Ôn Ninh sẽ không.
“Sẽ” nàng hiểu là nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, cũng giống như nấu ăn chỉ biết nấu mà không biết nêm. Nhưng dựa theo bản năng của thân thể, nàng rất muốn có được Cố Trì Khê.
Mưa ngoài cửa sổ kéo dài.
Cảm xúc bị điều động, Cố Trì Khê giống như con suối trào ra, uốn lượn quanh co.
Lối vào chỉ có kích thước bằng hạt đậu.
Ôn Ninh chăm chú nhìn một hồi, lại nhìn xuống ngón tay của mình, lại nhìn vào nơi đó, bất giác nhíu mày.
Quá nhỏ.
Tưởng tượng thôi đã thấy rất đau.
Nàng không thể làm được.
Nàng chưa có kinh nghiệm, còn là lần đầu tiên của tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Vạn nhất làm tỷ tỷ khó chịu, để lại hồi ức không tốt... aiz.
Sớm biêt vậy đã làm bài tập trước.
"Ninh Ninh -"
"Hả?"
Lòng Cố Trì Khê tràn đầy chờ mong, lại đợi một hồi cũng không thấy động tĩnh, không khỏi động đậy, "Làm sao vậy?"
Làm sao vậy?
Nàng có thể nói nàng không làm được sao!
Hai gò má Ôn Ninh hơi nóng, hít sâu một hơi, trong đầu hiện lại phim ảnh vừa xem qua, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái mà hôn một cái...
Ngoài cửa sổ trời đang mưa to, trong nhà lại là cơn mưa nhỏ.
Cố Trì Khê không ngừng hít khí, cắn môi không phát ra âm thanh, mà Ôn Ninh thì có chút nghiện, giống như hút thạch, nàng cảm thấy miệng lợi hại hơn tay rất nhiều, không cần kỹ xảo gì, không cần thầy dạy cũng hiểu.
Nhưng--
Giữ cho miệng bận rộn mọi lúc không phải là biện pháp.
Ôn Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào tủ đầu giường, bò tới hôn lên môi Cố Trì Khê, mở ngăn kéo ra, quả nhiên bên trong còn có mấy cái hộp nhỏ.
Các loại kiểu dáng màu sắc sặc sỡ.
Nàng ngẫu nhiên chọn một cái màu xanh.
Hửm?
Hạt sần?
Là nó.
Có lẽ là bởi vì sốt ruột, tay Ôn Ninh run run, thật lâu mới có thể lấy ra, nàng chưa từng đeo qua, đeo vào cũng vụng về, gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu.
“Ninh Bảo…” Cố Trì Khê mang ánh mắt mê ly nhìn nàng, “Chị giúp em.”
"..."
Thật mất mặt.
Ôn Ninh đỏ mặt, không dám cậy mạnh, nàng đã lãng phí một cái, lửa cháy còn lâu mới tắt. Nàng đưa cho Cố Trì Khê cái mới, duỗi ngón trỏ ra.
Cố Trì Khê nhìn thấy nàng vụng về, cố nén cười lắc đầu: "Ngón giữa."
"……Ò."
Ôn Ninh ho khan hai tiếng, che giấu vẻ mặt mất tự nhiên: "Chị lại bỏ vào ngăn kéo của em lúc nào vậy?"
Cố Trì Khê cười mà không nói lời nào, động tác thuần thục lưu loát đeo vào cho nàng.
Dưới ánh đèn, nửa đoạn phân bố một vòng chấm nhỏ, vừa nhìn đã rõ tác dụng của chúng, Ôn Ninh chợt hiểu ra, hóa ra "hạt sần" là có ý này?
“Được rồi, Ninh Bảo.” Cố Trì Khê hôn lên tay nàng, trong mắt có khắc chế ẩn nhẫn, như là mời gọi.
Ôn Ninh nhìn cái chấm, nhíu mày, thấp giọng nói: "Loại này sẽ làm chị không thoải mái..."
Vẫn là đặt cảm xúc của cô lên hàng đầu.
Trái tim Cố Trì Khê đột nhiên ấm áp, cô cười ôn nhu nói: “Sẽ không.” Cô vòng tay ôm lấy Ôn Ninh, đặt lên tai nàng một nụ hôn, “Chỉ cần là Ninh Bảo liền rất thoải mái.”
"..."
Ôn Ninh mím môi, vẫn còn có chút lo lắng.
Rốt cuộc, nàng cũng không làm được.
Cố Trì Khê như nhìn thấu tâm tư của nàng, ôn nhu vuốt mặt nàng, sờ trán nàng, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, tỷ tỷ dạy em."
Ôn Ninh xấu hổ mà quay mặt đi...
Cho dù có người dạy, Ôn Ninh vẫn không hài lòng.
Không hài lòng với bản thân mình.
Nàng làm Cố Trì Khê đau, mặc dù người này vẫn luôn chịu đựng không hé răng, nhưng nàng có thể cảm thấy không thoải mái như vậy, có chút gượng ép. Điều này làm nàng thất vọng.
Tay không bằng miệng, càng phải "học tập" nhiều.
Sáng hôm sau, Cố Trì Khê tỉnh lại trong vòng tay của Ôn Ninh, mở mắt ra liền phát hiện Ninh Bảo đã dậy, đang nhìn mình thật sâu.
Đôi mắt kia tươi đẹp động lòng người.
Rất gần, linh hồn như bị chiếm đoạt.
Cố Trì Khê nhìn nàng, cười nhéo mũi nàng, "Em dậy lúc nào vậy?"
“Ba - năm phút.” Ôn Ninh cũng cười.
Chăn bông cùng trên giường ấm áp, thoang thoảng mùi sữa tắm cùng mùi cơ thể, thoải mái dễ chịu khiến người không muốn rời giường.
"Chị..." Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Còn đau không?"
Cố Trì Khê cho rằng nàng ám chỉ mặt, lắc đầu nói: "Đã sớm không đau."
"Không, ý em là—"
Ánh mắt Ôn Ninh rũ xuống, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Cái kia."
"Hạt đậu" thật sự quá nhỏ, nàng không dám dùng sức, chỉ vừa động một ngón tay, nhưng lại cảm thấy mình bị thứ gì đó giống như cao su trói chặt, không dám nhúc nhích.
Cố Trì Khê nhìn thấy vẻ mặt tự trách của nàng, lập tức hiểu ra, có chút dở khóc dở cười, nói: "Không đau."
"Nhưng cũng không thoải mái, phải không?"
“Ninh Bảo rất tuyệt.” Cố Trì Khê hôn lên vành tai nàng.
Vừa nghe đã biết đó là những lời an ủi.
Ôn Ninh càng thêm bực bội, mím môi lẩm bẩm: “Sao lần đầu tiên ngày đó chị làm được…”
Không chỉ làm được, mà còn rất "thỏa mãn". Tuy nàng không thừa nhận, nhưng nàng thực sự rất hưởng thụ.
"Bởi vì chị là tỷ tỷ."
Cố Trì Khê cười một tiếng, trở mình đè Ôn Ninh xuống, rũ mắt nhìn nàng: "Gọi tỷ tỷ đi."
"Không gọi."
"Tại sao?"
“Ấu trĩ.” Ôn Ninh hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi.
Cố Trì Khê hơi sững sờ, trong mắt hiện lên một tia mất mát, môi mím thành một đường thẳng, đầu tựa vào xương quai xanh của nàng, trầm mặc không nói.
Hôm qua Ninh Bảo gọi đại tỷ là "tỷ tỷ".
Cô ghen tị.
Ôn Ninh đối với một người chưa từng gặp mặt có thể dễ dàng xưng hô như vậy, nhưng hai người thân mật khăng khít, nhiều lần không mở miệng được, điều này khiến cô có chút khổ sở.
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.
Ôn Ninh quay mặt lại, cằm tựa vào mái tóc mềm mượt trên đỉnh đầu Cố Trì Khê, "Em thật sự cảm thấy rất ấu trĩ, đều không còn nhỏ..."
"Ừm."
"Vợ."
"?"
"Vợ vợ vợ~" Ôn Ninh dỗ dành cô.
Cố Trì Khê bị kêu đến tâm đều ngọt, híp mắt cười, vỗ nhẹ vào đầu nàng, "Rời giường thôi."
Hai người nán lại một lúc, đứng dậy đi rửa mặt, Ôn Ninh cẩn thận kiểm tra mặt trái của Cố Trì Khê, chỗ sưng đã giảm bớt, nhưng vẫn còn chút dấu vết, nàng lấy khăn nóng chườm cho Cố Trì Khê, tự mình làm bữa sáng.
Hôm nay là tết Nguyên Đán.
Nhiều chính sách mới có hiệu lực từ ngày này.
Cố Trì Khê đang ngồi ở bàn ăn, một tay dùng khăn chườm mặt, một tay nghịch ipad, màn hình điện thoại bên cạnh cũng đang sáng, trên đó là tin nhắn của trợ lý.
Ôn Ninh đặt bữa sáng lên bàn, bưng cháo cho Cố Trì Khê, tùy ý liếc nhìn máy tính bảng của cô, "Hôm nay chị cũng đi làm sao?"
Ngữ khí yếu ớt miễn cưỡng.
Cố Trì Khê nghe vậy lập tức đặt máy tính bảng xuống, "Không có, xem tin nhắn."
“Muốn làm việc thì làm việc đi, em cũng không có nói không cho.” Ôn Ninh nhướng mày.
Cố Trì Khê lắc đầu, ngoan ngoãn cười: "Hôm nay đã đồng ý ở cùng nhau, sao có thể nuốt lời chứ?"
"Chậc."
Ôn Ninh cong môi cười, đẩy sủi cảo tôm yêu thích của cô và trứng ốp la qua.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Cố Trì Khê liếc nhìn, là tin nhắn của đại tỷ, hỏi vết thương trên mặt cô thế nào rồi. Ngay khi cô trả lời, cuộc gọi đã đến.
Đại tỷ thay mặt nhị tỷ xin lỗi cô.
Cô nắm chặt điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch, không đau không ngứa "ừm" một tiếng, hàn huyên một hồi rồi cúp điện thoại.
"Ai vậy?"
“Đại tỷ,” Cố Trì Khê gắp một cái sủi cảo tôm, “Thay Cố Cẩn Nhiên xin lỗi chị.”
Ôn Ninh sửng sốt, cau mày nói: "Tại sao phải thay cô ta? Không phải nên để kẻ điên kia trực tiếp xin lỗi chị sao?"
"Không có khả năng." Cố Trì Khê cười lạnh.
Cô cho sủi cảo tôm vào miệng, lớp vỏ mềm và dẻo, thịt tôm đầy đặn mềm mại, hương vị rất ngon.
Ôn Ninh nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, loại người như vậy còn không cho là mình làm sai, lại càng không thể đi xin lỗi, quyền thế như vậy, không ai có thể làm gì nàng ta.
Nếu chỉ là cái tát tối qua, không xin lỗi cũng không sao, nàng cũng đã tát lại, xem như là trả thù. Nhưng những chuyện khi dễ, giẫm đạp trong quá khứ... Nghĩ thế nào cũng không nuốt nổi khẩu khí này.
Tay cầm đũa khẽ run lên.
Cố Trì Khê nhìn thấy vẻ mặt khó coi của nàng, liền biết nàng đang nghĩ gì, trấn an nói: "Ninh Ninh, lúc trước chị tức giận, một dao kia cũng đã thay chị trả thù, từ nay về sau, cuộc sống của chúng ta không liên quan gì đến cô ta, coi như người này không tồn tại."
“Cô ta nhất định ghi hận một dao kia của chị, sẽ tùy thời trả thù chị.” Ôn Ninh tức giận nói.
"Còn đại tỷ của chị, trong thời gian ngắn đột nhiên thân thiện, nhất định là không có ý tốt, bọn họ là tỷ muội, chúng ta cũng không biết phía sau có âm mưu gì, chị vẫn nên tránh xa cô ấy một chút."
Cố Trì Khê cười nói: "Nếu đại tỷ muốn nhằm vào chị, cũng không cần âm mưu sau lưng, bất quá em nói có lý, chị sẽ suy nghĩ kỹ, yên tâm đi."
Mặc dù dần dần buông bỏ phòng bị, nhưng cô cũng không phải là không nghi ngờ, một người không thể thay đổi trong thời gian ngắn, nhưng cô lại không biết mục đích của đối phương. Trên thế giới này, người duy nhất cô có thể tin tưởng cùng dựa sát chỉ có Ôn Ninh.
"Đúng rồi, em họ của em huấn luyện thế nào rồi? Em đến thăm em ấy chưa?" Đổi chủ đề, cô gắp cho Ôn Ninh một cái sủi cảo tôm.
Ôn Ninh múc một muỗng cháo đang định ăn, nhìn thấy sủi cảo tôm mà cô đưa tới, lập tức đặt muỗng xuống, ăn trước.
"Rồi, em ấy đang làm rất tốt."
Cố Trì Khê ăn một ngụm cháo, tiếp tục nói: "Chờ khóa huấn luyện kết thúc, chị sẽ giữ em ấy ở trụ sở chính, những người còn lại sẽ đến căn cứ Giang Thành, an bài một lão sư có kinh nghiệm phong phú cùng tính cách tốt hướng dẫn cho em ấy, nhanh chóng vượt qua thời gian thực tập." Nói xong, giống như đoán trước Ôn Ninh sẽ từ chối, cô nói thêm: "Em gái của vợ chị chính là em gái của chị, cần phải ưu tiên người của mình."
Ôn Ninh nhai sủi cảo tôm nuốt xuống, nói: "Em ấy chỉ nghĩ đến việc bay khoang hạng nhất, không nói đến nữa. Bay khoang hạng nhất trên phi cơ thân hẹp thì có ích gì? Bốn chặng một ngày, chỉ có tám chỗ ngồi rộng, nhàm chán..."
"Vậy để em ấy bay thân rộng trước đi, chị thấy tiếng Anh nói của em ấy khá tốt, nếu nhanh một chút, trong vòng một năm an bài cho em ấy đi máy bay hạng nặng, các tuyến đường xuyên lục địa."
“Chậc chậc chậc, này là chị nào có ưu tiên người của mình, cái này gọi là sủng nịch.” Ôn Ninh cười nói.
Cố Trì Khê vươn tay nhéo mặt nàng, "Không cho chị để ý đến em họ sao?"
"Chị nói người một nhà."
"Ừm, đúng vậy."
...
Ăn sáng xong, Ôn Ninh lái xe cũ đến bãi đậu xe tập trung trong khu để nhường chỗ cho xe mới.
Hai người cùng nhau đi đón xe mới, trải qua vô số thủ tục, Cố Trì Khê dán phòng tử đặc biệt có tác dụng cách nhiệt toàn diện, chống tia cực tím và chống nhìn trộm xe, đồng thời đặt vài chiếc gối và một tấm chăn mỏng ở phía sau.
“Không cần dán loại tốt như vậy…” Ôn Ninh sờ lên cửa sổ vừa mới dán.
Xe 53 vạn do Ôn Ninh tự chọn, vốn dĩ Cố Trì Khê đã chọn cho nàng một vài nhãn hiệu cùng mẫu mã, nhưng nàng thấy chói mắt quá nên yêu cầu giảm tổng giá xuống còn dưới 50 vạn, chính mình tự lựa chọn.
Rốt cuộc, làm việc trong một công ty quá dễ thấy cùng bất tiện.
Ô tô là phương tiện di chuyển nàng, máy bay là tình yêu cả đời của nàng ngoài Cố Trì Khê, cho nên nàng luôn cảm thấy dán cái này không đáng.
Cố Trì Khê lắc đầu: "Rất cần thiết."
"?"
“Chị thử trước.” Cô mở cửa xe bước vào, gõ cửa kính xe, ra hiệu Ôn Ninh nhìn mình.
Từ bên trong nhìn ra ngoài rất rõ ràng.
Cố Trì Khê cởi áo khoác, vén y phục bên trong lên, lộ ra nửa vòng eo, chú ý tới sắc mặt Ôn Ninh bên ngoài, sau đó vén xuống, hạ cửa sổ xuống.
"Thấy gì không?"
Ôn Ninh cách cửa sổ khoảng ba mươi cm, lắc đầu nói: “Cái gì cũng nhìn không rõ.” Nói xong, trực tiếp dựa vào cửa sổ xem.
Cuối cùng, nàng có thể nhìn thấy tình hình chung bên trong.
Cố Trì Khê cười giảo hoạt.
“Sao lại bỏ chăn vào?” Ôn Ninh ngồi vào sờ sờ cái gối chanh lớn nhất, “Gối nhiều quá…”
Không gian phía sau khá rộng, đủ rộng rãi, tựa lưng trải phẳng có thể làm giường nhỏ, rất thích hợp cho những chuyến du lịch dã ngoại.
Cố Trì Khê cũng ngồi vào, từ phía sau ôm lấy nàng, áp lên môi mỏng mềm mại áp vào tai nàng, ôn nhu nói: “Muốn ngủ trong xe thì đắp chăn, tránh cảm lạnh, còn… nhiều gối nên tựa eo hay nằm cũng tiện đúng không?"
Từng đợt hô hấp thở nóng bỏng phả vào tai.
Ôn Ninh rùng mình một cái, mơ hồ cảm giác được trong lời nói của cô có ẩn ý, nghi hoặc hỏi: "Nằm trên gối làm gì?"
"Em nói xem?" Cố Trì Khê khẽ cười, từ trong túi lấy ra hai cái hộp nhỏ, mở ra hộp đựng đồ, bỏ vào.
Sau nhiều trận mưa tuyết đi qua, nhiệt độ ở Lạc Thành giảm xuống còn hai độ, mặt đường thường xuyên ẩm ướt cùng trơn trượt.
Những ngày cuối năm bận rộn, nhất là khi mùa du lịch Tết đang đến gần, lại thêm một đợt cao điểm vận tải, nhiều vị trí phải tăng ca, thời tiết lạnh giá càng khiến các nhân viên tuyến đầu phải làm việc vất vả hơn.
Cố Trì Khê cũng rất bận rộn, cô đã thay đổi tất cả các ca làm của Ôn Ninh thành ban ngày, không bay đỏ mắt, không bay ban đêm, không ở bên ngoài, như vậy, hai người mỗi ngày cùng nhau đi sớm về trễ, ít nhất có thể gặp mặt, nói mấy câu, ân ái một lát.
Chuyện mẹ cô đầu tư thất bại đã được giải quyết, chiều nay cô dành thời gian đến biệt thự Trung Lam.
Biết mình không sao, mấy ngày nay Dương Nghi lo lắng ăn không ngon ngủ không yên liền vui mừng khôn xiết, thành thật mất ngày bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cảm thấy mình không sao là do may mắn, trời không tuyệt đường người.
Tiểu chó săn hống đến làm bà rất vui vẻ.
Bà xin tiền con gái.
Cố Trì Khê chỉ đưa cho bà mười vạn, sinh hoạt ba tháng.
Khi đòi tiền, trên mặt Dương Nghi nở nụ cười lấy lòng, nhưng nếu không đòi được, hoặc tiền ít, bà ta nhanh chóng lật sổ sách - mườn vạn ở trước kia đều không đủ bà ta tiêu xài hai ngày.
"Về sau, ba tháng tôi cho tiền bà một lần, chỉ có bao nhiêu đó, không thêm một xu, bà tốt nhất là nên tiết kiệm. Hơn nữa, nếu bà nghĩ ra bất kỳ thủ đoạn nào để lấy tiền, tôi sẽ không lau mông cho bà nữa, mọi hậu quả đều tự bà gánh lấy."
Sau khi để lại những lời này, Cố Trì Khê xoay người rời đi.
...
Bầu trời tối sầm.
Xe thể thao màu bạc phóng nhanh trên con đường vắng, Cố Trì Khê giảm tốc độ, lấy tai nghe Bluetooth ra, đeo vào, trả lời điện thoại của trợ lý.
Vào đến vùng ven thành phố, lượng xe thưa dần.
"Biết rồi."
"Hoãn lại cho đến thứ Sáu này."
Cúp điện thoại, Cố Trì Khê tháo tai nghe, theo thói quen liếc nhìn kính chiếu hậu, chợt nhìn thấy một chiếc Volkswagen màu đen quen thuộc đang đuổi theo phía sau.
Lại là nó!
Như quỷ ám...
Theo dõi cô hai lần.
Cố Trì Khê cau mày nắm chặt tay lái, nhưng trong lòng không còn hoảng loạn như lần trước, có lẽ là bởi vì chiếc xe kia chỉ chạy theo sau không làm gì, nơi cô đến chẳng qua là công ty cùng khách sạn mà thôi, đi theo cũng vô ích.
Cô chợt cảm thấy buồn cười.
Phía trước là một cây cầu đơn sơ, hàng rào đã hư hỏng từ lâu, chỉ thêm vài sợi dây thép gai mỏng manh, trông có vẻ đổ nát, dưới cầu là một nhánh nhỏ của sông Lạc Giang, mặt nước rộng mênh mông, không biết sâu bao nhiêu.
Qua cầu này rẽ phải đi thẳng một đoạn là đến khu đô thị.
Cô cứ lái xe với tốc độ hiện tại.
Đột nhiên, chiếc ô tô màu đen tăng tốc đâm vào bên này, Cố Trì Khê phản ứng nhanh vội bẻ lái để tránh. Cô chưa kịp hoàn hồn thì chiếc xe màu đen lại xuất hiện trong gương chiếu hậu bên phải, đột ngột tăng tốc.
Trên cầu.
—— Oành.
Phần đuôi xe bị đụng phải.
Thân trên của Cố Trì Khê nhào về phía trước, nửa thân xe bị đẩy ra khỏi tuyến.
Lúc này, một chiếc xe tải lớn đang lao thẳng tới, bấm còi liên tiếp, cô vô thức né tránh rồi đánh mạnh tay lái, đường trơn trượt khiến xe gần như muốn bay lên, lần này rẽ phải quá gắt, cô mất kiểm soát lao thẳng về phía hàng rào…
- - Rầm!
Hàng rào mỏng manh đã bị đâm vỡ.
Một trận không trọng lượng khi rơi nhanh, cô cùng với xe rơi xuống cầu...