, Cố Trì Khê vùi mặt vào vai Ôn Ninh, nhắm mắt lại: “Em ấy suy đoán về chị như thế nào cũng được, nhưng em ấy không thể vũ nhục tình cảm cùng quan hệ của chúng ta.”
"Em ấy mất trí rồi, chuyện này em sẽ nói với em ấy, chị cứ mặc kệ em ấy đi." Ôn Ninh vuốt mái tóc ướt của cô.
"Ninh Bảo..."
"Hửm?"
"Chị đau lòng đứa nhỏ, nó còn chưa thành hình đã phải chết, vận mệnh đã chú định, quả thực là tạo nghiệt. Tại sao không yêu còn muốn sinh ra? Nếu đứa nhỏ có thể lựa chọn, nó sẽ không chọn em ấy làm mẹ... Rõ ràng là vì thỏa mãn bản thân mà sinh ra đứa nhỏ, nhưng lại muôn sau này đứa nhỏ sẽ biết ơn, này không phải là tạo ra sự sống, mà là tạo ra công cụ, là thuần hóa, nuôi dưỡng thành nô lệ."
Cố Trì Khê có chút kích động, nói chuyện thanh âm càng lúc càng lớn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Ôn Ninh vỗ lưng cô, ôn nhu an ủi: "Em ấy sẽ không sinh."
- tích
Một tiếng còi xe vang lên từ dưới lầu.
Hai người sửng sốt.
Cố Trì Khê quay người lại, Ôn Ninh đẩy cửa kính nhìn ra ngoài.
Một chiếc Aston Martin màu trắng đỗ ngoài cổng sân, thiếu niên xuống xe, vẻ mặt có chút chán ghét nhìn xung quanh, nhấn chuông cửa bên cạnh, lại bấm một lần nữa.
“Diêu Diêu—“
Thiếu niên cầm một cây gậy bóng chày, chiếc áo phông trắng bình thường, quần ống suông màu xanh nhạt, một đôi giày thể thao lạ mắt, bắp chân thì cuồn cuộn.
Đồng tử của Cố Trì Khê đột nhiên co rút lại, máu dồn lên đỉnh đầu.
"Tại sao cậu ta..."
“Ai vậy?” Ôn Ninh cau mày, nghe thấy hắn gọi nhũ danh của biểu muội, mơ hồ đoán được vài phần.
Cố Trì Khê lẩm bẩm: "Con trai của Vương Lệ Nhã..."
"?!"
Cửa phòng khách mở ra, Ôn Ninh cả kinh, quay đầu lao ra khỏi phòng, nhất thời hai bước chạy xuống lầu, "Diêu Diêu!"
Nàng đuổi kịp biểu muội đã mở cổng sân.
“Đây là ai?” Ôn Ninh nắm lấy tay cô, nhìn thiếu niên kia, biết rõ còn hỏi.
Tiểu cô nương ủy khuất, nâng cằm lên, nhàn nhạt nói: "Bạn trai, em kêu anh ấy đến đón em."
Ôn Ninh: "..."
Từ khóe mắt, nàng liếc nhìn ban công trên lầu.
Trong đầu vang lên tiếng ong ong.
“Biểu tỷ của em.” Từ An Diêu ngây ngốc cười với bạn trai.
Thiếu niên nhìn qua Ôn Ninh, niềm nở chào hỏi: “Chào biểu tỷ, em tên là Cố Phi Viễn, có thể gọi em là A Viễn.” Hắn đảo mắt nhìn vào bên trong, “Nếu đã tới đây, em muốn uống vào nhà biểu tỷ uống một ngụm trà..."
“Không đi sao?” Từ An Diêu ngắt lời lẩm bẩm.
Ôn Ninh còn muốn cự tuyệt, Cố Phi Viễn đã cười nói: "Em biết, Diêu Diêu mang thai, chuyện này em nhất định chịu trách nhiệm, không bằng chúng ta ngồi xuống thương lượng một chút đi?"
“Không cần thương lượng, đã quyết định phá thai.” ngữ khí Ôn Ninh lạnh lùng.
Từ An Diêu vội la lên: "Ai nói?"
Cố Phi Viễn vẫn cười, thoạt nhìn trông như một nam hài tỏa nắng: "Biểu tỷ, chị xem, có bất đồng, vừa lúc chúng ta cần thương lượng, dù sao chúng ta cũng là người một nhà vì lợi ích của con cái."
Ôn Ninh: "?"
Từ An Diêu cả kinh, trong mắt dâng lên vui mừng, lập tức đổi ý kéo hắn vào, "Được, ngồi xuống nói."
Hai người nhanh chóng băng qua sân, bước vào cửa phòng khách.
"Aiz--"
Cuối cùng Ôn Ninh cũng phản ứng lại, đuổi theo.
Đã muộn.
Mọi người đã vào phòng khách.
"Biểu tỷ, chị ở nhà một mình sao? Chị dâu đâu?" Cố Phi Viễn nhìn chung quanh, lông mày nhíu lại.
Một bóng người chậm rãi bước xuống cầu thang.
Hắn nhìn lên.
Cố Trì Khê đối diện gới ánh mắt của hắn, bình tĩnh nhìn đối phương.