Cố Trì Khê ôm lấy mặt Ôn Ninh, ngậm lấy môi nàng, nụ hôn dồn dập, lộn xộn không có trật tự.
Cô chỉ muốn cảm thụ tồn tại của nàng.
Môi mỏng mềm mại như hạt mưa dày đặc rơi xuống, như bông tuyết nhẹ nhàng nối đuôi nhau rơi xuống, có lúc cuồng nhiệt, có lúc thận trọng, mang theo hơi thở tham lam. Ôn Ninh không chút phản kháng, sau đầu bị giữ lại áp sát cô, từ bị động chuyển thành chủ động.
Nàng cao hơn Cố Trì Khê một chút, đầu hơi cúi xuống, nụ hôn cuồng nhiệt giống như một cơn sóng lớn.
Khoái cảm trả thù lại vào trong đầu nàng.
Ôn Ninh lùi ra sau, ôm cô xoay người, đẩy cô vào cửa, thở hổn hển nói: "Chị có biết em tuyệt vọng như thế nào không? Hôm trước chúng ta còn nói chuyện điện thoại, hẹn cùng nhau về nhà, chị đến đón em,em ở cổng trường chờ chị..."
Nước mắt khó có thể kìm lại, giọng nói đột nhiên im bặt.
Nàng tựa cằm lên vai Cố Trì Khê, xuyên qua tóc áp vào tai cô, chậm rãi nói: "Khi đó, em coi như chị đã chết, vĩnh viễn không quay về nữa."
Người trong ngực run rẩy một chút.
Chợt an tĩnh.
"Ninh Ninh--" Cố Trì Khê mở miệng, nhưng không kịp đề phòng đã bị lấp kín, trong miệng là nhiệt khí mãnh liệt, giống như rất vội vàng, tức giận, phẫn uất, còn có... cô không biết có phải mình tự mình đa tình hay không.
Cô héo rũ xuống, vui vẻ cam chịu.
Ôn Ninh không biết hôn, nàng chỉ hôn theo bản năng mà càn quấy một hồi, giống như bị thương phản kích, không ngừng phát tiết.
Căn phòng yên tĩnh tràn ngập hô hấp kéo dài.
Cố Trì Khê dùng hai tay ôm chặt bả vai Ôn Ninh, hơi hơi nghiêng đầu, chỉ cảm thấy trên môi như lửa đốt, từ cổ họng rơi xuống phổi, đốt sạch dưỡng khí, cô có chút ngạt thở, mặt đỏ bừng, nhịp tim cũng nhanh hơn.
Cuối cùng Ôn Ninh cũng buông cô ra.
“Ninh Ninh…” Cô nặng nề thở hổn hển, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Tỷ tỷ lãnh đạm xa cách năm xưa, đại lão tổng uy nghiêm tũ mục hiện tại, ánh mắt lúc này có chút mê say, giống như nai con sợ hãi nhưng vẫn tham lam luyến mộ.
Ôn Ninh đột nhiên rất muốn khi dễ cô.
Cảm giác trả thù mặc dù rất sảng khoái, nhưng càng vui lại càng đau, ý nghĩ như vậy thoáng qua trong đầu Ôn Ninh, rất nhanh liền biến mất.
Nàng đưa tay lên lau nước mắt cho cô, giận dỗi nói: "Dung tích phổi của chị có thể lớn hơn em không?"
Cố Trì Khê chậm rãi thở ra, nắm lấy bàn tay đang áp sát má cô, nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Chị thích loại cảm giác này..." Môi đỏ bừng vì bị hôn giống như trái cây chín mọng, đặt biệt mê người.
Thân thể cũng đang run rẩy.
Ôn Ninh nhìn chăm chú, cảm xúc trong mắt dần dần lắng xuống, không khỏi cúi xuống, ngậm lấy đôi môi đó, lần này cực kỳ cẩn thận ôn nhu, giống như đang trêu chọc.
Nếu ngày sinh nhật lần thứ hai mươi đó, có thể thực hiện nguyện vọng này thì tốt rồi.
Nguyện vọng hiện tại không phải là nguyện vọng.
Nụ hôn rất mềm mại, rất nóng bỏng, bùng phát dòng điện mãnh liệt.
Nàng vẫn còn rất tỉnh táo, không hiểu chỉ vì mình đã phát tiết một lần, hay chỉ là bản năng đã tự nhiên bộc lộ trước mặt người yêu. Kỳ thực, cả hai đều đều am hiểu chuyện này.
Cố Trì Khê run lên hàng mi dày, đáp lại, tùy ý nàng cướp lấy, tan thành vũng nước trong vòng tay nàng.
Đêm ấm áp được thắp sáng rực rỡ.
- Ục ục.
Bụng của Ôn Ninh đúng lúc kêu lên.
Hai người dừng lại, hứng thú trong nháy mắt bị quét sạch, Cố Trì Khê dẫn đầu thoát khỏi vòng ôm của nàng, mím môi cười, vuốt mặt Ôn Ninh nói: "Ăn cơm trước đi, chị làm xong rồi."
“… Ừm.” Ôn Ninh ngượng ngùng rũ mắt xuống.
Cơm trưa nàng ăn lúc 1 giờ rưỡi. Ăn xong, nàng dẫn các thành viên trong đoàn vào phòng chờ đợi thông báo của phi hành đoàn, sau hơn ba tiếng chờ đợi, họ rời thành phố C lúc 5 giờ 30, hơn 7 giờ liền mang bụng đói trở về.
Cố Trì Khê nắm tay nàng đi vào phòng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, dừng lại một chút, "Ở trên máy bay có bị thương không?" Cô cau mày, hai tay sờ soạng tìm đồng phục của Ôn Ninh, "Vạn nhất bị va đập, hoặc là có nội thương..."
“Không có không có.” Ôn Ninh vội vàng nắm lấy tay cô, “Em ngồi trong buồng lái, cũng không có xóc nảy gì nghiêm trọng.”
Cố Trì Khê mím môi.
Vừa nhìn thấy Ôn Ninh, cô đã quên tất cả.
Trên bàn có ba món một canh, Cố Trì Khê để cơm đến trước mặt Ôn Ninh, chính mình ngồi xuống, gắp từng món vào bát Ôn Ninh, sau đó mới ăn.
Ánh mắt rơi vào trên mặt Ôn Ninh, nhìn chằm chằm ngũ quan cùng động tác nhai của nàng, chính mình ăn hai miếng liền nhịn không được muốn nhìn một chút.
Nhìn giống như người sẽ biến mất khỏi tầm nhìn.
“Chỉ là một động cơ bị hỏng thôi.” Ôn Ninh giống như có thể cảm nhận được tâm tình của cô, nhẹ nhàng nói: “Các thiết bị khác đều bình thường, thời tiết cũng tốt, vận hành theo quy trình thuận lợi, em cảm thấy... rất may mắn.”
Trong huấn luyện bay, có các chương trình huấn luyện cho các tình huống đặc biệt khác nhau. Hỏng một động cơ là phổ biến nhất nhưng không phải là khó nhất. Phi công được đào tạo lại, kiểm tra thể chất và đánh giá các loại hai lần một năm mới thành thạo xử lý tình huống hôm nay như vậy.
Nhưng nếu có một chút không may, chẳng hạn như động cơ rơi ra, hoặc hỏa hoạn, tình hình có thể nghiêm trọng hơn nhiều so với hiện tại.
"Máy bay biến mất khỏi radar và mất liên lạc với mặt đất." Cố Trì Khê thấp giọng nói.
Ôn Ninh sửng sốt một chút, nói: "Hẳn là đường dây gặp sự cố, bộ phát tín hiệu ngoài ý muốn bị tắt, lúc đó em phải hạ cánh luân phiên, phải khống chế cho máy bay cân bằng. Diêu cơ phó thì đang làm kiểm tra..."
Trong khi nói chuyện, nàng nhìn thấy mắt Cố Trì Khê đỏ hoe.
Nàng liền im lặng.
Cố Trì Khê ngửa cổ lên, tiếp tục ăn.
"Dù sao hạ cánh an toàn không có thương vong là tốt rồi, chị... đừng khổ sở." Ôn Ninh buông đũa xuống, cầm tay cô lắc lắc.
Đã lâu không trấn an người khác, đột nhiên nói ra có vẻ rất khó khăn.
"Ừm."
Cố Trì Khê ngước mắt lên, mỉm cười, đôi mắt dần đỏ lên.
Cô không biết nhiều về bay chuyên nghiệp, đến lúc này cô mới nhận ra mình không thể giao tiếp với Ôn Ninh, ví dụ như nếu cô hiểu, có lẽ cô có thể phân tích và thảo luận về nó từ góc độ kỹ thuật, để Ôm Ninh sau trải nghiệm cận kề cái chết còn phải trấn an mình.
"Em lo lắng về sự tình lên men tiếp theo hơn, năm nay công ty có hai tin tức xấu, lần này..." Ôn Ninh thở dài, mang theo tự trách.
Lẽ ra lúc đó nàng nên khăng khăng đòi đổi máy bay.
Nhưng cho dù có thay đổi, nếu bị phi hành đoàn khác điều khiển cũng sẽ có sự cố. Vấn đề bản thân này là một mối nguy tiềm ẩn, việc bùng phát chỉ là vấn đề thời gian.
Nhìn thấy biểu tình lãnh đạm của Cố Trì Khê, nàng không nhịn được hỏi: "Chị... không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì?"
“Sự cố,” Ôn Ninh cau mày, “Tiếp theo là tin tức xấu, quan trọng nhất là hồ sơ an toàn bay.”
"Ninh Ninh..."
Cố Trì Khê nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh, "Trên đời này chỉ có một mình em."
Yết hầu Ôn Ninh thắt lại.
Cả khuôn mặt cô bao phủ trong ánh sáng màu vàng nhu hòa, lộ ra tia ôn nhu, đôi mắt đen trong veo tràn đầy ánh sáng, giống như mặt hồ gợn sóng nhè nhẹ, gương mặt Ôn Ninh giống như một hòn đá ném vào trong đó, lăn tăn gợn sóng.
Giờ phút này, cô chỉ nghĩ Ôn Ninh...
Là điều duy nhất cô quan tâm.
Ôn Ninh cúi mặt, nhìn trên bàn đầy những món ăn hợp khẩu vị của mình.
Sống một mình bảy năm, nàng đã sớm quên mất quan hệ thân mật là như thế nào, nói cách khác, nàng và Cố Trì Khê chưa từng có quan hệ thân mật nào ngoài "bằng hữu" và "tỷ muội", hai người chỉ nhớ khi còn nhỏ họ giống như bằng hữu, cảnh tượng ở chung giống như tỷ muội, hiện tại nàng lại thấy khó xử khi phải đối mặt với sự quan tâm lo lắng lẫn nhau.
"Không có ai rời đi ai liền không thể sống..." Ôn Ninh cười nói: "Không phải em đã trải qua rồi sao?"
Nàng muốn an ủi Cố Trì Khê, đã thấy ra một chút, nàng không cần cây thắt cổ chết, nhưng nội tâm vui sướng lại từ trong mắt nàng tuôn ra.
Lời vừa nói ra đã mang theo khó xử.
Cố Trì Khê bị đâm trúng.
Ôn Ninh biết mình nói sai, nhất thời hối hận, vươn đũa gắp cho cô một miếng cánh gà, "Ăn cơm đi."
"……Ừm."
Cả hai ăn trong im lặng.
Ăn xong, Ôn Ninh định đi rửa bát, Cố Trì Khê lại kéo nàng đi, nàng bất đắc dĩ nhưng không rời đi, theo vào bếp đứng bên cạnh Cố Trì Khê.
Tiếng nước chảy róc rách, động tác của Cố Trì Khê rất gọn gàng, nước nhỏ giọt trên đôi tay trắng nõn của cô như hai con cá đang bơi lội, Ôn Ninh ở bên cạnh nhìn, thay cô lần lượt thu dọn bát đĩa.
Hai người không nói, nhưng lại rất ăn ý.
“Hôm nay khi hạ cánh…” Ôn Ninh nhìn cô tắt nước, cầm khăn mềm trên tường lên lau tay, kể lại lời nhân viên kiểm tra bảo dưỡng chuyến bay hôm nay nói.
Cố Trì Khê cau mày.
"Nếu thực sự linh kiện có vấn đề, chắc chắn không chỉ chiếc máy bay này. Thanh tra chuyến bay trước khi cất cánh nói họ đã chờ đợi các bộ phận từ ngày 16 tháng trước, tức là những chiếc máy bay có hồ sơ bảo dưỡng sau ngày 16 sẽ được đặt hàng. Tốt nhất là kiểm tra từng chiếc, nếu không thì mối nguy tiềm ẩn quá lớn. Hôm nay xem như em may mắn, động cơ không bị hỏng. Nếu những chiếc máy bay khác đang bay lại rơi xuống, các mảnh kim loại cắt ống thủy lực, sẽ không may mắn như vậy."
Ngữ khí Ôn Ninh nghiêm túc, cẩn thận lau khô tay, treo khăn lên.
Hai người nói chuyện rồi rời khỏi bếp.
Cố Trì Khê gọi Đàm Giai.
Ôn Ninh càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, càng lo lắng nảy sinh một loạt phản ứng dây chuyền, nàng đứng bên cạnh Cố Trì Khê, vừa lo lắng vừa rối rắm, đợi đến khi cúp điện thoại mới chậm rãi nói: “Kỳ thực, em cũng có trách nhiệm..."
"Ninh Ninh, em là người hùng." Cố Trì Khê vuốt ve mặt nàng.
Ôn Ninh lắc đầu liên tục: "Em không có, không cần cho em cái mũ này, tuyệt đối không cần."
"Sao vậy?"
“Trước đó, em thấy mối nối của cột máy rộng hơn bình thường, nhưng sau khi đọc hồ sơ bảo dưỡng thì không có vấn đề gì, kiểm tra trước khi bay cũng không hỏng nên em nghĩ không sao cả, nhưng kỳ thực không nên xem nhẹ." Thanh âm Ôn Ninh yếu ớt, nghĩ thế nào cũng cảm thấy trách nhiệm của mình càng lớn.
Cho dù có xử lý trục trặc lợi hại đến đâu cũng không thể so sánh với việc ngăn chặn những mối họa tiềm ẩn từ trong ngọn nguồn.
Nếu là một cơ trưởng dày dặn kinh nghiệm, nếu trên mặt đất phát hiện có cái gì không đúng thì sẽ lập tức báo cáo. Nàng đã vô hình trung hại Cố Trì Khê và công ty.
"Ninh Ninh..."
Cố Trì Khê dùng tay vuốt lông mày đang cau lại của nàng, "Trước khi em bay, bảy phi hành đoàn khác cũng không phát hiện ra, điều đó có nghĩa là vấn đề căn bản không phải ở chỗ này, cho nên em cũng đừng gánh hết trách nhiệm về mình, đợi cho đến khi sự việc được điều tra rõ ràng lại nói”.
"..."
Ôn Ninh cúi đầu ngã vào trong ngực Cố Trì Khê.
Cố Trì Khê vỗ lưng nàng, ôn nhu nói: "Chỉ cần người không sao, đó là kết quả tốt nhất."
"……Ừm."
Ôn Ninh nhắm mắt lại.
Đêm trăng thanh như nước.
Giường là một đại dương mênh mông, Cố Trì Khê lơ lửng trên đó, mặc váy ngủ dài tay hình quả chanh nhỏ hoạt hình, cổ áo tỏa ra mùi thơm của sữa tắm, cô dựa sát vào bên người Ôn Ninh, hai người có mùi hương giống nhau.
Nhiệm vụ bay hai ngày tới của Ôn Ninh lại bị cô hủy bỏ.
Tháng này đã qua gần một nửa.
Cô luôn có thể đưa ra lý do, cường thế lại cố chấp, nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm nay, Ôn Ninh không đành lòng nhìn cô khổ sở, chỉ có thể ôn tồn dỗ dành cô.
"Ninh Ninh -"
"Hửm?"
Ôn Ninh đang thất thần, Cố Trì Khê như rắn quấn lấy nàng, dựa vào thành giường, "Em định mấy giờ đi ngủ?"
"Bây giờ."
"..."
Mặt Cố Trì Khê tối sầm lại, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ.
"Chị ngủ bên này đi." Ôn Ninh lại nói, "Chạy xuống lầu cũng không tiện."
- - Phụt.
Chỉ cách vài bước chân, có gì bất tiện?
Tiểu ngạo kiều.
Cố Trì Khê cố nén cười, vùi mặt vào trong tóc Ôn Ninh, cảm giác mình như bị ngâm trong hũ mật ngọt ngào nồng đậm, nhẹ giọng đáp: "Được."
Sau khi tắt đèn, cả hai lên giường.
Ôn Ninh nằm ngửa, mái tóc đen dài mềm mại xõa trên gối, hòa vào màn đêm, Cố Trì Khê như nam châm dính chặt lấy nàng, chặt lấy nàng, trên người đối phương ngửi thấy mùi sữa tắm giống nhau, trong hô hấp gần như cùng tần số.
Từng người giống như có tâm sự, cảm xúc mãnh liệt, phồng lên như những quả bóng bay trong bóng tối yên tĩnh này.
Trong nháy mắt cô tới gần, Ôn Ninh biết chính mình không thể trốn thoát.
Đời này đều không thể trốn thoát.
"Ninh Ninh..."
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Cố Trì Khê ở bên tai nàng, có một cỗ nhiệt khí phả vào mặt nàng, nụ hôn mềm mại dừng ở khóe môi, "Em nói đúng, không có ai rời đi ai liền không thể sống, nhưng... ngoại trừ chị."
Ôn Ninh ngừng thở.
Chờ đợi những lời tiếp theo của cô, nhưng cô không nói tiếp.
Chỉ có nụ hôn, những nụ hôn nhẹ, những nụ hôn ôn nhu, cào trái tim nàng như chiếc lông vũ, đốt cháy dây thần kinh nàng như ngọn lửa.
“Không phải bảy năm qua chị sống rất tốt sao?” Trong bóng tối Ôn Ninh cười khổ.
Cố Trì Khê run rẩy, thấp giọng nói: "Là chị nợ em."
Ôn Ninh không nói.
Rèm cửa nửa mở, đèn đường màu trắng lạnh lẽo phản chiếu mặt hồ nhân tạo bên ngoài, chiếu lên trần nhà, uốn lượn như gợn sóng, giống như nhịp tim hỗn loạn của nàng.
Ánh sáng lạnh lẽo, làm đóng băng đôi mắt nàng, mà trên môi lại là ấm áp, sưởi ấm trái tim nàng.
Nụ hôn trở nên cuồng nhiệt.
Đến khi lấy lại được hô hấp, nàng ngửa đầu nhìn trần nhà, khẽ hỏi: “Mấy năm nay chị có yêu đương không?”
"...Không có." Cố Trì Khê dừng lại.
"Tại sao không? Thế giới bên ngoài thật rộng lớn, có rất nhiều người ưu tú."
"Đều không phải là em."
Thanh âm này như thôi miên, Ôn Ninh cảm thấy mình say, hai gò má nóng bừng, nàng đột nhiên thích cảm giác được loại quan tâm yêu thương này, trên đời này chỉ có Cố Trì Khê mới có thể cho nàng.
Cô đã từng chết, hiện tại sống lại.
"Cố Trì Khê..."
"Ừm."
“Lúc em thổi nến, chị chính là nghĩ như vậy sao?” Hình ảnh sinh nhật lần thứ hai mươi của nàng hiện lên trong tâm trí, nàng vẫn nhớ điều ước mình đã ước, còn có món quà mà nàng nói nàng muốn.
Cố Trì Khê chống người lên, một tay cùng một chân đè bên người Ôn Ninh, như đám mây thấp nao phủ lấy nàng, nụ hôn rơi xuống giống như mưa, thổi bay nàng thành từng mảnh, bao phủ nàng giống như đang ẩn nhẫn cái gì.
Ôn Ninh vốn là một cánh đồng khô cằn, nhưng cô đã tưới nước gột rửa thành bùn mềm.
Hồi lâu cô mới nói "Đúng vậy".
Trong bóng tối, Ôn Ninh cười thầm, nghe thấy trái tim mềm yếu của mình "rầm" một tiếng sụp đổ, mang đi bao nhiêu năm nhơ nhuốc cùng thống khổ.
Hóa ra không phải tỷ tỷ bị nàng dọa chạy.
"Chị……"
Ôn Ninh mấp máy khóe môi, nước mắt lăn xuống, "Còn sẽ rời đi sao?"
"Trừ phi tôi chết," Cố Trì Khê hôn đi nước mắt của nàng, môi cô dính đầy vị mặn ướt, "Tuyệt đối sẽ không rời khỏi em."
Ngọn lửa thiêu cháy.
Giây phút cuối cùng, Ôn Ninh đẩy Cố Trì Khê ra.
Nàng không thể.