Đầu ngón tay Cố Trì Khê dừng một chút, quay mặt lại, nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Cố Cẩn Nhan, tim bỗng nhiên đập nhanh một chút.
Tính hướng của cô là bí mật, cho tới nay chỉ có cô biết rõ nhất, ngay cả mẹ ruột của cô cũng chỉ mới biết cách đây không lâu. Nhưng ánh mắt của Cố Cẩn Nhan nói với cô rõ ràng cô ấy biết, hoặc là, toàn bộ.
Chẳng lẽ là có gián điệp?
Cố Trì Khê bình tĩnh nói: "Đại tỷ nghĩ sao?"
Một tiếng cười khẽ vang lên.
"Đừng khẩn trương," Cố Cẩn Nhan ôn hòa híp mắt, "Chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi."
Trầm mặc.
"Tôi biết em thích nữ nhân."
Cố Cẩn Nhan bưng ấm trà rót hai tách, đặt một tách trước mặt Cố Trì Khê, tự mình nhấp một ngụm, "Để tôi đoán xem là ai? Ừm—" Ngón tay thon dài của cô chậm rãi xoay cái tách, "Ôn Ninh?”
Một ánh mắt sắc bén quét qua.
Cố Trì Khê siết chặt điện thoại, ngoài cười trong không cười nói: "Không nghĩ tới đại tỷ lại quan tâm đến cuộc sống của tôi nhiều như vậy."
"Aiz, em nhìn em, lại nghĩ nhiều rồi."
Cố Cẩn Nhan bất đắc dĩ thở dài một tiếng, giơ tay liêu chút tóc, "Tôi thật thương tâm, muội muội lại nghĩ tôi thành dáng vẻ kia."
"Sao?"
"Em luôn cho rằng tôi sẽ hại em."
"..."
Xung quanh có hương hoa nhè nhẹ, ngọt ngào, lưu lại nơi chóp mũi, không gây cảm giác hăng, dư hương tựa hồ có tác dụng tỉnh táo, đánh tan mọi mệt mỏi.
Cố Trì Khê trầm mặc, nhấp một ngụm trà trong tách, lại nhấp một ngụm.
Thấy cô trầm mặc, Cố Cẩn Nhan thu hồi nụ cười, mặt mày nghiêm túc nói: "Oan có đầu nợ có chủ, ân oán đời trước hẳn là nên tìm người trước giải quyết. Em cùng tôi và A Nhiên đều vô tội, bất quá tôi hối hận vì những gì đã xảy ra khi còn nhỏ, tuổi trẻ nhiệt huyết, không hiểu chuyện, người tạo nghiệt thực sự chỉ nhìn chúng ta cắn xé lẫn nhau."
"Tôi biết, trong lòng em không hoàn toàn có khúc mắc, cũng không hoàn toàn tin tưởng tôi, nhưng tôi có nguyên tắc của tôi, em không cần sợ hãi." Ngữ khí của nàng nghiêm túc, vươn tay sờ tóc Cố Trì Khê như trưởng bối, mỉm cười.
Cố Trì Khê nghiêng đầu tránh đi.
Những lời này nghe không sai, tràn đầy thành ý, nhưng có lẽ là cô đa tâm, luôn cảm thấy trong lời nói của Cố Cẩn Nhan có ẩn ý gì đó.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Hai người phục vụ bưng khay bước vào, trên đó là những điểm tâm thủ công tinh xảo, đặt lên trên bàn. Cố Cẩn Nhan đưa đũa cho cô, "Ăn chút gì lót dạ trước đi."
Cố Trì Khê không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn một chút.
Ăn xong, cô đi thay quần áo, tắm nước ấm rồi vào phòng xông hơi. Nhưng chỉ mười phút đã ra ngoài, ngâm nước lạnh, lặp lại hai lần.
Thể xác và tinh thần thả lỏng, đề phòng cũng thả lỏng.
Tầng hai là một nhà bếp riêng.
Cố Trì Khê ra khỏi phòng tắm, thay lại quần áo đi theo Cố Cẩn Nhan lên lầu. Hai người ngồi đối mặt nhau, không nói một lời, chậm rãi ăn.
"Tôi sẽ có hứng thú chính là cái gì?" Lần này, Cố Trì Khê là người phá vỡ trầm mặc.
Cố Cẩn Nhan mím môi cười, "Em đoán xem."
“Có lẽ không có đi,” Cố Trì Khê không nóng không lạnh nói, hai má vẫn còn hơi phiếm hồng, “Chỉ là lấy cớ lừa tôi tới đây mà thôi.”
"Em sẵn sàng cắn câu."
"Về Vương Lệ Nhã sao?"
Cố Trì Khê không đánh Thái cực với cô, trong tiềm thức vẫn tin lời cô, nếu muốn đoán, người duy nhất có thể làm cô cảm thấy hứng chỉ là mẹ con Cố gia.
Cố Cẩn Nhan không vòng vo nữa, gật đầu nói: "Em trai bà ta, Vương Lợi Tung."
"Sao?"
"Rất có khả năng ông ta làm trong ngành kinh doanh phi pháp."
Bàn tay cầm thìa của Cố Trì Khê run lên, chiếc thìa rơi vào đĩa súp kêu "ding" một tiếng, súp bắn tung tóe khắp tay cô. Cô dừng lại, liếc mắt nhìn Cố Cẩn Nhan, rút tay về, nhặt khăn ướt trên bàn lên cẩn thận lau.
“Có bằng chứng không?” Cô hỏi.
Cố Cẩn Nhan vẫy tay một bên, "Tôi đang thu thập, có chút khó khăn."
Phục vụ đi tới, lấy ra thìa cùng đũa sạch ra, đã đổi cái mới.
"Mấy năm trước, ông ta tham gia vào một vụ án gây quỹ phi pháp, những người có liên quan đã vào tù hoặc là rơi vào cảnh nghèo túng, chỉ có ông ta là bình yên vô sự, tự mình phủi đến sạch sẽ. Người càng thuận lợi càng dễ phiêu, ông ta chỉ là bao cỏ, không có Vương Lệ Nhã chống lưng thì làm sao hắn dám." Cố Cẩn Nhan mỉm cười, nhưng trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Cố Trì Khê sững sờ, "Là năm nào?"
"2015, sao vậy?"
"Dự án nào?"
"Năng lượng mới."
Năm 2015, các dự án năng lượng mới, Nhuế Hối...
Cố Trì Khê nghĩ tới cha mẹ của Ôn Ninh.
Nếu không phải trùng hợp, thì có nghĩa là kẻ gián tiếp khiến Ôn Ninh tan nhà nát cửa có liên quan đến cô.
Quả nhiên, phỏng đoán ban đầu của cô đã được xác minh.
Sắc mặt Cố Trì Khê tái nhợt, khăn ướt đọng lại nước, lòng bàn tay ướt sũng, nắm tay run rẩy, trên mu bàn tay gân xanh càng rõ ràng.
Cố Cẩn Nhan liếc mắt nhìn qua, "Làm sao vậy?"
“…Không sao.” Cô muốn nói lại thôi.
Một trận im lặng khó xử.
Ánh mắt Cố Cẩn Nhan thật sâu nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nắm tay cô, "Có chuyện gì cứ nói với tôi"
“Không có.” Cô giãy giụa.
"Em có liên quan đến dự án này không? Hay... người bên cạnh em?" Cố Cẩn Nhan không buông tay, ánh mắt sắc bén.
Cố Trì Khê từ bỏ giãy giụa, cười lạnh nói: "Không biết lúc nào đại tỷ trở nên thích bát quái."
"Đây là quan tâm em."
"Đem phần quan tâm này cho em gái ruột của chị sẽ thích hợp hơn."
Nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm cùng xa cách của cô, Cố Cẩn Nhan cười hai tiếng nói: "A Nhiên quá phản nghịch, vẫn là em ngoan hơn."
"..."
Cố Trì Khê lại nổi một thân da gà.
Giao tiếp bình thường giữa hai người không có vấn đề gì, một khi cảnh "tình chị em" bắt đầu, cảm giác xấu hổ không nói nên lời khiến cô chỉ muốn lập tức thoát ra. Đã lâu, ngoại trừ Ôn Ninh, cô chưa từng cảm nhận được hơi ấm từ người thứ hai, cho nên cô cự tuyệt tiếp xúc thân thể và những lời ngon ngọt của người khác.
Cố Cẩn Nhan trêu chọc đủ rồi, cuối cùng buông ra, tiếp tục ăn cơm, "Lần này nếu có thể thu thập đầy đủ chứng cứ, tôi có thể đưa hai người bọn họ lên thiên đường."
Chủ đề đúng lúc dời đi.
Sau khi nói xong, cô nhìn Cố Trì Khê tràn đầy ẩn ý, giống như đã biết mọi chuyện.
“Ngay từ đầu, em thực sự không muốn rời đi, phải không?”
Cố Trì Khê vừa lúc đối diện với cô.
"……Ừm."
Nơi mềm yếu nhất của trái tim bị chọc một phát đau nhói.
Giao hội ánh mắt, cuối cùng Cố Cẩn Nhan cũng nhìn thấy một tia cảm xúc trong mắt Cố Trì Khê - từ sau khi bị A Nhiên đẩy xuống cầu thang năm tám tuổi, từ đó cô không thấy qua cảm xúc của cô phập phồng.
Một khắc đó, cô cảm thấy tội lỗi sâu sắc.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt.
"Dạo này mẹ của em có khỏe không?" Cố Cẩn Nhan cười cười, lại nhảy vào chủ đề này, rất cứng nhắc.
Ít nhất theo quan điểm của Cố Trì Khê chính là cứng nhắc, trước kia gọi bà bằng tên, nhưng hiện tại lại là "mẹ của em", đối với đại tỷ nhị tỷ thì bà ấy vĩnh viễn là tiểu tam thấp hèn, bình thường xưng hô như vậy được coi là bố thí.
Tự tôn bị châm đau đớn.
Không, cô không có ký ức về "tự tôn", trước kia mười tuổi, Cố Trì Khê nghĩ như vậy.
Cô đã học cách che giấu bản thân bằng lạnh nhạt, giống như hiện tại, không cau mày, nhẹ nhàng hỏi: "Đại tỷ đây cũng là quan tâm sao?"
“Khê Khê, em hiểu rõ địch nhân của địch nhân là bằng hữu mà.” Ngữ khí của Cố Cẩn Nhan cực kỳ ôn hòa.
Giống như một tỷ tỷ tốt rất yêu thương muội muội, không muốn muội muội chịu ủy khuất.
Tâm Cố Trì Khê dao động.
Rất kỳ quái, rõ ràng mẹ con cô không giúp được gì, nói là hợp tác nhưng trên thực tế vẫn là dựa vào Cố Cẩn Nhan, chuyện thừa như vậy có ích lợi gì?
Cô rũ mắt suy nghĩ, lại không chú ý tới trong mắt Cố Cẩn Nhan lộ ra một tia giảo hoạt...
Tám giờ trước Vịnh Thiên là một mảnh náo nhiệt.
Các bác gái đang nhảy ở khoảng đất trống bên phải cổng tiểu khu, người lớn trẻ em sau khi ăn xong ra ngoài đi dạo, con đường rộng rãi có phần tắc nghẽn, Cố Trì Khê mua một túi nho ở cửa hàng trái cây bên cạnh, yêu cầu tài xế lái xe quay về, chính mình đi bộ vào.
Dưới ánh đèn đường trắng lạnh, bóng người trải dài thật dài.
Trong nhà lầu một và lầu hai đều sáng đèn, Cố Trì Khê mở cửa đi vào, đổi giày, theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên lầu. Cửa phòng ngủ đóng, đèn tường phát ra ánh sáng màu cam mờ nhạt.
Cô cất nho vào tủ lạnh, chợt nhớ ra quần áo mình thay hôm qua còn chưa giặt, liền ba bước đi ra ban công.
Cái chậu đã biến mất, quần áo cũng vậy.
Cố Trì Khê sửng sốt một hồi, đi lên lầu, gõ cửa một cái, "Ninh Ninh ——"
Chờ một lúc lâu, cửa không mở.
“Ninh Ninh?” Cô gõ một lần nữa, “Em ngủ chưa?”
Vẫn chưa mở.
Cô đang định mở cửa bước vào, chợt liếc mắt nhìn thấy ban công lầu hai phơi đầy quần áo, dưới ánh đèn phảng phất có màu vàng nghệ rất dễ thấy. Cô đi tới thì thấy đó là quần áo mà cô không tìm thấy, tất cả đều đã được giặt sạch, kể cả nội y.
Trái tim ngừng đập.
Kinh ngạc, vui mừng, xấu hổ...
Cô đứng xuất thần, trong lòng có rất nhiều tư vị, bỗng nhiên hiểu vì sao Vịnh Thiên mới là nhà của mình.
Sau đó cửa phòng ngủ mở ra.
Một tia sáng lọt ra ngoài, Ôn Ninh đứng ở cửa ngơ ngác nhìn bốn phía, Cố Trì Khê xoay người đi tới, chỉ chỉ ban công, "Không phải nói tôi tự mình giặt sao?"
Ôn Ninh không nói gì, thần sắc có chút dại ra.
Nàng mặc váy ngủ dài tay, tóc búi cao thành quả bóng, má hồng hào tươi trẻ nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu, hơi sưng, mất đi vẻ kiều diễm thường ngày.
Cố Trì Khê nhìn rõ, giật mình: "Làm sao vậy?" Cô đưa tay vuốt ve mặt nàng.
“…Không sao.” Ôn Ninh lắc đầu, ánh mắt lại trở nên trong suốt, “Vào đi.”
Nàng chủ động kéo cổ tay cô.
Trong phòng có chút lộn xộn, trên bàn trà nhỏ chất đống mấy chai rượu rỗng, gối rơi trên thảm, một góc chăn bông rũ xuống, một chiếc dép lê cạnh sô pha, chiếc còn lại ở bên cạnh giường—Ôn Ninh đi chân trần.
Cố Trì Khê nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, cúi người nhặt hai chiếc dép lê, xách theo, một tay giữ cổ tay Ôn Ninh, đẩy nàng ngồi xuống mép giường, quỳ một chân xuống.
“Mùa thu rồi, ở nhà đừng đi chân đất, chân sẽ lạnh.” Cô nắm lấy mắt cá chân Ôn Ninh xỏ dép vào, không quên nghiêm mặt giáo huấn.
Giống như khi còn nhỏ.
Chải tóc, mặc quần áo, quàng khăn quàng cổ cho nàng.
Ôn Ninh ngoan ngoãn gật đầu, "Ừm."
Cố Trì Khê đứng dậy, vén góc chăn đang rủ xuống, nhặt gối đặt lại chỗ cũ, ném chai rượu rỗng vào thùng rác bên ngoài, cẩn thận dọn dẹp phòng.
Cũng giống như khi còn nhỏ.
Dọn dẹp phòng và sắp xếp tủ sách cho nàng, còn cười nàng là tiểu lười biếng.
Ôn Ninh nhìn cô, môi mấp máy, do dự hỏi: “Chuyện của Chu phó tổng thế nào rồi?”
Thân thể Cố Trì Khê cứng đờ.
Cô còn chưa kịp nói gì, Ôn Ninh lại mở miệng, trầm giọng nói: “Tôi biết chị khó xử, chị có suy tính, lần trước là tôi lớn tiếng, chuyện này chị có thể xử lý theo chính mình, không cần xem trọng ý kiến của tôi..."
Hai ngày qua giống như chiến tranh lạnh, trái tim Ôn Ninh ngày càng tắc nghẽn, cảm thấy hàng năm đối phó với những dụng cụ điện tử lạnh lẽo và danh sách kiểm tra, cả người trở nên cứng đờ.
Nàng nên đứng ở góc độ của Cố Trì Khê mà suy xét nhiều hơn.
Nàng càng nghĩ càng khó chịu.
Thấy cảm xúc của nàng hạ xuống, Cố Trì Khê đột nhiên muốn trêu chọc nàng, nhướng mày, "Thật sao?"
"Ừm."
"Nói gì đó dễ nghe làm tỷ tỷ vui vẻ đi."
"..."
“Không nói được sao?” Cố Trì Khê sờ tóc của nàng, híp mắt cười, “Cũng có thể hôn tỷ tỷ một chút.”
Ôn Ninh mím môi, tầm mắt lơ đãng nhìn mặt dây chuyền nhỏ trước mặt, cầm lên hỏi: "Đây là cái gì?"
Mặt dây chuyền thoạt nhìn có hình bầu dục nhưng tạo hình là quả chanh, mặc ngoài có khắc lá cây, rất đặc biệt.
"Tôi tìm người định chế."
Dây chuyền đủ dài, Cố Trì Khê cúi đầu nhìn một chút, cầm mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, tay còn lại cầm quả chanh, dùng sức nhẹ mở vỏ chanh ra.
Bên trong là tấm hình Ôn Ninh chụp năm mười tám tuổi.
“Đây là…” Nàng khó hiểu.
Cố Trì Khê ôm eo Ôn Ninh, nhẹ hôn lên vành tai nàng, ôn nhu nói: "Tôi muốn mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh em."