"Muốn."
Cố Trì Khê không biết từ lúc nào mở mắt ra, tham luyến nhìn Ôn Ninh, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt cổ tay nàng.
Ôn Ninh dừng một chút, đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, nghiêng đầu khẽ cười: "Muốn cái gì?"
"Muốn em."
"Muốn tôi làm gì?"
"...Bồi tôi." Cố Trì Khê nhỏ giọng nói.
Ôn Ninh vẫn không buông tha, tiếp tục hỏi: "Bồi chị làm gì?"
Cố Trì Khê cho rằng nàng không muốn, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi, ngón tay hơi buông lỏng một chút, trượt xuống dưới.
Mềm như bông rơi xuống ga trải giường.
“Ngủ ngon.” Cô nhắm mắt lại.
Ôn Ninh bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ người này thật không biết đùa, liền xoay người rời đi, đến cửa phòng, đột nhiên quay người lại, vòng qua bên kia giường, vén chăn lên chui vào.
Tắt đèn.
Vị trí bên cạnh hơi chìm xuống, Cố Trì Khê đột nhiên giật mình, mở mắt ra, phòng tối đen như mực, nhiệt độ ấm áp từ phía sau truyền đến.
Ôn Ninh ôm lấy cô.
Một cánh tay hữu lực vòng qua eo cô.
Hô hấp của cô rối loạn, vô thức nắm lấy bàn tay người kia, "Ninh Ninh..."
"Ừm."
Âm mũi mềm mại.
Cả người Cố Trì Khê căng thẳng, chỉ nghe tim đập loạn xạ, hai má nóng bừng, trong lúc nhất thời vừa vui mừng vừa chua xót. Im lặng một lát, cô cẩn thận trở mình.
Trong bóng tối, hai người đối diện nhau, hô hấp nóng bỏng nhào vào trên mặt.
"Ninh Ninh..."
"Hửm?"
"Nếu như một ngày nào đó tôi thật sự xảy ra chuyện ——" Thanh âm Cố Trì Khê trầm thấp khàn khàn, còn chưa nói xong thì đã bị một bàn tay ấm áp chặn lại.
Ôn Ninh trách mắng: “Đừng nói bậy.”
Môi mềm mại trong lòng bàn tay mấp máy, đột nhiên có cảm giác ngứa ngáy ẩm ướt, nàng kịch liệt run rẩy, buông tay ra, mở mắt ra.
Nàng mơ hồ nhìn thấy Cố Trì Khê đang mỉm cười.
“Cười cái gì?” Ôn Ninh thấp giọng nói, “Bị mắng mà còn cười?”
"Không có."
"Chẳng lẽ chị cố ý làm cho mình sinh bệnh sao?"
"Không phải..." Cố Trì Khê nắm lấy tay nàng, "Tôi tùy tiện nói, chỉ đùa thôi."
Ôn Ninh nâng cánh tay của cô, dẫn tay cô đặt lên eo, "Ngủ đi."
"Được." Cố Trì Khê ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Một tia ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào, râm mát như nước, Ôn Ninh nghe hô hấp của người bên cạnh ngày càng đều, mở mắt ra, tầm mắt men theo bóng tối rơi vào trên mặt Cố Trì Khê, không tiếng động mà thở dài.
May là nàng trở về kịp thời.
Giữa trưa kiếm vé máy bay, chuyến bay gần nhất cất cánh lúc 2 giờ, đến lúc 5 giờ 30. Nàng suy xét từ danh lam thắng cảnh đến sân bay trong hai giờ căn bản là không đủ. Nàng vốn định mua vé chuyến tiếp theo khởi hành lúc 4 giờ, nhưng giống như có thứ gì đó lôi kéo nàng, lòng càng lúc càng nôn nóng, một khắc đó nàng chỉ hận không thể trở về ngay lập tức.
Nàng đã chi trả rất nhiều tiền để yêu cầu máy bay trực thăng của danh lam thắng cảnh đưa đến sân bay, vội vã trở về.
Nàng không thể tưởng tượng, nếu nàng trở về lúc hai giờ, Cố Trì Khê ngất ở văn phòng không có người phát hiện thì hậu quả sẽ như thế nào.
Cũng giống như vào đêm mưa bốn năm trước, khi cha mẹ nàng từ nơi khác trở về, vốn định đi một con đường cao tốc khác, nhưng họ lâm thời thay đổi ý định, quyết định đi theo con đường sạt lở để đi nhanh hơn.
Một ý nghĩ sai có thể quyết định sinh tử.
Tầm mắt của Ôn Ninh lại mơ hồ.
Một giấc ngủ đến thoải mái an ổn.
Khi Cố Trì Khê thức dậy, bên cạnh đã không có người, cô mở cửa, lần theo tiếng động đi vào phòng bếp, nhìn thấy Ôn Ninh đang đứng trước bếp, liền lặng lẽ tiến lên, ôm nàng từ phía sau.
"Làm tôi sợ muốn chết..." Ôn Ninh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Trong nồi là cháo táo đỏ đậu phộng, bốc khói nghi ngút, Cố Trì Khê nhìn, hôn lên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn vợ."
Ôn Ninh cố nén run rẩy, hỏi: “Chị đánh răng rửa mặt chưa?”
"Chưa."
"Đi đi, bữa sáng sắp xong rồi."
Cố Trì Khê ừ một tiếng, hôn nàng lần nữa, lúc này mới lưu luyến xoay người.
Đi chính là mất nửa giờ.
Trên bàn bày đầy bữa sáng, Ôn Ninh giống như sợ ăn không đủ no nên nấu khá nhiều. Cố Trì Khê thay quần áo trang điểm xong đi tới, Ôn Ninh nhìn cô, nhíu mày: "Chị muốn đi công ty sao?"
"Ừm."
"Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi thêm."
"Đã tốt hơn rồi, tôi sẽ chú ý hơn." Cố Trì Khê cười nói.
Ôn Ninh cắn môi dưới, không nói gì, yên lặng ngồi ăn sáng. Nàng biết trong công ty có đống lộn xộn đang chờ Cố Trì Khê thu dọn nên miễn cưỡng không nói, nhưng nghĩ đến việc mình không thể giúp được gì, nàng không khỏi cảm thấy bất lực.
"Nếu kẻ cưỡng gian đã bị bắt, chuyện này cứ giao cho cảnh sát xử lý đi. Chị đừng quá vất vả, hai ngày sau cứ ở trong nhà."
Cố Trì Khê trầm ngâm nói, "Tôi cảm thấy có gì đó rất kỳ quái."
"Sao?"
"Tôi hoài nghi đó là vu khống."
Ôn Ninh nhướng mày: "Bị bắt quả tang chứng cứ vô cùng chắc chắn, sao có thể là vu khống?"
"Đúng vậy, chứng cứ vô cùng chắc chắn, có dịch thể cùng camera giám sát, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ không đúng..." Cố Trì Khê chậm rãi khuấy cháo trong bát, giống như đang nói một mình.
"Không đúng chỗ nào?"
"Tôi lo lắng là bị người hãm hại." Cố Trì Khê thở dài, nghĩ đến gần đây xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, cô không khỏi lâm vào nghi hoặc, cảm thấy xung quanh mình khắp nơi đều có mũi tên ẩn giấu, mà cô đang ở ngoài sáng, giống như một bia ngắm sống, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một mũi tên xuyên tim.
Ôn Ninh không biết chuyện này, nhưng thấy cô biện hộ cho kẻ cưỡng gian như vậy, không khỏi bật cười: “Ý chị là Chu phó tổng, một nam nhân trưởng thành khôn khéo lại bị một cô gái mới ra trường hãm hại sao?"
Giọng nàng bất giác cao lên.
Cố Trì Khê nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, ở một góc độ hoàn toàn khác với Ôn Ninh, cô giải thích: “Chu Minh nói sau khi ăn xong, ông ta đã ám chỉ cô gái kia, cô ấy là tự nguyện đến khách sạn, nhưng tới cửa thì đột nhiên đổi ý mới có sự tình phía sau, cho nên tôi cảm thấy phần này rất đáng nghi."
"Chị tin những gì Chu Minh nói sao?"
"Ninh Ninh, đây là 'tiềm quy tắc' mà mọi người đều biết rất rõ, nhìn thấu nhưng không nói toac tuy rằng thực sự không tốt, nhưng..." Cố Trì Khê dừng lại, không nói tiếp.
Ôn Ninh trợn to hai mắt, "Chị còn cho là bình thường sao? Không chỉnh đốn hay cải cách à?"
"..."
"Được rồi, chúng ta lùi lại một bước, cho dù ocô gái đó có tự nguyện đi khách sạn, đừng nói đến việc tới cửa thì đổi ý, cho dù cô ấy có cởi quần áo mới đổi ý thì Chu Minh cũng không có quyền ép buộc cô ấy, nếu không chính là cưỡng gian, hiểu không?"
Một câu nói đánh trúng nghi vấn lớn nhất trong lòng Cố Trì Khê.
Nếu có người cho cô gái kia thù lao lớn hơn, hoặc là trí mạng uy hiếp, để cô ấy diễn một tuồng kịch, cố ý làm ra chuyện này thì sao?
Từ nhỏ cô đã gặp qua quá nhiều, lại đang trên đầu ngọn gió nên chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay liền lập tức cảnh giác.
Cô rất khó không nghĩ như vậy.
“Không loại trừ khả năng là cố ý.” Cố Trì Khê nghiêm túc nói.
Ôn Ninh không thể tin nhìn cô.
"Cho dù là vu khống, ông ta không thể kiểm soát thân dưới của mình cũng xứng đáng. Chẳng lẽ một cô gái có thể cưỡng gian ông ta? Là do thuốc hay là do tà thuật?"
"Cố Trì Khê, chị cũng là nữ nhân."
"Tại sao chị lại bảo vệ một kẻ cưỡng gian như vậy?"
Một loạt câu hỏi hùng hổ dọa người đột nhiên ập vào trong lòng Cố Trì Khê, cô ngước mắt nhìn ánh mắt dò xét kia, muốn thốt ra rất nhiều lời nhưng vẫn cố kìm lại.
Bởi vì ích lợi tương quan.
Với tư cách là phó tổng, Chu Minh không kém phần quan trọng so với Khang giám đốc lần trước bị gài bẫy, nếu vì chuyện này mà vào tù, cô sẽ mất đi một vị nòng cốt chủ chốt, điều này không tốt cho cô trong hoàn cảnh hiện tại. Nhưng sự việc lần này khác với lần trước, chứng cứ đã có thể kết luận, muốn cứu chỉ có cách duy nhất là dội nước bẩn lên người cô gái kia.
Để tay lên ngực tự hỏi, cô không đành lòng làm như vậy, cho nên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tương tự như vậy, cô không thể nói cho Ôn Ninh biết tại sao. Sự việc quá phức tạp, liên quan đến quá nhiều, không đầu không cuối, rất khó không thể khiến Ôn Ninh miên man suy nghĩ, sau đó ảnh hưởng đến trạng thái chuyến bay của nàng.
Ôn Ninh nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô, cho rằng cô đuối lý, cười lạnh nói: "À, tôi quên mất, mông quyết định đầu, thiên hạ đen như quạ, tôi hiểu."
"Ninh Ninh..."
"Không cần nói, tôi hiểu."
"..."
Cố Trì Khê không có cách nào biện giải, cho nên chỉ đành im lặng.
Hai người yên lặng ăn sáng, không thèm nhìn nhau, Ôn Ninh ăn xong trước đi thẳng lên lầu, ăn xong Cố Trì Khê lẳng lặng đứng dậy rửa chén, dọn dẹp phòng bếp rồi ra khỏi nhà.
Mặc dù dư luận đã được kiểm soát kịp thời, nhưng vụ án cưỡng gian vẫn lan truyền trong một phạm vi nhỏ, ví dụ như hầu hết giới hàng không dân dụng đều biết chuyện này, nhân viên bên trong Hoàn Á cũng biết, ngầm nghị luận sôi nổi.
Xét từ điên cuồng áp chế của công ty đối với dư luận, cuối cùng khẳng định không giải quyết được gì, hầu hết mọi người đều tràn ngập căm phẫn.
Lúc đầu, Ôn Ninh cũng vậy.
Nàng cho rằng Cố Trì Khê là "mông quyết định đầu", ngồi ở vị trí nào cũng có thể nghĩ và giải quyết vấn đề, sau hai ngày bình tĩnh lại, nàng lại cảm thấy có thể Cố Trì Khê có nỗi khổ riêng, cảm tình mười ba năm sớm chiều ở chung, nàng hẳn là hiểu biết cô.
Một bên là lương tâm, một bên là tư tâm, cảm giác thật dày vò.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Hà Du đã trở về.
Buổi sáng, Cố Trì Khê đến công ty, Ôn Ninh ra cửa cũng không nói lời nào, hai người tựa hồ đang chiến tranh lạnh. Buổi trưa, Ôn Ninh đúng giờ gọi điện thoại cho cô, bảo cô đi ăn cơm, còn bảo cô quay một đoạn video ngắn để chứng minh mới yên tâm.
Buổi chiều, Ôn Ninh ở nhà giặt quần áo.
Quần áo Cố Trì Khê thay tối qua còn chưa giặt, nàng ném cái lớn vào máy giặt, cái nhỏ chỉ có nội y và tất, phải giặt bằng tay. Vừa giặt xong, điện thoại đột nhiên vang lên.
“Tiểu Ninh, tớ đang ở ngoài sân nhà cậu, mau mở cửa đi.” Giọng Hà Du trong điện thoại rất hưng phấn.
"Được, tớ ra ngay."
Ôn Ninh đặt điện thoại xuống chạy ra ngoài.
Trên tay Hà Du xách một cái túi lớn, vừa vào phòng liền đặt lên bàn: “Tớ mua đồ ăn ngon cho cậu.” Cô vươn tay nhéo cằm Ôn Ninh, “Cậu xem, cậu lâm thời trở về, tớ còn nghĩ tới cậu, có yêu tớ hay không?"
"Yêu yêu yêu."
"Có lệ."
“Được rồi, cậu ngồi xuống trước, đợi tớ giặt xong quần áo đã.” Ôn Ninh không khách khí với cô, quay lại ban công.
Hà Du cũng không khách khí, ung dung đi vào bếp, chuẩn bị đi lấy đồ uống. Trên cửa tủ lạnh có dán hai tờ giấy ghi chú, trên đó ghi đầy đủ tên nguyên liệu, phần cuối của miếng dán màu đỏ là "ổn định đường huyết", phần cuối của miếng dán màu xanh lá cây là "bổ khí an thần".
Hửm?
Tiểu Ninh có lượng đường trong máu cao sao? Hay mất ngủ?
Cô nghi hoặc nhìn chằm chằm một hồi, mở tủ uống một hơi rồi đi ra ngoài.
Từ ban công truyênd đến tiếng bíp bíp.
Ôn Ninh đứng trước máy giặt, một tay bưng chậu, một tay mở nắp, cúi người lấy quần áo từ bên trong ra, bỏ vào chậu rồi mang ra ngoài, động tác thành thạo lưu loát.
“Không phải phơi ở ban công sao?” Hà Du chần chờ nói, tầm mắt lơ đãng rơi vào chậu.
Một mảnh nội y màu vàng nghệ rất bắt mắt.
Ôn Ninh bưng chậu đi lên lầu, "Trên lầu nắng hơn."
Hà Du đi theo sau nàng.
Phần giữa của ban công tầng hai được dùng để phơi quần áo, giá treo chất đầy quần áo, hiển nhiên không dành cho một người, dễ thấy nhất là nội y, có hai kiểu, một kiểu dáng bình thường, còn lại là kiểu Pháp.
Nội y kiểu Pháp có hình tam giác, mỏng, viền có ren.
Hà Du cau mày.
Cô nhớ Ôn Ninh chưa từng mặc kiểu này, kiểu bình thường bên cạnh là kiểu nàng thường mặc.
Ôn Ninh lắc lắc tay cầm để hạ giá treo quần áo xuống, nhặt nội y màu nghệ trên miệng chậu, đặt lên mắc áo rồi treo lên — cũng là kiểu Pháp.
"Tiểu Ninh..."
"Hửm?"
Hà Du nhìn chằm chằm vào nội y, đột nhiên nhớ đến Cố Trì Khê đã sống ở đây một thời gian dài, đầu óc ong ong, "Nội y này là của ai?"
Ôn Ninh giật mình, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt né tránh, nói: "... Của tớ."
"Cậu thay đổi phong cách khi nào vậy?"
"..."
"Của Cố Trì Khê sao?"
Ôn Ninh mím môi, nắm nội y ướt đẫm trong tay.
Á khẩu không trả lời được.
Thoạt nhìn, đó chính là bộ dáng cam chịu.
Hai người thân mật đến mức giặt nội y của đối phương bằng tay. Hà Du ý thức được sự thật này, nhớ lại thông tin Khâu Diệc Thế vô tình tiết lộ, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói, "Cô ấy đang theo đuổi cậu phải không?"
"Tiểu Du..."
Ôn Ninh cắn môi dưới, nghi hoặc nhìn cô: "Tớ không hiểu, tại sao cậu... hình như rất để ý quan hệ của tớ và chị ấy?"
Lời vừa dứt, không khí lập tức đình trệ.
Hà Du mang ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm Ôn Ninh, những ngón tay nắm chặt trở nên trắng bệch.
Đột nhiên, cô dùng sức ôm lấy Ôn Ninh, dùng hết sức lực đẩy nàng vào tường, môi rất gần...
-
Tác giả có lời muốn nói:
Cố tổng: Buông vợ tôi ra (smile.jpg)