Điều không trọn vẹn không chỉ là những bức ảnh, mà còn là trái tim lúc ấy.
Bức ảnh là biểu tượng, Cố Trì Khê áy náy vì vắng mặt trong bảy năm qua, muốn bù đắp bằng cách chụp lại những bức ảnh, che đậy quá khứ bằng hiện tại và lấp đầy nỗi đau bằng hạnh phúc.
Bàn tay đang vươn ra của Ôn Ninh khựng lại giữa không trung.
“Không được sao?” Cố Trì Khê nhìn thấy trong mắt của nàng có chút do dự.
Ôn Ninh lắc đầu liên tục: "Không phải, em vốn là muốn vứt đi..." Sau đó nàng làm bộ dáng tươi cười, leo lên giường, lấy ra những tấm ảnh còn lại, "Chụp lại vẫn tốt hơn, sao em không nghĩ tới nhỉ? Làm lại những hành động này, có phải cảm giác giống như xuyên qua thời gian và không gian không?"
Nàng hứng thú cười cười, nhưng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống.
Lạch tạch rơi vào bức ảnh.
“Ninh Bảo—” Cố Trì Khê hoảng sợ, ôm mặt nàng lên, “Đừng khóc đừng khóc, không chụp cũng không sao, vứt đi là được…”
Lau nước mắt cho nàng, chất lỏng ấm áp làm ướt ngón tay cô, càng lau càng nhiều.
Ôn Ninh đặt ảnh xuống, vùi đầu vào trong ngực Cố Trì Khê, nghẹn ngào nói: “Em hối hận vì đã cắt chị ra, kỳ thực em thực sự không muốn, nếu không em đã vứt nó đi chứ không cắt mặt chị. Em muốn lưu lại ảnh, nhưng nhìn thấy chị trong ảnh thật khó chịu, em chỉ có thể cắt mặt của chị giấu đi..."
Đó là vào mùa đông, một đêm đầy gió lạnh, nàng lấy ra tất cả những bức ảnh chụp với Cố Trì Khê, đi đến một nơi cách nhà một quãng đường để tìm một cái thùng rác, chuẩn bị vứt đi.
Nàng đứng bên thùng rác rất lâu, rất lâu, đưa ra một xấp ảnh rồi lại thu vào, hết lần này đến lần khác.
Gió lạnh khiến mặt mũi nàng đỏ bừng, tay chân cứng đờ tê cóng.
Trong lòng tự nhủ: Vứt đi sẽ không còn gì, ngay cả ký ức cũng sẽ bị mai một, vĩnh viễn không gặp lại người kia, nhất định phải quên người kia — nhưng nàng không thể làm được.
Ôn Ninh không làm được.
Nàng quay lưng trở về, nửa đường quay lại, lại xoay người, lại quay lại, tới lui trên con phố đêm mùa đông, ánh đèn đường màu cam ấm áp chiếu lên má nàng, hai hàng lệ long lanh lạnh lẽo.
Cuối cùng nàng đem ảnh về nhà.
Nàng dùng kéo cắt mặt Cố Trì Khê ra, tay nàng run rẩy, bỏ các mảnh vào túi đi ra khỏi nhà. Lần này, không chút do dự mà ném vào thùng rác.
Ôn Ninh tìm cho mình một lý do: Tại sao Cố Trì Khê phạm sai lầm lại liên lụy đến nàng, chỉ cần cắt đi tên hỗn đản kia, chỉ lưu lại một phần ký ức của chính nàng.
Hộp gỗ nhỏ giấu trong ngăn tủ, cất giấu nhiều năm như vậy.
Bây giờ tỷ tỷ đã trở về, không có gì phải luyến tiếc vì vứt bỏ những bức ảnh kia, hai người không cần phải sống trong hồi ức, có một tương lai tốt đẹp hơn đang chờ hai người ở phía trước.
"Chị hiểu, Ninh Bảo, chị hiểu..." Cố Trì Khê lầm bầm lặp đi lặp lại, một hơi nghẹn ở trong cổ họng, chậm rãi thở ra.
Đôi môi mềm mại dán vào dưới mắt nàng, hôn lấy chất lỏng mằn mặn, những ngón tay luồn qua mái tóc đen dài của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve rồi ghì chặt sau đầu nàng.
Ôn Ninh nhắm mắt lại, không nói nữa.
Sau khi yên lặng, nàng vặn vẹo thân thể, thấp giọng nói: "Có một số ảnh được chụp ở danh lam thắng cảnh ở nơi khác, không biết lâu như vậy có thay đổi hay không."
Cố Trì Khê hơi ngửa đầu ra sau, mỉm cười, dùng ngón tay cái lau đi vết ướt nơi khóe mắt, "Khẳng định là có chút thay đổi, nhưng hẳn là bộ dạng vẫn còn, chúng ta sắp xếp chút thời gian cùng nhau đi, vừa lúc coi như ra ngoài thư giãn, thế nào?"
"Được."
"Vậy chọn ngày sinh nhật của em đi."
Sinh nhật của Ninh Bảo là ngày 24 tháng 3, còn một tuần nữa.
Ôn Ninh lắc đầu, "Tháng ba còn khá lạnh, chờ thời tiết ấm lên thì đi, ngày 24 em còn có ca trực."
Khóe môi Cố Trì Khê khẽ nhúc nhích, đang muốn nói hủy bỏ cho nàng, Ôn Ninh liền lấy tay che miệng, ngạo kiều nói: "Chị không được hủy ca của em."
"Ưm--"
Nàng buông ra, Cố Trì Khê lập tức nắm lấy tay nàng, "Tại sao?"
"Một phần tư năm nay đã trôi qua, mà em chỉ bay tổng cộng chưa đến 100 giờ, đầu tháng em có huấn luyện lại, nếu cứ tùy hứng như vậy thì làm sao tích lũy được kinh nghiệm? Không có cảm giác thành tựu trong sự nghiệp đều là thất bại, Chị biết không? Cố lão bản..." Nàng vừa nói vừa cười, hôn lên trán Cố Trì Khê.
Sau khi trả nợ xong không cần phải liều mạng kiếm tiền nữa, ngược lại có thể quay trở lại với sự nghiệp, tìm lại giá trị bản thân.
Nàng cảm thấy “bản chất” bị đè nén bao năm qua của mình đang dần hồi phục.
Cố Trì Khê thuận theo gật đầu: "Vợ nói đúng."
"Dù sao em cũng không thích sinh nhật lắm, mỗi năm em lại già thêm một chút, hơn nữa ngày em thổ lộ với chị..." Ôn Ninh nghĩ đến sinh nhật lần thứ 20 của mình, ánh mắt mờ mịt.
Xú tỷ tỷ.
Làm tan nát trái tim thiếu nữ của nàng.
A--
Cố Trì Khê ho nhẹ hai tiếng, đổi chủ đề nói: "Ninh Bảo, vừa rồi em gọi ai ở ban công vậy?"
“Biểu muội.” Ôn Ninh không định nói tiếp, nghe theo lời cô, không nói chuyện trước đây nữa.
Cố Trì Khê gãi gãi mũi nàng: "Biểu muội làm sao? Hình như em rất tức giận."
Ôn Ninh cong môi rũ mắt xuống.
Nói ra loại chuyện này thật mất mặt, nhưng vợ nhà mình không có gì phải sợ, nàng thoát ra, vén chăn lên, khóa ngồi lên đùi Cố Trì Khê, "Em thấy một bài đăng trên trang cá nhân của em ấy, trên ảnh chụp đều là hàng hiệu tương đối cao cấp, rượu đỏ, lung tung rối loạn, còn chụp với soái ca trẻ tuổi, tôi nghĩ là em ấy có bạn trai nên gọi điện cho em ây, chị đoán xem kết quả em ấy gì?"
"Nói gì?"
"Em ấy nói tham gia một câu lạc bộ đều là soái ca mỹ nữ, phú nhị đại, giới thượng lưu, thường tổ chức đua xe, tiệc du thuyền, tiệc trà chiều, bla bla..."
"Ngày mai em ấy còn có chuyến bay lúc tám giờ mà hơn nửa đêm vẫn còn nhảy disco, em mắng em ấy, bảo em ấy nhanh chóng trở về ký túc xá."
Cố Trì Khê esuy nghĩ một lúc, sau đó nói, "Tên của câu lạc bộ là gì?"
"'Tên Mostro' gì đó..." Ôn Ninh cau mày nhớ lại, nàng cố ý để em họ đánh vần.
Cố Trì Khê: "Quái vật, tiếng Ý."
"..."
"Câu lạc bộ này chị chưa từng nghe qua, hẳn là trong giới tư nhân, một ít thế hệ trẻ tuổi mê chơi thường tổ chức những hoạt động kia, nhưng chung quy đều là người trong vòng, cũng không phải cao cấp gì, dù sao biểu muội của em không thuộc về trong vòng kia cũng có thể vào, vậy có nghĩa là..." Nàng dừng lại, không tiếp tục.
Đây là một loại tiềm quy tắc nhìn không thấu.
Nghề tiếp viên hàng không toàn là soái ca mỹ nữ, hầu hết họ làm việc cần cù, số ít có đời tư hỗn loạn, bị bao dưỡng, làm tiểu tam, còn có làm mẹ đơn thân.
Có mấy chuyện trong công ty, nam nữ chia 50-50, cô biết hết.
Ôn Ninh cũng không ngốc, nàng lập tức hiểu ra, kinh hãi nói: "Xong rồi xong rồi, trước đây em cảm thấy em ấy hư vinh, hiện tại nhất định là bị lừa, em ấy còn không nghe lời em, sao em có thể ngăn cản em ấy..."
"Người có tâm hư vinh là chuyện bình thường, ai mà không có? Cô gái trẻ tuổi rất dễ bị dụ, nếu em ấy thực sự muốn tiếp xúc với những thứ này, em có thể bảo em ấy đến tìm anh rể." Cố Trì Khê vén mái tóc dài của nàng, lại buông ra.
Ôn Ninh sửng sốt: "Cái gì anh rể?"
"Chị đây," Cố Trì Khê chớp mắt, "Tỷ tỷ của vợ."
"Sao không phải là chị dâu?"
"?"
"Vợ của tỷ tỷ nên gọi là chị dâu."
"Gọi anh rể."
"Chị dâu!"
"Anh rể!"
Hai người tranh đấu.
"Ai thụ là chị dâu."
"Ai công là anh rể."
“Em công!” Ôn Ninh cũng không chịu thua kém.
Cố Trì Khê khí định thần nhàn: "Em thụ."
"Sao em là thụ? Chị quên ngày đó chị bị em —"
Cố Trì Khê xoay người ôm Ôn Ninh, dùng sức đè lên, cúi đầu hôn nàng, Ôn Ninh bị chặn lại không nói được lời nào, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ.
Đôi môi mềm mại ấm áp như thạch, một cỗ hô hấp cường thế lướt qua.
Ôn Ninh lập tức tan chảy.
Tay chân không sinh ra khí lực phản kháng, đơn giản buông lỏng, Cố Trì Khê ôm lấy mặt nàng, lưu luyến mút lấy môi nàng, lẫn nhau hô hấp mang theo dục vọng ái muội, nóng như lửa đốt.
"Ưm, tỷ tỷ..." . truyện tiên hiệp hay
"Lặp lại lần nữa, ai thụ?"
"Em, em thụ..."
Ôn Ninh mềm đến mức hoàn toàn đầu hàng.
Cố Trì Khê hài lòng mỉm cười, lại ôn nhu hôn, thì thầm vào tai nàng, "Chị dâu thì chị dâu."
Sinh nhật lần thứ hai mươi tám, Ôn Ninh dậy sớm.
Cái lạnh tháng ba khiến nhiệt độ giảm mạnh, lùi về 12 - 13 độ C. Buổi sáng se lạnh, đánh răng bằng nước lạnh tay đều lạnh cóng, sau đó Cố Trì Khê cũng dậy, lấy áo len từ trong tủ ra, trải lên giường.
"Ninh Bảo, bên ngoài lạnh, nhớ mặc áo len."
"Được."
Cố Trì Khê đi xuống lầu làm bữa sáng, nấu hai bát mì trường thọ.
Ôn Ninh nằm trong ổ chăn khá lâu nên có chút vội, vội vàng ngồi xuống ăn xong bát mì, lên lầu thay quần áo, xách hành lý đi ra ngoài, "Vợ, em đi đây."
"Lái xe chậm một chút."
"Vâng vâng."
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng xe đi xa.
Cố Trì Khê nhấc điện thoại, liếc nhìn tin nhắn.
Một tuần trước, cô đặt vé hạng thương gia cho hôm nay, cô nhờ Đàm Giai điều phối sắp xếp công việc, định hôm nay bay cùng Ôn Ninh. Cô thu dọn bát đĩa lên lầu thay đồ, vừa vào phòng liền phát hiện trên sô pha có chiếc áo len Ôn Ninh không mặc.
Quên sao?
Cố Trì Khê nhìn bên ngoài cây cối bị thổi bay, nhíu mày, tìm một cái túi bỏ áo khoác lông vào, vội vàng trang điểm nhẹ đi ra ngoài.
...
Buổi sáng trời lạnh, trên đường có gió to.
Ôn Ninh xuống xe của đoàn, bị gió thổi đến run cầm cập, hối hận hôm nay ra ngoài vội vàng quên mặc áo len.
Sau khi vào buồng lái, nàng không kịp chờ đợi đóng cửa lại để ngăn cách khí lạnh, nhưng một lúc sau, tiếp viên gõ cửa.
Đưa khăn nóng và nước.
“Ôn cơ trưởng, cái kia…” Nữ tiếp viên cười lấy lòng, căng da đầu nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy tên của Cố tổng trong danh sách hành khách, tôi muốn hỏi ngài xem có chuẩn bị ưu đãi đặc biệt gì không.”
Số lần lão tổng đi máy bay riêng đếm trên đầu ngón tay, lần nào cũng làm thủ tục đặt vé bình thường, không chào hỏi nội bộ trước, mọi người không kịp đề phòng, không ai đoán ra được sở thích cùng tính tình của cô. Những đồng nghiệp bay cùng chuyến bay với Cố Trì Khê đã nói với cô, thật không may là hôm nay đến lượt cô bay.
Giống như một cuộc kiểm tra bất ngờ.
Cho nên, bọn họ phải lên tinh thần.
Trên mặt Ôn Ninh lộ ra vẻ kinh ngạc, buột miệng nói: "Vợ của... khụ, hôm nay Cố tổng ngồi ca này sao?"
Cơ phó bên cạnh đang uống nước suýt chút nữa phun ra.
“A, ngài không biết sao?” Tiếp viên cũng ngẩn ra.
"..."
Trong buồng lái một mảnh trầm mặc.
Ôn Ninh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, dựa trên những gì nàng biết về Cố Trì Khê, người kia nhất định là cố ý đi chuyến của nàng, không chỉ một đoạn này, mà còn cho cả ba đoạn hôm nay.
Hẳn là đã sớm lên kế hoạch.
Thật cố chấp.
Chậc ——
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cong khóe môi, trong mắt lộ ra tia ngọt ngào hiếm thấy.
Tiếp viên cùng cơ phó nhìn nhau.
"Ôn cơ trưởng?"
"Hửm?"
“Ừm, sở thích của Cố tổng…” Tiếp viên cười mà như sắp khóc.
Ôn Ninh lắc đầu nói: "Không có sở thích đặc biệt, chị ấy yêu cầu cái gì thì lấy, không được thì nói thật, không sao, hôm nay chị ấy cũng chỉ là một hành khách bình thường mà thôi, muốn cái gì cũng chỉ như bình thường,"
Một hành khách bình thường bồi vợ trong ngày sinh nhật.
Tiếp viên ngập ngừng gật đầu: "Được, quấy rầy ngài rồi, vậy tôi đi làm việc trước."
"Ừm."
Sau khi người đi ra ngoài, Ôn Ninh ngẩn người nhìn biểu đồ, tự cười một mình, lấy điện thoại ra gửi cho Cố Trì Khê một tin nhắn:
[Đưa chị lên trời cao hóng gió]
Cố Trì Khê trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc đáng yêu trong vài giây.
Ôn Ninh không quên mình còn phải đi làm, cất điện thoại, đứng dậy mặc áo dạ quang đi xuống kiểm tra.
Khi nàng đính hôn, sự việc này đã bị lãng quên, nàng đi vòng quanh máy bay hai lần, ký vào tờ khai xuất cảnh, quay đầu lại liền thấy một chiếc xe chuyên dụng màu đen đi tới đậu bên cạnh thang máy chở khách.
Cố Trì Khê ra khỏi xe.
Tim Ôn Ninh đập thình thịch, cười đi tới, hào phóng nắm lấy tay cô, "Muốn tạo bất ngờ cho em sao?"
Nàng muốn ôm cô.
Muốn hôn cô.
Nhưng đây là nơi làm việc.
"Đúng vậy, Ôn cơ trưởng của chị." Cố Trì Khê híp mắt cười, không chút do dự nhéo nhéo vành tai của nàng.
Sau đó tầm mắt rơi vào chiếc áo sơ mi dài tay mỏng manh của nàng, khẽ nhíu mày: "Chị đã chuẩn bị áo khoác cho em, sao em không mặc? Bên ngoài lạnh như vậy..." Cô nói rồi nhấc chiếc túi trên tay lên, "Chị có mang tới, mau mặc vào đi."
“Em quên mất, vội quá, khụ, chúng ta đi lên trước đi.” Ngực Ôn Ninh nóng lên, không khỏi làm nũng, mở miệng mới phát hiện bên cạnh có người, cho nên vội thu liễm lại.
Cố Trì Khê lại đặt tay xuống, dẫn nàng lên cầu thang.
Tiếp viên và số 2 đang bận rộn ở nhà bếp phía trước, khi nhìn thấy hai người nắm tay đi vào, họ sửng sốt hai giây mới hoàn hồn, cả người căng thẳng nói: “Cố tổng—“
Cố Trì Khê gật đầu có lệ, kéo Ôn Ninh đến ghế trước của hạng thương gia, vươn tay cởi áo dạ quang cho nàng, để sang một bên, lấy áo lông từ trong túi ra.
Phi công mặc đồng phục quanh năm, mùa đông mặc hai kiện áo, chính là áo sơ mi và áo khoác đen, áo mùa đông dày hơn một chút nhưng khả năng chống lạnh hạn chế, những ngày gió to mưa lớn phải mặc nội y giữ nhiệt hoặc áo len.
Ôn Ninh ngoan ngoãn nâng tay.
Cố Trì Khê mặc áo lông cho nàng, kéo thẳng cổ áo, thắt lại cà vạt, lại vuốt tóc cho nàng, động tác tinh tế cùng ánh mắt ôn nhu.
Đằng sau tấm rèm phía trước nhà bếp, tiếp viên và số 2 lặng lẽ quan sát.
Ánh mắt Số 2 chua xót, thấp giọng nói: "Nếu như có thể có được người yêu như Cố tổng, mỗi ngày đều bay không biết phấn khích cỡ nào, bất luận hạng xấu gì đều có thể bay."
"Có Cố tổng cô còn bay sao? Có ngốc không?", tiếp viên cười hỏi.
Số 2: "Ừ ha, aiz, nhưng không phải Ôn cơ trưởng vẫn còn bay, không thấy cô ấy về nhà làm vợ lão bản."
"Người ta là phi công, chức vụ kỹ thuật thuần túy, có thể bằng chức vụ cấp tốc ba tháng của chúng ta sao? Hơn nữa, điều kiện của Ôn cơ trưởng cũng rất tốt, tôi liền bỏ lỡ Cố tổng, cho tôi một người như Ôn cơ trưởng là được rồi, nam nữ đều được."
"Aiz, buổi tối trở về ngủ sớm một chút sẽ có."
Hai người cong môi cười.
"Này, cô xem, vết đỏ trên cổ Cố tổng có phải là dấu hôn không?"
"Thật sự rất giống."
"Hẳn là tối hôm qua Ôn cơ trưởng đã hôn ra!"
"Cố tổng cư nhiên là thụ..."
"Ha ha ha, tôi thắng cược rồi."
...
Ôn Ninh trở lại buồng lái.
Vẫn còn một phần tư giờ máy bay mới cất cánh, những hành khách khác lần lượt xuất hiện, Cố Trì Khê an tĩnh ngồi trên ghế, xem tin tức trên điện thoại, vô tình nhìn thấy một bài báo về buôn bán ma túy, cảnh sát đã phá hủy một địa điểm nào đó ở biên giới Tây Nam, tụ điểm buôn bán hàng hóa.
Cô không quan tâm, lướt qua.
Máy bay bắt đầu lăn bánh, cô đang định chuyển sang chế độ máy bay thì đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Cố Cẩn Nhan:
[Hình ảnh]
"?"
Nhấp mở, đó là ảnh chụp màn hình tin tức về việc phá được các tụ điểm ma túy.
Cố Trì Khê: [Sao vậy? ]
Cố Cẩn Nhan: [Em trai của bà ta bị bắt]
Cố Trì Khê giật mình, lập tức hiểu ra.
Bên ngoài cửa sổ, máy bay đã lăn bánh đến cuối đường băng, sẵn sàng cất cánh.
Có tiếng động cơ gầm rú mạnh mẽ, kèm theo tiếng đẩy lùi dữ dội.
Cô hít sâu một hơi, cúi đầu gõ chữ: [Còn bà ta thì sao?]
Cố Trì Khê gửi hai tin nhắn liên tiếp.
[Bao che]
[Nhưng tạm thời không có động tĩnh gì, đợi tin nhắn của tôi]
Cố Trì Khê: [Được. ]
Máy bay nhấc lên khỏi mặt đất, chậm rãi bay lên.
Cô liếc ra ngoài cửa sổ, đặt điện thoại ở chế độ máy bay rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bay ba đoạn đường cả ngày.
Cố Trì Hi Khê uống ba ly nước, buổi trưa ăn một bữa thượng hạng, toàn bộ quá trình đều an tĩnh, hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là cười như không cười nhìn chằm chằm cửa buồng lái, không để ý tới người của phi hành đoàn.
Lúc đầu, tiếp viên còn căng thẳng, nhưng sau đó dần dần thả lỏng, Cố tổng không đáng sợ như những hành khách khác.
Khoảng bốn giờ rưỡi, máy bay đáp xuống Lạc Thành.
Bên ngoài trời mưa phùn.
Những hành khách lần lượt xuống máy bay, Cố Trì Khê ngồi bất động trên ghế, xem báo cáo từ Đàm Giai.
Bất tri bất giác, phi hành đoàn sắp tan làm.
Cửa buồng lái mở ra, Ôn Ninh đi ra, Cố Trì Khê ngẩng đầu, thu hồi điện thoại, đứng dậy đi tới, "Mọi người đi xe của đoàn trở về công ty trước đi, Ôn cơ trưởng ở lại."
Ôn Ninh: "?"
Mọi người: "?"
“Để đội bảo dưỡng và vệ sinh tối nay lên.” Cố Trì Khê nói xong liền kéo Ôn Ninh vào trong buồng lái.
Cửa vừa đóng lại, Ôn Ninh còn chưa kịp hỏi, Cố Trì Khê liền ôm lấy nàng, áp nàng vào vách ngăn, hô hấp cùng hơi ấm vây lấy nàng.
"Ninh Bảo..."
Những nụ hôn dày đặc như hạt mưa rơi xuống.
"Ưm--"
Đôi môi nóng bỏng, mềm mại như bông, nhưng mang theo hơi thở điên cuồng, Ôn Ninh hơi nâng cằm, vô thức nghênh hợp rồi nhắm mắt lại.
Không gian buồng lái của A320 tương đối rộng.
Quy định là hai người ngồi, nhưng có ba chỗ ngồi, lấy vóc dáng của họ đứng ở bên trong cũng đủ để đi lại.
Dần dần, tiếng thở gấp vang vọng trong khoang, hai chân Ôn Ninh trở nên mềm nhũn, hai tay không khỏi bám chặt vào vai Cố Trì Khê, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, một lúc sau, cả người nàng hóa thành nước.
"Tỷ tỷ...chị, chị sao vậy?"
"Suỵt-"
Cố Trì Khê đưa ngón trỏ lên môi, ngữ khí mị hoặc nói: "Tỷ tỷ thích nhìn em mặc đồng phục."
Ôn Ninh vừa rồi còn ở đây giáo huấn cơ phó, giờ phút này mặt đỏ như cua luộc.
Nàng ngượng ngùng rũ mi xuống.
Cố Trì Khê lại ôm lấy mặt cô, hôn nàng từng tấc lại từng tấc, từ trán đến cằm, khắp nơi đều như lửa đốt, giống như ý niệm bị đè nén đã lâu cuối cùng cũng được giải phóng, bùng phát như điên.
Ý thức của Ôn Ninh rơi vào hỗn loạn.
Nàng không thể đứng yên.
Cố Trì Khê nhân cơ hội làm càn, bại lộ ý định thực sự của mình.
"Đây là buồng lái, không được..."
"Ngoan."
Chỉ hai ba câu đã hống được nàng.
Chiếc áo khoác đồng phục không biết từ lúc nào mà đã rơi xuống đất, Ôn Ninh sững sờ nhìn thấy Cố Trì Khê từ trong túi lấy ra hai chiếc hộp dài...
Mưa đập vào ô cửa sổ.
Tiếng mưa phùn bên ngoài át đi tiếng vang trong buồng lái.
Bầu trời u ám, trên đường băng thắp sáng những ánh sao, Ôn Ninh nằm ở trên lưng ghế cơ trưởng, cắn răng hít sâu một hơi.
Đèn trong tòa nhà ga được thắp sáng rực rỡ, có thể nhìn thấy hành khách đi đi lại lại.
Những người khác đứng bên cửa sổ, nhìn xung quanh.
Đó là một bé gái.
Ôn Ninh căng thẳng nhìn chằm chằm cửa sổ, sợ có người phát hiện, ý thức của nàng dần dần bay lên trời, mi mắt vô thức khép hờ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt từ hàng mi ẩm ướt, giống như tàn thuốc.
Một cảm giác kích thích bí ẩn bay đến với tâm trí nàng.
Nàng thực sự rất hưng phấn.
Cố Trì Khê ở sau lưng ôn nhu thì thầm: "Ninh Bảo, sinh nhật vui vẻ."